Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 11
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 11
Tô Thành Nam nghe xong liền kinh ngạc kêu lên: “Em muốn chết đấy à? Đại ca không có đủ kiên nhẫn để phạt em đâu, mà cho em ăn đạn thật đấy”
“Em có cách khiến anh ta không giết em, anh có tin không?”
“Không tin”. Tô Thành Nam dứt khoát lắc đầu: “Anh sống đến bây giờ chưa thấy đại ca có lòng thương đối với đồng loại bao giờ, ngoài mấy anh em bọn anh ra, đại ca có thể tàn nhẫn với bất cứ ai. Anh ấy không phân biệt nam nữ, đã giết là giết thẳng tay. Đình à, em là cô gái đầu tiên chịu nói chuyện với anh, anh không muốn em chết thảm đâu”
“Ồ”. Vũ Đình hoàn toàn không quan tâm đến vế cuối cùng, cô chỉ đặc biệt chú ý đến hai chữ “tàn nhẫn”. Tô Uy Việt máu lạnh vô tình như vậy là do môi trường sinh tồn mà thành, con người không phải càng trải qua hiểm nguy lại càng ít có lòng tin đối với kẻ khác hay sao: “Vậy em càng muốn xem xem, đại ca anh có thể tàn nhẫn đến đâu”
“Đình”
“Bác sĩ, tin em đi. Trước đây em đi xem bói rồi, số em sống dai lắm, ít nhất phải thọ trên tám mươi tuổi. Em rơi xuống vực cao như vậy còn không chết, anh còn sợ gì chứ. Yên tâm ngủ đi”
Vũ Đình nói xong câu đó, cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt không sao tin được của Tô Thành Nam, trực tiếp nhắm mắt ngủ thẳng một giấc đến ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng hôm sau, không hiểu vì lý do gì mà Liêm đột ngột đến thả hai người họ ra ngoài. Gã bác sĩ được tha trước thời hạn một ngày, hứng chí khoác lác đến nỗi điếc cả tai. Vũ Đình thì không có tâm trạng đâu để ý đến mấy chuyện này, bước ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng ban mai rọi xuống Vân Sơn hùng vỹ liền cảm thán, vươn vai vặn mình một cái.
Bọn họ men theo con đường lát sỏi quay về biệt thự, Liêm cố ý đi theo sau cô, khi Tô Thành Nam đã bỏ xa một đoạn thì anh ta mới mở miệng nói:
“Chiều nay tôi có việc phải ra thành phố B, chuẩn bị đi, tôi đưa cô cùng đi”
“Chiều nay? Gấp như vậy sao?”
“Đây không phải là nơi cô lưu lại lâu dài. Hơn nữa lòng kiên nhẫn của đại ca tôi có hạn. Dù cô có quan hệ thân thiết với tư lệnh Kiên đến mấy, nếu còn gây phiền phức thì đại ca tôi nhất định sẽ không nương tay”
“Tôi không gây phiền phức. Hai lần trước quả thực tôi không cố ý. Sau này cũng sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy nữa. Vết thương tôi còn chưa lành, tạm thời chưa muốn rời khỏi Vân Sơn”
Liêm dừng bước nhìn cô, ánh mắt của anh ta rất lạnh nhạt, không sát khí như Tô Uy Việt mà lúc nào cũng tràn đầy cảnh giác: “Sự xuất hiện của cô ở đây, đối với đại ca tôi mà nói, đó chính là phiền phức”
“À…”
Vũ Đình chỉ “à” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu đi tiếp. Liêm đi phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lòng bắt đầu cảm thấy phức tạp chưa từng có. Trước đây, dù phải cùng đại ca xông pha hiểm nguy như thế nào, anh ta cũng chưa từng có cảm giác này.
Tô Uy Việt không hoàn toàn tin tưởng ai, không quá gần gũi với ai, ngay cả anh ta đi theo đại ca mình nhiều năm như vậy, cũng không hoàn toàn hiểu được Tô Uy Việt.
Chưa bao giờ anh ta thấy đại ca mình cứu một cô gái hai lần, không những vậy còn phá bỏ nguyên tắc đã đặt ra trước đây, tha cho cô ta hết lần này đến lần khác. Mặt khác, Vũ Đình nếu để ở Vân Sơn quá lâu, một là sẽ bị kẻ khác nhòm ngó, hai là sẽ mang đến phiền phức cho Tô Uy Việt. Mà bọn họ cũng đã đủ phiền phức rồi.
Thế nên để bảo vệ đại ca mình, bảo vệ Vân Sơn này, anh ta mới ra mặt xin cho Tô Thành Nam được giảm hình phạt một ngày, đồng thời đưa Vũ Đình về thành phố B sớm hơn một ngày.
Cô phải đi khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt!!!
Vũ Đình quay về biệt thự liền bị mấy người đàn em áp giải lên phòng, còn cẩn thận canh gác không cho cô chạy lung tung.
Cô ngồi một chỗ không yên, đang suy tính xem làm cách nào để gặp được Tô Uy Việt thì bỗng nhiên dì Lan mở cửa bước vào, trên tay cầm một bộ quần áo mới.
“Bội Bội, quần áo mới của con. Sau này về thành phố B nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé. Bảo vệ bản thân thật tốt”
Thấy dì Lan, trong đầu Vũ Đình liền lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt cô sáng rực: “Dì à, con nhất định sẽ không quên dì đâu”
“Nên quên đi thôi. Coi như chưa từng đến Vân Sơn này. Bởi vì có lẽ cả đời chúng ta sẽ không còn được gặp nhau nữa”
“Làm gì có chuyện đó chứ. Vân Sơn đâu phải là Triều Tiên, ở cùng một nước, dù sao nếu con nhớ dì thì con sẽ đến đây mà”
“Bội Bội, nơi này còn hơn cả Triều Tiên”. Dì Lan thở dài: “Không có người lạ ra vào, cách đây vài hôm, Việt cũng đã dựng rào chắn hết khu vực vùng núi phía trên, dù có rơi từ trên đó xuống thì cũng không thể đến đây được nữa. Bội Bội, cho nên sau này con không thể đến đây”
“Vậy dì có thể ra ngoài thăm con được không?”
“Không được. Dì ở đây quen rồi, hơn nữa nếu đi thì không ai chăm sóc cho các cậu ấy. Con xem, cả một biệt thự toàn là đàn ông, dì vắng mặt nửa ngày thì mấy cậu ấy phải làm sao chứ?”
Vũ Đình nghe vậy, sắc mặt liền trầm xuống, hai mắt cô bắt đầu rưng rưng: “Dì à, vậy là cả đời chúng ta không thể gặp lại nữa sao?”
“Bội Bội, con đừng buồn. Trở về thành phố B sống cuộc đời của con đi, nơi này không phải là chỗ con nên ở lâu dài”
“Vậy… con có thể đi gặp Việt, chào anh ấy một tiếng không? Dù sao anh ấy cũng là người đã cứu con”
“Không cần đâu. Có vệ sĩ canh gác bên ngoài, con không thể ra được. Hơn nữa, Việt cậu ấy không thích người lạ, cũng không cần con cảm ơn”
“Dì, ba mẹ con dạy, người nào có ơn với mình thì nhất định phải cảm ơn. Việt cứu con hai lần, lần trước con chưa kịp nói lời cảm ơn nào thì đã từ biệt rồi. Lần này anh ấy lại cứu con, có chết con cũng nhất định phải cảm ơn anh ấy một tiếng”
“Bội Bội…”
“Dì à, dì giúp con đi. Dì chỉ cần nói cho con biết phòng anh ấy ở đâu, con sẽ tự tìm đến. Nhất định sẽ không nói cho người khác biết”
Sau đó, cô nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ một hồi, cuối cùng dì Lan cũng phải động lòng, chỉ cho cô phòng của Tô Uy Việt. Thì ra nơi anh ta ở cách phòng của Vũ Đình có mấy chục bước chân, vậy mà hơn nửa tháng qua ở đây cô không thể nào phát hiện ra được.
“Bội Bội, tội gì con phải tự làm khó mình như thế? Cứ yên lành về đến thành phố B không phải tốt hơn sao?”
“Để quãng đời còn lại của con ở thành phố B không phải cắn rứt, con nhất định phải đi. Dì, bộ quần áo này con nhận. Dì đừng lo cho con”
Dì Lan thấy cô cương quyết như vậy cũng hết cách, đành vuốt tóc cô một hồi, sau đó thở dài một tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài.
Khi dì Lan vừa đi khỏi, Vũ Đình lập tức thò đầu ra cửa sổ, nhìn về phía bên trái liền thấy cách phòng mình không xa có một cửa sổ lớn khác đang mở, tính toán một chút thì với khoảng cách đó, nếu không nhầm thì là phòng của Tô Uy Việt.
Dì Lan nói anh ta đang ở trong phòng, nếu như cô bám vào mấy cành cây bên ngoài rồi đu sang, nhất định sẽ trốn được đám vệ sĩ đứng bên ngoài mà vẫn lẻn vào được bên trong.
Đằng nào nhìn thấy cô, anh ta cũng nổi giận, thế thì đi vào bằng cửa chính hay bằng cửa sổ cũng như nhau nhỉ?
Nghĩ sao làm vậy, Vũ Đình nhoài người ra bám lấy một cành cây, sau đó đu từ cành này sang cành khác, với trình độ leo trèo do ngày bé chuyên đi ăn trộm hoa quả nhà hàng xóm như cô, chẳng mấy chốc đã sang đến nơi. Vũ Đình vắt vẻo trên cành cây nhìn trong vào phòng, thấy Tô Uy Việt đang cúi đầu nghiên cứu tài liệu gì đó ở bàn làm việc, xung quanh anh ta cũng không có người vệ sĩ nào.
Dưới ánh nắng đã bắt đầu chuyển thành màu vàng rộm của buổi sáng, mấy tia nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ bao phủ lên người Tô Uy Việt, bỗng nhiên lại khiến cơ thể anh ta như phát ra một tầng hào quang đặc biệt. Không quá rực rỡ nhưng quá đỗi nổi bật, không quá ấm áp nhưng nhất định hơn người, Tô Uy Việt là kiểu điển hình của dạng đàn ông có thể làm việc lớn, so với người khác lại giống như hạc giữa đàn gà, làm một kẻ mê trai như Vũ Đình lúc đó đang cheo leo trên nhánh cây cũng phải ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn.
Tuy nhiên cô nhìn còn chưa nổi năm giây thì Tô Uy Việt đã ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao găm phóng thẳng ra ngoài cửa sổ. Toàn thân anh ta lúc đó toát ra mùi vị đặc biệt nguy hiểm, khiến Vũ Đình thoáng chốc bị giật mình, bàn tay đang túm lấy cành cây vội buông ra, cả người ngay lập tức lao xuống dưới.
“Mẹ ơi cứu với”. Cô buột miệng hét toáng lên, sau đó nhắm mắt vơ bừa thế nào lại tóm được một nhánh cây nhỏ, tuy nhiên cành cây này chỉ to hơn ngón tay cái một chút, căn bản không thế chịu được sức nặng của người cô, Vũ Đình còn chưa bám chắc được thì nó đã gãy lìa, cô lại tiếp tục rơi xuống.
“Cứu với, cứu với”
Đám vệ sĩ đứng bên dưới thấy động tĩnh đã giơ súng cả lên phía trên, mà từ độ cao thế này ngã xuống không trúng chết cũng gãy xương, Vũ Đình nhắm tịt mắt chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đau đớn, không ngờ trong thoáng chốc bỗng thấy tay mình được tay người nào đó nắm lấy, tiếp theo cả người khựng lại giữa không trung.
Cô mở to mắt ngẩng lên, thấy Tô Uy Việt không biết bằng cách gì đã nhoài người ra khỏi cửa sổ, tóm lấy một cánh tay cô. Thấy anh ta ra tay giúp mình, cơn sợ hãi ban nãy lập tức biến mất, Vũ Đình đang sợ cũng phải gượng gạo cười: “Là anh à?”
Tô Uy Việt mím môi, không nói không rằng câu nào đã vung tay mạnh một cái, cả người Vũ Đình theo quán tính bay vọt lên phía trên, xuyên qua cửa sổ rồi đâm thẳng xuống sàn nhà.
“Aizzz ôiiii”. Xương cốt cô vừa hồi phục chưa lâu, giờ bị ném như vậy liền đau đến mức muốn gãy lìa. Vũ Đình nằm bẹp dưới sàn, một tay ôm eo, rên lên một tiếng: “Đau quá”.
Tô Uy Việt, cứu người xong có cần ném người ta như cái giẻ lau thế này không? Người ta là phụ nữ, còn mới bị thương đấy.
Vũ Đình lăn lộn trên sàn nhà mấy vòng mới đứng lên được, không ngờ vừa thẳng lưng lại đụng ngay một cặp mắt lạnh lẽo như băng nhìn mình. Tô Uy Việt như muốn giết người tới nơi, sát khí phát ra nồng nặc đến mức không khí trong căn phòng chẳng mấy chốc đã đặc quánh.
Vũ Đình sợ anh ta nổi điên giết mình thật nên vội vàng nở ra một nụ cười tươi như ánh nắng, nâng một tay lên làm động tác chào: “Hi, anh. Tình cờ thế, lại gặp nhau rồi”
Sắc mặt Tô Uy Việt không biến đổi, Vũ Đình lại ngượng ngùng thu tay xuống rồi tiếp tục nói: “Tôi muốn thử leo cây rèn luyện thể lực một chút, không ngờ lại leo trúng cành cây bên ngoài phòng anh. Hóa ra anh ở ngay gần phòng tôi mà lâu nay tôi không biết”. Ánh mắt cô đảo khắp căn phòng, nịnh nọt: “Phòng của anh lớn thật đấy”
Lời vừa nói xong thì đột nhiên bàn tay Tô Uy Việt vươn ra, nhắm chuẩn xác đến cổ cô, không nói một lời đã siết mạnh đến mức Vũ Đình không sao thở được. Anh ta chỉ dùng một tay, hơn nữa cũng không tốn nhiều lực đã nhấc bổng được cơ thể cô khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm Vũ Đình ôm cổ vùng vẫy kháng cự mà không chút biểu cảm: “Nói đi, đến đây làm gì?”
“Tôi…”. Cô bị bóp cổ đột ngột, không chút chuẩn bị, không thở được, cổ họng đau nhức như sắp bị nghiền nát, phổi cũng muốn nổ tung ra: “Tôi chỉ là… đi ngang qua thôi”
Lực ở bàn tay Tô Uy Việt tiếp tục siết mạnh khiến Vũ Đình dường như sống không bằng chết, đại não không đủ oxy đã bắt đầu cảm thấy ong ong, hai mắt hoa đi.
Vũ Đình thấy anh ta có ý định giết người thật liền biết điều không ngoan cố nữa, khai thật: “Tôi đến… muốn thương lượng… với anh… một việc. Đại ca, anh… không phải luôn tìm kiếm… hương thơm thảo mộc… thuần khiết sao?”
Nghe xong câu này, đầu mày Tô Uy Việt hơi nhíu lại, tuy nhiên bàn tay anh ta vẫn không có ý định buông ra, chỉ lạnh lùng đáp: “Có ý gì?”
“Tôi biết điều chế… hương thảo mộc thuần khiết. Thật đó… tôi biết làm. Anh buông tôi ra đã… tôi không thở được… buông tôi”
Người đàn ông kia không mảy may quan tâm đến sắc mặt cô đã chuyển từ đỏ sang tím, vẫn im lặng nhìn chằm chằm Vũ Đình, dường như đang suy nghĩ xem cô có toan tính gì trong đầu, là gián điệp hại anh, hay là chỉ đơn thuần là một cô gái phiền phức thích quấy phá.
Trong khi đó, Vũ Đình lại không thể chịu đựng nổi nữa, cố sống cố chết gào lên: “Mùi thảo mộc trên người anh… không phải hương tự nhiên… là nước hoa được điều chế… nhưng không thuần khiết. Tôi biết điều chế… nước hoa. Anh thả tôi… tôi làm cho anh”.
Đúng lúc lồng ngực cô sắp vỡ ra vì áp lực không còn oxy thì đột nhiên Tô Uy Việt lại buông tay, cả người Vũ Đình mềm như sợi bún rơi xuống sàn lần nữa, nhưng lần này cô không còn sức để rên đau mà chỉ ôm cổ ho lấy ho để, cảm giác như toàn bộ xương cổ đều vỡ nát, đau đến mức thở thôi cũng không sao chịu nổi.
Vũ Đình gần như nằm bò trên sàn, mãi một lát sau nghe tiếng gõ cửa phòng, sau đó giọng của Liêm truyền vào, cô mới có thể ngẩng đầu lên.
Liêm đứng bên ngoài nói: “Đại ca, anh không sao chứ?”
“Không sao”. Tô Uy Việt đáp.
“Vậy có cần em vào bên trong xử lý cô gái kia không?”
“Không cần, tạm thời cứ để cô ta ở đây”
“Nhưng mà đại ca…”
“Một cô gái, cậu nghĩ tôi không xử lý được?”
“Em không có ý đó”. Âm thanh của Liêm có chút biến đổi, tuy nhiên anh ta cũng không dám cãi lời đại ca mình, cho nên đành gật đầu: “Đại ca, em biết rồi, em đứng canh gác bên ngoài. Xảy ra bất kỳ chuyện gì em sẽ vào ngay”
Vũ Đình nằm dưới đất nghe vậy thầm rủa: Đại ca của các anh thì có vấn đề gì được, tôi mới có vấn đề, suýt nữa thì bị anh ta bóp chết như con kiến rồi đây này.
Vừa nghĩ đến đây thì giọng nói của Tô Uy Việt vang lên: “Đứng dậy”
Vũ Đình không muốn chết lần nữa, đành lồm cồm đứng dậy, cố nặn ra vẻ mặt bình thường nhất nhìn Tô Uy Việt. Anh ta liếc cô từ đầu đến chân một lượt, thái độ vẫn tràn đầy cảnh giác và nguy hiểm: “Nói đi”
“Xin lỗi nhé, tôi biết anh không thích tôi, nhưng mà hôm nay tôi đến đây thật sự là muốn xin anh một việc”. Vũ Đình đè nén cơn đau từ cổ họng, nói một mạch: ” Anh biết đấy, tôi là bị người khác hại nên mới rơi xuống núi. Người hại tôi là chồng chưa cưới của tôi. Tôi không nuốt trôi được nỗi hận này nên mới tới đây muốn xin anh cho tôi ở lại Vân Sơn thêm vài ngày. Tôi muốn đi theo anh… học chút bản lĩnh”
Tô Uy Việt nhướng mày, bộ dạng lạnh nhạt không suy chuyển, anh ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cô, dường như muốn xem xem trong lời nói của Vũ Đình có bao nhiêu phần là nói dối.
“Tôi cũng được học võ từ nhỏ, nhưng chỉ đánh gà đánh vịt bình thường, không dám làm tổn thương người khác bao giờ. Lần trước đi cùng anh, mới chỉ bắn bị thương vài người mà tôi đã ngủ không ngon suốt nửa tháng. Cho nên lần này tôi muốn tự tay trả thù cũng chưa chắc đã có can đảm. Anh biết đấy, bị hại đến nông nỗi này mà vẫn không đủ bản lĩnh giết người, quay về thành phố B thì có mặt mũi gì chứ? Báo công an bắt anh ta đi thì cũng chỉ ngồi tù vài năm, ra tù rồi lại sống như bình thường, chỉ có tôi là chịu ấm ức”
“Thì sao?”
“Anh có thể dạy tôi một ít bản lĩnh được không?”. Cô ngập ngừng liếc Tô Uy Việt: “Có thù tất báo. Là người bình thường thì cũng nên tàn nhẫn một chút đó”
So về độ tàn nhẫn, có lẽ trên thế gian này, chắc chắn không ai vượt qua được Tô Uy Việt. Vũ Đình tuy không phải là nữ nhi hiền thục gì, nhưng lòng từ bi của cô lại lớn vô cùng. Có thể học võ, có thể lên nhất đẳng huyền đai, nhưng nhất định không dám ra tay giết người. Cô không hẳn muốn giết Lưu Bình Nguyên, chỉ là muốn cắt sạch gân tay gân chân lẫn bộ phận đàn ông của anh ta, thế thôi.
Làm người, có thù tất phải báo.
Tô Uy Việt im lặng một lúc, rất lâu sau mới chịu động đậy khóe môi: “Tàn nhẫn?”
“Vâng. Trả thù làm sao không tàn nhẫn chút được chứ? Thứ này thật sự trên người tôi không có, cho nên mới muốn ở lại Vân Sơn này học hỏi”
“Ở đây không phải trung tâm giáo dục”
“Tôi biết, tôi biết”. Vũ Đình tiến thêm một bước về phía Tô Uy Việt, cánh mũi bắt đầu cảm nhận hương thơm trên người anh ta: “Cho nên mới đến đây muốn xin anh. Tôi không học không công đâu, tôi sẽ điều chế ra hương thảo mộc tốt hơn loại anh đang dùng, coi như là học phí, được không?”
Người đàn ông kia lạnh lùng liếc cô, không đáp.
“Loại nước hoa anh đang dùng không hẳn là hương thảo mộc không lẫn tạp chất. Nói đúng hơn là nó không phải là hương thơm thuần khiết. Trước đây tôi còn là sinh viên đã tốn không ít thời gian mày mò điều chế hương nước hoa. Nếu như anh giúp tôi học một chút bản lĩnh, tôi cam đoan sẽ làm ra được một loại nước hoa thảo mộc trong sạch nhất cho anh”
Vũ Đình nói đến đây, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh ta, dường như mục đích đến tận đây nói chuyện đã hết sức rõ ràng. Mà Tô Uy Việt nghe xong, ánh mắt cũng bắt đầu có chút biến đổi.
Thật ra cô sống chết đòi ở lại Vân Sơn không hẳn chỉ vì mục đích theo Tô Uy Việt học hỏi, mà từ tận sâu trong lòng Vũ Đình còn có một niềm hiếu kỳ không thể khống chế đối với anh ta. Nói cách khác, cô rất có hứng thú với Tô Uy Việt cho nên mới muốn đánh cược một lần.
Bản tính cô là một kẻ ngông cuồng, cho nên khi gặp một người từ đầu đến chân toàn là bí ẩn và lạnh lẽo như Tô Uy Việt, trong lòng Vũ Đình tồn tại một khát khao rất mãnh liệt, đó là muốn chinh phục một kẻ khó thuần như anh ta.
Không phải yêu, cũng chẳng phải thích, chỉ là muốn chinh phục những thứ khó chinh phục mà thôi. Càng mạo hiểm càng kích thích!
“Cô ngửi thấy mùi gì trên người tôi?”
“Mùi của hoa cỏ”. Cô cười cười: “Anh mua lại Vân Sơn này là vì ở đây có rất nhiều thảo mộc quý, hơn nữa anh còn bị chứng mất ngủ nên ở đầu giường mới để một đèn xông tinh dầu mùi đàn hương, tôi nói có đúng không?”
Phòng ngủ của Tô Uy Việt rất lớn, nội thất chỉ độc một màu tối, hơn nữa mọi đồ vật ở đây đều đơn giản đến mức sơ sài. Từ lúc Vũ Đình bước chân vào đây, cô quét mắt đánh giá một vòng liền phát hiện ra thứ nổi bật nhất trong căn phòng này chỉ là một cái đầu sói treo ngay trên đầu giường ngủ, bên dưới là một chiếc giường cỡ đại rộng đến gần bốn mét, chăn gối đều màu đen, đầu giường để một đèn xông tinh dầu kiểu cổ có thoang thoảng mùi gỗ đàn hương. Khung cảnh khiến người ta nhìn một lần liền có cảm giác hết sức kỳ quái.
Cô chuyện gì cũng làm không nên hồn, chỉ duy nhất có một cái mũi thính cho nên từ nhỏ đã thích mày mò điều chế nước hoa. Mà lần gặp ở trên tàu Vũ Đình đã phát hiện ra người của Tô Uy Việt có một mùi hương kỳ lạ, ngẫm nghĩ kỹ mới nhận ra đó là mùi thảo mộc. Anh ta xuất thân từ hoang dã nên nhất định rất thích các loại hương thơm dạng tự nhiên, có điều, nước hoa của anh ta dù cao cấp đến mấy cũng không đủ độ thuần khiết. Hương thảo mộc phải đạt đến độ thuần khiết thì có lẽ mới khiến một kẻ như Tô Uy Việt cảm thấy thoải mái.
Thế nên Vũ Đình mới cố ý dùng nước hoa để trao đổi với anh ta.
“Mùi thảo mộc phải điều chế bằng các loại cây cỏ và lớp vỏ ngoài của gỗ, có đàn hương, đinh hương, mộc hương, bạc hà, thủy xương bồ, lá cọ, hương thảo. Những thứ này ở Vân Sơn chắc chắn có, tôi điều chế nước hoa cho anh, anh bỏ chút công sức dạy tôi. Đại ca, chúng ta có đi có lại. Anh giết tôi thì dễ, nhưng tìm được mùi hương khiến anh ngủ được lại quá khó. Thế thì việc gì anh phải giết tôi?”
Tô Uy Việt nhếch môi: “Lấy thứ gì để tôi tin cô?”
“Nếu như tôi không điều chế ra được đúng loại nước hoa anh cần, anh cứ giết phứt tôi đi. Dù sao đi theo anh học hỏi mà mất mạng, đến trả thù cũng không làm được thì tôi phải chịu thiệt quá rồi. Cho nên anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu”
Tô Uy Việt đăm chiêu rất lâu, trong suốt cả quá trình không hề rời mắt khỏi gương mặt cô, dường như muốn dùng chính ánh mắt của mình để mổ xẻ nội tâm của người phụ nữ trước mặt. Qua một hồi lâu, anh ta không trực tiếp trả lời đồng ý hay không đồng ý mà chỉ đứng dậy, nói một câu: “Nếu cô dám giở trò, đừng mong chết nhẹ nhàng”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!