Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 935: Chiến huyết tiên quyết và Chủng tiên quyết
Dương Ân sẽ không ngu ngốc đến mức truyền "Quỷ tu quyết" cho Lôi Tông Quân trong một lần, một khi đối phương tu luyện thành công rồi muốn thoát ly khỏi hắn thì sẽ không tốt lắm.
Hiện tại hắn chỉ truyền cho Lôi Tông Quân khẩu quyết trước, chờ nó hấp thụ được tác dụng của "Quỷ tu quyết" thì hắn tin rằng nó sẽ trung thành thần phục hắn, còn nếu như nó thật sự không muốn thần phục thì hắn cũng có biện pháp khác để trừng trị nó.
Lý do Dương Ân muốn hỗ trợ Lôi Tông Quân là vì hắn hy vọng sẽ có một người trợ giúp đắc lực trong tương lai, giống như Mộng Băng Tuyết bất cứ lúc nào có thể xuất hiện để hỗ trợ cho hắn. Bây giờ hắn vẫn còn quá yếu, tất nhiên phải chuẩn bị cho tốt.
Sau khi xong việc, Dương Ân thu cái bô lại, sau đó quay sang hỏi Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi có thể truyền cho ta thêm một vài môn tiên quyết không, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi".
"Oẳng oẳng, ngươi cho rằng tiên quyết là mớ rau bó cải mua ngoài chợ hay sao, có thể tùy tiện truyền lại cho ngươi như vậy à?", Tiểu Hắc bất mãn nói.
"Đương nhiên ta biết không thể tùy tiện làm như vậy, nhưng ta vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ của ngươi. Ta muốn cha mẹ mình trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy thì tương lai ta mới yên tâm đi tới giới siêu phàm", Dương Ân lần đầu tiên cầu xin Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Muốn ta truyền cho bọn họ cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của Tiên Hoàng ta".
“Điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ta đều đồng ý với ngươi”, Dương Ân trịnh trọng nói.
"Tốt lắm, từ hôm nay trở đi ngươi phải thừa nhận ngươi là nhân sủng của Tiên Hoàng ta".
"Tiểu Hắc đừng nháo, ngươi là linh sủng của ta mới đúng!"
"Ai nháo với ngươi, ta đang nói nghiêm túc, nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ không truyền lại tiên quyết".
“Tiểu Hắc, xem như ngươi lợi hại, vì cha mẹ ta sẽ đồng ý làm nhân sủng của ngươi, thế nào!”, Dương Ân nghiến răng nghiến lợi nói.
Cha mẹ là những người quan trọng nhất đối với hắn, vì bọn họ hắn có thể làm tất cả, làm nhân sủng cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu Hắc cười nói: "Đúng là một đứa con hiếu thuận, Tiên Hoàng ta đùa với ngươi thôi, về phần tiên quyết thì ta đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi".
Vừa dứt lời thì giữa ấn đường của nó lại lóe lên một tia sáng, tia sáng sau đó nhanh chóng bắn vào giữa ấn đường của Dương Ân, đóa hoa thần đình của hắn cũng nhanh chóng tiếp nhận ý niệm này.
Tiểu Hắc đã truyền cho Dương Ân hai tiên quyết là "Chiến huyết tiên quyết" và "Chủng tiên quyết", hai môn tiên quyết này đều được xếp vào hàng thượng đẳng hết sức trân quý. Về môn tiên quyết đầu tiên thì trước hết bản thân phải có chiến huyết mới có thể tu luyện được, một khi tu luyện thành công liền có thể kích hoạt chiến huyết, trở thành "Chiến tiên". Về môn tiên quyết thứ hai thì người tu luyện phải liên tục hấp thu tinh hoa dược liệu vào cơ thể, chậm rãi ngưng tụ thành "Tiên chủng", khiến cho cơ thể trường sinh bất lão, loại tiên quyết này lấy lấy dưỡng sinh làm việc chính, chú ý tâm bình khí hòa, như vậy thì mới có thể tu luyện thành công.
Hai tiên quyết này được Tiểu Hắc lựa chọn rất phù hợp, vì Dương Trấn Nam đã thức tỉnh huyết mạch của mình rồi cho nên chỉ cần ông ấy tu luyện thêm "Chiến huyết tiên quyết" thì nhất định có thể kích hoạt toàn diện chiến huyết của mình, làm gia tăng tốc độ và sức mạnh. Tô Nhu Mai là phụ nữ, bà ấy chỉ nên tu luyện chậm rãi, nếu tu luyện thành công thì bà ấy chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tựu rất cao.
Sau khi Dương Ân có được hai bộ tiên quyết, hắn liền nói với Tiểu Hắc một cách rất trịnh trọng: "Tiểu Hắc, ân tình của ngươi ta đều ghi tạc trong lòng, tương lai nếu như ta thành công thì ta nhất định sẽ không quên công lao của ngươi".
"Có lời này của ngươi thì Tiên Hoàng ta đã thỏa mãn rồi", Tiểu Hắc đáp.
"Ta nhất định sẽ tìm cho ngươi mười mấy nàng chó xinh đẹp đến hầu hạ".
"Tiểu Ân tử, ngươi muốn chết sao".
"Sao, ngươi không thích mấy nàng chó xinh đẹp, chẳng lẽ là thích mấy chàng chó xinh đẹp sao? Ta không thể tưởng tượng được sở thích của ngươi là như vậy luôn đó Tiểu Hắc".
"Oẳng oẳng, ta cắn cho ngươi chết".
...
Dương Ân cuối cùng đã thoát khỏi Tiểu Hắc, ôm cái mông bị cắn đau đi tìm Tô Nhu Mai mẹ của mình.
Tô Nhu Mai đã có một cuộc sống khá viên mãn trong khoảng thời gian gần đây. Ngày nào bà ấy cũng dậy sớm giúp chồng thay quần áo lâm triều, ban ngày ngồi tĩnh tu hoặc sửa sang một chút bày trí trong nhà, buổi tối lại chờ chồng trở về hoặc chờ con trai xuất quan, thứ duy nhất khiến cho bà ấy cảm thấy đáng tiếc đó chính là con trai nhỏ của bà ấy vẫn chưa trở về để đoàn tụ với gia đình.
Nhìn thấy Dương Ân, Tô Nhu Mai liền nói: "Ân nhi, mọi thứ bây giờ đã yên bình, con có phải nên suy nghĩ về hôn sự của mình rồi hay không?"
Tất nhiên, các bà mẹ quan tâm nhất đến vấn đề con trai mình lấy vợ.
“Mẹ, con trai của mẹ còn nhỏ, mẹ đừng lo lắng gấp gáp như vậy chứ”, Dương Ân xấu hổ đáp.
"Còn nhỏ cái gì, con bây giờ đã là vương gia, còn chưa chịu lấy vợ sinh con thì ra thể thống gì chứ? Dạo gần đây Lam Hinh cứ hai ngày lại tới thăm một lần, con rốt cuộc có thích Lam Hinh hay không, nếu thích thì con cưới cô ấy cũng được, chỉ có điều nữ hoàng bệ hạ chắc chắn sẽ không vui. Nhưng nếu như nữ hoàng bệ hạ gả vào cửa Dương gia thì ta cũng không biết phải hầu hạ nàng ta như thế nào...", Tô Nhu Mai càng nói lại càng rối rắm.
Dương Ân ôm đầu nói: "Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng. Con không muốn nghĩ về chuyện này cho đến khi đệ đệ của con trở về", ngay lập tức, hắn lại nói sang chuyện khác: "Mẹ, để con truyền cho mẹ một môn tiên quyết, có thể giúp cho mẹ trường sinh bất lão".
“Trên đời này làm gì có chuyện trường sinh bất lão, mẹ còn chưa già tới mức hồ đồ đâu".
"Mẹ, mẹ già ở chỗ nào chứ? Khi con cùng mẹ bước ra ngoài người ta còn phải nghĩ mẹ là tỷ tỷ của con nữa kìa. Môn tiên quyết này rất lợi hại, con truyền cho mẹ trước, mẹ cứ thử tu luyện đi, chẳng lẽ con trai lại đi lừa gạt mẹ".
"Được được, con trai của mẹ đã trưởng thành và có bản lĩnh, mẹ sẽ nghe lời con".
Hiện tại hắn chỉ truyền cho Lôi Tông Quân khẩu quyết trước, chờ nó hấp thụ được tác dụng của "Quỷ tu quyết" thì hắn tin rằng nó sẽ trung thành thần phục hắn, còn nếu như nó thật sự không muốn thần phục thì hắn cũng có biện pháp khác để trừng trị nó.
Lý do Dương Ân muốn hỗ trợ Lôi Tông Quân là vì hắn hy vọng sẽ có một người trợ giúp đắc lực trong tương lai, giống như Mộng Băng Tuyết bất cứ lúc nào có thể xuất hiện để hỗ trợ cho hắn. Bây giờ hắn vẫn còn quá yếu, tất nhiên phải chuẩn bị cho tốt.
Sau khi xong việc, Dương Ân thu cái bô lại, sau đó quay sang hỏi Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, ngươi có thể truyền cho ta thêm một vài môn tiên quyết không, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi".
"Oẳng oẳng, ngươi cho rằng tiên quyết là mớ rau bó cải mua ngoài chợ hay sao, có thể tùy tiện truyền lại cho ngươi như vậy à?", Tiểu Hắc bất mãn nói.
"Đương nhiên ta biết không thể tùy tiện làm như vậy, nhưng ta vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ của ngươi. Ta muốn cha mẹ mình trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy thì tương lai ta mới yên tâm đi tới giới siêu phàm", Dương Ân lần đầu tiên cầu xin Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Muốn ta truyền cho bọn họ cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của Tiên Hoàng ta".
“Điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ta đều đồng ý với ngươi”, Dương Ân trịnh trọng nói.
"Tốt lắm, từ hôm nay trở đi ngươi phải thừa nhận ngươi là nhân sủng của Tiên Hoàng ta".
"Tiểu Hắc đừng nháo, ngươi là linh sủng của ta mới đúng!"
"Ai nháo với ngươi, ta đang nói nghiêm túc, nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ không truyền lại tiên quyết".
“Tiểu Hắc, xem như ngươi lợi hại, vì cha mẹ ta sẽ đồng ý làm nhân sủng của ngươi, thế nào!”, Dương Ân nghiến răng nghiến lợi nói.
Cha mẹ là những người quan trọng nhất đối với hắn, vì bọn họ hắn có thể làm tất cả, làm nhân sủng cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu Hắc cười nói: "Đúng là một đứa con hiếu thuận, Tiên Hoàng ta đùa với ngươi thôi, về phần tiên quyết thì ta đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi".
Vừa dứt lời thì giữa ấn đường của nó lại lóe lên một tia sáng, tia sáng sau đó nhanh chóng bắn vào giữa ấn đường của Dương Ân, đóa hoa thần đình của hắn cũng nhanh chóng tiếp nhận ý niệm này.
Tiểu Hắc đã truyền cho Dương Ân hai tiên quyết là "Chiến huyết tiên quyết" và "Chủng tiên quyết", hai môn tiên quyết này đều được xếp vào hàng thượng đẳng hết sức trân quý. Về môn tiên quyết đầu tiên thì trước hết bản thân phải có chiến huyết mới có thể tu luyện được, một khi tu luyện thành công liền có thể kích hoạt chiến huyết, trở thành "Chiến tiên". Về môn tiên quyết thứ hai thì người tu luyện phải liên tục hấp thu tinh hoa dược liệu vào cơ thể, chậm rãi ngưng tụ thành "Tiên chủng", khiến cho cơ thể trường sinh bất lão, loại tiên quyết này lấy lấy dưỡng sinh làm việc chính, chú ý tâm bình khí hòa, như vậy thì mới có thể tu luyện thành công.
Hai tiên quyết này được Tiểu Hắc lựa chọn rất phù hợp, vì Dương Trấn Nam đã thức tỉnh huyết mạch của mình rồi cho nên chỉ cần ông ấy tu luyện thêm "Chiến huyết tiên quyết" thì nhất định có thể kích hoạt toàn diện chiến huyết của mình, làm gia tăng tốc độ và sức mạnh. Tô Nhu Mai là phụ nữ, bà ấy chỉ nên tu luyện chậm rãi, nếu tu luyện thành công thì bà ấy chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tựu rất cao.
Sau khi Dương Ân có được hai bộ tiên quyết, hắn liền nói với Tiểu Hắc một cách rất trịnh trọng: "Tiểu Hắc, ân tình của ngươi ta đều ghi tạc trong lòng, tương lai nếu như ta thành công thì ta nhất định sẽ không quên công lao của ngươi".
"Có lời này của ngươi thì Tiên Hoàng ta đã thỏa mãn rồi", Tiểu Hắc đáp.
"Ta nhất định sẽ tìm cho ngươi mười mấy nàng chó xinh đẹp đến hầu hạ".
"Tiểu Ân tử, ngươi muốn chết sao".
"Sao, ngươi không thích mấy nàng chó xinh đẹp, chẳng lẽ là thích mấy chàng chó xinh đẹp sao? Ta không thể tưởng tượng được sở thích của ngươi là như vậy luôn đó Tiểu Hắc".
"Oẳng oẳng, ta cắn cho ngươi chết".
...
Dương Ân cuối cùng đã thoát khỏi Tiểu Hắc, ôm cái mông bị cắn đau đi tìm Tô Nhu Mai mẹ của mình.
Tô Nhu Mai đã có một cuộc sống khá viên mãn trong khoảng thời gian gần đây. Ngày nào bà ấy cũng dậy sớm giúp chồng thay quần áo lâm triều, ban ngày ngồi tĩnh tu hoặc sửa sang một chút bày trí trong nhà, buổi tối lại chờ chồng trở về hoặc chờ con trai xuất quan, thứ duy nhất khiến cho bà ấy cảm thấy đáng tiếc đó chính là con trai nhỏ của bà ấy vẫn chưa trở về để đoàn tụ với gia đình.
Nhìn thấy Dương Ân, Tô Nhu Mai liền nói: "Ân nhi, mọi thứ bây giờ đã yên bình, con có phải nên suy nghĩ về hôn sự của mình rồi hay không?"
Tất nhiên, các bà mẹ quan tâm nhất đến vấn đề con trai mình lấy vợ.
“Mẹ, con trai của mẹ còn nhỏ, mẹ đừng lo lắng gấp gáp như vậy chứ”, Dương Ân xấu hổ đáp.
"Còn nhỏ cái gì, con bây giờ đã là vương gia, còn chưa chịu lấy vợ sinh con thì ra thể thống gì chứ? Dạo gần đây Lam Hinh cứ hai ngày lại tới thăm một lần, con rốt cuộc có thích Lam Hinh hay không, nếu thích thì con cưới cô ấy cũng được, chỉ có điều nữ hoàng bệ hạ chắc chắn sẽ không vui. Nhưng nếu như nữ hoàng bệ hạ gả vào cửa Dương gia thì ta cũng không biết phải hầu hạ nàng ta như thế nào...", Tô Nhu Mai càng nói lại càng rối rắm.
Dương Ân ôm đầu nói: "Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng. Con không muốn nghĩ về chuyện này cho đến khi đệ đệ của con trở về", ngay lập tức, hắn lại nói sang chuyện khác: "Mẹ, để con truyền cho mẹ một môn tiên quyết, có thể giúp cho mẹ trường sinh bất lão".
“Trên đời này làm gì có chuyện trường sinh bất lão, mẹ còn chưa già tới mức hồ đồ đâu".
"Mẹ, mẹ già ở chỗ nào chứ? Khi con cùng mẹ bước ra ngoài người ta còn phải nghĩ mẹ là tỷ tỷ của con nữa kìa. Môn tiên quyết này rất lợi hại, con truyền cho mẹ trước, mẹ cứ thử tu luyện đi, chẳng lẽ con trai lại đi lừa gạt mẹ".
"Được được, con trai của mẹ đã trưởng thành và có bản lĩnh, mẹ sẽ nghe lời con".