-
Chương 14: Chương 14
Tiết tiểu mãn trong tháng tư vừa qua, thời tiết ở Kim Lăng dần dần nóng hơn.
Ngày Trình Sưởng nhậm chức, hai gã hầu đi theo sau, nói rằng đây là lần đầu tiên tiểu vương gia làm quan, bọn họ tới để nâng cao uy tín cho hắn.
Ngự sử đi tuần tra phố phường chưa bao giờ dẫn theo người hầu trong nhà, nhưng Tam công tử là con cháu quý tộc, thúc thúc ruột của hắn là hoàng đế còn chưa nói lời nào, Ngự Sử Đài đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Kết quả là, toàn bộ Kim Lăng thành hồn vía lên mây, Trình Sưởng đi đến đâu cũng bị trông gà hoá cuốc.
Ai ngờ dân chúng run như cầy sấy vài ngày, nhưng Tam công tử của Tông Thân Vương phủ chẳng hề gây chuyện.
Lần nọ, gã sai vặt đi theo Tam công tử không chịu nhàn rỗi, xốc hai quán bán trái cây, trái cây lăn lóc khắp đường cái, bị Tam công tử mắng một trận, phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt trái cây hết một canh giờ.
Kim Lăng thành nhất thời bàn tán xôn xao, có người suy đoán Tam công tử bị chết đuối đã làm hỏng đầu óc, có người suy đoán tiểu vương gia bị Tông Thân Vương đánh tàn nhẫn nên đổi tính, còn có người nói rằng giờ Tam công tử đã làm quan, sắp được phong là thế tử nên phải tự kiềm chế, khi nào hắn đạt được mục đích thì tám phần sẽ bắt đầu làm xằng làm bậy lại.
Cuối tháng trong cung tổ chức bữa tiệc ngắm sen, mời các mệnh phụ của tông thân vào cung.
Trong bữa tiệc, Hoàng quý phi ôm một con mèo trắng tới, nói rằng con mèo này tên là Tuyết Đoàn Nhi, rất có linh tính, có thể nhận ra mỹ nhân, bà muốn tặng nó cho mỹ nhân đẹp nhất ở đây.
Biểu muội bà con xa của Hoàng quý phi là mẫu thân của Diêu Tố Tố, bà luôn luôn quý đứa cháu gái họ này, quả nhiên bà nhìn quanh, cười rạng rỡ rồi nói: “Tố Tố, ngươi tới đây.”
Diêu Tố Tố đỏ mặt, gót sen nhẹ nhàng đi tới trước chỗ ngồi của Hoàng quý phi, duỗi tay muốn đón Tuyết Đoàn Nhi.
Ai ngờ Tuyết Đoàn Nhi lại tránh tay vào lúc này, nhìn trái nhìn phải, chạy như bay tới chỗ Trình Sưởng, kêu “meo meo ——” và cong mu bàn chân, không chịu đi.
Cung yến nhất thời xấu hổ, mọi người đều dừng chén, sững sờ nhìn cảnh này.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, con mèo này quả nhiên có thể nhận biết mỹ nhân.
Sau đó Trình Sưởng cúi xuống, bế Tuyết Đoàn Nhi, bước tới bên cạnh Diêu Tố Tố, đưa mèo cho nàng mới giải quyết được sự xấu hổ này.
Lúc ấy hắn không nói gì, còn mèo vốn không phải cho hắn, hơn nữa, hắn là một nam nhân trưởng thành, nuôi mèo làm gì?
Hắn thích chó, thích Golden Retriever và Bichon nhất.
Kiếp trước vì bệnh tim, sợ khi hắn không còn thì chó cũng bị bệnh theo nên không dám nuôi; kiếp này…… Không có thời gian cho chó, có thể canh chừng mấy gã sai vặt là được rồi.
Không biết làm cách nào mà cảnh Trình Sưởng đưa Tuyết Đoàn Nhi cho Diêu Tố Tố đã lan truyền từ trong cung ra ngoài, cộng thêm tin đồn giữa hai người lúc trước, càng truyền càng kiều diễm, ghép các mảnh vụn với nhau có thể thành một câu chuyện có đầu có đuôi.
Người ta nói rằng, lúc đầu Tam công tử trêu chọc Diêu Tố Tố là vì nàng giống cô nương Thiên Thiên trên thuyền hoa, nhưng Diêu Tố Tố thanh cao và nhã nhặn như một đóa hoa sen, mặc cho Tam công tử trêu chọc, nàng cũng không thèm để ý.
Nàng càng không để ý, Tam công tử càng hăng hái, dần dà, trở nên động lòng một chút.
Tam công tử là tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ, ai gả cho hắn sẽ là Vương phi tương lai, leo lên đầu cành làm phượng hoàng, bởi vậy nếu hắn thích ai, tự đi cầu hôn là được, không ai dám từ chối.
Nhưng Diêu Tố Tố thì khác, Tố Tố tiểu thư một lòng một dạ ngưỡng mộ nhị thiếu gia của Bùi phủ.
Ngày Bùi Lan về kinh, nàng còn đích thân đi đón.
Tam công tử rốt cuộc có cảm giác nguy hiểm, lúc này mới đổi tính, làm ngự sử tuần thành, không sinh sự, không gây rắc rối, chờ lập công để được phong làm thế tử, nhất định tranh đấu với Bùi Lan, giành mỹ nhân.
Thật hư lẫn lộn, bàn tán sâu sắc, nghe thật đúng là có vài phần thuyết phục.
Vân Hy là bộ khoái, thường đi lại trên đường, nàng cũng nghe được một chút lời đồn, nghe xong chỉ im lặng, không nói chữ nào.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Điền Tứ cho rằng nàng khổ sở, hắn mắng Bùi Lan không có lương tâm, không hề đề cập tới cuộc đính hôn từ trong bụng mẹ, về kinh nhiều ngày còn có một câu chuyện hay được lưu truyền với tiểu thư nhà người khác.
Đêm nay Vân Hy trực.
Buổi sáng tan việc, đi ngang qua ngõ Đồng Tử, bất ngờ bị một người bán hàng rong gọi lại.
Người bán hàng rong nhìn hơi quen, lục lọi dưới sạp hàng một hồi, lấy ra một thỏi bạc đưa cho nàng và nói: “Bộ khoái đại nhân, ngài không nhớ tiểu nhân à? Lần trước Tam công tử xem đồ sứ ở quán của tiểu nhân, tiểu nhân đã xúc phạm hắn.
Nhờ ngài mua một cái chậu nhỏ ở quán của tiểu nhân đưa cho Tam công tử xin lỗi, hắn mới tha cho tiểu nhân.”
“Mấy ngày trước, Tam công tử đi tuần trên phố, có đi ngang qua con đường trước quán của tiểu nhân, lại tới xem đồ sứ, hỏi về nguồn gốc của cái chậu kia.
Hắn vốn hỏi về triều đại, nhưng tiểu nhân nghe nhầm, tưởng hắn đang hỏi ai mua, vì thế đã kể chuyện bộ khoái đại nhân bỏ bạc ra mua.”
“Tam công tử nghe xong chẳng nói gì, chỉ chọn mua vài bình sứ ở chỗ tiểu nhân, lúc trả bạc có hỏi giá của cái chậu nhỏ, sau đó đưa thỏi bạc này, dặn tiểu nhân đưa cho ngài.”
Nhận bạc trong tay, không nhiều hơn một đồng, cũng không ít đi một đồng.
Vân Hy im lặng giây lát, cẩn thận cất vào túi tiền, nói với người bán hàng rong: “Cảm tạ.”
Ra khỏi ngõ Đồng Tử, Điền Tứ vô tình liếc nhìn Vân Hy, một lúc sau, lại nhìn thoáng qua, không nhịn được nên nói: “Vân bộ, bộ khoái, tâm trạng ngài thế nào, có, có đỡ hơn một chút rồi chứ?”
Vân Hy sửng sốt: “Vậy à?”
Điền Tứ gật đầu: “Mới vừa rồi, ngài nghe những lời đồn của nhị thiếu, thiếu gia của Bùi phủ thì vẫn còn bình tĩnh, lúc này, bước chân, nhẹ nhàng.”
Vân Hy cũng không hiểu ra sao, nhưng nàng cảm nhận một cách cẩn thận, hình như tâm trạng không tệ lắm.
Nàng không quan tâm: “Có thể là vì giá trị thấp.”
Tiểu đệ của Điền Tứ sẽ thi khoa cử năm sau, nhưng sách quá đắt nên hắn không mua nổi, vì vậy thường đến hầu phủ mượn một số sách mà Vân Lạc đọc trước đây.
Cuộc sống của hắn không dễ dàng, cha mẹ chết sớm, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, rõ ràng là một nam nhân trưởng thành, vừa làm cha vừa làm mẹ, sửa quần áo, nấu cơm, chẻ củi, không chừa việc nào, ngay cả vấn đề nói lắp, nghe nói vì có lần gặp phải kẻ xấu, xuýt nữa mất mạng nên bị dọa.
Lúc mới tới Kinh Triệu phủ, đa số người trong nha môn coi thường hắn, không chỉ vì nói lắp, mà còn vì hắn là một nam nhân ngoài hai mươi tuổi nhưng vẫn có làn da trắng và đôi mắt đẹp, giống như một nữ nhân yếu đuối, chỉ có Vân Hi sẵn sàng nhận hắn làm cấp dưới.
Vân Hy còn cho mượn sách vở để giúp đệ đệ của hắn học hành, Điền Tứ rất biết ơn nàng, mỗi khi có thời gian sẽ đến hầu phủ giúp đỡ.
Gần đây, có một đại phu tới hầu phủ châm cứu chữa bệnh từ thiện cho Bạch thúc, Bạch thúc không xuống đất được, cần người chăm sóc, Điền Tứ càng chăm chỉ đến hầu phủ hơn.
Lúc Vân Hy và Điền Tứ trở lại hầu phủ, Triệu Ngũ không canh cửa.
Vân Hy cảm thấy kỳ quái, Trung Dũng Hầu phủ chỉ có hai người thay phiên trông cửa, không ai ở đây, chẳng lẽ đến tiền viện để giúp?
Khi nàng bước vào chính đường thì hiểu ngay.
Trong nhà quả nhiên có không ít khách, một người là biểu muội bà con xa, La Xu, người kia trông như quản gia nhà giàu, mặc áo gấm hoa, ngoài 40 tuổi, có hai người hầu theo sau.
Vừa thấy Vân Hy, La Xu cười rạng rỡ bước tới nắm tay nàng: “Thấy không, đang nói về nàng là thấy nàng trở lại.”
Vân Hy ngẩn người, ôm tay chào hỏi mọi người, nhìn Phương Phù Lan đang ngồi phía trên.
Phương Phù Lan nói: “Xu Nhi muội muội đến lúc sáng sớm, cũng không có gì, nàng nhàn rỗi, ta cũng vậy, tới đây trò chuyện với ta.”
Lại chỉ vào quản gia ở đầu bên trái: “Vị này là Phùng quản gia của Bùi phủ.”
Phùng quản gia đứng dậy, cung kính nói: “Từng nghe lão thái quân nhắc tới đại tiểu thư của hầu phủ, tiểu thư có phong thái thanh nhã, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Vân Hy vừa nghe ba chữ “Lão thái quân” đã hiểu ngay.
Lão thái quân là tổ mẫu của Bùi Lan, xuất thân là con nhà tướng, thời còn trẻ đã từng dẫn binh trên chiến trường.
Trên thực tế, giao tình giữa Trung Dũng Hầu phủ và Bùi phủ được hun đúc bởi thế hệ của lão thái quân.
Cái gọi là đính hôn từ trong bụng mẹ cũng là do lão thái quân.
Năm đó khi Vân Hy sống ở Tái Bắc, nàng rất thân với lão thái quân, coi bà như tổ mẫu ruột của mình.
Sau đó cả nhà Bùi phủ được thăng chức và dời tới Kim Lăng, lão thái quân cũng đi theo, nhưng sức khỏe bà không tốt, chưa ở Kim Lăng được mấy năm đã về quê để tĩnh dưỡng, vì vậy không gặp được khi cả nhà hầu phủ dọn về Kim Lăng năm sau đó.
Mãi cho đến đầu xuân năm nay, lão thái quân vốn đang ăn chay, lễ Phật ở quê, không hiểu sao lại đột nhiên đòi về Kim Lăng để xem.
Người trong Bùi phủ sợ bà vất vả mệt nhọc trên đường nên hết lời khuyên nhủ, nhưng lão thái quân không nghe.
Vì thế mọi người cho rằng bà nhớ cháu nội, chờ đến lúc Bùi Lan về kinh cũng sai người trở lại quê nhà và đưa bà cụ lên.
“Cũng trùng hợp, đầu tháng 5 là đại thọ 70 tuổi của lão thái quân.
Người trong phủ bận lên bận xuống hai tháng nay để tổ chức sinh nhật cho bà.
Kết quả là lão thái quân vừa bước vào cửa, nghe nói việc này, câu hỏi đầu tiên là A Đinh có tới hay không.”
“Tiểu nhân mới đến Bùi phủ mấy năm nay, kiến thức hơi hạn hẹp, sau khi nghe ngóng mới biết, hóa ra A Đinh là khuê danh của Vân Hy tiểu thư.
Lão thái quân dặn dò, lần này đại thọ, nếu tiểu thư không tới, bà không có sinh nhật này, có thể thấy được bà rất nhớ ngài.”
Phùng quản gia nói xong, hướng dẫn hai người hầu phía sau đặt hai cái hộp bọc lụa đỏ lên bàn.
“Đây là chút đồ mà lão thái quân mang theo từ quê nhà, bảo rằng phải đưa cho tiểu thư.
Bà nói tiểu thư không thích những thứ quý báu, khi còn nhỏ ngài thích đồ ngọt nhất, lúc đó thường quấn lấy bà để bà làm đồ điểm tâm cho ngài ăn.”
Vân Hy không nói nên lời, nàng không ngờ sau bao nhiêu năm vẫn có người nhớ nàng như vậy.
Nàng cũng rất nhớ lão thái quân, nhưng nàng luôn cảm thấy, duyên nợ giữa nàng và Bùi phủ e là đã phai nhạt kiếp này.
Đã phai nhạt, tốt hơn là nên tránh xa.
“Tiểu nhân biết Vân Hy tiểu thư bận rộn, nhưng vào ngày sinh nhật của lão thái quân, xin mời tiểu thư tới.” Phùng quản gia lại nói.
Vân Hy chưa đáp, La Xu đã khẽ gọi: “A Đinh.” Lại nhàn nhạt cười, “Tỷ có biết, ai sẽ tới Bùi phủ vào ngày đại thọ của lão thái quân không?”
Nhất thời đếm từng mệnh phụ của các quan trong triều, cuối cùng, lại hạ giọng, dường như là lời thì thầm, chỉ ước một mình nàng nghe thấy: “Nghe nói ngay cả Tông Thân Vương, Tam công tử, và Lăng Vương điện hạ đều đến.”
“Tỷ coi nè, ngày sinh nhật của lão thái quân mà mời nhiều con cháu quý tộc thế này, nghe nói còn để một cái ghế đặc biệt bên cạnh để cho tỷ ngồi, có phải…… sẽ làm chủ hôn sự cho tỷ và Bùi Nhị ca ca không?”.
Ngày Trình Sưởng nhậm chức, hai gã hầu đi theo sau, nói rằng đây là lần đầu tiên tiểu vương gia làm quan, bọn họ tới để nâng cao uy tín cho hắn.
Ngự sử đi tuần tra phố phường chưa bao giờ dẫn theo người hầu trong nhà, nhưng Tam công tử là con cháu quý tộc, thúc thúc ruột của hắn là hoàng đế còn chưa nói lời nào, Ngự Sử Đài đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Kết quả là, toàn bộ Kim Lăng thành hồn vía lên mây, Trình Sưởng đi đến đâu cũng bị trông gà hoá cuốc.
Ai ngờ dân chúng run như cầy sấy vài ngày, nhưng Tam công tử của Tông Thân Vương phủ chẳng hề gây chuyện.
Lần nọ, gã sai vặt đi theo Tam công tử không chịu nhàn rỗi, xốc hai quán bán trái cây, trái cây lăn lóc khắp đường cái, bị Tam công tử mắng một trận, phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt trái cây hết một canh giờ.
Kim Lăng thành nhất thời bàn tán xôn xao, có người suy đoán Tam công tử bị chết đuối đã làm hỏng đầu óc, có người suy đoán tiểu vương gia bị Tông Thân Vương đánh tàn nhẫn nên đổi tính, còn có người nói rằng giờ Tam công tử đã làm quan, sắp được phong là thế tử nên phải tự kiềm chế, khi nào hắn đạt được mục đích thì tám phần sẽ bắt đầu làm xằng làm bậy lại.
Cuối tháng trong cung tổ chức bữa tiệc ngắm sen, mời các mệnh phụ của tông thân vào cung.
Trong bữa tiệc, Hoàng quý phi ôm một con mèo trắng tới, nói rằng con mèo này tên là Tuyết Đoàn Nhi, rất có linh tính, có thể nhận ra mỹ nhân, bà muốn tặng nó cho mỹ nhân đẹp nhất ở đây.
Biểu muội bà con xa của Hoàng quý phi là mẫu thân của Diêu Tố Tố, bà luôn luôn quý đứa cháu gái họ này, quả nhiên bà nhìn quanh, cười rạng rỡ rồi nói: “Tố Tố, ngươi tới đây.”
Diêu Tố Tố đỏ mặt, gót sen nhẹ nhàng đi tới trước chỗ ngồi của Hoàng quý phi, duỗi tay muốn đón Tuyết Đoàn Nhi.
Ai ngờ Tuyết Đoàn Nhi lại tránh tay vào lúc này, nhìn trái nhìn phải, chạy như bay tới chỗ Trình Sưởng, kêu “meo meo ——” và cong mu bàn chân, không chịu đi.
Cung yến nhất thời xấu hổ, mọi người đều dừng chén, sững sờ nhìn cảnh này.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, con mèo này quả nhiên có thể nhận biết mỹ nhân.
Sau đó Trình Sưởng cúi xuống, bế Tuyết Đoàn Nhi, bước tới bên cạnh Diêu Tố Tố, đưa mèo cho nàng mới giải quyết được sự xấu hổ này.
Lúc ấy hắn không nói gì, còn mèo vốn không phải cho hắn, hơn nữa, hắn là một nam nhân trưởng thành, nuôi mèo làm gì?
Hắn thích chó, thích Golden Retriever và Bichon nhất.
Kiếp trước vì bệnh tim, sợ khi hắn không còn thì chó cũng bị bệnh theo nên không dám nuôi; kiếp này…… Không có thời gian cho chó, có thể canh chừng mấy gã sai vặt là được rồi.
Không biết làm cách nào mà cảnh Trình Sưởng đưa Tuyết Đoàn Nhi cho Diêu Tố Tố đã lan truyền từ trong cung ra ngoài, cộng thêm tin đồn giữa hai người lúc trước, càng truyền càng kiều diễm, ghép các mảnh vụn với nhau có thể thành một câu chuyện có đầu có đuôi.
Người ta nói rằng, lúc đầu Tam công tử trêu chọc Diêu Tố Tố là vì nàng giống cô nương Thiên Thiên trên thuyền hoa, nhưng Diêu Tố Tố thanh cao và nhã nhặn như một đóa hoa sen, mặc cho Tam công tử trêu chọc, nàng cũng không thèm để ý.
Nàng càng không để ý, Tam công tử càng hăng hái, dần dà, trở nên động lòng một chút.
Tam công tử là tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ, ai gả cho hắn sẽ là Vương phi tương lai, leo lên đầu cành làm phượng hoàng, bởi vậy nếu hắn thích ai, tự đi cầu hôn là được, không ai dám từ chối.
Nhưng Diêu Tố Tố thì khác, Tố Tố tiểu thư một lòng một dạ ngưỡng mộ nhị thiếu gia của Bùi phủ.
Ngày Bùi Lan về kinh, nàng còn đích thân đi đón.
Tam công tử rốt cuộc có cảm giác nguy hiểm, lúc này mới đổi tính, làm ngự sử tuần thành, không sinh sự, không gây rắc rối, chờ lập công để được phong làm thế tử, nhất định tranh đấu với Bùi Lan, giành mỹ nhân.
Thật hư lẫn lộn, bàn tán sâu sắc, nghe thật đúng là có vài phần thuyết phục.
Vân Hy là bộ khoái, thường đi lại trên đường, nàng cũng nghe được một chút lời đồn, nghe xong chỉ im lặng, không nói chữ nào.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Điền Tứ cho rằng nàng khổ sở, hắn mắng Bùi Lan không có lương tâm, không hề đề cập tới cuộc đính hôn từ trong bụng mẹ, về kinh nhiều ngày còn có một câu chuyện hay được lưu truyền với tiểu thư nhà người khác.
Đêm nay Vân Hy trực.
Buổi sáng tan việc, đi ngang qua ngõ Đồng Tử, bất ngờ bị một người bán hàng rong gọi lại.
Người bán hàng rong nhìn hơi quen, lục lọi dưới sạp hàng một hồi, lấy ra một thỏi bạc đưa cho nàng và nói: “Bộ khoái đại nhân, ngài không nhớ tiểu nhân à? Lần trước Tam công tử xem đồ sứ ở quán của tiểu nhân, tiểu nhân đã xúc phạm hắn.
Nhờ ngài mua một cái chậu nhỏ ở quán của tiểu nhân đưa cho Tam công tử xin lỗi, hắn mới tha cho tiểu nhân.”
“Mấy ngày trước, Tam công tử đi tuần trên phố, có đi ngang qua con đường trước quán của tiểu nhân, lại tới xem đồ sứ, hỏi về nguồn gốc của cái chậu kia.
Hắn vốn hỏi về triều đại, nhưng tiểu nhân nghe nhầm, tưởng hắn đang hỏi ai mua, vì thế đã kể chuyện bộ khoái đại nhân bỏ bạc ra mua.”
“Tam công tử nghe xong chẳng nói gì, chỉ chọn mua vài bình sứ ở chỗ tiểu nhân, lúc trả bạc có hỏi giá của cái chậu nhỏ, sau đó đưa thỏi bạc này, dặn tiểu nhân đưa cho ngài.”
Nhận bạc trong tay, không nhiều hơn một đồng, cũng không ít đi một đồng.
Vân Hy im lặng giây lát, cẩn thận cất vào túi tiền, nói với người bán hàng rong: “Cảm tạ.”
Ra khỏi ngõ Đồng Tử, Điền Tứ vô tình liếc nhìn Vân Hy, một lúc sau, lại nhìn thoáng qua, không nhịn được nên nói: “Vân bộ, bộ khoái, tâm trạng ngài thế nào, có, có đỡ hơn một chút rồi chứ?”
Vân Hy sửng sốt: “Vậy à?”
Điền Tứ gật đầu: “Mới vừa rồi, ngài nghe những lời đồn của nhị thiếu, thiếu gia của Bùi phủ thì vẫn còn bình tĩnh, lúc này, bước chân, nhẹ nhàng.”
Vân Hy cũng không hiểu ra sao, nhưng nàng cảm nhận một cách cẩn thận, hình như tâm trạng không tệ lắm.
Nàng không quan tâm: “Có thể là vì giá trị thấp.”
Tiểu đệ của Điền Tứ sẽ thi khoa cử năm sau, nhưng sách quá đắt nên hắn không mua nổi, vì vậy thường đến hầu phủ mượn một số sách mà Vân Lạc đọc trước đây.
Cuộc sống của hắn không dễ dàng, cha mẹ chết sớm, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, rõ ràng là một nam nhân trưởng thành, vừa làm cha vừa làm mẹ, sửa quần áo, nấu cơm, chẻ củi, không chừa việc nào, ngay cả vấn đề nói lắp, nghe nói vì có lần gặp phải kẻ xấu, xuýt nữa mất mạng nên bị dọa.
Lúc mới tới Kinh Triệu phủ, đa số người trong nha môn coi thường hắn, không chỉ vì nói lắp, mà còn vì hắn là một nam nhân ngoài hai mươi tuổi nhưng vẫn có làn da trắng và đôi mắt đẹp, giống như một nữ nhân yếu đuối, chỉ có Vân Hi sẵn sàng nhận hắn làm cấp dưới.
Vân Hy còn cho mượn sách vở để giúp đệ đệ của hắn học hành, Điền Tứ rất biết ơn nàng, mỗi khi có thời gian sẽ đến hầu phủ giúp đỡ.
Gần đây, có một đại phu tới hầu phủ châm cứu chữa bệnh từ thiện cho Bạch thúc, Bạch thúc không xuống đất được, cần người chăm sóc, Điền Tứ càng chăm chỉ đến hầu phủ hơn.
Lúc Vân Hy và Điền Tứ trở lại hầu phủ, Triệu Ngũ không canh cửa.
Vân Hy cảm thấy kỳ quái, Trung Dũng Hầu phủ chỉ có hai người thay phiên trông cửa, không ai ở đây, chẳng lẽ đến tiền viện để giúp?
Khi nàng bước vào chính đường thì hiểu ngay.
Trong nhà quả nhiên có không ít khách, một người là biểu muội bà con xa, La Xu, người kia trông như quản gia nhà giàu, mặc áo gấm hoa, ngoài 40 tuổi, có hai người hầu theo sau.
Vừa thấy Vân Hy, La Xu cười rạng rỡ bước tới nắm tay nàng: “Thấy không, đang nói về nàng là thấy nàng trở lại.”
Vân Hy ngẩn người, ôm tay chào hỏi mọi người, nhìn Phương Phù Lan đang ngồi phía trên.
Phương Phù Lan nói: “Xu Nhi muội muội đến lúc sáng sớm, cũng không có gì, nàng nhàn rỗi, ta cũng vậy, tới đây trò chuyện với ta.”
Lại chỉ vào quản gia ở đầu bên trái: “Vị này là Phùng quản gia của Bùi phủ.”
Phùng quản gia đứng dậy, cung kính nói: “Từng nghe lão thái quân nhắc tới đại tiểu thư của hầu phủ, tiểu thư có phong thái thanh nhã, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Vân Hy vừa nghe ba chữ “Lão thái quân” đã hiểu ngay.
Lão thái quân là tổ mẫu của Bùi Lan, xuất thân là con nhà tướng, thời còn trẻ đã từng dẫn binh trên chiến trường.
Trên thực tế, giao tình giữa Trung Dũng Hầu phủ và Bùi phủ được hun đúc bởi thế hệ của lão thái quân.
Cái gọi là đính hôn từ trong bụng mẹ cũng là do lão thái quân.
Năm đó khi Vân Hy sống ở Tái Bắc, nàng rất thân với lão thái quân, coi bà như tổ mẫu ruột của mình.
Sau đó cả nhà Bùi phủ được thăng chức và dời tới Kim Lăng, lão thái quân cũng đi theo, nhưng sức khỏe bà không tốt, chưa ở Kim Lăng được mấy năm đã về quê để tĩnh dưỡng, vì vậy không gặp được khi cả nhà hầu phủ dọn về Kim Lăng năm sau đó.
Mãi cho đến đầu xuân năm nay, lão thái quân vốn đang ăn chay, lễ Phật ở quê, không hiểu sao lại đột nhiên đòi về Kim Lăng để xem.
Người trong Bùi phủ sợ bà vất vả mệt nhọc trên đường nên hết lời khuyên nhủ, nhưng lão thái quân không nghe.
Vì thế mọi người cho rằng bà nhớ cháu nội, chờ đến lúc Bùi Lan về kinh cũng sai người trở lại quê nhà và đưa bà cụ lên.
“Cũng trùng hợp, đầu tháng 5 là đại thọ 70 tuổi của lão thái quân.
Người trong phủ bận lên bận xuống hai tháng nay để tổ chức sinh nhật cho bà.
Kết quả là lão thái quân vừa bước vào cửa, nghe nói việc này, câu hỏi đầu tiên là A Đinh có tới hay không.”
“Tiểu nhân mới đến Bùi phủ mấy năm nay, kiến thức hơi hạn hẹp, sau khi nghe ngóng mới biết, hóa ra A Đinh là khuê danh của Vân Hy tiểu thư.
Lão thái quân dặn dò, lần này đại thọ, nếu tiểu thư không tới, bà không có sinh nhật này, có thể thấy được bà rất nhớ ngài.”
Phùng quản gia nói xong, hướng dẫn hai người hầu phía sau đặt hai cái hộp bọc lụa đỏ lên bàn.
“Đây là chút đồ mà lão thái quân mang theo từ quê nhà, bảo rằng phải đưa cho tiểu thư.
Bà nói tiểu thư không thích những thứ quý báu, khi còn nhỏ ngài thích đồ ngọt nhất, lúc đó thường quấn lấy bà để bà làm đồ điểm tâm cho ngài ăn.”
Vân Hy không nói nên lời, nàng không ngờ sau bao nhiêu năm vẫn có người nhớ nàng như vậy.
Nàng cũng rất nhớ lão thái quân, nhưng nàng luôn cảm thấy, duyên nợ giữa nàng và Bùi phủ e là đã phai nhạt kiếp này.
Đã phai nhạt, tốt hơn là nên tránh xa.
“Tiểu nhân biết Vân Hy tiểu thư bận rộn, nhưng vào ngày sinh nhật của lão thái quân, xin mời tiểu thư tới.” Phùng quản gia lại nói.
Vân Hy chưa đáp, La Xu đã khẽ gọi: “A Đinh.” Lại nhàn nhạt cười, “Tỷ có biết, ai sẽ tới Bùi phủ vào ngày đại thọ của lão thái quân không?”
Nhất thời đếm từng mệnh phụ của các quan trong triều, cuối cùng, lại hạ giọng, dường như là lời thì thầm, chỉ ước một mình nàng nghe thấy: “Nghe nói ngay cả Tông Thân Vương, Tam công tử, và Lăng Vương điện hạ đều đến.”
“Tỷ coi nè, ngày sinh nhật của lão thái quân mà mời nhiều con cháu quý tộc thế này, nghe nói còn để một cái ghế đặc biệt bên cạnh để cho tỷ ngồi, có phải…… sẽ làm chủ hôn sự cho tỷ và Bùi Nhị ca ca không?”.