Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Công chúa ngang ngược xoi mói loạn
Trái lại Tần Thư Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn thẳng sống lưng như trước: "Nếu Công chúa muốn phạt dân nữ, cũng nên nói cho dân nữ biết đã phạm phải tội gì!"
"Ngươi dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ Bản công chúa phạt ngươi cũng không được sao?" Mộ Phương Hoa tức giận nghiến răng.
Lúc này Tần Tuyết Như cũng đứng lên lôi kéo Mộ Phương Hoa, giả bộ khuyên can: "Công chúa, người đừng nóng giận. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Tính tình của đại tỷ ta giống cha ta, có chút khô khan. Nhưng tỷ ấy tuyệt đối không cố ý mạo phạm công chúa!" Nói xong lại lôi kéo Tần Thư Dao, nói: "Đại tỷ, tỷ mau quỳ xuống nhận sai với công chúa. Công chúa sẽ hết giận thôi!"
Hiện tại rốt cuộc Tần Thư Dao hiểu cái gì gọi là gán tội cho người khác rồi, cho dù nàng chưa làm chuyện gì, những chuyện này người có quyền thế muốn trách phạt nàng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hiện tại nàng hoàn toàn không có quyền thế gì, muốn đấu cùng Ngô thị, muốn đấu cùng Hàn Thế Quân, là quá mức ngây thơ rồi.
Tần Thư Dao vẫn đứng im lặng, nàng không đồng ý cứ cúi đầu như vậy, nàng không làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử ngồi ở một bên, hai người bọn họ đều lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận sai cho bản công chúa!" Mộ Phương Hoa vênh váo hống hách cười lạnh nói.
Tần Thư Dao quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng ta, Mộ Phương Hoa có chút chột dạ tránh ánh mắt nàng.
"Công chúa, không biết dân nữ phạm phải chuyện gì, kính xin công chúa chỉ rõ!" Từ đầu tới cuối Tần Thư Dao đều không có một chút khuất phục.
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lời nói của Bản công chúa ngươi cũng muốn ngỗ nghịch?"
"Chẳng lẽ công chúa còn vì chuyện lần trước ở phủ trưởng công chúa mà tức giận? Công chúa muốn dân nữ nhận lỗi cũng được, chỉ là công chúa phải thừa nhận kỹ thuật pha trà của công chúa không bằng dân nữ, dân nữ mới nói xin lỗi!"
Lời này vừa nói ra mọi người xung quanh đều hơi sửng sốt, bọn họ đều cho rằng Tần Thư Dao sẽ quỳ xuống nhận sai, lại không nghĩ rằng trong lúc này rồi mà nàng còn dám khiêu khích Mộ Phương Hoa.
Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục đều nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần, mà Tần Tuyết Như tuy rằng khiếp sợ, trong lòng lại càng thêm đắc ý.
Mộ Phương Hoa bị tức giận làm trong lòng rối loạn: "Ngươi to gan lớn mật, vậy mà còn dám để Bản công chúa nhận thua!"
Nhìn bộ dạng này của Mộ Phương Hoa, Tần Thư Dao trái lại thẳng thắn vô tư, nàng vẫn mặt lạnh như trước, nhẹ giọng nói: "Công chúa là Thiên Chi Kiều Nữ, ngài muốn dân nữ dập đầu nhận sai, dân nữ cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chẳng lẽ công chúa không sợ bị người truyền ra sao, nói công chúa bởi vì tài nghệ không bằng người, cho nên bức dân nữ dập đầu nhận sai."
Mộ Phương Hoa nghe xong càng thêm tức giận: "Ngươi nói hưu nói vượn, khi nào thì Bản công chúa tài nghệ không bằng người?"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Công chúa đã không thừa nhận, vì sao chúng ta không so kỹ thuật pha trà một lần! Nếu dân nữ thua, tùy ý công chúa xử trí. Nhưng nếu dân nữ thắng, như vậy..."
Nàng cười nhìn về phía tiểu sư tử đã bị chọc giận, nói: "Như vậy xin mời công chúa xin lỗi dân nữ."
"Ngươi... Ngươi thế nhưng muốn Bản công chúa xin lỗi..."
Tần Thư Dao cười nói: "Còn chưa có so, công chúa liền nhận thua rồi?"
"Hừ, so thì so, Bản công chúa còn sợ ngươi hay sao!" Nói xong lập tức sai người đi chuẩn bị dụng cụ pha trà.
"Vậy thì tốt." Tần Thư Dao cười nói với hai vị hoàng tử ngồi một bên: "Kính xin Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử làm chứng."
Hai người Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử hơi vuốt cằm, xem như là đồng ý.
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cũng dám đi khiêu khích Bát công chúa, trong lòng đắc ý, trên mặt vẫn còn cố ý khuyên bảo: "Đại tỷ, tỷ đây tội gì chứ. Mặc kệ tỷ thua hay thắng, cũng đều bất kính với công chúa!"
Mộ Phương Hoa nghe xong những lời này trên mặt càng thêm tức giận, Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tam muội lời nói này không đúng rồi, nếu ta thua, dập đầu xin lỗi công chúa, vậy người đời sẽ cảm thấy công chúa đa tài đa nghệ. Nếu ta thắng, công chúa cũng nói xin lỗi, vậy người đời sẽ nói công chúa không chỉ ôn nhu hiền lương, mà còn chấp nhận chịu thua trong đánh cuộc, chính là Thiên Tử Chi Phạm.” (Thiên tử là con trời, hoàng đế, chi là hướng về, hướng tới, Phạm là kiểu mẫu, mô phạm)
Mặc dù trong lòng Mộ Phương Hoa tức giận, nhưng cũng biết lời này của Tần Thư Dao quả thật có vài phần đạo lý, huống chi nàng cũng muốn trông thấy kỹ thuật pha trà của Tần Thư Dao đến cùng cao đến đâu, mà nàng ta lại có tự tin dám đánh cuộc với nàng như thế.
Sau một lúc lâu, vài thị nữ bưng dụng cụ pha trà cùng lá trà tới, hai người Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều rửa sạch tay, sau đó lại tỉ mỉ pha trà.
Chỉ thấy động tác của Tần Thư Dao thành thạo, tư thế tuyệt đẹp, mỗi một động tác đều làm cho người ta như đang thưởng thức cảnh đẹp, động tác cùng tư thế của Mộ Phương Hoa cũng không thua Tần Thư Dao.
Nhưng khi đến một bước cuối cùng, động tác của Tần Thư Dao bỗng nhiên trở nên huyền ảo, cuối cùng tạo ra một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, mà lúc này Trà Hương cũng lập tức nhẹ nhàng bước đến...
Lúc này Mộ Phương Hoa lại chỉ tạo ra một đóa hoa mai, hơn nữa chỉ thoáng qua. Làm nàng ta tự cho là bản thân đã thắng, đến khi nhìn về phía Tần Thư Dao, lại nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn vẫn còn loáng thoáng hiện ra ở trước mặt mọi người như trước...
Bỗng nhiên một trận tiếng vỗ tay vang lên, một đám người mới hồi phục từ trong kinh ngạc.
Mộ Phương Hoa lại như là bị ủy khuất lớn, chạy vội đến trước mặt một gã nam tử cách đó không xa, sau đó lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Tứ ca, huynh đã đến rồi. Nếu huynh lại không đến, người muội muội này của huynh đã bị người khi dễ đến chết rồi!"
Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt cười sờ sờ đầu Mộ Phương Hoa, sủng nịch nói: "Tài nghệ muội không bằng người, làm sao bị người khi dễ chứ?"
Nghe vậy Mộ Phương Hoa lập tức buồn bực đánh Mộ Tử Liệt hai cái, ủy khuất nói: "Tứ ca cũng không giúp muội, lại nói chuyện giúp người ngoài!"
Lúc này Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục cũng đều đứng lên, Mộ Phượng Thiên lại càng cười đi đến trước mặt Mộ Tử Liệt, nói: "Tứ đệ, đệ đã trở lại. Đại ca còn tưởng rằng đệ còn muốn qua một năm rưỡi nữa mới bằng lòng trở về chứ!"
Mộ Tử Liệt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó cười nói với Mộ Phượng Thiên: "Tiếp vài ngày nữa chính là sinh thần của phụ hoàng, làm sao đệ có thể không trở lại chứ!"
Không khí dường như có chút ngưng trọng, Tần Thư Dao bỗng nhiên nhìn đến phía sau Mộ Tử Liệt còn đi theo một người, nàng đột nhiên trừng lớn hai tròng mắt, trong ánh mắt lộ ra oán hận vô tận.
Nàng không nghĩ tới Hàn Thế Quân nịnh bợ Tam hoàng tử không thành, lại lập tức đầu phục Tứ hoàng tử, đáng tiếc kiếp này bởi vì nàng phá rối như thế, sợ là Hàn Thế Quân cũng ôm sai đùi rồi.
Tần Thư Dao thu hồi hận ý trên mặt, lại khôi phục bộ dạng trong trẻo lạnh lùng vừa rồi, nàng đi lên phía trước hơi cúi người thi lễ với Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt, giòn tan nói: "Tứ hoàng tử an khang."
Mộ Phương Hoa lập tức lôi kéo cánh tay Mộ Tử Liệt, đung đưa nói: "Tứ ca, huynh cần phải vì muội lấy lại công đạo!"
Hai người Mộ Phương Hoa cùng Mộ Tử Liệt đều là Hoàng hậu sở sinh, cho nên cảm tình tự nhiên thắm thiết hơn nhiều so với những người khác. Mộ Tử Liệt nhẹ nhàng đưa tay sờ đầu Mộ Phương Hoa: "Nguyện đổ chịu thua (đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua), chỉ là dù sao muội cũng là công chúa Đại Minh triều chúng ta, cúi đầu nhận sai như một thứ dân sẽ làm nhục uy nghiêm của hoàng gia chúng ta..."
Tất nhiên Tần Thư Dao hiểu được ý trong lời nói của Mộ Tử Liệt, hơn nữa nàng cũng chưa hề nghĩ tới sẽ thật sự làm thế nào để khó xử Mộ Phương Hoa, mà chỉ muốn cho Mộ Phương Hoa có chừng có mực mà thôi.
Cho nên Tần Thư Dao lập tức cúi người thi lễ với Mộ Phương Hoa, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là dân nữ mạo phạm công chúa, kính xin công chúa thứ lỗi!"
Lúc trước quả thật Mộ Phương Hoa muốn chỉnh Tần Thư Dao, chỉ là hiện tại Mộ Phương Hoa thua thảm bại, lại thấy Tần Thư Dao thức thời cúi đầu nhận sai, cho nên cũng không lại so đo với Tần Thư Dao.
Lúc này Hàn Thế Quân cũng tiến lên phía trước, hành lễ với các vị hoàng tử, công chúa. Tần Tuyết Như thấy hắn có chút nhìn quen mắt, nghi hoặc hỏi: "Vị này là ngũ công tử Hàn gia?"
Hàn Thế Quân lập tức gật đầu, cười nói: "Trí nhớ của tam tiểu thư thật tốt, chính là tại hạ."
Nghe vậy trên mặt Tần Tuyết Như lập tức lộ ra vẻ mặt xem thường, chỉ là lại thấy hắn đi tới cùng Tứ hoàng tử, liền giấu xem thường đi, lại cười nói: "Không nghĩ tới hôm nay khách quý đến đây nhiều như vậy, mọi người ngồi xuống trước, ta đi bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nhiều điểm tâm, hoa quả mới!"
"Ngươi dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ Bản công chúa phạt ngươi cũng không được sao?" Mộ Phương Hoa tức giận nghiến răng.
Lúc này Tần Tuyết Như cũng đứng lên lôi kéo Mộ Phương Hoa, giả bộ khuyên can: "Công chúa, người đừng nóng giận. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Tính tình của đại tỷ ta giống cha ta, có chút khô khan. Nhưng tỷ ấy tuyệt đối không cố ý mạo phạm công chúa!" Nói xong lại lôi kéo Tần Thư Dao, nói: "Đại tỷ, tỷ mau quỳ xuống nhận sai với công chúa. Công chúa sẽ hết giận thôi!"
Hiện tại rốt cuộc Tần Thư Dao hiểu cái gì gọi là gán tội cho người khác rồi, cho dù nàng chưa làm chuyện gì, những chuyện này người có quyền thế muốn trách phạt nàng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hiện tại nàng hoàn toàn không có quyền thế gì, muốn đấu cùng Ngô thị, muốn đấu cùng Hàn Thế Quân, là quá mức ngây thơ rồi.
Tần Thư Dao vẫn đứng im lặng, nàng không đồng ý cứ cúi đầu như vậy, nàng không làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử ngồi ở một bên, hai người bọn họ đều lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận sai cho bản công chúa!" Mộ Phương Hoa vênh váo hống hách cười lạnh nói.
Tần Thư Dao quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng ta, Mộ Phương Hoa có chút chột dạ tránh ánh mắt nàng.
"Công chúa, không biết dân nữ phạm phải chuyện gì, kính xin công chúa chỉ rõ!" Từ đầu tới cuối Tần Thư Dao đều không có một chút khuất phục.
Mộ Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lời nói của Bản công chúa ngươi cũng muốn ngỗ nghịch?"
"Chẳng lẽ công chúa còn vì chuyện lần trước ở phủ trưởng công chúa mà tức giận? Công chúa muốn dân nữ nhận lỗi cũng được, chỉ là công chúa phải thừa nhận kỹ thuật pha trà của công chúa không bằng dân nữ, dân nữ mới nói xin lỗi!"
Lời này vừa nói ra mọi người xung quanh đều hơi sửng sốt, bọn họ đều cho rằng Tần Thư Dao sẽ quỳ xuống nhận sai, lại không nghĩ rằng trong lúc này rồi mà nàng còn dám khiêu khích Mộ Phương Hoa.
Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục đều nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần, mà Tần Tuyết Như tuy rằng khiếp sợ, trong lòng lại càng thêm đắc ý.
Mộ Phương Hoa bị tức giận làm trong lòng rối loạn: "Ngươi to gan lớn mật, vậy mà còn dám để Bản công chúa nhận thua!"
Nhìn bộ dạng này của Mộ Phương Hoa, Tần Thư Dao trái lại thẳng thắn vô tư, nàng vẫn mặt lạnh như trước, nhẹ giọng nói: "Công chúa là Thiên Chi Kiều Nữ, ngài muốn dân nữ dập đầu nhận sai, dân nữ cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chẳng lẽ công chúa không sợ bị người truyền ra sao, nói công chúa bởi vì tài nghệ không bằng người, cho nên bức dân nữ dập đầu nhận sai."
Mộ Phương Hoa nghe xong càng thêm tức giận: "Ngươi nói hưu nói vượn, khi nào thì Bản công chúa tài nghệ không bằng người?"
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng: "Công chúa đã không thừa nhận, vì sao chúng ta không so kỹ thuật pha trà một lần! Nếu dân nữ thua, tùy ý công chúa xử trí. Nhưng nếu dân nữ thắng, như vậy..."
Nàng cười nhìn về phía tiểu sư tử đã bị chọc giận, nói: "Như vậy xin mời công chúa xin lỗi dân nữ."
"Ngươi... Ngươi thế nhưng muốn Bản công chúa xin lỗi..."
Tần Thư Dao cười nói: "Còn chưa có so, công chúa liền nhận thua rồi?"
"Hừ, so thì so, Bản công chúa còn sợ ngươi hay sao!" Nói xong lập tức sai người đi chuẩn bị dụng cụ pha trà.
"Vậy thì tốt." Tần Thư Dao cười nói với hai vị hoàng tử ngồi một bên: "Kính xin Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử làm chứng."
Hai người Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử hơi vuốt cằm, xem như là đồng ý.
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cũng dám đi khiêu khích Bát công chúa, trong lòng đắc ý, trên mặt vẫn còn cố ý khuyên bảo: "Đại tỷ, tỷ đây tội gì chứ. Mặc kệ tỷ thua hay thắng, cũng đều bất kính với công chúa!"
Mộ Phương Hoa nghe xong những lời này trên mặt càng thêm tức giận, Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Tam muội lời nói này không đúng rồi, nếu ta thua, dập đầu xin lỗi công chúa, vậy người đời sẽ cảm thấy công chúa đa tài đa nghệ. Nếu ta thắng, công chúa cũng nói xin lỗi, vậy người đời sẽ nói công chúa không chỉ ôn nhu hiền lương, mà còn chấp nhận chịu thua trong đánh cuộc, chính là Thiên Tử Chi Phạm.” (Thiên tử là con trời, hoàng đế, chi là hướng về, hướng tới, Phạm là kiểu mẫu, mô phạm)
Mặc dù trong lòng Mộ Phương Hoa tức giận, nhưng cũng biết lời này của Tần Thư Dao quả thật có vài phần đạo lý, huống chi nàng cũng muốn trông thấy kỹ thuật pha trà của Tần Thư Dao đến cùng cao đến đâu, mà nàng ta lại có tự tin dám đánh cuộc với nàng như thế.
Sau một lúc lâu, vài thị nữ bưng dụng cụ pha trà cùng lá trà tới, hai người Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều rửa sạch tay, sau đó lại tỉ mỉ pha trà.
Chỉ thấy động tác của Tần Thư Dao thành thạo, tư thế tuyệt đẹp, mỗi một động tác đều làm cho người ta như đang thưởng thức cảnh đẹp, động tác cùng tư thế của Mộ Phương Hoa cũng không thua Tần Thư Dao.
Nhưng khi đến một bước cuối cùng, động tác của Tần Thư Dao bỗng nhiên trở nên huyền ảo, cuối cùng tạo ra một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, mà lúc này Trà Hương cũng lập tức nhẹ nhàng bước đến...
Lúc này Mộ Phương Hoa lại chỉ tạo ra một đóa hoa mai, hơn nữa chỉ thoáng qua. Làm nàng ta tự cho là bản thân đã thắng, đến khi nhìn về phía Tần Thư Dao, lại nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn vẫn còn loáng thoáng hiện ra ở trước mặt mọi người như trước...
Bỗng nhiên một trận tiếng vỗ tay vang lên, một đám người mới hồi phục từ trong kinh ngạc.
Mộ Phương Hoa lại như là bị ủy khuất lớn, chạy vội đến trước mặt một gã nam tử cách đó không xa, sau đó lôi kéo cánh tay của hắn nói: "Tứ ca, huynh đã đến rồi. Nếu huynh lại không đến, người muội muội này của huynh đã bị người khi dễ đến chết rồi!"
Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt cười sờ sờ đầu Mộ Phương Hoa, sủng nịch nói: "Tài nghệ muội không bằng người, làm sao bị người khi dễ chứ?"
Nghe vậy Mộ Phương Hoa lập tức buồn bực đánh Mộ Tử Liệt hai cái, ủy khuất nói: "Tứ ca cũng không giúp muội, lại nói chuyện giúp người ngoài!"
Lúc này Mộ Phượng Thiên cùng Mộ Thiếu Dục cũng đều đứng lên, Mộ Phượng Thiên lại càng cười đi đến trước mặt Mộ Tử Liệt, nói: "Tứ đệ, đệ đã trở lại. Đại ca còn tưởng rằng đệ còn muốn qua một năm rưỡi nữa mới bằng lòng trở về chứ!"
Mộ Tử Liệt nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó cười nói với Mộ Phượng Thiên: "Tiếp vài ngày nữa chính là sinh thần của phụ hoàng, làm sao đệ có thể không trở lại chứ!"
Không khí dường như có chút ngưng trọng, Tần Thư Dao bỗng nhiên nhìn đến phía sau Mộ Tử Liệt còn đi theo một người, nàng đột nhiên trừng lớn hai tròng mắt, trong ánh mắt lộ ra oán hận vô tận.
Nàng không nghĩ tới Hàn Thế Quân nịnh bợ Tam hoàng tử không thành, lại lập tức đầu phục Tứ hoàng tử, đáng tiếc kiếp này bởi vì nàng phá rối như thế, sợ là Hàn Thế Quân cũng ôm sai đùi rồi.
Tần Thư Dao thu hồi hận ý trên mặt, lại khôi phục bộ dạng trong trẻo lạnh lùng vừa rồi, nàng đi lên phía trước hơi cúi người thi lễ với Tứ hoàng tử Mộ Tử Liệt, giòn tan nói: "Tứ hoàng tử an khang."
Mộ Phương Hoa lập tức lôi kéo cánh tay Mộ Tử Liệt, đung đưa nói: "Tứ ca, huynh cần phải vì muội lấy lại công đạo!"
Hai người Mộ Phương Hoa cùng Mộ Tử Liệt đều là Hoàng hậu sở sinh, cho nên cảm tình tự nhiên thắm thiết hơn nhiều so với những người khác. Mộ Tử Liệt nhẹ nhàng đưa tay sờ đầu Mộ Phương Hoa: "Nguyện đổ chịu thua (đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua), chỉ là dù sao muội cũng là công chúa Đại Minh triều chúng ta, cúi đầu nhận sai như một thứ dân sẽ làm nhục uy nghiêm của hoàng gia chúng ta..."
Tất nhiên Tần Thư Dao hiểu được ý trong lời nói của Mộ Tử Liệt, hơn nữa nàng cũng chưa hề nghĩ tới sẽ thật sự làm thế nào để khó xử Mộ Phương Hoa, mà chỉ muốn cho Mộ Phương Hoa có chừng có mực mà thôi.
Cho nên Tần Thư Dao lập tức cúi người thi lễ với Mộ Phương Hoa, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là dân nữ mạo phạm công chúa, kính xin công chúa thứ lỗi!"
Lúc trước quả thật Mộ Phương Hoa muốn chỉnh Tần Thư Dao, chỉ là hiện tại Mộ Phương Hoa thua thảm bại, lại thấy Tần Thư Dao thức thời cúi đầu nhận sai, cho nên cũng không lại so đo với Tần Thư Dao.
Lúc này Hàn Thế Quân cũng tiến lên phía trước, hành lễ với các vị hoàng tử, công chúa. Tần Tuyết Như thấy hắn có chút nhìn quen mắt, nghi hoặc hỏi: "Vị này là ngũ công tử Hàn gia?"
Hàn Thế Quân lập tức gật đầu, cười nói: "Trí nhớ của tam tiểu thư thật tốt, chính là tại hạ."
Nghe vậy trên mặt Tần Tuyết Như lập tức lộ ra vẻ mặt xem thường, chỉ là lại thấy hắn đi tới cùng Tứ hoàng tử, liền giấu xem thường đi, lại cười nói: "Không nghĩ tới hôm nay khách quý đến đây nhiều như vậy, mọi người ngồi xuống trước, ta đi bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nhiều điểm tâm, hoa quả mới!"