-
Chương 173: Chương 170
Bởi vì chậm trễ một lúc trên đường, khi Trình Sưởng đến chính đường, hộ vệ Thôi Dụ của Vân Hy đã tới.
Đi cùng hắn còn có Bạch Linh của Trung Dũng Hầu phủ.
Thôi Dụ thấy Trình Sưởng, vội vàng bước tới bái kiến: “Hầu gia nghe tin Phương thị đã mất, không hỏi quá nhiều, chỉ viết hưu thư dặn thuộc hạ mang đến Lăng Vương phủ.
Thuộc hạ vốn muốn đến hầu phủ trước để bẩm việc này với Vân Huy tướng quân, không ngờ tướng quân đã đi cùng điện hạ đến vương phủ.”
Trình Sưởng nói: “Chúng ta cũng vừa nghe nói chuyện này.”
Mọi người cùng nhau đợi một lúc, Vân Hy từ biệt viện lại đây.
Nàng nghe nói Vân Lạc biết tin Phương Phù Lan qua đời, chỉ bảo người mang tới hưu thư, trong lòng cũng không ngạc nhiên.
Ca ca vẫn luôn như thế, trước nay yêu ghét rõ ràng, gặp chuyện cần cắt đứt sẽ cắt đứt.
Vân Hy hỏi Bạch Linh: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Bạch Linh khẽ cụp mắt: “Bẩm tiểu thư, thiếu phu nhân, không, tuy rằng Phương thị phụ lòng hầu phủ, nhưng lúc trước ở trong phủ, nàng và tiểu thư đã từng cùng nhau chăm sóc già trẻ lớn bé, chăm sóc cho cha mẹ của A Linh, A Linh vẫn nhớ tới ân tình này.
Bây giờ nàng đã qua đời, không có người nhặt xác rất đáng thương, cho nên A Linh muốn tới chôn cất cho nàng, như vậy sau này đi theo thiếu tướng quân đến Tái Bắc sẽ không có vướng bận.”
Khi Phương Phù Lan mới tới hầu phủ, Bạch Linh vẫn là một tiểu cô nương vừa qua khỏi thời kỳ trẻ con, hiện giờ đã trổ mã thướt tha.
Vân Hy gật đầu: “Được, ta đã thu xếp đồ đạc mà Phương thị để lại.
Thôi Dụ, ngươi mang theo người cùng A Linh nhặt xác cho nàng, chôn cất xong, nhớ đốt hưu thư của ca ca cho nàng.”
“Vâng.” Thôi Dụ chắp tay.
Hiện giờ Lăng Vương phủ lâm vào cảnh khó khăn, mặc cho ai tới, chỉ cần là quan viên, đều phải nhìn sắc mặt người ta.
Sau khi Thôi Dụ và Bạch Linh rời đi, những người hầu trong phủ thấy hình như vương thế tử điện hạ và Vân Huy tướng quân có lời muốn nói nên tránh rất xa.
Trình Sưởng nhớ tới lời Bạch Linh vừa nói, hỏi Vân Hy: “Ca ca nàng định quay lại Tái Bắc à?”
Vân Hy gật đầu: “Ừ.
Năm đó bệ hạ gọi phụ thân về, thực ra đã định chọn tướng lãnh khác đến đóng giữ Tái Bắc, nhưng Chiêu Viễn làm phản, Bùi phủ bị vạch tội, chọn tới chọn lui cũng không có ai thích hợp.
Hơn nữa mấy năm nay mọi rợ ở Tái Bắc yên phận như vậy, là bởi vì sau khi phụ thân giết sạch bộ lạc Đạt Mãn, các bộ lạc khác nếm mùi thất bại dưới tay Bùi Lan.
Hiện giờ Vọng An sắp kế vị, Tái Bắc tựa hồ cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, lại ngo ngoe rục rịch.
Tối hôm qua Vọng An và ca ca thảo luận cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định để ca ca mang Trung Dũng quân trở lại Tái Bắc.”
Trình Sưởng nghe vậy, ngẩn người, hỏi Vân Hy: “Quyết định để Trung Dũng quân trở về Tái Bắc là do Thái Tử điện hạ và Vân Lạc cùng đưa ra?”
Vân Hy nói: “Ừ.
Nhưng ca ca không đi ngay lập tức, đại khái phải chờ tới cuối hạ đầu thu.”
Nàng nói, mỉm cười, “Ta vốn dĩ muốn để A Linh ở lại Kim Lăng, tìm bà mối sắp xếp hôn sự cho nàng, nhưng dường như nàng không muốn, chỉ muốn đi theo Bạch thúc và ca ca đến Tái Bắc, ta để tùy nàng.”
Trình Sưởng nghe Vân Hy nhắc tới chuyện này, nhớ gần hai năm trước, Vân Hy từng mở lời giúp Bạch Linh, đối phương là Điền Trạch.
Đáng tiếc lúc đó Điền Trạch không có ý định lập gia đình, chỉ muốn giải oan cho Vân Thư Quảng, chuyện này đành bỏ qua.
Trước vụ binh loạn ở núi Bình Nam, Trình Sưởng có đi ngang qua Hàm Nguyên Điện, gặp Điền Trạch dặn Điền Tứ đi hỏi thăm bệnh tình của Bạch thúc, còn nói gần đây được một hộp dược liệu quý, bảo Điền Tứ nghĩ cách đưa cho Bạch thúc.
Khi đó Điền Tứ và Điền Trạch vừa về cung, bị Chiêu Nguyên Đế theo dõi sát sao, sau đó Trình Sưởng phái người giúp đưa dược liệu đến hầu phủ.
Lúc đó Trình Sưởng không để ý những chuyện này, giờ nghĩ lại, một Trung Dũng Hầu phủ to như vậy, Điền Trạch chỉ quan tâm đến bệnh tình của Bạch thúc, quả thật có chút không giải thích được.
Đây là chuyện riêng tư của người khác, Trình Sưởng không nói thêm, hỏi Vân Hy: “Vân Lạc mang Trung Dũng quân trở lại Tái Bắc, nàng ở lại Kim Lăng với ta hay sao? Nếu như vậy, sau này nàng sẽ ít được gặp ca ca.”
Vân Hy mỉm cười, nói rất thoải mái: “Không sao, ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này ta sẽ đi theo Tam công tử, Tam công tử ở đâu thì ta ở đó, chỉ cần Tam công tử đừng ngăn cản ta thỉnh thoảng đi đánh trận là được.
Hơn nữa ta cùng ca ca và A Cửu đều là võ tướng, nam chinh bắc chiến, sau này có thể gặp nhau trên sa trường.”
Trình Sưởng lại nói: “Hôm nay Vân Lạc nhận tước vị, có phải sẽ rảnh vài ngày hay không?”
“Đúng rồi, sẽ rảnh được vài ngày.”
Trình Sưởng nói: “Vậy ba ngày sau, ta sẽ đến hầu phủ.”
“Tam công tử muốn tới hầu phủ?” Vân Hy kinh ngạc.
Trình Sưởng nói: “Tuy rằng phụ thân và mẫu thân của ta đã quyết định đến hầu phủ cầu hôn, nhưng cưới nàng là việc của ta, cuộc sống sau này là của hai chúng ta, cho nên ta định dựa theo tục lệ ở chỗ ta, sẽ đến hầu phủ trước, đích thân đến gặp ca ca nàng để cầu hôn nàng, như vậy mới không bị coi là đối xử tệ với nàng.”
Vân Hy nghe vậy, sửng sốt, sau đó rạng rỡ mặt mày, giọng giòn tan: “Được, ta sẽ nói với ca ca, quyết định ba ngày sau!”
————
Ba ngày sau, tại Trung Dũng Hầu phủ.
truyện đam mỹ
Trời mới tờ mờ sáng, trong sương phòng phía đông của chính viện đã chật cứng người, Vân Lạc đứng trước gương đồng, nhìn trái nhìn phải, lắc đầu: “Bộ này không thích hợp, màu quá chói, không đủ trầm ổn, không trấn áp được.”
“Hay là thiếu gia thử bộ có lá trúc xanh, màu nhạt và ấm áp, trầm ổn mà lại đẹp nữa.” Minh Thúy đề nghị, sau đó đưa bộ lá trúc xanh trên giá gỗ lê vàng cho Vân Lạc.
Vân Lạc nhận lấy, nhanh chóng ra sau bình phong để thay.
Mọi người quay qua nhìn, A Cửu nói: “Ta thấy đẹp, bộ này đẹp giống bộ vừa rồi.”
“Đẹp thì đẹp, nhưng……” Bạch Tường do dự, “Nhưng mặc y phục cũng giống như cách làm người, nên phát huy uy điểm và tránh khuyết điểm.
Thiếu tướng quân mặc bộ này, tuy rằng thanh nhã hơn, nhưng nhìn bộ dáng của tiểu vương gia Tông Thân Vương phủ, nói đến bốn chữ ‘công tử như ngọc’, làm sao thiếu tướng quân so được với hắn? Nên đổi đi.
Hay là, chúng ta mặc quan bào hầu tước, tranh thủ lấy khí thế để áp đảo hắn? À đúng rồi, cầm theo trường mâu do Thái Tổ hoàng đế ban thưởng ở trong từ đường nữa!”
“Không được, không được.
Hôm nay, hắn tới cầu hôn đại tiểu thư, hắn cần cầu xin thiếu tướng quân, thiếu tướng quân có đồng ý hay không, chẳng lẽ hắn dám nói lại! Chuyện này mà cần mặc quan bào hầu tước? Cho hắn mặt mũi nhỉ!” Triệu Ngũ nói.
“Vậy giờ sao nào? Màu tươi thì không trầm ổn, màu nhạt thì không so được, quan bào đứng đắn thì sợ cho hắn mặt mũi quá, không thể lôi thôi lếch thếch đi gặp khách phải không? Mất mặt lắm!” Tần Trung không kiên nhẫn, “Theo ý ta, thiếu tướng quân chỉ có thể chấp nhận số phận, ai kêu mấy năm nay ngài không ở đây, đại tiểu thư bị một người giống thần tiên như vậy bắt cóc.”
“Mấu chốt là không phải Tam công tử có ngoại hình đẹp.” Minh Thúy ngầm nghĩ rồi nói, “Hắn có ngoại hình đẹp, khí chất càng tốt, trong sáng điềm tĩnh, độc đáo nhất thế gian.”
Vân Lạc giơ tay chỉ vào Minh Thúy: “Ta thấy ngươi ở chung với A Đinh quá lâu rồi, khuỷu tay cũng quay ra ngoài.”
“Thiếu tướng quân, hay là…… hay là mặc áo giáp đi.” Bạch Linh nói, “Chẳng phải a cha nói rằng phát huy uy điểm và tránh khuyết điểm hay sao? Thiếu tướng quân là tướng quân, mặc áo giáp là oai phong nhất, Tam công tử chắc chắn không có khí thế võ tướng như vậy.”
Vân Lạc cũng nghĩ vậy, vừa mới thay áo giáp, nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Vân Hy tới.
“Ca, Tam công tử đã đến cửa phủ, sao ca còn chưa ra chính đường?”
Vân Hy đang nói, đột nhiên nhìn thấy Vân Lạc mặc cả bộ áo giáp tướng quân, không khỏi nghi ngờ: “Ca, hôm nay ca không đi doanh trại Tây Sơn, mặc bộ này làm gì? Đang là mùa hè, không nóng à?”
Nhưng dường như Vân Lạc đang bực mình với nàng, đeo vòng sắt ở cổ tay, đi ngang qua nàng còn trừng mắt nhìn nàng, không đáp lại lời nàng, im lặng đi ra chính đường..
Đi cùng hắn còn có Bạch Linh của Trung Dũng Hầu phủ.
Thôi Dụ thấy Trình Sưởng, vội vàng bước tới bái kiến: “Hầu gia nghe tin Phương thị đã mất, không hỏi quá nhiều, chỉ viết hưu thư dặn thuộc hạ mang đến Lăng Vương phủ.
Thuộc hạ vốn muốn đến hầu phủ trước để bẩm việc này với Vân Huy tướng quân, không ngờ tướng quân đã đi cùng điện hạ đến vương phủ.”
Trình Sưởng nói: “Chúng ta cũng vừa nghe nói chuyện này.”
Mọi người cùng nhau đợi một lúc, Vân Hy từ biệt viện lại đây.
Nàng nghe nói Vân Lạc biết tin Phương Phù Lan qua đời, chỉ bảo người mang tới hưu thư, trong lòng cũng không ngạc nhiên.
Ca ca vẫn luôn như thế, trước nay yêu ghét rõ ràng, gặp chuyện cần cắt đứt sẽ cắt đứt.
Vân Hy hỏi Bạch Linh: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Bạch Linh khẽ cụp mắt: “Bẩm tiểu thư, thiếu phu nhân, không, tuy rằng Phương thị phụ lòng hầu phủ, nhưng lúc trước ở trong phủ, nàng và tiểu thư đã từng cùng nhau chăm sóc già trẻ lớn bé, chăm sóc cho cha mẹ của A Linh, A Linh vẫn nhớ tới ân tình này.
Bây giờ nàng đã qua đời, không có người nhặt xác rất đáng thương, cho nên A Linh muốn tới chôn cất cho nàng, như vậy sau này đi theo thiếu tướng quân đến Tái Bắc sẽ không có vướng bận.”
Khi Phương Phù Lan mới tới hầu phủ, Bạch Linh vẫn là một tiểu cô nương vừa qua khỏi thời kỳ trẻ con, hiện giờ đã trổ mã thướt tha.
Vân Hy gật đầu: “Được, ta đã thu xếp đồ đạc mà Phương thị để lại.
Thôi Dụ, ngươi mang theo người cùng A Linh nhặt xác cho nàng, chôn cất xong, nhớ đốt hưu thư của ca ca cho nàng.”
“Vâng.” Thôi Dụ chắp tay.
Hiện giờ Lăng Vương phủ lâm vào cảnh khó khăn, mặc cho ai tới, chỉ cần là quan viên, đều phải nhìn sắc mặt người ta.
Sau khi Thôi Dụ và Bạch Linh rời đi, những người hầu trong phủ thấy hình như vương thế tử điện hạ và Vân Huy tướng quân có lời muốn nói nên tránh rất xa.
Trình Sưởng nhớ tới lời Bạch Linh vừa nói, hỏi Vân Hy: “Ca ca nàng định quay lại Tái Bắc à?”
Vân Hy gật đầu: “Ừ.
Năm đó bệ hạ gọi phụ thân về, thực ra đã định chọn tướng lãnh khác đến đóng giữ Tái Bắc, nhưng Chiêu Viễn làm phản, Bùi phủ bị vạch tội, chọn tới chọn lui cũng không có ai thích hợp.
Hơn nữa mấy năm nay mọi rợ ở Tái Bắc yên phận như vậy, là bởi vì sau khi phụ thân giết sạch bộ lạc Đạt Mãn, các bộ lạc khác nếm mùi thất bại dưới tay Bùi Lan.
Hiện giờ Vọng An sắp kế vị, Tái Bắc tựa hồ cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, lại ngo ngoe rục rịch.
Tối hôm qua Vọng An và ca ca thảo luận cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định để ca ca mang Trung Dũng quân trở lại Tái Bắc.”
Trình Sưởng nghe vậy, ngẩn người, hỏi Vân Hy: “Quyết định để Trung Dũng quân trở về Tái Bắc là do Thái Tử điện hạ và Vân Lạc cùng đưa ra?”
Vân Hy nói: “Ừ.
Nhưng ca ca không đi ngay lập tức, đại khái phải chờ tới cuối hạ đầu thu.”
Nàng nói, mỉm cười, “Ta vốn dĩ muốn để A Linh ở lại Kim Lăng, tìm bà mối sắp xếp hôn sự cho nàng, nhưng dường như nàng không muốn, chỉ muốn đi theo Bạch thúc và ca ca đến Tái Bắc, ta để tùy nàng.”
Trình Sưởng nghe Vân Hy nhắc tới chuyện này, nhớ gần hai năm trước, Vân Hy từng mở lời giúp Bạch Linh, đối phương là Điền Trạch.
Đáng tiếc lúc đó Điền Trạch không có ý định lập gia đình, chỉ muốn giải oan cho Vân Thư Quảng, chuyện này đành bỏ qua.
Trước vụ binh loạn ở núi Bình Nam, Trình Sưởng có đi ngang qua Hàm Nguyên Điện, gặp Điền Trạch dặn Điền Tứ đi hỏi thăm bệnh tình của Bạch thúc, còn nói gần đây được một hộp dược liệu quý, bảo Điền Tứ nghĩ cách đưa cho Bạch thúc.
Khi đó Điền Tứ và Điền Trạch vừa về cung, bị Chiêu Nguyên Đế theo dõi sát sao, sau đó Trình Sưởng phái người giúp đưa dược liệu đến hầu phủ.
Lúc đó Trình Sưởng không để ý những chuyện này, giờ nghĩ lại, một Trung Dũng Hầu phủ to như vậy, Điền Trạch chỉ quan tâm đến bệnh tình của Bạch thúc, quả thật có chút không giải thích được.
Đây là chuyện riêng tư của người khác, Trình Sưởng không nói thêm, hỏi Vân Hy: “Vân Lạc mang Trung Dũng quân trở lại Tái Bắc, nàng ở lại Kim Lăng với ta hay sao? Nếu như vậy, sau này nàng sẽ ít được gặp ca ca.”
Vân Hy mỉm cười, nói rất thoải mái: “Không sao, ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này ta sẽ đi theo Tam công tử, Tam công tử ở đâu thì ta ở đó, chỉ cần Tam công tử đừng ngăn cản ta thỉnh thoảng đi đánh trận là được.
Hơn nữa ta cùng ca ca và A Cửu đều là võ tướng, nam chinh bắc chiến, sau này có thể gặp nhau trên sa trường.”
Trình Sưởng lại nói: “Hôm nay Vân Lạc nhận tước vị, có phải sẽ rảnh vài ngày hay không?”
“Đúng rồi, sẽ rảnh được vài ngày.”
Trình Sưởng nói: “Vậy ba ngày sau, ta sẽ đến hầu phủ.”
“Tam công tử muốn tới hầu phủ?” Vân Hy kinh ngạc.
Trình Sưởng nói: “Tuy rằng phụ thân và mẫu thân của ta đã quyết định đến hầu phủ cầu hôn, nhưng cưới nàng là việc của ta, cuộc sống sau này là của hai chúng ta, cho nên ta định dựa theo tục lệ ở chỗ ta, sẽ đến hầu phủ trước, đích thân đến gặp ca ca nàng để cầu hôn nàng, như vậy mới không bị coi là đối xử tệ với nàng.”
Vân Hy nghe vậy, sửng sốt, sau đó rạng rỡ mặt mày, giọng giòn tan: “Được, ta sẽ nói với ca ca, quyết định ba ngày sau!”
————
Ba ngày sau, tại Trung Dũng Hầu phủ.
truyện đam mỹ
Trời mới tờ mờ sáng, trong sương phòng phía đông của chính viện đã chật cứng người, Vân Lạc đứng trước gương đồng, nhìn trái nhìn phải, lắc đầu: “Bộ này không thích hợp, màu quá chói, không đủ trầm ổn, không trấn áp được.”
“Hay là thiếu gia thử bộ có lá trúc xanh, màu nhạt và ấm áp, trầm ổn mà lại đẹp nữa.” Minh Thúy đề nghị, sau đó đưa bộ lá trúc xanh trên giá gỗ lê vàng cho Vân Lạc.
Vân Lạc nhận lấy, nhanh chóng ra sau bình phong để thay.
Mọi người quay qua nhìn, A Cửu nói: “Ta thấy đẹp, bộ này đẹp giống bộ vừa rồi.”
“Đẹp thì đẹp, nhưng……” Bạch Tường do dự, “Nhưng mặc y phục cũng giống như cách làm người, nên phát huy uy điểm và tránh khuyết điểm.
Thiếu tướng quân mặc bộ này, tuy rằng thanh nhã hơn, nhưng nhìn bộ dáng của tiểu vương gia Tông Thân Vương phủ, nói đến bốn chữ ‘công tử như ngọc’, làm sao thiếu tướng quân so được với hắn? Nên đổi đi.
Hay là, chúng ta mặc quan bào hầu tước, tranh thủ lấy khí thế để áp đảo hắn? À đúng rồi, cầm theo trường mâu do Thái Tổ hoàng đế ban thưởng ở trong từ đường nữa!”
“Không được, không được.
Hôm nay, hắn tới cầu hôn đại tiểu thư, hắn cần cầu xin thiếu tướng quân, thiếu tướng quân có đồng ý hay không, chẳng lẽ hắn dám nói lại! Chuyện này mà cần mặc quan bào hầu tước? Cho hắn mặt mũi nhỉ!” Triệu Ngũ nói.
“Vậy giờ sao nào? Màu tươi thì không trầm ổn, màu nhạt thì không so được, quan bào đứng đắn thì sợ cho hắn mặt mũi quá, không thể lôi thôi lếch thếch đi gặp khách phải không? Mất mặt lắm!” Tần Trung không kiên nhẫn, “Theo ý ta, thiếu tướng quân chỉ có thể chấp nhận số phận, ai kêu mấy năm nay ngài không ở đây, đại tiểu thư bị một người giống thần tiên như vậy bắt cóc.”
“Mấu chốt là không phải Tam công tử có ngoại hình đẹp.” Minh Thúy ngầm nghĩ rồi nói, “Hắn có ngoại hình đẹp, khí chất càng tốt, trong sáng điềm tĩnh, độc đáo nhất thế gian.”
Vân Lạc giơ tay chỉ vào Minh Thúy: “Ta thấy ngươi ở chung với A Đinh quá lâu rồi, khuỷu tay cũng quay ra ngoài.”
“Thiếu tướng quân, hay là…… hay là mặc áo giáp đi.” Bạch Linh nói, “Chẳng phải a cha nói rằng phát huy uy điểm và tránh khuyết điểm hay sao? Thiếu tướng quân là tướng quân, mặc áo giáp là oai phong nhất, Tam công tử chắc chắn không có khí thế võ tướng như vậy.”
Vân Lạc cũng nghĩ vậy, vừa mới thay áo giáp, nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Vân Hy tới.
“Ca, Tam công tử đã đến cửa phủ, sao ca còn chưa ra chính đường?”
Vân Hy đang nói, đột nhiên nhìn thấy Vân Lạc mặc cả bộ áo giáp tướng quân, không khỏi nghi ngờ: “Ca, hôm nay ca không đi doanh trại Tây Sơn, mặc bộ này làm gì? Đang là mùa hè, không nóng à?”
Nhưng dường như Vân Lạc đang bực mình với nàng, đeo vòng sắt ở cổ tay, đi ngang qua nàng còn trừng mắt nhìn nàng, không đáp lại lời nàng, im lặng đi ra chính đường..