Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676: Đại thống soái quỳ gối thì ai mà nhận nổi?
Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thông qua cách trao đổi bằng ánh mắt, đã thay Mục Hàn đưa ra lựa chọn.
Đó là quỳ gối với Mục Sảng trước mặt mọi người trong suốt bảy ngày bảy đêm, sau đó công bố thông tin trên mạng.
Với tư cách là em trai cùng cha khác mẹ của Mục Sảng, mặc dù Mục Hàn quỳ xuống trước mặt Mục Sảng thì quả thực hơi nhục nhã, nhưng mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thấy rằng, điều đó hoàn toàn xứng đáng.
Đừng nói là quỳ gối, cho dù phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân thì bọn họ cũng sẽ lập tức nhận lời.
Phải biết rằng, đây là nhà họ Mục ở thủ đô.
Một khi bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, trở thành một thành viên trong số đó, thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại cao hơn người khác một bậc.
Nghĩ lại gần ba mươi năm về trước, chỉ một gia nô nhỏ bé trong nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể chèn ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải, như vậy có thể thấy nhà họ Mục có thế lực lớn mạnh đến nhường nào.
“Cậu chủ Mục, có phải chỉ cần thực hiện một trong hai yêu cầu mà cậu vừa đưa ra là được đúng không?”, nghĩ đến đây, bà cụ Lâm không khỏi kích động.
“Đương nhiên”, Mục Sảng gật đầu đáp: “Chọn một trong hai, còn phải xem Mục Hàn đưa ra lựa chọn như thế nào”.
“Vậy thì tốt quá rồi”, dù sao đây cũng là một việc quan trọng, bà cụ Lâm nghĩ rằng làm ổn thỏa một chút sẽ tốt hơn, bà ta lại hỏi tiếp: “À… cậu chủ Mục, tôi cả gan hỏi thêm một câu, lời cậu nói có giá trị gì không vậy?”
“Bà đang hoài nghi tôi sao?”, vừa nghe bà cụ Lâm nói vậy, đôi mắt lạnh lùng của Mục Sảng lập tức liếc qua, khiến bà cụ Lâm cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hắn nói: “Mục Sảng tôi đường đường là người thừa kế số một của thế gia hạng nhất Hoa Hạ, nếu với thân phận này của tôi mà lời nói ra còn không có giá trị thì bà đang muốn đích thân bố tôi đến đây làm chứng cho bà mới được hay sao?”
“Tôi không dám”, bà cụ Lâm cung kính đáp.
Có điều, câu trả lời của Mục Sảng như vừa cho bà cụ Lâm uống một viên thuốc an thần.
Đám người ở đây chỉ là loại kiến hôi trong mắt Mục Sảng - người kế thừa của thế gia hàng đầu Hoa Hạ, do đó Mục Sảng hoàn toàn không cần phải thất hứa với họ.
“Tốt quá rồi!”, khuôn mặt Ngô Tâm Ưu càng thêm kích động.
Cơ hội bám vào nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia hạng nhất Hoa Hạ đã gần trong gang tấc.
Chỉ cần Mục Hàn quỳ xuống trước mặt Mục Sảng thì sau này nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc có thể nhắc đến tên của nhà họ Mục ở khắp nơi, đi đến đâu cũng được nở mày nở mặt.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Hàn.
Bà cụ Lâm thúc giục với vẻ mặt háo hức: "Mục Hàn, cháu còn ngây ra đó làm gì hả? Mau quỳ gối với cậu chủ Mục đi!"
"Đúng vậy! Chỉ cần cháu quỳ xuống thì quạ đen sẽ lập tức biến thành phượng hoàng, trở thành người cao hơn người khác một bậc! Có thể trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô, đừng nói là thân phận cậu chủ, cho dù chỉ là gia nô thì ngay cả trong mơ bà cũng sẽ bật cười!"
Ngô Tâm Ưu không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.
Không chỉ đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần ra sức thuyết phục.
Ngay cả Ngô Giang Hào cũng nói: "Anh Hàn, đây là một cơ hội tốt, anh còn chờ gì nữa? Chỉ cần anh trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô, thì sau này cậu chủ Mục Sảng sẽ không đối phó với anh nữa”.
Theo Ngô Giang Hào thấy, việc Mục Hàn đồng ý với yêu cầu của Mục Sảng là kết quả tốt nhất của nhà họ Mục.
Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn Mục Hàn.
Đối với Lâm Nhã Hiên mà nói, cô không muốn chồng mình là một người đàn ông hèn nhát, phải quỳ gối với người khác để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Lâm Nhã Hiên thầm nghĩ, nếu như Mục Hàn quỳ xuống thật thì cô có nên tiếp tục tổ chức đám cưới này nữa hay không?
Lâm Nhã Hiên không muốn nhìn thấy Mục Hàn lúc nào cũng chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc.
Nhưng Lâm Nhã Hiên cũng hiểu rõ mối ân oán giữa nhà họ Mục và hai mẹ con Mục Hàn.
Lâm Nhã Hiên sợ rằng một khi Mục Hàn từ chối yêu cầu của Mục Sảng thì sẽ bị Mục Sảng báo thù hung tợn hơn.
Do đó, Lâm Nhã Hiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nội tâm đấu tranh dữ dội, vô cùng khó xử.
Trước sự thúc giục của mọi người, Mục Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, vững vàng như núi Thái Sơn, anh liếc nhìn Mục Sảng với vẻ mặt bình thản.
"Sao vậy? Mày vẫn đang do dự sao?", Mục Sảng đắc ý nói: “Mục Hàn, tao biết trong lòng mày đang nghĩ gì, mày vô cùng khao khát được trở về nhà họ Mục ở thủ đô, đặc biệt là bây giờ có cơ hội ngàn năm có một như vậy, mày rất sợ sẽ bỏ lỡ”.
"Nhưng điều mày càng sợ hãi hơn là quỳ trước mặt tao sẽ khiến mày mất hết thể diện”.
"Theo tao thấy, mày đừng nên nghĩ nhiều nữa, so với việc được trở lại nhà họ Mục thì thể diện có đáng là gì chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, nghe Mục Sảng nói vậy, Tần Lệ nôn nóng thúc giục: “Mục Hàn, con còn chần chừ gì nữa? Cậu chủ Mục nói đúng, thể diện là cái quái gì chứ, có đáng mấy đồng đâu!”
"Đừng nói là quỳ gối bảy ngày bảy đêm, cho dù quỳ mười ngày hay nửa tháng thì mẹ nghĩ cũng đáng lắm”.
“Câm miệng!”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Tần Lệ.
Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Mục Hàn, Tần Lệ giật nảy mình.
Sau đó, bà ta câm như hến.
“Mục Hàn, mày càng cáu kỉnh thì càng chứng tỏ trong lòng mày vô cùng khát vọng”, khóe miệng Mục Sảng khẽ nhếch lên: “Mày nghe cho kỹ đây, cơ hội, tao chỉ cho mày một lần. Nếu mày bỏ lỡ lần này thì cho dù sau này mày có quỳ xuống, tao cũng không đồng ý đâu”.
"Hãy nghĩ về mẹ và vợ mày”.
"Chỉ cần mày trở về nhà họ Mục ở thủ đô, thì tất cả những điều luật cấm kỵ của gia tộc đối với mẹ mày sẽ tự động hủy bỏ, hơn nữa bọn họ còn có thể dùng thân phận họ hàng của nhà họ Mục để trở thành người đứng cao hơn người khác một bậc”.
"Phải lựa chọn thế nào, tao tin trong lòng mày đã có tính toán rồi, đúng không?”
Tuy nhiên, Mục Hàn vẫn đứng yên, không chịu quỳ.
Anh cũng chẳng thèm đáp lại mấy lời nói của Mục Sảng.
Những người hiểu Mục Hàn như tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn đều biết rõ rằng Mục Hàn sẽ không bao giờ quỳ gối trước Mục Sảng.
Đừng nói là Mục Sảng, cho dù là cựu gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Hàn cũng sẽ không quỳ gối.
Thử hỏi đại thống soái của Họa Hạ quỳ gối thì ai mà nhận nổi chứ?
Không gian im ắng trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù chỉ có hai mươi giây trôi qua.
Nhưng đối với đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cứ như một thế kỷ.
"Mục Hàn, tao hỏi lại mày lần nữa", cuối cùng Mục Sảng phá vỡ sự im lặng: “Mày có chịu quỳ hay không?”
“Ôi, Mục Hàn, con do dự như vậy làm gì chứ?”, Lâm Lợi Cương không nhìn tiếp được nữa, ông ta có ý định vươn tay nhấn vai Mục Hàn xuống: “Mau quỳ gối với cậu chủ Mục đi”.
"Vụt mất cơ hội này thì không còn lần sau nữa đâu”.
“Quỳ xuống, quỳ xuống mau!”, bà cụ Lâm hét lớn.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng lớn tiếng phụ họa theo.
Nghe những giọng nói thúc giục Mục Hàn quỳ xuống trong hiện trường lễ cưới.
Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Vân Lệ đứng ra trước, nói với Mục Sảng: "Cậu chủ Sảng, tôi là mẹ ruột của Mục Hàn, tôi quỳ thay cho Mục Hàn thì kết quả có giống nhau không?”
“Bà ư?”, Mục Sảng không khỏi nheo mắt lại, trên mặt tỏ vẻ giễu cợt: “Mẹ quỳ thay con trai, nghe có vẻ càng có thành ý nhỉ!”
Đó là quỳ gối với Mục Sảng trước mặt mọi người trong suốt bảy ngày bảy đêm, sau đó công bố thông tin trên mạng.
Với tư cách là em trai cùng cha khác mẹ của Mục Sảng, mặc dù Mục Hàn quỳ xuống trước mặt Mục Sảng thì quả thực hơi nhục nhã, nhưng mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thấy rằng, điều đó hoàn toàn xứng đáng.
Đừng nói là quỳ gối, cho dù phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân thì bọn họ cũng sẽ lập tức nhận lời.
Phải biết rằng, đây là nhà họ Mục ở thủ đô.
Một khi bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, trở thành một thành viên trong số đó, thì chắc chắn sẽ là sự tồn tại cao hơn người khác một bậc.
Nghĩ lại gần ba mươi năm về trước, chỉ một gia nô nhỏ bé trong nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể chèn ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải, như vậy có thể thấy nhà họ Mục có thế lực lớn mạnh đến nhường nào.
“Cậu chủ Mục, có phải chỉ cần thực hiện một trong hai yêu cầu mà cậu vừa đưa ra là được đúng không?”, nghĩ đến đây, bà cụ Lâm không khỏi kích động.
“Đương nhiên”, Mục Sảng gật đầu đáp: “Chọn một trong hai, còn phải xem Mục Hàn đưa ra lựa chọn như thế nào”.
“Vậy thì tốt quá rồi”, dù sao đây cũng là một việc quan trọng, bà cụ Lâm nghĩ rằng làm ổn thỏa một chút sẽ tốt hơn, bà ta lại hỏi tiếp: “À… cậu chủ Mục, tôi cả gan hỏi thêm một câu, lời cậu nói có giá trị gì không vậy?”
“Bà đang hoài nghi tôi sao?”, vừa nghe bà cụ Lâm nói vậy, đôi mắt lạnh lùng của Mục Sảng lập tức liếc qua, khiến bà cụ Lâm cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hắn nói: “Mục Sảng tôi đường đường là người thừa kế số một của thế gia hạng nhất Hoa Hạ, nếu với thân phận này của tôi mà lời nói ra còn không có giá trị thì bà đang muốn đích thân bố tôi đến đây làm chứng cho bà mới được hay sao?”
“Tôi không dám”, bà cụ Lâm cung kính đáp.
Có điều, câu trả lời của Mục Sảng như vừa cho bà cụ Lâm uống một viên thuốc an thần.
Đám người ở đây chỉ là loại kiến hôi trong mắt Mục Sảng - người kế thừa của thế gia hàng đầu Hoa Hạ, do đó Mục Sảng hoàn toàn không cần phải thất hứa với họ.
“Tốt quá rồi!”, khuôn mặt Ngô Tâm Ưu càng thêm kích động.
Cơ hội bám vào nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia hạng nhất Hoa Hạ đã gần trong gang tấc.
Chỉ cần Mục Hàn quỳ xuống trước mặt Mục Sảng thì sau này nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc có thể nhắc đến tên của nhà họ Mục ở khắp nơi, đi đến đâu cũng được nở mày nở mặt.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Hàn.
Bà cụ Lâm thúc giục với vẻ mặt háo hức: "Mục Hàn, cháu còn ngây ra đó làm gì hả? Mau quỳ gối với cậu chủ Mục đi!"
"Đúng vậy! Chỉ cần cháu quỳ xuống thì quạ đen sẽ lập tức biến thành phượng hoàng, trở thành người cao hơn người khác một bậc! Có thể trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô, đừng nói là thân phận cậu chủ, cho dù chỉ là gia nô thì ngay cả trong mơ bà cũng sẽ bật cười!"
Ngô Tâm Ưu không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.
Không chỉ đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần ra sức thuyết phục.
Ngay cả Ngô Giang Hào cũng nói: "Anh Hàn, đây là một cơ hội tốt, anh còn chờ gì nữa? Chỉ cần anh trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô, thì sau này cậu chủ Mục Sảng sẽ không đối phó với anh nữa”.
Theo Ngô Giang Hào thấy, việc Mục Hàn đồng ý với yêu cầu của Mục Sảng là kết quả tốt nhất của nhà họ Mục.
Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn Mục Hàn.
Đối với Lâm Nhã Hiên mà nói, cô không muốn chồng mình là một người đàn ông hèn nhát, phải quỳ gối với người khác để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Lâm Nhã Hiên thầm nghĩ, nếu như Mục Hàn quỳ xuống thật thì cô có nên tiếp tục tổ chức đám cưới này nữa hay không?
Lâm Nhã Hiên không muốn nhìn thấy Mục Hàn lúc nào cũng chỉ biết dựa vào thế lực của gia tộc.
Nhưng Lâm Nhã Hiên cũng hiểu rõ mối ân oán giữa nhà họ Mục và hai mẹ con Mục Hàn.
Lâm Nhã Hiên sợ rằng một khi Mục Hàn từ chối yêu cầu của Mục Sảng thì sẽ bị Mục Sảng báo thù hung tợn hơn.
Do đó, Lâm Nhã Hiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nội tâm đấu tranh dữ dội, vô cùng khó xử.
Trước sự thúc giục của mọi người, Mục Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, vững vàng như núi Thái Sơn, anh liếc nhìn Mục Sảng với vẻ mặt bình thản.
"Sao vậy? Mày vẫn đang do dự sao?", Mục Sảng đắc ý nói: “Mục Hàn, tao biết trong lòng mày đang nghĩ gì, mày vô cùng khao khát được trở về nhà họ Mục ở thủ đô, đặc biệt là bây giờ có cơ hội ngàn năm có một như vậy, mày rất sợ sẽ bỏ lỡ”.
"Nhưng điều mày càng sợ hãi hơn là quỳ trước mặt tao sẽ khiến mày mất hết thể diện”.
"Theo tao thấy, mày đừng nên nghĩ nhiều nữa, so với việc được trở lại nhà họ Mục thì thể diện có đáng là gì chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, nghe Mục Sảng nói vậy, Tần Lệ nôn nóng thúc giục: “Mục Hàn, con còn chần chừ gì nữa? Cậu chủ Mục nói đúng, thể diện là cái quái gì chứ, có đáng mấy đồng đâu!”
"Đừng nói là quỳ gối bảy ngày bảy đêm, cho dù quỳ mười ngày hay nửa tháng thì mẹ nghĩ cũng đáng lắm”.
“Câm miệng!”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Tần Lệ.
Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Mục Hàn, Tần Lệ giật nảy mình.
Sau đó, bà ta câm như hến.
“Mục Hàn, mày càng cáu kỉnh thì càng chứng tỏ trong lòng mày vô cùng khát vọng”, khóe miệng Mục Sảng khẽ nhếch lên: “Mày nghe cho kỹ đây, cơ hội, tao chỉ cho mày một lần. Nếu mày bỏ lỡ lần này thì cho dù sau này mày có quỳ xuống, tao cũng không đồng ý đâu”.
"Hãy nghĩ về mẹ và vợ mày”.
"Chỉ cần mày trở về nhà họ Mục ở thủ đô, thì tất cả những điều luật cấm kỵ của gia tộc đối với mẹ mày sẽ tự động hủy bỏ, hơn nữa bọn họ còn có thể dùng thân phận họ hàng của nhà họ Mục để trở thành người đứng cao hơn người khác một bậc”.
"Phải lựa chọn thế nào, tao tin trong lòng mày đã có tính toán rồi, đúng không?”
Tuy nhiên, Mục Hàn vẫn đứng yên, không chịu quỳ.
Anh cũng chẳng thèm đáp lại mấy lời nói của Mục Sảng.
Những người hiểu Mục Hàn như tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn đều biết rõ rằng Mục Hàn sẽ không bao giờ quỳ gối trước Mục Sảng.
Đừng nói là Mục Sảng, cho dù là cựu gia chủ của nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Hàn cũng sẽ không quỳ gối.
Thử hỏi đại thống soái của Họa Hạ quỳ gối thì ai mà nhận nổi chứ?
Không gian im ắng trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù chỉ có hai mươi giây trôi qua.
Nhưng đối với đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cứ như một thế kỷ.
"Mục Hàn, tao hỏi lại mày lần nữa", cuối cùng Mục Sảng phá vỡ sự im lặng: “Mày có chịu quỳ hay không?”
“Ôi, Mục Hàn, con do dự như vậy làm gì chứ?”, Lâm Lợi Cương không nhìn tiếp được nữa, ông ta có ý định vươn tay nhấn vai Mục Hàn xuống: “Mau quỳ gối với cậu chủ Mục đi”.
"Vụt mất cơ hội này thì không còn lần sau nữa đâu”.
“Quỳ xuống, quỳ xuống mau!”, bà cụ Lâm hét lớn.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng lớn tiếng phụ họa theo.
Nghe những giọng nói thúc giục Mục Hàn quỳ xuống trong hiện trường lễ cưới.
Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Vân Lệ đứng ra trước, nói với Mục Sảng: "Cậu chủ Sảng, tôi là mẹ ruột của Mục Hàn, tôi quỳ thay cho Mục Hàn thì kết quả có giống nhau không?”
“Bà ư?”, Mục Sảng không khỏi nheo mắt lại, trên mặt tỏ vẻ giễu cợt: “Mẹ quỳ thay con trai, nghe có vẻ càng có thành ý nhỉ!”