Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 23
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 23
“Chào mừng đến thế giới của tôi, Bội Bội”.
Những từ này còn kinh điển hơn cả một câu tỏ tình. Tô Uy Việt quanh năm chỉ thích sống cuộc đời cô độc, bây giờ lại đồng ý cho một người bước chân vào thế giới lạnh lẽo của anh.
Thế giới của anh có mưa gió máu tanh, có xác người trải thành đường, có dầu mỏ, có vũ khí đạn dược, thậm chí còn có thể phiêu bạt đến khắp nơi mọi chốn, thế nhưng anh sẵn sàng đưa cô thẳng vào đôi cánh của mình, sẵn sàng cho cô chạm đến trái tim anh.
Lời nói này thốt ra từ miệng ai cũng không thể chấn động bằng từ chính miệng Tô Uy Việt.
Cô sửng sốt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng ngời cùng ngay thẳng của anh, hoang mang một lát mới có thể thốt nên lời:
“Thế giới của anh… là những thứ này sao?”
“Đúng thế, đây chính là cuộc sống của tôi”. Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười hiếm hoi, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Tầm mắt Tô Uy Việt hướng về phía trước, cách một khoảng sàn nhà trống là một kho vũ khí đồ sộ hoành tráng, khối lượng nhiều đến mức có thể chất hết cả một căn phòng gần một nghìn mét vuông, tất cả đều là loại tiên tiến hiện đại, thật sự khủng bố đến nỗi người nào nhìn thấy cũng đều phải kinh hồn bạt vía.
Hóa ra Tô Uy Việt không phải thương nhân bình thường mà còn là liên quan đến việc dự trữ vũ khí. Chỉ là cô vẫn chưa thể hiểu, tại sao ở tại địa bàn của Frank này, anh lại nói đó là thế giới của anh.
Giữa lúc Vũ Đình còn đang há hốc miệng thì lại nghe tiếng Liêm nói: “Đại ca, lô hàng lần trước chúng ta bị cướp đúng là ở đây”
Tô Uy Việt bình thản gật đầu xác nhận: “Giấu cũng rất kỹ”
“Mẹ kiếp, thằng khốn Frank đúng là chán sống rồi, dám giăng bẫy cướp lô hàng của đại ca rồi đem về tận đây cất giấu, chẳng trách chúng ta không thể lần ra được”. Đỗ Khang hậm hực nhét súng vào thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi: “Đại ca, lần này có bằng chứng xác thực như vậy, nhất định phải lột da hắn”
Tô Thành Nam đứng bên cạnh cũng lắc đầu thở dài: “Nếu lần đó đại ca không đỡ cho Liêm một dao rồi bị thương, hắn có đầu thai mười kiếp cũng không có cửa cướp hàng của chúng ta. Đúng là chó ngáp phải ruồi ”
Thắc mắc trong lòng Vũ Đình được thông suốt, cô vô thức dời mắt xuống vòm ngực rộng lớn của Tô Uy Việt, chợt hiểu ra lần trước anh vì Liêm mà bị chém, sau đó mới bị vuột mất lô hàng. Frank là kẻ thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội này cướp vũ khí mang về đây.
“Đại ca, hình như trong số hàng này có cả đạn Rocket APKWS”. Bàn tay Liêm vẫn duy trì tư thế cầm súng hướng về phía trước, duy trì cảnh giác cao độ, anh ta nói: “Chúng ta còn chưa thương lượng mua xong được loại đạn này”
Ánh mắt Tô Uy Việt lặng lẽ quét một lượt quanh kho đựng vũ khí, cơ thể anh toát ra một vẻ lạnh lẽo đầy nguy hiểm, còn đáng sợ hơn cả số súng ống đạn dược kia gấp nhiều lần: “Toàn bộ vũ khí Frank thu thập được ở nơi khác cũng đều cất giấu trong này, tuy số kia chỉ bằng 1/10 của chúng ta, nhưng xét cho cùng thu hoạch cũng không tệ”
“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông”. Đỗ Khang bước lên phía trước hai bước, ngoảnh đầu nhìn Tô Uy Việt: “Đại ca, để em đi kiểm tra”
Nói xong, anh ta hùng hổ định xông qua khoảng trống trước phòng để đi đến chỗ để vũ khí, không ngờ bước chân còn chưa kịp chạm xuống bậc thềm, Tô Uy Việt đã đột ngột lên tiếng: “Dừng lại”
Dứt lời, anh cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Đỗ Khang, trực tiếp cầm khẩu súng trên tay quăng vào bên trong. Khẩu súng còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị một loạt tia laze bất thình lình chiếu đến, cắt vụn thành ba bốn mảnh ngay tức thì.
Đỗ Khang thấy cảnh này liền đen mặt, chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp”
“Cứ tưởng lô cốt là nơi trú ẩn an toàn, không ngờ thằng khốn kia còn dùng laze để bảo vệ kho vũ khí”
Vũ Đình lúc này cũng đang hít hít ngửi ngửi, nghe vậy mới ngẩng đầu nói: “Anh Khang, không những có laze, còn có khói độc nữa”
Sau khi Vũ Đình nói câu này, mấy người đàn ông đều quay lại nhìn cô. Tô Uy Việt biết người phụ nữ này có cái mũi còn thính hơn cả mình, cho nên khẽ bóp bàn tay Vũ Đình: “Em ngửi thấy cái gì?”
“Em ngửi thấy mùi Carbon minoxide, rất nhẹ, nhưng rõ ràng nó lẫn trong không khí. Hình như nếu bước vào đó trước khi tắt hệ thống bảo vệ, khí độc sẽ phun ra, giết chết toàn bộ chúng ta”
Tô Uy Việt cau mày ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: “Hắn muốn bảo vệ kho vũ khí, không muốn làm hỏng vũ khí”. Anh trầm mặc nhìn những dải đỏ laze chằng chịt trước mắt, hừ lạnh một tiếng: “Nhất định có công tắc tắt những thứ đó. Liêm, thử dùng máy dò tín hiệu đi”
“Vâng, đại ca”.
Liêm gật đầu, sau đó tiến lên hai bước, mở đồng hồ Smartwatch trên tay bắt đầu dò tín hiệu. Anh ta dò một lát, đọc kết quả xong liên quay đầu lại nói: “Đại ca, hệ thống này tắt mở bằng giọng nói”
“Thứ này trên mạng không có”. Tô Thành Nam ảo não lắc đầu: “Hơn nữa Frank cũng không để lộ những câu mệnh lệnh cho người khác thu âm. Đại ca, chúng ta phải làm thế nào?”
Tô Uy Việt không đáp, chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm từng chi tiết trong phòng kho, tất cả đám đàn em cũng đều im lặng nhìn theo anh. Một lát sau, ánh mắt sắc bén của Tô Uy Việt dừng lại ở một công tắc rất nhỏ màu xám nằm lặng lẽ ở tường bên đối diện, màu công tắc giống hệt màu tường, nếu không nhìn kỹ sẽ không tài nào phát hiện ra được.
Anh xòe tay ra, không nhìn Vũ Đình mà chỉ nói: “Súng”
Cô lập tức hiểu ý anh, liền vội vàng lấy súng của mình ra đặt vào lòng bàn tay Tô Uy Việt. Anh cầm lên nhắm thẳng vào công tắc, nheo mắt tính toán thứ gì đó rồi dứt khoát bóp cò.
Viên đạn bay đi, xuyên qua một rừng tia laze đang di chuyển chằng chịt một cách thần kỳ mà không bị laze cắt qua, ghim đúng một nửa vào phần trên của công tắc, phần còn lại ghim vào tường, chuẩn xác đến nỗi có thể vừa bật được công tắc mà không hề phá hỏng nó.
Về trình độ bắn súng này, Đỗ Khang là thầy dạy của Vũ Đình cũng phải bái Tô Uy Việt là sư phụ.
“Laze tắt rồi”. Đỗ Khang kêu lên một tiếng: “Đại ca, thứ kia đúng là công tắc phụ dùng để tắt hệ thống bảo vệ”
Vũ Đình cũng căng ngực lên hít hít ngửi ngửi, thấy lượng khí độc không hề đặc hơn mà vẫn nhẹ như cũ, cô mới quay sang gật nhẹ đầu với Tô Uy Việt: “Khí độc vẫn như cũ, chúng ta có thể đi qua”
“Được”. Anh hạ súng, một tay lại tiếp tục cầm bàn tay cô, ra lệnh cho đàn em đứng phía sau: “Kiểm tra vũ khí được rồi. Nhớ kỹ, hành động cẩn thận”
“Vâng, đại ca”
Đúng là sau khi công tắc kia được tắt, người của Tô Uy Việt bước vào bên trong mà không hề gặp phải thêm chướng ngại gì. Đỗ Khang cẩn thận kiểm tra các đầu đạn Rocket, lại chạm vào mấy chiếc hỏa tiễn xếp đầy trên thùng, chốc chốc lại quay sang bàn bạc gì đó với Liêm.
Vũ Đình lần đầu tiên nhìn thấy khí tài quân sự tiên tiến như vậy, trong lòng vẫn có chút kích động. Hơn nữa nhìn bọn họ kiểm tra vũ khí một cách thành thục, cũng đoán được người của Tô Uy Việt đã tiếp xúc với súng ống đạn dược từ lâu lắm rồi. Cô hỏi anh:
“Đây là cuộc sống của anh?”. Cô nghiêng đầu, ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ không tin nổi hướng về Tô Uy Việt: “Không phải thương nhân khai thác dầu mỏ mà là buôn bán vũ khí?”
Tô Uy Việt gật đầu, hỏi ngược lại cô: “Em không hài lòng?”
“Không phải, chỉ là em nghĩ… anh sẽ chọn một con đường dễ dàng hơn cho mình…”.
Cô biết, buôn bán vũ khí trước nay không bao giờ là con đường dễ dàng, người dấn thân vào con đường này cũng tương đương với việc bước đi trên một lưỡi dao sắc, chỉ cần sảy chân một chút cũng có thể mất mạng. Tô Uy Việt sở hữu số lượng vũ khí lớn thế này sẽ có trăm nghìn kẻ thù, cũng là mối nguy hại mà bất cứ chính phủ quốc gia nào cũng muốn diệt trừ, so với việc khai thác dầu mỏ, buôn bán vũ khí là công việc nguy hiểm hơn rất nhiều. Đạo lý này, người như anh làm sao có thể không hiểu?
“Đối với tôi, không có con đường nào dễ dàng. Muốn tồn tại thì chỉ có thể tự mình giành lấy mạng sống”. Tô Uy Việt mông lung nhìn về phía trước, bàn tay lật ngược lại, siết chặt từng ngón tay của Vũ Đình:
“Có vũ khí mới trở nên mạnh hơn”
Cô lặng lẽ nhìn anh, tay đột nhiên nhói đau. Lúc này mới nhận ra một chuyện rất hiển nhiên rằng: hoàn cảnh sống khác sẽ hình thành nhân sinh quan khác biệt.
Ví dụ như cô sinh ra đã được gối đầu trên nhung lụa, còn Tô Uy Việt, từ khi sinh ra đã buộc phải mạnh mẽ để sinh tồn.
Từ nhỏ anh đã học được đạo lý, muốn tồn tại chỉ có thể dựa vào bản thân. Lúc mới chỉ vừa biết nhận thức đã phải vật lộn giữa ranh giới sống chết, để có thể sinh tồn thì buộc phải ăn thịt sống, uống máu động vật, đêm đêm ngủ cùng một bầy sói, kết quả là đến tiếng người cũng không thể nói được.
Ở tuổi đó, anh đã nhận ra thế giới này vô cùng tàn khốc, nó sẽ không phân biệt anh là người hay sói, sẽ không vì anh yếu đuối mà rủ lòng từ bi, nếu như bản thân không tự học cách mạnh mẽ thì anh chỉ còn một con đường duy nhất, đó là chết.
Suốt những năm tháng đó, Tô Uy Việt đều tự mình tranh đấu, nỗ lực đến khi được đưa về hòa nhập với thế giới con người thì lại bị chính đồng loại của mình kỳ thị và xem thường. Anh vào quân ngũ, hy sinh máu và mồ hôi để bảo vệ biển đảo của tổ quốc, thế nhưng ngay cả việc tác chiến cũng bị đồng đội tách biệt. Cuối cùng chỉ có thể xuất ngũ phiêu bạt, có được mỏ dầu cũng phải đánh đổi bằng biết bao nhiêu máu và thịt, nếu không có vũ khí, không trở nên mạnh mẽ, liệu có một Tô Uy Việt tồn tại ở Kuwait này hoặc là trên thế giới này không?
Vũ Đình hít sâu một hơi rồi nói: “Em hiểu rồi. Cảm ơn anh, em thích thế giới này của anh”
Tô Uy Việt im lặng nhìn cô, ánh mắt như chất chứa một nụ cười.
Một lát sau, Đỗ Khang kiểm kê khối lượng vũ khí xong liền chạy lại phía Tô Uy Việt, sắc mặt có vẻ rất hài lòng: “Đại ca, vũ khí của chúng ta đủ cả. Vũ khí của Frank có thêm gần năm mươi đầu đạn Rocket”
Tô Uy Việt gật đầu: “Xếp vào hòm, vận chuyển ra bên ngoài”
“Vâng”
Công việc còn lại được giao cho Đỗ Khang, Liêm và đám đàn em, Tô Uy Việt và Vũ Đình cùng quay ngược lại đường hầm kia để trở về, đi theo anh còn có Tôn Lập và gã bác sĩ.
Sau khi ra khỏi hầm ngầm, Tô Thành Nam vừa đẩy cửa trèo lên bên trên thì đột nhiên thấy một họng súng chĩa thẳng vào đầu mình, đúng lúc này, Tô Uy Việt cũng ngay lập tức quay lưng về phía sau giương súng về phía Tôn Lập, còn hắn lại kề vật lạnh lẽo như băng vào eo Vũ Đình.
“Tô Uy Việt, kho vũ khí đó giao cho tôi”. Tôn Lập đột ngột đổi cách xưng hô, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo ẩn nhẫn hướng về Tô Uy Việt: “Bằng không, đừng trách tôi ra tay với cô ta”
“Tôn Lập, cuối cùng cũng lộ mặt”
“Không ngờ phải không?”. Hắn cười nhạt, bên trên nắp hầm lúc này đã xuất hiện rất nhiều người bịt mặt, tuy nhiên không phải người của Tô Uy Việt mà là đàn em của Tôn Lập: “Tô Uy Việt, thì ra cậu thông minh cả đời cũng có ngày hôm nay. Xem ra, tôi tìm thấy nhược điểm của cậu rồi”
Ánh mắt của Tôn Lập hướng đến Vũ Đình, khẩu súng trên tay hắn tì mạnh vào hông cô: “Nếu như không có cô gái này, chắc chắn cả cậu và Tô Thành Nam chỉ xử lý người của tôi một loáng là xong. Bây giờ vướng cô ta nên không thể ra tay được phải không? Sợ bắn trúng cô ta?”
Tô Thành Nam bực bội chửi thề một tiếng: “Tôn Lập, mẹ kiếp, mày dám?”
“Dù sao nơi này cũng nên đổi chủ rồi. Việt, cậu sở hữu một mỏ dầu dồi dào tài nguyên, lại có cả kho vũ khí lớn mạnh thế này, tôi không tranh thủ kiếm chác một chút thì thực thấy có lỗi với bản thân”. Tôn Lập bỗng nhiên nghiến răng gằn lên: “Nếu không muốn cô ta chết thì hạ súng xuống”
Trong hoàn cảnh này, bọn họ chỉ có ba người đứng dưới miệng hầm, bên trên lại có một đám người cầm súng máy chĩa xuống, nếu như không vướng Vũ Đình thì Tô Uy Việt vẫn có khả năng xoay chuyển cục diện, dùng Tôn Lập để uy hiếp đàn em hắn bên ngoài, thế nhưng vì Vũ Đình lại đang ở trong tay hắn cho nên anh không thể manh động.
Nhưng như thế cũng có nghĩa là, nếu anh hạ súng thì chính tính mạng của anh lại rơi vào nguy hiểm.
Vũ Đình không muốn Tô Uy Việt mạo hiểm vì mình, hơn nữa cô cũng không muốn mình phiền lụy đến ai, cho nên vẫn đứng thẳng người, kiên quyết nói: “Mặc kệ em, anh đừng hạ súng xuống”
“Câm miệng”. Tôn Lập gằn lên một tiếng.
“Khốn kiếp. Mày có giỏi thì giết tao đi. Dùng một người phụ nữ để uy hiếp anh ấy, mày đúng là không có liêm sỉ. Tôn Lập, mày câm miệng thì có”. Nói rồi, lại quay sang Tô Uy Việt, gài lên: “Việt, cứ mặc kệ em”
Lời còn chưa dứt thì Tôn Lập đã giơ báng súng lên định đập vào gáy cô, tuy nhiên, đúng lúc này thì Tô Uy Việt cũng ném súng xuống đất, thản nhiên đáp: “Dù sao cũng chỉ là một lô vũ khí, nếu đã muốn đến vậy thì cho ông”
“Việt”. Vũ Đình đang cãi hăng, thấy vậy liền trợn tròn mắt nhìn Tô Uy Việt, tuy nhiên anh chẳng mảy may quan tâm, ánh mắt lướt qua cô như muốn nói “đừng sợ”.
Tôn Lập liền bật cười ha hả: “Phải thế chứ. Tô Uy Việt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Mau bảo thằng nhãi bác sĩ hạ súng xuống. Tất cả chúng mày trèo lên trên”
Lúc này, bàn tay Tô Thành Nam nắm chặt khẩu súng đến các khớp xương trắng bệch, cậu ta nhất định không hạ súng mà chỉ quay lại nhìn đại ca mình. Tô Uy Việt vẫn bình tĩnh như thường, lạnh nhạt cất giọng: “Nam, hạ súng xuống”
“Nhưng mà đại ca”
“Hạ súng”
Tô Uy Việt quát một tiếng, Tô Thành Nam đành phải nghe theo. Cậu ta vứt khẩu súng xuống rồi đi ra bên ngoài, Tô Uy Việt cũng trèo lên, Tôn Lập và Vũ Đình đi phía sau.
Tôn Lập giải bọn họ vào phòng chỉ huy, lúc vừa ngồi yên vị thì đàn em của Tô Uy Việt cũng bắt đầu khiêng từng hòm vũ khí đi lên khỏi hầm ngầm. Tôn Lập quan sát qua camera thấy cảnh này thì sảng khoái cười lớn, cầm một tập hồ sơ ném lên bàn, Vũ Đình liếc qua bìa thấy trên đó ghi mấy chữ: Hợp đồng chuyển nhượng mỏ dầu Lưỡng Hà.
“Thứ này tôi đã soạn sẵn, ký vào đây”. Ông ta ra lệnh.
Lúc này, người của Tôn Lập đã vây kín phòng chỉ huy, riêng Tô Uy Việt bị tám người cầm súng chĩa vào đầu, chỉ cần anh có động tác phản kháng thì bọn chúng sẽ nổ súng ngay lập tức. Còn Vũ Đình và Tô Thành Nam thì ngồi ở ghế sofa bên kia, mỗi người bị một người bịt mặt dí họng súng vào thái dương.
Tô Uy Việt nhíu mày nhìn bản hợp đồng giây lát, sau đó không cầm bút lên mà chỉ bình thản dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt lên nhau, điệu bộ vô cùng nhàn nhã, dường như mấy thứ vừa diễn ra chẳng hề làm anh bận lòng: “Xem ra để đoạt được kho vũ khí này, ông đã phải nhẫn nhịn không ít”
“Cũng tạm. Dù sao cũng đợi đến được ngày này. Có mỏ Lưỡng Hà, có vũ khí. Trở nên mạnh mẽ hơn, không cần phải nghe lệnh ai nữa”
“Làm sao ông biết được Frank giấu vũ khí trong lô cốt dưới đất?”
Tôn Lập nhếch môi cười nhạt: “Dù sao tôi cũng chẳng còn hứng giấu cậu, nói cho cậu biết cũng không ảnh hưởng gì. Mấy năm qua tôi bỏ công sức ra điều tra Frank, cài gián điệp bên cạnh hắn. Cách đây một thời gian, tôi mới biết gần đây chuyển sang đi săn vũ khí trên khắp châu lục, hầu hết đều là đi cướp hoặc ăn trộm về, sau đó bán cho một tổ chức ở Nam Cực. Lô vũ khí đã cướp được của cậu rồi giấu trong lô cốt, vài ngày nữa cũng vận chuyển sang đó”
Tôn Lập lật giở bản hợp đồng trên bàn, mở đến trang mà Tô Uy Việt cần ký, sau đó chỉ chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh tên hắn: “Việt, dù sao tôi cũng không có ý định tha mạng cho cậu. Cậu ký thì sẽ được chết nhẹ nhàng. Không ký thì tôi có thể dùng ngón tay cậu điểm chỉ. Có điều như vậy thì cậu sẽ chết không dễ dàng gì đâu. Ít nhất, cậu cũng không muốn tận mắt nhìn thấy con đàn bà của cậu bị người của tôi giày vò đến chết chứ?”
Vũ Đình đang ở gần đó, mấy chữ này lọt vào tai liền ngẩng đầu nhìn ông ta, không hề sợ hãi mà trong lòng chỉ có kinh tởm và phẫn nộ.
Thế nhưng thái độ của Tô Uy Việt lại không hề suy chuyển, cất giọng lạnh như băng:
“Sống cũng hơn nửa đời người, lẽ nào không có ai dạy ông đạo lý này”.
Anh nói đến đây, vẻ mặt của Tôn Lập hiện lên vẻ sửng sốt, hắn đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm liền lập tức rút súng ra, tuy nhiên ngay lúc đó tất cả các họng súng trong phòng đều đồng loạt chĩa về phía hắn.
Cục diện thay đổi nhanh hơn một cái chớp mắt, Vũ Đình kinh ngạc nhìn đám người của Tôn Lập vừa rồi vẫn đằng đằng sát khí như muốn lấy mạng Tô Uy Việt, bây giờ lại đòng loạt xoay nòng súng nhắm vào Tôn Lập. Biến thành người của hắn uy hiếp chính hắn.
Tô Uy Việt nói tiếp câu vừa rồi: “Thứ không phải của mình mà dám động tới, ắt phải trả giá. Tham lam nhất định không có kết cục tốt đẹp”
“Chuyện gì?”. Tôn Lập đảo mắt một vòng, quát đám người bịt mặt: “Chúng mày đang làm cái gì? Tao mới là chủ của chúng mày, mau bắn Tô Uy Việt”
Vừa nói xong, một mũi tên từ đâu xuất hiện, lẳng lặng và nhanh như cắt xuyên gió lao đến, cắm thẳng vào cổ tay đang cầm súng của Tôn Lập. Hắn bị bất ngờ liên tiếp, nhất thời không kịp phòng bị, khẩu súng trên tay văng xuống đất.
Tôn Lập hoảng hốt gào lên: “Tô Uy Việt”
Tô Thành Nam lúc này mới đứng lên, khinh miệt nhìn hắn: “Thế nào Tôn Lập, không ngờ đúng không? Người của mày lại chính là người của bọn tao.”
Tôn Lập hoảng hốt vẫn không cam tâm, quay đầu hét to: “Chúng mày làm cái gì thế? Tao mới là chủ của chúng mày. Chĩa súng về hướng Tô Uy Việt, mau đổi hướng chĩa súng về phía Tô Uy Việt”
“Tên khốn nhà mày”. Đỗ Khang từ bên ngoài xuất hiện, trên tay vẫn cầm một cung tên, đi vào bên trong phòng. Anh ta cúi đầu chào Tô Uy Việt, sau đó mới quay sang nhìn Tôn Lập: “Ngay từ khi nhìn bản đồ đường hầm dưới mặt đất, đại ca tao đã biết mày là kẻ phản bội rồi. Chẳng qua là tương kế tựu kế để mày lộ mặt thật sớm một chút thôi. Mày nghĩ mày có đủ bản lĩnh qua mặt đại ca sao? Nói cho mày biết, người của mày bố trí đã bị tiêu diệt sạch sẽ từ tám đời rồi”
Anh ta vừa dứt lời, những người bịt mặt ban nãy vốn tưởng là đàn em của Tôn Lập liền kéo khăn bịt mặt xuống, tất cả đều là người của Tô Uy Việt. Ban nãy Tôn Lập còn huênh hoang mình là chủ, to tiếng ra điều kiện với Tô Uy Việt, bây giờ lại biến thành một kẻ tay không tấc sắt chống lại một đống người vũ trang đầy đủ.
Tôn Lập hai mắt long lên sòng sọc, gầm lên: “Không thể nào”
“Đào đường hầm nối dài đến tận kho vũ khí, bày trò dẫn tao đến phá các phòng tuyến bảo vệ của Frank, sau đó làm ngư ông đắc lợi”. Toàn thân Tô Uy Việt lạnh lẽo như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, ngữ điệu sắc bén như dao cứa: “Tôn Lập, trên đời này không có kẻ nào dám giở trò sau lưng tao mà có thể sống”
“Không thể nào. Kế hoạch của tao rất chu toàn. Tại sao mày phát hiện ra được, không thể nào”
“Mày quên mất một chuyện. Cát không thể đào từ dưới lên”
Nghe xong câu này, Vũ Đình mới quay sang nhìn Tô Uy Việt, lúc này thì chính bản thân cô cũng đã thông suốt tại sao anh lại sớm phát hiện ra Tôn Lập là nội gián. Hóa ra là vì cát không thể đào từ dưới lên, Frank không thể đào hầm ngầm xuyên từ mỏ của hắn sang đến tận mỏ của Tô Uy Việt, bởi vì chỉ cần đào đến lớp cát dày trên sa mạc, cát sẽ tràn xuống từ cổng hầm, vùi lấp lại như cũ.
Bởi thế cho nên chỉ có thể là có người đào cát ra từ bên trên. Tôn Lập chính là muốn tương kế tựu kế, kích động đám công nhân, dẫn dụ Tô Uy Việt đến kho vũ khí dưới lòng đất của Frank, sau đó chờ anh cướp về rồi đón lõng giết anh. Vừa không tốn sức lại vừa có thể độc chiếm kho vũ khí khủng bố kia.
Tên cáo già này, đã giảo hoạt đến mức hóa thành tinh rồi. Đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Tô Uy Việt. Hắn vốn tưởng mình đủ bản lĩnh chơi lại được anh, hóa ra cũng chỉ là con kiến trong lòng bàn tay Tô Uy Việt mà thôi.
Tôn Lập thấy vậy, cũng biết mình thông minh cả đời, cuối cùng vẫn thua thảm bại trong tay Tô Uy Việt, liền cay đắng bật cười ha hả: “Thì ra là vậy. Tô Uy Việt, tao thua rồi”
“Giết hắn đi”.
Tô Uy Việt không thừa hơi nói dông nói dài với Tôn Lập, nghiêng đầu bảo một người đàn em rồi đứng dậy đi về phía Vũ Đình.
Khi anh vừa chạm đến người cô thì bên tai vang lên mấy tiếng “đoàng… đoàng”, Tôn Lập bị bắn, mồm miệng trào máu gục xuống dưới đất, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Tô Uy Việt.
Mấy người đàn em của anh cứ nghĩ Tôn Lập chỉ còn thoi thóp nên đồng loạt thu súng, trong một khắc liền buông lỏng cảnh giác. Đúng lúc bọn họ định cúi xuống khiêng Tôn Lập ném ra ngoài thì bàn tay hắn đã lén rút ra một khẩu súng lục mini giấu trong người, cố rướn chút sức tàn nhắm về phía Tô Uy Việt, nhân lúc chưa ai kịp phản ứng đã ngay lập tức bóp cò.
Cùng lúc này, Vũ Đình vừa đứng dậy thì đột nhiên thấy một nòng súng đen ngòm ngay phía sau lưng anh. Khi ấy cô không nghĩ ngợi được gì, chỉ hành động theo phản xạ, lập tức ôm lấy Tô Uy Việt xoay một vòng, cuối cùng tự mình lĩnh trọn một viên đạn.
“Bội Bội”. Tô Uy Việt lập tức gầm lên, vươn tay đỡ lấy cô. Ở phía bên kia Đỗ Khang cũng nhanh như chớp rút súng bắn liên tiếp về phía Tôn Lập, người hắn biến thành một tổ ong đâu đâu cũng trào máu tươi, lần này chết không kịp nhắm mắt.
“Việt… em…”. Ngay cả Vũ Đình cũng không nghĩ mình có thể bị trúng đạn, nằm trong tay anh mà vẻ mặt vẫn còn chưa hết được vẻ ngạc nhiên.
Máu trên lưng cô chảy ra bàn tay anh, Tô Uy Việt cố rịt chặt vết thương, ánh mắt luôn thâm trầm lạnh nhạt lúc này cũng phảng phất một chút đau lòng. Phải. Lần đầu tiên anh biết thế nào là đau lòng…
Âm thanh trong cổ họng Tô Uy Việt hơi khàn khàn: “Không sao. Tôi sẽ cứu em”
“Em sắp chết rồi hả? Chảy… chảy máu thế này là sắp chết phải không?”
“Em sẽ không chết”
“Nhưng mà… em thấy… sao sao ấy. Việt… em thấy đau quá”. Vũ Đình mấp máy môi, cô chưa chuẩn bị tinh thần cho việc mình sẽ chết, toàn thân chỉ có một cảm giác lạ lẫm và kinh hãi: “Đau…”
Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì đột nhiên thấy hai mắt tối sầm lại, sau đó dù cố chớp thế nào cũng không thấy một chút ánh sáng nào nữa. Bàn tay của Vũ Đình đang níu chặt lấy tay áo của Tô Uy Việt không còn chút sức lực, buông thõng xuống.
Trước khi mọi thứ chìm vào tối tăm, cô thật sự rất muốn nói hết một câu: “Đau thế này, em không muốn chết”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!