Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9
Trương Văn Long lập tức hiểu ý của Trần Hùng.
Chắc chắn là Trương Gia Bảo và Lâm Tú Minh đã đắc tội Trần Hùng rồi.
Ông không dám vòng vo, vội vàng nhận lời.
Trần Hùng nói tiếp: “Ngoài ra, vợ tôi là Lâm Ngọc Ngân, ông đã từng xem ảnh của cô ấy.”
“Ông giao cho cô ấy giấy thỏa thuận quyền thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh đã chuẩn bị cho tập đoàn Hiển Lâm, bảo cô ấy ký tên.”
“Vâng, anh Hùng.”
Sau khi ăn sáng xong, Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân đến nơi tổ chức ngày hội thương mại.
Trên đường Lâm Ngọc Ngân vô cùng căng thẳng, giống như chuẩn bị thi một cuộc thi lớn vậy.
“Ngọc Ngân đừng căng thẳng, em chắc chắn có thể lấy được quyền thuê mặt bằng.”
“Thật sao?”
“Ừ, hãy tin anh.”
Ngày hội thương mại được tổ chức tại cao ốc văn phòng cao cấp của Trương Văn Long.
Lúc Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đến nơi, xung quanh đã rất đông đúc.
Bãi đậu xe lộ thiên ở bên ngoài có đủ loại xe sang, đậu chật kín.
Bước xuống những chiếc xe đó là những ông chủ sở hữu khối tàn sản chục tỷ lên đến mấy chục triệu tỷ.
So với những người này, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng bắt taxi đến, quả thật quá lạnh lẽo chua xót rồi.
“Ô, Lâm Ngọc Ngân, chị thật sự đến đấy à.”
Trên một chiếc Mercedes-Benz ở sau lưng, Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo bước xuống.
Đi cùng còn có Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương.
Hôm nay Lâm Tú Minh cố tình trang điểm tinh xảo xinh đẹp, trông tràn đầy tinh thần.
Tuy cô ta đã có bạn trai là Trương Gia Bảo, nhưng, trong lòng cô ta vẫn nhớ nhung người trẻ tuổi siêu giàu kia.
Lỡ như thật sự được người siêu giàu yêu thích, cô ta sợ rằng sẽ lập tức đá bay Trương Gia Bảo ngay tại đó.
“Lâm Ngọc Ngân, em nên nói chị ngốc, hay là khờ khạo đây hả?”
“Chắc không phải chị thèm chức trưởng phòng thiết kế đến phát điên rồi chứ? Cả nhà đều biết hôm đó ông nội nói vậy là muốn bao che em, chị còn coi là thật đấy à?”
“Chị cũng không soi gương đi, xem lại mình là thứ gì, thật không biết tự lượng sức mình.”
Vẻ mặt Lâm Tú Minh độc ác, lời nói càng thêm càn quấy, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương cũng đi theo, Lâm Ngọc Ngân vội chào hỏi họ, gọi “ông nội, bác cả”.
Nhưng hai người lại giống như không nhìn thấy, hoàn toàn coi Lâm Ngọc Ngân như không khí.
“Gia Bảo, việc lấy quyền thuê mặt bằng lần này, có nắm chắc không cháu?” Lâm Danh Sơn hỏi.
Trương Gia Bảo tự tin vỗ ngực, nói bằng giọng đảm bảo: “Ông nội hãy yên tâm, tuyệt đối không sao.”
“Có nhà họ Trương của cháu ra tay, chuyện này không là gì, mười tỷ rưỡi mà ông chuẩn bị kia, đã chuyển đi rồi, hơn nữa cháu còn đặc biệt lựa chọn nhiều phương thuốc siêu việt của nhà thuốc Thiên Dược.”
“Đối phương cũng đã nhận quà rồi, chuyện này, đương nhiên đã được ngầm quyết định rồi.”
“Hơn nữa có vẻ như người siêu giàu đứng sau Đại Hưng Thịnh kia rất hài lòng với món quà của chúng ta, nói không chừng sau này còn có thể kết giao, trở nên thân thiết hơn.”
Lâm Danh Sơn kích động gật đầu, gương mặt tươi cười: “Gia Bảo, vậy cảm ơn cháu nhiều, cháu thật là chàng rể quý của nhà họ Lâm.”
“Ông nội, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đủ nhắc đến, những việc này đều là nên làm.”
Trần Hùng ở gần đó nghe đến mức ngây người.
Tên Trương Gia Bảo này thật đáng hận, rõ ràng Trương Văn Long nói chỉ nhận được bảy tỷ.
Anh ta vừa sang tay liền ăn mất ba tỷ rưỡi, thật là giỏi.
Lâm Danh Sơn bị ăn chặn, còn cảm kích Trương Gia Bảo, thật nực cười!
Lâm Văn Dương cũng tươi cười tỏ ý hài lòng với Trương Gia Bảo.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự khinh thường.
“Hai đứa còn không mau về đi, nếu Gia Bảo đã giúp nhà họ Lâm chúng ta ngầm lấy được quyền thuê mặt bằng rồi, lát nữa hai đứa đến cũng vô ích thôi.”
Nói xong, ông ta lại thêm một câu: “Để nhà họ Lâm của tôi khỏi mất mặt.”
Lâm Ngọc Ngân hơi hụt hẫng, còn Trần Hùng thì cười giễu một tiếng: “Bác cả, trước khi chuyện này có kết quả cuối cùng, đừng kết luận quá sớm.”
“Lỡ như lát nữa Lâm Tú Minh bàn bạc không thành công, chẳng phải chúng ta lại có thêm một cơ hội sao?”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều trầm xuống.
Lâm Tú Minh hung hăng trừng Trần Hùng, nói: “Phế vật kia, anh đang nguyền rủa tập đoàn Hiển Lâm đúng không?”
Trần Hùng còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh ngăn lại.
Bởi vì gương mặt của Lâm Danh Sơn lúc này đã hoàn toàn u ám, Trần Hùng mà còn nói nữa, sợ rằng ông cụ sẽ lập tức nổi giận.
Trần Hùng nhún vai, vẻ mặt bình thản.
Dù sao thì anh cứ đợi lát nữa xem bộ dạng thất bại của đám người nhà họ Lâm này, chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc.
Lúc này, ngày hội thương mại đã bắt đầu.
Bởi vì những công ty đến trước để giành quyền thuê mặt bằng quá nhiều, bên trong cao ốc văn phòng căn bản không tiếp nhận nổi số lượng lớn như vậy.
Vì thế, bên phía Đại Hưng Thịnh đã chia người thành nhiều nhóm, xếp hàng đi vào bàn bạc.
Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, bên trong có nhân viên công tác đặc biệt qua đó thông báo Lâm Tú Minh vào trong.
“Ông nội, đợi tin tốt từ cháu nha.”
Lâm Tú Minh ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin, nói với Lâm Danh Sơn.
“Ừ, dù quyền thuê mặt bằng đã được ngầm xác định, cũng nhất định phải khiêm tốn lễ phép, nhất định đừng đắc tội người khác.”
Lâm Danh Sơn nhắc nhở: “Mọi người đợi cháu chiến thắng trở về.”
“Ông nội yên tâm, cháu biết nên làm thế nào, đây chỉ là hình thức, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Trương Gia Bảo cũng tự tin nói: Phải, Tú Minh chỉ cần đi vào báo tên của cháu là được rồi, đối phương sẽ dâng quyền thuê mặt bằng bằng cả hai tay.”
Trần Hùng ở bên cạnh nghe đến mức buồn cười. Trương Gia Bảo anh có máu mặt đến vậy sao?
Sao ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh là tôi không biết nhỉ?
“Trần Hùng, chúng ta vẫn là về đi anh.”
“Để tránh lát nữa Lâm Tú Minh cầm thỏa thuận đi ra, lại cố khoe mẽ.”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân đã bỏ cuộc một nửa.
Nhưng Trần Hùng lắc đầu nói: “Ngọc Ngân, cũng đã đi đến bước này rồi, hãy chờ đợi.”
“Lỡ như ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh kia không thích đi đường tắt thì sao?”
“Càn quấy!”
Lâm Danh Sơn ngồi gần đó cuối cùng đã nổi giận: “Trần Hùng, cậu còn dám nguyền rủa, có tin tôi đánh cậu ngay tại đây không?”
“Xin lỗi ông nội, ông đừng tức giận.”
Lâm Ngọc Ngân vội thay Trần Hùng nói lời xin lỗi, sau đó trừng Trần Hùng:
“Mau im lặng, đừng ăn nói linh tinh nữa.”
Lúc này, Lâm Tú Minh dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đã đến tầng bà của cao ốc văn phòng.
Nhân viên công tác khách sáo nói: “Cô Minh, bởi vì ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh là người khiêm tốn, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây.”
Người siêu giàu không xuất hiện, trong lòng Lâm Tú Minh bỗng chốc hụt hẫng
“Có điều, ngài Long sẽ đích thân gặp cô.”
Lâm Tú Minh lại vui mừng: “Ngài Long mà cô nói, là đại gia Long giàu nhất thành phố Bình Minh có đúng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cho hỏi, những người khác cũng được gặp đại gia Long sao?”
“Không phải.”
Nhân viên công tác trả lời: “Tình huống của cô tương đối đặc biệt, cô là người đầu tiên hôm nay ngài Long đích thân gặp mặt.”
Lâm Tú Minh phút chốc tươi cười rạng rỡ, chuyện này quả nhiên đã nắm chắc rồi.
‘Lâm Ngọc Ngân, thật sự mong đợi lát nữa được nhìn khuôn mặt thất bại của chị khi tôi mang thỏa thuận thuê mặt bằng về.
Lâm Tú Minh nhanh chóng bước vào văn phòng của Trương Văn Long.
Trương Văn Long lập tức hiểu ý của Trần Hùng.
Chắc chắn là Trương Gia Bảo và Lâm Tú Minh đã đắc tội Trần Hùng rồi.
Ông không dám vòng vo, vội vàng nhận lời.
Trần Hùng nói tiếp: “Ngoài ra, vợ tôi là Lâm Ngọc Ngân, ông đã từng xem ảnh của cô ấy.”
“Ông giao cho cô ấy giấy thỏa thuận quyền thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh đã chuẩn bị cho tập đoàn Hiển Lâm, bảo cô ấy ký tên.”
“Vâng, anh Hùng.”
Sau khi ăn sáng xong, Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân đến nơi tổ chức ngày hội thương mại.
Trên đường Lâm Ngọc Ngân vô cùng căng thẳng, giống như chuẩn bị thi một cuộc thi lớn vậy.
“Ngọc Ngân đừng căng thẳng, em chắc chắn có thể lấy được quyền thuê mặt bằng.”
“Thật sao?”
“Ừ, hãy tin anh.”
Ngày hội thương mại được tổ chức tại cao ốc văn phòng cao cấp của Trương Văn Long.
Lúc Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đến nơi, xung quanh đã rất đông đúc.
Bãi đậu xe lộ thiên ở bên ngoài có đủ loại xe sang, đậu chật kín.
Bước xuống những chiếc xe đó là những ông chủ sở hữu khối tàn sản chục tỷ lên đến mấy chục triệu tỷ.
So với những người này, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng bắt taxi đến, quả thật quá lạnh lẽo chua xót rồi.
“Ô, Lâm Ngọc Ngân, chị thật sự đến đấy à.”
Trên một chiếc Mercedes-Benz ở sau lưng, Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo bước xuống.
Đi cùng còn có Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương.
Hôm nay Lâm Tú Minh cố tình trang điểm tinh xảo xinh đẹp, trông tràn đầy tinh thần.
Tuy cô ta đã có bạn trai là Trương Gia Bảo, nhưng, trong lòng cô ta vẫn nhớ nhung người trẻ tuổi siêu giàu kia.
Lỡ như thật sự được người siêu giàu yêu thích, cô ta sợ rằng sẽ lập tức đá bay Trương Gia Bảo ngay tại đó.
“Lâm Ngọc Ngân, em nên nói chị ngốc, hay là khờ khạo đây hả?”
“Chắc không phải chị thèm chức trưởng phòng thiết kế đến phát điên rồi chứ? Cả nhà đều biết hôm đó ông nội nói vậy là muốn bao che em, chị còn coi là thật đấy à?”
“Chị cũng không soi gương đi, xem lại mình là thứ gì, thật không biết tự lượng sức mình.”
Vẻ mặt Lâm Tú Minh độc ác, lời nói càng thêm càn quấy, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của Lâm Ngọc Ngân.
Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương cũng đi theo, Lâm Ngọc Ngân vội chào hỏi họ, gọi “ông nội, bác cả”.
Nhưng hai người lại giống như không nhìn thấy, hoàn toàn coi Lâm Ngọc Ngân như không khí.
“Gia Bảo, việc lấy quyền thuê mặt bằng lần này, có nắm chắc không cháu?” Lâm Danh Sơn hỏi.
Trương Gia Bảo tự tin vỗ ngực, nói bằng giọng đảm bảo: “Ông nội hãy yên tâm, tuyệt đối không sao.”
“Có nhà họ Trương của cháu ra tay, chuyện này không là gì, mười tỷ rưỡi mà ông chuẩn bị kia, đã chuyển đi rồi, hơn nữa cháu còn đặc biệt lựa chọn nhiều phương thuốc siêu việt của nhà thuốc Thiên Dược.”
“Đối phương cũng đã nhận quà rồi, chuyện này, đương nhiên đã được ngầm quyết định rồi.”
“Hơn nữa có vẻ như người siêu giàu đứng sau Đại Hưng Thịnh kia rất hài lòng với món quà của chúng ta, nói không chừng sau này còn có thể kết giao, trở nên thân thiết hơn.”
Lâm Danh Sơn kích động gật đầu, gương mặt tươi cười: “Gia Bảo, vậy cảm ơn cháu nhiều, cháu thật là chàng rể quý của nhà họ Lâm.”
“Ông nội, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đủ nhắc đến, những việc này đều là nên làm.”
Trần Hùng ở gần đó nghe đến mức ngây người.
Tên Trương Gia Bảo này thật đáng hận, rõ ràng Trương Văn Long nói chỉ nhận được bảy tỷ.
Anh ta vừa sang tay liền ăn mất ba tỷ rưỡi, thật là giỏi.
Lâm Danh Sơn bị ăn chặn, còn cảm kích Trương Gia Bảo, thật nực cười!
Lâm Văn Dương cũng tươi cười tỏ ý hài lòng với Trương Gia Bảo.
Sau đó ông ta quay đầu nhìn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự khinh thường.
“Hai đứa còn không mau về đi, nếu Gia Bảo đã giúp nhà họ Lâm chúng ta ngầm lấy được quyền thuê mặt bằng rồi, lát nữa hai đứa đến cũng vô ích thôi.”
Nói xong, ông ta lại thêm một câu: “Để nhà họ Lâm của tôi khỏi mất mặt.”
Lâm Ngọc Ngân hơi hụt hẫng, còn Trần Hùng thì cười giễu một tiếng: “Bác cả, trước khi chuyện này có kết quả cuối cùng, đừng kết luận quá sớm.”
“Lỡ như lát nữa Lâm Tú Minh bàn bạc không thành công, chẳng phải chúng ta lại có thêm một cơ hội sao?”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều trầm xuống.
Lâm Tú Minh hung hăng trừng Trần Hùng, nói: “Phế vật kia, anh đang nguyền rủa tập đoàn Hiển Lâm đúng không?”
Trần Hùng còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Lâm Ngọc Ngân ở bên cạnh ngăn lại.
Bởi vì gương mặt của Lâm Danh Sơn lúc này đã hoàn toàn u ám, Trần Hùng mà còn nói nữa, sợ rằng ông cụ sẽ lập tức nổi giận.
Trần Hùng nhún vai, vẻ mặt bình thản.
Dù sao thì anh cứ đợi lát nữa xem bộ dạng thất bại của đám người nhà họ Lâm này, chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc.
Lúc này, ngày hội thương mại đã bắt đầu.
Bởi vì những công ty đến trước để giành quyền thuê mặt bằng quá nhiều, bên trong cao ốc văn phòng căn bản không tiếp nhận nổi số lượng lớn như vậy.
Vì thế, bên phía Đại Hưng Thịnh đã chia người thành nhiều nhóm, xếp hàng đi vào bàn bạc.
Đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, bên trong có nhân viên công tác đặc biệt qua đó thông báo Lâm Tú Minh vào trong.
“Ông nội, đợi tin tốt từ cháu nha.”
Lâm Tú Minh ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin, nói với Lâm Danh Sơn.
“Ừ, dù quyền thuê mặt bằng đã được ngầm xác định, cũng nhất định phải khiêm tốn lễ phép, nhất định đừng đắc tội người khác.”
Lâm Danh Sơn nhắc nhở: “Mọi người đợi cháu chiến thắng trở về.”
“Ông nội yên tâm, cháu biết nên làm thế nào, đây chỉ là hình thức, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Trương Gia Bảo cũng tự tin nói: Phải, Tú Minh chỉ cần đi vào báo tên của cháu là được rồi, đối phương sẽ dâng quyền thuê mặt bằng bằng cả hai tay.”
Trần Hùng ở bên cạnh nghe đến mức buồn cười. Trương Gia Bảo anh có máu mặt đến vậy sao?
Sao ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh là tôi không biết nhỉ?
“Trần Hùng, chúng ta vẫn là về đi anh.”
“Để tránh lát nữa Lâm Tú Minh cầm thỏa thuận đi ra, lại cố khoe mẽ.”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân đã bỏ cuộc một nửa.
Nhưng Trần Hùng lắc đầu nói: “Ngọc Ngân, cũng đã đi đến bước này rồi, hãy chờ đợi.”
“Lỡ như ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh kia không thích đi đường tắt thì sao?”
“Càn quấy!”
Lâm Danh Sơn ngồi gần đó cuối cùng đã nổi giận: “Trần Hùng, cậu còn dám nguyền rủa, có tin tôi đánh cậu ngay tại đây không?”
“Xin lỗi ông nội, ông đừng tức giận.”
Lâm Ngọc Ngân vội thay Trần Hùng nói lời xin lỗi, sau đó trừng Trần Hùng:
“Mau im lặng, đừng ăn nói linh tinh nữa.”
Lúc này, Lâm Tú Minh dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, đã đến tầng bà của cao ốc văn phòng.
Nhân viên công tác khách sáo nói: “Cô Minh, bởi vì ông chủ đứng sau Đại Hưng Thịnh là người khiêm tốn, hôm nay sẽ không xuất hiện ở đây.”
Người siêu giàu không xuất hiện, trong lòng Lâm Tú Minh bỗng chốc hụt hẫng
“Có điều, ngài Long sẽ đích thân gặp cô.”
Lâm Tú Minh lại vui mừng: “Ngài Long mà cô nói, là đại gia Long giàu nhất thành phố Bình Minh có đúng đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cho hỏi, những người khác cũng được gặp đại gia Long sao?”
“Không phải.”
Nhân viên công tác trả lời: “Tình huống của cô tương đối đặc biệt, cô là người đầu tiên hôm nay ngài Long đích thân gặp mặt.”
Lâm Tú Minh phút chốc tươi cười rạng rỡ, chuyện này quả nhiên đã nắm chắc rồi.
‘Lâm Ngọc Ngân, thật sự mong đợi lát nữa được nhìn khuôn mặt thất bại của chị khi tôi mang thỏa thuận thuê mặt bằng về.
Lâm Tú Minh nhanh chóng bước vào văn phòng của Trương Văn Long.