Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 18
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 18
Kuwait là một quốc gia tại Tây Á, nằm tại rìa phía bắc miền đông bán đảo Ả Rập và đầu vịnh Ba Tư.
Đất nước này không khác các quốc gia còn lại ở Trung Đông là mấy, bởi vì có trữ lượng dầu mỏ rất lớn nên trong lịch sử đã bị rất nhiều cường quốc nhăm nhe xâm lược, điều này cũng dẫn đến chiến tranh và bất ổn chính trị kéo dài nhiều năm.
Đến nay, Kuwait mặc dù đã vươn lên trở thành một trong số những quốc gia giàu có nhất trên thế giới, tuy nhiên tại các vùng biên giới, đặc biệt là biên giới dài 240km với Iraq thì lại thường xuyên xảy ra tranh chấp quân sự, một số thành phần phản động nổi dậy thành phiến quân gây nhiễu loạn vùng biên.
Sau đó, phiến quân và các thế lực khác từ nhiều nơi trên thế giới chiếm một số mỏ dầu ở nơi giáp ranh này, Tô Uy Việt cũng có một mỏ dầu ở đây, đó chính là mỏ Lưỡng Hà mà bọn họ đang trên đường đi đến.
Có thể nói, đối với thế giới hiện đại, dầu chính là vàng đen và những người chiếm đóng được những mỏ dầu chính là mục tiêu để những kẻ khác nhòm ngó và xâu xé. Tô Uy Việt khách quan mà nói cũng chỉ là một kẻ đến từ đất nước nhỏ bé ở Châu Á, có bản lĩnh sở hữu được một mỏ dầu ở vùng chiến sự như vậy ắt hẳn cũng phải trải qua rất nhiều hiểm nguy tranh đấu.
Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc anh có rất nhiều kẻ thù, chỉ cần sơ sảy một chút thôi cũng có thể mất mạng.
Đoàn xe đi năm tiếng thì đến một vùng đất trông có vẻ rất cằn cỗi, dân cư thưa thớt, chỉ có một số khu công nghiệp được dựng nên giữa sa mạc, tường rào bao kín, ở giữa có một cây cột cao chọc trời phun lửa và khói đen ngày đêm.
“Ồ”. Vũ Đình lần đầu tiên thấy khu công nghiệp có hình thù kỳ dị kiểu này, liền đoán ra đây chính là nơi khai thác dầu. Cô phấn kích kêu lên: “Nhìn kìa, cột lửa kia giống hệt cột lửa ở giàn khoan trên biển”
Cô quay đầu nhìn Tô Uy Việt, cười híp mắt: “Trước tôi xem tivi cũng thấy giàn khoan dầu trên biển cũng phun lửa ra kiểu này”
Tô Uy Việt liếc cô, không nói gì.
Đúng lúc này, đoàn xe cũng chầm chậm dừng lại. Tôn Lập ngồi ở ghế trước ngoái đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt của Vũ Đình có vẻ hào hứng như vậy liền bật cười: “Cô gái, đây là mỏ Lưỡng Hà, mỏ dầu có trữ lượng lớn nhất ở vùng này. Người sở hữu nó chính là anh Việt”
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, tròn xoe mắt hỏi lại: “Của anh ấy?”
“Như vậy mà cũng không biết sao?”. Tôn Lập cười: “Xem ra anh Việt bảo bọc cô kỹ quá rồi”
Vũ Đình bất ngờ lần hai, mắt tròn mắt dẹt nhìn khu khai thác rộng đến hàng trăm nghìn mét vuông được xây dựng đồ sộ, tường rào thép gai bao quanh, trong lòng không nhịn được cảm thán một tiếng.
Gia tài của Tô Uy Việt quả thực quá mức kinh người, chẳng trách có thể mua đứt được Vân Sơn. À không, Vân Sơn so với thứ này cũng chỉ như muối bỏ bể. Thế lực của Tô Uy Việt quả thực khiến người ta chỉ nhìn sơ bên ngoài thôi cũng phải kinh hồn bạt vía.
Khi cô còn ngơ ngơ ngác ngác ngác thì Liêm lên tiếng: “Chúng ta đi thôi”
“Được”
Bọn họ đi xuyên qua cổng lớn vào bên trong khu khai thác, nhìn thấy tận mắt mới biết Lưỡng Hà thực sự lớn thế nào. Những ngôi nhà vuông vức nhau xếp thành mấy hàng dài trên sa mạc, ở giữa là nơi đặt máy khoan với trăm nghìn đường ống dẫn và các tum đựng dầu kích thước cực lớn, trông hoành tráng còn hơn phim ảnh gấp trăm lần.
Công nhân đang lao động bên trong có khoảng mấy trăm người, người nào cũng lực lưỡng, cơ thể đen bóng do phơi nắng làm việc, khi nhìn thấy đoàn xe đi vào, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe đầu tiên, cũng chính là chiếc xe mà Vũ Đình và Tô Uy Việt ngồi.
Vũ Đình lúc đó đang mải há hốc miệng đánh giá mỏ Lưỡng Hà, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của bọn họ thì giật mình, theo bản năng tránh đi. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác những người công nhân này không ổn chút nào, lẽ ra phải tỏ ra e dè hoặc không quan tâm mới đúng, thế nhưng đáy mắt của một số người lại hiện lên vẻ khó chịu, quẫn bách và thậm chí còn cả căm thù.
Không khí ở đây hết sức kỳ lạ!
Đoàn xe đi vào hai trăm mét thì dừng lại ở trước một ngôi nhà lớn, có vẻ giống như nhà chỉ huy. Một người từ bên trong chạy ra, anh ta da cũng đen nhám bởi phơi nắng phơi gió sa mạc, tuy nhiên cơ thể người này hơi thấp bé nên có thể nhìn ra là người Châu Á. Anh ta nói bằng tiếng Việt Nam với Tô Uy Việt:
“Đại ca, anh đến rồi”
“Lâm”. Tô Uy Việt gật đầu: “Tình hình thế nào?”
“Sáng nay lại phát hiện ra thêm mấy xác người của chúng ta ở bãi dầu phía sau”. Sắc mặt người đàn ông tên Lâm có vẻ hơi khó coi, anh ta liếc qua Vũ Đình một cái rồi ngay lập tức dời mắt: “Đại ca, chúng ta vào bên trong đã”
“Được”
Vào bên trong mới biết khu nhà ở đây đều bố trí rất hiện đại, ngoài máy móc điều khiển tiên tiến thì ở chính giữa toà nhà còn có bốn màn hình tinh thể lỏng lớn, trên đó đang phát hình ảnh từ khắp các camera ở giếng dầu. Lâm báo cáo sơ bộ tình hình xảy ra sáng nay cho Tô Uy Việt, anh nghe xong mới lạnh nhạt đáp:
“Điều tra ra được người nào làm chưa?”
“Đại ca, camera bị phá hỏng, đám công nhân cũng đồng lòng nhất quyết không khai ra, em cũng phạt một vài kẻ làm gương nhưng không ăn thua. Không tra ra được”
“Chết tiệt”. Đỗ Khang chửi thề một tiếng: “Bọn chúng bây giờ không sợ trời không sợ đất nữa rồi”
“Không”. Tô Uy Việt nói: “Chúng đang đợi chúng ta”
Tô Uy Việt đột nhiên nói vậy, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên anh. Liêm là người đi theo Tô Uy Việt lâu nhất, anh ta cũng là người hiểu đại ca mình nhất, cho nên lên tiếng:
“Đại ca, ý anh là chúng đang nhẫn nhịn chờ chúng ta đến mới nổi loạn uy hiếp?”
Tô Uy Việt gật đầu, ngầm xác nhận.
Vũ Đình không hiểu tường tận cuộc nói chuyện của bọn họ, tuy nhiên nếu như sắp xếp thông tin lại thì cô mang máng suy đoán ra được đám công nhân làm trong mỏ dầu này có ý định làm phản, chỉ là không rõ tại sao lại làm phản mà thôi. Nếu như có ý định làm loạn để đòi tăng lương hoặc giảm giờ làm, nhất định Tô Uy Việt sẽ không đích thân đến, mà trong chuyện này nhất định còn có ẩn tình khác nữa.
Buổi tối, bọn họ ăn cơm ngay trong khu vực khai thác dầu. Vũ Đình không hợp với đồ ăn ở đây nên ăn rất ít, hơn nữa đám công nhân cứ nhìn cô chằm chằm nên cô có cảm giác không được tự nhiên, nuốt cũng không trôi.
Vũ Đình ăn xong liền lang thang ra vòi nước rửa mặt, ở đây là sa mạc nên nhiệt độ rất nóng, ngay cả nước rửa lên mặt cũng bị sưởi thành âm ấm, rửa lên mặt không thoải mái chút nào.
“Sao thế? Mặt mày nhăn nhó thế kia”. Tô Thành Nam không biết xuất hiện từ bao giờ, đứng khoanh tay tựa vào tường nhìn cô.
Vũ Đình vốc thêm hai vốc nước tạt vào mặt, xong xuôi mới nhăn nhó đáp: “Em cứ cảm thấy chỗ này không ổn”
“Buổi tối em đừng chạy lung tung. Công nhân ở đây quanh năm không tiếp xúc với đàn bà, giống như hổ đói. Em là phụ nữ, lọt vào chỗ họ sẽ rất nguy hiểm, hiểu không?”
“Thế nên anh mới đi theo em à?”
Tô Thành Nam sờ sờ cằm: “Ban đầu anh cũng có ý định như vậy, chỉ là chưa kịp nói, đại ca đã bảo anh trông chừng em”
“Xì, đại ca anh sợ em chạy lung tung gây phiền phức thì có”
“Anh phục em đấy, làm sao em nịnh nọt được đại ca cho em đi thế? Rõ ràng chuyến đi này rất nguy hiểm”
Vũ Đình không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Cuộc sống của bọn anh lúc nào cũng nguy hiểm như vậy à? Ở Vân Sơn không phải tốt hơn sao? Đến vùng chiến sự giành mỏ dầu làm gì?”
“Haha, cái con bé này”. Tô Thành Nam bật cười: “Cuộc sống của bọn anh làm gì có hai chữ ‘yên ổn’. Muốn được yên ổn thì buộc phải đấu tranh. Đi theo đại ca đến ngày hôm nay, có cơm ăn áo mặc, vậy là đã gọi là yên ổn rồi”
Đúng vậy, nuôi một đống đàn em, cho họ cơm ăn áo mặc, mua vũ khí quân sự, nếu không xông pha nguy hiểm thì làm sao có những thứ đó? Hoặc giả như Tô Uy Việt lỡ bước chân vào con đường này rồi, bản thân đã có vô vàn kẻ thù, đâu thể nói rút lui là có thể an toàn rút lui?
Vũ Đình không nói nữa, chỉ gật đầu rồi theo Tô Thành Nam đi vào bên trong. Tối hôm đó, bọn họ được sắp xếp nghỉ ngơi ở các phòng VIP trong mỏ dầu. Tô Uy Việt ngủ ở một phòng lớn, nội thất toàn đồ hiện đại xa xỉ, Đỗ Khang, Tô Thành Nam, Liêm thay nhau trực, Tôn Lập và người của hắn ở khu kế bên.
Vũ Đình đi qua đi lại trên hành lang, cắn móng tay suy nghĩ xem đến đây thì mình có nên chui vào ngủ cùng phòng với Tô Uy Việt không. Dù sao thì toàn bộ người ở đây đều là đàn ông, cô không ghép phòng được với ai, mà chui vào ngủ cùng anh thì cũng hơi mất mặt. Hơn nữa gã bác sĩ đã nói nơi này rất nguy hiểm, cô ngủ một mình cũng không ổn. Cho nên cứ đắn đo mãi mà không dám vào phòng Tô Uy Việt.
Đi đi lại lại hơn hai mươi vòng thì nghe tiếng cửa bật mở. Tô Uy Việt đứng trước cửa phòng, cau mày: “Định làm ồn đến bao giờ?”
“À tại… tôi không ngủ được”. Vũ Đình gãi đầu, ngượng ngập nhìn anh: “Xin lỗi”
Vị đại ca nào đó không thèm đáp, chỉ lạnh lùng quay người đi vào trong phòng, tuy nhiên anh cũng không đóng cửa lại, Vũ Đình bắt đầu học được cách “nhìn nhiều hiểu nhiều”, sung sướng như mở cờ trong bụng, vội vội vàng vàng chui vào bên trong, cũng tiện tay khóa cửa.
Gan của cô càng ngày càng to, vào phòng liền đi thẳng một mạch đến giường, lật chăn nằm xuống ngay cạnh Tô Uy Việt, nhân lúc anh đang trừng mắt chưa kịp nói gì thì Vũ Đình đã với tay tắt đèn ngủ bên cạnh, cười hì hì: “Đại ca. Ngủ ngon”
Căn phòng chẳng mấy chốc tối đen, ánh mắt ai đó có muốn giết người đến nơi cô cũng không nhìn thấy.
Tô Uy Việt: “…”. Thật muốn chửi thề một tiếng.
Vũ Đình ngủ một mạch đến tận nửa đêm, đột nhiên bị một tiếng động nhẹ ở ban công bên ngoài làm tỉnh giấc. Bản thân cô bình thường chỉ cần nhắm mắt là ngủ say như chết, không hiểu sao đêm nay lại nhạy cảm với âm thanh như vậy. Cô lập tức quay sang định đánh thức Tô Uy Việt, tuy nhiên vừa ngoảnh đầu đã thấy anh mở mắt từ bao giờ.
Trăng trên sa mạc rất sáng, chiếu qua tấm rèm cửa mỏng màu trắng xuyên vào bên trong, có thể thấy mờ mờ sườn mặt anh. Vũ Đình hơi chột dạ, nhỏ giọng nói khẽ: “Có người”.
Tô Uy Việt liếc cô, ra hiệu im lặng. Vũ Đình ngoan ngoãn gật đầu, mím môi căng thẳng nhìn ra ngoài ban công, một lát sau thấy một bóng hình in lên rèm cửa, người này có vẻ rất cao lớn, đêm khuya lẻn vào đây nhất định là có ý đồ không tốt đẹp gì.
Hắn đi lại gần tấm kính ở cửa sổ sát sàn, sau đó dùng mũi dao bậy khe cửa, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, thậm chí trong suốt cả quá trình đều không phát ra tiếng động gì, đến khi cửa mở ra, một đôi chân đen xì bắt đầu bước vào.
Tô Uy Việt không động tĩnh, tâm trạng Vũ Đình vì sợ hãi mà căng lên như dây đàn.
Cô đưa tay xuống, âm thầm huých vào tay anh như muốn cảnh báo, thế nhưng Tô Uy Việt cũng không có ý định động thủ mà chỉ lặng lẽ quan sát người kia. Lúc này, Vũ Đình mới phát hiện ra bọn chúng có đến ba, bốn người, tất cả đều mặc đồ đen, bịt mặt, tay người nào cũng cầm dao sáng loáng.
Tim cô càng lúc càng đập như trống dồn, từng thớ thịt trên người căng cứng như bị ướp giữa một thùng đá. Bước chân của bọn chúng chậm rãi đi lại gần giường, đúng lúc giơ cao dao lên định chém xuống thì đột nhiên Tô Uy Việt bật dậy, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy sượt qua mặt một làn gió, sau đó đã thấy con dao kia biến mất, Tô Uy Việt bẻ mạnh tay hắn khiến xương tay kêu hai tiếng “răng rắc”, tiếp theo chân cũng nhanh như chớp đạp mạnh vào một tên khác, khiến hắn bổ nhào đập vào gã ở phía sau, đổ rầm một tiếng xuống sàn nhà.
Vũ Đình lúc đó cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần, cầm chăn lao lại hai kẻ vừa ngã xuống đất trùm lên, sau đó đấm đạp như điên. Ở phía bên này Tô Uy Việt cũng chỉ mất thêm năm giây để bẻ cổ tên còn lại, anh sải hai bước đến chỗ cô, sau đó ngay lập tức xách cổ cô đặt qua một bên.
Lúc chân Vũ Đình vừa bị nhấc lên trên không thì mũi dao của một tên liền xuyên qua chăn, đâm thẳng lên trên, mũi dao lạnh lẽo sáng loáng như rạch trong màn đêm khiến người khác không khỏi rùng mình.
Khi đó nếu Tô Uy Việt chậm một giây thôi thì chắc chắc bàn chân của cô đã bị đâm thủng rồi.
Thính giác nhạy bén quá mức kinh người, bái phục!!!
Vũ Đình toát mồ hôi lạnh, đứng một bên nhìn chằm chằm Tô Uy Việt, ánh sáng mờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ thấy cảnh tượng gì, chỉ nghe những tiếng xương gãy răng rắc, tiếp theo là những tiếng “hự… hự” rất nhỏ. Cuối cùng không gian liền trở về vẻ tĩnh lặng như cũ.
Vũ Đình bắt đầu hơi sốt ruột, khẽ gọi tên anh: “Việt”
“Bật điện”. Anh nói.
Cô lần mò xoay người ra phía sau định tìm tới công tắc, tuy nhiên chợt nhớ ra nơi này sử dụng đèn cảm ứng, liền vỗ vỗ tay hai cái. Đèn điện lập tức bật lên, khi ánh sáng soi rõ mọi thứ trước, cảnh tượng trong phòng thực sự đã dọa Vũ Đình một trận thất kinh.
Hai kẻ nằm dưới chân Tô Uy Việt đều không phải là công nhân trong mỏ dầu, tuy cùng là người Kuwait nhưng bọn chúng không đen nhẵn vì lao động vất vả như đám công nhân mà người nào cũng đều có sẹo trên mặt. Bọn chúng bị bẻ cổ đến chết, toàn bộ xương cốt trong người hình như đã gãy sạch nên dáng nằm co rúm vặn vẹo, mắt trợn ngược, hốc mắt mũi, miệng và tai đều trào ra máu tươi. Tên còn lại ở trên giường cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, một con dao cắm ở ngay tim, cổ cũng gãy lìa.
Vũ Đình kinh hãi nhìn Tô Uy Việt, anh ra tay không một chút lưu tình, cũng không mở miệng ra hỏi bọn chúng lấy một câu, trực tiếp giết sạch.
Giết một cách quá tàn nhẫn khiến cô nhất thời cảm thấy không chấp nhận được.
“Anh… anh…”. Cô lắp bắp: “Bọn chúng chết… hết rồi. Sao anh có thể…”
Vẻ mặt Tô Uy Việt không mấy quan tâm đến thái độ sợ hãi của cô. Anh nhìn chằm chằm vào hai thi thể dưới chân, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô dùng lòng nhân từ, hy sinh bản thân để bọn chúng giết?”
Câu hỏi này khiến tinh thần của Vũ Đình lập tức bình ổn lại. Tô Uy Việt nói đúng. Đã đặt chân đến một nơi nguy hiểm nghĩa là phải đấu tranh để sinh tồn, phải lựa chọn giữa mạng sống của mình và lòng nhân từ. Chẳng phải Đỗ Khang cũng đã nói rồi sao, “nhân nhượng với kẻ thù là tàn bạo với chính mình”, nếu ban nãy Tô Uy Việt không ra tay thì bây giờ có lẽ kẻ chết sẽ là cô và anh.
Chỉ là… lần đầu tiên thấy người bị giết như thế này, cô vẫn có chút không thích nghi nổi.
Vũ Đình hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi”
Đúng lúc này ngoài ban công lại vang lên một tiếng động như có người nhảy vào, Vũ Đình như chim sợ cành cong, lập tức xoay người về hướng đó, giữ tư thế phòng bị. Tuy nhiên vài giây sau cô lại thấy người bước vào là Liêm.
Anh ta xách theo một tên sát thủ đã bị chặt đứt hết gân tay, máu trên người hắn chảy thành dòng dọc theo ban công, sắc mặt bị mất máu trở nên tái nhợt. Liêm đảo mắt nhìn ba thi thể trong phòng, vội vã lên tiếng:
“Đại ca, anh không sao chứ?”
“Không sao”. Tô Uy Việt nhìn tên sát thủ còn sống, âm thầm đánh giá hắn từ đầu đến chân một lượt. Tên đó vừa nhìn thấy anh đã chửi ầm lên bằng tiếng Ả Rập, Vũ Đình đứng một bên không hiểu gì, chỉ tròn mắt nhìn Liêm dùng khuỷu tay thúc vào miệng hắn khiến máu tiếp tục trào ra.
Liêm nói: “Đại ca, anh đoán đúng. Đêm nay bọn chúng thế nào cũng giở trò”
Nói như vậy nghĩa là Tô Uy Việt đã dự liệu mọi việc từ trước, anh đã sớm biết đêm nay sẽ có kẻ tìm cách sát hại mình nên mới sắp đặt mọi chuyện như vậy. Ngẫm lại mới thấy đêm nay không hề có người đàn em nào canh gác cho giấc ngủ của anh, người luôn cảnh giác cao độ như Tô Uy Việt, làm sao lại có thể bất cẩn như vậy được chứ?
Vũ Đình đang ngây ra ngẫm nghĩ thì đột nhiên anh nói: “Ra ngoài thôi”
“Vâng, đại ca”
Hai người đàn ông đi ra bên ngoài, Vũ Đình cũng không dám ở trong căn phòng toàn xác chết này một mình nên cũng lẽo đẽo đi theo. Xuống đến tầng một mới thấy bọn Tô Thành Nam, Đỗ Khang cùng những người khác đã đứng ở sân trống phía trước từ bao giờ. Còn phía bên kia, công nhân làm việc trong mỏ dầu cũng tụ tập nhau lại thành đám đông mấy trăm người, bọn họ cởi trần, người nhễ nhại mồ hôi, tay ai cũng đều lăm lăm vũ khí.
Khốn kiếp. Toàn là súng shotgun cổ lỗ sĩ, súng trường bán tự động, thậm chí còn có cả bom.
Quả thực là đã chuẩn bị kỹ lưỡng kế hoạch làm phản.
Một kẻ có mái tóc xoăn tít đứng ở trong đám công nhân bước ra, tay hắn cầm khẩu súng lục trông có vẻ còn mới, gào lên bằng thứ tiếng việt lơ lớ: “Tô Uy Việt, mày ra đây”
“Câm miệng. Bọn tao cho chúng mày cơm ăn áo mặc, cho chúng mày công việc, nuôi sống gia đình chúng mày, bây giờ chúng mày dám làm phản?”. Đỗ Khang cũng hét to.
“Bọn tao không muốn làm công nhân cho chúng mày nữa, gọi chủ của chúng mày ra đây. Tô Uy Việt, mau ra đây. Nếu không đừng trách bọn tao san bằng giếng dầu này. Đến lúc đó cả hai bên đều chết. Mạng của công nhân bọn tao không giá trị bằng giếng dầu của mày, khôn hồn biết thiệt hơn thì ra đây”
Lúc này, bước chân Tô Uy Việt mới đến bậc thềm trước sân, sắc mặt anh vẫn bình thản như cũ, dường như không hề bất ngờ khi đám công nhân đột ngột phục mang vũ khí đến tạo phản.
Đỗ Khang đang định chửi thề thì thấy đại ca mình, đành im miệng, quay đầu lại chào một tiếng “đại ca”, sau đó đám đàn em của Tô Uy Việt liền dạt sang hai bên, tách ra để anh đi vào.
Tô Uy Việt thẳng lưng, áo sơ mi màu đen khẽ lay động trong gió: “Đều làm việc ở đây đã lâu, thẳng thắn nói chuyện đi. Các người muốn gì?”
Trước khi anh đến, đám công nhân bừng bừng khí thế, vậy mà lúc nhìn thấy bóng dáng Tô Uy Việt, bọn chúng dường như cũng bị sát khí từ anh làm cho nhụt chí. Nhất thời im lặng nhìn nhau.
Vài giây sau, tên cầm đầu đám công nhân nói: “Tô Uy Việt, bọn tao đến đây để đòi lại công bằng”
“Thế nào là công bằng?”. Anh nhướng mày.
“Mỏ dầu này các người khai thác lâu rồi, thu hoạch đủ rồi. Đời chúng mày ăn sung mặc sướng, bọn tao lại ở đây bán mạng kiếm tiền cho chúng mày hưởng thụ. Không phải nói ở Kuwait có vũ khí thì có quyền sao? Nhìn xem, bọn tao bây giờ ai ai cũng có súng đạn, chúng ta công bằng. Vậy thì lý do gì bọn tao phải tiếp tục bán mạng cho mày?”
“Nếu không muốn làm nữa thì có thể nghỉ việc”. Liêm nói.
“Đơn giản vậy sao?”. Tên cầm đầu cười phá lên: “Công sức anh em bọn tao mang về cho chúng mày bao nhiêu tiền, bây giờ nghỉ việc là xong? Nói cho chúng mày biết, đừng có mơ. Hôm nay anh em bọn tao đến đây, mày đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, mỏ dầu này nhất định anh em bọn tao phải lấy”
Công nhân muốn nổi dậy đòi cướp mỏ dầu? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, cô nghĩ đám người này không thể nào không biết nói đạo lý như vậy, chắc hẳn có kẻ đứng sau lưng kích động chúng nổi dậy. Kẻ đó cố tình hãm hại Tô Uy Việt để cướp mỏ dầu này.
“Công bằng mà các người muốn?”. Liêm đột nhiên gằn giọng: “Mẹ kiếp, muốn cướp trắng tài sản của người khác thì đúng hơn”
Đám công nhân thấy những người bên này tỏ thái độ như vậy, bắt đầu đổi giọng điệu: “Mấy thằng Đông Á bọn mày không có vũ khí chỉ là lũ rác rưởi, thứ hạ đẳng như chúng mày không đủ tư cách làm chủ người hồi giáo bọn tao. Nói cho chúng mày biết, bây giờ chúng mày có vũ khí, bọn tao cũng có vũ khí. Công nhân bọn tao chắc chắn đông hơn bọn mày, hôm nay nếu chúng mày không chấp thuận để bọn tao tiếp quản mỏ dầu thì đừng mong đi được khỏi đây”
Dứt lời, bọn chúng đồng loại giơ súng lên, kẻ cầm lựu đạn trong tay sẵn sàng mở chốt.
Vũ Đình nhìn đám công nhân người nào người nấy đều to con, cơ bắp cuồn cuộn, da đen bóng nhẫy, bọn họ có tới ba bốn trăm người, trong khi Tô Uy Việt chỉ có mấy chục người, nếu đối đầu trực diện thì dù Tô Uy Việt có mạnh đến đâu cũng khó tránh khỏi thiệt thòi.
Lòng Vũ Đình sốt ruột như lửa đốt, đang không biết tình hình trước mắt sẽ diễn biến như thế nào thì đột nhiên lại nghe Đỗ Khang nói:
“Đại ca, em lấy súng máy”
Thì ra là đã chuẩn bị sẵn vũ khí hạng nặng. Súng máy so với shotgun đời cũ của đám công nhân, chắc chắn uy lực hơn gấp nhiều lần, chỉ cần xả một vòng là hàng trăm người sẽ tan xương nát thịt.
Mặc dù như vậy quá tàn ác, hơn nữa đám công nhân chỉ bị xúi giục mới làm vậy, nhưng hoàn cảnh trước mắt thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Vũ Đình căng thẳng quay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của Tô Uy Việt cũng đang nhìn mình. Thái độ của anh rất lạnh nhạt, gương mặt cương nghị tràn đầy uy quyền nhưng lại phảng phất một vẻ cương trực đến khó tả.
Anh thản nhiên đáp: “Không cần”
Liêm, Đỗ Khang, Tô Thành Nam, thậm chí cả Tôn Lập cùng đồng thời quay sang nhìn anh. Tô Uy Việt lại làm như chẳng hề quan tâm đến bọn họ, chỉ ngước đám công nhân rồi nói to:
“Đó là công bằng các người muốn?”
“Đúng thế, tao đại diện cho anh em công nhân đòi lại công bằng. Chúng mày không đủ tư cách làm chủ bọn tao, mau cút khỏi đây để bọn tao tiếp quản mỏ dầu”.
Nói xong, tên cầm đầu lại dùng tiếng Ả Rập hô to câu gì đó, đám công nhân cũng đồng loạt hô theo, Vũ Đình nghe không hiểu. Thế nhưng Tôn Lập lại có lòng phiên dịch lại, ông ta nói:
“Anh Việt, bọn chúng nói chúng ta không có vũ khí thì đều là rác rưởi”
Đỗ Khang bực mình chửi thề một tiếng: “Mấy tên khốn Tây Á này, cùng là người Châu Á nhưng lại coi thường người phương đông chúng ta. Lần này nhất định phải dạy dỗ cho bọn chúng một trận”
Trong khi đó đám công nhân tiếp tục hô vang câu nói Ả Rập kia, không khí bắt đầu hừng hực khí thế, có kẻ còn phấn khích giơ súng lên trời bắn mấy loạt đạn chỉ thiên, ép Tô Uy Việt phải nhượng lại mỏ dầu đến cùng.
Lâm nghiến răng nói: “Một lũ ngu dốt, dùng mấy khẩu súng nát đó đối đầu với vũ khí hạng nặng. Bị kẻ khác giật dây mà không biết, dùng chính mạng mình để thí mạng cho hắn. Ngu dốt”
“Đại ca, chúng ta nên làm thế nào?”. Liêm lên tiếng.
Đúng lúc này, tên cầm đầu nhìn Tô Uy Việt, hét to: “Lũ Đông Á hạ đẳng chúng mày thì có bản lĩnh gì? Không có vũ khí thì khống chế nổi bọn tao sao? Tô Uy Việt, tao nói cho chúng mày biết, bọn tao không phục lũ hạ đẳng chúng mày”
Đám công nhân lại tiếp tục gầm lên, Tôn Lập phiên dịch lại: “Anh Việt, chúng nói có giỏi thì đánh tay không. Chúng ta không có bản lĩnh đánh tay không thì là rác rưởi”
Tô Uy Việt nghe xong không nói gì, chỉ chậm rãi quay lại nhìn Liêm: “Hạ vũ khí, không có lệnh của tôi, bất kỳ ai cũng không được nổ súng”
Dứt lời, anh tiến lên phía trước một bước, ánh mắt lạnh nhạt quét một lượt qua đám công nhân, sau đó thản nhiên nói một tiếng: “Không dùng vũ khí, một đánh mười”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!