Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 708-710
Thậm chí Dương Yêu Nguyệt còn cảm thấy chuyện như vậy rất có khả năng xảy ra.
Suy cho cùng, năm đó Mục Thịnh Uy vì cưới người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô là Phụng Cầu Hoàng, để được hợp tác với thế gia hạng hai ở thủ đô, nên vứt bỏ hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Mặc dù nguyên nhân chủ yếu liên quan đến gia tộc, nhưng thái độ của Mục Thịnh Uy cũng đóng vai trò lớn.
Cộng thêm Mục Hàn còn là con ngoài giá thú của Mục Thịnh Uy.
Vì vậy, việc Mục Hàn thừa kế “truyền thống tốt đẹp” này từ bố cũng là điều hiển nhiên.
Lúc Dương Yêu Nguyệt đang cân nhắc lợi hại thì Mục Hàn lại cười nói: “Tôi nghe nói cô là người đẹp nhất trong bốn người đẹp thủ đô?”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đó đều là sự yêu mến của mọi người trong thủ đô”.
“Quả thực là vậy”, Mục Hàn đồng tình nói: “Nhưng so với Lâm Nhã Hiên vợ tôi thì quả thực là cô kém hơn một chút”.
Dương Yêu Nguyệt không nói nên lời.
Tên này được đằng chân lên đằng đầu đấy à?
Điều khiến Dương Yêu Nguyệt không chịu đựng được nữa là Mục Hàn nói mình không bằng vợ anh ta?
Lúc này, sự kiêu ngạo của Dương Yêu Nguyệt đã bị đập tan thành từng mảnh.
“Anh!”, Dương Yêu Nguyệt chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói.
Lúc này, Diệp Chính Đạo luôn đứng bên cạnh cũng nổi giận, chỉ tay vào Mục Hàn, phẫn nộ nói: “Anh nhất định phải xin lỗi Yêu Nguyệt về những điều anh vừa nói”.
“Xin lỗi cô ta sao?”, Mục Hàn nói với vẻ lạ lùng: “Tôi vừa ức hiếp cô ta, hay là thế nào?”
“Tại sao phải xin lỗi cô ta?”
“Bởi vì anh đã nói một câu không nên nói”, Diệp Chính Đạo lạnh lùng đáp: “Lúc nãy anh nói, so với vợ anh thì Yêu Nguyệt còn kém một chút!”
“Anh nói vậy chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Yêu Nguyệt!”
“Anh vô cớ sỉ nhục người khác, lẽ nào không nên xin lỗi sao?”
“Ha ha, anh thật buồn cười”, Mục Hàn cười, nói: “Lẽ nào cô ta không thể so sánh với người khác sao?”
“Đương nhiên không được!”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hét lên: “Ở Hoa Hạ chúng ta, không có cô gái nào xinh đẹp hơn chị Yêu Nguyệt!”
“Anh so sánh chị Yêu Nguyệt với người khác, còn nói chị Yêu Nguyệt kém người ta thì phải xin lỗi chị Yêu Nguyệt!”
Trương Hằng và Lý Duyệt Quân cũng nhao nhao phụ họa theo.
Không chỉ mấy người này, ngay cả Dương Yêu Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh nhất định phải xin lỗi tôi!”
Với tư cách là thế hệ trẻ duy nhất trong nhà họ Dương - hoàng tộc ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vừa có tài vừa có sắc.
Từ nhỏ đã là viên ngọc quý của gia tộc.
Từ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi, cô ta càng xinh đẹp động lòng người, trong mắt người khác, tựa như tiên nữ giáng trần.
Dương Yêu Nguyệt ngồi vững ở ngôi vị người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô đã mười mấy năm, không có người mới nào có thể soán ngôi.
Vì vậy, trong nhận thức của Dương Yêu Nguyệt, cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trên đời.
So sánh cô ta với cô gái khác là đang sỉ nhục cô ta.
“Tôi thấy các người đúng là nhàm chán thật”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật buồn cười, so sánh với nhau một chút mà phải xin lỗi cô sao?”
“Tôi thấy các người bình thường ngang ngược thành quen rồi!”
Có thể nói người có thân phận như Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh thường tỏ ra kiêu ngạo, vì dù sao bọn họ cũng đến từ thủ đô, người của các địa phương khác phải tận tình nghênh đón bọn họ.
Vì vậy, ngay cả khi bọn họ đã có thói quen kiêu ngạo và độc đoán thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
“Mục Hàn, chắc là anh không biết người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô nhỉ?”, Khương Tử Nguyệt giới thiệu cho Mục Hàn: “Có thể được bình chọn trở thành người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô thì dung mạo của chị Yêu Nguyệt phải xuất thần khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ”.
“Chị Yêu Nguyệt đã ngồi vững vàng trên vị trí người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, đến nay chưa có ai lay chuyển được vị trí của chị ấy!”
“Anh còn dám nói chị Yêu Nguyệt kém hơn vợ anh một chút ư?”
“Ý của anh là, vợ anh có thể so sánh với người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô sao?”
“Thật nhàm chán”, theo Mục Hàn thấy, đám người này nhàn rỗi đến mức buồn chán, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Nếu không, cũng sẽ không tạo ra danh sách tứ đại mỹ nhân ở thủ đô.
“Xin lỗi là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể”, Mục Hàn nhún vai, trên mặt tỏ ra vẻ vô hại: “Các người cố tình chạy từ thủ đô xa xôi đến tỉnh là để tôi thừa nhận cô ta là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân, nếu tôi không chứng nhận thì phải xin lỗi cô ta sao?”
“Anh!”, Dương Yêu Nguyệt phát hiện ra rằng bản thân không thể phản bác lại Mục Hàn.
“Được rồi, cô là người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, cô xinh đẹp nhất trong vũ trụ, được chưa?”, Mục Hàn trêu ghẹo: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không chơi cùng các người nữa”.
Nói xong, Mục Hàn quay người rời đi.
“Đứng lại”, Diệp Chính Đạo thấy vậy, lập tức chặn đường Mục Hàn: “Ngữ điệu của anh kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
“Nếu anh không xin lỗi Yêu Nguyệt thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nửa bước”.
“Dám cản tôi sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Nếu tôi muốn đi thì ai có thể cản nổi?”
“Vậy sao?”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Vậy thì để xem anh có năng lực gì hay không đã?”
Diệp Chính Đạo đã sẵn sàng chiến đấu.
Lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho Mục Hàn.
Có thể ngồi vào vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực Diệp Chính Đạo đương nhiên không hề yếu.
Đặc biệt là thực lực võ thuật, trong thế hệ trẻ ở thủ đô lại càng vượt trội hơn.
Danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô không phải là bảng xếp hạng công tử bột, mà là so sánh thực lực của thế hệ trẻ trong các gia tộc giàu có ở thủ đô.
Cộng thêm người lập danh sách này là Mục Thịnh Uy, gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ.
Độ tin cậy của danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô đương nhiên là không cần phải nghi ngờ.
“Đợi đã!”, Dương Yêu Nguyệt thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản, chủ động lùi một bước: “Được rồi! Không biết không có tội, nếu anh không biết chuyện này thì không cần xin lỗi nữa”.
“Nhưng bản hôn ước từ bé kia, anh nhất định phải xé bỏ ngay trước mặt chúng tôi!”
“Chỉ cần anh xé bỏ bản hôn ước, tôi và anh sẽ phủi sạch mối quan hệ, từ nay về sau không bao giờ liên quan đến nhau nữa!”
Nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Diệp Chính Đạo cũng từ bỏ việc gây rắc rối cho Mục Hàn.
Dù sao thì việc bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước, khôi phục tự do cho Dương Yêu Nguyệt mới là việc quan trọng hàng đầu.
Còn về phần thằng con riêng này thì có cơ hội sẽ xử lý sau.
“Đúng đúng đúng!”, ba người Trương
“Đúng, đúng, đúng!”
“Mau chóng xé bỏ bản hôn ước đi!”
Lúc này mấy người kia cũng phản ứng lại.
Họ đến đây để bắt Mục Hàn hủy hôn, sao lại đấu võ mồm với anh làm gì chứ?
“Giờ các người muốn tôi xé bỏ bản hôn ước phải không?”, Mục Hàn cười khẩy, lắc đầu nói: “E là không dễ vậy đâu”.
Mục Hàn nghĩ nếu đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nói chuyện với mình bằng thái độ hòa nhã thì cô gái này nói hủy hôn, anh sẽ hủy hôn luôn.
Nhưng thái độ hống hách của Diệp Chính Đạo khiến Mục Hàn cảm thấy khó chịu.
Thế nên Mục Hàn mới không đồng ý với họ dễ dàng như thế.
Nghe Mục Hàn nói thế, mặt Dương Yêu Nguyệt biến sắc.
“Anh không muốn hủy hôn sao?”, Dương Yêu Nguyệt lo lắng nói: “Lẽ nào anh vẫn muốn cưới tôi à?”
Dương Yêu Nguyệt càng nói càng khẳng định Mục Hàn thích mình rồi.
Thậm chí sẽ vì có được mình mà làm theo Mục Thịnh Uy năm đó, bỏ rơi Sở Vân Lệ và Mục Hàn vẫn còn nằm trong tã lót.
Dù sao Mục Hàn cũng có gen di truyền này.
Dương Yêu Nguyệt có thể chắc chắn điều này từ ánh mắt mê muội mà Mục Hàn vừa nhìn mình.
Thế nhưng Mục Hàn muốn cưới Dương Yêu Nguyệt, Dương Yêu Nguyệt chắc chắn sẽ không đồng ý.
Với tư cách là người đẹp nhất thủ đô, tiêu chuẩn chọn chồng của Dương Yêu Nguyệt rất cao.
Ít nhất chồng cô ta cũng phải bằng hoặc hơn Diệp Chính Đạo - cậu ấm xếp thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô.
Chỉ có con cháu gia tộc lớn đứng trong bảng xếp hạng cậu chủ TOP của thủ đô mới có thể xứng với cô ta.
Ví dụ như Mục Sảng – cậu chủ của gia tộc hàng nghìn năm…
Còn đứa con riêng như Mục Hàn, hơn nữa còn bị bỏ rơi thì càng không lọt vào mắt xanh của Dương Yêu Nguyệt.
“Quả nhiên như tôi nghĩ, anh vẫn luôn ham muốn có được Yêu Nguyệt”, Diệp Chính Đạo ở bên cạnh cũng cười nhạo: “Một con cóc ghẻ như anh đừng mơ ăn thịt được thiên nga”.
“Muốn cưới Yêu Nguyệt ư? Đừng nói là kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không đến lượt anh đâu”.
“Tất nhiên, ngoài cái này ra, anh đưa ra điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý”.
“Tôi đưa ra điều kiện gì, anh cũng đồng ý ư?”, Mục Hàn nhìn Diệp Chính Đạo bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, sau đó nói với Dương Yêu Nguyệt: “Lời anh ta nói có được tính không?”
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Dương Yêu Nguyệt càng thêm chán ghét anh.
Quả nhiên sau khi biết không thể cưới được mình thì rút lui, có ý định tống tiền mình.
Chỉ với cái nhân phẩm tồi tệ này thì đáng bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ.
“Đương nhiên!”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu nói: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đồng ý”.
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng có suy nghĩ như thế.
“Ha ha ha!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Mục Hàn không khỏi bật cười, khinh thường đáp: “Cô tưởng tôi nhắm vào chút gia sản đó của các người sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chút gia sản của các người chẳng đáng là gì với tôi”.
“Ha ha! Nói nghe hay nhỉ, cứ làm như mình cao thượng vĩ đại lắm ấy, chẳng qua anh chỉ muốn nâng giá mà thôi”, Diệp Chính Đạo cười khẩy phụ họa theo: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu?”
“Dù anh muốn bao nhiêu, tôi cũng đưa cho anh!”
Vì có thể cưới được Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo sẽ dốc hết sức.
Dù Mục Hàn có nói đến mấy con số, Diệp Chính Đạo cũng quyết định đưa hết cho anh.
“Các người vẫn không hiểu ý tôi rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng với tôi, cái tôi muốn là lời xin lỗi của các người”.
Nghe Mục Hàn nói thế, đám người Dương Yêu Nguyệt không khỏi sửng sốt.
“Phải, các người không nghe nhầm đâu, mấy người đều phải xin lỗi tôi”, Mục Hàn còn giơ tay lên chỉ vào Diệp Chính Đạo nói: “Nhất là anh, càng phải quỳ xuống xin lỗi tôi mới được”.
“Cái gì?”, Diệp Chính Đạo biến sắc: “Anh có biết anh đang nói gì không hả?”
“Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi anh ư? Hơ hơ, anh cũng dám nghĩ thật đấy, sợ là anh không nhận nổi một cái quỳ gối của tôi đâu”.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ của thủ đô, Diệp Chính Đạo trước giờ vẫn luôn hô mưa gọi gió trong đám cậu chủ nhà giàu, mọi người đều phải ngước nhìn hắn.
Cũng chỉ có Long Phi Thiên – người đứng đầu và Mục Sảng không có tên trong bảng xếp hạng mới có tư cách chèn ép hắn.
Mấy người Dương Yêu Nguyệt cũng có suy nghĩ như thế.
Họ đều là con cháu vương tộc và hoàng tộc ở thủ đô, hạ mình nói lời xin lỗi với một đứa con riêng, có đánh chết họ cũng không làm.
Họ không cần mặt mũi nữa sao?
Những con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô này đến nơi nhỏ bé như tỉnh này dĩ nhiên là người ở tầng lớp thượng đẳng, đừng nói là họ tự nhận không sai, dù họ có sai cũng không xin lỗi bất cứ ai.
Điều này liên quan đến mặt mũi của gia tộc.
“Mục Hàn, anh mơ mộng viển vông quá rồi, dám bảo chúng tôi xin lỗi anh sao?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Anh đổi điều kiện khác đi, anh không cần tiền thì thứ khác cũng được, tôi đều sẽ đồng ý với anh”.
“Còn bảo chúng tôi xin lỗi anh, e là anh nghĩ nhiều rồi”.
“Hơn nữa, chúng tôi lại chưa làm gì anh, tại sao phải xin lỗi anh? Chúng tôi là con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô, xin lỗi một đứa con riêng như anh chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”
Nghe Dương Yêu Nguyệt nói thế, Mục Hàn lắc đầu hỏi: “Đúng là đầu óc hạn hẹp, đến bây giờ mà các người vẫn chưa biết rốt cuộc mình sai ở đâu à?”
“Nếu đã thế thì các người cứ nghĩ cho thật kỹ mình sai ở đâu, nghĩ rõ ràng rồi hãy đến tìm tôi”.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong Mục Hàn xoay người định quay về biệt thự.
“Khoan đã!”, thấy Mục Hàn muốn rời đi, Diệp Chính Đạo vội vã ngăn lại: “Vẫn chưa xé bản hôn ước mà, anh cứ đi như vậy hả? Không dễ vậy đâu”.
“Tôi muốn đi thì đi, ai có thể cản được tôi?”, Mục Hàn lớn giọng nói.
Mục Hàn vừa dứt lời, vài bảo vệ chạy từ phòng gác cổng ra, trong tay ai cũng cầm theo dùi cui điện bao vây lấy đám người Diệp Chính Đạo.
Diệp Chính Đạo sửng sốt, thầm đếm số người, có đến mấy trăm người ở đây.
Đám người Dương Yêu Nguyệt cũng bị khí thế này hù sợ.
“Ai dám gây chuyện ở chỗ này?”, một người dẫn đầu vung dùi cui điện trong tay nói.
Diệp Chính Đạo chưa từng bị đối xử như vậy bèn bước đến ra tay với các nhân viên bảo vệ.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ của thủ đô, Diệp Chính Đạo thầm nhủ tay không đánh nhau với một trăm bảo vệ là việc dễ như trở bàn tay.
“Cậu chủ Diệp, đừng kích động”, lúc này Dương Yêu Nguyệt vội kéo Diệp Chính Đạo lại khuyên răn: “Hễ trở mặt với nhau thì chúng ta muốn anh ta hủy hôn sẽ càng khó hơn”.
“Hơn nữa, dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Mục ở thủ đô, nhỡ làm lớn chuyện, nhà họ Mục ở thủ đô đến hỏi thì anh và em đều bất lợi”.
“Thế bỏ qua cho anh ta sao?”, Diệp Chính Đạo không thể nhịn cơn tức này được.
Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta nên quay về bàn bạc lại đã”.
Sau đó, mấy người Dương Yêu Nguyệt trở về nơi ở của bọn họ.
Họ suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không hiểu được tại sao Mục Hàn lại yêu cầu họ xin lỗi.
Con cháu của những vương tộc, hoàng tộc này đã quen thói hống hách bá đạo, khi đối mặt với những người có địa vị thấp hơn mình, bọn họ đều tỏ ra cao ngạo, luôn nghĩ rằng những người ở các tỉnh nhỏ khi gặp mình sẽ phải hết mực cung kính.
Vì vậy, họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Chỉ có một mình Dương Yêu Nguyệt đứng bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ.
“Mọi người nói xem”, trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Dương Yêu Nguyệt lên tiếng: “Có phải vì thái độ của chúng ta đối với thằng con riêng Mục Hàn quá cứng rắn nên trong lòng anh ta cảm thấy không được thoải mái không?”
Dương Yêu Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân rồi hỏi: “Chị nghe nói trước đây các em còn chỉ trích mẹ ruột của anh ta ở trước mặt anh ta, có chuyện như thế không?”
“Vâng!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân liếc mắt nhìn nhau.
Ngẫm lại quả thật là có chuyện đó.
“Có lẽ thật sự vì chuyện này nên đứa con riêng đó mới tức giận đến như vậy”, Khương Tử Nguyệt bĩu môi: “Nhưng chị Yêu Nguyệt này, những lời chỉ trích mẹ ruột của anh ta cũng đâu có sai!”
“Nếu như không phải vì mẹ ruột của anh ta và gia chủ nhà họ Mục sắp đặt hôn ước từ nhỏ này, sau đó Mục Hàn không chủ động hủy hôn mà bặt vô âm tín, thì chị Yêu Nguyệt cũng sẽ không đến nỗi nhiều năm như vậy mà vẫn không dám kết hôn!”
Trương Hằng và Lý Duyệt Quân gật đầu lia lịa.
Bọn họ đều cảm thấy Khương Tử Nguyệt nói rất đúng.
Hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình.
“Anh nghĩ đứa con riêng này đang cố ý làm khó chúng ta”, Diệp Chính Đạo khịt mũi, nói: “Chẳng phải chỉ là nói mấy câu khó nghe về mẹ ruột anh ta thôi sao, có gì to tát đâu chứ?”
“Anh ta có cần thiết phải hẹp hòi như thế không?”
“Còn bắt chúng ta phải xin lỗi anh ta, thật đúng là mơ tưởng viễn vông!”
“Đúng thế, đúng thế!”, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân vội vàng phụ họa.
Những người này đều đến từ thủ đô, có địa vị cao quý, nếu chuyện bọn họ phải đi xin lỗi một đứa con ngoài giá thú này mà truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện.
“Nhưng nếu không đồng ý với đứa con riêng đó, thì chúng ta phải làm thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hơi lo lắng.
Nhất là khi nghĩ đến thái độ kiên quyết của Mục Hàn, Dương Yêu Nguyệt thực sự rất không yên tâm.
Điều quan trọng là thân phận của Mục Hàn có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vẫn thấy hơi e dè.
“Anh nghĩ ra được một cách”, lúc này, mắt Diệp Chính Đạo bỗng sáng lên, hắn nói: “Nếu đã không thể cứng rắn trước mặt thằng con riêng này, vậy thì chúng ta hãy giở trò sau lưng anh ta đi”.
“Giở trò như thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hỏi với vẻ tò mò.
Diệp Chính Đạo vốn dĩ là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, hắn rất có thực lực, khi đối phó với đối thủ, xưa nay hắn vẫn luôn quang minh chính đại, hoàn toàn không thèm sử dụng những biện pháp lén lút sau lưng.
Nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu phải chơi xấu.
Diệp Chính Đạo cười híp mắt rồi nói: “Mười hai giờ khuya, trong lúc đứa con riêng này đang ngủ say, anh sẽ đột nhập nơi ở của anh ta, bắt anh ta về, sau đó trói gô cổ anh ta lại, ép anh ta xé bỏ bản hôn ước”.
“Nếu anh ta không đồng ý, anh sẽ hầu hạ anh ta bằng cách tra tấn!”
“Ý hay đấy!”, nghe xong những lời của Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lập tức vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là cậu chủ Diệp. Em nghĩ là cách này nhất định sẽ thành công!”
Diệp Chính Đạo đắc ý nhìn về phía Dương Yêu Nguyệt, hỏi: “Yêu Nguyệt, em thấy thế nào?”
Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Em thấy có thể làm như vậy!”
Dương Yêu Nguyệt nghĩ rằng, mặc dù chiến thuật của Diệp Chính Đạo có phần bất lợi, nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, nên cứ kệ thôi.
Ai bảo đứa con riêng này vừa hôi hám lại vừa cứng rắn như vậy làm gì.
“Được!”, có sự cho phép của Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo bèn nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi đã, tối nay anh sẽ hành động”.
Vừa khéo chuyến đi đến tỉnh lần này, Diệp Chính Đạo đã dẫn theo năm đàn em, thực lực võ thuật của mỗi người bọn họ đều thuộc hạng nhất ở nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu sắp xếp hành động bắt người vào buổi tối cho năm đàn em.
Tuy nhiên, Diệp Chính Đạo không ngờ mỗi một hành động của bọn hắn đều nằm trong sự khống chế của nhà họ Mục ở thủ đô.
Suy cho cùng, nhà họ Mục ở thủ đô cũng được biết đến là thế gia số một ở Hoa Hạ và có tầm ảnh hưởng trên cả nước.
Đặc biệt là Diệp Chính Đạo với thân phận là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, việc hắn và Dương Yêu Nguyệt cùng đi đến tỉnh, nghiễm nhiên đặc biệt thu hút sự chú ý của đám tai mắt của nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi biết được Diệp Chính Đạo muốn ra tay với Mục Hàn, đám tai mắt đó lập tức báo cho Mục Sảng.
Mục Sảng nghe tin thì lập tức gọi cho Diệp Chính Đạo.
Nhìn thấy hiển thị người gọi đến là Mục Sảng, Diệp Chính Đạo hết mực cung kính bắt máy: “Chào cậu chủ Mục!”
Mặc dù là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô, nhưng khi đối mặt với Mục Sảng, Diệp Chính Đạo vẫn phải vô cùng khách sáo lịch sự, hắn chỉ lo lắng mình có chỗ nào đó không đủ tôn trọng người kia.
Suy cho cùng thì bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô là do Mục Thịnh Uy – bố của Mục Sảng lập ra.
Là cậu ấm số một của thế gia ngàn năm ở thủ đô, Mục Sảng không có tên trên bảng xếp hạng này là bởi vì thực lực cá nhân của hắn đã hoàn toàn có thể đè bẹp bất kỳ ai trên bảng xếp hạng.
Mục Sảng nói với vẻ thờ ơ: “Diệp Chính Đạo, cậu chuẩn bị ra tay với Mục Hàn sao?”
“Cậu chủ Mục, tôi...”, Diệp Chính Đạo do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cậu chủ Mục!”
“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu nghĩ rằng nhà họ Mục chúng tôi coi thường đứa con ngoài giá thú này, cho nên cậu muốn đối phó với cậu ta thế nào cũng được”, Mục Sảng nói: “Nhưng cậu đừng quên, mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô không dung thứ cho đứa con riêng này, nhưng dù sao cậu ta cũng có quan hệ với nhà họ Mục, nếu cậu dùng biện pháp mạnh với cậu ta thì đồng nghĩa với việc không xem nhà họ Mục chúng tôi ra gì!”
Nghe Mục Sảng nói như vậy, trán của Diệp Chính Đạo lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Ý của Mục Sảng đã vô cùng rõ ràng.
“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu thích Dương Yêu Nguyệt đã nhiều năm, cậu vẫn luôn muốn lấy cô ta làm vợ”, Mục Sảng tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu cậu muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Bất kỳ hành động vũ lực nào của cậu cũng sẽ được coi là sự khinh thường đối với nhà họ Mục chúng tôi”.
“Cậu đã hiểu chưa?”
Suy nghĩ của Mục Sảng rất đơn giản, nhà họ Mục ở thủ đô xử lý đứa con riêng này như thế nào cũng không có gì quá đáng.
Nhưng người khác dám động đến Mục Hàn, thì chính là đang không coi nhà họ Mục ở thủ đô ra gì.
Nên biết, trò cá cược giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy đã được lan truyền đến mức người người đều biết.
Không ai là không biết mối quan hệ giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.
Diệp
Suy cho cùng, năm đó Mục Thịnh Uy vì cưới người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô là Phụng Cầu Hoàng, để được hợp tác với thế gia hạng hai ở thủ đô, nên vứt bỏ hai mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn.
Mặc dù nguyên nhân chủ yếu liên quan đến gia tộc, nhưng thái độ của Mục Thịnh Uy cũng đóng vai trò lớn.
Cộng thêm Mục Hàn còn là con ngoài giá thú của Mục Thịnh Uy.
Vì vậy, việc Mục Hàn thừa kế “truyền thống tốt đẹp” này từ bố cũng là điều hiển nhiên.
Lúc Dương Yêu Nguyệt đang cân nhắc lợi hại thì Mục Hàn lại cười nói: “Tôi nghe nói cô là người đẹp nhất trong bốn người đẹp thủ đô?”
“Đúng vậy”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đó đều là sự yêu mến của mọi người trong thủ đô”.
“Quả thực là vậy”, Mục Hàn đồng tình nói: “Nhưng so với Lâm Nhã Hiên vợ tôi thì quả thực là cô kém hơn một chút”.
Dương Yêu Nguyệt không nói nên lời.
Tên này được đằng chân lên đằng đầu đấy à?
Điều khiến Dương Yêu Nguyệt không chịu đựng được nữa là Mục Hàn nói mình không bằng vợ anh ta?
Lúc này, sự kiêu ngạo của Dương Yêu Nguyệt đã bị đập tan thành từng mảnh.
“Anh!”, Dương Yêu Nguyệt chỉ vào Mục Hàn, tức giận nói.
Lúc này, Diệp Chính Đạo luôn đứng bên cạnh cũng nổi giận, chỉ tay vào Mục Hàn, phẫn nộ nói: “Anh nhất định phải xin lỗi Yêu Nguyệt về những điều anh vừa nói”.
“Xin lỗi cô ta sao?”, Mục Hàn nói với vẻ lạ lùng: “Tôi vừa ức hiếp cô ta, hay là thế nào?”
“Tại sao phải xin lỗi cô ta?”
“Bởi vì anh đã nói một câu không nên nói”, Diệp Chính Đạo lạnh lùng đáp: “Lúc nãy anh nói, so với vợ anh thì Yêu Nguyệt còn kém một chút!”
“Anh nói vậy chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Yêu Nguyệt!”
“Anh vô cớ sỉ nhục người khác, lẽ nào không nên xin lỗi sao?”
“Ha ha, anh thật buồn cười”, Mục Hàn cười, nói: “Lẽ nào cô ta không thể so sánh với người khác sao?”
“Đương nhiên không được!”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hét lên: “Ở Hoa Hạ chúng ta, không có cô gái nào xinh đẹp hơn chị Yêu Nguyệt!”
“Anh so sánh chị Yêu Nguyệt với người khác, còn nói chị Yêu Nguyệt kém người ta thì phải xin lỗi chị Yêu Nguyệt!”
Trương Hằng và Lý Duyệt Quân cũng nhao nhao phụ họa theo.
Không chỉ mấy người này, ngay cả Dương Yêu Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh nhất định phải xin lỗi tôi!”
Với tư cách là thế hệ trẻ duy nhất trong nhà họ Dương - hoàng tộc ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vừa có tài vừa có sắc.
Từ nhỏ đã là viên ngọc quý của gia tộc.
Từ sau lễ trưởng thành mười tám tuổi, cô ta càng xinh đẹp động lòng người, trong mắt người khác, tựa như tiên nữ giáng trần.
Dương Yêu Nguyệt ngồi vững ở ngôi vị người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô đã mười mấy năm, không có người mới nào có thể soán ngôi.
Vì vậy, trong nhận thức của Dương Yêu Nguyệt, cô ta chính là cô gái xinh đẹp nhất trên đời.
So sánh cô ta với cô gái khác là đang sỉ nhục cô ta.
“Tôi thấy các người đúng là nhàm chán thật”, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật buồn cười, so sánh với nhau một chút mà phải xin lỗi cô sao?”
“Tôi thấy các người bình thường ngang ngược thành quen rồi!”
Có thể nói người có thân phận như Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đi đến tỉnh thường tỏ ra kiêu ngạo, vì dù sao bọn họ cũng đến từ thủ đô, người của các địa phương khác phải tận tình nghênh đón bọn họ.
Vì vậy, ngay cả khi bọn họ đã có thói quen kiêu ngạo và độc đoán thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
“Mục Hàn, chắc là anh không biết người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô nhỉ?”, Khương Tử Nguyệt giới thiệu cho Mục Hàn: “Có thể được bình chọn trở thành người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô thì dung mạo của chị Yêu Nguyệt phải xuất thần khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ”.
“Chị Yêu Nguyệt đã ngồi vững vàng trên vị trí người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, đến nay chưa có ai lay chuyển được vị trí của chị ấy!”
“Anh còn dám nói chị Yêu Nguyệt kém hơn vợ anh một chút ư?”
“Ý của anh là, vợ anh có thể so sánh với người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô sao?”
“Thật nhàm chán”, theo Mục Hàn thấy, đám người này nhàn rỗi đến mức buồn chán, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Nếu không, cũng sẽ không tạo ra danh sách tứ đại mỹ nhân ở thủ đô.
“Xin lỗi là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể”, Mục Hàn nhún vai, trên mặt tỏ ra vẻ vô hại: “Các người cố tình chạy từ thủ đô xa xôi đến tỉnh là để tôi thừa nhận cô ta là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân, nếu tôi không chứng nhận thì phải xin lỗi cô ta sao?”
“Anh!”, Dương Yêu Nguyệt phát hiện ra rằng bản thân không thể phản bác lại Mục Hàn.
“Được rồi, cô là người đẹp đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, cô xinh đẹp nhất trong vũ trụ, được chưa?”, Mục Hàn trêu ghẹo: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi không chơi cùng các người nữa”.
Nói xong, Mục Hàn quay người rời đi.
“Đứng lại”, Diệp Chính Đạo thấy vậy, lập tức chặn đường Mục Hàn: “Ngữ điệu của anh kỳ quái như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
“Nếu anh không xin lỗi Yêu Nguyệt thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nửa bước”.
“Dám cản tôi sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Nếu tôi muốn đi thì ai có thể cản nổi?”
“Vậy sao?”, Diệp Chính Đạo cười nói: “Vậy thì để xem anh có năng lực gì hay không đã?”
Diệp Chính Đạo đã sẵn sàng chiến đấu.
Lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho Mục Hàn.
Có thể ngồi vào vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực Diệp Chính Đạo đương nhiên không hề yếu.
Đặc biệt là thực lực võ thuật, trong thế hệ trẻ ở thủ đô lại càng vượt trội hơn.
Danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô không phải là bảng xếp hạng công tử bột, mà là so sánh thực lực của thế hệ trẻ trong các gia tộc giàu có ở thủ đô.
Cộng thêm người lập danh sách này là Mục Thịnh Uy, gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ.
Độ tin cậy của danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô đương nhiên là không cần phải nghi ngờ.
“Đợi đã!”, Dương Yêu Nguyệt thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản, chủ động lùi một bước: “Được rồi! Không biết không có tội, nếu anh không biết chuyện này thì không cần xin lỗi nữa”.
“Nhưng bản hôn ước từ bé kia, anh nhất định phải xé bỏ ngay trước mặt chúng tôi!”
“Chỉ cần anh xé bỏ bản hôn ước, tôi và anh sẽ phủi sạch mối quan hệ, từ nay về sau không bao giờ liên quan đến nhau nữa!”
Nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Diệp Chính Đạo cũng từ bỏ việc gây rắc rối cho Mục Hàn.
Dù sao thì việc bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước, khôi phục tự do cho Dương Yêu Nguyệt mới là việc quan trọng hàng đầu.
Còn về phần thằng con riêng này thì có cơ hội sẽ xử lý sau.
“Đúng đúng đúng!”, ba người Trương
“Đúng, đúng, đúng!”
“Mau chóng xé bỏ bản hôn ước đi!”
Lúc này mấy người kia cũng phản ứng lại.
Họ đến đây để bắt Mục Hàn hủy hôn, sao lại đấu võ mồm với anh làm gì chứ?
“Giờ các người muốn tôi xé bỏ bản hôn ước phải không?”, Mục Hàn cười khẩy, lắc đầu nói: “E là không dễ vậy đâu”.
Mục Hàn nghĩ nếu đám người Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nói chuyện với mình bằng thái độ hòa nhã thì cô gái này nói hủy hôn, anh sẽ hủy hôn luôn.
Nhưng thái độ hống hách của Diệp Chính Đạo khiến Mục Hàn cảm thấy khó chịu.
Thế nên Mục Hàn mới không đồng ý với họ dễ dàng như thế.
Nghe Mục Hàn nói thế, mặt Dương Yêu Nguyệt biến sắc.
“Anh không muốn hủy hôn sao?”, Dương Yêu Nguyệt lo lắng nói: “Lẽ nào anh vẫn muốn cưới tôi à?”
Dương Yêu Nguyệt càng nói càng khẳng định Mục Hàn thích mình rồi.
Thậm chí sẽ vì có được mình mà làm theo Mục Thịnh Uy năm đó, bỏ rơi Sở Vân Lệ và Mục Hàn vẫn còn nằm trong tã lót.
Dù sao Mục Hàn cũng có gen di truyền này.
Dương Yêu Nguyệt có thể chắc chắn điều này từ ánh mắt mê muội mà Mục Hàn vừa nhìn mình.
Thế nhưng Mục Hàn muốn cưới Dương Yêu Nguyệt, Dương Yêu Nguyệt chắc chắn sẽ không đồng ý.
Với tư cách là người đẹp nhất thủ đô, tiêu chuẩn chọn chồng của Dương Yêu Nguyệt rất cao.
Ít nhất chồng cô ta cũng phải bằng hoặc hơn Diệp Chính Đạo - cậu ấm xếp thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ của thủ đô.
Chỉ có con cháu gia tộc lớn đứng trong bảng xếp hạng cậu chủ TOP của thủ đô mới có thể xứng với cô ta.
Ví dụ như Mục Sảng – cậu chủ của gia tộc hàng nghìn năm…
Còn đứa con riêng như Mục Hàn, hơn nữa còn bị bỏ rơi thì càng không lọt vào mắt xanh của Dương Yêu Nguyệt.
“Quả nhiên như tôi nghĩ, anh vẫn luôn ham muốn có được Yêu Nguyệt”, Diệp Chính Đạo ở bên cạnh cũng cười nhạo: “Một con cóc ghẻ như anh đừng mơ ăn thịt được thiên nga”.
“Muốn cưới Yêu Nguyệt ư? Đừng nói là kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không đến lượt anh đâu”.
“Tất nhiên, ngoài cái này ra, anh đưa ra điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý”.
“Tôi đưa ra điều kiện gì, anh cũng đồng ý ư?”, Mục Hàn nhìn Diệp Chính Đạo bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, sau đó nói với Dương Yêu Nguyệt: “Lời anh ta nói có được tính không?”
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Dương Yêu Nguyệt càng thêm chán ghét anh.
Quả nhiên sau khi biết không thể cưới được mình thì rút lui, có ý định tống tiền mình.
Chỉ với cái nhân phẩm tồi tệ này thì đáng bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ.
“Đương nhiên!”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu nói: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đồng ý”.
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng có suy nghĩ như thế.
“Ha ha ha!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói vậy, Mục Hàn không khỏi bật cười, khinh thường đáp: “Cô tưởng tôi nhắm vào chút gia sản đó của các người sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chút gia sản của các người chẳng đáng là gì với tôi”.
“Ha ha! Nói nghe hay nhỉ, cứ làm như mình cao thượng vĩ đại lắm ấy, chẳng qua anh chỉ muốn nâng giá mà thôi”, Diệp Chính Đạo cười khẩy phụ họa theo: “Nói đi, anh muốn bao nhiêu?”
“Dù anh muốn bao nhiêu, tôi cũng đưa cho anh!”
Vì có thể cưới được Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo sẽ dốc hết sức.
Dù Mục Hàn có nói đến mấy con số, Diệp Chính Đạo cũng quyết định đưa hết cho anh.
“Các người vẫn không hiểu ý tôi rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng với tôi, cái tôi muốn là lời xin lỗi của các người”.
Nghe Mục Hàn nói thế, đám người Dương Yêu Nguyệt không khỏi sửng sốt.
“Phải, các người không nghe nhầm đâu, mấy người đều phải xin lỗi tôi”, Mục Hàn còn giơ tay lên chỉ vào Diệp Chính Đạo nói: “Nhất là anh, càng phải quỳ xuống xin lỗi tôi mới được”.
“Cái gì?”, Diệp Chính Đạo biến sắc: “Anh có biết anh đang nói gì không hả?”
“Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi anh ư? Hơ hơ, anh cũng dám nghĩ thật đấy, sợ là anh không nhận nổi một cái quỳ gối của tôi đâu”.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ của thủ đô, Diệp Chính Đạo trước giờ vẫn luôn hô mưa gọi gió trong đám cậu chủ nhà giàu, mọi người đều phải ngước nhìn hắn.
Cũng chỉ có Long Phi Thiên – người đứng đầu và Mục Sảng không có tên trong bảng xếp hạng mới có tư cách chèn ép hắn.
Mấy người Dương Yêu Nguyệt cũng có suy nghĩ như thế.
Họ đều là con cháu vương tộc và hoàng tộc ở thủ đô, hạ mình nói lời xin lỗi với một đứa con riêng, có đánh chết họ cũng không làm.
Họ không cần mặt mũi nữa sao?
Những con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô này đến nơi nhỏ bé như tỉnh này dĩ nhiên là người ở tầng lớp thượng đẳng, đừng nói là họ tự nhận không sai, dù họ có sai cũng không xin lỗi bất cứ ai.
Điều này liên quan đến mặt mũi của gia tộc.
“Mục Hàn, anh mơ mộng viển vông quá rồi, dám bảo chúng tôi xin lỗi anh sao?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Anh đổi điều kiện khác đi, anh không cần tiền thì thứ khác cũng được, tôi đều sẽ đồng ý với anh”.
“Còn bảo chúng tôi xin lỗi anh, e là anh nghĩ nhiều rồi”.
“Hơn nữa, chúng tôi lại chưa làm gì anh, tại sao phải xin lỗi anh? Chúng tôi là con cháu vương tộc, hoàng tộc ở thủ đô, xin lỗi một đứa con riêng như anh chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”
Nghe Dương Yêu Nguyệt nói thế, Mục Hàn lắc đầu hỏi: “Đúng là đầu óc hạn hẹp, đến bây giờ mà các người vẫn chưa biết rốt cuộc mình sai ở đâu à?”
“Nếu đã thế thì các người cứ nghĩ cho thật kỹ mình sai ở đâu, nghĩ rõ ràng rồi hãy đến tìm tôi”.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong Mục Hàn xoay người định quay về biệt thự.
“Khoan đã!”, thấy Mục Hàn muốn rời đi, Diệp Chính Đạo vội vã ngăn lại: “Vẫn chưa xé bản hôn ước mà, anh cứ đi như vậy hả? Không dễ vậy đâu”.
“Tôi muốn đi thì đi, ai có thể cản được tôi?”, Mục Hàn lớn giọng nói.
Mục Hàn vừa dứt lời, vài bảo vệ chạy từ phòng gác cổng ra, trong tay ai cũng cầm theo dùi cui điện bao vây lấy đám người Diệp Chính Đạo.
Diệp Chính Đạo sửng sốt, thầm đếm số người, có đến mấy trăm người ở đây.
Đám người Dương Yêu Nguyệt cũng bị khí thế này hù sợ.
“Ai dám gây chuyện ở chỗ này?”, một người dẫn đầu vung dùi cui điện trong tay nói.
Diệp Chính Đạo chưa từng bị đối xử như vậy bèn bước đến ra tay với các nhân viên bảo vệ.
Với tư cách là người đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ của thủ đô, Diệp Chính Đạo thầm nhủ tay không đánh nhau với một trăm bảo vệ là việc dễ như trở bàn tay.
“Cậu chủ Diệp, đừng kích động”, lúc này Dương Yêu Nguyệt vội kéo Diệp Chính Đạo lại khuyên răn: “Hễ trở mặt với nhau thì chúng ta muốn anh ta hủy hôn sẽ càng khó hơn”.
“Hơn nữa, dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Mục ở thủ đô, nhỡ làm lớn chuyện, nhà họ Mục ở thủ đô đến hỏi thì anh và em đều bất lợi”.
“Thế bỏ qua cho anh ta sao?”, Diệp Chính Đạo không thể nhịn cơn tức này được.
Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta nên quay về bàn bạc lại đã”.
Sau đó, mấy người Dương Yêu Nguyệt trở về nơi ở của bọn họ.
Họ suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không hiểu được tại sao Mục Hàn lại yêu cầu họ xin lỗi.
Con cháu của những vương tộc, hoàng tộc này đã quen thói hống hách bá đạo, khi đối mặt với những người có địa vị thấp hơn mình, bọn họ đều tỏ ra cao ngạo, luôn nghĩ rằng những người ở các tỉnh nhỏ khi gặp mình sẽ phải hết mực cung kính.
Vì vậy, họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Chỉ có một mình Dương Yêu Nguyệt đứng bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ.
“Mọi người nói xem”, trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Dương Yêu Nguyệt lên tiếng: “Có phải vì thái độ của chúng ta đối với thằng con riêng Mục Hàn quá cứng rắn nên trong lòng anh ta cảm thấy không được thoải mái không?”
Dương Yêu Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân rồi hỏi: “Chị nghe nói trước đây các em còn chỉ trích mẹ ruột của anh ta ở trước mặt anh ta, có chuyện như thế không?”
“Vâng!”, nghe Dương Yêu Nguyệt nói như vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân liếc mắt nhìn nhau.
Ngẫm lại quả thật là có chuyện đó.
“Có lẽ thật sự vì chuyện này nên đứa con riêng đó mới tức giận đến như vậy”, Khương Tử Nguyệt bĩu môi: “Nhưng chị Yêu Nguyệt này, những lời chỉ trích mẹ ruột của anh ta cũng đâu có sai!”
“Nếu như không phải vì mẹ ruột của anh ta và gia chủ nhà họ Mục sắp đặt hôn ước từ nhỏ này, sau đó Mục Hàn không chủ động hủy hôn mà bặt vô âm tín, thì chị Yêu Nguyệt cũng sẽ không đến nỗi nhiều năm như vậy mà vẫn không dám kết hôn!”
Trương Hằng và Lý Duyệt Quân gật đầu lia lịa.
Bọn họ đều cảm thấy Khương Tử Nguyệt nói rất đúng.
Hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình.
“Anh nghĩ đứa con riêng này đang cố ý làm khó chúng ta”, Diệp Chính Đạo khịt mũi, nói: “Chẳng phải chỉ là nói mấy câu khó nghe về mẹ ruột anh ta thôi sao, có gì to tát đâu chứ?”
“Anh ta có cần thiết phải hẹp hòi như thế không?”
“Còn bắt chúng ta phải xin lỗi anh ta, thật đúng là mơ tưởng viễn vông!”
“Đúng thế, đúng thế!”, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân vội vàng phụ họa.
Những người này đều đến từ thủ đô, có địa vị cao quý, nếu chuyện bọn họ phải đi xin lỗi một đứa con ngoài giá thú này mà truyền ra ngoài thì còn gì là thể diện.
“Nhưng nếu không đồng ý với đứa con riêng đó, thì chúng ta phải làm thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hơi lo lắng.
Nhất là khi nghĩ đến thái độ kiên quyết của Mục Hàn, Dương Yêu Nguyệt thực sự rất không yên tâm.
Điều quan trọng là thân phận của Mục Hàn có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô, Dương Yêu Nguyệt vẫn thấy hơi e dè.
“Anh nghĩ ra được một cách”, lúc này, mắt Diệp Chính Đạo bỗng sáng lên, hắn nói: “Nếu đã không thể cứng rắn trước mặt thằng con riêng này, vậy thì chúng ta hãy giở trò sau lưng anh ta đi”.
“Giở trò như thế nào?”, Dương Yêu Nguyệt hỏi với vẻ tò mò.
Diệp Chính Đạo vốn dĩ là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, hắn rất có thực lực, khi đối phó với đối thủ, xưa nay hắn vẫn luôn quang minh chính đại, hoàn toàn không thèm sử dụng những biện pháp lén lút sau lưng.
Nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu phải chơi xấu.
Diệp Chính Đạo cười híp mắt rồi nói: “Mười hai giờ khuya, trong lúc đứa con riêng này đang ngủ say, anh sẽ đột nhập nơi ở của anh ta, bắt anh ta về, sau đó trói gô cổ anh ta lại, ép anh ta xé bỏ bản hôn ước”.
“Nếu anh ta không đồng ý, anh sẽ hầu hạ anh ta bằng cách tra tấn!”
“Ý hay đấy!”, nghe xong những lời của Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lập tức vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là cậu chủ Diệp. Em nghĩ là cách này nhất định sẽ thành công!”
Diệp Chính Đạo đắc ý nhìn về phía Dương Yêu Nguyệt, hỏi: “Yêu Nguyệt, em thấy thế nào?”
Dương Yêu Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Em thấy có thể làm như vậy!”
Dương Yêu Nguyệt nghĩ rằng, mặc dù chiến thuật của Diệp Chính Đạo có phần bất lợi, nhưng vì chuyện hôn nhân cả đời của mình, nên cứ kệ thôi.
Ai bảo đứa con riêng này vừa hôi hám lại vừa cứng rắn như vậy làm gì.
“Được!”, có sự cho phép của Dương Yêu Nguyệt, Diệp Chính Đạo bèn nói: “Mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi đã, tối nay anh sẽ hành động”.
Vừa khéo chuyến đi đến tỉnh lần này, Diệp Chính Đạo đã dẫn theo năm đàn em, thực lực võ thuật của mỗi người bọn họ đều thuộc hạng nhất ở nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Chính Đạo cũng bắt đầu sắp xếp hành động bắt người vào buổi tối cho năm đàn em.
Tuy nhiên, Diệp Chính Đạo không ngờ mỗi một hành động của bọn hắn đều nằm trong sự khống chế của nhà họ Mục ở thủ đô.
Suy cho cùng, nhà họ Mục ở thủ đô cũng được biết đến là thế gia số một ở Hoa Hạ và có tầm ảnh hưởng trên cả nước.
Đặc biệt là Diệp Chính Đạo với thân phận là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ hàng đầu ở thủ đô, việc hắn và Dương Yêu Nguyệt cùng đi đến tỉnh, nghiễm nhiên đặc biệt thu hút sự chú ý của đám tai mắt của nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi biết được Diệp Chính Đạo muốn ra tay với Mục Hàn, đám tai mắt đó lập tức báo cho Mục Sảng.
Mục Sảng nghe tin thì lập tức gọi cho Diệp Chính Đạo.
Nhìn thấy hiển thị người gọi đến là Mục Sảng, Diệp Chính Đạo hết mực cung kính bắt máy: “Chào cậu chủ Mục!”
Mặc dù là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô, nhưng khi đối mặt với Mục Sảng, Diệp Chính Đạo vẫn phải vô cùng khách sáo lịch sự, hắn chỉ lo lắng mình có chỗ nào đó không đủ tôn trọng người kia.
Suy cho cùng thì bảng xếp hạng TOP cậu ấm hàng đầu ở thủ đô là do Mục Thịnh Uy – bố của Mục Sảng lập ra.
Là cậu ấm số một của thế gia ngàn năm ở thủ đô, Mục Sảng không có tên trên bảng xếp hạng này là bởi vì thực lực cá nhân của hắn đã hoàn toàn có thể đè bẹp bất kỳ ai trên bảng xếp hạng.
Mục Sảng nói với vẻ thờ ơ: “Diệp Chính Đạo, cậu chuẩn bị ra tay với Mục Hàn sao?”
“Cậu chủ Mục, tôi...”, Diệp Chính Đạo do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa cậu chủ Mục!”
“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu nghĩ rằng nhà họ Mục chúng tôi coi thường đứa con ngoài giá thú này, cho nên cậu muốn đối phó với cậu ta thế nào cũng được”, Mục Sảng nói: “Nhưng cậu đừng quên, mặc dù nhà họ Mục ở thủ đô không dung thứ cho đứa con riêng này, nhưng dù sao cậu ta cũng có quan hệ với nhà họ Mục, nếu cậu dùng biện pháp mạnh với cậu ta thì đồng nghĩa với việc không xem nhà họ Mục chúng tôi ra gì!”
Nghe Mục Sảng nói như vậy, trán của Diệp Chính Đạo lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Ý của Mục Sảng đã vô cùng rõ ràng.
“Diệp Chính Đạo, tôi biết cậu thích Dương Yêu Nguyệt đã nhiều năm, cậu vẫn luôn muốn lấy cô ta làm vợ”, Mục Sảng tiếp tục nói: “Tuy nhiên, nếu cậu muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Bất kỳ hành động vũ lực nào của cậu cũng sẽ được coi là sự khinh thường đối với nhà họ Mục chúng tôi”.
“Cậu đã hiểu chưa?”
Suy nghĩ của Mục Sảng rất đơn giản, nhà họ Mục ở thủ đô xử lý đứa con riêng này như thế nào cũng không có gì quá đáng.
Nhưng người khác dám động đến Mục Hàn, thì chính là đang không coi nhà họ Mục ở thủ đô ra gì.
Nên biết, trò cá cược giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy đã được lan truyền đến mức người người đều biết.
Không ai là không biết mối quan hệ giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.
Diệp