Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 30
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 30
Một xô nước đá hắt thẳng vào mặt, Vũ Đình đang trong cơn mê man bị cảm giác lạnh buốt dội đến, tinh thần lập tức muốn tỉnh lại. Mấy giọt nước chảy tong tong từ trên trán xuống lướt qua mi mắt của cô, trước mặt chỉ có thể nhìn thấy một màn nước nhòe nhoẹt cùng với vài bóng người mờ mờ. Một giọng đàn ông nói tiếng Anh vang lên:
“Con khốn, mở mắt ra”
“Các người là ai?”. Không biết đã hôn mê qua bao lâu, tác dụng phụ của thuốc mê thật sự khiến cô cảm thấy toàn thân rệu rã, lúc mở miệng nói cũng nghe được giọng mình thều thào.
Lại thêm một xô nước nữa tạt vào mặt Vũ Đình, lần này tâm thức đã tỉnh táo hẳn, cô nhận ra mình đang bị trói quặt tay vào một chiếc ghê, cổ tay và chân bị dây thừng thít chặt đến mức tê dại, phía trước mặt là một phòng giam rộng rãi, những người vừa mới nói chuyện là Linda cùng đám phiến quân của cô ta.
Linda ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế dài tân cổ điển, trên người mặc một bộ sườn xám xẻ tà đến tận đùi kiểu Trung Quốc, miệng ngậm một chiếc tẩu thuốc, chậm rãi nhả khói. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy chán ghét và khinh miệt:
“Biết tại sao tao chưa giết mày luôn không?”
“Linda, mày không dưng bắt tao đến đây là ý gì?”
“Không phải nói rất rõ rồi sao?”. Linda rít một hơi thuốc dài nữa rồi mới thản nhiên đáp: “Giết mày. Nhưng để tao chơi một chút đã. Để mày chết dễ dàng quá thì chẳng còn gì thú vị”
“Mày có gan bắt tao thì tốt nhất cũng phải rõ một điều, Việt, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho phiến quân”
“Vậy sao?”. Cô ta cười lạnh: “Tô Uy Việt hiện giờ không rảnh rang để đối đầu với phiến quân. Anh ấy bây giờ còn đang bận xử lý tổ chức W . Đợi đến khi có thể tới đây tìm mày, chỉ sợ lúc đó mày đến xương cũng chẳng còn”
“Mẹ kiếp. Mày dám tung tin cho tổ chức W?”
Ánh mắt Linda lóe lên một tia nguy hiểm, cô ta hạ tẩu thuốc xuống, sải chân đi về phía Vũ Đình. Bàn tay cô ta nhấc cằm cô lên, bóp mạnh một cái, dù là tay phụ nữ nhưng lực cũng không thua kém đàn ông là bao, khiến xương hàm Vũ Đình đau nhức như muốn vỡ vụn ngay tức thì: “Hóa ra mày cũng không ngu lắm. Tao cố ý tung tin cho tổ chức W tấn công Tô Uy Việt. Rất hiếm khi anh ấy chỉ để một người đàn em đi theo bảo vệ, thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, sao tổ chức W có thể bỏ qua”
“Con khốn này, mày cố ý đặt anh ấy vào nguy hiểm còn đứng đây khoe khoang? Cái tâm ý liên hôn của mày, mẹ nó, chỉ xứng đáng ném cho chó gặm”
“Chó gặm”. Linda đột ngột buông tay, sau đó không báo trước liền giáng thẳng vào mặt Vũ Đình một bạt tai: “Loại phụ nữ như mày mới đáng ném cho chó gặm. Thứ vô dụng như mày cũng xứng đáng ở bên cạnh anh ấy? Nói cho mày biết, tao có gan đặt Việt vào nguy hiểm cũng có năng lự đưa anh ấy thoát ra khỏi nguy hiểm. Tao không phải đồ ăn hại như mày, ở Kuwait, phiến quân mới là mạnh nhất”
Vũ Đình liếm liếm khóe môi, cảm nhận được vị mặn của máu nơi đầu lưỡi, lại thấy một nửa gương mặt đau đớn như sắp bị hủy đi đến nơi. Thế nhưng cô vẫn kiên quyết không khuất phục, không van xin, không tỏ ra yếu đuối, chỉ phá lên cười:
“Tao không cần biết phiến quân mày mạnh cỡ nào. Tao chỉ biết nếu Việt có mệnh hệ gì, mày đừng hòng sống yên”
Bốp!!!
Lại ăn thêm một bạt tai nữa, máu từ khóe miệng Vũ Đình chảy ròng ròng xuống cằm. Linda gườm gườm nhìn cô:
“Thứ ngu ngốc không biết trời cao đất dày”
“Linda, mày theo anh ấy nhiều năm như vậy cũng không làm Việt động lòng, còn tao thì khác, anh ấy yêu tao. Thế nên nếu mày dám giết tao, đừng nói đến phiến quân, ngay cả mười tám đời tổ tông nhà mày anh ấy cũng sẽ truy sát đến cùng. Chúng ta cá cược thử một ván không?”
Vũ Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, lúc này toàn thân đều đau nhức như có từng trận côn trùng ăn mòn da thịt, cô không thể cử động, cũng không thể gào thét kêu cứu, nhưng bởi vì muốn sống nên lý trí buộc phải gồng lên lấn át nỗi đau thân xác.
Vũ Đình biết rõ, Linda là kẻ kiêu ngạo, thấy cô nhất quyết không phục, cô ta sẽ không cam lòng, sẽ tiếp tục kéo dài thời gian tra tấn cho đến khi cô phải van xin thì thôi. Mà có như vậy thì cô mới thể đợi được tới lúc Tô Uy Việt đến.
Linda quả nhiên trúng kế, nhếch môi cười khinh bỉ: “Mày tự đánh giá mình quá cao rồi thì phải. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời”.
Nói rồi, cô ta vươn tay, tên đàn em phía sau liền bước lên một bước, cung kính đặt vào tay Linda một cây gậy bóng chày: “Trong giới xã hội đen, động lòng cũng chỉ để phát tiết, dù mày có được Tô Uy Việt yêu thích đi nữa thì cũng chỉ là công cụ phục vụ tình dục cho anh ấy thôi. Xã hội đen là nơi mà bất kỳ người nào cũng phải nỗ lực để trở thành kẻ mạnh, Tô Uy Việt muốn trở nên mạnh nhất thì cần phải liên hôn với phiến quân”
Gậy bóng chày mạnh mẽ đập xuống, cảm giác đầu tiên dội đến đại não Vũ Đình chính là một trận đau nhức đến mức không thể thở được, tiếp theo lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung.
Cô lập tức ngoảnh đầu phun ra một ngụm máu tươi, Linda nhìn thấy cảnh này, tâm trạng liền cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Cô ta đường đường là một thủ lĩnh phiến quân, hiếm khi tự tay hành hạ người khác, thế nhưng hôm nay lại ra tay tận ba lần với Vũ Đình: “Còn một chuyện, mày cứ yên tâm, tao sẽ không giết mày mà nhốt mày ở một nơi Việt không thể tìm thấy được. Như thế anh ấy sẽ không giết tao, vì giết tao rồi… anh ấy sẽ không thể nào tìm ra mày nữa”
Nói đến đây, cô ta bỗng dưng cười phá lên, dù gương mặt vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo và chán ghét nhưng đôi mắt lại không giấu nổi sự đố kị.
Phải, cô ta đố kị với Vũ Đình, bởi vì theo đuổi Tô Uy Việt nhiều năm như vậy cũng không thể làm anh động lòng, ngay cả động tình cũng chưa từng.
Đường đường là một thủ lĩnh trên vạn người, vậy mà Linda lại từng vứt bỏ sĩ diện, khỏa thân trèo lên giường của Tô Uy Việt. Cô ta muốn dùng thân xác mình để quyến rũ anh, khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất trong người đàn ông nổi tiếng không gần nữ sắc là Tô Uy Việt, thế nhưng lần nào anh cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt ghét bỏ và ghê tởm.
Linda vẫn nhớ như in thái độ lạnh hơn băng của Tô Uy Việt lúc đó, anh nói: “Mặc quần áo vào rồi ra ngoài”
“Anh không thấy cơ thể của em đẹp sao?”. Cô ta chớp chớp mắt, rướn người lên khoe bầu ngực cỡ đại cùng số đo ba vòng chuẩn hơn người mẫu của mình, ngoắc ngoắc tay dụ dỗ Tô Uy Việt: “Cơ thể này là của anh. Phiến quân cũng là của anh. Việt, liên hôn với em, chúng ta đôi bên cùng có lợi.
Em chỉ yêu thích mỗi anh”
Tô Uy Việt nhíu mày, ngay cả ánh mắt cũng không hề xuất hiện dù chỉ là một tia dục vọng nào, đôi mắt anh vẫn thâm sâu như đại dương mênh mông, có thể khiến người ta nhìn một lần liền bị nhấn chìm vào trong đó, thế nhưng Linda lại mãi mãi không thể nào chạm đến được một người quá lạnh lùng như Tô Uy Việt.
Anh chỉ im lặng hai giây rồi lạnh lùng xoay người đi ra thẳng ra cửa.
Linda lần đầu tiên vứt bỏ liêm sỉ vì một người, kết cục lại bị người ta coi thường, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô ta. Cô ta hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, gào lên: “Tô Uy Việt, anh có phải là đàn ông không hả?”
Anh nghiêng đầu, lười biếng đáp: “Liên quan gì đến cô?”
“Trùm vũ khí của tận hai châu lục lại không thích đàn bà sao? Tin tức này truyền ra ngoài anh làm sao có mặt mũi sống trong giới nữa đây?”. Linda cười chua chát: “Anh suốt ngày ở với một đám đàn em, yêu thích đàn ông, anh không sợ không đứng nổi trong xã hội đen nữa à?”
“Giới tính và vũ khí là hai phạm trù khác nhau. Lần này tôi nể mặt phiến quân tha cho cô, lần sau nếu còn đến đây làm những chuyện thế này, Linda, khi đó đừng trách tôi”
Nói rồi, Tô Uy Việt mở cửa đi ra bên ngoài, anh không gọi đàn em vào đuổi cô ta đi mà vẫn để Linda ở trong phòng mình suốt một đêm hôm đó. Người này, dù quá tuyệt tình nhưng cũng quá mức đàn ông, khiến cô ta dù nhục nhã đến muốn quên đi cũng không sao quên được.
Ai bảo người cô ta yêu là Tô Uy Việt chứ?
Cho đến sau này, lần đầu tiên Linda nhìn thấy Tô Uy Việt có đàn bà, trong lòng cô ta dẫu khổ sở và đố kị không sao chịu nổi, thế nhưng Linda vẫn tự an ủi mình rằng: Tô Uy Việt vẫn thích đàn bà là tốt rồi, anh không thích đàn ông là tốt rồi. Sẽ có một ngày cô ta chiếm được anh thôi. Sẽ có một ngày Tô Uy Việt phải ở trên giường cùng cô ta thôi.
Nhưng cô ta lại không có kiên nhẫn để chờ đến ngày đó. Cho nên trước tiên hành hạ con đàn bà của anh trước, ép Tô Uy Việt phải toàn tâm toàn ý liên hôn với cô ta.
Nhớ lại chuyện cũ, Linda càng cảm thấy giận run lên, giận bao nhiêu thì căm thù Vũ Đình bấy nhiêu. Cô ta rút ra từ bên hông một con dao găm sáng loáng rồi nâng mặt cô lên:
“Thế nào? Tự tin vì gương mặt này được Việt yêu thích đúng không?”
Nói xong không đợi Vũ Đình trả lời, cô ta lại bật cười thành tiếng: “Thế thì để tao cho mày vài vết sẹo trên mặt. Rạch nát khuôn mặt khốn kiếp này ra. Để xem đến khi mày xấu đến ma cũng chẳng thèm, Tô Uy Việt có còn yêu thích mày không?”
Toàn thân Vũ Đình thực sự hết sạch sức lực để chống cự, tuy nhiên nhìn mũi dao sáng loáng kia, trong lòng cô bỗng trỗi dậy một đợt căm phẫn. Gương mặt là cha mẹ cho, phụ nữ lại chỉ có mỗi dung nhan, Linda lấy tư cách gì để phá hủy nó?
“Khốn kiếp, bỏ tao ra. Bỏ ra”
Linda không thèm điếm xỉa đến sự vùng vẫy của cô, lạnh lùng hạ dao xuống, lưỡi dao vừa cắt một đường mảnh trên mặt Vũ Đình thì đột nhiên có người từ bên ngoài đẩy cửa xông vào.
“Báo cáo thủ lĩnh”.
Động tác của cô ta lập tức dừng lại, ánh mắt Linda đầy sát khí nhìn chằm chằm gã đàn em vừa vào, quát to: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi à?”
“Thủ lĩnh, thực sự có việc gấp nên em mới bất đắc dĩ vào đây. Ở ngoài Tô Uy Việt đã dẫn người đến rồi”
“Cái gì? Mày nói Tô Uy Việt đến?”
“Vâng, đã đến ngoài cổng rồi. Em đã cử người chặn anh ta nhưng…”. Tên kia nuốt khan một ngụm nước bọt, dừng một giây rồi mới nói: “…Chắc là không được lâu”
“Mẹ kiếp”.
Linda chửi thề một tiếng, sau đó quay lại nhìn Vũ Đình rồi ra lệnh cho đàn em: “Đưa con ranh đó vào phòng sóng âm, bật toàn bộ thiết bị bảo vệ và máy kháng xung lực”
“Rõ, thủ lĩnh”
Nói rồi, Linda ngay lập tức xoay người đi ra bên ngoài, vừa rời khỏi phòng giam chưa đầy hai mươi bước chân đã trông thấy Tô Uy Việt dẫn theo đàn em xông vào sảnh. Nơi đây là trại của phiến quân, có cả nghìn người bảo vệ, vậy mà lại cản không nổi một Tô Uy Việt và hơn một trăm người.
Tốc độ của anh cũng quá nhanh, mới chỉ chưa đầy một ngày đã xử lý xong đám tay chân của tổ chức W, sau đó đến tận đây tìm người.
Linda nheo mắt suy nghĩ vài giây rồi rảo bước đi lại gần: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao thế? Việt, anh chủ động đến chỗ em thế này làm em cảm thấy hơi khó tin đấy”
Tô Uy Việt liếc cô, sắc mặt u lãnh khiến Linda bỗng thấy chùn bước.
Liêm tiến lên phía trước, nói với cô ta: “Linda, hôm nay đại ca tôi đích thân đến đây, không muốn gây hấn với phiến quân, chúng tôi đến đây để tìm người”
“Người nào?”
“Dương Vũ Đình”
“Ồ, ý cậu là người đàn bà của đại ca cậu?”. Linda tỏ vẻ không liên quan, nhún vai nhìn Tô Uy Việt: “Việt, anh không giữ được người đàn bà của anh, lại đến tìm tôi đòi. Đây là đạo lý gì vậy?
Cô ta nói đến đây, lại rướn người ghé sát lại gần Tô Uy Việt, áo da bó sát hở nửa bầu ngựa đưa qua đưa lại trước mắt anh: “Nếu như muốn tôi giúp anh tìm thì cứ nói một tiếng, phiến quân sẽ lùng sục khắp Kuwait này giúp anh. Có điều, Việt à, phong lưu cũng nên có điểm dừng, tôi không đủ kiên nhẫn nhìn anh quấn quít bên người đàn bà khác đâu. Thêm nữa, chuyện chúng ta liên hôn đã truyền đi khắp nơi, anh định để tôi không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa sao?”
“Nghe cho rõ đây Linda, tôi không có hứng thú liên hôn với cô, cũng không muốn phí sức ở đây nói dông nói dài. Thả cô ấy, nếu không đừng trách tôi phá hủy trại phiến quân của cô”
“Anh dám?”
Lời vừa dứt, Liêm, Đỗ Khang cùng một toán đàn em lập tức giương súng, phiến quân trong trại cũng nâng vũ khí vào đám người của Tô Uy Việt. Hai bên gườm gườm nhìn nhau, tuy nhiên không bên nào nổ súng.
Linda cất tiếng: “Việt, anh vì một cô gái mà trở mặt với phiến quân?”
Tô Uy Việt vươn tay, bóp cổ tay cô ta, lực mạnh đến nỗi khiến Linda dù lăn lộn chinh chiến nhiều năm cũng phải đau đến tái mặt: “Tôi ghét nhất người khác dùng thủ đoạn sau lưng tôi, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ”
“Phiến quân không phải là tổ chức dễ động vào đâu, người như anh chắc phải hiểu rõ điều này. Nếu anh giết tôi, ba chữ Tô Uy Việt anh sẽ bị toàn bộ phiến quân trên khắp thế giới truy lùng. Anh định một chống hai sao? Cho dù anh có thể tạm bỏ qua tổ chức W để tiêu diệt phiến quân, nhưng tổ chức W cũng sẽ nhân cơ hội đó để giết anh. Khi đó trước sau, trái phải đều là địch, anh chống nổi sao?”
Linda nhếch môi cười nhạt, mở to mắt nhìn thẳng vào Tô Uy Việt. Cô ta dù tuổi còn trẻ nhưng từ khi sinh ra đã ở trong trại phiến quân, phải trả giá rất nhiều thứ mới có ngày hôm nay. Ở một nơi tàn khốc như phiến quân, một cô gái được tôn làm thủ lĩnh thì nhất định phải có bản lĩnh vô cùng lớn. Cho nên trước Tô Uy Việt sặc mùi sát khí như vậy, Linda vẫn tỏ bình tĩnh, cô ta biết cứng với Tô Uy Việt sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng, cho nên đành mềm thì nắn, rắn thì buông:
“Việt, cho nên anh vẫn nên quên cô ta đi, liên hôn với tôi. So với cô ta, về cơ thể hay về khả năng hỗ trợ cho anh, tôi đều hơn gấp trăm lần”
“Tôi không thích cô”. Anh hoàn toàn không để tâm lời nói của Linda, lạnh lùng mở miệng: “Trả lời vào vấn đề chính, người đâu?”
“Không biết. Tôi không giữ cô ta”
Tô Uy Việt nheo mắt, âm thầm đánh giá biểu hiện trên gương mặt cô ta. Chuyện Vũ Đình có nằm trong tay Linda không, anh cũng không thể chắc chắn. Lúc đó tình hình ở sân bay quá loạn lạc, camera quan sát đều đã bị hủy sạch, anh không thể dò ra được Vũ Đình đi đâu. Thêm vào đó, tổ chức W khi đó không thể rảnh tay bắt người được, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ, phán đoán Vũ Đình bị phiến quân đưa đi.
Dù sao phán đoán cũng chỉ là phán đoán, Tô Uy Việt xưa nay chưa từng hành động khi chưa có bằng chứng xác thực, lần này chẳng qua vì người mất tích là Vũ Đình, cho nên anh mới miễn cưỡng bỏ qua nguyên tắc của chính mình, không dám chắc cũng đến tìm người.
“Cô đảm bảo không giữ người?”
“Anh không tin tôi thì thử lục soát đi. Nếu như không có người anh cần tìm ở đây, anh định ăn nói thế nào với phiến quân?”
“Lô vũ khí thành Đông”. Tô Uy Việt đến nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp ra giá luôn.
Ở đất nước có chiến sự như Kuwait, vũ khí còn có giá trị hơn cả vàng, lô vũ khí ở thành Đông có khối lượng tương đương với lô cũ khí Frank đã cả gan cướp của anh, cho nên cái giá mà Tô Uy Việt đưa ra đương nhiên là vô cùng hấp dẫn.
Hơn nữa, Tô Uy Việt đồng ý đưa vũ khí cho phiến quân thực ra cũng có cái giá của nó, so với việc dùng vũ lực ép Linda, đàn em của anh dù tinh nhuệ đến bao nhiêu đi nữa, khi đối kháng trực diện với lực lượng hùng mạnh như phiến quân, dẫu thắng cũng vẫn sẽ phải chịu thương vong nặng nề.
Cho nên dùng vũ khí trao đổi là phương án tốt nhất.
Linda tỏ vẻ suy ngẫm một lát rồi gật đầu:
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh. Mời”
Tô Uy Việt liếc mắt về phía đàn em, bọn Liêm và Đỗ Khang ngay lập tức vâng một tiếng rồi bắt đầu tỏa đi tìm khắp trại phiến quân của Linda. Tuy nhiên dù đã lục soát rất kỹ nhưng không thấy tăm hơi người đâu. Thậm chí dùng cả máy quét 3D để dò không gian dưới mặt đất và tìm bằng bản đồ nhiệt cũng không thể tìm ra được Vũ Đình.
Sắc mặt Liêm khó coi nhìn anh, cúi đầu nói:
“Đại ca, đã tìm khắp mọi nơi rồi nhưng không thấy cô ấy”
Linda đứng bên cạnh nghe thế thì cười nhạt:
“Việt, tôi đã nói là tôi không giữ người. Lời nói của thủ lĩnh phiến quân, anh cũng không tin tưởng. Sau này tôi còn mặt mũi nào đứng trong giới nữa đây”
Tô Uy Việt liếc cô ta, không đáp. Linda lần đầu tiên thấy người chuyện gì cũng có thể làm được như anh, bây giờ cũng phải bó tay trước mình, trong lòng thực sự thấy hả hê vô cùng.
Thời gian qua cô ta đã bắt đầu gây dựng mối quan hệ với tổ chức W, thiết bị tạo sóng âm và máy kháng xung lực đều là do tổ chức này cung cấp. Nhốt Vũ Đình ở trong đó, Tô Uy Việt có dùng máy quét 3D của anh để tìm cũng không thể dò ra.
Linda nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm gương mặt hoàn hảo như tạc tượng của Tô Uy Việt, cất giọng:
“Cho nên Việt, anh phải có trách nhiệm trong chuyện này. Đêm nay là hội thường niên hàng năm ở trại phiến quân, anh ở lại đây uống rượu, coi như nể mặt tôi. Mọi người sẽ tự hiểu chuyện hôm nay là chuyện hiểu lầm. Hơn nữa, phiến quân cũng coi như là thổ địa ở Kuwait, bất kỳ ngóc ngách nào trên đất nước này đều có người của tôi, biết đâu qua đêm nay, tôi lại giúp anh tìm cô ta?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!