Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1
“Anh cả, anh thật sự muốn quay về sao?”
Trên một hòn đảo vô cùng lớn, có một cung điện nguy nga, đây là tổ chức lớn nhất hải ngoại: điện Đức Hoàng.
Lúc này, năm thiên vương cùng với mười tám vị đại tướng đều tụ hội, chăm chú nhìn chàng trai trước mặt.
Chàng trai tên là Trần Hùng, là chủ nhân thật sự của điện Đức Hoàng.
“Đúng.” Trần Hùng nói như đinh đóng cột.
“Sáu năm trước tôi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, lưu lạc ở thành phố Bình Minh, còn bị người ta tính kế bỏ thuốc, đã phát sinh quan hệ với cô ấy.”
“Sau này tôi gặp được quý nhân, đến nơi này, một tay gây dựng nên điện Đức Hoàng. Tuy tôi đã sở hữu quyền lực, của cải và địa vị cao nhất của thế giới này, nhưng tôi đã từng hứa với cô ấy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, quay về cưới cô ấy.”
Nói xong, Trần Hùng thoáng nhìn tấm ảnh trong tay, ánh mắt dịu dàng.
Cô gái trong tấm ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt như một bức họa, sống mũi cao và thẳng, cái miệng nhỏ đầy đặn, hệt như tuyệt thế giai nhân, cũng không biết mấy năm nay cô ấy sống thế nào.
“Sau khi tôi đi, điện Đức Hoàng tạm thời do anh quản lý.” Trần Hùng dừng suy tư, nói với một người đàn ông vạm vỡ.
Người đàn ông tên là Huỳnh Khải, người đứng đầu Ngũ Đại Thiên Vương.
“Đành vậy.” Huỳnh Khải chẳng biết làm gì hơn: “Nếu anh quyết tâm muốn quay về, các anh em cũng không ngăn cản, tôi đã có sự chuẩn bị ở thành phố Bình Minh của nước Vạn Hoa từ trước rồi, tôi đã mua một tòa khách sạn Đại Hưng Thịnh kiêm trung tâm thương mại quốc tế ở bên đó, đại gia Trương Văn Long của thành phố Bình Minh từng là đàn em của tôi, sau khi anh qua đó, ông ta sẽ thay anh thu xếp.”
“Huỳnh Khải, ông đây quay về tìm vợ mình hưởng phúc, anh mua một tòa khách sạn để làm gì hả?” Trong lòng Trần Hùng nảy sinh bất mãn, giọng điệu cũng mang theo một chút giận dữ.
Huỳnh Khải cười gian: “Anh cả à, chính miệng anh đã nói, muốn để điện Đức Hoàng lá rụng về cội, quay về thành phố Vạn Hoa. Lần này anh về, chẳng phải trùng hợp có thể tạo nền móng cho điện Đức Hoàng luôn hay sao?”
“Hừ.”
Trần Hùng đá Huỳnh Khải một cái, quả nhiên, cái danh “anh cả” chỉ là để làm trâu làm ngựa.
“Đi đây, các anh em, đừng quá nhớ tôi nhé.”
Sau lưng, năm thiên vương, mười tám đại tướng cùng hành lễ tiêu chuẩn với Trần Hùng, trong mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần.
Ngày hôm sau, tại thành phố Bình Minh của nước Vạn Hoa.
“Chính là chỗ này.”
Trần Hùng đứng trước cửa lớn biệt thự nhà họ Lâm, gương mặt thoáng bùi ngùi.
Sau đêm ấy, Trần Hùng nói với cô gái đó: đợi ngày anh thành đạt, nhất định sẽ quay về cưới cô.
“Ngọc Ngân, anh quay về tìm em đây.”
Trần Hùng hít sâu một hơi, không ngờ lại nhất thời căng thẳng.
Trong lúc anh đang suy nghĩ nên dùng cách nào để bước vào cửa lớn biệt thự, thì cánh cửa lớn ấy bị mở ra.
Một người phụ nữ béo chừng bốn mươi tuổi bước ra từ bên trong, trong tay xách một khay bánh bao, có thể là bảo mẫu của nhà họ Lâm, đang định đổ chỗ bánh bao đó vào thùng nước gạo ngoài cửa.
Sau lưng của bà ta, còn có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đi theo, trông hơi xanh xao vàng vọt, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng.
Nhưng… ngũ quan lại rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh to tròn kia, hệt như ngôi sao sáng, tuy bé còn nhỏ, nhưng đã là một mỹ nhân rồi.
“Bác… bác Huệ, cho Thanh Thảo một cái bánh bao được không? Thanh Thảo… đói quá.”
Cô bé nhìn bánh bao trong tay người phụ nữ béo, có thể là đã cực kỳ đói bụng, nên không ngừng nuốt nước bọt, trông rất đáng thương.
Nhưng người phụ nữ béo híp mắt cười, trên mặt hiện vẻ gian xảo: “Thanh Thảo muốn ăn bánh bao, đúng không nào?”
“Dạ.” Cô bé gật đầu thật mạnh, ánh mắt đầy mong đợi.
“Bánh bao không vị thì không ngon, để thêm chút gia vị cho cháu thì thế nào?”
Nói xong, người phụ nữ béo đó nhổ một bãi nước bọt vào một cái bánh bao, sau đó nhúng vào thùng nước gạo một lúc, đưa ra trước mặt cô bé.
“Nào, Thanh Thảo, bánh bao này cho cháu ăn, thơm lắm đấy.”
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hùng nhíu chặt mày, cơn giận cuộn trào trong người.
Sao lại có người độc ác đến thế, dùng hành động khiến người khác buồn nôn như vậy để đối xử với một cô bé năm tuổi?
Cô bé nhìn chằm chằm bánh bao trong tay người phụ nữ béo, có chút mơ hồ, bé biết bánh bao đó rất bẩn, nhưng mà, bé rất đói.
Một một cách vô thức, cô bé vươn tay nhận lấy cái bánh bao đó.
“Mau ăn đi, không đủ thì ở đây còn nữa.” Người phụ nữ béo cười hip mắt nhìn cô bé, đổ cả khay bánh bao vào trong thùng nước gạo, sau đó lại vớt lên một cái.
“Đừng ăn, thứ đó quá bẩn rồi!”
Thấy cô bé sắp cắn bánh bao, Trần Hùng lao nhanh tới, thẳng thừng ném bỏ bánh bao trong tay cô bé.
“Nhưng mà, Thanh Thảo đói lắm..” Cô bé chớp mắt vài cái, giọng nói mang theo sự ấm ức.
Lúc này, trái tim của Trần Hùng chẳng hiểu sao đau nhói giống như bị kim đâm.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ béo độc ác kia, trầm giọng nói: “Bà là súc sinh à?”
“Cậu là ai, sao lại lo chuyện bao đồng hả?” Người phụ nữ béo đó nhíu mày nhìn Trần Hùng, giọng điệu khinh thường: “Chỉ là đứa con hoang của nhà họ Lâm, bà đây muốn chơi đùa thế nào, thì chơi đùa thế nấy.”
“Đứa con hoang của nhà họ Lâm ư?”
Trần Hùng chợt ngây người: “Là của ai?”
Người phụ nữ béo cười giễu nói: “Chẳng phải đứa con sáu năm trước của cô tư nhà họ Lâm và một tên ăn mày sao, năm đó đã khiến nhà họ Lâm mất hết mặt mũi.”
Đầu Trần Hùng vang ầm’ một tiếng, anh vô thức quay đầu nhìn cô bé, cảm giác quen thuộc mạnh mẽ ập tới, ngũ quan tinh xảo ấy, phút chốc in ra bóng hình của anh và Lâm Ngọc Ngân.
Lẽ nào, đây là con gái của anh và Lâm Ngọc Ngân?
Trần Hùng giống như vừa bị sét đánh trúng.
“Cô tư nhà họ Lâm, tên là gì?”
Người phụ nữ béo bĩu môi: “Còn có thể là ai nữa, Lâm Ngọc Ngân đấy.”
Thì ra, đây chính là con gái của anh và Lâm Ngọc Ngân, một cơn giận dữ thoáng chốc tràn ngập trong lồng ngực Trần Hùng không cách nào tưởng tượng nổi, mấy năm nay, hai mẹ con đã sống một cuộc sống thế nào, một người hầu của nhà họ Lâm, cũng dám ức hiếp con gái của anh.
“Hôm nay ông đây phải đi xem thử, lòng dạ của người nhà họ Lâm, rốt cuộc độc ác đến mức nào, lại dám đối xử với con gái tôi như vậy.”
Lúc này sắc mặt của Trần Hùng trầm xuống, giống như Kim cang nổi giận, muốn bộc phát.
Anh bế con gái lên, định bước vào cửa lớn của nhà họ Lâm.
“Co.. con gái của cậu?” Người phụ nữ béo há to miệng: “Lẽ nào cậu chính là… cái tên ăn mày đó?”
Thế nhưng, cô bé yếu ớt mở miệng: “Chú ơi, con…. con đói! Con muốn, ra ngoài tìm mẹ.”
“Mẹ con không ở bên trong sao?” Trần Hùng chợt ngây người.
Người phụ nữ béo ở bên kia vô thức châm biếm: “Bây giờ Lâm Ngọc Ngân đang tình tứ với người đàn ông khác ở lầu Mộng Nguyệt, đâu còn tâm trí để quan tâm con gái của cô ta nữa?”
“Tôi như thế là vẫn còn tấm lòng Bồ Tát đấy, cho con bé ăn bánh bao, nếu không thì nó đã chết đói từ lâu rồi.”
“Tôi thấy, cậu thật là…”
“Bốp!”
Người phụ nữ béo còn chưa nói xong, Trần Hùng đã giơ tay giáng một bạt tai.
Trong chớp mắt, dấu vết màu đỏ của năm ngón tay in trên mặt người phụ nữ béo, vô cùng chói mắt.
“Cậu… cậu dám.”
“Bốp!”
Trần Hùng lại giơ một chân đá bay người phụ nữ béo nặng một trăm ký, khiến nửa thân trên của bà ta rơi vào trong thùng nước gạo.
Trong lòng của Trần Hùng rất hỗn loạn.
Không chỉ vì anh vừa quay về thì nhìn thấy con gái của mình ăn bánh bao ngâm nước gạo.
Mà còn vì, người phụ nữ mà anh ở nước ngoài nhung nhớ suốt sáu năm, lại bỏ rơi con gái mình không thèm lo tới.
Cô ra ngoài phóng đãng với người đàn ông khác sao?
Lẽ nào sáu năm trước, anh đã nhìn lầm cô?
“Anh cả, anh thật sự muốn quay về sao?”
Trên một hòn đảo vô cùng lớn, có một cung điện nguy nga, đây là tổ chức lớn nhất hải ngoại: điện Đức Hoàng.
Lúc này, năm thiên vương cùng với mười tám vị đại tướng đều tụ hội, chăm chú nhìn chàng trai trước mặt.
Chàng trai tên là Trần Hùng, là chủ nhân thật sự của điện Đức Hoàng.
“Đúng.” Trần Hùng nói như đinh đóng cột.
“Sáu năm trước tôi bị đuổi khỏi nhà họ Trần, lưu lạc ở thành phố Bình Minh, còn bị người ta tính kế bỏ thuốc, đã phát sinh quan hệ với cô ấy.”
“Sau này tôi gặp được quý nhân, đến nơi này, một tay gây dựng nên điện Đức Hoàng. Tuy tôi đã sở hữu quyền lực, của cải và địa vị cao nhất của thế giới này, nhưng tôi đã từng hứa với cô ấy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, quay về cưới cô ấy.”
Nói xong, Trần Hùng thoáng nhìn tấm ảnh trong tay, ánh mắt dịu dàng.
Cô gái trong tấm ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt như một bức họa, sống mũi cao và thẳng, cái miệng nhỏ đầy đặn, hệt như tuyệt thế giai nhân, cũng không biết mấy năm nay cô ấy sống thế nào.
“Sau khi tôi đi, điện Đức Hoàng tạm thời do anh quản lý.” Trần Hùng dừng suy tư, nói với một người đàn ông vạm vỡ.
Người đàn ông tên là Huỳnh Khải, người đứng đầu Ngũ Đại Thiên Vương.
“Đành vậy.” Huỳnh Khải chẳng biết làm gì hơn: “Nếu anh quyết tâm muốn quay về, các anh em cũng không ngăn cản, tôi đã có sự chuẩn bị ở thành phố Bình Minh của nước Vạn Hoa từ trước rồi, tôi đã mua một tòa khách sạn Đại Hưng Thịnh kiêm trung tâm thương mại quốc tế ở bên đó, đại gia Trương Văn Long của thành phố Bình Minh từng là đàn em của tôi, sau khi anh qua đó, ông ta sẽ thay anh thu xếp.”
“Huỳnh Khải, ông đây quay về tìm vợ mình hưởng phúc, anh mua một tòa khách sạn để làm gì hả?” Trong lòng Trần Hùng nảy sinh bất mãn, giọng điệu cũng mang theo một chút giận dữ.
Huỳnh Khải cười gian: “Anh cả à, chính miệng anh đã nói, muốn để điện Đức Hoàng lá rụng về cội, quay về thành phố Vạn Hoa. Lần này anh về, chẳng phải trùng hợp có thể tạo nền móng cho điện Đức Hoàng luôn hay sao?”
“Hừ.”
Trần Hùng đá Huỳnh Khải một cái, quả nhiên, cái danh “anh cả” chỉ là để làm trâu làm ngựa.
“Đi đây, các anh em, đừng quá nhớ tôi nhé.”
Sau lưng, năm thiên vương, mười tám đại tướng cùng hành lễ tiêu chuẩn với Trần Hùng, trong mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần.
Ngày hôm sau, tại thành phố Bình Minh của nước Vạn Hoa.
“Chính là chỗ này.”
Trần Hùng đứng trước cửa lớn biệt thự nhà họ Lâm, gương mặt thoáng bùi ngùi.
Sau đêm ấy, Trần Hùng nói với cô gái đó: đợi ngày anh thành đạt, nhất định sẽ quay về cưới cô.
“Ngọc Ngân, anh quay về tìm em đây.”
Trần Hùng hít sâu một hơi, không ngờ lại nhất thời căng thẳng.
Trong lúc anh đang suy nghĩ nên dùng cách nào để bước vào cửa lớn biệt thự, thì cánh cửa lớn ấy bị mở ra.
Một người phụ nữ béo chừng bốn mươi tuổi bước ra từ bên trong, trong tay xách một khay bánh bao, có thể là bảo mẫu của nhà họ Lâm, đang định đổ chỗ bánh bao đó vào thùng nước gạo ngoài cửa.
Sau lưng của bà ta, còn có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đi theo, trông hơi xanh xao vàng vọt, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng.
Nhưng… ngũ quan lại rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt long lanh to tròn kia, hệt như ngôi sao sáng, tuy bé còn nhỏ, nhưng đã là một mỹ nhân rồi.
“Bác… bác Huệ, cho Thanh Thảo một cái bánh bao được không? Thanh Thảo… đói quá.”
Cô bé nhìn bánh bao trong tay người phụ nữ béo, có thể là đã cực kỳ đói bụng, nên không ngừng nuốt nước bọt, trông rất đáng thương.
Nhưng người phụ nữ béo híp mắt cười, trên mặt hiện vẻ gian xảo: “Thanh Thảo muốn ăn bánh bao, đúng không nào?”
“Dạ.” Cô bé gật đầu thật mạnh, ánh mắt đầy mong đợi.
“Bánh bao không vị thì không ngon, để thêm chút gia vị cho cháu thì thế nào?”
Nói xong, người phụ nữ béo đó nhổ một bãi nước bọt vào một cái bánh bao, sau đó nhúng vào thùng nước gạo một lúc, đưa ra trước mặt cô bé.
“Nào, Thanh Thảo, bánh bao này cho cháu ăn, thơm lắm đấy.”
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hùng nhíu chặt mày, cơn giận cuộn trào trong người.
Sao lại có người độc ác đến thế, dùng hành động khiến người khác buồn nôn như vậy để đối xử với một cô bé năm tuổi?
Cô bé nhìn chằm chằm bánh bao trong tay người phụ nữ béo, có chút mơ hồ, bé biết bánh bao đó rất bẩn, nhưng mà, bé rất đói.
Một một cách vô thức, cô bé vươn tay nhận lấy cái bánh bao đó.
“Mau ăn đi, không đủ thì ở đây còn nữa.” Người phụ nữ béo cười hip mắt nhìn cô bé, đổ cả khay bánh bao vào trong thùng nước gạo, sau đó lại vớt lên một cái.
“Đừng ăn, thứ đó quá bẩn rồi!”
Thấy cô bé sắp cắn bánh bao, Trần Hùng lao nhanh tới, thẳng thừng ném bỏ bánh bao trong tay cô bé.
“Nhưng mà, Thanh Thảo đói lắm..” Cô bé chớp mắt vài cái, giọng nói mang theo sự ấm ức.
Lúc này, trái tim của Trần Hùng chẳng hiểu sao đau nhói giống như bị kim đâm.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ béo độc ác kia, trầm giọng nói: “Bà là súc sinh à?”
“Cậu là ai, sao lại lo chuyện bao đồng hả?” Người phụ nữ béo đó nhíu mày nhìn Trần Hùng, giọng điệu khinh thường: “Chỉ là đứa con hoang của nhà họ Lâm, bà đây muốn chơi đùa thế nào, thì chơi đùa thế nấy.”
“Đứa con hoang của nhà họ Lâm ư?”
Trần Hùng chợt ngây người: “Là của ai?”
Người phụ nữ béo cười giễu nói: “Chẳng phải đứa con sáu năm trước của cô tư nhà họ Lâm và một tên ăn mày sao, năm đó đã khiến nhà họ Lâm mất hết mặt mũi.”
Đầu Trần Hùng vang ầm’ một tiếng, anh vô thức quay đầu nhìn cô bé, cảm giác quen thuộc mạnh mẽ ập tới, ngũ quan tinh xảo ấy, phút chốc in ra bóng hình của anh và Lâm Ngọc Ngân.
Lẽ nào, đây là con gái của anh và Lâm Ngọc Ngân?
Trần Hùng giống như vừa bị sét đánh trúng.
“Cô tư nhà họ Lâm, tên là gì?”
Người phụ nữ béo bĩu môi: “Còn có thể là ai nữa, Lâm Ngọc Ngân đấy.”
Thì ra, đây chính là con gái của anh và Lâm Ngọc Ngân, một cơn giận dữ thoáng chốc tràn ngập trong lồng ngực Trần Hùng không cách nào tưởng tượng nổi, mấy năm nay, hai mẹ con đã sống một cuộc sống thế nào, một người hầu của nhà họ Lâm, cũng dám ức hiếp con gái của anh.
“Hôm nay ông đây phải đi xem thử, lòng dạ của người nhà họ Lâm, rốt cuộc độc ác đến mức nào, lại dám đối xử với con gái tôi như vậy.”
Lúc này sắc mặt của Trần Hùng trầm xuống, giống như Kim cang nổi giận, muốn bộc phát.
Anh bế con gái lên, định bước vào cửa lớn của nhà họ Lâm.
“Co.. con gái của cậu?” Người phụ nữ béo há to miệng: “Lẽ nào cậu chính là… cái tên ăn mày đó?”
Thế nhưng, cô bé yếu ớt mở miệng: “Chú ơi, con…. con đói! Con muốn, ra ngoài tìm mẹ.”
“Mẹ con không ở bên trong sao?” Trần Hùng chợt ngây người.
Người phụ nữ béo ở bên kia vô thức châm biếm: “Bây giờ Lâm Ngọc Ngân đang tình tứ với người đàn ông khác ở lầu Mộng Nguyệt, đâu còn tâm trí để quan tâm con gái của cô ta nữa?”
“Tôi như thế là vẫn còn tấm lòng Bồ Tát đấy, cho con bé ăn bánh bao, nếu không thì nó đã chết đói từ lâu rồi.”
“Tôi thấy, cậu thật là…”
“Bốp!”
Người phụ nữ béo còn chưa nói xong, Trần Hùng đã giơ tay giáng một bạt tai.
Trong chớp mắt, dấu vết màu đỏ của năm ngón tay in trên mặt người phụ nữ béo, vô cùng chói mắt.
“Cậu… cậu dám.”
“Bốp!”
Trần Hùng lại giơ một chân đá bay người phụ nữ béo nặng một trăm ký, khiến nửa thân trên của bà ta rơi vào trong thùng nước gạo.
Trong lòng của Trần Hùng rất hỗn loạn.
Không chỉ vì anh vừa quay về thì nhìn thấy con gái của mình ăn bánh bao ngâm nước gạo.
Mà còn vì, người phụ nữ mà anh ở nước ngoài nhung nhớ suốt sáu năm, lại bỏ rơi con gái mình không thèm lo tới.
Cô ra ngoài phóng đãng với người đàn ông khác sao?
Lẽ nào sáu năm trước, anh đã nhìn lầm cô?