Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909: Cao ngạo
Dù thế nào Hà Chấn cũng không ngờ Đàm Mạc Phàm lại có lực chiến đấu khá thế mà lại bị đánh văng ra ngoài.
Đàm Mạc Phàm không quá nổi trội trong thế hệ trẻ nhưng đã đột phá đến cảnh giới Địa Hải cao cấp. Dù có là vương giả đỉnh cấp trong giới phàm tục thì cũng không phải là đối thủ của gã ta, nhưng gã ta mới bước vào một lúc đã bị quăng ra ngoài, từ đó có thể thấy trong Dương phủ có cao thủ cực mạnh trấn giữ..
Hà Chấn đỡ lấy Đàm Mạc Phàm, phát hiện gã ta đã ngất đi, xương ngực đã gãy, hơi thở không ổn định, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Hà Chấn vội vàng cho Đàm Mạc Phàm uống đan dược trị thương, sau đó đặt Đàm Mạc Phàm nằm xuống đất rồi nói với người của mình: “Các ngươi chăm sóc Mạc Phàm, ta muốn phá hủy nơi này”.
“Hà chấp sự, sao Đàm sư huynh lại bị đối phương đánh bị thương thế này?”, Tử Kỳ khá ngạc nhiên hỏi.
“Dương phủ này không đơn giản!”, Hà Chấn thở dài, sau đó lớn giọng nói với vào trong Dương phủ: “Người bên trong nghe đây, mau ra đây nhận tội, nếu không ta sẽ phá hủy hết nơi này”.
Lúc này, một người bước ra từ trong cánh cửa: “Rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao lại muốn đánh vào Dương vương phủ?”
Người này chính là Quách Hiệp Phi, y không dám để Tô Nhu Mai ra hỏi, dù sao người đến cũng có thái độ không tốt, chắc chắn là đến gây chuyện.
“Các ngươi không có tư cách biết bọn ta là ai. Mau ra đây nhận tội, nếu không Hà Chấn ta có thể san bằng gia tộc phàm tục tầm thường các ngươi đấy!”, Hà Chấn tức giận nói.
Tử Kỳ đứng bên cạnh nói: “Hà chấp sự, Thánh nữ có quan hệ khá tốt với nhà họ, ta nghĩ tạm thời đừng để chuyện trở nên ồn ào, để ta nói với họ vài câu đi”.
“Được, ta cho họ một cơ hội, mong là họ có thể trân trọng!”, Hà Chấn trầm giọng đáp.
Tử Kỳ cảm ơn đối phương một tiếng, sau đó cưỡi trên con mèo sấm sét, bước đến nói với Quách Hiệp Phi: “Ngươi là gì của Dương gia, sao Dương Trấn Nam và Dương Ân không ra đây? Ta là bạn cũ của họ”.
Quách Hiệp Phi hỏi ngược lại: “Ta chỉ là một vị khách của Dương gia, nếu là bạn cũ của Dương gia thì tại sao còn động đến họ?”
“Chuyện này là do bọn ta lỗ mãng trước nên tạm thời cứ bỏ qua một bên, ngươi gọi người của Dương gia ra đây đi, nói là người Tử gia đến, mời họ ra nói chuyện!”, Tử Kỳ cao ngạo nói.
Nhớ đến lúc trước ả chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thấp kém, nhưng bây giờ dù là cũng thế nhưng trong giới phàm tục, ả cũng được xem như phượng hoàng rồi, dù đối mặt với Hoàng thượng Đại Hạ cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Quách Hiệp Phi do dự một lát, sau đó vẫn quay vào trong mời Tô Nhu Mai ra, dù sao trận pháp của Dương phủ đã mở, ai cũng đừng hòng xông vào.
Tô Nhu Mai lo lắng bước ra, đi theo sau bà ấy còn một con chó đen, ai cũng nghĩ nó là một con thú cưng bình thường.
Nhưng không ai biết rằng Đàm Mạc Phàm bị chính con chó đen này dùng trận pháp đánh văng ra ngoài.
“Các ngươi tìm phu quân và con trai ta có chuyện gì?”, Tô Nhu Mai bước đến trước cửa hỏi đám người Tử Kỳ.
Bà ấy nhìn Tử Kỳ, trông có vẻ hơi quen mặt nhưng tiếc là không thể nhớ ra ả là ai, càng không quen với đám người đằng sau kia, trong lòng nảy sinh thắc mắc: “Lẽ nào lại là kẻ thù mà Ân nhi chọc phải sao?”
“Dương phu nhân, bà vẫn còn nhớ Tử Kỳ ta chứ?”, Tử Kỳ hỏi Tô Nhu Mai.
Tô Nhu Mai nhìn chăm chăm vào Tử Kỳ một hồi rồi hỏi: “Tử Kỳ? Tử Kỳ nào, trông cô hơi quen nhưng ta không nhớ đã gặp cô ở đâu nữa”.
Những lời này của Tô Nhu Mai là thật lòng, không hề có ý xem thường Tử Kỳ, bà ấy thật sự không nhớ ra.
Nhưng Tử Kỳ lại không nghĩ thế, ả cho rằng Tô Nhu Mai cố ý, ả đã nói rõ tên mình ra rồi mà. Trước đây ả thường gặp Tô Nhu Mai, bà ấy vẫn quan tâm chăm sóc ả, thế mà bây giờ đối phương lại nói không biết mình, đây là chuyện ả không thể dễ dàng tha thứ, trong lòng thầm nhủ: “Trước đây ta là tỳ nữ, ta tôn trọng gọi bà một tiếng phu nhân nhưng bây giờ ta đã là một đệ tử nội môn của thế lực giới siêu phàm, bà còn dám nói như thế với ta, đúng là không biết điều!”
“Dương phu nhân đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa nhỉ, trước đây Tử gia bọn ta sống cạnh Dương gia bà đấy”, Tử Kỳ cười nhạo nói.
Sau khi được Tử Kỳ nhắc, Tô Nhu Mai mới nhớ lại, vui mừng nói: “Ta nhớ ra rồi, cô là Tử Kỳ - tỳ nữ của cô bé Tử Hàm phải không? Không ngờ cô lại trở nên xinh đẹp thế này, ta không nhận ra luôn đấy!”, ngừng một chốc bà ấy nói với người bên cạnh: “Mau cho họ vào đi, Tử gia trước giờ có quan hệ khá thân thiết với Dương gia”.
Nghe thế, Tử Kỳ càng cảm thấy lời này như đang chế giễu mình, cực kỳ khó chịu. Sau khi ả đi theo tiểu thư đến giới siêu phàm thì địa vị đã khác hẳn, dù là công chúa ở giới phàm tục cũng không thể so với ả.
Tử Kỳ quát lên với Tô Nhu Mai: “Tô Nhu Mai, ta không có thời gian nói nhảm với bà, mau gọi Dương Ân ra đây, ta có chuyện muốn nói với hắn”.
“Có gì thì cứ vào nhà rồi hẵng nói, lát nữa thằng bé mới về!”, Tô Nhu Mai vẫn chưa nhận ra thái độ Tử Kỳ hơi bất kính với mình, vẫn nhiệt tình muốn mời ả vào nhà.
“Không thể cho họ vào!”, Quách Hiệp Phi kiên quyết nói, sau đó y nói thêm: “Lúc nãy họ xông vào đánh người của chúng ta bị thương, mang ý đồ xấu, ta nghĩ vẫn nên đợi Vương gia về rồi nói sau”.
Đàm Mạc Phàm không quá nổi trội trong thế hệ trẻ nhưng đã đột phá đến cảnh giới Địa Hải cao cấp. Dù có là vương giả đỉnh cấp trong giới phàm tục thì cũng không phải là đối thủ của gã ta, nhưng gã ta mới bước vào một lúc đã bị quăng ra ngoài, từ đó có thể thấy trong Dương phủ có cao thủ cực mạnh trấn giữ..
Hà Chấn đỡ lấy Đàm Mạc Phàm, phát hiện gã ta đã ngất đi, xương ngực đã gãy, hơi thở không ổn định, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Hà Chấn vội vàng cho Đàm Mạc Phàm uống đan dược trị thương, sau đó đặt Đàm Mạc Phàm nằm xuống đất rồi nói với người của mình: “Các ngươi chăm sóc Mạc Phàm, ta muốn phá hủy nơi này”.
“Hà chấp sự, sao Đàm sư huynh lại bị đối phương đánh bị thương thế này?”, Tử Kỳ khá ngạc nhiên hỏi.
“Dương phủ này không đơn giản!”, Hà Chấn thở dài, sau đó lớn giọng nói với vào trong Dương phủ: “Người bên trong nghe đây, mau ra đây nhận tội, nếu không ta sẽ phá hủy hết nơi này”.
Lúc này, một người bước ra từ trong cánh cửa: “Rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao lại muốn đánh vào Dương vương phủ?”
Người này chính là Quách Hiệp Phi, y không dám để Tô Nhu Mai ra hỏi, dù sao người đến cũng có thái độ không tốt, chắc chắn là đến gây chuyện.
“Các ngươi không có tư cách biết bọn ta là ai. Mau ra đây nhận tội, nếu không Hà Chấn ta có thể san bằng gia tộc phàm tục tầm thường các ngươi đấy!”, Hà Chấn tức giận nói.
Tử Kỳ đứng bên cạnh nói: “Hà chấp sự, Thánh nữ có quan hệ khá tốt với nhà họ, ta nghĩ tạm thời đừng để chuyện trở nên ồn ào, để ta nói với họ vài câu đi”.
“Được, ta cho họ một cơ hội, mong là họ có thể trân trọng!”, Hà Chấn trầm giọng đáp.
Tử Kỳ cảm ơn đối phương một tiếng, sau đó cưỡi trên con mèo sấm sét, bước đến nói với Quách Hiệp Phi: “Ngươi là gì của Dương gia, sao Dương Trấn Nam và Dương Ân không ra đây? Ta là bạn cũ của họ”.
Quách Hiệp Phi hỏi ngược lại: “Ta chỉ là một vị khách của Dương gia, nếu là bạn cũ của Dương gia thì tại sao còn động đến họ?”
“Chuyện này là do bọn ta lỗ mãng trước nên tạm thời cứ bỏ qua một bên, ngươi gọi người của Dương gia ra đây đi, nói là người Tử gia đến, mời họ ra nói chuyện!”, Tử Kỳ cao ngạo nói.
Nhớ đến lúc trước ả chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thấp kém, nhưng bây giờ dù là cũng thế nhưng trong giới phàm tục, ả cũng được xem như phượng hoàng rồi, dù đối mặt với Hoàng thượng Đại Hạ cũng có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Quách Hiệp Phi do dự một lát, sau đó vẫn quay vào trong mời Tô Nhu Mai ra, dù sao trận pháp của Dương phủ đã mở, ai cũng đừng hòng xông vào.
Tô Nhu Mai lo lắng bước ra, đi theo sau bà ấy còn một con chó đen, ai cũng nghĩ nó là một con thú cưng bình thường.
Nhưng không ai biết rằng Đàm Mạc Phàm bị chính con chó đen này dùng trận pháp đánh văng ra ngoài.
“Các ngươi tìm phu quân và con trai ta có chuyện gì?”, Tô Nhu Mai bước đến trước cửa hỏi đám người Tử Kỳ.
Bà ấy nhìn Tử Kỳ, trông có vẻ hơi quen mặt nhưng tiếc là không thể nhớ ra ả là ai, càng không quen với đám người đằng sau kia, trong lòng nảy sinh thắc mắc: “Lẽ nào lại là kẻ thù mà Ân nhi chọc phải sao?”
“Dương phu nhân, bà vẫn còn nhớ Tử Kỳ ta chứ?”, Tử Kỳ hỏi Tô Nhu Mai.
Tô Nhu Mai nhìn chăm chăm vào Tử Kỳ một hồi rồi hỏi: “Tử Kỳ? Tử Kỳ nào, trông cô hơi quen nhưng ta không nhớ đã gặp cô ở đâu nữa”.
Những lời này của Tô Nhu Mai là thật lòng, không hề có ý xem thường Tử Kỳ, bà ấy thật sự không nhớ ra.
Nhưng Tử Kỳ lại không nghĩ thế, ả cho rằng Tô Nhu Mai cố ý, ả đã nói rõ tên mình ra rồi mà. Trước đây ả thường gặp Tô Nhu Mai, bà ấy vẫn quan tâm chăm sóc ả, thế mà bây giờ đối phương lại nói không biết mình, đây là chuyện ả không thể dễ dàng tha thứ, trong lòng thầm nhủ: “Trước đây ta là tỳ nữ, ta tôn trọng gọi bà một tiếng phu nhân nhưng bây giờ ta đã là một đệ tử nội môn của thế lực giới siêu phàm, bà còn dám nói như thế với ta, đúng là không biết điều!”
“Dương phu nhân đúng là quý nhân hay quên chuyện xưa nhỉ, trước đây Tử gia bọn ta sống cạnh Dương gia bà đấy”, Tử Kỳ cười nhạo nói.
Sau khi được Tử Kỳ nhắc, Tô Nhu Mai mới nhớ lại, vui mừng nói: “Ta nhớ ra rồi, cô là Tử Kỳ - tỳ nữ của cô bé Tử Hàm phải không? Không ngờ cô lại trở nên xinh đẹp thế này, ta không nhận ra luôn đấy!”, ngừng một chốc bà ấy nói với người bên cạnh: “Mau cho họ vào đi, Tử gia trước giờ có quan hệ khá thân thiết với Dương gia”.
Nghe thế, Tử Kỳ càng cảm thấy lời này như đang chế giễu mình, cực kỳ khó chịu. Sau khi ả đi theo tiểu thư đến giới siêu phàm thì địa vị đã khác hẳn, dù là công chúa ở giới phàm tục cũng không thể so với ả.
Tử Kỳ quát lên với Tô Nhu Mai: “Tô Nhu Mai, ta không có thời gian nói nhảm với bà, mau gọi Dương Ân ra đây, ta có chuyện muốn nói với hắn”.
“Có gì thì cứ vào nhà rồi hẵng nói, lát nữa thằng bé mới về!”, Tô Nhu Mai vẫn chưa nhận ra thái độ Tử Kỳ hơi bất kính với mình, vẫn nhiệt tình muốn mời ả vào nhà.
“Không thể cho họ vào!”, Quách Hiệp Phi kiên quyết nói, sau đó y nói thêm: “Lúc nãy họ xông vào đánh người của chúng ta bị thương, mang ý đồ xấu, ta nghĩ vẫn nên đợi Vương gia về rồi nói sau”.