Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614: Người khiến Mục Trường Sinh sợ hãi
Có vị này chống đỡ, cho dù trời có sập xuống, Sở Nhậm Hành cũng không sợ.
Tiếp theo, Sở Nhậm Hành với thân phận gia chủ nhiệm kỳ trước tuyên bố với tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải: “Từ nay về sau, con gái của tôi, Sở Vân Lệ, sẽ lại trở thành người nhà họ Sở”.
Cả từ đường tổ tiên đều đồng thanh hô vang.
Không ít bình bối và hậu bối đều lần lượt tiến lên chúc mừng Sở Vân Lệ.
Sở Nhậm Hành càng hào hứng nói: “Con gái, chào mừng con về nhà”.
Khoảnh khắc này, Sở Vân Lệ bật khóc vì vui mừng.
Kể từ khi bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng, Sở Vân Lệ chưa từng mơ có một ngày nào đó mình có thể khôi phục lại được thân phận người nhà họ Sở.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bà ấy được đoàn tụ với con trai của mình.
Lúc này, Sở Vân Lệ rất muốn nắm tay Mục Hàn, sau đó đi tìm nhà họ Mục ở thủ đô, tự tin nói với Mục Thịnh Uy: “Nhìn xem, đây là con trai mà tôi sinh cho ông đấy, nó không phải là loại con hoang thấp hèn gì cả, mà là một sự tồn tại khiến tất cả mọi người đều phải tôn trọng!”
Từ những dấu hiệu trước đây, Sở Vân Lệ cũng đã biết được, con trai mình chắc cũng có chút thành tựu gì đó.
Rất nhiều người đều gọi nó là đại ca.
Tuy nhiên, sắc mặt Sở Vân Lệ lập tức tối sầm xuống.
Nhưng dù Mục Hàn có thành tựu lớn đến mức nào, thế thì sao chứ?
Đối phương là nhà họ Mục – thế gia số một ở thủ đô.
Người ta đã trải qua hàng nghìn năm mưa đá, làm việc chăm chỉ qua nhiều thế hệ mới có được vị trí nổi bật như hôm nay.
Mục Hàn mới chỉ phấn đấu mười năm, sao có thể so sánh với một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Mục ở thủ đô được?
Đúng lúc này.
Điện thoại của Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đồng loạt vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, cả Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đều mỉm cười, rõ ràng là đang rất vui.
“Vân Lệ, Mục Hàn!”, Sở Nhậm Hành không khỏi vui mừng nói: “Khi bố vừa tuyên bố khôi phục lại danh phận cho con, tất cả gia chủ của các chi nhánh của nhà họ Sở chúng ta ở khắp nơi trên Hoa Hạ đều gọi điện tới chúc mừng đấy!”
“Đúng vậy!”, Sở Chiêu Quân cũng gật đầu, nói: “Cháu không ngờ rằng, đến cả nhánh ở nước ngoài cũng gọi điện tới chúc mừng!”
Sở Vân Lệ dường như đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới vương tộc ở Đông Hải.
Sở Vân Lệ hoàn toàn không biết, tất cả những thay đổi của năm mươi vương tộc này đều bắt nguồn từ con trai của mình – Mục Hàn.
Đêm đó.
Nhà họ Sở đã tổ chức bữa tiệc gia đình lớn nhất trong lịch sử Đông Hải tại khách sạn Lục Gia Chủy, tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải đều có mặt.
“Sao thế? Ông làm hỏng việc rồi, hay là cảm thấy cậu chủ đây không đáng được báo cáo”.
“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói”, tim Mục Trường Sinh đập thình thịch vì sợ hãi, lão ta vội vàng giải thích: “Thật ra tôi…”
“Từ đã! Ông đừng nói gì!”, Mục Sảng trực tiếp ngắt lời Mục Trường Sinh, giọng điệu bất mãn nói: “Nghe giọng điệu này của ông hình như hai kẻ thấp hèn kia vẫn còn sống”.
“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói…”, Mục Trường Sinh vội vàng muốn giải thích.
“Ông muốn nói gì với tôi?”, Mục Sảng lạnh lùng nói: “Mục Trường Sinh, còn nhớ trước đây tôi đã nói như nào không? Trong vòng ba ngày, ông không giải quyết được bọn chúng thì tôi sẽ giải quyết ông!”
Mục Trường Sinh lập tức run lẩy bẩy.
Rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.
So với Mục Thịnh Uy, Mục Sảng còn tàn nhẫn hơn.
Tiếp theo, Sở Nhậm Hành với thân phận gia chủ nhiệm kỳ trước tuyên bố với tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải: “Từ nay về sau, con gái của tôi, Sở Vân Lệ, sẽ lại trở thành người nhà họ Sở”.
Cả từ đường tổ tiên đều đồng thanh hô vang.
Không ít bình bối và hậu bối đều lần lượt tiến lên chúc mừng Sở Vân Lệ.
Sở Nhậm Hành càng hào hứng nói: “Con gái, chào mừng con về nhà”.
Khoảnh khắc này, Sở Vân Lệ bật khóc vì vui mừng.
Kể từ khi bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng, Sở Vân Lệ chưa từng mơ có một ngày nào đó mình có thể khôi phục lại được thân phận người nhà họ Sở.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, bà ấy được đoàn tụ với con trai của mình.
Lúc này, Sở Vân Lệ rất muốn nắm tay Mục Hàn, sau đó đi tìm nhà họ Mục ở thủ đô, tự tin nói với Mục Thịnh Uy: “Nhìn xem, đây là con trai mà tôi sinh cho ông đấy, nó không phải là loại con hoang thấp hèn gì cả, mà là một sự tồn tại khiến tất cả mọi người đều phải tôn trọng!”
Từ những dấu hiệu trước đây, Sở Vân Lệ cũng đã biết được, con trai mình chắc cũng có chút thành tựu gì đó.
Rất nhiều người đều gọi nó là đại ca.
Tuy nhiên, sắc mặt Sở Vân Lệ lập tức tối sầm xuống.
Nhưng dù Mục Hàn có thành tựu lớn đến mức nào, thế thì sao chứ?
Đối phương là nhà họ Mục – thế gia số một ở thủ đô.
Người ta đã trải qua hàng nghìn năm mưa đá, làm việc chăm chỉ qua nhiều thế hệ mới có được vị trí nổi bật như hôm nay.
Mục Hàn mới chỉ phấn đấu mười năm, sao có thể so sánh với một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Mục ở thủ đô được?
Đúng lúc này.
Điện thoại của Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đồng loạt vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, cả Sở Nhậm Hành và Sở Chiêu Quân đều mỉm cười, rõ ràng là đang rất vui.
“Vân Lệ, Mục Hàn!”, Sở Nhậm Hành không khỏi vui mừng nói: “Khi bố vừa tuyên bố khôi phục lại danh phận cho con, tất cả gia chủ của các chi nhánh của nhà họ Sở chúng ta ở khắp nơi trên Hoa Hạ đều gọi điện tới chúc mừng đấy!”
“Đúng vậy!”, Sở Chiêu Quân cũng gật đầu, nói: “Cháu không ngờ rằng, đến cả nhánh ở nước ngoài cũng gọi điện tới chúc mừng!”
Sở Vân Lệ dường như đã trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới vương tộc ở Đông Hải.
Sở Vân Lệ hoàn toàn không biết, tất cả những thay đổi của năm mươi vương tộc này đều bắt nguồn từ con trai của mình – Mục Hàn.
Đêm đó.
Nhà họ Sở đã tổ chức bữa tiệc gia đình lớn nhất trong lịch sử Đông Hải tại khách sạn Lục Gia Chủy, tất cả người nhà họ Sở ở Đông Hải đều có mặt.
“Sao thế? Ông làm hỏng việc rồi, hay là cảm thấy cậu chủ đây không đáng được báo cáo”.
“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói”, tim Mục Trường Sinh đập thình thịch vì sợ hãi, lão ta vội vàng giải thích: “Thật ra tôi…”
“Từ đã! Ông đừng nói gì!”, Mục Sảng trực tiếp ngắt lời Mục Trường Sinh, giọng điệu bất mãn nói: “Nghe giọng điệu này của ông hình như hai kẻ thấp hèn kia vẫn còn sống”.
“Cậu chủ Sảng, cậu nghe tôi nói…”, Mục Trường Sinh vội vàng muốn giải thích.
“Ông muốn nói gì với tôi?”, Mục Sảng lạnh lùng nói: “Mục Trường Sinh, còn nhớ trước đây tôi đã nói như nào không? Trong vòng ba ngày, ông không giải quyết được bọn chúng thì tôi sẽ giải quyết ông!”
Mục Trường Sinh lập tức run lẩy bẩy.
Rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.
So với Mục Thịnh Uy, Mục Sảng còn tàn nhẫn hơn.