Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Cứu
Dường như đã chờ khoảnh khắc này từ lâu, Diệp Lưu Ly cũng đứng lên và mềm mại cất lời:
“Phụ thân, cả Vân Ô Thành ai cũng biết ngũ muội có tình ý với Lâm thiếu gia, bây giờ Lâm thiếu gia đã nói đến như vậy, chi bằng đồng ý với huynh ấy?”
Vốn Lâm Tu còn tưởng Diệp Lưu Ly nói ra lời này là muốn phản đối, hắn còn đang mong chờ nàng ta sẽ suy nghĩ lại, nào ngờ nàng ta chỉ đang tìm cách đẩy Diệp Hạ vào vòng tay hắn!
Diệp Hạ thì âm thầm vỗ tay cho Diệp Lưu Ly, ở thời hiện đại, người như nàng ta có thể xếp vào một trong những biên kịch vĩ đại. Muốn để nàng tới làm thiếp cho Lâm Tu sao?
Diệp Hạ ngồi yên tại chỗ, không mặn không nhạt nói:
“Phụ thân, ta không có ý kiến gì với việc trở thành thiếp, nhưng làm thiếp của một Linh Sư cao cấp thì quả thật quá nực cười.”
“Ngươi nói gì?” Lâm Tu nheo mắt lại nhìn nàng, chân mày chau lại. Diệp Hạ chưa từng dám nói to tiếng ở trước mặt hắn, nay lần lượt làm lơ hắn ở Thập Tinh Các, bây giờ còn sỉ nhục hắn, cơn giận này sao mà nuốt trôi được?
Lâm Tu hừ lạnh:
“Diệp Hạ, ngươi nên xem lại bản mình, không xinh đẹp, không tài cán gì, lấy ra đâu sự tự tin như vậy? Ta cưới ngươi làm thiếp đã xem như là vinh dự cho ngươi! Phóng mắt khắp Vân Ô Thành này có mấy người mười bảy tuổi đã là Linh Sư cao cấp như ta chứ? Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.”
Khi nói ra lời này, hắn không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Kinh Ức toát ra sát khí lăng lệ. Bàn tay đang cầm tách trà của ông hơi dùng sức, linh lực phong hệ không kiểm soát được mà bắn ra ngoài, trực tiếp nghiền tách trà bằng sứ thành bột phấn.
Diệp Kinh Ức quát:
“Người đâu, tiễn khách!”
Tiếng quát kèm theo uy áp lướt thẳng về phía Lâm Tu, một hơi đẩy ngã hắn. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, kế tiếp liền bị một lực lượng vô hình hất văng ra sàn.
Tổng quản nhìn thấy chỉ có thể tự trách bản thân không kịp ngăn cản, lúc này, không chờ Diệp gia đuổi người thì Lâm gia đã đứng lên và cáo từ trước.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Diệp Lưu Ly không phản ứng kịp, nũng nịu gọi:
“Phụ thân!”
Diệp Kinh Ức tức run người:
“Cho dù Diệp Hạ thật sự ngu ngốc không thể tu luyện, vừa vô dụng lại hay làm chuyện mất mặt, nhưng dù gì cũng là con cháu Diệp gia, tên tiểu tử kia dám ở trước mặt ta mắng khó nghe như vậy, chẳng khác nào tát lên mặt ta?”
Đối với chuyện này, Diệp Hạ bình thản như không, còn chưa kịp nói câu nào châm chọc thì cái tên Lâm Tu kia đã tự chui đầu vào rọ. Nàng cứ ngỡ mình sẽ thoát được một kiếp, nào ngờ Diệp Kinh Ức giận chó chém mèo quay sang nhìn nàng:
“Diệp Hạ, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi đủ mười lăm tuổi mà vẫn chưa thể tu luyện thành Linh Sĩ được thì từ nay về sau, ngươi không còn là người của Diệp gia chúng ta nữa!”
Mọi người trong đại sảnh đều bất ngờ mà im thin thít, tuy rằng hôm nay chỉ có Diệp Kinh Ức, Diệp Lưu Ly ở đây cùng với nha hoàn, gia đinh, ai nấy đều nhìn về phía Diệp Hạ đầy thương cảm.
Điều này đồng nghĩa với việc Diệp Hạ có thể ở lại Diệp gia thêm một năm nữa, sau đó thì phải cuốn gói cút. Trong lòng ai cũng nghĩ nàng sẽ không thể tu luyện, một năm này xem như Diệp Kinh Ức bố thí chỗ ăn chỗ ở cho nàng.
Diệp Hạ đứng lên, cũng không làm lễ mà chỉ nói:
“Cáo từ!”
Dứt lời, nàng sải bước đi ra ngoài, bên cạnh hành lang từng đợt bông tuyết bay múa, tâm tình của nàng cũng trở nên vui vẻ! Ha ha, đang còn nghĩ cách đường đường chính chính xóa bỏ quan hệ với Diệp gia, không ngờ Diệp Kinh Ức lại cho nàng cơ hội tốt như vậy.
Diệp Hạ này không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với các người, sau này ra đời tung hoành cũng đỡ vướng phải rắc rối về gia tộc.
Mặc kệ đám người kia, Diệp Hạ trở về liền vùi đầu tu luyện. Tư chất của thân thể này không phải quá tốt, nhưng cũng không hẳn là kém, hơn nữa công pháp tu luyện cho Linh Sĩ xoay qua xoay lại chỉ có khoảng 100 bộ, tìm bừa một cái miễn phí ở Thập Tinh Các về để Phục Ấn Thiên Thư cải tạo là tốt rồi.
Đóng chặt cổng viện, Diệp Hạ đến bên dưới một gốc cây khô cằn không còn lại bất kỳ chiếc lá nào, trực tiếp ngồi xuống, bắt pháp quyết.
Từng đợt khí lạnh xung quanh vây quanh nàng, nhẹ nhàng thấm vào trong da thịt. Tuy rằng song song tu hành cả thân thể và hấp thu linh lực, nhưng tốc độ của nàng không hề chậm.
Nguyên nhân chính là vì nàng có tư chất dị biến, bình thường tư chất của người khác đều là kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành tương khắc. Nhưng cũng có nnhững tư chất hiếm có khác giống như nàng, bao gồm băng, lôi, quang, ám, hoặc trong truyền thuyết có những cường giả tu luyện không gian, thời gian.
Tư chất là dựa vào vận may mà có được, còn thực lực mạnh hay yếu lại phải nói đến ý chí của tu luyện giả.
Diệp Hạ sinh ra ở Vân Ô Thành, mà linh lực băng hệ là thứ không thiếu nhất ở đây. Bởi vì nằm ngoài rìa của Băng Nguyên Quốc, mười hai tháng thì có đến mười tháng là mùa lạnh, hai tháng còn lại thời tiết mát mẻ, cực kỳ thích hợp cho nàng.
Nửa đêm, tiểu viện nhỏ phủ đầy tuyết không được ai dọn dẹp của Diệp Hạ có người đột nhập. Lỗ tai nàng hơi nhúc nhích, nghe được tiếng bước chân loạt soạt ở gần nên ngồi dậy.
Bằng vào ngọn đèn dầu leo lắt trong phòng ngủ, Diệp Hạ nhìn thấy một nam tử cao lớn mặc hắc bào màu đen đang nhìn nàng chằm chằm. Khuôn mặt của hắn bị che lại bởi mặt nạ màu trắng kỳ dị, đôi mắt phượng hơi xếch lên.
Hắn không nói lời nào mà đóng cửa lại, bên dưới mặt nạ đã vỡ lập tức tràn ra máu tươi, dường như hắn đã nhịn rất lâu, nhịn đến thời khắc bước chân vào trong phòng nàng.
Nam tử loạng choạng ngã xuống trước mắt Diệp Hạ, nàng cũng không vươn tay đỡ mà chỉ nhìn, thẳng đến khi người đã nằm dài trên sàn nhà.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, trong đầu Diệp Hạ hiện lên một câu hỏi.
“Nên cứu hay không?”
Nàng lẩm bẩm:
“Ngộ nhỡ tên này gây thù chuốc oán với ai, khiến mình bị vạ lây…”
Diệp Hạ ngồi xuống kiểm tra sơ qua cơ thể của đối phương, bên ngoài không có bất kỳ vết thương nào, vậy nghĩa là nội thương, hơn nữa nhìn tình hình này thì rất nghiêm trọng.
Nàng phân vân một chút, sau đó kéo mặt nạ của nam tử kia xuống. Một khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người ta hít thở không thông đập vào mắt nàng, lông mày rậm, mũi cao, còn có nốt ruồi lệ ở khóe mắt làm điểm nhấn cho ngũ quan hoàn hảo của hắn.
Diệp Hạ ngay lập tức nói:
“Không thể không cứu!”
Chỉ riêng dung mạo này của hắn cũng đủ để khiến nàng cứu hắn rồi! Diệp Hạ có một cái tính rất kỳ cục, mặc dù làm sát thủ, nhưng nàng có niềm yêu thích cái đẹp, miễn là đúng gu của nàng thì bất kể nam nữ gì, nàng cũng mê mệt…
“Phụ thân, cả Vân Ô Thành ai cũng biết ngũ muội có tình ý với Lâm thiếu gia, bây giờ Lâm thiếu gia đã nói đến như vậy, chi bằng đồng ý với huynh ấy?”
Vốn Lâm Tu còn tưởng Diệp Lưu Ly nói ra lời này là muốn phản đối, hắn còn đang mong chờ nàng ta sẽ suy nghĩ lại, nào ngờ nàng ta chỉ đang tìm cách đẩy Diệp Hạ vào vòng tay hắn!
Diệp Hạ thì âm thầm vỗ tay cho Diệp Lưu Ly, ở thời hiện đại, người như nàng ta có thể xếp vào một trong những biên kịch vĩ đại. Muốn để nàng tới làm thiếp cho Lâm Tu sao?
Diệp Hạ ngồi yên tại chỗ, không mặn không nhạt nói:
“Phụ thân, ta không có ý kiến gì với việc trở thành thiếp, nhưng làm thiếp của một Linh Sư cao cấp thì quả thật quá nực cười.”
“Ngươi nói gì?” Lâm Tu nheo mắt lại nhìn nàng, chân mày chau lại. Diệp Hạ chưa từng dám nói to tiếng ở trước mặt hắn, nay lần lượt làm lơ hắn ở Thập Tinh Các, bây giờ còn sỉ nhục hắn, cơn giận này sao mà nuốt trôi được?
Lâm Tu hừ lạnh:
“Diệp Hạ, ngươi nên xem lại bản mình, không xinh đẹp, không tài cán gì, lấy ra đâu sự tự tin như vậy? Ta cưới ngươi làm thiếp đã xem như là vinh dự cho ngươi! Phóng mắt khắp Vân Ô Thành này có mấy người mười bảy tuổi đã là Linh Sư cao cấp như ta chứ? Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.”
Khi nói ra lời này, hắn không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Kinh Ức toát ra sát khí lăng lệ. Bàn tay đang cầm tách trà của ông hơi dùng sức, linh lực phong hệ không kiểm soát được mà bắn ra ngoài, trực tiếp nghiền tách trà bằng sứ thành bột phấn.
Diệp Kinh Ức quát:
“Người đâu, tiễn khách!”
Tiếng quát kèm theo uy áp lướt thẳng về phía Lâm Tu, một hơi đẩy ngã hắn. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, kế tiếp liền bị một lực lượng vô hình hất văng ra sàn.
Tổng quản nhìn thấy chỉ có thể tự trách bản thân không kịp ngăn cản, lúc này, không chờ Diệp gia đuổi người thì Lâm gia đã đứng lên và cáo từ trước.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Diệp Lưu Ly không phản ứng kịp, nũng nịu gọi:
“Phụ thân!”
Diệp Kinh Ức tức run người:
“Cho dù Diệp Hạ thật sự ngu ngốc không thể tu luyện, vừa vô dụng lại hay làm chuyện mất mặt, nhưng dù gì cũng là con cháu Diệp gia, tên tiểu tử kia dám ở trước mặt ta mắng khó nghe như vậy, chẳng khác nào tát lên mặt ta?”
Đối với chuyện này, Diệp Hạ bình thản như không, còn chưa kịp nói câu nào châm chọc thì cái tên Lâm Tu kia đã tự chui đầu vào rọ. Nàng cứ ngỡ mình sẽ thoát được một kiếp, nào ngờ Diệp Kinh Ức giận chó chém mèo quay sang nhìn nàng:
“Diệp Hạ, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi đủ mười lăm tuổi mà vẫn chưa thể tu luyện thành Linh Sĩ được thì từ nay về sau, ngươi không còn là người của Diệp gia chúng ta nữa!”
Mọi người trong đại sảnh đều bất ngờ mà im thin thít, tuy rằng hôm nay chỉ có Diệp Kinh Ức, Diệp Lưu Ly ở đây cùng với nha hoàn, gia đinh, ai nấy đều nhìn về phía Diệp Hạ đầy thương cảm.
Điều này đồng nghĩa với việc Diệp Hạ có thể ở lại Diệp gia thêm một năm nữa, sau đó thì phải cuốn gói cút. Trong lòng ai cũng nghĩ nàng sẽ không thể tu luyện, một năm này xem như Diệp Kinh Ức bố thí chỗ ăn chỗ ở cho nàng.
Diệp Hạ đứng lên, cũng không làm lễ mà chỉ nói:
“Cáo từ!”
Dứt lời, nàng sải bước đi ra ngoài, bên cạnh hành lang từng đợt bông tuyết bay múa, tâm tình của nàng cũng trở nên vui vẻ! Ha ha, đang còn nghĩ cách đường đường chính chính xóa bỏ quan hệ với Diệp gia, không ngờ Diệp Kinh Ức lại cho nàng cơ hội tốt như vậy.
Diệp Hạ này không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với các người, sau này ra đời tung hoành cũng đỡ vướng phải rắc rối về gia tộc.
Mặc kệ đám người kia, Diệp Hạ trở về liền vùi đầu tu luyện. Tư chất của thân thể này không phải quá tốt, nhưng cũng không hẳn là kém, hơn nữa công pháp tu luyện cho Linh Sĩ xoay qua xoay lại chỉ có khoảng 100 bộ, tìm bừa một cái miễn phí ở Thập Tinh Các về để Phục Ấn Thiên Thư cải tạo là tốt rồi.
Đóng chặt cổng viện, Diệp Hạ đến bên dưới một gốc cây khô cằn không còn lại bất kỳ chiếc lá nào, trực tiếp ngồi xuống, bắt pháp quyết.
Từng đợt khí lạnh xung quanh vây quanh nàng, nhẹ nhàng thấm vào trong da thịt. Tuy rằng song song tu hành cả thân thể và hấp thu linh lực, nhưng tốc độ của nàng không hề chậm.
Nguyên nhân chính là vì nàng có tư chất dị biến, bình thường tư chất của người khác đều là kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành tương khắc. Nhưng cũng có nnhững tư chất hiếm có khác giống như nàng, bao gồm băng, lôi, quang, ám, hoặc trong truyền thuyết có những cường giả tu luyện không gian, thời gian.
Tư chất là dựa vào vận may mà có được, còn thực lực mạnh hay yếu lại phải nói đến ý chí của tu luyện giả.
Diệp Hạ sinh ra ở Vân Ô Thành, mà linh lực băng hệ là thứ không thiếu nhất ở đây. Bởi vì nằm ngoài rìa của Băng Nguyên Quốc, mười hai tháng thì có đến mười tháng là mùa lạnh, hai tháng còn lại thời tiết mát mẻ, cực kỳ thích hợp cho nàng.
Nửa đêm, tiểu viện nhỏ phủ đầy tuyết không được ai dọn dẹp của Diệp Hạ có người đột nhập. Lỗ tai nàng hơi nhúc nhích, nghe được tiếng bước chân loạt soạt ở gần nên ngồi dậy.
Bằng vào ngọn đèn dầu leo lắt trong phòng ngủ, Diệp Hạ nhìn thấy một nam tử cao lớn mặc hắc bào màu đen đang nhìn nàng chằm chằm. Khuôn mặt của hắn bị che lại bởi mặt nạ màu trắng kỳ dị, đôi mắt phượng hơi xếch lên.
Hắn không nói lời nào mà đóng cửa lại, bên dưới mặt nạ đã vỡ lập tức tràn ra máu tươi, dường như hắn đã nhịn rất lâu, nhịn đến thời khắc bước chân vào trong phòng nàng.
Nam tử loạng choạng ngã xuống trước mắt Diệp Hạ, nàng cũng không vươn tay đỡ mà chỉ nhìn, thẳng đến khi người đã nằm dài trên sàn nhà.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, trong đầu Diệp Hạ hiện lên một câu hỏi.
“Nên cứu hay không?”
Nàng lẩm bẩm:
“Ngộ nhỡ tên này gây thù chuốc oán với ai, khiến mình bị vạ lây…”
Diệp Hạ ngồi xuống kiểm tra sơ qua cơ thể của đối phương, bên ngoài không có bất kỳ vết thương nào, vậy nghĩa là nội thương, hơn nữa nhìn tình hình này thì rất nghiêm trọng.
Nàng phân vân một chút, sau đó kéo mặt nạ của nam tử kia xuống. Một khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người ta hít thở không thông đập vào mắt nàng, lông mày rậm, mũi cao, còn có nốt ruồi lệ ở khóe mắt làm điểm nhấn cho ngũ quan hoàn hảo của hắn.
Diệp Hạ ngay lập tức nói:
“Không thể không cứu!”
Chỉ riêng dung mạo này của hắn cũng đủ để khiến nàng cứu hắn rồi! Diệp Hạ có một cái tính rất kỳ cục, mặc dù làm sát thủ, nhưng nàng có niềm yêu thích cái đẹp, miễn là đúng gu của nàng thì bất kể nam nữ gì, nàng cũng mê mệt…