Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 636: Toàn bộ đều khai hết
Chương 636: Toàn bộ đều khai hết
“Ha ha!”, đầu Dương Chí Hùng chợt trở nên linh hoạt, ông ta bình tĩnh lại rồi cười nhạo: “Sao hả? Lâm Nhã Hiên gây ra chuyện này lại không dám thừa nhận trước mặt mọi người, ngược lại còn trốn tránh, tìm mấy người tới uy hiếp, dụ dỗ những người vô tội chúng tôi ư?”
“Người vô tội sao?”, Quỳ Ngưu cười khẩy, nói: “Chân tướng như thế nào mấy người còn hiểu rõ hơn ai hết”.
“Vậy mà còn dám giả bộ vô tội trước mặt chúng tôi!”
“Tôi vốn chẳng có tội gì”, Dương Chí Hùng can đảm nói lại: “Lâm Nhã Hiên vừa giả vờ có tình ý với chồng cũ, bàn bạc chuyện tái hôn, vừa dan díu với người đã có vợ. Người phụ nữ như vậy thật hiếm có trên đời, tôi cho rằng những người làm nghề truyền thông nên công khai chân tướng trước công chúng!”
“Chân tướng cái con khỉ!”, Thao Thiết thấy Dương Chí Hùng còn muốn nguỵ biện chợt nổi giận.
Anh ta nhấc Dương Chí Hùng lên, đập đầu ông ta vào màn hình máy tính.
“Ầm”, một âm thanh cực lớn vang lên, màn hình vi tính vỡ nát, đầu của Dương Chí Hùng cũng be bét máu.
“Nói cho tao nghe, chân tướng là gì?”, Thao Thiết lạnh lùng hỏi.
Dương Chí Hùng còn chưa tỉnh lại, Thao Thiết đã túm lấy ông ta, ấn mạnh đầu ông ta lên tường.
Dương Chí Hùng thấy não mình như bị đập nát.
Ông ta giơ tay xin tha mạng liên tục: “Mong cậu tha mạng, tôi sai rồi, tôi đồng ý nói ra chân tướng, kỳ thực cả chuyện này đều là âm mưu nhằm vào Lâm Nhã Hiên, tôi chỉ cầm tiền của người ta rồi làm việc thay cho họ!”
“Mong cậu tha mạng!”
Dương Chí Hùng không hề chần chừ do dự, nếu vẫn để chuyện này tiếp diễn, đầu của ông ta sẽ bị đập nát mất.
“Ông nói sớm là được rồi, cứ muốn ăn đòn mới chịu”, Thao Thiết bĩu môi nói.
Quỳ Ngưu xua tay, ra lệnh: “Dẫn ông ta đi!”
Do trước đó Dương Chí Hùng đã đăng bài đăng, còn đẩy nhiệt cho tin Lâm Nhã Hiên mang thai tới mức cao trào, đặc biệt là mail mà Dương Chí Hùng đã công bố còn nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm người Mục Diệp và Dương Tử Yên.
Mấy ngày nay, nhóm người Mục Diệp và Dương Tử Yên cũng ngày đêm theo dõi động thái mới nhất của việc Lâm Nhã Hiên mang thai.
“Ha ha, việc cậu làm quá đỉnh!”, Dương Tử Yên tỏ vẻ đắc ý, nói: “Đúng là tự chuốc lấy hoạ thì sống không nổi mà! Vốn dĩ tôi còn đang đau đầu suy nghĩ điểm đột phá mới nhất thì không ngờ Lâm Nhã Hiên lại giúp thêm một tay, gửi mail này cho cậu tôi”.
“Mail này được công bố ra thì đúng lúc lại cường điệu cho điểm đột phá mới trong tin tức Lâm Nhã Hiên mang thai”.
“Dương Tử Yên, cô làm tốt lắm”, Mục Diệp vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ tối nay tạo ra động thái lớn hơn, khiến Lâm Nhã Hiên hoàn toàn rơi vào vực sâu”.
“Chẳng phải Lâm Nhã Hiên vẫn một mực trốn tránh hay sao! Để tôi xem cô ta có thể trốn được bao lâu!”
“Đã rõ!”, Dương Tử Yên cười tươi, nói: “Tổng giám đốc, tôi sẽ liên lạc với mấy kênh truyền thông lớn, để bọn họ tăng ca, nhanh chóng làm nổi bật tin nóng này lên”.
“Tôi muốn Lâm Nhã Hiên rơi vào cảnh cả đời cũng không thể trở mình được!”
Dương Tử Yên nói xong thì lập tức gọi điện thoại, liên lạc với mấy kênh truyền thông lớn.
Nhưng điều khiến Dương Tử Yên kinh ngạc là dường như mấy kênh truyền thông này đều đã hẹn trước với nhau, không ai nhận điện thoại của Dương Tử Yên.
Dù gọi cho số cá nhân của các kênh truyền thông lớn cũng ở trong trạng thái không ai nhận điện thoại.
“Chuyện gì thế này?”, Dương Tử Yên hơi hoài nghi: “Chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai vừa ra thì mấy kênh truyền thông lớn này đều tăng ca thâu đêm suốt sáng, làm gì có chuyện không nhận điện thoại của mình chứ!”
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?”, Mục Diệp vừa nghe thấy thì suy nghĩ một lát rồi nói: “Gọi điện cho cậu của cô xem”.
Dương Tử Yên gật đầu rồi gọi điện cho Dương Chí Hùng.
Cũng không ai nghe máy.
Dương Tử Yên vô thức mở máy tính ra, tìm mấy trang báo của các kênh truyền thông lớn thì phát hiện mấy bài báo liên quan tới chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai vẫn trong trạng thái chưa được cập nhật.
“Sao tôi lại thấy mấy kênh truyền thông này như đột nhiên cùng nhau biến mất vậy!”, trong lòng Dương Tử Yên chợt có một cảm giác chẳng lành: “Chẳng lẽ là Mục Hàn làm sao?”
Suy cho cùng, giờ Dương Tử Yên cũng đã biết Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long.
Tức là có chút bản lĩnh.
“Không thể nào”, Mục Diệp lắc đầu nói: “Lần này chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai, mấy tên thợ săn ảnh liên quan và mấy kênh truyền thông lớn ít nhất cũng khoảng năm mươi kênh và hơn trăm người, dù Mục Hàn có là ông chủ phía sau tập đoàn Phi Long đi chăng nữa cũng không thể tra ra được gì”.
“Ít nhất coi như Mục Hàn tra ra được gì đi, thì đám thợ săn ảnh và mấy kênh truyền thông nhiều như vậy, hắn có thể khiến mấy người đó biến mất hết trong vòng một đêm sao?”
“Không có khả năng”, Dương Tử Yên cũng đồng tình với ý kiến của Mục Diệp.
Nhưng việc bọn họ không biết rằng Mục Hàn còn có một thân phận, đó là đại thống soái.
Kể từ lúc thành lập quốc gia Hoa Hạ thì chỉ duy nhất một người được trao tặng quân hàm “Đại thống soái”, dưới một người, trên vạn người.
Anh muốn hơn năm mươi kênh truyền thông biến trong một đêm thì có thể làm dễ như trở bàn tay.
Lúc này Mục Hàn đang thẩm vấn mấy người bị bắt tới ở một nhà máy thép bỏ hoang.
Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên, Dương Chí Hùng,…
Những người có liên quan đều đang quỳ trước mặt Mục Hàn.
“Người đến đủ cả rồi, tốt lắm!”, Mục Hàn đảo mắt nhìn đám người trước mặt, nói với giọng điệu bình thản: “Mấy người đều tham gia vào chuyện này, chân tướng như thế nào trong lòng mấy người đều rõ mồn một”.
“Vậy, ai có thể chủ động đứng ra nói đầu đuôi ngọn ngành chân tướng không?”
Đám người đó trố mắt nhìn nhau, không ai dám chủ động lên tiếng.
Mặc dù lúc bị bắt đã bị những thủ đoạn cứng rắn của Quỳ Ngưu và Thao Thiết doạ sợ nhưng khi đối diện Mục Hàn, bọn họ vẫn không sợ.
Trong mắt bọn họ, Mục Hàn chỉ là tên vô dụng ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương.
“Không ai tình nguyện lên tiếng phải không?”, ánh mặt Mục Hàn chợt loé lên vẻ lạnh lẽo.
Anh kéo Vương Tuyết Phong đang quỳ trước mặt và ném lên trời.
Lúc cả người Vương Tuyết Phong rơi xuống, Mục Hàn duỗi chân ra.
Chặn ngang lưng Vương Tuyết Phong và thụi một gối.
“Rắc”, tiếng gãy xương vang lên.
Trong phút chốc, Vương Tuyết Phong chết ngất.
Sau khi ngã xuống đất, cũng không biết Vương Tuyết Phong còn sống hay đã chết, cả người co giật liên tục, khoé miệng không ngừng rỉ máu.
Những người khác thấy cảnh này thì đều sợ mất mật.
Bọn họ không ngờ Mục Hàn còn đáng sợ hơn Quỳ Ngưu và Thao Thiết.
“Tôi nói, tôi nói!”, Vi Tiểu Thiên toát mồ hôi lạnh đầy trán, giơ tay đầu hàng đầu tiên.
“Còn tôi nữa, tôi cũng nói!”, Dương Chí Hùng sợ hãi lùi lại một bước, theo gót Vi Tiểu Thiên.
“Tôi cũng nói!”
“…”
Những người còn lại cũng tranh nhau sợ rớt lại phía sau.
“Rất tốt!”, sau khi nghe xong lời thú nhận của mấy người này, Mục Hàn hỏi Hoàng Điểu: “Ghi âm lại hết rồi chứ?”
“Đại ca, đã ghi âm rồi”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Giờ còn thiếu một người mấu chốt nữa, đó là Lưu Minh Tùng!”
“Ha ha!”, đầu Dương Chí Hùng chợt trở nên linh hoạt, ông ta bình tĩnh lại rồi cười nhạo: “Sao hả? Lâm Nhã Hiên gây ra chuyện này lại không dám thừa nhận trước mặt mọi người, ngược lại còn trốn tránh, tìm mấy người tới uy hiếp, dụ dỗ những người vô tội chúng tôi ư?”
“Người vô tội sao?”, Quỳ Ngưu cười khẩy, nói: “Chân tướng như thế nào mấy người còn hiểu rõ hơn ai hết”.
“Vậy mà còn dám giả bộ vô tội trước mặt chúng tôi!”
“Tôi vốn chẳng có tội gì”, Dương Chí Hùng can đảm nói lại: “Lâm Nhã Hiên vừa giả vờ có tình ý với chồng cũ, bàn bạc chuyện tái hôn, vừa dan díu với người đã có vợ. Người phụ nữ như vậy thật hiếm có trên đời, tôi cho rằng những người làm nghề truyền thông nên công khai chân tướng trước công chúng!”
“Chân tướng cái con khỉ!”, Thao Thiết thấy Dương Chí Hùng còn muốn nguỵ biện chợt nổi giận.
Anh ta nhấc Dương Chí Hùng lên, đập đầu ông ta vào màn hình máy tính.
“Ầm”, một âm thanh cực lớn vang lên, màn hình vi tính vỡ nát, đầu của Dương Chí Hùng cũng be bét máu.
“Nói cho tao nghe, chân tướng là gì?”, Thao Thiết lạnh lùng hỏi.
Dương Chí Hùng còn chưa tỉnh lại, Thao Thiết đã túm lấy ông ta, ấn mạnh đầu ông ta lên tường.
Dương Chí Hùng thấy não mình như bị đập nát.
Ông ta giơ tay xin tha mạng liên tục: “Mong cậu tha mạng, tôi sai rồi, tôi đồng ý nói ra chân tướng, kỳ thực cả chuyện này đều là âm mưu nhằm vào Lâm Nhã Hiên, tôi chỉ cầm tiền của người ta rồi làm việc thay cho họ!”
“Mong cậu tha mạng!”
Dương Chí Hùng không hề chần chừ do dự, nếu vẫn để chuyện này tiếp diễn, đầu của ông ta sẽ bị đập nát mất.
“Ông nói sớm là được rồi, cứ muốn ăn đòn mới chịu”, Thao Thiết bĩu môi nói.
Quỳ Ngưu xua tay, ra lệnh: “Dẫn ông ta đi!”
Do trước đó Dương Chí Hùng đã đăng bài đăng, còn đẩy nhiệt cho tin Lâm Nhã Hiên mang thai tới mức cao trào, đặc biệt là mail mà Dương Chí Hùng đã công bố còn nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm người Mục Diệp và Dương Tử Yên.
Mấy ngày nay, nhóm người Mục Diệp và Dương Tử Yên cũng ngày đêm theo dõi động thái mới nhất của việc Lâm Nhã Hiên mang thai.
“Ha ha, việc cậu làm quá đỉnh!”, Dương Tử Yên tỏ vẻ đắc ý, nói: “Đúng là tự chuốc lấy hoạ thì sống không nổi mà! Vốn dĩ tôi còn đang đau đầu suy nghĩ điểm đột phá mới nhất thì không ngờ Lâm Nhã Hiên lại giúp thêm một tay, gửi mail này cho cậu tôi”.
“Mail này được công bố ra thì đúng lúc lại cường điệu cho điểm đột phá mới trong tin tức Lâm Nhã Hiên mang thai”.
“Dương Tử Yên, cô làm tốt lắm”, Mục Diệp vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ tối nay tạo ra động thái lớn hơn, khiến Lâm Nhã Hiên hoàn toàn rơi vào vực sâu”.
“Chẳng phải Lâm Nhã Hiên vẫn một mực trốn tránh hay sao! Để tôi xem cô ta có thể trốn được bao lâu!”
“Đã rõ!”, Dương Tử Yên cười tươi, nói: “Tổng giám đốc, tôi sẽ liên lạc với mấy kênh truyền thông lớn, để bọn họ tăng ca, nhanh chóng làm nổi bật tin nóng này lên”.
“Tôi muốn Lâm Nhã Hiên rơi vào cảnh cả đời cũng không thể trở mình được!”
Dương Tử Yên nói xong thì lập tức gọi điện thoại, liên lạc với mấy kênh truyền thông lớn.
Nhưng điều khiến Dương Tử Yên kinh ngạc là dường như mấy kênh truyền thông này đều đã hẹn trước với nhau, không ai nhận điện thoại của Dương Tử Yên.
Dù gọi cho số cá nhân của các kênh truyền thông lớn cũng ở trong trạng thái không ai nhận điện thoại.
“Chuyện gì thế này?”, Dương Tử Yên hơi hoài nghi: “Chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai vừa ra thì mấy kênh truyền thông lớn này đều tăng ca thâu đêm suốt sáng, làm gì có chuyện không nhận điện thoại của mình chứ!”
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?”, Mục Diệp vừa nghe thấy thì suy nghĩ một lát rồi nói: “Gọi điện cho cậu của cô xem”.
Dương Tử Yên gật đầu rồi gọi điện cho Dương Chí Hùng.
Cũng không ai nghe máy.
Dương Tử Yên vô thức mở máy tính ra, tìm mấy trang báo của các kênh truyền thông lớn thì phát hiện mấy bài báo liên quan tới chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai vẫn trong trạng thái chưa được cập nhật.
“Sao tôi lại thấy mấy kênh truyền thông này như đột nhiên cùng nhau biến mất vậy!”, trong lòng Dương Tử Yên chợt có một cảm giác chẳng lành: “Chẳng lẽ là Mục Hàn làm sao?”
Suy cho cùng, giờ Dương Tử Yên cũng đã biết Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long.
Tức là có chút bản lĩnh.
“Không thể nào”, Mục Diệp lắc đầu nói: “Lần này chuyện Lâm Nhã Hiên mang thai, mấy tên thợ săn ảnh liên quan và mấy kênh truyền thông lớn ít nhất cũng khoảng năm mươi kênh và hơn trăm người, dù Mục Hàn có là ông chủ phía sau tập đoàn Phi Long đi chăng nữa cũng không thể tra ra được gì”.
“Ít nhất coi như Mục Hàn tra ra được gì đi, thì đám thợ săn ảnh và mấy kênh truyền thông nhiều như vậy, hắn có thể khiến mấy người đó biến mất hết trong vòng một đêm sao?”
“Không có khả năng”, Dương Tử Yên cũng đồng tình với ý kiến của Mục Diệp.
Nhưng việc bọn họ không biết rằng Mục Hàn còn có một thân phận, đó là đại thống soái.
Kể từ lúc thành lập quốc gia Hoa Hạ thì chỉ duy nhất một người được trao tặng quân hàm “Đại thống soái”, dưới một người, trên vạn người.
Anh muốn hơn năm mươi kênh truyền thông biến trong một đêm thì có thể làm dễ như trở bàn tay.
Lúc này Mục Hàn đang thẩm vấn mấy người bị bắt tới ở một nhà máy thép bỏ hoang.
Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên, Dương Chí Hùng,…
Những người có liên quan đều đang quỳ trước mặt Mục Hàn.
“Người đến đủ cả rồi, tốt lắm!”, Mục Hàn đảo mắt nhìn đám người trước mặt, nói với giọng điệu bình thản: “Mấy người đều tham gia vào chuyện này, chân tướng như thế nào trong lòng mấy người đều rõ mồn một”.
“Vậy, ai có thể chủ động đứng ra nói đầu đuôi ngọn ngành chân tướng không?”
Đám người đó trố mắt nhìn nhau, không ai dám chủ động lên tiếng.
Mặc dù lúc bị bắt đã bị những thủ đoạn cứng rắn của Quỳ Ngưu và Thao Thiết doạ sợ nhưng khi đối diện Mục Hàn, bọn họ vẫn không sợ.
Trong mắt bọn họ, Mục Hàn chỉ là tên vô dụng ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương.
“Không ai tình nguyện lên tiếng phải không?”, ánh mặt Mục Hàn chợt loé lên vẻ lạnh lẽo.
Anh kéo Vương Tuyết Phong đang quỳ trước mặt và ném lên trời.
Lúc cả người Vương Tuyết Phong rơi xuống, Mục Hàn duỗi chân ra.
Chặn ngang lưng Vương Tuyết Phong và thụi một gối.
“Rắc”, tiếng gãy xương vang lên.
Trong phút chốc, Vương Tuyết Phong chết ngất.
Sau khi ngã xuống đất, cũng không biết Vương Tuyết Phong còn sống hay đã chết, cả người co giật liên tục, khoé miệng không ngừng rỉ máu.
Những người khác thấy cảnh này thì đều sợ mất mật.
Bọn họ không ngờ Mục Hàn còn đáng sợ hơn Quỳ Ngưu và Thao Thiết.
“Tôi nói, tôi nói!”, Vi Tiểu Thiên toát mồ hôi lạnh đầy trán, giơ tay đầu hàng đầu tiên.
“Còn tôi nữa, tôi cũng nói!”, Dương Chí Hùng sợ hãi lùi lại một bước, theo gót Vi Tiểu Thiên.
“Tôi cũng nói!”
“…”
Những người còn lại cũng tranh nhau sợ rớt lại phía sau.
“Rất tốt!”, sau khi nghe xong lời thú nhận của mấy người này, Mục Hàn hỏi Hoàng Điểu: “Ghi âm lại hết rồi chứ?”
“Đại ca, đã ghi âm rồi”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Giờ còn thiếu một người mấu chốt nữa, đó là Lưu Minh Tùng!”