Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456-459
Chương 456: Nhà họ Sở có rồng
“Đại thống soái minh giám!”, tiếng quát của Mục Hàn lập tức khiến Tang Kiệt sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Tôi đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, không hề có ý định xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ!”
“Ân oán cá nhân mà cần đến đại quân một trăm nghìn người sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.
“Đại thống soái, nhà họ Sở là vương tộc, thực lực không hề yếu. Tôi dàn trận một trăm nghìn quân chỉ để bảo đảm an toàn mà thôi, không hề có ý định đe dọa Hoa Hạ!”, Tang Kiệt nơm nớp lo sợ giải thích.
Nhìn thấy Tang Kiệt sợ hãi, hoàn toàn không còn oai phong của một quân phiệt vùng Đông Nam, Mục Hàn không khỏi vui vẻ nói: “Tang Kiệt, tôi rất sẵn lòng tin tưởng anh. Lần này anh đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, cũng không có ý xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ”.
“Nhưng anh đã đặt chân đến Hoa Hạ rồi, nếu tôi cứ thả cho anh đi như thế thì tôi phải giải thích với mấy người dân Hoa Hạ thế nào đây?”
“Đại thống soái có bất cứ yêu cầu nào, tôi có chết cũng không từ chối”, Tang Kiệt là một người nhanh nhạy, vội bày tỏ thái độ của mình.
“Có chết cũng không chối từ thì nghiêm trọng quá rồi”, Mục Hàn cười nói: “Tang Kiệt, tôi biết lần này anh đến Hoa Hạ đã lấy được một trăm tỷ từ nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Tôi nghĩ rằng, với thực lực của anh thì bỏ ra năm trăm tỷ tệ đổi lấy việc anh được tự do rời khỏi Hoa Hạ cũng không nhiều quá nhỉ?”
“Năm… năm trăm tỷ tệ ư?”, trong lòng Tang Kiệt như rỉ máu.
Năm trăm tỷ còn không nhiều sao?
Mẹ kiếp, còn ác độc hơn cả tôi!
Mấu chốt là Tang Kiệt không thể bày ra bất kỳ biểu cảm không hài lòng nào.
Suy cho cùng, người đàn ông trước mặt này chính là đại thống soái của Hoa Hạ. Sáu năm trước, một mình anh có thể đánh lùi liên quân hơn bốn mươi nước tấn công biên giới Hoa Hạ, muốn lấy mạng của Tang Kiệt thì dễ như trở bàn tay.
“Sao vậy?”, thấy Tang Kiệt hơi do dự, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Tang Kiệt, hình như anh không bằng lòng lắm thì phải!”
“Hay anh thấy rằng tôi đòi hỏi quá nhiều?”
“Không dám, không dám!”, Tang Kiệt nghe thấy vậy lập tức xua tay đáp: “Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của đại thống soái!”
Bởi vì phải thu nhận một trăm tỷ tệ từ nhà họ Sở ở Đông Hải nên nhân viên kế toán vẫn đi cùng Tang Kiệt.
Tang Kiệt lập tức ra lệnh cho nhân viên kế toán chuyển tiền ngay.
Mục Hàn cũng điều động Hoàng Điểu – nữ chiến thần có sở trường về an ninh mạng trong tứ đại chiến thần, cô ấy và nhân viên kế toán của Tang Kiệt thực hiện các thủ tục chuyển khoản năm trăm tỷ tệ.
Hoàng Điểu ra hiệu với Mục Hàn, tỏ ý năm trăm tỷ đã chuyển vào tài khoản.
Mục Hàn hài lòng gật đầu, rồi nói với Tang Kiệt: “Tang Kiệt, quả nhiên anh rất nghe lời!”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ lời, để anh rời khỏi Hoa Hạ!”
“Nhưng tôi muốn cảnh cáo anh, nếu để tôi nhìn thấy anh đặt chân lên mảnh đất Hoa Hạ một lần nữa thì tôi sẽ giết chết anh!”
“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”, Tang Kiệt gật đầu lia lịa.
Bỗng chốc bị mất trắng năm trăm tỷ tệ khiến thực lực của Tang Kiệt bị tổn hại nặng nề.
Suy cho cùng, nhiều binh lính như vậy đều cần dựa vào nguồn tài chính.
Tang Kiệt thầm thề rằng kiếp này sẽ không bao giờ đặt chân tới Hoa Hạ lần nào nữa.
Lúc Tang Kiệt chuẩn bị rời đi, Mục Hàn lại gọi hắn: “Đợi một lát!”
Tang Kiệt giật nảy mình, sợ rằng Mục Hàn sẽ đổi ý, thấp thỏm lo âu hỏi: “Đại thống soái, anh còn gì dặn dò ạ?”
“À”, Mục Hàn chỉ vào chiếc xe tải hạng nhẹ phía sau và nói: “Tang Kiệt, anh đừng đưa mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở đi nữa, bọn họ đều là người Hoa Hạ, sao người Hoa Hạ chúng tôi có thể làm nô lệ cho anh được chứ?”
“Anh đưa bọn họ về nhà họ Sở, rồi hãy rời khỏi Hoa Hạ”.
Vừa nghe đến đây, Tang Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, vâng, vâng!”
“Tôi sẽ đích thân đưa bọn họ về lại nhà họ Sở ở Đông Hải ngay!”
Khi giao dịch với nhà họ Sở, Tang Kiệt đã biết Mục Hàn là cháu ngoại của nhà họ Sở thông qua tấm bảng.
Do đó, đương nhiên Tang Kiệt không dám bạc đãi người nhà họ Sở.
Mục Hàn bước về phía chiếc xe tải hạng nhẹ và nói với Sở Chiêu Quân: “Em gái Chiêu Quân, anh đã xử lý xong rồi, bây giờ mọi người không cần phải đến Đông Nam làm nô lệ nữa, lát nữa Tang Kiệt sẽ đích thân đưa mọi người về nhà”.
Chín người còn lại của nhà họ Sở đều nửa tin nửa ngờ.
Vừa nãy lúc Quỳ Ngưu đứng chặn đường, vì sợ hãi nên chín người bọn họ đều co rụt đầu lại trốn vào trong xe, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, do đó cũng không biết thân phận thật sự của Mục Hàn.
“Em tin anh, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân là người đầu tiên bày tỏ thái độ của mình.
Mục Hàn lại hỏi: “Em gái Chiêu Quân, tiếp theo em định lựa chọn thế nào?”
Mục Hàn rất thích cô em họ Sở Chiêu Quân này.
Anh không muốn nhìn thấy Sở Chiêu Quân tiếp tục ở trong vương tộc không có tình người như nhà họ Sở ở Đông Hải.
Sở Chiêu Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Em về nhà họ Sở, dù sao đó cũng là nhà của em!”
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, không nói gì thêm.
Thật ra, Mục Hàn cũng hiểu được sự lựa chọn của Sở Chiêu Quân.
Bây giờ đã không còn Tang Kiệt đe dọa, Sở Chiêu Quân quay về nhà họ Sở chắc cũng sẽ an toàn.
Sau khi Mục Hàn tạm biệt Sở Chiêu Quân, Tang Kiệt dẫn theo đám đàn em đưa chín người nhà họ Sở trở về nhà.
Nhìn thấy Tang Kiệt đã đi rồi về lại, đám người nhà họ Sở bỗng trở nên căng thẳng.
Cũng hết cách, nỗi ám ảnh mà Tang Kiệt để lại cho nhà họ Sở quá lớn.
“Tướng quân Tang Kiệt, sao cậu lại quay về vậy?”, Sở Nhậm Hành thận trọng dò hỏi.
Cụ ta sợ rằng Tang Kiệt nhất thời đổi ý, lại đưa ra yêu cầu gì mới.
“Gia chủ Sở, đừng hành lễ lớn với tôi như vậy!”, nhìn thấy Sở Nhậm Hành cung kính như vậy, Tang Kiệt sợ mất mật, vội vàng vươn tay đỡ Sở Nhậm Hành: “Lần này tôi quay lại là muốn trả người lại cho ông, bọn họ không cần theo tôi đến Đông Nam làm nô lệ nữa!”
Sở Nhậm Hành nửa tin nửa ngờ, không hiểu tại sao Tang Kiệt lại đột nhiên thay đổi ý định.
“Còn nữa”, Tang Kiệt nói tiếp: “Sau này nhà họ Sở của ông muốn đến Đông Nam làm ăn kinh doanh gì thì cứ đến mà làm, tôi không những không cản trở mà sẽ cố gắng hết sức để tạo điều kiện thuận lợi cho ông”.
“Cái này…”, Sở Nhậm Hành bối rối.
“À!”, Tang Kiệt nói tiếp: “Lần này tôi lẻn vào Hoa Hạ, mạo phạm nhà họ Sở, Tang Kiệt xin lỗi mọi người”.
Sau khi nói xong, Tang Kiệt còn cúi đầu trước Sở Nhậm Hành một cách kính trọng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tướng quân Tang Kiệt!”, Sở Nhậm Hành chẳng hiểu gì.
Một quân phiệt ở Đông Nam vốn rất khó đối phó như Tang Kiệt đột nhiên lại thay đổi tính nết, thái độ cực kỳ tốt với mình khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy không thực tế lắm.
“Gia chủ Sở, nhà họ Sở của ông có rồng thật rồi!”, Tang Kiệt nở nụ cười đầy ẩn ý nói.
“Nhà họ Sở chúng tôi có rồng sao?”, mặt Sở Nhậm Hành đầy vẻ bối rối: “Tướng quân Tang Kiệt, xin thứ lỗi vì tôi đần độn, cậu nói rõ ràng hơn được không?”
Nhìn thấy mình đã nhắc nhở như vậy mà Sở Nhậm Hành vẫn còn mơ hồ, trong lòng Tang Kiệt đã hiểu, có lẽ người nhà họ Sở không biết thân phận thực sự của Mục Hàn, hắn cũng suy đoán giữa hai bên chắc là có mâu thuẫn gì đó.
Tang Kiệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình cũng không tiện nói thẳng.
Chương 457: Nhà họ Sở ngu dốt
Dẫu sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, mình mà hiểu sai rồi nói sai, lỡ như ngày nào đó mối quan hệ giữa nhà họ Sở và Mục Hàn tốt lên thì nhà họ Sở không tính nợ với mình mới là lạ.
“Đúng đó”, Tang Kiệt hàm súc nói: “Nhà họ Sở các người chỉ cần cung kính với con rồng thật này thì đừng nói là vương tộc ở Đông Hải, cho dù vương tộc ở thủ đô cũng phải nể mặt đôi phần”.
“Tướng quân Tang Kiệt, thứ lỗi cho tôi ngu dốt”, Sở Nhậm Hành còn chưa hiểu rõ: “Có thể cho một gợi ý không?”
Hừ, Tang Kiệt thầm thở dài, hơi bất lực lắc đầu.
Nói thế nào nhà họ Sở ở Đông Hải cũng là vương tộc, sao lại ngu dốt đến mức này?
“Gia chủ Sở, để tôi nói cho ông nghe vậy”, mặc dù phản ứng của nhà họ Sở chậm chạp ngớ ngẩn, nhưng Tang Kiệt vẫn không thể tỏ ra khinh miệt, chỉ đành chỉ bảo từng chút một: “Chuyện này có liên quan đến đại thống soái của quý quốc!”
“Hả?”, nghe Tang Kiệt nói vậy, Sở Nhậm Hành cảm thấy bất ngờ: “Là chỉ thị của đại thống soái sao?”
“Thế nhưng, nhà họ Sở chúng tôi không hề có bất cứ quan hệ nào với đại thống soái cả, sao đại thống soái lại ra mặt vì chúng tôi chứ?”
Nếu nói là vì nhà họ Sở ở Đông Hải là con dân nước Hoa Hạ mới khiến đại thống soái ra tay cứu giúp thì cũng không hợp lý lắm.
Dù gì Hoa Hạ có nhiều gia tộc như vậy, nếu gia tộc nào bị ức hiếp đại thống soái cũng cứu giúp thì sao quản hết cho được?
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Sở là vương tộc, nhưng chẳng là gì trong khắp Hoa Hạ rộng lớn này.
“À, cháu nhớ ra rồi!”, đúng lúc này, Sở Chí Minh đứng ở một bên tựa như vừa tỉnh mộng, nói với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, ông quên mất một người!”
“Ai?”, Sở Nhậm Hành vội vàng hỏi.
“Anh họ Chí Toàn ạ!”, vẻ mặt Sở Chí Minh phấn khích trả lời: “Anh họ Chí Toàn đang là quân nhân mà! Nghe nói dạo này anh ấy chuyển đến vùng biên giới, còn trở thành đội viên của quân đoàn Côn Luân!”
“Quân đoàn Côn Luân chẳng phải là đội quân thân cận của đại thống soái sao?”
“Ừ nhỉ!”, nghe Sở Chí Minh nhắc nhở, hai mắt Sở Nhậm Hành lập tức sáng rực, gật đầu lia lịa, nói: “Sao ông lại quên mất thằng nhóc Chí Toàn này chứ?”
“Nhất định là đại thống soái vì thằng nhóc Chí Toàn mới ra mặt giúp nhà họ Sở chúng ta!”
“Tôi cảm thấy chuyện này đúng là như vậy”, Sở Lão Lục cũng tán thành: “Bằng không cũng chẳng còn cách giải thích hợp lý nào khác cho việc đại thống soái ra mặt vì nhà họ Sở chúng ta!”
“Có điều, đại thống soái giúp nhà họ Sở chúng ta, điều này đủ để thấy thằng bé Chí Toàn cũng được đại thống soái coi trọng! Chúng ta suy nghĩ kỹ mà xem, quân đoàn Côn Luân không có hơn nghìn người thì cũng phải mấy trăm nhỉ?”
“Bao nhiêu người như vậy, đại thống soái lại chú ý đến thằng bé Chí Toàn này?”
“Lão Lục nói không sai”, nét mặt Sở Nhậm Hành tràn đầy hưng phấn, dáng vẻ háo hức: “Tướng quân Tang Kiệt nói đúng, nhà họ Sở quả thật xuất hiện một con rồng thật!”
“Thằng nhóc Chí Toàn chính là con rồng thật của nhà họ Sở!”
Thấy người nhà họ Sở ảo tưởng, Tang Kiệt cũng cạn lời.
Hắn thật sự muốn xông lên phía trước, tát cho Sở Nhậm Hành một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Rồng mà tôi nói là đại thống soái có hiểu không hả?”
Nhưng Tang Kiệt đành phải nhẫn nhịn.
Chuyện nhà người ta mình không nên xía vào thì hơn.
Tang Kiệt cười gượng gạo, sau đó nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Cả nhà họ Sở chìm đắm trong phấn khích tột độ.
Không chỉ vượt qua khủng hoảng, mà còn nhận được ủy quyền của Tang Kiệt, có thể tùy ý làm ăn kinh doanh ở Đông Nam, không phải chịu bất cứ hạn chế nào.
Quan trọng hơn là bọn họ biết được nhà họ Sở xuất hiện một con rồng thật.
“Phải rồi!”, lúc này Sở Hùng nói: “Con bỗng nhiên nhớ ra một việc, chính là về tên Mục Hàn kia, chắc chắn đã biết nhà họ Sở chúng ta không chỉ là vương tộc, còn nhận được sự ưu ái của đại thống soái, tên ranh con đó, sau này sẽ tìm mọi cách mượn danh nhà họ Sở chúng ta mà ra ngoài tung hoành”.
“Đúng đó đúng đó!”, Sở Chí Minh cũng hùa theo: “Với tính khí của tên đó, chắc chắn sẽ làm thế”.
“Vì vậy, chúng ta nhất định phải cảnh cáo cậu ta, kẻo về sau cậu ta lại lợi dụng danh nghĩa nhà họ Sở ở Đông Hải ra ngoài giả danh lừa bịp”.
Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Mau đi tìm nó!”
“Không cần tìm đâu, tôi đến rồi đây”, Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, giọng nói của Mục Hàn liền vọng vào.
Thấy Mục Hàn đã đến, vẻ mặt Sở Chiêu Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng hô lên: “Anh Mục Hàn!”
Mục Hàn khẽ gật đầu, mỉm cười với Sở Chiêu Quân, sau đó đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành.
Sở Nhậm Hành nghiêm mặt nói: “Mục Hàn, cậu đến đúng lúc lắm!”
“Khủng hoảng của nhà họ Sở đã được giải quyết, là đại thống soái ra tay giúp đỡ, vì vậy cậu nên biết, mối quan hệ giữa nhà họ Sở chúng tôi và đại thống soái rất tốt, về phần cháu ngoại như cậu, có nhận lại nhà họ Sở chúng tôi hay không cũng chẳng sao hết”.
“Điều quan trọng nhất là sau này chúng tôi nghiêm cấm cậu dùng danh nghĩa nhà họ Sở ra ngoài giả danh lừa bịp!”
“Đúng!”, Sở Hùng tiếp lời: “Tôi biết thằng nhóc cậu chắc chắn đã biết mối quan hệ này cho nên mới quay về, muốn nối lại quan hệ với nhà họ Sở chúng tôi”.
“Là vậy ư?”, nghe Sở Nhậm Hành nói xong, Mục Hàn không giấu nổi nét mặt khinh thường: “Ông cho là tôi quay về nhận lại nhà họ Sở mấy người là vì điều này à?”
“Các người đúng là đánh giá mình quá cao rồi!”
“Nói cho ông biết, lần này tôi về, chủ yếu là để cảnh cáo các người, em gái Sở Chiêu Quân này là do Mục Hàn tôi che chở, nếu các người còn dám làm chuyện gì bất lợi với Sở Chiêu Quân thì Mục Hàn tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các người!”
“Hỗn láo!”, Sở Nhậm Hành vừa nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ: “Cậu cho rằng cậu là ai? Đại thống soái chắc?”
“Dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó!”
“Đúng đó, tôi chính là đại thống soái!”, Mục Hàn không phủ nhận: “Là tôi bảo Tang Kiệt tha cho mấy người”.
“Ha ha ha ha!”
Nghe lời Mục Hàn nói, cả nhà họ Sở đều bật cười.
“Mục Hàn, cậu đúng là nói phét không biết ngượng mồm!”, Sở Hùng khinh thường nói: “Nếu cậu là đại thống soái, vậy tôi sẽ là thủ trưởng đứng đầu!”
“Tin hay không tùy mấy người”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tóm lại, tôi đã nói vậy thì mọi người tự biết đó mà làm”.
Nói xong, Mục Hàn rời đi luôn.
Về phần sau này nhà họ Sở sẽ ra sao, Mục Hàn cũng không muốn biết.
Mục Hàn lấy năm trăm tỷ tệ từ Tang Kiệt đưa về chỗ Thống đốc.
Theo như Mục Hàn nghĩ, tập đoàn Tam Hưng, Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức lần lượt sụp đổ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hồi sinh các doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh, chỉ dựa vào tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành thì chưa đủ.
Vì vậy Mục Hàn dự định dùng năm trăm tỷ tệ để thu hút các công ty cao cấp ở bên ngoài, tổ chức một hội nghị đấu thầu, bất kể là công ty trong hay ngoài tỉnh, một khi trúng thầu đều có thể sử dụng khoản tiền này để phát triển ở địa bàn tỉnh, góp phần thúc đẩy nền kinh tế toàn tỉnh.
Sau khi nghe kế hoạch của Mục Hàn, Thống đốc vô cùng kích động.
Là năm trăm tỷ tệ đó!
Mục Hàn có im lặng bỏ túi thì cũng đâu có ai biết.
Chương 458: Chiến hữu họp mặt
Nhưng Mục Hàn lại bỏ hết năm trăm tỷ tệ ra chẳng giữ lại gì chỉ để vực dậy nền kinh tế của tỉnh.
Vừa nghĩ đến đây, Thống đốc trở nên nghiêm túc hẳn.
Ông ta thầm nghĩ không hổ là đại thống soái, chỉ riêng phần tính cách cao thượng xem tiền như rác này đủ khiến ông ta kính trọng.
Đồng thời Thống đốc cũng vô cùng vui mừng vì đại thống soái đã đến tỉnh này tạm giữ chức phó.
Đó là phúc của người dân tỉnh này.
Có điều vừa nghĩ tới vấn đề phân chia năm trăm tỷ, Thống đốc lại đau đầu không thôi.
Thống đốc nghĩ ngợi một lúc rồi đề nghị Mục Hàn: “Đại thống soái, năm trăm tỷ này là cậu bỏ ra, nên tôi nghĩ những công việc cụ thể trong buổi đấu thầu đầu tư vẫn nên do cậu đích thân phụ trách thì hơn!”
Mục Hàn cũng đoán được đại khái nỗi băn khoăn của Thống đốc.
Dù sao trước kia tập đoàn Chu Thức muốn độc chiếm một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên, chính phủ tỉnh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không còn cách nào khác, mặc dù những nhà tư bản đó đã lấy đi rất nhiều tiền, nhưng doanh nghiệp của bọn họ cũng đã đóng góp rất nhiều cho GDP của tỉnh, đương nhiên chính quyền tỉnh không tiện trở mặt với bọn họ.
Trong mấy chuyện liên quan đến tranh chấp lợi ích, chính quyền tỉnh cũng không tiện ra mặt truy cứu.
Nếu để cho Mục Hàn đích thân phụ trách thì sẽ tránh được việc số tiền này bị người khác kiếm lời trung gian.
“Được thôi”, Mục Hàn đồng ý: “Dù sao cũng là dốc sức vì sự phát triển kinh tế của tỉnh, một người giữ chức phó ở Sở Bắc như tôi không thể chối từ, tôi cũng nên nghe theo sự sắp xếp của người đứng đầu tỉnh như ông đây!”
“Đại thống soái, cậu quá lời rồi”, Thống đốc vội nói.
Sau khi bàn bạc với Thống đốc xong, Mục Hàn bắt tay vào chuẩn bị cho buổi đấu thầu đầu tư.
Biết được tỉnh này muốn phân chia năm trăm tỷ tệ cho các doanh nghiệp ưu tú để phát triển kinh tế của tỉnh, cả giới kinh doanh phía Nam lập tức xáo động không thôi. Trừ các doanh nghiệp ở tỉnh này, các doanh nghiệp ở tỉnh ngoài cũng lần lượt ngước cổ chờ mong, tranh thủ giành được tư cách tham gia buổi đấu thầu đầu tư.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng tham gia vào.
Đặc biệt là nhà họ Tần ở Sở Bắc còn bỏ ra mười triệu tệ đút lót cho hiệp hội kinh doanh ở tỉnh, hi vọng có thể được chia một phần.
Cho dù chỉ lấy được một trăm triệu tiền đầu tư cũng có thể giúp nhà họ Tần ở Sở Bắc lời to.
Dù sao thì cũng không phải mình bỏ tiền ra, với bọn họ mà nói đó là sự mua bán không bỏ vốn mà lại có lời.
Ai cũng muốn chen chân vào.
Thanh thế lớn nhất đến từ nhà họ Sở – vương tộc ở Đông Hải.
Vì trong tỉnh đã ra thông báo năm trăm tỷ tệ là do đại thống soái bỏ vốn, nên trong lòng bọn họ rõ hơn ai hết, số tiền năm trăm tỷ này từ đâu mà có.
Một trăm tỷ tệ trong số đó thuộc về nhà họ Sở ở Đông Hải.
Thế nên, nhà họ Sở ở Đông Hải hạ quyết tâm không những phải lấy lại một trăm tỷ tệ thuộc về mình ở buổi đấu thầu đầu tư, mà còn phải tiện thể lấy luôn bốn trăm tỷ tệ còn lại.
Với tư cách là vương tộc ở Đông Hải, nhà họ Sở tin rằng mình có năng lực này.
Ngoại trừ buổi đấu thầu đầu tư ra, còn một chuyện khác thu hút sự chú ý của Mục Hàn.
Đó là Vương Chung Quy – tổng tư lệnh quân đoàn 88 của quân khu biên giới Nam Cương đột nhiên tuyên bố với bên ngoài, vì vết thương cũ tái phát nên phải trở về quê ở tỉnh này chữa trị, không có thời hạn.
Lúc này, ở biên giới Nam Cương có hai nước nhỏ đang xảy ra chiến tranh với quy mô lớn.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết một nước trong đó rõ ràng là bị nước Chiến Ưng xúi giục. Bề ngoài thì khiêu chiến với một nước khác, nhưng thực tế lại đang thách thức Hoa Hạ.
Dùng việc đó để thăm dò phản ứng của nước Hoa Hạ với trận chiến này.
Còn nước Chiến Ưng sẽ chớp thời cơ, chuẩn bị phát động tấn công vào biên giới Hoa Hạ.
Vương Chung Quy là chủ lực canh phòng ở Nam Cương, lúc này lại tuyên bố về quê dưỡng bệnh đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.
Lúc này, Lăng Sở Sở đến tìm Mục Hàn, hi vọng có thể xin nghỉ ba ngày. Bởi vì Vương Chung Quy rầm rộ tuyên bố về quê dưỡng bệnh, kéo theo việc không ít binh sĩ đã xuất ngũ của quân đoàn 88 Nam Cương trước kia cũng lần lượt đến tỉnh này gặp mặt vị lãnh đạo cũ của mình.
Binh sĩ xuất ngũ nhiều lên đương nhiên sẽ có không ít cuộc hội tụ chiến hữu.
Thế nên, Lăng Sở Sở cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu.
Cho dù đã xuất ngũ nhưng trái tim của Lăng Sở Sở vẫn hướng về doanh trại.
Chiến hữu cũ đã lâu không gặp, tất nhiên Lăng Sở Sở cũng muốn tham gia.
“Được, tôi cho phép cô nghỉ ba ngày”, Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Nhắc đến, tôi cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu đây”.
“Đúng rồi, chiến hữu của cô họp mặt ở đâu?”
Dù sao Lâm Nhã Hiên cũng ở đây, Mục Hàn có thể cử người khác bảo vệ cô được.
Cho nên để Lăng Sở Sở nghỉ ba ngày cũng không có vấn đề gì.
“Ở khách sạn Thiên Đô”, Lăng Sở Sở đáp.
“Khách sạn Thiên Đô à?”, Mục Hàn ngạc nhiên hỏi: “Ồ, nhóm chiến hữu của tôi cũng họp mặt ở khách sạn Thiên Đô đấy!”
“Vừa hay, đến lúc đó tôi lái xe đưa cô đi”.
“Dù sao cũng tiện đường mà!”
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp mặt chiến hữu.
Mục Hàn lái chiếc xe Geely của mình chở Lăng Sở Sở đến khách sạn Thiên Đô.
Lăng Sở Sở ngồi ở ghế phó lái cảm thấy vô cùng tự hào.
Mình chỉ là một lính đặc chủng đã xuất ngũ, thế mà có thể khiến đại thống soái dưới một người trên vạn người đích thân lái xe cho mình. Đây là niềm vinh dự có bao nhiêu tiền cũng không mua được!
Nhìn Lăng Sở Sở ngồi ở bên cạnh cười vui vẻ, Mục Hàn nói: “Có chuyện gì vui mà cười ngây ngốc thế, nước bọt cũng chảy ra luôn rồi”.
“Có… có à?”, Lăng Sở Sở vội vàng đưa tay lau khóe miệng.
Nhưng lại phát hiện Mục Hàn đang trêu mình mà thôi.
“Đến nơi rồi”, Mục Hàn dừng xe xong, nói với Lăng Sở Sở.
“Ừ”, Lăng Sở Sở gật đầu.
Hai người xuống xe, sau đó cùng đi vào khách sạn Thiên Đô.
Vì là chiến hữu họp mặt nên giờ này ở khách sạn Thiên Đô có rất nhiều binh sĩ xuất ngũ mặc quân phục ra vào.
Mặc dù đã xuất ngũ nhưng họ vẫn giữ nguyên trái tim hướng về doanh trại, tự động mặc lên bộ quân phục cũ đã không còn quân hàm từ lâu, để xoa dịu tâm tư hoài niệm về những ngày mình ở trong doanh trại.
“Ồ, Lăng Sở Sở, cuối cùng cô cũng đến rồi”.
“Những người khác đều đã đến đông đủ, chỉ đợi mình cô thôi”.
Mục Hàn và Lăng Sở Sở đến trước cửa một căn phòng, hai người đàn ông đứng ngoài cửa phòng lập tức nghênh đón đầy nhiệt tình: “Mấy năm không gặp, cô cởi bỏ quân phục trông có khí chất phụ nữ hơn trước kia đấy”.
“Anh biến đi!”, Lăng Sở Sở tươi cười đấm vào người hai người kia.
Có thể thấy quan hệ giữa Lăng Sở Sở với bọn họ không tồi.
Ngày xưa ở trong doanh trại, Lăng Sở Sở là một nhành hoa được các chiến hữu ưu ái.
Nhưng khổ nỗi tính tình Lăng Sở Sở cô độc, kiêu ngạo, chỉ chuyên tâm tập luyện, cuối cùng vào đại đội đặc chủng, cho nên chẳng được mấy người có thể chơi thân với Lăng Sở Sở.
“Ồ, kia không phải Mục Hàn sao?”
Lúc Mục Hàn chuẩn bị rời khỏi đây, đi tìm nhóm chiến hữu của mình.
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
“Ở đây có chiến hữu của mình sao?”, Mục Hàn cũng hơi bất ngờ.
Chương 459: Bắt đầu khoe khoang
Lúc này, một người đàn ông mặc quân phục từ trong phòng bước ra, cất tiếng gọi Mục Hàn.
Mục Hàn nhìn qua, người này đúng là rất quen mắt.
Đó là một chiến hữu cùng tiểu đội với anh khi anh vừa vào quân đội, tên là Lỗ Chí Thâm, xuất thân từ gia đình quyền quý. Loại cậu ấm nhà giàu này vừa nhìn đã biết không phải vào làm lính nghiêm túc, mà là bố lợi dụng quyền thế trong tay đưa hắn vào doanh trại, tích lũy một số vốn liếng nhất định để thừa kế quyền lực gia tộc trong tương lai.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó là dát vàng.
Trong tiểu đội của Mục Hàn, những cậu ấm như Lỗ Chí Thâm có đến mấy người.
Sau này khi quân đội biên chế lại, Lỗ Chí Thâm cũng từng là chiến hữu của Lăng Sở Sở.
Với người đẹp lạnh lùng như Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Chẳng qua là trong quân đội, Lăng Sở Sở có tính cách cao ngạo, Lỗ Chí Thâm không dám có hành động gì.
Nhưng bây giờ không giống trước, người ta đã xuất ngũ rồi.
Cô ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Cộng thêm bối cảnh gia đình của Lỗ Chí Thâm cũng tính là không tệ, có quyền có thế, Lỗ Chí Thâm tự nhủ mình cũng có vốn liếng để theo đuổi Lăng Sở Sở.
Cho nên hắn muốn nhân buổi họp mặt chiến hữu xuất ngũ này sẽ có được người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Nhưng vừa nhìn thấy Mục Hàn đi theo phía sau Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm chợt sinh lòng đố kị, quái gở nói: “Mục Hàn, anh… muốn theo đuổi Sở Sở đúng không?”
Lăng Sở Sở nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt, tức giận nhìn Lỗ Chí Thâm: “Lỗ Chí Thâm, anh nói bậy gì đấy?”
“Hóa ra hai người quen biết nhau”, lúc này Lỗ Chí Thâm hiểu lầm ý cô ta, nhếch miệng cười với Mục Hàn: “Thật ngại quá Mục Hàn à, là tôi hiểu lầm thôi! Đàn ông nhìn thấy người đẹp không nhấc nổi chân cũng là chuyện bình thường”.
“Nhưng mà Lăng Sở Sở là chiến hữu của tôi, nếu anh muốn làm quen với cô ấy thì lát nữa có thể đến phòng tôi ngồi chơi, uống tí rượu, tôi giới thiệu cô ấy cho anh”.
“Suy cho cùng chúng ta cũng từng là chiến hữu mà có phải không?”
Vẻ mặt Lỗ Chí Thâm vô cùng đắc ý.
“Được thôi!”, Mục Hàn cười nói, gật đầu với Lỗ Chí Thâm: “Tôi đi họp mặt với nhóm chiến hữu của tôi trước, lát nữa sẽ qua đây”.
Đợi Mục Hàn đi rồi, Lỗ Chí Thâm mới tỏ vẻ khinh thường nói: “Thể loại như mày thì có được chiến hữu thế nào chứ?”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Người ta là đại thống soái đấy!
Có thể trở thành chiến hữu của anh ấy là mơ ước của biết bao binh sĩ!
“Lăng Sở Sở, mời vào!”, tiếp đó Lỗ Chí Thâm cười dịu dàng mời Lăng Sở Sở vào phòng.
Lăng Sở Sở là người trong mộng của vô số binh sĩ, thế nên khi vừa vào phòng, cô lập tức nhận được tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Điều này khiến Lăng Sở Sở vừa mừng vừa sợ.
Một vài chiến hữu sau khi xuất ngũ luôn âm thầm dõi theo Lăng Sở Sở lên tiếng hỏi: “Sở Sở, nghe nói năm nay cô làm cận vệ cho một tổng giám đốc giàu có, hẳn là đãi ngộ không tệ nhỉ?”
Bình thường sau khi rời khỏi quân đội, những binh sĩ xuất ngũ như họ sẽ phát triển theo hướng vệ sĩ và bảo vệ.
Năng lực bình thường thì làm bảo vệ.
Năng lực xuất sắc thì có thể trở thành vệ sĩ tư của người giàu có.
Ví dụ như Lăng Sở Sở.
“Cũng được”, Lăng Sở Sở gật đầu đáp: “Nhà của ông chủ chúng tôi không tính là giàu có bậc nhất ở tỉnh này, nhưng rất hào phóng, trả lương cho tôi mười triệu tệ một năm, bao xe bao chỗ ở, trang bị xe riêng, còn có thưởng cuối năm”.
Nghe Lăng Sở Sở nói vậy, các chiến hữu đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thật ra, các chiến hữu đều có phỏng đoán về đãi ngộ của Lăng Sở Sở, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Lương mười triệu tệ một năm không nói, lại còn có thưởng cuối năm!
Nói cách khác, bây giờ Lăng Sở Sở đã là triệu phú.
Chỉ cần làm mười năm, cô ta sẽ tiến rất gần đến tỷ phú.
“Má ơi! Số tiền lớn thật chứ!”, Lỗ Chí Thâm vô cùng hâm mộ, nói với Lăng Sở Sở: “Sở Sở, có người chủ tốt như vậy, cô giới thiệu cho các chiến hữu đi. Cô một mình ăn no, cả nhà không đói, nhưng chúng tôi đều phải nuôi cả nhà sống tạm bợ qua ngày đây này”.
“Là chiến hữu với nhau, cô sống tốt như thế, những lúc nên giúp đỡ thì cũng phải giúp một tay chứ!”
Lỗ Chí Thâm xuất thân từ gia đình quyền quý, rất thông thạo mấy thủ đoạn lung lạc lòng người.
Hắn nói như vậy không những giành được thiện cảm của chiến hữu, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của các chiến hữu này khi mình theo đuổi Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở vốn muốn nói với Lỗ Chí Thâm rằng ông chủ của mình là Mục Hàn, nhưng nghĩ đến thái độ của Lỗ Chí Thâm với Mục Hàn lúc nãy, cô ta lại nói: “Được! Ông chủ của tôi cũng là binh sĩ xuất ngũ, anh ấy cũng đến đây tham gia họp mặt chiến hữu. Lát nữa tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, giới thiệu cho các anh”.
“Được đấy!”, câu trả lời của Lăng Sở Sở lập tức nhận được sự hưởng ứng của các chiến hữu: “Đừng thấy đóa hoa kiêu ngạo của chúng ta làm lính lâu năm, là một người đẹp lạnh lùng mà lầm, thật ra sau khi xuất ngũ cô ấy không những càng ngày càng đẹp ra, mà tâm địa còn lương thiện nữa”.
“Phải, phải, phải!”, một người lên tiếng, các chiến hữu còn lại cũng phụ họa.
Lỗ Chí Thâm cũng không vội bày tỏ với Lăng Sở Sở.
Mà chủ động khuấy động không khí trên bàn rượu.
Mọi người anh một câu, tôi một câu, gợi lên hồi ức về cuộc sống ở doanh trại.
Sau khi uống ba lượt rượu, Lỗ Chí Thâm thấy cũng đã đến lúc bèn đưa tay lấy một huân chương quân công mang theo bên mình ra, mặt mang vẻ bùi ngùi xúc động, nói: “Tôi còn nhớ mang máng, huân chương quân công này là tôi nhận được vào lần đầu tiên lập công”.
“Ồ, huân chương quân công hạng ba!”, lúc này, một chiến hữu tên Tưởng Đại Môn ngồi bên cạnh Lỗ Chí Thâm kinh ngạc kêu lên: “Lỗ Chí Thâm, cậu được đấy! Lần đầu tiên lập công đã được quân công hạng ba!”
Tưởng Đại Môn là bạn thân thiết của Lỗ Chí Thâm, vừa nhìn thấy Lỗ Chí Thâm bày ra thế trận này, đương nhiên hắn hiểu Lỗ Chí Thâm bắt đầu khoe khoang.
Chỉ để lấy thiện cảm của người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Cho nên, Tưởng Đại Môn lập tức hỗ trợ.
Các chiến hữu lộ ra vẻ mặt khâm phục, không ít người còn giơ ngón cái.
Dù là một người lính già, muốn lập được quân công hạng ba cũng không dễ dàng gì.
Thế mà Lỗ Chí Thâm lần đầu lập công đã là quân công hạng ba, đương nhiên khiến các chiến hữu đánh giá hắn rất cao.
“Còn nữa, huân chương quân công này là quân công hạng nhì”, Lỗ Chí Thâm thừa thế lấn tới, lại lấy một chiếc huân chương quân công hạng nhì ra, nói tiếp: “Huân chương quân công hạng nhì này là tôi lập công trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới mà nhận được”.
“Quân công hạng nhì sao?”, Tưởng Đại Môn lại tiếp tục hỗ trợ, kinh ngạc nói: “Lỗ Chí Thâm, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu còn huân chương quân công hạng nhất nữa không, mau lấy ra cho tôi, để các anh em chiêm ngưỡng”.
Lỗ Chí Thâm đầy vẻ kiêu ngạo, cười nói: “Quân công hạng nhất ấy à, không có. Bù lại tôi từng có quân công hạng đặc biệt, vốn nó phải dành cho tôi, nhưng lại bị một đứa khác cướp mất”.
“Là ai thế?”, Tưởng Đại Môn tỏ ra tức giận hỏi: “Tên nào mà trơ trẽn vậy, lại còn cướp quân công?”
“Thật ra, người cướp quân công hạng đặc biệt của tôi, Sở Sở cũng mới gặp rồi”, Lỗ Chí Thâm nói đầy hàm ý sâu xa.
“Đại thống soái minh giám!”, tiếng quát của Mục Hàn lập tức khiến Tang Kiệt sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Tôi đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, không hề có ý định xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ!”
“Ân oán cá nhân mà cần đến đại quân một trăm nghìn người sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.
“Đại thống soái, nhà họ Sở là vương tộc, thực lực không hề yếu. Tôi dàn trận một trăm nghìn quân chỉ để bảo đảm an toàn mà thôi, không hề có ý định đe dọa Hoa Hạ!”, Tang Kiệt nơm nớp lo sợ giải thích.
Nhìn thấy Tang Kiệt sợ hãi, hoàn toàn không còn oai phong của một quân phiệt vùng Đông Nam, Mục Hàn không khỏi vui vẻ nói: “Tang Kiệt, tôi rất sẵn lòng tin tưởng anh. Lần này anh đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, cũng không có ý xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ”.
“Nhưng anh đã đặt chân đến Hoa Hạ rồi, nếu tôi cứ thả cho anh đi như thế thì tôi phải giải thích với mấy người dân Hoa Hạ thế nào đây?”
“Đại thống soái có bất cứ yêu cầu nào, tôi có chết cũng không từ chối”, Tang Kiệt là một người nhanh nhạy, vội bày tỏ thái độ của mình.
“Có chết cũng không chối từ thì nghiêm trọng quá rồi”, Mục Hàn cười nói: “Tang Kiệt, tôi biết lần này anh đến Hoa Hạ đã lấy được một trăm tỷ từ nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Tôi nghĩ rằng, với thực lực của anh thì bỏ ra năm trăm tỷ tệ đổi lấy việc anh được tự do rời khỏi Hoa Hạ cũng không nhiều quá nhỉ?”
“Năm… năm trăm tỷ tệ ư?”, trong lòng Tang Kiệt như rỉ máu.
Năm trăm tỷ còn không nhiều sao?
Mẹ kiếp, còn ác độc hơn cả tôi!
Mấu chốt là Tang Kiệt không thể bày ra bất kỳ biểu cảm không hài lòng nào.
Suy cho cùng, người đàn ông trước mặt này chính là đại thống soái của Hoa Hạ. Sáu năm trước, một mình anh có thể đánh lùi liên quân hơn bốn mươi nước tấn công biên giới Hoa Hạ, muốn lấy mạng của Tang Kiệt thì dễ như trở bàn tay.
“Sao vậy?”, thấy Tang Kiệt hơi do dự, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Tang Kiệt, hình như anh không bằng lòng lắm thì phải!”
“Hay anh thấy rằng tôi đòi hỏi quá nhiều?”
“Không dám, không dám!”, Tang Kiệt nghe thấy vậy lập tức xua tay đáp: “Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của đại thống soái!”
Bởi vì phải thu nhận một trăm tỷ tệ từ nhà họ Sở ở Đông Hải nên nhân viên kế toán vẫn đi cùng Tang Kiệt.
Tang Kiệt lập tức ra lệnh cho nhân viên kế toán chuyển tiền ngay.
Mục Hàn cũng điều động Hoàng Điểu – nữ chiến thần có sở trường về an ninh mạng trong tứ đại chiến thần, cô ấy và nhân viên kế toán của Tang Kiệt thực hiện các thủ tục chuyển khoản năm trăm tỷ tệ.
Hoàng Điểu ra hiệu với Mục Hàn, tỏ ý năm trăm tỷ đã chuyển vào tài khoản.
Mục Hàn hài lòng gật đầu, rồi nói với Tang Kiệt: “Tang Kiệt, quả nhiên anh rất nghe lời!”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ lời, để anh rời khỏi Hoa Hạ!”
“Nhưng tôi muốn cảnh cáo anh, nếu để tôi nhìn thấy anh đặt chân lên mảnh đất Hoa Hạ một lần nữa thì tôi sẽ giết chết anh!”
“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”, Tang Kiệt gật đầu lia lịa.
Bỗng chốc bị mất trắng năm trăm tỷ tệ khiến thực lực của Tang Kiệt bị tổn hại nặng nề.
Suy cho cùng, nhiều binh lính như vậy đều cần dựa vào nguồn tài chính.
Tang Kiệt thầm thề rằng kiếp này sẽ không bao giờ đặt chân tới Hoa Hạ lần nào nữa.
Lúc Tang Kiệt chuẩn bị rời đi, Mục Hàn lại gọi hắn: “Đợi một lát!”
Tang Kiệt giật nảy mình, sợ rằng Mục Hàn sẽ đổi ý, thấp thỏm lo âu hỏi: “Đại thống soái, anh còn gì dặn dò ạ?”
“À”, Mục Hàn chỉ vào chiếc xe tải hạng nhẹ phía sau và nói: “Tang Kiệt, anh đừng đưa mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở đi nữa, bọn họ đều là người Hoa Hạ, sao người Hoa Hạ chúng tôi có thể làm nô lệ cho anh được chứ?”
“Anh đưa bọn họ về nhà họ Sở, rồi hãy rời khỏi Hoa Hạ”.
Vừa nghe đến đây, Tang Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, vâng, vâng!”
“Tôi sẽ đích thân đưa bọn họ về lại nhà họ Sở ở Đông Hải ngay!”
Khi giao dịch với nhà họ Sở, Tang Kiệt đã biết Mục Hàn là cháu ngoại của nhà họ Sở thông qua tấm bảng.
Do đó, đương nhiên Tang Kiệt không dám bạc đãi người nhà họ Sở.
Mục Hàn bước về phía chiếc xe tải hạng nhẹ và nói với Sở Chiêu Quân: “Em gái Chiêu Quân, anh đã xử lý xong rồi, bây giờ mọi người không cần phải đến Đông Nam làm nô lệ nữa, lát nữa Tang Kiệt sẽ đích thân đưa mọi người về nhà”.
Chín người còn lại của nhà họ Sở đều nửa tin nửa ngờ.
Vừa nãy lúc Quỳ Ngưu đứng chặn đường, vì sợ hãi nên chín người bọn họ đều co rụt đầu lại trốn vào trong xe, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, do đó cũng không biết thân phận thật sự của Mục Hàn.
“Em tin anh, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân là người đầu tiên bày tỏ thái độ của mình.
Mục Hàn lại hỏi: “Em gái Chiêu Quân, tiếp theo em định lựa chọn thế nào?”
Mục Hàn rất thích cô em họ Sở Chiêu Quân này.
Anh không muốn nhìn thấy Sở Chiêu Quân tiếp tục ở trong vương tộc không có tình người như nhà họ Sở ở Đông Hải.
Sở Chiêu Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Em về nhà họ Sở, dù sao đó cũng là nhà của em!”
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, không nói gì thêm.
Thật ra, Mục Hàn cũng hiểu được sự lựa chọn của Sở Chiêu Quân.
Bây giờ đã không còn Tang Kiệt đe dọa, Sở Chiêu Quân quay về nhà họ Sở chắc cũng sẽ an toàn.
Sau khi Mục Hàn tạm biệt Sở Chiêu Quân, Tang Kiệt dẫn theo đám đàn em đưa chín người nhà họ Sở trở về nhà.
Nhìn thấy Tang Kiệt đã đi rồi về lại, đám người nhà họ Sở bỗng trở nên căng thẳng.
Cũng hết cách, nỗi ám ảnh mà Tang Kiệt để lại cho nhà họ Sở quá lớn.
“Tướng quân Tang Kiệt, sao cậu lại quay về vậy?”, Sở Nhậm Hành thận trọng dò hỏi.
Cụ ta sợ rằng Tang Kiệt nhất thời đổi ý, lại đưa ra yêu cầu gì mới.
“Gia chủ Sở, đừng hành lễ lớn với tôi như vậy!”, nhìn thấy Sở Nhậm Hành cung kính như vậy, Tang Kiệt sợ mất mật, vội vàng vươn tay đỡ Sở Nhậm Hành: “Lần này tôi quay lại là muốn trả người lại cho ông, bọn họ không cần theo tôi đến Đông Nam làm nô lệ nữa!”
Sở Nhậm Hành nửa tin nửa ngờ, không hiểu tại sao Tang Kiệt lại đột nhiên thay đổi ý định.
“Còn nữa”, Tang Kiệt nói tiếp: “Sau này nhà họ Sở của ông muốn đến Đông Nam làm ăn kinh doanh gì thì cứ đến mà làm, tôi không những không cản trở mà sẽ cố gắng hết sức để tạo điều kiện thuận lợi cho ông”.
“Cái này…”, Sở Nhậm Hành bối rối.
“À!”, Tang Kiệt nói tiếp: “Lần này tôi lẻn vào Hoa Hạ, mạo phạm nhà họ Sở, Tang Kiệt xin lỗi mọi người”.
Sau khi nói xong, Tang Kiệt còn cúi đầu trước Sở Nhậm Hành một cách kính trọng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tướng quân Tang Kiệt!”, Sở Nhậm Hành chẳng hiểu gì.
Một quân phiệt ở Đông Nam vốn rất khó đối phó như Tang Kiệt đột nhiên lại thay đổi tính nết, thái độ cực kỳ tốt với mình khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy không thực tế lắm.
“Gia chủ Sở, nhà họ Sở của ông có rồng thật rồi!”, Tang Kiệt nở nụ cười đầy ẩn ý nói.
“Nhà họ Sở chúng tôi có rồng sao?”, mặt Sở Nhậm Hành đầy vẻ bối rối: “Tướng quân Tang Kiệt, xin thứ lỗi vì tôi đần độn, cậu nói rõ ràng hơn được không?”
Nhìn thấy mình đã nhắc nhở như vậy mà Sở Nhậm Hành vẫn còn mơ hồ, trong lòng Tang Kiệt đã hiểu, có lẽ người nhà họ Sở không biết thân phận thực sự của Mục Hàn, hắn cũng suy đoán giữa hai bên chắc là có mâu thuẫn gì đó.
Tang Kiệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình cũng không tiện nói thẳng.
Chương 457: Nhà họ Sở ngu dốt
Dẫu sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, mình mà hiểu sai rồi nói sai, lỡ như ngày nào đó mối quan hệ giữa nhà họ Sở và Mục Hàn tốt lên thì nhà họ Sở không tính nợ với mình mới là lạ.
“Đúng đó”, Tang Kiệt hàm súc nói: “Nhà họ Sở các người chỉ cần cung kính với con rồng thật này thì đừng nói là vương tộc ở Đông Hải, cho dù vương tộc ở thủ đô cũng phải nể mặt đôi phần”.
“Tướng quân Tang Kiệt, thứ lỗi cho tôi ngu dốt”, Sở Nhậm Hành còn chưa hiểu rõ: “Có thể cho một gợi ý không?”
Hừ, Tang Kiệt thầm thở dài, hơi bất lực lắc đầu.
Nói thế nào nhà họ Sở ở Đông Hải cũng là vương tộc, sao lại ngu dốt đến mức này?
“Gia chủ Sở, để tôi nói cho ông nghe vậy”, mặc dù phản ứng của nhà họ Sở chậm chạp ngớ ngẩn, nhưng Tang Kiệt vẫn không thể tỏ ra khinh miệt, chỉ đành chỉ bảo từng chút một: “Chuyện này có liên quan đến đại thống soái của quý quốc!”
“Hả?”, nghe Tang Kiệt nói vậy, Sở Nhậm Hành cảm thấy bất ngờ: “Là chỉ thị của đại thống soái sao?”
“Thế nhưng, nhà họ Sở chúng tôi không hề có bất cứ quan hệ nào với đại thống soái cả, sao đại thống soái lại ra mặt vì chúng tôi chứ?”
Nếu nói là vì nhà họ Sở ở Đông Hải là con dân nước Hoa Hạ mới khiến đại thống soái ra tay cứu giúp thì cũng không hợp lý lắm.
Dù gì Hoa Hạ có nhiều gia tộc như vậy, nếu gia tộc nào bị ức hiếp đại thống soái cũng cứu giúp thì sao quản hết cho được?
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Sở là vương tộc, nhưng chẳng là gì trong khắp Hoa Hạ rộng lớn này.
“À, cháu nhớ ra rồi!”, đúng lúc này, Sở Chí Minh đứng ở một bên tựa như vừa tỉnh mộng, nói với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, ông quên mất một người!”
“Ai?”, Sở Nhậm Hành vội vàng hỏi.
“Anh họ Chí Toàn ạ!”, vẻ mặt Sở Chí Minh phấn khích trả lời: “Anh họ Chí Toàn đang là quân nhân mà! Nghe nói dạo này anh ấy chuyển đến vùng biên giới, còn trở thành đội viên của quân đoàn Côn Luân!”
“Quân đoàn Côn Luân chẳng phải là đội quân thân cận của đại thống soái sao?”
“Ừ nhỉ!”, nghe Sở Chí Minh nhắc nhở, hai mắt Sở Nhậm Hành lập tức sáng rực, gật đầu lia lịa, nói: “Sao ông lại quên mất thằng nhóc Chí Toàn này chứ?”
“Nhất định là đại thống soái vì thằng nhóc Chí Toàn mới ra mặt giúp nhà họ Sở chúng ta!”
“Tôi cảm thấy chuyện này đúng là như vậy”, Sở Lão Lục cũng tán thành: “Bằng không cũng chẳng còn cách giải thích hợp lý nào khác cho việc đại thống soái ra mặt vì nhà họ Sở chúng ta!”
“Có điều, đại thống soái giúp nhà họ Sở chúng ta, điều này đủ để thấy thằng bé Chí Toàn cũng được đại thống soái coi trọng! Chúng ta suy nghĩ kỹ mà xem, quân đoàn Côn Luân không có hơn nghìn người thì cũng phải mấy trăm nhỉ?”
“Bao nhiêu người như vậy, đại thống soái lại chú ý đến thằng bé Chí Toàn này?”
“Lão Lục nói không sai”, nét mặt Sở Nhậm Hành tràn đầy hưng phấn, dáng vẻ háo hức: “Tướng quân Tang Kiệt nói đúng, nhà họ Sở quả thật xuất hiện một con rồng thật!”
“Thằng nhóc Chí Toàn chính là con rồng thật của nhà họ Sở!”
Thấy người nhà họ Sở ảo tưởng, Tang Kiệt cũng cạn lời.
Hắn thật sự muốn xông lên phía trước, tát cho Sở Nhậm Hành một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Rồng mà tôi nói là đại thống soái có hiểu không hả?”
Nhưng Tang Kiệt đành phải nhẫn nhịn.
Chuyện nhà người ta mình không nên xía vào thì hơn.
Tang Kiệt cười gượng gạo, sau đó nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Cả nhà họ Sở chìm đắm trong phấn khích tột độ.
Không chỉ vượt qua khủng hoảng, mà còn nhận được ủy quyền của Tang Kiệt, có thể tùy ý làm ăn kinh doanh ở Đông Nam, không phải chịu bất cứ hạn chế nào.
Quan trọng hơn là bọn họ biết được nhà họ Sở xuất hiện một con rồng thật.
“Phải rồi!”, lúc này Sở Hùng nói: “Con bỗng nhiên nhớ ra một việc, chính là về tên Mục Hàn kia, chắc chắn đã biết nhà họ Sở chúng ta không chỉ là vương tộc, còn nhận được sự ưu ái của đại thống soái, tên ranh con đó, sau này sẽ tìm mọi cách mượn danh nhà họ Sở chúng ta mà ra ngoài tung hoành”.
“Đúng đó đúng đó!”, Sở Chí Minh cũng hùa theo: “Với tính khí của tên đó, chắc chắn sẽ làm thế”.
“Vì vậy, chúng ta nhất định phải cảnh cáo cậu ta, kẻo về sau cậu ta lại lợi dụng danh nghĩa nhà họ Sở ở Đông Hải ra ngoài giả danh lừa bịp”.
Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Mau đi tìm nó!”
“Không cần tìm đâu, tôi đến rồi đây”, Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, giọng nói của Mục Hàn liền vọng vào.
Thấy Mục Hàn đã đến, vẻ mặt Sở Chiêu Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng hô lên: “Anh Mục Hàn!”
Mục Hàn khẽ gật đầu, mỉm cười với Sở Chiêu Quân, sau đó đi đến trước mặt Sở Nhậm Hành.
Sở Nhậm Hành nghiêm mặt nói: “Mục Hàn, cậu đến đúng lúc lắm!”
“Khủng hoảng của nhà họ Sở đã được giải quyết, là đại thống soái ra tay giúp đỡ, vì vậy cậu nên biết, mối quan hệ giữa nhà họ Sở chúng tôi và đại thống soái rất tốt, về phần cháu ngoại như cậu, có nhận lại nhà họ Sở chúng tôi hay không cũng chẳng sao hết”.
“Điều quan trọng nhất là sau này chúng tôi nghiêm cấm cậu dùng danh nghĩa nhà họ Sở ra ngoài giả danh lừa bịp!”
“Đúng!”, Sở Hùng tiếp lời: “Tôi biết thằng nhóc cậu chắc chắn đã biết mối quan hệ này cho nên mới quay về, muốn nối lại quan hệ với nhà họ Sở chúng tôi”.
“Là vậy ư?”, nghe Sở Nhậm Hành nói xong, Mục Hàn không giấu nổi nét mặt khinh thường: “Ông cho là tôi quay về nhận lại nhà họ Sở mấy người là vì điều này à?”
“Các người đúng là đánh giá mình quá cao rồi!”
“Nói cho ông biết, lần này tôi về, chủ yếu là để cảnh cáo các người, em gái Sở Chiêu Quân này là do Mục Hàn tôi che chở, nếu các người còn dám làm chuyện gì bất lợi với Sở Chiêu Quân thì Mục Hàn tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các người!”
“Hỗn láo!”, Sở Nhậm Hành vừa nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ: “Cậu cho rằng cậu là ai? Đại thống soái chắc?”
“Dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó!”
“Đúng đó, tôi chính là đại thống soái!”, Mục Hàn không phủ nhận: “Là tôi bảo Tang Kiệt tha cho mấy người”.
“Ha ha ha ha!”
Nghe lời Mục Hàn nói, cả nhà họ Sở đều bật cười.
“Mục Hàn, cậu đúng là nói phét không biết ngượng mồm!”, Sở Hùng khinh thường nói: “Nếu cậu là đại thống soái, vậy tôi sẽ là thủ trưởng đứng đầu!”
“Tin hay không tùy mấy người”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tóm lại, tôi đã nói vậy thì mọi người tự biết đó mà làm”.
Nói xong, Mục Hàn rời đi luôn.
Về phần sau này nhà họ Sở sẽ ra sao, Mục Hàn cũng không muốn biết.
Mục Hàn lấy năm trăm tỷ tệ từ Tang Kiệt đưa về chỗ Thống đốc.
Theo như Mục Hàn nghĩ, tập đoàn Tam Hưng, Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức lần lượt sụp đổ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hồi sinh các doanh nghiệp nhà nước ở tỉnh, chỉ dựa vào tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành thì chưa đủ.
Vì vậy Mục Hàn dự định dùng năm trăm tỷ tệ để thu hút các công ty cao cấp ở bên ngoài, tổ chức một hội nghị đấu thầu, bất kể là công ty trong hay ngoài tỉnh, một khi trúng thầu đều có thể sử dụng khoản tiền này để phát triển ở địa bàn tỉnh, góp phần thúc đẩy nền kinh tế toàn tỉnh.
Sau khi nghe kế hoạch của Mục Hàn, Thống đốc vô cùng kích động.
Là năm trăm tỷ tệ đó!
Mục Hàn có im lặng bỏ túi thì cũng đâu có ai biết.
Chương 458: Chiến hữu họp mặt
Nhưng Mục Hàn lại bỏ hết năm trăm tỷ tệ ra chẳng giữ lại gì chỉ để vực dậy nền kinh tế của tỉnh.
Vừa nghĩ đến đây, Thống đốc trở nên nghiêm túc hẳn.
Ông ta thầm nghĩ không hổ là đại thống soái, chỉ riêng phần tính cách cao thượng xem tiền như rác này đủ khiến ông ta kính trọng.
Đồng thời Thống đốc cũng vô cùng vui mừng vì đại thống soái đã đến tỉnh này tạm giữ chức phó.
Đó là phúc của người dân tỉnh này.
Có điều vừa nghĩ tới vấn đề phân chia năm trăm tỷ, Thống đốc lại đau đầu không thôi.
Thống đốc nghĩ ngợi một lúc rồi đề nghị Mục Hàn: “Đại thống soái, năm trăm tỷ này là cậu bỏ ra, nên tôi nghĩ những công việc cụ thể trong buổi đấu thầu đầu tư vẫn nên do cậu đích thân phụ trách thì hơn!”
Mục Hàn cũng đoán được đại khái nỗi băn khoăn của Thống đốc.
Dù sao trước kia tập đoàn Chu Thức muốn độc chiếm một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên, chính phủ tỉnh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không còn cách nào khác, mặc dù những nhà tư bản đó đã lấy đi rất nhiều tiền, nhưng doanh nghiệp của bọn họ cũng đã đóng góp rất nhiều cho GDP của tỉnh, đương nhiên chính quyền tỉnh không tiện trở mặt với bọn họ.
Trong mấy chuyện liên quan đến tranh chấp lợi ích, chính quyền tỉnh cũng không tiện ra mặt truy cứu.
Nếu để cho Mục Hàn đích thân phụ trách thì sẽ tránh được việc số tiền này bị người khác kiếm lời trung gian.
“Được thôi”, Mục Hàn đồng ý: “Dù sao cũng là dốc sức vì sự phát triển kinh tế của tỉnh, một người giữ chức phó ở Sở Bắc như tôi không thể chối từ, tôi cũng nên nghe theo sự sắp xếp của người đứng đầu tỉnh như ông đây!”
“Đại thống soái, cậu quá lời rồi”, Thống đốc vội nói.
Sau khi bàn bạc với Thống đốc xong, Mục Hàn bắt tay vào chuẩn bị cho buổi đấu thầu đầu tư.
Biết được tỉnh này muốn phân chia năm trăm tỷ tệ cho các doanh nghiệp ưu tú để phát triển kinh tế của tỉnh, cả giới kinh doanh phía Nam lập tức xáo động không thôi. Trừ các doanh nghiệp ở tỉnh này, các doanh nghiệp ở tỉnh ngoài cũng lần lượt ngước cổ chờ mong, tranh thủ giành được tư cách tham gia buổi đấu thầu đầu tư.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng tham gia vào.
Đặc biệt là nhà họ Tần ở Sở Bắc còn bỏ ra mười triệu tệ đút lót cho hiệp hội kinh doanh ở tỉnh, hi vọng có thể được chia một phần.
Cho dù chỉ lấy được một trăm triệu tiền đầu tư cũng có thể giúp nhà họ Tần ở Sở Bắc lời to.
Dù sao thì cũng không phải mình bỏ tiền ra, với bọn họ mà nói đó là sự mua bán không bỏ vốn mà lại có lời.
Ai cũng muốn chen chân vào.
Thanh thế lớn nhất đến từ nhà họ Sở – vương tộc ở Đông Hải.
Vì trong tỉnh đã ra thông báo năm trăm tỷ tệ là do đại thống soái bỏ vốn, nên trong lòng bọn họ rõ hơn ai hết, số tiền năm trăm tỷ này từ đâu mà có.
Một trăm tỷ tệ trong số đó thuộc về nhà họ Sở ở Đông Hải.
Thế nên, nhà họ Sở ở Đông Hải hạ quyết tâm không những phải lấy lại một trăm tỷ tệ thuộc về mình ở buổi đấu thầu đầu tư, mà còn phải tiện thể lấy luôn bốn trăm tỷ tệ còn lại.
Với tư cách là vương tộc ở Đông Hải, nhà họ Sở tin rằng mình có năng lực này.
Ngoại trừ buổi đấu thầu đầu tư ra, còn một chuyện khác thu hút sự chú ý của Mục Hàn.
Đó là Vương Chung Quy – tổng tư lệnh quân đoàn 88 của quân khu biên giới Nam Cương đột nhiên tuyên bố với bên ngoài, vì vết thương cũ tái phát nên phải trở về quê ở tỉnh này chữa trị, không có thời hạn.
Lúc này, ở biên giới Nam Cương có hai nước nhỏ đang xảy ra chiến tranh với quy mô lớn.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết một nước trong đó rõ ràng là bị nước Chiến Ưng xúi giục. Bề ngoài thì khiêu chiến với một nước khác, nhưng thực tế lại đang thách thức Hoa Hạ.
Dùng việc đó để thăm dò phản ứng của nước Hoa Hạ với trận chiến này.
Còn nước Chiến Ưng sẽ chớp thời cơ, chuẩn bị phát động tấn công vào biên giới Hoa Hạ.
Vương Chung Quy là chủ lực canh phòng ở Nam Cương, lúc này lại tuyên bố về quê dưỡng bệnh đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.
Lúc này, Lăng Sở Sở đến tìm Mục Hàn, hi vọng có thể xin nghỉ ba ngày. Bởi vì Vương Chung Quy rầm rộ tuyên bố về quê dưỡng bệnh, kéo theo việc không ít binh sĩ đã xuất ngũ của quân đoàn 88 Nam Cương trước kia cũng lần lượt đến tỉnh này gặp mặt vị lãnh đạo cũ của mình.
Binh sĩ xuất ngũ nhiều lên đương nhiên sẽ có không ít cuộc hội tụ chiến hữu.
Thế nên, Lăng Sở Sở cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu.
Cho dù đã xuất ngũ nhưng trái tim của Lăng Sở Sở vẫn hướng về doanh trại.
Chiến hữu cũ đã lâu không gặp, tất nhiên Lăng Sở Sở cũng muốn tham gia.
“Được, tôi cho phép cô nghỉ ba ngày”, Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Nhắc đến, tôi cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu đây”.
“Đúng rồi, chiến hữu của cô họp mặt ở đâu?”
Dù sao Lâm Nhã Hiên cũng ở đây, Mục Hàn có thể cử người khác bảo vệ cô được.
Cho nên để Lăng Sở Sở nghỉ ba ngày cũng không có vấn đề gì.
“Ở khách sạn Thiên Đô”, Lăng Sở Sở đáp.
“Khách sạn Thiên Đô à?”, Mục Hàn ngạc nhiên hỏi: “Ồ, nhóm chiến hữu của tôi cũng họp mặt ở khách sạn Thiên Đô đấy!”
“Vừa hay, đến lúc đó tôi lái xe đưa cô đi”.
“Dù sao cũng tiện đường mà!”
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp mặt chiến hữu.
Mục Hàn lái chiếc xe Geely của mình chở Lăng Sở Sở đến khách sạn Thiên Đô.
Lăng Sở Sở ngồi ở ghế phó lái cảm thấy vô cùng tự hào.
Mình chỉ là một lính đặc chủng đã xuất ngũ, thế mà có thể khiến đại thống soái dưới một người trên vạn người đích thân lái xe cho mình. Đây là niềm vinh dự có bao nhiêu tiền cũng không mua được!
Nhìn Lăng Sở Sở ngồi ở bên cạnh cười vui vẻ, Mục Hàn nói: “Có chuyện gì vui mà cười ngây ngốc thế, nước bọt cũng chảy ra luôn rồi”.
“Có… có à?”, Lăng Sở Sở vội vàng đưa tay lau khóe miệng.
Nhưng lại phát hiện Mục Hàn đang trêu mình mà thôi.
“Đến nơi rồi”, Mục Hàn dừng xe xong, nói với Lăng Sở Sở.
“Ừ”, Lăng Sở Sở gật đầu.
Hai người xuống xe, sau đó cùng đi vào khách sạn Thiên Đô.
Vì là chiến hữu họp mặt nên giờ này ở khách sạn Thiên Đô có rất nhiều binh sĩ xuất ngũ mặc quân phục ra vào.
Mặc dù đã xuất ngũ nhưng họ vẫn giữ nguyên trái tim hướng về doanh trại, tự động mặc lên bộ quân phục cũ đã không còn quân hàm từ lâu, để xoa dịu tâm tư hoài niệm về những ngày mình ở trong doanh trại.
“Ồ, Lăng Sở Sở, cuối cùng cô cũng đến rồi”.
“Những người khác đều đã đến đông đủ, chỉ đợi mình cô thôi”.
Mục Hàn và Lăng Sở Sở đến trước cửa một căn phòng, hai người đàn ông đứng ngoài cửa phòng lập tức nghênh đón đầy nhiệt tình: “Mấy năm không gặp, cô cởi bỏ quân phục trông có khí chất phụ nữ hơn trước kia đấy”.
“Anh biến đi!”, Lăng Sở Sở tươi cười đấm vào người hai người kia.
Có thể thấy quan hệ giữa Lăng Sở Sở với bọn họ không tồi.
Ngày xưa ở trong doanh trại, Lăng Sở Sở là một nhành hoa được các chiến hữu ưu ái.
Nhưng khổ nỗi tính tình Lăng Sở Sở cô độc, kiêu ngạo, chỉ chuyên tâm tập luyện, cuối cùng vào đại đội đặc chủng, cho nên chẳng được mấy người có thể chơi thân với Lăng Sở Sở.
“Ồ, kia không phải Mục Hàn sao?”
Lúc Mục Hàn chuẩn bị rời khỏi đây, đi tìm nhóm chiến hữu của mình.
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
“Ở đây có chiến hữu của mình sao?”, Mục Hàn cũng hơi bất ngờ.
Chương 459: Bắt đầu khoe khoang
Lúc này, một người đàn ông mặc quân phục từ trong phòng bước ra, cất tiếng gọi Mục Hàn.
Mục Hàn nhìn qua, người này đúng là rất quen mắt.
Đó là một chiến hữu cùng tiểu đội với anh khi anh vừa vào quân đội, tên là Lỗ Chí Thâm, xuất thân từ gia đình quyền quý. Loại cậu ấm nhà giàu này vừa nhìn đã biết không phải vào làm lính nghiêm túc, mà là bố lợi dụng quyền thế trong tay đưa hắn vào doanh trại, tích lũy một số vốn liếng nhất định để thừa kế quyền lực gia tộc trong tương lai.
Nếu dùng một từ để hình dung thì đó là dát vàng.
Trong tiểu đội của Mục Hàn, những cậu ấm như Lỗ Chí Thâm có đến mấy người.
Sau này khi quân đội biên chế lại, Lỗ Chí Thâm cũng từng là chiến hữu của Lăng Sở Sở.
Với người đẹp lạnh lùng như Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Chẳng qua là trong quân đội, Lăng Sở Sở có tính cách cao ngạo, Lỗ Chí Thâm không dám có hành động gì.
Nhưng bây giờ không giống trước, người ta đã xuất ngũ rồi.
Cô ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Cộng thêm bối cảnh gia đình của Lỗ Chí Thâm cũng tính là không tệ, có quyền có thế, Lỗ Chí Thâm tự nhủ mình cũng có vốn liếng để theo đuổi Lăng Sở Sở.
Cho nên hắn muốn nhân buổi họp mặt chiến hữu xuất ngũ này sẽ có được người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Nhưng vừa nhìn thấy Mục Hàn đi theo phía sau Lăng Sở Sở, Lỗ Chí Thâm chợt sinh lòng đố kị, quái gở nói: “Mục Hàn, anh… muốn theo đuổi Sở Sở đúng không?”
Lăng Sở Sở nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt, tức giận nhìn Lỗ Chí Thâm: “Lỗ Chí Thâm, anh nói bậy gì đấy?”
“Hóa ra hai người quen biết nhau”, lúc này Lỗ Chí Thâm hiểu lầm ý cô ta, nhếch miệng cười với Mục Hàn: “Thật ngại quá Mục Hàn à, là tôi hiểu lầm thôi! Đàn ông nhìn thấy người đẹp không nhấc nổi chân cũng là chuyện bình thường”.
“Nhưng mà Lăng Sở Sở là chiến hữu của tôi, nếu anh muốn làm quen với cô ấy thì lát nữa có thể đến phòng tôi ngồi chơi, uống tí rượu, tôi giới thiệu cô ấy cho anh”.
“Suy cho cùng chúng ta cũng từng là chiến hữu mà có phải không?”
Vẻ mặt Lỗ Chí Thâm vô cùng đắc ý.
“Được thôi!”, Mục Hàn cười nói, gật đầu với Lỗ Chí Thâm: “Tôi đi họp mặt với nhóm chiến hữu của tôi trước, lát nữa sẽ qua đây”.
Đợi Mục Hàn đi rồi, Lỗ Chí Thâm mới tỏ vẻ khinh thường nói: “Thể loại như mày thì có được chiến hữu thế nào chứ?”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Người ta là đại thống soái đấy!
Có thể trở thành chiến hữu của anh ấy là mơ ước của biết bao binh sĩ!
“Lăng Sở Sở, mời vào!”, tiếp đó Lỗ Chí Thâm cười dịu dàng mời Lăng Sở Sở vào phòng.
Lăng Sở Sở là người trong mộng của vô số binh sĩ, thế nên khi vừa vào phòng, cô lập tức nhận được tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Điều này khiến Lăng Sở Sở vừa mừng vừa sợ.
Một vài chiến hữu sau khi xuất ngũ luôn âm thầm dõi theo Lăng Sở Sở lên tiếng hỏi: “Sở Sở, nghe nói năm nay cô làm cận vệ cho một tổng giám đốc giàu có, hẳn là đãi ngộ không tệ nhỉ?”
Bình thường sau khi rời khỏi quân đội, những binh sĩ xuất ngũ như họ sẽ phát triển theo hướng vệ sĩ và bảo vệ.
Năng lực bình thường thì làm bảo vệ.
Năng lực xuất sắc thì có thể trở thành vệ sĩ tư của người giàu có.
Ví dụ như Lăng Sở Sở.
“Cũng được”, Lăng Sở Sở gật đầu đáp: “Nhà của ông chủ chúng tôi không tính là giàu có bậc nhất ở tỉnh này, nhưng rất hào phóng, trả lương cho tôi mười triệu tệ một năm, bao xe bao chỗ ở, trang bị xe riêng, còn có thưởng cuối năm”.
Nghe Lăng Sở Sở nói vậy, các chiến hữu đều hít vào một hơi khí lạnh.
Thật ra, các chiến hữu đều có phỏng đoán về đãi ngộ của Lăng Sở Sở, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Lương mười triệu tệ một năm không nói, lại còn có thưởng cuối năm!
Nói cách khác, bây giờ Lăng Sở Sở đã là triệu phú.
Chỉ cần làm mười năm, cô ta sẽ tiến rất gần đến tỷ phú.
“Má ơi! Số tiền lớn thật chứ!”, Lỗ Chí Thâm vô cùng hâm mộ, nói với Lăng Sở Sở: “Sở Sở, có người chủ tốt như vậy, cô giới thiệu cho các chiến hữu đi. Cô một mình ăn no, cả nhà không đói, nhưng chúng tôi đều phải nuôi cả nhà sống tạm bợ qua ngày đây này”.
“Là chiến hữu với nhau, cô sống tốt như thế, những lúc nên giúp đỡ thì cũng phải giúp một tay chứ!”
Lỗ Chí Thâm xuất thân từ gia đình quyền quý, rất thông thạo mấy thủ đoạn lung lạc lòng người.
Hắn nói như vậy không những giành được thiện cảm của chiến hữu, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của các chiến hữu này khi mình theo đuổi Lăng Sở Sở.
Lăng Sở Sở vốn muốn nói với Lỗ Chí Thâm rằng ông chủ của mình là Mục Hàn, nhưng nghĩ đến thái độ của Lỗ Chí Thâm với Mục Hàn lúc nãy, cô ta lại nói: “Được! Ông chủ của tôi cũng là binh sĩ xuất ngũ, anh ấy cũng đến đây tham gia họp mặt chiến hữu. Lát nữa tôi sẽ gọi anh ấy qua đây, giới thiệu cho các anh”.
“Được đấy!”, câu trả lời của Lăng Sở Sở lập tức nhận được sự hưởng ứng của các chiến hữu: “Đừng thấy đóa hoa kiêu ngạo của chúng ta làm lính lâu năm, là một người đẹp lạnh lùng mà lầm, thật ra sau khi xuất ngũ cô ấy không những càng ngày càng đẹp ra, mà tâm địa còn lương thiện nữa”.
“Phải, phải, phải!”, một người lên tiếng, các chiến hữu còn lại cũng phụ họa.
Lỗ Chí Thâm cũng không vội bày tỏ với Lăng Sở Sở.
Mà chủ động khuấy động không khí trên bàn rượu.
Mọi người anh một câu, tôi một câu, gợi lên hồi ức về cuộc sống ở doanh trại.
Sau khi uống ba lượt rượu, Lỗ Chí Thâm thấy cũng đã đến lúc bèn đưa tay lấy một huân chương quân công mang theo bên mình ra, mặt mang vẻ bùi ngùi xúc động, nói: “Tôi còn nhớ mang máng, huân chương quân công này là tôi nhận được vào lần đầu tiên lập công”.
“Ồ, huân chương quân công hạng ba!”, lúc này, một chiến hữu tên Tưởng Đại Môn ngồi bên cạnh Lỗ Chí Thâm kinh ngạc kêu lên: “Lỗ Chí Thâm, cậu được đấy! Lần đầu tiên lập công đã được quân công hạng ba!”
Tưởng Đại Môn là bạn thân thiết của Lỗ Chí Thâm, vừa nhìn thấy Lỗ Chí Thâm bày ra thế trận này, đương nhiên hắn hiểu Lỗ Chí Thâm bắt đầu khoe khoang.
Chỉ để lấy thiện cảm của người đẹp lạnh lùng Lăng Sở Sở.
Cho nên, Tưởng Đại Môn lập tức hỗ trợ.
Các chiến hữu lộ ra vẻ mặt khâm phục, không ít người còn giơ ngón cái.
Dù là một người lính già, muốn lập được quân công hạng ba cũng không dễ dàng gì.
Thế mà Lỗ Chí Thâm lần đầu lập công đã là quân công hạng ba, đương nhiên khiến các chiến hữu đánh giá hắn rất cao.
“Còn nữa, huân chương quân công này là quân công hạng nhì”, Lỗ Chí Thâm thừa thế lấn tới, lại lấy một chiếc huân chương quân công hạng nhì ra, nói tiếp: “Huân chương quân công hạng nhì này là tôi lập công trong một lần thi hành nhiệm vụ ở biên giới mà nhận được”.
“Quân công hạng nhì sao?”, Tưởng Đại Môn lại tiếp tục hỗ trợ, kinh ngạc nói: “Lỗ Chí Thâm, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu còn huân chương quân công hạng nhất nữa không, mau lấy ra cho tôi, để các anh em chiêm ngưỡng”.
Lỗ Chí Thâm đầy vẻ kiêu ngạo, cười nói: “Quân công hạng nhất ấy à, không có. Bù lại tôi từng có quân công hạng đặc biệt, vốn nó phải dành cho tôi, nhưng lại bị một đứa khác cướp mất”.
“Là ai thế?”, Tưởng Đại Môn tỏ ra tức giận hỏi: “Tên nào mà trơ trẽn vậy, lại còn cướp quân công?”
“Thật ra, người cướp quân công hạng đặc biệt của tôi, Sở Sở cũng mới gặp rồi”, Lỗ Chí Thâm nói đầy hàm ý sâu xa.