Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1985: La Vũ Phong
"Đi chết đi."
Phía bên kia lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Liễu Nhất Kiếm, kiếm trong tay ông ta chỉ còn cách Tiếu Phật vài centimet.
Tiếu Phật này cũng là một cao thủ siêu cấp cực kỳ cường mạnh nhưng giờ khắc này ông ta đã bị khí thế của Liễu Nhất Kiếm đè ép đến nỗi không thể động đậy được, hơn nữa trên ngực ông ta bây giờ còn đang trúng một kiếm nên trong lúc nhất thời Tiếu Phật liền trở thành cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho Liễu Nhất Kiếm muốn giết sao thì giết.
"A..."
Trong thời khắc sinh tử, Tiếu Phật theo bản năng gào lên một tiếng đầy thảm thiết, nhưng kiếm trong tay Liễu Nhất Kiếm lại không thể lấy được mạng ông ta.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợ tóc bỗng có một loạt tiếng đạn vang lên, ngay sau đó Tiếu Phật liền nhìn thấy Liễu Nhất Kiếm bay ra khỏi tầm mắt mình.
Phía đối diện có một đám người khác đang xông tới, người nào cũng cầm súng, mà người dẫn đầu chính là một trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Trần - La Vũ Phong.
Đạn bắn liên tiếp vào trên người Liễu Nhất Kiếm, chỉ trong chớp mắt thôi mà ông ta đã trúng bảy, tám phát đạn.
Bảy, tám lỗ thủng chảy đầy máu tươi liền xuất hiện trên người Liễu Nhất Kiếm, ông ta đứng im tại chỗ như trời trồng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Phụt phụt phụt!
Ngay sau đó trong miệng ông ta liền phun ra mấy ngụm máu tươi liên tiếp, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất kêu 'keng' một tiếng. Một thế hệ cao thủ dùng kiếm nổi danh Phương Bắc như liễu kiếm sơn có lẽ đến nằm mơ cũng không thể ngờ rằng cuối cùng mình vậy mà lại chết bằng một cách nhục nhã như thế này.
Ông ta không chết trong tay Hạng Ương, cũng không chết dưới kiếm của kiếm khách tuyệt thế, mà cuối cùng lại bị người khác dùng vũ khí nóng giết chết.
Hơn nữa khi đối phương sử dụng vũ khí nóng, đến cả cơ hội né tránh ông ta cũng không hề có, ông ta đã quá kiệt quệ, trên người cũng đã bị thương quá nặng, đồng thời cũng đã quá đau thương.
Kiếm đã rơi xuống đất nhưng liễu nhất sơn vẫn đứng như trời trồng, nhưng cả người ông ta lúc này đã không còn bất cứ khả năng sống sót nào.
Một cao thủ tuyệt thế như vậy, cho dù khi chết cũng phải đứng thẳng người.
La Vũ Phong không chắc chắn Liễu Nhất Kiếm đã chết thật hay chưa, thế nên ông ta lại nhấc cây súng trong tay mình lên lần nữa rồi bắt đầu bắn điên cuồng vào người Liễu Nhất Kiếm, thẳng cho đến khi súng đã hết đạn ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vứt cây súng trong tay sang một bên.
Ông ta đi tới trước mặt Liễu Nhất Kiếm rồi đá ông ta một cái, Liễu Nhất Kiếm thuận thế ngã xuống đất.
Một đời Kiếm Vương Phương Bắc, cứ như vậy mà ngã xuống.
"Tiếu Phật, ông thật sự là càng sống càng thụt lùi, ông nhìn xem, chuyện chỉ cần vài phát đã đã có thể giải quyết được mà lại bị ông làm trở nên phiền phức như thế."
"Ông có sao không? Có sống nổi không đó?"
La Vũ Phong nhìn về phía Tiếu Phật, trong giọng điệu mang theo vẻ đắc ý.
Tiếu Phật hung tợn trừng mắt nhìn La Vũ Phong một cái, Liễu Nhất Kiếm đã chết rồi, nhiệm vụ của ông ta cũng coi như là đã hoàn thành. Ông ta không nói nửa lời, cũng không tiếp tục cười nữa mà lại bụm chặt miệng vết thương của mình, phải nhờ vào hai tên thuộc hạ còn sống dìu đi ông ta mới có thể chật vật rời khỏi nơi này.
Mà lúc này ánh mắt La Vũ Phong lại tập trung trên người Hạng Ương đang nằm trên mặt đất.
"Ông Hạng à, ông còn có thể nhúc nhích được sao?"
Hạng Ương ở đối diện không trả lời, mà khóe miệng La Vũ Phong lại nhếch lên một nụ cười đầy độc ác.
Bởi vì để đề phòng mọi khả năng ngoài ý muốn có thể xảy ra nên La Vũ Phong làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, ông ta phất tay với mấy tiên thuộc hạ đang đứng bên cạnh, một tên trong số đó liền đưa một khẩu súng vào trong ta ông ta.
Sau đó, ông ta giương họng súng nhắm chuẩn về phía Hạng Ương.
Phía bên kia lại truyền đến tiếng rống giận dữ của Liễu Nhất Kiếm, kiếm trong tay ông ta chỉ còn cách Tiếu Phật vài centimet.
Tiếu Phật này cũng là một cao thủ siêu cấp cực kỳ cường mạnh nhưng giờ khắc này ông ta đã bị khí thế của Liễu Nhất Kiếm đè ép đến nỗi không thể động đậy được, hơn nữa trên ngực ông ta bây giờ còn đang trúng một kiếm nên trong lúc nhất thời Tiếu Phật liền trở thành cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho Liễu Nhất Kiếm muốn giết sao thì giết.
"A..."
Trong thời khắc sinh tử, Tiếu Phật theo bản năng gào lên một tiếng đầy thảm thiết, nhưng kiếm trong tay Liễu Nhất Kiếm lại không thể lấy được mạng ông ta.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợ tóc bỗng có một loạt tiếng đạn vang lên, ngay sau đó Tiếu Phật liền nhìn thấy Liễu Nhất Kiếm bay ra khỏi tầm mắt mình.
Phía đối diện có một đám người khác đang xông tới, người nào cũng cầm súng, mà người dẫn đầu chính là một trong Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Trần - La Vũ Phong.
Đạn bắn liên tiếp vào trên người Liễu Nhất Kiếm, chỉ trong chớp mắt thôi mà ông ta đã trúng bảy, tám phát đạn.
Bảy, tám lỗ thủng chảy đầy máu tươi liền xuất hiện trên người Liễu Nhất Kiếm, ông ta đứng im tại chỗ như trời trồng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Phụt phụt phụt!
Ngay sau đó trong miệng ông ta liền phun ra mấy ngụm máu tươi liên tiếp, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất kêu 'keng' một tiếng. Một thế hệ cao thủ dùng kiếm nổi danh Phương Bắc như liễu kiếm sơn có lẽ đến nằm mơ cũng không thể ngờ rằng cuối cùng mình vậy mà lại chết bằng một cách nhục nhã như thế này.
Ông ta không chết trong tay Hạng Ương, cũng không chết dưới kiếm của kiếm khách tuyệt thế, mà cuối cùng lại bị người khác dùng vũ khí nóng giết chết.
Hơn nữa khi đối phương sử dụng vũ khí nóng, đến cả cơ hội né tránh ông ta cũng không hề có, ông ta đã quá kiệt quệ, trên người cũng đã bị thương quá nặng, đồng thời cũng đã quá đau thương.
Kiếm đã rơi xuống đất nhưng liễu nhất sơn vẫn đứng như trời trồng, nhưng cả người ông ta lúc này đã không còn bất cứ khả năng sống sót nào.
Một cao thủ tuyệt thế như vậy, cho dù khi chết cũng phải đứng thẳng người.
La Vũ Phong không chắc chắn Liễu Nhất Kiếm đã chết thật hay chưa, thế nên ông ta lại nhấc cây súng trong tay mình lên lần nữa rồi bắt đầu bắn điên cuồng vào người Liễu Nhất Kiếm, thẳng cho đến khi súng đã hết đạn ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vứt cây súng trong tay sang một bên.
Ông ta đi tới trước mặt Liễu Nhất Kiếm rồi đá ông ta một cái, Liễu Nhất Kiếm thuận thế ngã xuống đất.
Một đời Kiếm Vương Phương Bắc, cứ như vậy mà ngã xuống.
"Tiếu Phật, ông thật sự là càng sống càng thụt lùi, ông nhìn xem, chuyện chỉ cần vài phát đã đã có thể giải quyết được mà lại bị ông làm trở nên phiền phức như thế."
"Ông có sao không? Có sống nổi không đó?"
La Vũ Phong nhìn về phía Tiếu Phật, trong giọng điệu mang theo vẻ đắc ý.
Tiếu Phật hung tợn trừng mắt nhìn La Vũ Phong một cái, Liễu Nhất Kiếm đã chết rồi, nhiệm vụ của ông ta cũng coi như là đã hoàn thành. Ông ta không nói nửa lời, cũng không tiếp tục cười nữa mà lại bụm chặt miệng vết thương của mình, phải nhờ vào hai tên thuộc hạ còn sống dìu đi ông ta mới có thể chật vật rời khỏi nơi này.
Mà lúc này ánh mắt La Vũ Phong lại tập trung trên người Hạng Ương đang nằm trên mặt đất.
"Ông Hạng à, ông còn có thể nhúc nhích được sao?"
Hạng Ương ở đối diện không trả lời, mà khóe miệng La Vũ Phong lại nhếch lên một nụ cười đầy độc ác.
Bởi vì để đề phòng mọi khả năng ngoài ý muốn có thể xảy ra nên La Vũ Phong làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, ông ta phất tay với mấy tiên thuộc hạ đang đứng bên cạnh, một tên trong số đó liền đưa một khẩu súng vào trong ta ông ta.
Sau đó, ông ta giương họng súng nhắm chuẩn về phía Hạng Ương.