-
Chương 116: 116: Chương 115
Sau khi Vân Hy làm xong việc, trở về Trung Dũng Hầu phủ đã gần chạng vạng.
Nàng đi thẳng vào tiểu viện của mình, cởi chiếc váy màu vàng nhạt mặc ban ngày, bảo Minh Thúy cầm công phục tới.
Đang thay quần áo thì nghe có người gõ cửa bên ngoài, Phương Phù Lan đẩy cửa vào: “A Đinh?”
Vân Hy sửng sốt: “A tẩu? Hôm nay tẩu không đến tiệm thuốc khám bệnh à?”
Phương Phù Lan đặt đồ ăn nhẹ lên bàn, cười nói: “Hôm nay Tiết đại phu có việc ở nhà, kêu ta ngày mai tới.”
Thấy nàng đổi công phục, lại hỏi, “Muội thay quần áo vào canh giờ này là muốn làm gì? Muốn đến doanh trại Tây Sơn phải không?”
Vân Hy “Ừm”.
Phương Phù Lan nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “A Đinh, ta nghe nói…… Tam công tử đã về kinh?”
“Đúng vậy, đã về kinh.” Vân Hy mím môi cười, “Vì vậy ta muốn mau chóng hoàn thành công việc, sau này nếu Tam công tử có chuyện gì, ta có thể giúp hắn!”
Phương Phù Lan dịu dàng nói: “Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, muội không ở nhà được bao nhiêu ngày, không ở trong doanh trại Tây Sơn thì đi tìm Tam công tử.
Mấy ngày trước, thật vất vả mới trở về, lại nói rằng muốn đến Dương Châu làm việc.
Hiện giờ đã tìm được Tam công tử rồi, muội ở nhà ăn bữa tối hẵng đi.”
“Không ăn, nếu còn trì hoãn, tới doanh trại Tây Sơn đã là sáng mai rồi.” Vân Hy nói, đóng thắt lưng, lấy thanh kiếm, “Ta ra hậu viện thăm Bạch thúc rồi đi.”
Tiết xuân hơi ẩm ướt, mấy ngày ngay chân của Bạch thúc lại tái phát, không làm gì được, nghỉ trong phòng cả ngày.
Cũng may công việc quản gia trong phủ được Triệu Ngũ tiếp nhận hơn phân nửa, Bạch thúc rảnh rỗi hơn.
Vân Hy thăm ông, nói vài câu, sau đó đi cùng Bạch Linh ra khỏi phòng.
Hai người đến một hành lang ở hậu viện, Bạch Linh nhìn xung quanh, thấy không có ai mới lấy một tờ giấy trong túi tiền đưa cho Vân Hy: “Đại tiểu thư, đây là ngày và canh giờ mà thiếu phu nhân đến tiệm thuốc gần đây.”
Vân Hy “Ừm”, cầm lấy, nhìn kỹ.
Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, nàng đã dặn dò Bạch Linh làm việc này.
Nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ chỉ có thể là Phương Phù Lan, Triệu Ngũ, hoặc Bạch Linh.
Vân Hy trở về quá muộn, cố gắng điều tra, chỉ loại trừ Bạch Linh ra khỏi danh sách hiềm nghi.
Nhưng nàng bận rộn với công việc, đồng thời muốn tìm Trình Sưởng, không cách nào phân thân.
Vì thế lấy lý do để Triệu Ngũ tiếp nhận công việc quản gia, bảo Bạch thúc nhìn chằm chằm Triệu Ngũ, lại lấy lý do lo lắng cho Phương Phù Lan, bảo Bạch Linh âm thầm để ý mỗi lần Phương Phù Lan đến tiệm thuốc.
Bạch Linh nói: “Gần đây thiếu phu nhân không đến tiệm thuốc thường xuyên, Tiết đại phu đến phủ khám hai lần.
Tiết đại phu nói rằng bệnh của thiếu phu nhân phần nhiều là do lo lắng, đại khái bởi vì đại tiểu thư không ở nhà sau khi từ Lĩnh Nam trở về.
Thực ra chỉ cần đại tiểu thư thường xuyên về phủ, bệnh của thiếu phu nhân sẽ từ từ đỡ hơn.”
Vân Hy âm thầm ghi nhớ mấy ngày trên giấy, sau đó gấp tờ giấy lại, đút vào tay áo, cười nói: “Ta biết, bận rộn xong đợt này, ta sẽ thường về phủ ở với a tẩu.”
Nói xong, gọi một gã sai vặt đi dắt ngựa, từ hậu viện rời phủ.
Mây dù dày đặc nơi chân trời, đang hoàng hôn, ráng màu chưa kịp phủ lên mây đã bị nuốt hết, Vân Hy thấy cơn mưa sắp ập đến, giục ngựa đi tới một con hẻm bên ngoài cửa phủ.
Trong hẻm đã có thân vệ của Trung Dũng quân cũ chờ ở đây, Vân Hy nhớ lại những ngày Phương Phù Lan đến tiệm thuốc, dặn dò: “Ngươi kiểm tra một chút, ngày 16 và 29 tháng giêng, ngày 4 tháng hai, mấy ngày này, Kim Lăng, đặc biệt là trong triều, có xảy ra đại sự gì hay không.”
Thân vệ nhận lệnh, trước khi cơn mưa ập xuống, đánh ngựa đi về phía Tuy Cung.
Trời đã về đêm, mưa tích tụ cả ngày rốt cuộc rơi xuống, nước mưa tí tách suốt đêm, tới sáng hôm sau mới có dấu hiệu ngừng.
Minh Thúy cầm ô, đỡ Phương Phù Lan lên xe ngựa, đi cùng nàng tới Hòa Xuân Đường bên bờ sông Tần Hoài.
Phương Phù Lan xuống xe ngựa, lấy một thỏi bạc đưa cho Minh Thúy: “Bộ váy xanh mới may của A Đinh bị rách rồi, ngươi đến tiệm vải, giúp ta mua sợi tơ tốt nhất, ta về phủ sẽ vá lại cho nàng.”
Minh Thúy nói: “Vâng, nô tỳ mua sợi tơ xong sẽ trở về với thiếu phu nhân.”
Phương Phù Lan nhẹ nhàng cười: “Không cần, tiệm vải cách nơi này xa, lại gần hầu phủ, ngươi đi tới đi lui không tiện.
Lấy sợi tơ xong thì cứ về phủ trước, Tiết đại phu châm cứu cho ta xong, gã sai vặt trong phủ sẽ đến đón.”
Minh Thúy ngẫm nghĩ, gật đầu đáp “Vâng”, sau đó cầm bạc đi đến tiệm vải.
Vào trong tiệm thuốc, Tiết đại phu đẩy cánh cửa bí mật, dẫn Phương Phù Lan đến tiểu viện thông nhau.
Lúc này mưa đã ngớt, nhưng trời vẫn nhiều mây, gió hơi lạnh, Lăng Vương mặc y phục màu xanh nhạt, đã chờ sẵn bên đình.
Trong đình, rượu đang được hâm nóng trên bếp nhỏ, hắn cầm chén rượu, không uống, nhìn Phương Phù Lan từ xa, mỉm cười: “Tới rồi.”
Phương Phù Lan hơi cúi người: “Điện hạ.”
Cùng hắn đi vào trong đình, chần chờ một lát mới nói, “Ta nghe nói, Tam công tử…… đã trở lại.”
Lăng Vương cầm chén rượu hơi dừng lại: “Đúng vậy.”
“Đường đệ này của bổn vương thật sự có mạng lớn.
Lần trước rơi xuống vách núi, hôn mê hai tháng, sau khi trở về giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này rõ ràng bị nhốt trong biển lửa, không ngờ hắn vẫn còn sống.” Lăng Vương nói chầm chậm, “Vân Hy có từng nói với nàng, Minh Anh sống sót như thế nào hay không?”
“Chưa từng.” Phương Phù Lan lắc đầu, “Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, A Đinh không nói với ta chuyện gì, cũng thường xuyên không ở trong phủ, không biết là do nghi ngờ ta, hay là muốn trốn tránh hôn nhân.”
“Thôi, nàng ta không muốn nói, nàng cũng không cần hỏi thăm, nhưng Minh Anh còn sống là sự thật, hắn biết ta hại hắn, sau này hai ta không thể cùng tồn tại.” Lăng Vương nói, nhớ hôm trước Sài Bình sai người truyền tin, nói rằng Tần Lâu đã trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, hắn hỏi, “Nàng biết gì về Tần Lâu?”
“A Cửu?” Phương Phù Lan ngẩn người, “Không nhiều lắm.
Chỉ biết nàng sinh ra ở Tái Bắc, lớn lên ở Tái Bắc, vốn là hộ vệ của Vân Lạc, sau đó A Đinh ra chiến trường, nàng đi theo bảo vệ A Đinh.
Năm ngoái nàng đến Kim Lăng, từng nói với ta, nhiều thế hệ Tần gia nguyện trung thành với Vân thị, năm ấy…… Vân Lạc hy sinh, nàng và phụ thân của nàng không muốn đi theo Bùi Lan, nên đã dẫn một ít thủ hạ cũ của Trung Dũng quân rút về Cát Sơn Phụ ở Tái Bắc, ở nơi đó ba năm.”
Phương Phù Lan nói tới đây, không khỏi hỏi: “Điện hạ nghi ngờ A Cửu à?”
Lăng Vương nói: “Lý chủ sự của Binh Bộ đã quản lý kho Binh Bộ nhiều năm, bản đồ phòng thủ của Tái Bắc bị mất một cách kỳ quặc, e rằng ông ta biết không ít thông tin bên trong, không ngờ……”
Hắn phái người đến Dương Châu giết Lý chủ sự diệt khẩu, không ngờ Lý chủ sự để lại một huyết thư lúc lâm chung.
Nếu huyết thư này bị Tần Lâu trộm, vậy có phải vụ nhà kho Binh Bộ bị trộm cũng liên quan đến Tần Lâu?
Lăng Vương nghĩ đến đây, không nói thêm với Phương Phù Lan, Trung Dũng Hầu phủ có ơn lớn đối với Phương Phù Lan, vì sao bản đồ phòng thủ bị trộm, ai trộm, hà tất khiến nàng lo lắng?
Hắn nói: “Không có, ta chỉ nghĩ, nếu bản đồ phòng thủ bị trộm là bản đồ phòng thủ mà Trung Dũng Hầu sử dụng ở Tái Bắc ngày xưa, có lẽ Tần Lâu có thể biết một chút manh mối.”
Trong lúc hai người nói chuyện, một võ vệ đi tới hành lễ: “Điện hạ, lúc trước điện hạ sai người đi tìm nghiên mực cổ đã được đưa tới Kim Lăng.”
“Thật à?” Lăng Vương hỏi, “Hiện giờ nghiên mực ở đâu?”
“Huyện lệnh của Cừ huyện tự mình đưa nghiên mực đến, đang chờ ở ngoài cửa viện.” Võ vệ nói, dừng một chút, “Thuộc hạ sẽ đi lấy nghiên mực tới.”
Không bao lâu sau, võ vệ cẩn thận ôm một hộp gấm đi tới, trong hộp gấm là một nghiên mực cổ bằng ngọc trong suốt, đơn giản mà tao nhã.
Tương truyền, Hoàng Hậu của tiền triều Tương Dương là một tài nữ nổi tiếng, lúc Tương Dương đế vẫn là hoàng tử, vì muốn cầu hôn nàng, đã sai người tìm một khối ngọc đẹp hiếm có từ Đông Hải, đẽo thành nghiên mực tặng cho nàng.
Sau đó tiền triều náo động, nghiên mực tuyệt thế này bị thất lạc, may mắn công lao được đền đáp, Lăng Vương phái người tìm mấy năm, cuối cùng tìm được bảo vật.
Lăng Vương nhìn Phương Phù Lan, thấy ánh mắt nàng lướt qua nghiên mực bằng ngọc, ra lệnh: “Cất nghiên mực này vào Minh Lang Trai cho bổn vương.”
Võ vệ ngẩn người: “Điện hạ khổ cực tìm nghiên mực này, không phải để chúc thọ Hoàng quý phi nương nương hay sao?”
Minh Lang Trai của Lăng Vương phủ cất giữ không ít bảo vật, nhưng các món đồ chỉ đặt trong đó, không hề lấy ra.
“Bổn vương nói muốn đưa nghiên mực này cho bà ta khi nào?” Giọng Lăng Vương chợt lạnh, “Bà ấy thích mấy món đồ bằng ngọc thì tùy tiện tìm một khối tặng là được.”
Võ vệ vội vàng đáp lời, xin lỗi: “Thuộc hạ nói lỡ.”
Phương Phù Lan nói: “Ngày mốt là sinh nhật của Hoàng quý phi nương nương, ngay cả bệ hạ cũng tự mình chúc thọ bà, ngài nên quan tâm một chút.”
“Quan tâm một chút?” Lăng Vương nhàn nhạt nói, “Những năm gần đây, bà ta có từng để ý đến ta không?”
Hắn đứng dậy, bước tới bên cạnh đình, khoanh tay nói, “Năm đó mẫu phi của ta qua đời, phụ hoàng sai người xóa tên họ bà khỏi sổ đồng.
Ta nhớ mẫu phi, đốt chút tiền giấy cho bà vào ban đêm, vì muốn lấy lòng phụ hoàng, nữ nhân kia không những sai người lục soát phòng của ta, lấy đi tất cả những thứ mà mẫu phi để lại cho ta, còn cấm túc ta nửa tháng, bỏ lỡ thất đầu của mẫu phi.”
“Bo bo giữ mình, thấy chết mà không cứu, người như bà ta, không nên trách bây giờ mẫu tử xa cách.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng vô cảm, Phương Phù Lan nghe xong, thở dài.
Nhất thời nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, khi đó nàng là đại tiểu thư của Phương phủ thị lang, còn hắn chẳng qua là hoàng tử nghèo túng nhất trong thâm cung.
Phương Phù Lan định khuyên hắn, nhưng cơn gió lạnh đột ngột xâm nhập vào phổi khiến nàng ho vài tiếng.
Lăng Vương thấy thế, liếc nhìn võ vệ bên ngoài đình, võ vệ hiểu ý, ngay sau đó ra tiệm thuốc mời Tiết đại phu.
Bên ngoài gió rất mạnh, mọi người cùng vào trong phòng, Tiết đại phu bắt mạch cho Phương Phù Lan, đỡ nàng ngồi xuống giường, đắp chăn cho nàng, “Thân thể thiếu phu nhân yếu ớt, mấy ngày nay trời lạnh nên có chút ho khan.
Cũng may không phải là bệnh, nô tỳ sẽ nấu thuốc cho thiếu phu nhân.
Thiếu phu nhân uống xong, chỉ cần nghỉ ngơi một hai canh giờ là được.”
Phương Phù Lan nói: “Ngươi đưa toa thuốc cho ta, ta sẽ về phủ nghỉ ngơi.”
Tiết đại phu không đáp, chần chờ nhìn Lăng Vương.
Lăng Vương nói: “Lần này nàng về phủ, khó tránh khỏi lại bị cảm lạnh, không cẩn thận thì bệnh nhẹ sẽ biến thành bệnh nặng, hay là ở đây nghỉ ngơi trước, tới tối rồi về phủ.”
Phương Phù Lan nói: “Áo của A Đinh bị rách, ta bảo Minh Thúy đi mua chỉ thêu, định sẽ vá cho nàng hôm nay, khi nào thời tiết thích hợp, nàng có thể mặc vài ngày.
Điện hạ không biết đâu, nàng thích bộ xiêm y đó nhất.”
Lăng Vương nói: “Nên để người hầu trong phủ làm loại việc này.”
Phương Phù Lan mỉm cười: “Xiêm y của A Đinh đều do ta may.”
“Vậy làm sau.” Lăng Vương nói, “Chẳng phải nàng nói tối hôm qua nàng ta đến doanh trại Tây Sơn rồi à? Như vậy mấy ngày nay sẽ không trở về.
Nàng ta thường xuyên không ở trong phủ, nàng trở về một mình cũng vắng vẻ.” Dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay ta ở với nàng.”
Chốc lát sau, Tiết đại phu bưng thuốc tới, Lăng Vương cầm lấy: “Để ta.”
Hắn tự múc một muỗng thuốc, thổi nguội, đưa đến bên môi Phương Phù Lan.
Phương Phù Lan nghĩ đến việc hiện giờ Chiêu Nguyên Đế không khoẻ, nhiều việc quan trọng trong triều được giao cho Lăng Vương, không khỏi nói: “Điện hạ không cần ở với ta, hay là về cung lo liệu chính sự đi.”
Lăng Vương không để ý tới lời này, chỉ nói: “Nàng phải giữ gìn sức khỏe, đối với ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”
Hắn lại múc một muỗng thuốc, nhìn Phương Phù Lan, cười nói: “Ngày tháng còn dài, ta có thể dẫn nàng đi xem non sông vạn dặm và phong cảnh tươi đẹp.”.
Nàng đi thẳng vào tiểu viện của mình, cởi chiếc váy màu vàng nhạt mặc ban ngày, bảo Minh Thúy cầm công phục tới.
Đang thay quần áo thì nghe có người gõ cửa bên ngoài, Phương Phù Lan đẩy cửa vào: “A Đinh?”
Vân Hy sửng sốt: “A tẩu? Hôm nay tẩu không đến tiệm thuốc khám bệnh à?”
Phương Phù Lan đặt đồ ăn nhẹ lên bàn, cười nói: “Hôm nay Tiết đại phu có việc ở nhà, kêu ta ngày mai tới.”
Thấy nàng đổi công phục, lại hỏi, “Muội thay quần áo vào canh giờ này là muốn làm gì? Muốn đến doanh trại Tây Sơn phải không?”
Vân Hy “Ừm”.
Phương Phù Lan nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “A Đinh, ta nghe nói…… Tam công tử đã về kinh?”
“Đúng vậy, đã về kinh.” Vân Hy mím môi cười, “Vì vậy ta muốn mau chóng hoàn thành công việc, sau này nếu Tam công tử có chuyện gì, ta có thể giúp hắn!”
Phương Phù Lan dịu dàng nói: “Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, muội không ở nhà được bao nhiêu ngày, không ở trong doanh trại Tây Sơn thì đi tìm Tam công tử.
Mấy ngày trước, thật vất vả mới trở về, lại nói rằng muốn đến Dương Châu làm việc.
Hiện giờ đã tìm được Tam công tử rồi, muội ở nhà ăn bữa tối hẵng đi.”
“Không ăn, nếu còn trì hoãn, tới doanh trại Tây Sơn đã là sáng mai rồi.” Vân Hy nói, đóng thắt lưng, lấy thanh kiếm, “Ta ra hậu viện thăm Bạch thúc rồi đi.”
Tiết xuân hơi ẩm ướt, mấy ngày ngay chân của Bạch thúc lại tái phát, không làm gì được, nghỉ trong phòng cả ngày.
Cũng may công việc quản gia trong phủ được Triệu Ngũ tiếp nhận hơn phân nửa, Bạch thúc rảnh rỗi hơn.
Vân Hy thăm ông, nói vài câu, sau đó đi cùng Bạch Linh ra khỏi phòng.
Hai người đến một hành lang ở hậu viện, Bạch Linh nhìn xung quanh, thấy không có ai mới lấy một tờ giấy trong túi tiền đưa cho Vân Hy: “Đại tiểu thư, đây là ngày và canh giờ mà thiếu phu nhân đến tiệm thuốc gần đây.”
Vân Hy “Ừm”, cầm lấy, nhìn kỹ.
Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, nàng đã dặn dò Bạch Linh làm việc này.
Nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ chỉ có thể là Phương Phù Lan, Triệu Ngũ, hoặc Bạch Linh.
Vân Hy trở về quá muộn, cố gắng điều tra, chỉ loại trừ Bạch Linh ra khỏi danh sách hiềm nghi.
Nhưng nàng bận rộn với công việc, đồng thời muốn tìm Trình Sưởng, không cách nào phân thân.
Vì thế lấy lý do để Triệu Ngũ tiếp nhận công việc quản gia, bảo Bạch thúc nhìn chằm chằm Triệu Ngũ, lại lấy lý do lo lắng cho Phương Phù Lan, bảo Bạch Linh âm thầm để ý mỗi lần Phương Phù Lan đến tiệm thuốc.
Bạch Linh nói: “Gần đây thiếu phu nhân không đến tiệm thuốc thường xuyên, Tiết đại phu đến phủ khám hai lần.
Tiết đại phu nói rằng bệnh của thiếu phu nhân phần nhiều là do lo lắng, đại khái bởi vì đại tiểu thư không ở nhà sau khi từ Lĩnh Nam trở về.
Thực ra chỉ cần đại tiểu thư thường xuyên về phủ, bệnh của thiếu phu nhân sẽ từ từ đỡ hơn.”
Vân Hy âm thầm ghi nhớ mấy ngày trên giấy, sau đó gấp tờ giấy lại, đút vào tay áo, cười nói: “Ta biết, bận rộn xong đợt này, ta sẽ thường về phủ ở với a tẩu.”
Nói xong, gọi một gã sai vặt đi dắt ngựa, từ hậu viện rời phủ.
Mây dù dày đặc nơi chân trời, đang hoàng hôn, ráng màu chưa kịp phủ lên mây đã bị nuốt hết, Vân Hy thấy cơn mưa sắp ập đến, giục ngựa đi tới một con hẻm bên ngoài cửa phủ.
Trong hẻm đã có thân vệ của Trung Dũng quân cũ chờ ở đây, Vân Hy nhớ lại những ngày Phương Phù Lan đến tiệm thuốc, dặn dò: “Ngươi kiểm tra một chút, ngày 16 và 29 tháng giêng, ngày 4 tháng hai, mấy ngày này, Kim Lăng, đặc biệt là trong triều, có xảy ra đại sự gì hay không.”
Thân vệ nhận lệnh, trước khi cơn mưa ập xuống, đánh ngựa đi về phía Tuy Cung.
Trời đã về đêm, mưa tích tụ cả ngày rốt cuộc rơi xuống, nước mưa tí tách suốt đêm, tới sáng hôm sau mới có dấu hiệu ngừng.
Minh Thúy cầm ô, đỡ Phương Phù Lan lên xe ngựa, đi cùng nàng tới Hòa Xuân Đường bên bờ sông Tần Hoài.
Phương Phù Lan xuống xe ngựa, lấy một thỏi bạc đưa cho Minh Thúy: “Bộ váy xanh mới may của A Đinh bị rách rồi, ngươi đến tiệm vải, giúp ta mua sợi tơ tốt nhất, ta về phủ sẽ vá lại cho nàng.”
Minh Thúy nói: “Vâng, nô tỳ mua sợi tơ xong sẽ trở về với thiếu phu nhân.”
Phương Phù Lan nhẹ nhàng cười: “Không cần, tiệm vải cách nơi này xa, lại gần hầu phủ, ngươi đi tới đi lui không tiện.
Lấy sợi tơ xong thì cứ về phủ trước, Tiết đại phu châm cứu cho ta xong, gã sai vặt trong phủ sẽ đến đón.”
Minh Thúy ngẫm nghĩ, gật đầu đáp “Vâng”, sau đó cầm bạc đi đến tiệm vải.
Vào trong tiệm thuốc, Tiết đại phu đẩy cánh cửa bí mật, dẫn Phương Phù Lan đến tiểu viện thông nhau.
Lúc này mưa đã ngớt, nhưng trời vẫn nhiều mây, gió hơi lạnh, Lăng Vương mặc y phục màu xanh nhạt, đã chờ sẵn bên đình.
Trong đình, rượu đang được hâm nóng trên bếp nhỏ, hắn cầm chén rượu, không uống, nhìn Phương Phù Lan từ xa, mỉm cười: “Tới rồi.”
Phương Phù Lan hơi cúi người: “Điện hạ.”
Cùng hắn đi vào trong đình, chần chờ một lát mới nói, “Ta nghe nói, Tam công tử…… đã trở lại.”
Lăng Vương cầm chén rượu hơi dừng lại: “Đúng vậy.”
“Đường đệ này của bổn vương thật sự có mạng lớn.
Lần trước rơi xuống vách núi, hôn mê hai tháng, sau khi trở về giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này rõ ràng bị nhốt trong biển lửa, không ngờ hắn vẫn còn sống.” Lăng Vương nói chầm chậm, “Vân Hy có từng nói với nàng, Minh Anh sống sót như thế nào hay không?”
“Chưa từng.” Phương Phù Lan lắc đầu, “Sau khi từ Lĩnh Nam trở về, A Đinh không nói với ta chuyện gì, cũng thường xuyên không ở trong phủ, không biết là do nghi ngờ ta, hay là muốn trốn tránh hôn nhân.”
“Thôi, nàng ta không muốn nói, nàng cũng không cần hỏi thăm, nhưng Minh Anh còn sống là sự thật, hắn biết ta hại hắn, sau này hai ta không thể cùng tồn tại.” Lăng Vương nói, nhớ hôm trước Sài Bình sai người truyền tin, nói rằng Tần Lâu đã trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, hắn hỏi, “Nàng biết gì về Tần Lâu?”
“A Cửu?” Phương Phù Lan ngẩn người, “Không nhiều lắm.
Chỉ biết nàng sinh ra ở Tái Bắc, lớn lên ở Tái Bắc, vốn là hộ vệ của Vân Lạc, sau đó A Đinh ra chiến trường, nàng đi theo bảo vệ A Đinh.
Năm ngoái nàng đến Kim Lăng, từng nói với ta, nhiều thế hệ Tần gia nguyện trung thành với Vân thị, năm ấy…… Vân Lạc hy sinh, nàng và phụ thân của nàng không muốn đi theo Bùi Lan, nên đã dẫn một ít thủ hạ cũ của Trung Dũng quân rút về Cát Sơn Phụ ở Tái Bắc, ở nơi đó ba năm.”
Phương Phù Lan nói tới đây, không khỏi hỏi: “Điện hạ nghi ngờ A Cửu à?”
Lăng Vương nói: “Lý chủ sự của Binh Bộ đã quản lý kho Binh Bộ nhiều năm, bản đồ phòng thủ của Tái Bắc bị mất một cách kỳ quặc, e rằng ông ta biết không ít thông tin bên trong, không ngờ……”
Hắn phái người đến Dương Châu giết Lý chủ sự diệt khẩu, không ngờ Lý chủ sự để lại một huyết thư lúc lâm chung.
Nếu huyết thư này bị Tần Lâu trộm, vậy có phải vụ nhà kho Binh Bộ bị trộm cũng liên quan đến Tần Lâu?
Lăng Vương nghĩ đến đây, không nói thêm với Phương Phù Lan, Trung Dũng Hầu phủ có ơn lớn đối với Phương Phù Lan, vì sao bản đồ phòng thủ bị trộm, ai trộm, hà tất khiến nàng lo lắng?
Hắn nói: “Không có, ta chỉ nghĩ, nếu bản đồ phòng thủ bị trộm là bản đồ phòng thủ mà Trung Dũng Hầu sử dụng ở Tái Bắc ngày xưa, có lẽ Tần Lâu có thể biết một chút manh mối.”
Trong lúc hai người nói chuyện, một võ vệ đi tới hành lễ: “Điện hạ, lúc trước điện hạ sai người đi tìm nghiên mực cổ đã được đưa tới Kim Lăng.”
“Thật à?” Lăng Vương hỏi, “Hiện giờ nghiên mực ở đâu?”
“Huyện lệnh của Cừ huyện tự mình đưa nghiên mực đến, đang chờ ở ngoài cửa viện.” Võ vệ nói, dừng một chút, “Thuộc hạ sẽ đi lấy nghiên mực tới.”
Không bao lâu sau, võ vệ cẩn thận ôm một hộp gấm đi tới, trong hộp gấm là một nghiên mực cổ bằng ngọc trong suốt, đơn giản mà tao nhã.
Tương truyền, Hoàng Hậu của tiền triều Tương Dương là một tài nữ nổi tiếng, lúc Tương Dương đế vẫn là hoàng tử, vì muốn cầu hôn nàng, đã sai người tìm một khối ngọc đẹp hiếm có từ Đông Hải, đẽo thành nghiên mực tặng cho nàng.
Sau đó tiền triều náo động, nghiên mực tuyệt thế này bị thất lạc, may mắn công lao được đền đáp, Lăng Vương phái người tìm mấy năm, cuối cùng tìm được bảo vật.
Lăng Vương nhìn Phương Phù Lan, thấy ánh mắt nàng lướt qua nghiên mực bằng ngọc, ra lệnh: “Cất nghiên mực này vào Minh Lang Trai cho bổn vương.”
Võ vệ ngẩn người: “Điện hạ khổ cực tìm nghiên mực này, không phải để chúc thọ Hoàng quý phi nương nương hay sao?”
Minh Lang Trai của Lăng Vương phủ cất giữ không ít bảo vật, nhưng các món đồ chỉ đặt trong đó, không hề lấy ra.
“Bổn vương nói muốn đưa nghiên mực này cho bà ta khi nào?” Giọng Lăng Vương chợt lạnh, “Bà ấy thích mấy món đồ bằng ngọc thì tùy tiện tìm một khối tặng là được.”
Võ vệ vội vàng đáp lời, xin lỗi: “Thuộc hạ nói lỡ.”
Phương Phù Lan nói: “Ngày mốt là sinh nhật của Hoàng quý phi nương nương, ngay cả bệ hạ cũng tự mình chúc thọ bà, ngài nên quan tâm một chút.”
“Quan tâm một chút?” Lăng Vương nhàn nhạt nói, “Những năm gần đây, bà ta có từng để ý đến ta không?”
Hắn đứng dậy, bước tới bên cạnh đình, khoanh tay nói, “Năm đó mẫu phi của ta qua đời, phụ hoàng sai người xóa tên họ bà khỏi sổ đồng.
Ta nhớ mẫu phi, đốt chút tiền giấy cho bà vào ban đêm, vì muốn lấy lòng phụ hoàng, nữ nhân kia không những sai người lục soát phòng của ta, lấy đi tất cả những thứ mà mẫu phi để lại cho ta, còn cấm túc ta nửa tháng, bỏ lỡ thất đầu của mẫu phi.”
“Bo bo giữ mình, thấy chết mà không cứu, người như bà ta, không nên trách bây giờ mẫu tử xa cách.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng vô cảm, Phương Phù Lan nghe xong, thở dài.
Nhất thời nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, khi đó nàng là đại tiểu thư của Phương phủ thị lang, còn hắn chẳng qua là hoàng tử nghèo túng nhất trong thâm cung.
Phương Phù Lan định khuyên hắn, nhưng cơn gió lạnh đột ngột xâm nhập vào phổi khiến nàng ho vài tiếng.
Lăng Vương thấy thế, liếc nhìn võ vệ bên ngoài đình, võ vệ hiểu ý, ngay sau đó ra tiệm thuốc mời Tiết đại phu.
Bên ngoài gió rất mạnh, mọi người cùng vào trong phòng, Tiết đại phu bắt mạch cho Phương Phù Lan, đỡ nàng ngồi xuống giường, đắp chăn cho nàng, “Thân thể thiếu phu nhân yếu ớt, mấy ngày nay trời lạnh nên có chút ho khan.
Cũng may không phải là bệnh, nô tỳ sẽ nấu thuốc cho thiếu phu nhân.
Thiếu phu nhân uống xong, chỉ cần nghỉ ngơi một hai canh giờ là được.”
Phương Phù Lan nói: “Ngươi đưa toa thuốc cho ta, ta sẽ về phủ nghỉ ngơi.”
Tiết đại phu không đáp, chần chờ nhìn Lăng Vương.
Lăng Vương nói: “Lần này nàng về phủ, khó tránh khỏi lại bị cảm lạnh, không cẩn thận thì bệnh nhẹ sẽ biến thành bệnh nặng, hay là ở đây nghỉ ngơi trước, tới tối rồi về phủ.”
Phương Phù Lan nói: “Áo của A Đinh bị rách, ta bảo Minh Thúy đi mua chỉ thêu, định sẽ vá cho nàng hôm nay, khi nào thời tiết thích hợp, nàng có thể mặc vài ngày.
Điện hạ không biết đâu, nàng thích bộ xiêm y đó nhất.”
Lăng Vương nói: “Nên để người hầu trong phủ làm loại việc này.”
Phương Phù Lan mỉm cười: “Xiêm y của A Đinh đều do ta may.”
“Vậy làm sau.” Lăng Vương nói, “Chẳng phải nàng nói tối hôm qua nàng ta đến doanh trại Tây Sơn rồi à? Như vậy mấy ngày nay sẽ không trở về.
Nàng ta thường xuyên không ở trong phủ, nàng trở về một mình cũng vắng vẻ.” Dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay ta ở với nàng.”
Chốc lát sau, Tiết đại phu bưng thuốc tới, Lăng Vương cầm lấy: “Để ta.”
Hắn tự múc một muỗng thuốc, thổi nguội, đưa đến bên môi Phương Phù Lan.
Phương Phù Lan nghĩ đến việc hiện giờ Chiêu Nguyên Đế không khoẻ, nhiều việc quan trọng trong triều được giao cho Lăng Vương, không khỏi nói: “Điện hạ không cần ở với ta, hay là về cung lo liệu chính sự đi.”
Lăng Vương không để ý tới lời này, chỉ nói: “Nàng phải giữ gìn sức khỏe, đối với ta còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”
Hắn lại múc một muỗng thuốc, nhìn Phương Phù Lan, cười nói: “Ngày tháng còn dài, ta có thể dẫn nàng đi xem non sông vạn dặm và phong cảnh tươi đẹp.”.