Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 752-754
Đối với Mục Hàn mà nói, chỉ là một nhà họ Mục thủ đô mà thôi, sao quan trọng bằng Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô được chứ?
Có điều, lần này bố con Mục Thịnh Uy đến tỉnh một cách phô trương long trọng như thế, cũng đáng phải suy ngẫm!
Dường như họ đang dò xét anh.
Ngoài Mục Hàn ra còn có vợ chồng Lâm Lợi Cương và Tần Lệ đi dạo bộ cùng Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Thậm chí ngay cả bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng tới.
Lâm Long và Lâm Phi Yến lấy danh nghĩa là đi theo bà cụ Lâm, thực ra mục đích chính là để giám sát Mục Hàn.
Dẫu sao, bố con Mục Thịnh Uy đã dàn trận lớn đến thế thì bên bà cụ Lâm kiểu gì cũng đã biết chuyện rồi.
Khoảng hơn trăm chiếc trực thăng, hơn nghìn chiếc xe hơi, còn mấy chục nghìn người đi theo, đội hình đi đường cỡ này quả nhiên đã hù dọa được nhà họ Lâm.
Mà ở thời khắc mấu chốt này, Mục Hàn lại còn đi tản bộ với Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Mấy người bà cụ Lâm vô cùng hoài nghi, Mục Hàn chỉ mượn cớ tản bộ mà thôi, thực tế là muốn chạy trốn.
Cho nên, mọi người đều đến đông đủ.
Thấy đám người bên bà cụ Lâm cứ đi theo mình và Lâm Nhã Hiên ở xa xa kia, Mục Hàn cũng không vạch trần.
Chỉ có điều, điều khiến cho Mục Hàn nảy sinh cảm giác đề phòng là công viên Giang Tâm vốn đông đúc náo nhiệt thì bây giờ lại vô cùng vắng vẻ.
Ngoài bọn họ ra, không còn ai khác nữa.
Hai đội bảo vệ bất ngờ xuất hiện ở ngã tư đằng trước, lúc họ chia ra thành hai hàng đứng hai bên đường, Mục Hàn lập tức hiểu rõ, công viên Giang Tâm bị người ta “dọn dẹp” sạch sẽ cả rồi.
Những bảo vệ này, người nào người nấy đều nghiêm nét mặt, quần áo trang sức đồng bộ với nhau.
Ở ngực áo còn thêu một chữ “Mục” rất lớn.
Mục Thịnh Uy đứng chắp tay, trên cây cầu vòm tròn đằng kia.
Mục Sảng được một đám bảo vệ vây quanh, đi về phía Mục Hàn.
Thấy đội hình hùng hậu như vậy, đám người bên bà cụ Lâm ngẩn ngơ.
Mục Thịnh Uy bước đến, liếc mắt nhìn mọi người rồi dùng thái độ khinh khỉnh, lớn tiếng nói: “Mục Hàn, bố con chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Xin hỏi ông là ai?”, không đợi Mục Hàn mở lời, Lâm Lợi Cương đã hỏi dò.
Không trách ông ta được, do khí thế của Mục Thịnh Uy quá lớn.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, trên người ông ta không tự chủ mà toát ra một loại khí thế của bậc bề trên, khiến cho người bình thường như Lâm Lợi Cương vừa liếc nhìn đã sợ hãi.
“Thân phận của bố tôi mà mấy người không biết à?” Mục Sảng lạnh lùng hừ một tiếng.
Bố của Mục Sảng?
Mặc dù không nhận ra Mục Thịnh Uy nhưng Mục Sảng đã từng xuất hiện tại đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
Mấy người Lâm Lợi Cương lập tức biết rõ.
“Vị này là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ!”, bà cụ Lâm ở phía sau bất thình lình bước trẹo một bước, suýt chút thì té ngã.
Mấy người còn lại cũng hít sâu một hơi.
Thế gia số một Hoa Hạ, gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!
Thân phận này đáng sợ biết bao!
Phải biết rằng, gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô không hề tầm thường chút nào, có thể kìm hãm năm mươi vương tộc của toàn bộ Trung Hải đến ba mươi năm sau cũng không ngóc đầu lên được.
Càng không cần phải nói đến gia chủ - người nắm quyền hành của cả nhà họ Mục ở thủ đô.
Nhất là đám vệ sĩ đông đảo đi theo phía sau Mục Thịnh Uy, hệt như đế vương cổ đại đi tuần Giang Nam.
Chỉ riêng trận thế này đã đủ để hù chết đám người bà cụ Lâm.
Khi đôi mắt đầy uy nghiêm của Mục Thịnh Uy liếc tới, bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến quỳ xuống theo bản năng, dập đầu với Mục Thịnh Uy, đồng thời hô lớn: “Kính chào gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!”
Khóe miệng Mục Thịnh Uy không kiềm được mà nhếch lên.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, cho dù ở thủ đô, bất kể ai nhìn thấy ông ta, tất cả đều phải quỳ bái.
Còn đám người bà cụ Lâm lại là lần đầu tiên làm lễ bái đế vương.
Trong mắt Mục Thịnh Uy tràn ngập sự khinh thường với mấy người nhà giàu quê mùa này.
Cảm thấy bọn họ chỉ biết có mảnh đất dưới chân mà chưa từng thấy cảnh đời.
Đồng thời, ánh mắt của Mục Thịnh Uy cũng rơi lên người Lâm Nhã Hiên.
Cũng giống như đám người bà cụ Lâm, Lâm Nhã Hiên cũng bị ánh mắt của Mục Thịnh Uy dọa sợ.
Nhưng so với đám người bà cụ Lâm thì Lâm Nhã Hiên không sợ đến mức phải quỳ xuống.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của Mục Thịnh Uy, Lâm Nhã Hiên vô thức cúi đầu, không dám đối mặt.
Lâm Nhã Hiên luôn có cảm giác, người trước mặt lúc nào cũng có thể nhìn thấu con người mình.
Quả thực, từ trong ra ngoài của Mục Thịnh Uy đều tản ra một loại khí thế mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhã Hiên hoảng hốt, ảo giác rằng người đàn ông như vậy mới đúng là kẻ đứng đầu thiên hạ, thê thiếp thành đàn.
Thậm chí hành động vứt bỏ Sở Vân Lệ năm đó của ông ta, cũng đáng được tha thứ.
Trong lòng bà cụ Lâm chấn động.
Mà trong mắt Mục Thịnh Uy, thái độ của đám người bà cụ Lâm khiến cho ông ta có cảm giác mình là số một.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, nhà họ Lâm ở Sở Dương này cũng chẳng khác gì mấy con kiến hôi.
Mục Thịnh Uy không để ý đến lễ bái quỳ lạy của mấy người bà cụ Lâm mà lại dừng tầm mắt trên người Mục Hàn: “Lần này tôi tới tỉnh này chủ yếu là để gặp đại thống soái”.
“Nhưng tôi tới gặp cậu trước, cậu phải biết là tôi đặt kỳ vọng rất cao vào cậu đấy!”
Mục Thịnh Uy cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Rõ ràng là cố ý gây áp lực cho Mục Hàn.
“Cho nên?”, Mục Hàn lạnh nhạt hỏi.
“Cho nên tôi muốn biết, vụ đánh cược một năm giữa tôi và cậu, đã chuẩn bị đến đâu rồi!” Mục Thịnh Uy than thở, nói: “Chưa đầy ba tháng nữa là đến hạn đánh cược mạng sống giữa chúng ta!”
Đám người nhà họ Lâm bày ra vẻ mặt trông chờ.
Nhất là Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy tháng qua, Mục Hàn vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên, ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không quản lý tốt chứ đừng nói gì đến chuẩn bị cho vụ đánh cược.
Mỗi lần Lâm Nhã Hiên nhắc đến, Mục Hàn đều bày ra thái độ chẳng thèm xem nhà họ Mục ra gì.
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên thấy bất lực.
Không thể dựa vào Mục Hàn, giờ cô chỉ mong con quái vật khổng lồ như nhà họ Mục ở thủ đô không thèm coi trọng đám sâu kiến bé mọn như bọn họ, đừng xem vụ cá cược một năm này là thật.
Đợi hết thời hạn một năm rồi lại tính tiếp.
Dẫu sao, việc lớn ở thế gia số một Hoa Hạ rất nhiều, quên mất chuyện nhỏ này cũng vô cùng bình thường.
Nhưng hôm nay xem ra, Lâm Nhã Hiên đã tính sai rồi.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, vụ đánh cược một năm này không phải chuyện nhỏ, có cũng được không có chẳng sao.
Ông ta vẫn luôn ghi nhớ.
Thậm chí còn đích thân tới hỏi han tiến triển của Mục Hàn.
Nhất thời, tâm trí Lâm Nhã Hiên loạn cào cào.
“Ha ha!”, Mục Hàn thì ngược lại, anh vẫn tỏ vẻ thảnh thơi nhàn nhã, không đặt nặng câu hỏi của Mục Thịnh Uy trong lòng. “Đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ lại rảnh rỗi đến thế à?”
“Cố ý tới xem tôi chuẩn bị thế nào nữa sao?”
“Ha Ha, ông tưởng là nhà họ Mục của ông ghê gớm lắm ư?”
“Tôi nói cho ông biết, tôi chẳng xem nhà họ Mục cỏn con của ông ra gì đâu, dù xuất hiện gia tộc còn mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng bằng vợ tôi và đứa bé trong bụng cô ấy!”
“Ồ?”, nghe thấy Mục Hàn nói thế, Mục Thịnh Uy sa sầm mặt mày: “Một nhà họ Mục cỏn con ư?”
“Cậu cũng lớn giọng đấy!”
Chương 752: Nhà họ Mục cỏn con
Thấy Mục Thịnh Uy tức giận, đám người nhà bà cụ Lâm ai nấy đều bị dọa sợ hết hồn.
Đồng loạt dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn Mục Hàn.
Đây đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ đấy!
Thế mà Mục Hàn lại không thèm coi trọng.
"Mục Hàn, cháu mất trí hay là có chỗ nào bất thường à?”, bà cụ Lâm thẳng thừng trách móc Mục Hàn: "Trước mặt gia chủ Mục, bà không thể chấp nhận được việc cháu càn rỡ như vậy!"
"Huống hồ, gia chủ Mục còn là bố ruột của cháu nữa!"
Về phần những người nhà họ Lâm còn lại đều bị dọa sợ đến quỳ xuồng lần nữa.
Sợ rằng Mục Thịnh Uy trong cơn thịnh nộ sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Mục Thịnh Uy lại liếc nhìn bà cụ Lâm bằng ánh mắt sâu xa.
Bà già này rất biết suy tính!
Mục Thịnh Uy vừa nhìn đã thấu tâm tư của những người này.
Quả nhiên giống hệt như những gì Mục Thịnh Uy nghĩ, bà cụ Lâm bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ: "Gia chủ nhà họ Mục thân phận tôn quý, tên nhóc Mục Hàn ở cái tỉnh nhỏ bé này sống đã nhiều năm, thế nên tính cách cũng hơi nhỏ nhen, mong ông đừng để trong lòng!"
"Chúng tôi muốn thay mặt tên nhóc này gửi lời xin lỗi sâu sắc tới ông!", bà cụ Lâm vô cùng thành khẩn nói: "Dù sao thì thằng nhóc này vẫn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định sẽ được dạy dỗ đàng hoàng”.
Bà cụ Lâm nói như vậy, những người còn lại trong nhà họ Lâm đều đồng loạt phụ họa theo.
Mục Thịnh Uy nheo mắt lại nhìn đám người bà cụ Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt cân nhắc hỏi: "Mọi người muốn tôi nhận nó sao?"
"Nếu được như vậy thì là tốt nhất”, bà cụ Lâm nghe xong thì vui mừng, cho là có hy vọng nên vội gật đầu nói: "Thưa gia chủ Mục, thật ra bản chất của đứa trẻ này cũng không tồi, ông nhận lại cậu ta rồi đưa về nuôi dưỡng cẩn thận, tương lai nhất định là một nhân tài đáng đào tạo!"
Bà cụ Lâm nói xong, mọi người nhà họ Lâm đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn Mục Thịnh Uy.
Lâm Nhã Hiên cũng không ngoại lệ.
Nếu lúc này Mục Thịnh Uy chịu nhận lại Mục Hàn, vậy thì vụ cá cược một năm đương nhiên cũng tự động hủy bỏ.
Bọn họ cũng không cần lo lắng nhà họ Mục ở thủ đô sẽ vì đối đầu với Mục Hàn mà liên lụy tới bọn họ nữa.
Thậm chí còn có thể dựa vào quan hệ thông gia, bám vào nhà họ Mục ở thủ đô, một bước lên trời.
"Thật sao?", Mục Thịnh Uy lạnh lùng cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ coi thường: "Tôi phải xem thử rốt cuộc nó có cái gì đáng đào tạo?"
"Muốn tôi nhận nó, được thôi. Nhưng Mục Thịnh Uy tôi cũng không phải là người tùy tiện, dạng chó mèo gì tôi cũng chấp nhận được”.
"Không sai!", lúc này, Mục Sảng đã hiểu được ý đồ của Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: "Muốn bố tôi công nhận Mục Hàn thì Mục Hàn ít nhất phải có thực lực đứng trong TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ!"
"Nếu không thì đừng mơ!"
TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ sao?
Đám người nhà bà cụ Lâm đồng loạt rùng mình.
Một trăm thành viên của Chiến Lang Hoa Hạ có thể nói là tập hợp một trăm người có thực lực mạnh nhất trong quân đội.
Về việc có thể lọt vào TOP mười thì chắc chắn phải là cao thủ cấp tông sư.
Chỉ riêng về thực lực võ thuật cũng đã có thể sánh ngang được với người đứng đầu các môn phái võ thuật trong giới võ lâm.
Những gia tộc vô cùng danh giá thì càng đừng kể tới.
"Sao? Bị dọa sợ rồi à?", rõ ràng Mục Sảng đã sớm dự đoán được vẻ mặt của bà cụ Lâm, nhất thời bật cười ha hả: "Nên vứt bỏ những suy nghĩ xa vời của mấy người đi!"
"Đừng cho rằng bố tôi không biết mấy người đang nghĩ gì”.
Nghe thấy lời cảnh cáo của Mục Sảng, đám người bà cụ Lâm vội đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.
"Sảng Nhi nói không sai, muốn tôi thừa nhận thân phận của Mục Hàn thì chỉ có hai lực chọn”, lúc này, Mục Thịnh Uy cũng mở lời: "Hoặc là có được thực lực đứng trong TOP mười bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ, hoặc là đạt được yêu cầu tôi đưa ra”.
Trước đây, sau khi ông ta và Mục Hàn đề ra vụ cá cược.
Mục Thịnh Uy đã đặc biệt truyền ra thông tin.
Mấy tiêu chuẩn mà Màn Mục phải thực hiện được nếu muốn bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô, lần lượt là mấy phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật.
Còn những thứ đại diện cho nhà họ Mục mà Mục Thịnh Uy đưa ra về các phương diện xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật đều là những đỉnh cao trong từng lĩnh vực tương ứng.
Không chỉ là đám người nhà bà cụ Lâm.
Ngay cả Mục Thịnh Uy và Mục Sảng cũng không cho rằng Mục Hàn có thể đạt được những tiêu chuẩn trên.
Nói đến đây, Mục Tịnh Uy liếc nhìn Mục Hàn với dạng vẻ của kẻ bề trên: "Mục Hàn, cậu nên biết rõ ràng, thân phận của tôi hiện giờ là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, dù trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể lập tức trở thành người của nhà họ Mục ở thủ đô”.
"Muốn nhận tổ quy tông, nhất định phải có được năng lực xứng đáng”.
"Về phần làm sao để thể hiện được bản thân cậu, thì các tiêu chuẩn cụ thể, tôi vừa nói cả rồi”.
"Đương nhiên, cân nhắc đến việc cậu ở bên ngoài nhiều năm, vẫn chưa từng sống tại nhà họ Mục ở thủ đô, những phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và năng lực võ thuật mà tôi nhắc tới ở trên tôi cũng không cần cậu đạt được toàn bộ, chỉ cần cậu hoàn thành một trong những yêu cầu đó thì tôi cũng coi như là cậu đã đạt tiêu chuẩn!"
Đám người nhà bà cụ Lâm không ngừng cười gượng gạo.
Với địa vị là thế gia số một Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ sợ đối với mấy người bọn họ mà nói, một tiêu chuẩn bất kỳ nào đó cũng là điều khó với tới.
Mục Hàn hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
"Sao? Cậu không có tự tin à?", thấy Mục Hàn không trả lời, Mục Thịnh Uy nói tiếp: "Đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi, tôi không thể tiếp tục hạ thấp thêm nữa”.
"Là người của nhà họ Mục, nếu ngay cả những tiêu chuẩn đơn giản như vậy mà cũng không thể hoàn thành vậy thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này đâu!"
Lời của Mục Thịnh Uy lại lần nữa khiến mấy người nhà bà cụ Lâm kinh sợ.
Đặc biệt là Lâm Nhã Hiên.
Càng hãi hùng khiếp sợ hơn.
Ẩn ý trong lời nói này của Mục Thịnh Uy đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Mục Hàn thất bại, bọn họ sẽ giết chết Mục Hàn.
Đến lúc đó, đứa trẻ trong bụng...
Lâm Nhã Hiên bất giác đưa tay sờ bụng mình.
"Vẫn là câu nói kia, cũng chỉ là nhà họ Mục cỏn con thôi mà, tôi không coi trọng lắm”, Mục Hàn hờ hững đáp lại: "Mục Thịnh Uy, ông cứ yên tâm đi. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự mình đánh đổ nhà họ Mục, khiến ông phải hối hận”.
"Ha ha ha!", nghe Mục Hàn nói, Mục Thịnh Uy không ngừng bật cười điên cuồng: "Mục Hàn ơi là Mục Hàn, cái tính ngang ngược của cậu, thật sự là không thay đổi chút nào!"
"Được, vậy tôi chờ ngày cậu đánh đổ nhà họ Mục khiến tôi hối hận!"
"Bố, nói thật lòng, con rất muốn xem, thằng con riêng này làm sao khiến chúng ta hối hận?", Mục Sảng đứng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: "Bố xem dáng vẻ ngạo mạn này của cậu ta có chỗ nào giống với việc có thể thách đấu được nhà họ Mục chúng ta không cơ chứ?"
"Theo con thấy, đến lúc đó cậu ta nhất định sẽ cuốn gói mà chuồn đi trước thôi!"
"Ồ?", Mục Thịnh Uy bật cười nói: "Đây cũng là vấn đề đấy!"
"Nếu nó bị dọa mà chuồn mất thì càng không có tư cách để làm con trai của Mục Thịnh Uy!"
Đám người bà cụ Lâm đưa mắt nhìn nhau.
Bởi vì lời nói của bố con Mục Thịnh Uy đã chọc trúng lo lắng của họ.
Lỡ Mục Hàn chạy mất thì sao?
Chương 753: Liệu Mục Hàn có bỏ trốn
Bố con Mục Thịnh Uy nói xong, mang theo điệu cười hống hách và đắc ý, sau đó hiên ngang rời đi.
Khi bố con Mục Thịnh Uy đi khuất, mấy người bà cụ Lâm đều nhìn chằm chằm vào Mục Hàn.
Khiến cho Mục Hàn thấy không thoải mái lắm, anh đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Sao mấy người lại nhìn cháu bằng ánh mắt này, cứ như cháu sắp chạy trốn không bằng?”
“Hừ!”, bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu nói đúng rồi đấy, bọn ta thật sự đang sợ cháu quay lưng chạy mất”.
“Cháu tự nhìn lại mình đi, thời hạn tới vụ cá cược một năm ngày càng gần rồi mà cháu lại chẳng chuẩn bị gì hết, cả ngày không có việc gì làm, bà thật sự không biết tới lúc đó cháu ngoài việc vứt bỏ vợ con tháo chạy ra thì cháu còn có thể lấy cái gì ra để ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô?”
Những người khác trong nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng đồng loạt gật đầu tán đồng.
Trong mắt bọn họ, việc Mục Hàn chạy trốn là rất có khả năng.
Năm đó, vì vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Thịnh Uy cũng vứt bỏ vợ con, không cần Sở Vân Lệ và Mục Hàn nữa.
Nhìn từ góc độ gen di truyền giữa hai bố con, trong mắt mấy người bà cụ Lâm, Mục Hàn rõ ràng có thể cư xử giống như Mục Thịnh Uy.
Không phải người ta vẫn hay nói cha nào con nấy hay sao.
“Mấy người cứ yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không trốn chạy”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Chỉ một nhà họ Mục cỏn con ở thủ đô, cháu còn chẳng thèm coi ra gì”.
Lại là cái lý do này?
Mấy người bà cụ Lâm cạn lời.
Mục Hàn này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thấy mấy người bà cụ Lâm đều bày ra vẻ mặt không tin, Sở Vân Lệ vội vàng đứng ra nói đỡ cho Mục Hàn: “Bà cụ Lâm, xin mọi người cứ yên tâm, tính cách con trai tôi có thể hơi cố chấp, thế nhưng nó tuyệt đối là một người biết giữ lời hứa, lời đã nói ra thì nhất định có thể làm được!”
“Vậy nên, nó tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hai mẹ con Nhã Hiên để tự mình chạy trốn!”
Nghe lời Sở Vân Lệ nói, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi gật đầu tán đồng.
Trong những ngày vừa qua, Mục Hàn đối xử với cô ra sao, trong lòng Lâm Nhã Hiên rất rõ.
Dù có bảo Mục Hàn chết thay cho Lâm Nhã Hiên thì anh cũng sẽ không do dự.
Lâm Nhã Hiên nói: “Bà nội, cháu cũng tin Mục Hàn!”
“Nhã Hiên, em yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em”, Mục Hàn cũng nói với Lâm Nhã Hiên: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi con chào đời!”
“Bảo vệ em nửa bước không rời!”
“Chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô, sao có thể quan trọng hơn em và đứa bé trong bụng được chứ?”
Đối với Mục Hàn mà nói, vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô thật sự chẳng đáng là gì cả.
Tứ đại chiến thần dưới trướng anh, thậm chí là tổng tư lệnh các chiến khu lớn đều có thể chiến thắng nhà họ Mục một cách dễ dàng.
“Hừ! Tốt nhất là cháu có thể thực hiện được lời hứa của mình!”, bà cụ Lâm vẫn không tín nhiệm Mục Hàn.
Thậm chí bà cụ Lâm còn âm thầm dặn dò mấy người Lâm Long và Lâm Phi Yến, bảo họn họ để ý tới động tĩnh của Mục Hàn mọi lúc, một khi có biến động gì thì phải lập tức báo cáo cho bà ta.
Ở một diễn biến khác.
Sau khi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng rời đi thì chuẩn bị tới chiến khu tỉnh để tìm Viên Duy Nhất.
Cho dù Mục Thịnh Uy là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ thì cũng không có cách nào trực tiếp liên lạc được với đại thống soái.
Vậy nên tìm Viên Duy Nhất làm người trung gian thì mới có thể bắc cầu cho ông ta và đại thống soái gặp mặt nhau.
Trên đường tới chiến khu tỉnh, Mục Thịnh Uy cầm một thanh Bảo Kiếm cổ chơi đùa trong tay.
Mục Sảng bên cạnh nhìn hoa văn hình rồng trên thanh Bảo Kiếm, mặc dù đã có niên đại, thế nhưng dường như vẫn có linh khí bao bọc xung quanh.
Mục Sảng lên tiếng: “Bố, bố thật sự muốn tặng thanh Bảo Kiếm này cho đại thống soái sao?”
“Không sai! Người ta vẫn hay nói Bảo Kiếm tặng anh hùng mà!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này được bố cất giấu đã nhiều năm, thế nhưng từ trước tới nay nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đều không ai có tư cách có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Có điều bây giờ thì khác, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đã có đại thống soái!”
“Cũng chỉ có một anh hùng tuyệt thế hiếm có trên trần đời như đại thống soái mới có tư cách để có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Nhưng mà bố, giá trị của Long Tuyền Bảo Kiếm ngay cả…”, Mục Sảng không nỡ.
Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm trong tay Mục Thịnh Uy, ngoài giá trị sưu tầm ra thì càng có ý nghĩa tượng trưng hơn.
vietwriter.vn
Mục Sảng vẫn luôn muốn Mục Thịnh Uy truyền lại thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này cho hắn.
Có Long Tuyền Bảo Kiếm này, vị trí người thừa kế của Mục Sảng sẽ trở nên vững chắc hơn.
“So với đại thống soái, một thanh Long Tuyền Bảo Kiếm nhỏ bé có đáng là gì đâu?”, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu như chúng ta đón được đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, có một anh hùng cái thế như vậy trấn giữ thì vận may của nhà họ Mục ở thủ đô ít nhất có thể kéo dài thêm được hơn một trăm năm!”
“Bố dạy phải ạ!”, Mục Sảng cung kính nói: “Là tầm nhìn của con còn hạn hẹp!”
Chẳng mấy chốc, hai bố con họ đã đến chiến khu tỉnh.
Hai bố con gia chủ thế gia số một Hoa Hạ đích thân tìm tới, Viên Duy Nhất đương nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình.
Thế nhưng khi đến chiến khu tỉnh, hai bố con Mục Thịnh Uy không còn tỏ ra phô trương nữa.
Dù gì lúc đến, bố con Mục Thịnh Uy có thể nói rằng vô cùng khoa trương, động một tí là cả trăm máy bay trực thăng, hơn một nghìn chiếc xe hơi, còn cả hàng chục nghìn người đi theo.
Cảnh tượng xuất hành như vậy cũng chỉ có đại thống soái vinh hiển trở về từ biên giới vào sáu năm trước mới có được.
Mà ở trong chiến khu tỉnh, nếu như còn tỏ ra khoa trương như vậy thì rõ ràng là có ý khiêu khích.
“Tổng tư lệnh Viên, tôi muốn gặp đại thống soái!”, Mục Thịnh Uy vào thẳng luôn vấn đề.
“Muốn gặp đại thống soái sao?”, thân phận của Mục Thịnh Uy dù gì cũng tương đối hiển hách, Viên Duy Nhất không dám sơ suất, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Gia chủ Mục, tôi cần phải xin ý kiến của đại thống soái!”
“Làm phiền tổng tư lệnh Viên rồi”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói.
Viên Duy Nhất đi ra khỏi phòng tiếp khách, gọi một cuộc điện thoại cho Mục Hàn.
“Bố con Mục Thịnh Uy muốn gặp tôi ư?”, khoé miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.
Nếu như vào lúc này, bản thân đi gặp bố con Mục Thịnh Uy với thân phận đại thống soái thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào nữa?
Vốn dĩ Mục Hàn không muốn công khai thân phận của mình sớm như vậy, thế nhưng hai bố con Mục Thịnh Uy hùng hổ doạ người, thậm chí còn chủ động đến tỉnh, lên mặt bắt nạt người khác, tạo cho mấy người Lâm Nhã Hiên áp lực tâm lý rất lớn.
Nếu cứ để cho họn họ tiếp tục lộng hành như vậy thì khoảng thời gian từ giờ cho đến khi đứa bé sinh ra, phiền phức nhất định sẽ không chấm dứt.
Mục Hàn quyết định giải quyết xong luôn cho khoẻ người.
Vậy nên anh gật đầu nói: “Được, ông nói với Mục Thịnh Uy, tôi đồng ý gặp bọn họ”.
Nhận được sự đồng ý của Mục Hàn, Viên Duy Nhất lập tức trở về phòng tiếp khách, báo lại tin này cho bố con Mục Thịnh Uy.
“Bố, bố nghe thấy gì chưa?”, Mục Sảng kích động nói: “Đại thống soái đồng ý gặp chúng ta rồi, con sắp sửa được gặp thần tượng mà mình mong ngóng từ lâu rồi!”
Mục Sảng thậm chí còn không tự chủ được mà run lên.
Đây chính là cơ hội được tiếp xúc trực tiếp với thần tượng!
Mục Thịnh Uy thật ra cũng kích động giống như vậy.
Thế nhưng dù gì ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô nên vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn Mục Sảng rất nhiều.
Chương 754: Đại thống soái đồng ý gặp mặt
Có điều, lần này bố con Mục Thịnh Uy đến tỉnh một cách phô trương long trọng như thế, cũng đáng phải suy ngẫm!
Dường như họ đang dò xét anh.
Ngoài Mục Hàn ra còn có vợ chồng Lâm Lợi Cương và Tần Lệ đi dạo bộ cùng Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Thậm chí ngay cả bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng tới.
Lâm Long và Lâm Phi Yến lấy danh nghĩa là đi theo bà cụ Lâm, thực ra mục đích chính là để giám sát Mục Hàn.
Dẫu sao, bố con Mục Thịnh Uy đã dàn trận lớn đến thế thì bên bà cụ Lâm kiểu gì cũng đã biết chuyện rồi.
Khoảng hơn trăm chiếc trực thăng, hơn nghìn chiếc xe hơi, còn mấy chục nghìn người đi theo, đội hình đi đường cỡ này quả nhiên đã hù dọa được nhà họ Lâm.
Mà ở thời khắc mấu chốt này, Mục Hàn lại còn đi tản bộ với Lâm Nhã Hiên ở công viên Giang Tâm.
Mấy người bà cụ Lâm vô cùng hoài nghi, Mục Hàn chỉ mượn cớ tản bộ mà thôi, thực tế là muốn chạy trốn.
Cho nên, mọi người đều đến đông đủ.
Thấy đám người bên bà cụ Lâm cứ đi theo mình và Lâm Nhã Hiên ở xa xa kia, Mục Hàn cũng không vạch trần.
Chỉ có điều, điều khiến cho Mục Hàn nảy sinh cảm giác đề phòng là công viên Giang Tâm vốn đông đúc náo nhiệt thì bây giờ lại vô cùng vắng vẻ.
Ngoài bọn họ ra, không còn ai khác nữa.
Hai đội bảo vệ bất ngờ xuất hiện ở ngã tư đằng trước, lúc họ chia ra thành hai hàng đứng hai bên đường, Mục Hàn lập tức hiểu rõ, công viên Giang Tâm bị người ta “dọn dẹp” sạch sẽ cả rồi.
Những bảo vệ này, người nào người nấy đều nghiêm nét mặt, quần áo trang sức đồng bộ với nhau.
Ở ngực áo còn thêu một chữ “Mục” rất lớn.
Mục Thịnh Uy đứng chắp tay, trên cây cầu vòm tròn đằng kia.
Mục Sảng được một đám bảo vệ vây quanh, đi về phía Mục Hàn.
Thấy đội hình hùng hậu như vậy, đám người bên bà cụ Lâm ngẩn ngơ.
Mục Thịnh Uy bước đến, liếc mắt nhìn mọi người rồi dùng thái độ khinh khỉnh, lớn tiếng nói: “Mục Hàn, bố con chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Xin hỏi ông là ai?”, không đợi Mục Hàn mở lời, Lâm Lợi Cương đã hỏi dò.
Không trách ông ta được, do khí thế của Mục Thịnh Uy quá lớn.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, trên người ông ta không tự chủ mà toát ra một loại khí thế của bậc bề trên, khiến cho người bình thường như Lâm Lợi Cương vừa liếc nhìn đã sợ hãi.
“Thân phận của bố tôi mà mấy người không biết à?” Mục Sảng lạnh lùng hừ một tiếng.
Bố của Mục Sảng?
Mặc dù không nhận ra Mục Thịnh Uy nhưng Mục Sảng đã từng xuất hiện tại đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
Mấy người Lâm Lợi Cương lập tức biết rõ.
“Vị này là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ!”, bà cụ Lâm ở phía sau bất thình lình bước trẹo một bước, suýt chút thì té ngã.
Mấy người còn lại cũng hít sâu một hơi.
Thế gia số một Hoa Hạ, gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!
Thân phận này đáng sợ biết bao!
Phải biết rằng, gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô không hề tầm thường chút nào, có thể kìm hãm năm mươi vương tộc của toàn bộ Trung Hải đến ba mươi năm sau cũng không ngóc đầu lên được.
Càng không cần phải nói đến gia chủ - người nắm quyền hành của cả nhà họ Mục ở thủ đô.
Nhất là đám vệ sĩ đông đảo đi theo phía sau Mục Thịnh Uy, hệt như đế vương cổ đại đi tuần Giang Nam.
Chỉ riêng trận thế này đã đủ để hù chết đám người bà cụ Lâm.
Khi đôi mắt đầy uy nghiêm của Mục Thịnh Uy liếc tới, bà cụ Lâm, Lâm Long, Lâm Phi Yến quỳ xuống theo bản năng, dập đầu với Mục Thịnh Uy, đồng thời hô lớn: “Kính chào gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô!”
Khóe miệng Mục Thịnh Uy không kiềm được mà nhếch lên.
Với tư cách là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, cho dù ở thủ đô, bất kể ai nhìn thấy ông ta, tất cả đều phải quỳ bái.
Còn đám người bà cụ Lâm lại là lần đầu tiên làm lễ bái đế vương.
Trong mắt Mục Thịnh Uy tràn ngập sự khinh thường với mấy người nhà giàu quê mùa này.
Cảm thấy bọn họ chỉ biết có mảnh đất dưới chân mà chưa từng thấy cảnh đời.
Đồng thời, ánh mắt của Mục Thịnh Uy cũng rơi lên người Lâm Nhã Hiên.
Cũng giống như đám người bà cụ Lâm, Lâm Nhã Hiên cũng bị ánh mắt của Mục Thịnh Uy dọa sợ.
Nhưng so với đám người bà cụ Lâm thì Lâm Nhã Hiên không sợ đến mức phải quỳ xuống.
Khi nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của Mục Thịnh Uy, Lâm Nhã Hiên vô thức cúi đầu, không dám đối mặt.
Lâm Nhã Hiên luôn có cảm giác, người trước mặt lúc nào cũng có thể nhìn thấu con người mình.
Quả thực, từ trong ra ngoài của Mục Thịnh Uy đều tản ra một loại khí thế mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhã Hiên hoảng hốt, ảo giác rằng người đàn ông như vậy mới đúng là kẻ đứng đầu thiên hạ, thê thiếp thành đàn.
Thậm chí hành động vứt bỏ Sở Vân Lệ năm đó của ông ta, cũng đáng được tha thứ.
Trong lòng bà cụ Lâm chấn động.
Mà trong mắt Mục Thịnh Uy, thái độ của đám người bà cụ Lâm khiến cho ông ta có cảm giác mình là số một.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, nhà họ Lâm ở Sở Dương này cũng chẳng khác gì mấy con kiến hôi.
Mục Thịnh Uy không để ý đến lễ bái quỳ lạy của mấy người bà cụ Lâm mà lại dừng tầm mắt trên người Mục Hàn: “Lần này tôi tới tỉnh này chủ yếu là để gặp đại thống soái”.
“Nhưng tôi tới gặp cậu trước, cậu phải biết là tôi đặt kỳ vọng rất cao vào cậu đấy!”
Mục Thịnh Uy cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Rõ ràng là cố ý gây áp lực cho Mục Hàn.
“Cho nên?”, Mục Hàn lạnh nhạt hỏi.
“Cho nên tôi muốn biết, vụ đánh cược một năm giữa tôi và cậu, đã chuẩn bị đến đâu rồi!” Mục Thịnh Uy than thở, nói: “Chưa đầy ba tháng nữa là đến hạn đánh cược mạng sống giữa chúng ta!”
Đám người nhà họ Lâm bày ra vẻ mặt trông chờ.
Nhất là Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy tháng qua, Mục Hàn vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên, ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không quản lý tốt chứ đừng nói gì đến chuẩn bị cho vụ đánh cược.
Mỗi lần Lâm Nhã Hiên nhắc đến, Mục Hàn đều bày ra thái độ chẳng thèm xem nhà họ Mục ra gì.
Điều này khiến Lâm Nhã Hiên thấy bất lực.
Không thể dựa vào Mục Hàn, giờ cô chỉ mong con quái vật khổng lồ như nhà họ Mục ở thủ đô không thèm coi trọng đám sâu kiến bé mọn như bọn họ, đừng xem vụ cá cược một năm này là thật.
Đợi hết thời hạn một năm rồi lại tính tiếp.
Dẫu sao, việc lớn ở thế gia số một Hoa Hạ rất nhiều, quên mất chuyện nhỏ này cũng vô cùng bình thường.
Nhưng hôm nay xem ra, Lâm Nhã Hiên đã tính sai rồi.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, vụ đánh cược một năm này không phải chuyện nhỏ, có cũng được không có chẳng sao.
Ông ta vẫn luôn ghi nhớ.
Thậm chí còn đích thân tới hỏi han tiến triển của Mục Hàn.
Nhất thời, tâm trí Lâm Nhã Hiên loạn cào cào.
“Ha ha!”, Mục Hàn thì ngược lại, anh vẫn tỏ vẻ thảnh thơi nhàn nhã, không đặt nặng câu hỏi của Mục Thịnh Uy trong lòng. “Đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ lại rảnh rỗi đến thế à?”
“Cố ý tới xem tôi chuẩn bị thế nào nữa sao?”
“Ha Ha, ông tưởng là nhà họ Mục của ông ghê gớm lắm ư?”
“Tôi nói cho ông biết, tôi chẳng xem nhà họ Mục cỏn con của ông ra gì đâu, dù xuất hiện gia tộc còn mạnh hơn nhà họ Mục ở thủ đô đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng bằng vợ tôi và đứa bé trong bụng cô ấy!”
“Ồ?”, nghe thấy Mục Hàn nói thế, Mục Thịnh Uy sa sầm mặt mày: “Một nhà họ Mục cỏn con ư?”
“Cậu cũng lớn giọng đấy!”
Chương 752: Nhà họ Mục cỏn con
Thấy Mục Thịnh Uy tức giận, đám người nhà bà cụ Lâm ai nấy đều bị dọa sợ hết hồn.
Đồng loạt dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn Mục Hàn.
Đây đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ đấy!
Thế mà Mục Hàn lại không thèm coi trọng.
"Mục Hàn, cháu mất trí hay là có chỗ nào bất thường à?”, bà cụ Lâm thẳng thừng trách móc Mục Hàn: "Trước mặt gia chủ Mục, bà không thể chấp nhận được việc cháu càn rỡ như vậy!"
"Huống hồ, gia chủ Mục còn là bố ruột của cháu nữa!"
Về phần những người nhà họ Lâm còn lại đều bị dọa sợ đến quỳ xuồng lần nữa.
Sợ rằng Mục Thịnh Uy trong cơn thịnh nộ sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Mục Thịnh Uy lại liếc nhìn bà cụ Lâm bằng ánh mắt sâu xa.
Bà già này rất biết suy tính!
Mục Thịnh Uy vừa nhìn đã thấu tâm tư của những người này.
Quả nhiên giống hệt như những gì Mục Thịnh Uy nghĩ, bà cụ Lâm bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ: "Gia chủ nhà họ Mục thân phận tôn quý, tên nhóc Mục Hàn ở cái tỉnh nhỏ bé này sống đã nhiều năm, thế nên tính cách cũng hơi nhỏ nhen, mong ông đừng để trong lòng!"
"Chúng tôi muốn thay mặt tên nhóc này gửi lời xin lỗi sâu sắc tới ông!", bà cụ Lâm vô cùng thành khẩn nói: "Dù sao thì thằng nhóc này vẫn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định sẽ được dạy dỗ đàng hoàng”.
Bà cụ Lâm nói như vậy, những người còn lại trong nhà họ Lâm đều đồng loạt phụ họa theo.
Mục Thịnh Uy nheo mắt lại nhìn đám người bà cụ Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt cân nhắc hỏi: "Mọi người muốn tôi nhận nó sao?"
"Nếu được như vậy thì là tốt nhất”, bà cụ Lâm nghe xong thì vui mừng, cho là có hy vọng nên vội gật đầu nói: "Thưa gia chủ Mục, thật ra bản chất của đứa trẻ này cũng không tồi, ông nhận lại cậu ta rồi đưa về nuôi dưỡng cẩn thận, tương lai nhất định là một nhân tài đáng đào tạo!"
Bà cụ Lâm nói xong, mọi người nhà họ Lâm đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn Mục Thịnh Uy.
Lâm Nhã Hiên cũng không ngoại lệ.
Nếu lúc này Mục Thịnh Uy chịu nhận lại Mục Hàn, vậy thì vụ cá cược một năm đương nhiên cũng tự động hủy bỏ.
Bọn họ cũng không cần lo lắng nhà họ Mục ở thủ đô sẽ vì đối đầu với Mục Hàn mà liên lụy tới bọn họ nữa.
Thậm chí còn có thể dựa vào quan hệ thông gia, bám vào nhà họ Mục ở thủ đô, một bước lên trời.
"Thật sao?", Mục Thịnh Uy lạnh lùng cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ coi thường: "Tôi phải xem thử rốt cuộc nó có cái gì đáng đào tạo?"
"Muốn tôi nhận nó, được thôi. Nhưng Mục Thịnh Uy tôi cũng không phải là người tùy tiện, dạng chó mèo gì tôi cũng chấp nhận được”.
"Không sai!", lúc này, Mục Sảng đã hiểu được ý đồ của Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: "Muốn bố tôi công nhận Mục Hàn thì Mục Hàn ít nhất phải có thực lực đứng trong TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ!"
"Nếu không thì đừng mơ!"
TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ sao?
Đám người nhà bà cụ Lâm đồng loạt rùng mình.
Một trăm thành viên của Chiến Lang Hoa Hạ có thể nói là tập hợp một trăm người có thực lực mạnh nhất trong quân đội.
Về việc có thể lọt vào TOP mười thì chắc chắn phải là cao thủ cấp tông sư.
Chỉ riêng về thực lực võ thuật cũng đã có thể sánh ngang được với người đứng đầu các môn phái võ thuật trong giới võ lâm.
Những gia tộc vô cùng danh giá thì càng đừng kể tới.
"Sao? Bị dọa sợ rồi à?", rõ ràng Mục Sảng đã sớm dự đoán được vẻ mặt của bà cụ Lâm, nhất thời bật cười ha hả: "Nên vứt bỏ những suy nghĩ xa vời của mấy người đi!"
"Đừng cho rằng bố tôi không biết mấy người đang nghĩ gì”.
Nghe thấy lời cảnh cáo của Mục Sảng, đám người bà cụ Lâm vội đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.
"Sảng Nhi nói không sai, muốn tôi thừa nhận thân phận của Mục Hàn thì chỉ có hai lực chọn”, lúc này, Mục Thịnh Uy cũng mở lời: "Hoặc là có được thực lực đứng trong TOP mười bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ, hoặc là đạt được yêu cầu tôi đưa ra”.
Trước đây, sau khi ông ta và Mục Hàn đề ra vụ cá cược.
Mục Thịnh Uy đã đặc biệt truyền ra thông tin.
Mấy tiêu chuẩn mà Màn Mục phải thực hiện được nếu muốn bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô, lần lượt là mấy phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật.
Còn những thứ đại diện cho nhà họ Mục mà Mục Thịnh Uy đưa ra về các phương diện xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật đều là những đỉnh cao trong từng lĩnh vực tương ứng.
Không chỉ là đám người nhà bà cụ Lâm.
Ngay cả Mục Thịnh Uy và Mục Sảng cũng không cho rằng Mục Hàn có thể đạt được những tiêu chuẩn trên.
Nói đến đây, Mục Tịnh Uy liếc nhìn Mục Hàn với dạng vẻ của kẻ bề trên: "Mục Hàn, cậu nên biết rõ ràng, thân phận của tôi hiện giờ là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, dù trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể lập tức trở thành người của nhà họ Mục ở thủ đô”.
"Muốn nhận tổ quy tông, nhất định phải có được năng lực xứng đáng”.
"Về phần làm sao để thể hiện được bản thân cậu, thì các tiêu chuẩn cụ thể, tôi vừa nói cả rồi”.
"Đương nhiên, cân nhắc đến việc cậu ở bên ngoài nhiều năm, vẫn chưa từng sống tại nhà họ Mục ở thủ đô, những phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và năng lực võ thuật mà tôi nhắc tới ở trên tôi cũng không cần cậu đạt được toàn bộ, chỉ cần cậu hoàn thành một trong những yêu cầu đó thì tôi cũng coi như là cậu đã đạt tiêu chuẩn!"
Đám người nhà bà cụ Lâm không ngừng cười gượng gạo.
Với địa vị là thế gia số một Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ sợ đối với mấy người bọn họ mà nói, một tiêu chuẩn bất kỳ nào đó cũng là điều khó với tới.
Mục Hàn hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
"Sao? Cậu không có tự tin à?", thấy Mục Hàn không trả lời, Mục Thịnh Uy nói tiếp: "Đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi, tôi không thể tiếp tục hạ thấp thêm nữa”.
"Là người của nhà họ Mục, nếu ngay cả những tiêu chuẩn đơn giản như vậy mà cũng không thể hoàn thành vậy thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này đâu!"
Lời của Mục Thịnh Uy lại lần nữa khiến mấy người nhà bà cụ Lâm kinh sợ.
Đặc biệt là Lâm Nhã Hiên.
Càng hãi hùng khiếp sợ hơn.
Ẩn ý trong lời nói này của Mục Thịnh Uy đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Mục Hàn thất bại, bọn họ sẽ giết chết Mục Hàn.
Đến lúc đó, đứa trẻ trong bụng...
Lâm Nhã Hiên bất giác đưa tay sờ bụng mình.
"Vẫn là câu nói kia, cũng chỉ là nhà họ Mục cỏn con thôi mà, tôi không coi trọng lắm”, Mục Hàn hờ hững đáp lại: "Mục Thịnh Uy, ông cứ yên tâm đi. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự mình đánh đổ nhà họ Mục, khiến ông phải hối hận”.
"Ha ha ha!", nghe Mục Hàn nói, Mục Thịnh Uy không ngừng bật cười điên cuồng: "Mục Hàn ơi là Mục Hàn, cái tính ngang ngược của cậu, thật sự là không thay đổi chút nào!"
"Được, vậy tôi chờ ngày cậu đánh đổ nhà họ Mục khiến tôi hối hận!"
"Bố, nói thật lòng, con rất muốn xem, thằng con riêng này làm sao khiến chúng ta hối hận?", Mục Sảng đứng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: "Bố xem dáng vẻ ngạo mạn này của cậu ta có chỗ nào giống với việc có thể thách đấu được nhà họ Mục chúng ta không cơ chứ?"
"Theo con thấy, đến lúc đó cậu ta nhất định sẽ cuốn gói mà chuồn đi trước thôi!"
"Ồ?", Mục Thịnh Uy bật cười nói: "Đây cũng là vấn đề đấy!"
"Nếu nó bị dọa mà chuồn mất thì càng không có tư cách để làm con trai của Mục Thịnh Uy!"
Đám người bà cụ Lâm đưa mắt nhìn nhau.
Bởi vì lời nói của bố con Mục Thịnh Uy đã chọc trúng lo lắng của họ.
Lỡ Mục Hàn chạy mất thì sao?
Chương 753: Liệu Mục Hàn có bỏ trốn
Bố con Mục Thịnh Uy nói xong, mang theo điệu cười hống hách và đắc ý, sau đó hiên ngang rời đi.
Khi bố con Mục Thịnh Uy đi khuất, mấy người bà cụ Lâm đều nhìn chằm chằm vào Mục Hàn.
Khiến cho Mục Hàn thấy không thoải mái lắm, anh đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Sao mấy người lại nhìn cháu bằng ánh mắt này, cứ như cháu sắp chạy trốn không bằng?”
“Hừ!”, bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu nói đúng rồi đấy, bọn ta thật sự đang sợ cháu quay lưng chạy mất”.
“Cháu tự nhìn lại mình đi, thời hạn tới vụ cá cược một năm ngày càng gần rồi mà cháu lại chẳng chuẩn bị gì hết, cả ngày không có việc gì làm, bà thật sự không biết tới lúc đó cháu ngoài việc vứt bỏ vợ con tháo chạy ra thì cháu còn có thể lấy cái gì ra để ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô?”
Những người khác trong nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng đồng loạt gật đầu tán đồng.
Trong mắt bọn họ, việc Mục Hàn chạy trốn là rất có khả năng.
Năm đó, vì vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Thịnh Uy cũng vứt bỏ vợ con, không cần Sở Vân Lệ và Mục Hàn nữa.
Nhìn từ góc độ gen di truyền giữa hai bố con, trong mắt mấy người bà cụ Lâm, Mục Hàn rõ ràng có thể cư xử giống như Mục Thịnh Uy.
Không phải người ta vẫn hay nói cha nào con nấy hay sao.
“Mấy người cứ yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không trốn chạy”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Chỉ một nhà họ Mục cỏn con ở thủ đô, cháu còn chẳng thèm coi ra gì”.
Lại là cái lý do này?
Mấy người bà cụ Lâm cạn lời.
Mục Hàn này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thấy mấy người bà cụ Lâm đều bày ra vẻ mặt không tin, Sở Vân Lệ vội vàng đứng ra nói đỡ cho Mục Hàn: “Bà cụ Lâm, xin mọi người cứ yên tâm, tính cách con trai tôi có thể hơi cố chấp, thế nhưng nó tuyệt đối là một người biết giữ lời hứa, lời đã nói ra thì nhất định có thể làm được!”
“Vậy nên, nó tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hai mẹ con Nhã Hiên để tự mình chạy trốn!”
Nghe lời Sở Vân Lệ nói, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi gật đầu tán đồng.
Trong những ngày vừa qua, Mục Hàn đối xử với cô ra sao, trong lòng Lâm Nhã Hiên rất rõ.
Dù có bảo Mục Hàn chết thay cho Lâm Nhã Hiên thì anh cũng sẽ không do dự.
Lâm Nhã Hiên nói: “Bà nội, cháu cũng tin Mục Hàn!”
“Nhã Hiên, em yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em”, Mục Hàn cũng nói với Lâm Nhã Hiên: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi con chào đời!”
“Bảo vệ em nửa bước không rời!”
“Chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô, sao có thể quan trọng hơn em và đứa bé trong bụng được chứ?”
Đối với Mục Hàn mà nói, vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô thật sự chẳng đáng là gì cả.
Tứ đại chiến thần dưới trướng anh, thậm chí là tổng tư lệnh các chiến khu lớn đều có thể chiến thắng nhà họ Mục một cách dễ dàng.
“Hừ! Tốt nhất là cháu có thể thực hiện được lời hứa của mình!”, bà cụ Lâm vẫn không tín nhiệm Mục Hàn.
Thậm chí bà cụ Lâm còn âm thầm dặn dò mấy người Lâm Long và Lâm Phi Yến, bảo họn họ để ý tới động tĩnh của Mục Hàn mọi lúc, một khi có biến động gì thì phải lập tức báo cáo cho bà ta.
Ở một diễn biến khác.
Sau khi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng rời đi thì chuẩn bị tới chiến khu tỉnh để tìm Viên Duy Nhất.
Cho dù Mục Thịnh Uy là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ thì cũng không có cách nào trực tiếp liên lạc được với đại thống soái.
Vậy nên tìm Viên Duy Nhất làm người trung gian thì mới có thể bắc cầu cho ông ta và đại thống soái gặp mặt nhau.
Trên đường tới chiến khu tỉnh, Mục Thịnh Uy cầm một thanh Bảo Kiếm cổ chơi đùa trong tay.
Mục Sảng bên cạnh nhìn hoa văn hình rồng trên thanh Bảo Kiếm, mặc dù đã có niên đại, thế nhưng dường như vẫn có linh khí bao bọc xung quanh.
Mục Sảng lên tiếng: “Bố, bố thật sự muốn tặng thanh Bảo Kiếm này cho đại thống soái sao?”
“Không sai! Người ta vẫn hay nói Bảo Kiếm tặng anh hùng mà!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này được bố cất giấu đã nhiều năm, thế nhưng từ trước tới nay nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đều không ai có tư cách có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Có điều bây giờ thì khác, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đã có đại thống soái!”
“Cũng chỉ có một anh hùng tuyệt thế hiếm có trên trần đời như đại thống soái mới có tư cách để có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Nhưng mà bố, giá trị của Long Tuyền Bảo Kiếm ngay cả…”, Mục Sảng không nỡ.
Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm trong tay Mục Thịnh Uy, ngoài giá trị sưu tầm ra thì càng có ý nghĩa tượng trưng hơn.
Điện chủ ở rể Full dịch
Đọc full truyện: Điện chủ ở rể – Mục Hàn (full) – Truyện ngôn tình tác giả: Tia Nắng thuộc thể loại rể ngôn tình hay. Nhắc đến những thử thách độc lạ mà các tác giả có thể nghĩ ra cho những vật chính của mình thì có rất nhiều, hôm nay mình sẽ nói về một trong số đó. Nam chính của truyện bắt buộc...
Có Long Tuyền Bảo Kiếm này, vị trí người thừa kế của Mục Sảng sẽ trở nên vững chắc hơn.
“So với đại thống soái, một thanh Long Tuyền Bảo Kiếm nhỏ bé có đáng là gì đâu?”, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu như chúng ta đón được đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, có một anh hùng cái thế như vậy trấn giữ thì vận may của nhà họ Mục ở thủ đô ít nhất có thể kéo dài thêm được hơn một trăm năm!”
“Bố dạy phải ạ!”, Mục Sảng cung kính nói: “Là tầm nhìn của con còn hạn hẹp!”
Chẳng mấy chốc, hai bố con họ đã đến chiến khu tỉnh.
Hai bố con gia chủ thế gia số một Hoa Hạ đích thân tìm tới, Viên Duy Nhất đương nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình.
Thế nhưng khi đến chiến khu tỉnh, hai bố con Mục Thịnh Uy không còn tỏ ra phô trương nữa.
Dù gì lúc đến, bố con Mục Thịnh Uy có thể nói rằng vô cùng khoa trương, động một tí là cả trăm máy bay trực thăng, hơn một nghìn chiếc xe hơi, còn cả hàng chục nghìn người đi theo.
Cảnh tượng xuất hành như vậy cũng chỉ có đại thống soái vinh hiển trở về từ biên giới vào sáu năm trước mới có được.
Mà ở trong chiến khu tỉnh, nếu như còn tỏ ra khoa trương như vậy thì rõ ràng là có ý khiêu khích.
“Tổng tư lệnh Viên, tôi muốn gặp đại thống soái!”, Mục Thịnh Uy vào thẳng luôn vấn đề.
“Muốn gặp đại thống soái sao?”, thân phận của Mục Thịnh Uy dù gì cũng tương đối hiển hách, Viên Duy Nhất không dám sơ suất, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Gia chủ Mục, tôi cần phải xin ý kiến của đại thống soái!”
“Làm phiền tổng tư lệnh Viên rồi”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói.
Viên Duy Nhất đi ra khỏi phòng tiếp khách, gọi một cuộc điện thoại cho Mục Hàn.
“Bố con Mục Thịnh Uy muốn gặp tôi ư?”, khoé miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.
Nếu như vào lúc này, bản thân đi gặp bố con Mục Thịnh Uy với thân phận đại thống soái thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào nữa?
Vốn dĩ Mục Hàn không muốn công khai thân phận của mình sớm như vậy, thế nhưng hai bố con Mục Thịnh Uy hùng hổ doạ người, thậm chí còn chủ động đến tỉnh, lên mặt bắt nạt người khác, tạo cho mấy người Lâm Nhã Hiên áp lực tâm lý rất lớn.
Nếu cứ để cho họn họ tiếp tục lộng hành như vậy thì khoảng thời gian từ giờ cho đến khi đứa bé sinh ra, phiền phức nhất định sẽ không chấm dứt.
Mục Hàn quyết định giải quyết xong luôn cho khoẻ người.
Vậy nên anh gật đầu nói: “Được, ông nói với Mục Thịnh Uy, tôi đồng ý gặp bọn họ”.
Nhận được sự đồng ý của Mục Hàn, Viên Duy Nhất lập tức trở về phòng tiếp khách, báo lại tin này cho bố con Mục Thịnh Uy.
“Bố, bố nghe thấy gì chưa?”, Mục Sảng kích động nói: “Đại thống soái đồng ý gặp chúng ta rồi, con sắp sửa được gặp thần tượng mà mình mong ngóng từ lâu rồi!”
Mục Sảng thậm chí còn không tự chủ được mà run lên.
Đây chính là cơ hội được tiếp xúc trực tiếp với thần tượng!
Mục Thịnh Uy thật ra cũng kích động giống như vậy.
Thế nhưng dù gì ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô nên vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn Mục Sảng rất nhiều.
Chương 754: Đại thống soái đồng ý gặp mặt