Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15 “Khỉ gió!"
Rời khỏi nhà hàng, trước khi Lam Tuyết Giang kịp mở miệng chia tay bọn họ thì Lam Tâm Như đã đột nhiên tiến đến ôm lấy vai cô, nhìn lên Hoàng Tử Bình nũng nịu:
“Anh Tử Bình, hôm nay tài xế nhà em nghỉ làm. Hay anh chở bọn em về nhé, được không?"
Ở lâu ngày với sói, làm sao Lam Tuyết Giang lại
1
không biết dụng ý của cô ta định mang mình ra làm con tốt để làm nổi bật bản thân? Cô nâng nhẹ chiếc túi xách lên và nói:
"Tôi không..." "Vậy cùng đi xuống tầng hầm lấy xe."
Giọng nói mang một khí thế bức người của Hoàng Tử Bình vang lên đồng thời với một bàn tay đưa ra vừa vặn ấn cô vào thang máy.
Lam Tâm Như nét mặt vui mừng ríu rít nói như một đứa trẻ:
"Cảm ơn anh Tử Bình. Hôm nay thật vui quá!”
Chiếc Land Rover màu trắng chầm chậm đỗ ngay trước mặt hai cô gái. Lam Tâm Như vui vẻ gọi chị xưng em, ấn Lam Tuyết Giang ra ghế sau, đóng sầm cửa xe lại rồi chạy ngay về chiếc ghế phụ phía trước, ánh mắt liếc người đàn ông đang cầm vô lăng bên cạnh một cách duyên dáng.
Vậy càng tốt. Lam Tuyết Giang hài lòng với sự sắp xếp này, như thế này thì không cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ dùng chân mà mạo phạm cô nữa.
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, khung cảnh đường phố quen thuộc dần hiện ra. Đây là một con đường nhỏ đã làm từ rất lâu, thậm chí không có cả đèn giao thông. Bởi vì đường hẹp, chiếc xe càng đi thật chậm. Từ ánh mắt của người đàn ông trong kính chiếu hậu, Lam Tuyết Giang có thể đọc được hình như anh ta đang nghĩ: "Ra là cô sống ở đây."
IL
“Dừng lại ở ngã tư phía trước là được!” Cô không quan tâm đến điều hắn nghĩ trong đầu, chỉ tay và nói.
Cô bước xuống và đóng cửa xe. Lam Tâm Như lại reo lên ríu rít: "Tạm biệt chị!" .
Lam Tuyết Giang xách túi và quay đi.
Bà đây không có thời gian!Về đến nhà còn phải chạy vội ra quán rượu để vào ca làm! Từng phút trong ngày đều quý giá với bà! Bà đây không muốn lãng phí thời gian cho hai con lợn!
Đến khi bóng người đi khuất sau khúc quẹo, chiếc Land Rover màu trắng mới bắt đầu xuất phát. Hoàng Tử Bình lái xe vào đường chính không bao lâu liền tấp xe qua bên phải rồi dừng lại ở ven đường. Anh ta dường như hết kiên nhẫn, nói giọng nhàn nhạt:
“Tôi đột nhiên nhớ ra đang có việc cần giải quyết ở công ty. Cô dừng ở đây bắt taxi mà về."
"...Anh Tử Bình?" "Cô không định chờ tôi phải xuống kéo cô ra đấy
chứ ?"
Lam Tâm Như nhìn đèn hậu chiếc Land Rover biến mất khỏi tầm mắt, tức giận phát điên!
"Em thấy chưa, anh Hoàng Tử Bình thật đẹp trai và đàn ông!
"Anh ấy cao to, thân hình tuyệt vời, và khuôn mặt thì lại mười phần lãnh đạm... Nam thần khổ hạnh này đúng là làm chết người ta từng giây, từng phút! Em thực sự
muốn trở thành cô bé Lọ Lem trong vở kịch của Marie Su, và sinh cho anh ấy một đám nhóc tỳ."
“Khỉ gió!"
Trong một quán rượu ồn ào, ầm ĩ từ tối tới khuya, phòng vệ sinh luôn là nơi để đám nhân viên phục vụ buông lơi, nên tự nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu về người này, người khác.
“Anh Tử Bình, hôm nay tài xế nhà em nghỉ làm. Hay anh chở bọn em về nhé, được không?"
Ở lâu ngày với sói, làm sao Lam Tuyết Giang lại
1
không biết dụng ý của cô ta định mang mình ra làm con tốt để làm nổi bật bản thân? Cô nâng nhẹ chiếc túi xách lên và nói:
"Tôi không..." "Vậy cùng đi xuống tầng hầm lấy xe."
Giọng nói mang một khí thế bức người của Hoàng Tử Bình vang lên đồng thời với một bàn tay đưa ra vừa vặn ấn cô vào thang máy.
Lam Tâm Như nét mặt vui mừng ríu rít nói như một đứa trẻ:
"Cảm ơn anh Tử Bình. Hôm nay thật vui quá!”
Chiếc Land Rover màu trắng chầm chậm đỗ ngay trước mặt hai cô gái. Lam Tâm Như vui vẻ gọi chị xưng em, ấn Lam Tuyết Giang ra ghế sau, đóng sầm cửa xe lại rồi chạy ngay về chiếc ghế phụ phía trước, ánh mắt liếc người đàn ông đang cầm vô lăng bên cạnh một cách duyên dáng.
Vậy càng tốt. Lam Tuyết Giang hài lòng với sự sắp xếp này, như thế này thì không cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ dùng chân mà mạo phạm cô nữa.
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, khung cảnh đường phố quen thuộc dần hiện ra. Đây là một con đường nhỏ đã làm từ rất lâu, thậm chí không có cả đèn giao thông. Bởi vì đường hẹp, chiếc xe càng đi thật chậm. Từ ánh mắt của người đàn ông trong kính chiếu hậu, Lam Tuyết Giang có thể đọc được hình như anh ta đang nghĩ: "Ra là cô sống ở đây."
IL
“Dừng lại ở ngã tư phía trước là được!” Cô không quan tâm đến điều hắn nghĩ trong đầu, chỉ tay và nói.
Cô bước xuống và đóng cửa xe. Lam Tâm Như lại reo lên ríu rít: "Tạm biệt chị!" .
Lam Tuyết Giang xách túi và quay đi.
Bà đây không có thời gian!Về đến nhà còn phải chạy vội ra quán rượu để vào ca làm! Từng phút trong ngày đều quý giá với bà! Bà đây không muốn lãng phí thời gian cho hai con lợn!
Đến khi bóng người đi khuất sau khúc quẹo, chiếc Land Rover màu trắng mới bắt đầu xuất phát. Hoàng Tử Bình lái xe vào đường chính không bao lâu liền tấp xe qua bên phải rồi dừng lại ở ven đường. Anh ta dường như hết kiên nhẫn, nói giọng nhàn nhạt:
“Tôi đột nhiên nhớ ra đang có việc cần giải quyết ở công ty. Cô dừng ở đây bắt taxi mà về."
"...Anh Tử Bình?" "Cô không định chờ tôi phải xuống kéo cô ra đấy
chứ ?"
Lam Tâm Như nhìn đèn hậu chiếc Land Rover biến mất khỏi tầm mắt, tức giận phát điên!
"Em thấy chưa, anh Hoàng Tử Bình thật đẹp trai và đàn ông!
"Anh ấy cao to, thân hình tuyệt vời, và khuôn mặt thì lại mười phần lãnh đạm... Nam thần khổ hạnh này đúng là làm chết người ta từng giây, từng phút! Em thực sự
muốn trở thành cô bé Lọ Lem trong vở kịch của Marie Su, và sinh cho anh ấy một đám nhóc tỳ."
“Khỉ gió!"
Trong một quán rượu ồn ào, ầm ĩ từ tối tới khuya, phòng vệ sinh luôn là nơi để đám nhân viên phục vụ buông lơi, nên tự nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu về người này, người khác.