Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-221
Chương 221: Làm vợ anh ấy
Nghe Trương Hạo nói như vậy, Phương Viên lập tức cảm thấy rất mất mặt.
Trương Hạo nhìn sắc mặt Phương Viên rất khó coi nên biết kế khích tướng của mình đã có hiệu quả, thầm đắc ý trong lòng, tiếp tục nói: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô đừng trách tôi nói nhiều”.
“Theo lý mà nói, chuyện quan trọng như mở tiệc chiêu đãi đạo trưởng Cửu Dương, cô là phó tổng giám đốc thì dù thế nào cũng là việc cô nên làm chứ”.
“Nhưng đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần chúng ta làm khách, cô là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, vậy mà lại không biết gì, riêng điểm này đã thấy không hợp lý rồi đấy”.
Rõ ràng là Phương Viên đã bị Trương Hạo nói trúng, cô ta cắn chặt môi tức giận.
Khuôn mặt liếc nhìn Mục Hàn đã mất hết thiện cảm.
“Mục Hàn, anh có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”, Phương Viên lập tức chất vấn Mục Hàn.
Vốn dĩ cô ta đã không thích Mục Hàn lắm, vừa hay mượn cơ hội này để dạy dỗ anh một trận ra trò.
“Mục Hàn, không phải tôi nói anh, anh cũng cả gan làm loạn quá rồi đấy”, không đợi Mục Hàn lên tiếng, Phương Viên đã trách mắng: “Đạo trưởng Cửu Dương có thân phận địa vị thế nào, cụ ấy đến Sở Bắc thì tập đoàn Phi Long chúng ta phải bảo vệ an toàn cho cụ ấy ở mọi phương diện. Anh coi thường công ty, đưa đạo trưởng Cửu Dương đi lung tung khắp nơi như vậy, rốt cuộc là ai đã cho anh quyền hạn này?”
“Nếu đạo trưởng Cửu Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh gánh vác trách nhiệm nổi không?”
Nhìn thấy Phương Viên không để ý đến Lâm Nhã Hiên mà quở trách Mục Hàn trước mặt mọi người, trong lòng đám người nhà họ Tần đều mừng thầm.
“À, Phó Tổng giám đốc Phương”, lúc này, Trương Hạo lại đứng ra, đóng vai người tốt bụng: “Để tôi nói câu công bằng, tuy Mục Hàn là cháu rể của nhà họ Tần chúng tôi, nhưng trước nay nhà họ Tần chúng tôi công bằng liêm chính, tuyệt đối sẽ không bao che cho bất kỳ người thân nào”.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định Mục Hàn đã giả mạo thân phận phó tổng giám đốc của cô, mới có thể mời đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần nhỏ bé của chúng tôi làm khách. Ngoài điều này thì tôi không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác”.
“Cho nên, cô và đạo trưởng Cửu Dương đều bị tên nhóc này lừa rồi!”
Trương Hạo vừa dứt lời, đạo trưởng Cửu Dương cũng không khỏi bật cười.
Đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương mà trong mắt người nhà họ Tần lại hèn hạ như vậy sao?
“Đúng, chắc chắn là như thế!”, Vương Binh cũng hùa theo: “Phó Tổng giám đốc Phương, nếu âm mưu của Mục Hàn đã bị bại lộ, cô muốn xử lý cậu ta thế nào thì cứ xử lý thế đấy. Nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, sẽ không nói giúp cho người thân”.
Đám người nhà họ Tần càng như thế, Phương Viên lại càng cảm thấy xấu hổ.
Một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé mà thể diện còn lớn hơn cả phó tổng giám đốc là mình, nếu bị đồn ra ngoài thì không khiến người ta cười rớt răng mới là lạ?
“Hả?”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng bất ngờ, sau một hồi bị đám người nhà họ Tần tẩy não, cô đã tin ngay, vội vàng khuyên bảo Mục Hàn: “Mục Hàn à, anh mau xin lỗi Phương Viên đi! Em tin Phương Viên rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với anh đâu”.
“Mất mặt, đúng là mất mặt!”, Tần Lệ ở bên cạnh cũng không ngừng lắc đầu.
Vừa nghĩ đến đạo trưởng Cửu Dương lại bị Mục Hàn lừa đến đây, niềm vui được nấu cơm cho đạo trưởng Cửu Dương vừa nãy lập tức tan biến.
Bà ta có cảm giác không thể ngóc đầu lên được trong cái nhà họ Tần này nữa rồi.
“Nể mặt Nhã Hiên, anh hãy nhận sai, sau đó xin lỗi đạo trưởng Cửu Dương thì tôi sẽ tha thứ cho anh lần này”, hai tay Phương Viên chống nạnh, bộ dạng cao ngạo.
Cô ta đang đợi Mục Hàn cúi đầu nhận sai.
“Không phải chỉ là đạo trưởng Cửu Dương đến ăn một bữa cơm gia đình đơn giản để chào đón cụ ấy thôi sao, chuyện đơn giản như vậy cần phải làm phức tạp lên thế à?”, Mục Hàn nhún vai, nói: “Vả lại, tôi cũng không sai thì xin lỗi cái gì!”
“Anh còn không sai à?”, Phương Viên lập tức trợn mắt nhìn Mục Hàn, nói với vẻ vô cùng bất mãn: “Anh tự ý giả mạo phó tổng giám đốc, đón đạo trưởng Cửu Dương ra ngoài ăn cơm, anh cho rằng anh là ông chủ phía sau chắc!”
“Đúng, tôi chính là ông chủ đứng phía sau!”, Mục Hàn nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Hả?”
Lại là cái trò này?
Phương Viên tỏ vẻ khinh thường.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt vô cùng quái lạ.
Mục Hàn mỉm cười, nói: “Ý tôi là, đón đạo trưởng Cửu Dương đến khu nhà họ Tần ăn cơm là do ông chủ lớn căn dặn”.
“Nếu cô không tin, có thể điện thoại hỏi anh Long”.
Đương nhiên Phương Viên không tin.
Cô ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Long.
Sau khi có được câu trả lời của Chúc Long, Phương Viên cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Tên này là con giun trong bụng ông chủ à?
Sao mỗi hành động của anh ta đều rất khớp với chỉ thị của ông chủ thế?
Đạo trưởng Cửu Dương cũng cười ha ha xoa dịu bầu không khí: “Lão đạo vừa đến Sở Bắc, được cậu bạn Mục Hàn tiếp đón chu đáo, trong lòng vô cùng cảm kích, do đó mới đề nghị với ông chủ của tập đoàn Phi Long là phải ăn một bữa cơm ở nhà họ Tần – nơi mà cậu Mục Hàn ở”.
“Bởi vì thấy đây là chuyện riêng nên cũng không thông báo cho Phó Tổng giám đốc Phương”.
“Hiểu lầm này vẫn mong Phó Tổng giám đốc Phương đừng để bụng!”
Đạo trưởng Cửu Dương đã nói như vậy, đương nhiên Phương Viên vẫn phải nể mặt.
Phương Viên vội xua tay: “Đạo trưởng Cửu Dương nặng lời rồi!”
Còn đám người Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều lần lượt lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Suy cho cùng, cơ hội tốt để xử lý Mục Hàn lại bị hóa giải một cách dễ dàng.
Với bọn họ mà nói, quả thật là quá tiếc nuối.
Hiểu lầm được hóa giải, đương nhiên Lâm Nhã Hiên và Tần Lệ rất vui mừng.
“Lần này đến Sở Bắc, tôi sẽ ở lại vài ngày, mở phòng khám ở bệnh viện Sở Bắc, bắt mạch chữa bệnh cho người dân, phát triển văn hóa Trung y của Hoa Hạ chúng ta!”
“Hành động này của đạo trưởng rất có ý nghĩa!” Mục Hàn mỉm cười gật đầu.
Mấy năm gần đây, do bọn lừa đảo hoành hành khắp nơi, dẫn đến y học Trung y không được tin tưởng, dần dần suy tàn.
Mà y học phương Tây lại phổ biến đi sâu vào trong lòng người dân.
Đạo trưởng Cửu Dương là bác sĩ Trung y, đương nhiên nhìn thấy vậy sẽ cảm thấy đau lòng.
Mà đạo trưởng Cửu Dương là người nhận được huân chương lao động Hoa Hạ, có thể mở phòng khám ở Sở Bắc, để người dân bình thường cũng có thể được chuyên gia cấp cao của đất nước chữa trị là chuyện tốt ích nước lợi nhà.
Ngay cả đám người Trương Hạo cũng phải trầm trồ khen ngợi đạo trưởng Cửu Dương.
Bởi vì trên bàn ăn có thêm Phương Viên nên đám người nhà họ Tần vô thức chuyển đề tài đến ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long.
Nhất là Phương Viên, lúc nhắc đến ông chủ thì hai mắt liền lóe sáng.
“Nhã Hiên, cậu biết không? Mình thật sự rất ngưỡng mộ ông chủ đấy, ngay cả nhân vật thần tiên như đạo trưởng Cửu Dương cũng có thể mời đến! Trước đây mình còn cho rằng, chắc chắn là mình tiêu rồi!”
“Không ngờ đạo trưởng Cửu Dương vừa đến, lập tức xoay chuyển tình thế!”
“Cậu không thấy bộ dạng ăn nói khép nép của Tiểu Viên Tử lúc đó đâu, đúng là hả giận mà!”
Phương Viên kéo Lâm Nhã Hiên, kể lễ không ngớt: “Mình nói cậu này, bây giờ mình lại có thêm mục tiêu mới trong cuộc đời rồi, mình nhất định phải theo đuổi anh ấy! Làm vợ anh ấy, sinh con cho anh ấy, để anh ấy biết mối nguy hiểm cuộc đời…”
“Ơ, không, không! Là sự tốt đẹp của cuộc đời!”
Nghe Trương Hạo nói như vậy, Phương Viên lập tức cảm thấy rất mất mặt.
Trương Hạo nhìn sắc mặt Phương Viên rất khó coi nên biết kế khích tướng của mình đã có hiệu quả, thầm đắc ý trong lòng, tiếp tục nói: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô đừng trách tôi nói nhiều”.
“Theo lý mà nói, chuyện quan trọng như mở tiệc chiêu đãi đạo trưởng Cửu Dương, cô là phó tổng giám đốc thì dù thế nào cũng là việc cô nên làm chứ”.
“Nhưng đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần chúng ta làm khách, cô là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, vậy mà lại không biết gì, riêng điểm này đã thấy không hợp lý rồi đấy”.
Rõ ràng là Phương Viên đã bị Trương Hạo nói trúng, cô ta cắn chặt môi tức giận.
Khuôn mặt liếc nhìn Mục Hàn đã mất hết thiện cảm.
“Mục Hàn, anh có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”, Phương Viên lập tức chất vấn Mục Hàn.
Vốn dĩ cô ta đã không thích Mục Hàn lắm, vừa hay mượn cơ hội này để dạy dỗ anh một trận ra trò.
“Mục Hàn, không phải tôi nói anh, anh cũng cả gan làm loạn quá rồi đấy”, không đợi Mục Hàn lên tiếng, Phương Viên đã trách mắng: “Đạo trưởng Cửu Dương có thân phận địa vị thế nào, cụ ấy đến Sở Bắc thì tập đoàn Phi Long chúng ta phải bảo vệ an toàn cho cụ ấy ở mọi phương diện. Anh coi thường công ty, đưa đạo trưởng Cửu Dương đi lung tung khắp nơi như vậy, rốt cuộc là ai đã cho anh quyền hạn này?”
“Nếu đạo trưởng Cửu Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh gánh vác trách nhiệm nổi không?”
Nhìn thấy Phương Viên không để ý đến Lâm Nhã Hiên mà quở trách Mục Hàn trước mặt mọi người, trong lòng đám người nhà họ Tần đều mừng thầm.
“À, Phó Tổng giám đốc Phương”, lúc này, Trương Hạo lại đứng ra, đóng vai người tốt bụng: “Để tôi nói câu công bằng, tuy Mục Hàn là cháu rể của nhà họ Tần chúng tôi, nhưng trước nay nhà họ Tần chúng tôi công bằng liêm chính, tuyệt đối sẽ không bao che cho bất kỳ người thân nào”.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định Mục Hàn đã giả mạo thân phận phó tổng giám đốc của cô, mới có thể mời đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần nhỏ bé của chúng tôi làm khách. Ngoài điều này thì tôi không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác”.
“Cho nên, cô và đạo trưởng Cửu Dương đều bị tên nhóc này lừa rồi!”
Trương Hạo vừa dứt lời, đạo trưởng Cửu Dương cũng không khỏi bật cười.
Đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương mà trong mắt người nhà họ Tần lại hèn hạ như vậy sao?
“Đúng, chắc chắn là như thế!”, Vương Binh cũng hùa theo: “Phó Tổng giám đốc Phương, nếu âm mưu của Mục Hàn đã bị bại lộ, cô muốn xử lý cậu ta thế nào thì cứ xử lý thế đấy. Nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, sẽ không nói giúp cho người thân”.
Đám người nhà họ Tần càng như thế, Phương Viên lại càng cảm thấy xấu hổ.
Một đội trưởng đội bảo vệ nhỏ bé mà thể diện còn lớn hơn cả phó tổng giám đốc là mình, nếu bị đồn ra ngoài thì không khiến người ta cười rớt răng mới là lạ?
“Hả?”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng bất ngờ, sau một hồi bị đám người nhà họ Tần tẩy não, cô đã tin ngay, vội vàng khuyên bảo Mục Hàn: “Mục Hàn à, anh mau xin lỗi Phương Viên đi! Em tin Phương Viên rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với anh đâu”.
“Mất mặt, đúng là mất mặt!”, Tần Lệ ở bên cạnh cũng không ngừng lắc đầu.
Vừa nghĩ đến đạo trưởng Cửu Dương lại bị Mục Hàn lừa đến đây, niềm vui được nấu cơm cho đạo trưởng Cửu Dương vừa nãy lập tức tan biến.
Bà ta có cảm giác không thể ngóc đầu lên được trong cái nhà họ Tần này nữa rồi.
“Nể mặt Nhã Hiên, anh hãy nhận sai, sau đó xin lỗi đạo trưởng Cửu Dương thì tôi sẽ tha thứ cho anh lần này”, hai tay Phương Viên chống nạnh, bộ dạng cao ngạo.
Cô ta đang đợi Mục Hàn cúi đầu nhận sai.
“Không phải chỉ là đạo trưởng Cửu Dương đến ăn một bữa cơm gia đình đơn giản để chào đón cụ ấy thôi sao, chuyện đơn giản như vậy cần phải làm phức tạp lên thế à?”, Mục Hàn nhún vai, nói: “Vả lại, tôi cũng không sai thì xin lỗi cái gì!”
“Anh còn không sai à?”, Phương Viên lập tức trợn mắt nhìn Mục Hàn, nói với vẻ vô cùng bất mãn: “Anh tự ý giả mạo phó tổng giám đốc, đón đạo trưởng Cửu Dương ra ngoài ăn cơm, anh cho rằng anh là ông chủ phía sau chắc!”
“Đúng, tôi chính là ông chủ đứng phía sau!”, Mục Hàn nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Hả?”
Lại là cái trò này?
Phương Viên tỏ vẻ khinh thường.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt vô cùng quái lạ.
Mục Hàn mỉm cười, nói: “Ý tôi là, đón đạo trưởng Cửu Dương đến khu nhà họ Tần ăn cơm là do ông chủ lớn căn dặn”.
“Nếu cô không tin, có thể điện thoại hỏi anh Long”.
Đương nhiên Phương Viên không tin.
Cô ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Long.
Sau khi có được câu trả lời của Chúc Long, Phương Viên cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Tên này là con giun trong bụng ông chủ à?
Sao mỗi hành động của anh ta đều rất khớp với chỉ thị của ông chủ thế?
Đạo trưởng Cửu Dương cũng cười ha ha xoa dịu bầu không khí: “Lão đạo vừa đến Sở Bắc, được cậu bạn Mục Hàn tiếp đón chu đáo, trong lòng vô cùng cảm kích, do đó mới đề nghị với ông chủ của tập đoàn Phi Long là phải ăn một bữa cơm ở nhà họ Tần – nơi mà cậu Mục Hàn ở”.
“Bởi vì thấy đây là chuyện riêng nên cũng không thông báo cho Phó Tổng giám đốc Phương”.
“Hiểu lầm này vẫn mong Phó Tổng giám đốc Phương đừng để bụng!”
Đạo trưởng Cửu Dương đã nói như vậy, đương nhiên Phương Viên vẫn phải nể mặt.
Phương Viên vội xua tay: “Đạo trưởng Cửu Dương nặng lời rồi!”
Còn đám người Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều lần lượt lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Suy cho cùng, cơ hội tốt để xử lý Mục Hàn lại bị hóa giải một cách dễ dàng.
Với bọn họ mà nói, quả thật là quá tiếc nuối.
Hiểu lầm được hóa giải, đương nhiên Lâm Nhã Hiên và Tần Lệ rất vui mừng.
“Lần này đến Sở Bắc, tôi sẽ ở lại vài ngày, mở phòng khám ở bệnh viện Sở Bắc, bắt mạch chữa bệnh cho người dân, phát triển văn hóa Trung y của Hoa Hạ chúng ta!”
“Hành động này của đạo trưởng rất có ý nghĩa!” Mục Hàn mỉm cười gật đầu.
Mấy năm gần đây, do bọn lừa đảo hoành hành khắp nơi, dẫn đến y học Trung y không được tin tưởng, dần dần suy tàn.
Mà y học phương Tây lại phổ biến đi sâu vào trong lòng người dân.
Đạo trưởng Cửu Dương là bác sĩ Trung y, đương nhiên nhìn thấy vậy sẽ cảm thấy đau lòng.
Mà đạo trưởng Cửu Dương là người nhận được huân chương lao động Hoa Hạ, có thể mở phòng khám ở Sở Bắc, để người dân bình thường cũng có thể được chuyên gia cấp cao của đất nước chữa trị là chuyện tốt ích nước lợi nhà.
Ngay cả đám người Trương Hạo cũng phải trầm trồ khen ngợi đạo trưởng Cửu Dương.
Bởi vì trên bàn ăn có thêm Phương Viên nên đám người nhà họ Tần vô thức chuyển đề tài đến ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long.
Nhất là Phương Viên, lúc nhắc đến ông chủ thì hai mắt liền lóe sáng.
“Nhã Hiên, cậu biết không? Mình thật sự rất ngưỡng mộ ông chủ đấy, ngay cả nhân vật thần tiên như đạo trưởng Cửu Dương cũng có thể mời đến! Trước đây mình còn cho rằng, chắc chắn là mình tiêu rồi!”
“Không ngờ đạo trưởng Cửu Dương vừa đến, lập tức xoay chuyển tình thế!”
“Cậu không thấy bộ dạng ăn nói khép nép của Tiểu Viên Tử lúc đó đâu, đúng là hả giận mà!”
Phương Viên kéo Lâm Nhã Hiên, kể lễ không ngớt: “Mình nói cậu này, bây giờ mình lại có thêm mục tiêu mới trong cuộc đời rồi, mình nhất định phải theo đuổi anh ấy! Làm vợ anh ấy, sinh con cho anh ấy, để anh ấy biết mối nguy hiểm cuộc đời…”
“Ơ, không, không! Là sự tốt đẹp của cuộc đời!”