Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 949: Tiến vào
Ở chiến trường cổ kia, rất nhiều thiên binh thiên tướng, vô số chim muông dã thú và các chủng tộc người khác nhau đều cầm đủ loại binh khí chiến đấu chém giết ở phương trời này. Sức mạnh đáng sợ như sắp đánh vỡ cả thế giới, máu tươi ròng ròng hóa thành nước mưa rơi xuống, từng thi thể rơi xuống, phần tứ chi còn lại rơi đầy đất, một cảnh tượng như dưới Địa Ngục.
Khỉ Gầy càng nhìn, sắc mặt hắn ta càng tái nhợt, cuối cùng ngồi bệt xuống đất như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
Dương Ân mở Mắt hồn ra xem, khi nhìn thấy cảnh tượng như thế, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo gò má, trận chiến kinh thiên động địa thế này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn.
Hắn đã có thể khiêu chiến với cường giả cảnh giới Thiên Ngư, có lực chiến đấu đứng đầu trong giới siêu phàm nhưng khi đặt mình vào cảnh tượng này, hắn mới nhận ra bản thân lại nhỏ bé, yếu ớt đến thế.
Thiên binh thiên tướng, linh yêu đỉnh cấp và tất cả mọi người ở đó đều là cường giả siêu cấp, họ có thể một tay hái sao trời, có lực chiến đấu vô hạn, có thể gọi là siêu phàm siêu việt.
Trong đầu Dương Ân lập tức ý thức được đây là một di tích của chiến trường cổ, hắn nói: “Nơi này có lai lịch rất lớn”.
Hắc Ba Luân lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Đại trưởng tộc của tộc ta nói có thể nơi này liên quan đến một giới khác”.
“Đại ca, chúng ta phải đi vào trong sao?”, Khỉ Gầy đứng dậy hỏi.
“Ừ, các ngươi quay lại hết đi, một mình ta đi vào là được, các ngươi không chịu được tử khí độc ở đây đâu”, Dương Ân khẽ đáp.
“Đại ca đừng đi thì hơn, huynh cũng không chịu nổi đâu!”, Khỉ Gầy khuyên răn.
Dương Ân kiên quyết nói: “Ta nhất định phải đi một chuyến”.
Nói rồi, hắn leo xuống khỏi thân Hắc Ba Luân định đi vào Tử Thần Cốc.
“Đại ca, ta đi với huynh!”, Khỉ Gầy vội bước đến kiên quyết nói.
“Huynh không biết gì về đạo Tử thần, chỉ sợ không thể thích ứng hoàn cảnh ở đây, huynh vẫn nên ở ngoài đợi ta đi”, Dương Ân nói.
“Đại ca, huynh đừng xem thường ta! Ta có thuật nhãn luyện, nhìn xuyên thấu được mọi thứ ở đây, sức mạnh bên ngoài này không làm gì được ta đâu. Có lẽ bên trong sẽ hơi nguy hiểm nhưng ta có thể tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không kéo chân sau của đại ca đâu”, Khỉ Gầy tự tin nói, ngừng một chốc hắn ta nói tiếp: “Không chừng nơi này có thứ ta muốn tìm, đoạn côn này cứ kêu gào nãy giờ”.
Hắn ta lấy đoạn côn ra, quả nhiên nó đang run rẩy không ngừng như thể muốn giãy ra khỏi tay hắn ta.
Dương Ân do dự một lúc rồi lấy ra một bình đan dược, dúi nó vào tay Khỉ Gầy: “Đây là đan dược giải độc, huynh cứ ngậm nó vào miệng trước, hễ nhận ra có gì không ổn thì lui ra ngoài”.
Sau đó hắn dặn dò vài tình huống liên quan đến đạo Tử thần cho Khỉ Gầy, sợ Khỉ Gầy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khỉ Gầy không khách sáo mà nhận lấy luôn bình dược, đổ ra một viên bỏ vào miệng, sau đó theo chân Dương Ân vào Tử Thần Cốc.
Dương Ân đi được vài bước lại vẫy tay với rùa vân bạc nói: “Tặng ngươi viên “Thiên Hồn đan” này, nếu ta không thể trở về thì ngươi cứ quay lại chốn cũ của mình mà sống nhé”.
Rùa vân bạc mừng rỡ.
Thiên Hồn đan này là đan dược để giúp linh hồn lớn mạnh, có lợi với yêu hồn của nó. Sau khi uống viên đan này vào, nó sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Thiên yêu một cách dễ dàng.
“Cảm ơn chủ nhân, ta nhất định sẽ đợi ngươi ra!”, rùa vân bạc nghiêm túc nói.
“Hắc Ba Luân, ngươi chăm sóc hổ Hỏa Vân nhé, đừng để nó bị bắt nạt ở địa bàn của ngươi!”, Dương Ân lại dặn dò Hắc Ba Luân vài câu, sau đó mới kiên định đi vào Tử Thần Cốc.
Lần này, Dương Ân cứ có cảm giác không an lòng, có lẽ do chuyến đi này có nhiều rủi ro, thậm chí tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn cảm giác được là Tiểu Hắc đã bắt đầu đề phòng, dù nó không nói gì nhưng hắn cũng có thể cảm giác được sự thận trọng của nó với nơi này.
Tử Thần Cốc có một màn năng lượng u ám tối tăm bao trùm, năng lượng mờ mịt này là do tử khí độc tạo ra. Năng lượng bên ngoài rất yếu và mỏng nhưng qua nhiều năm tích lũy, như thế cũng đủ để khiến rất nhiều thực vật chết khô, rất khó sinh trưởng ở đây.
Dương Ân mở Mắt hồn ra, hắn có thể nhìn thấy năng lượng đang lưu động ở đây đều chứa đầy hơi thở tà ác, nếu hấp thụ vào cơ thể thì chắc chắn cơ thể sẽ có vấn đề.
Khỉ Gầy cũng không dám thu lại Hỏa Nhãn Kim Tinh, đi về hướng đoạn côn chỉ dẫn, trên người tỏa ra hỏa lực để ngăn chặn năng lượng mờ mịt kia, không cho thấm vào cơ thể.
Sau khi họ đi sâu vào trong thì nghe thấy tiếng gió âm u. Hai người cảm thấy cơ thể đang ớn lạnh, hơn nữa còn nhìn thấy vài bộ xương của yêu thú, dã thú rải rác khắp nơi. Từ hình dáng của mấy khung xương đó, họ có thể đoán được là chúng vừa chết không lâu lắm.
Hú hú!
Bỗng có một số tàn hồn còn vất vưởng lượn qua lượn lại, chúng như đám yêu ma quỷ quái bám trong năng lượng mờ mịt đó rồi giương nanh vuốt với Dương Ân và Khỉ Gầy.
Những tàn hồn còn sót lại đó rất yếu ớt, thuộc về sức mạnh âm linh mà không có bất kỳ ý thức nào, cảm nhận được sự dao động của sinh mệnh nên mới chạy đến chỗ Dương Ân và Khỉ Gầy theo phản ứng tự nhiên.
Vương giả bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy sự tồn tại của các tàn hồn này, chúng đều là hư thể, Dương Ân và Khỉ Gầy đều có đôi mắt khác thường nên có thể nhìn thấy chúng.
“Cút!”, Khỉ Gầy quát lên một tiếng, vung đoạn côn lên đập vào mấy linh hồn này.
Đoạn côn chứa hỏa huyền khí nên đã thiêu rụi sạch sẽ đám linh hồn này chỉ trong thoáng chốc.
Khỉ Gầy càng nhìn, sắc mặt hắn ta càng tái nhợt, cuối cùng ngồi bệt xuống đất như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
Dương Ân mở Mắt hồn ra xem, khi nhìn thấy cảnh tượng như thế, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo gò má, trận chiến kinh thiên động địa thế này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn.
Hắn đã có thể khiêu chiến với cường giả cảnh giới Thiên Ngư, có lực chiến đấu đứng đầu trong giới siêu phàm nhưng khi đặt mình vào cảnh tượng này, hắn mới nhận ra bản thân lại nhỏ bé, yếu ớt đến thế.
Thiên binh thiên tướng, linh yêu đỉnh cấp và tất cả mọi người ở đó đều là cường giả siêu cấp, họ có thể một tay hái sao trời, có lực chiến đấu vô hạn, có thể gọi là siêu phàm siêu việt.
Trong đầu Dương Ân lập tức ý thức được đây là một di tích của chiến trường cổ, hắn nói: “Nơi này có lai lịch rất lớn”.
Hắc Ba Luân lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Đại trưởng tộc của tộc ta nói có thể nơi này liên quan đến một giới khác”.
“Đại ca, chúng ta phải đi vào trong sao?”, Khỉ Gầy đứng dậy hỏi.
“Ừ, các ngươi quay lại hết đi, một mình ta đi vào là được, các ngươi không chịu được tử khí độc ở đây đâu”, Dương Ân khẽ đáp.
“Đại ca đừng đi thì hơn, huynh cũng không chịu nổi đâu!”, Khỉ Gầy khuyên răn.
Dương Ân kiên quyết nói: “Ta nhất định phải đi một chuyến”.
Nói rồi, hắn leo xuống khỏi thân Hắc Ba Luân định đi vào Tử Thần Cốc.
“Đại ca, ta đi với huynh!”, Khỉ Gầy vội bước đến kiên quyết nói.
“Huynh không biết gì về đạo Tử thần, chỉ sợ không thể thích ứng hoàn cảnh ở đây, huynh vẫn nên ở ngoài đợi ta đi”, Dương Ân nói.
“Đại ca, huynh đừng xem thường ta! Ta có thuật nhãn luyện, nhìn xuyên thấu được mọi thứ ở đây, sức mạnh bên ngoài này không làm gì được ta đâu. Có lẽ bên trong sẽ hơi nguy hiểm nhưng ta có thể tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không kéo chân sau của đại ca đâu”, Khỉ Gầy tự tin nói, ngừng một chốc hắn ta nói tiếp: “Không chừng nơi này có thứ ta muốn tìm, đoạn côn này cứ kêu gào nãy giờ”.
Hắn ta lấy đoạn côn ra, quả nhiên nó đang run rẩy không ngừng như thể muốn giãy ra khỏi tay hắn ta.
Dương Ân do dự một lúc rồi lấy ra một bình đan dược, dúi nó vào tay Khỉ Gầy: “Đây là đan dược giải độc, huynh cứ ngậm nó vào miệng trước, hễ nhận ra có gì không ổn thì lui ra ngoài”.
Sau đó hắn dặn dò vài tình huống liên quan đến đạo Tử thần cho Khỉ Gầy, sợ Khỉ Gầy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khỉ Gầy không khách sáo mà nhận lấy luôn bình dược, đổ ra một viên bỏ vào miệng, sau đó theo chân Dương Ân vào Tử Thần Cốc.
Dương Ân đi được vài bước lại vẫy tay với rùa vân bạc nói: “Tặng ngươi viên “Thiên Hồn đan” này, nếu ta không thể trở về thì ngươi cứ quay lại chốn cũ của mình mà sống nhé”.
Rùa vân bạc mừng rỡ.
Thiên Hồn đan này là đan dược để giúp linh hồn lớn mạnh, có lợi với yêu hồn của nó. Sau khi uống viên đan này vào, nó sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Thiên yêu một cách dễ dàng.
“Cảm ơn chủ nhân, ta nhất định sẽ đợi ngươi ra!”, rùa vân bạc nghiêm túc nói.
“Hắc Ba Luân, ngươi chăm sóc hổ Hỏa Vân nhé, đừng để nó bị bắt nạt ở địa bàn của ngươi!”, Dương Ân lại dặn dò Hắc Ba Luân vài câu, sau đó mới kiên định đi vào Tử Thần Cốc.
Lần này, Dương Ân cứ có cảm giác không an lòng, có lẽ do chuyến đi này có nhiều rủi ro, thậm chí tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn cảm giác được là Tiểu Hắc đã bắt đầu đề phòng, dù nó không nói gì nhưng hắn cũng có thể cảm giác được sự thận trọng của nó với nơi này.
Tử Thần Cốc có một màn năng lượng u ám tối tăm bao trùm, năng lượng mờ mịt này là do tử khí độc tạo ra. Năng lượng bên ngoài rất yếu và mỏng nhưng qua nhiều năm tích lũy, như thế cũng đủ để khiến rất nhiều thực vật chết khô, rất khó sinh trưởng ở đây.
Dương Ân mở Mắt hồn ra, hắn có thể nhìn thấy năng lượng đang lưu động ở đây đều chứa đầy hơi thở tà ác, nếu hấp thụ vào cơ thể thì chắc chắn cơ thể sẽ có vấn đề.
Khỉ Gầy cũng không dám thu lại Hỏa Nhãn Kim Tinh, đi về hướng đoạn côn chỉ dẫn, trên người tỏa ra hỏa lực để ngăn chặn năng lượng mờ mịt kia, không cho thấm vào cơ thể.
Sau khi họ đi sâu vào trong thì nghe thấy tiếng gió âm u. Hai người cảm thấy cơ thể đang ớn lạnh, hơn nữa còn nhìn thấy vài bộ xương của yêu thú, dã thú rải rác khắp nơi. Từ hình dáng của mấy khung xương đó, họ có thể đoán được là chúng vừa chết không lâu lắm.
Hú hú!
Bỗng có một số tàn hồn còn vất vưởng lượn qua lượn lại, chúng như đám yêu ma quỷ quái bám trong năng lượng mờ mịt đó rồi giương nanh vuốt với Dương Ân và Khỉ Gầy.
Những tàn hồn còn sót lại đó rất yếu ớt, thuộc về sức mạnh âm linh mà không có bất kỳ ý thức nào, cảm nhận được sự dao động của sinh mệnh nên mới chạy đến chỗ Dương Ân và Khỉ Gầy theo phản ứng tự nhiên.
Vương giả bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy sự tồn tại của các tàn hồn này, chúng đều là hư thể, Dương Ân và Khỉ Gầy đều có đôi mắt khác thường nên có thể nhìn thấy chúng.
“Cút!”, Khỉ Gầy quát lên một tiếng, vung đoạn côn lên đập vào mấy linh hồn này.
Đoạn côn chứa hỏa huyền khí nên đã thiêu rụi sạch sẽ đám linh hồn này chỉ trong thoáng chốc.