Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Cửu Châu Đại Lục, võ lực vi tôn
Lúc này, Diệp Hạ nào có nghe hắn nói gì, trong đầu nàng không ngừng có những chữ cái bay lượn, chúng bắt đầu sắp xếp lại theo một trình tự khác. Khi xuyên đến thế giới này, Phục Ấn Thiên Thư vẫn còn tồn tại cùng nàng. Đó là một trong những chí bảo giúp Diệp Hạ tung hoành ở kiếp trước, nàng hoài nghi chính nó đã mang nàng đến đây, hoặc nói, nó vốn thuộc về nơi này?
Không biết được, nhưng chỉ cần Phục Ấn Thiên Thư còn tồn tại, nàng sẽ mau chóng trở nên mạnh hơn.
Diệp Hạ xem xong sách, Lâm Tu vẫn còn ở bên kia lải nhải chuyện trước đây của nàng, rồi cùng đám huynh đệ của hắn trêu đùa. Trong mắt Diệp Hạ xẹt qua một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã đè xuống. Hiện tại nàng còn chưa thể động vào những kẻ này được, tạm thời nhịn.
Cảnh nàng sờ loạn mấy quyển sách bên trong đã khiến cho người quản lý của thư viện chú ý, gã phát hiện ra nàng liền tiến tới quát:
“Diệp Hạ, ngươi còn dám đến đây?”
Diệp Hạ cảm thấy những người xung quanh đều nhìn về nàng, liền thu tay về, về cơ bản nàng đã tìm xong một số công pháp thích hợp cho mình, tiếp tục ở lại cũng chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối, vì vậy nói:
“Bây giờ ta sẽ đi, các người có thể tiếp tục.”
Nói rồi không đợi bất kỳ ai phản ứng, nàng bước nhanh về phía cửa. Váy dài màu xám trắng khiến cho nàng trông như một nha hoàn ở đâu đó, trên người cũng tuyệt không đeo bất kỳ trang sức đắt tiền nào, nhưng lúc di chuyển lại làm cho người khác có ảo giác nàng thật xinh đẹp.
Đây là một tuyệt kỹ của kiếp trước, không chỉ giúp nàng tăng thêm linh hoạt mà còn có chút hiệu ứng đánh lừa thị giác.
Quản lý hô lên:
“Đừng có trở lại nữa!”
Lâm Tu cũng khó chịu liếc nhìn nàng, lẩm bẩm:
“Nàng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh tình đã khỏi rồi?”
Hắn chưa ngu ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường của Diệp Hạ, ở nơi này nếu hỏi ai hiểu biết về Diệp Hạ nhất, vậy phải kể đến Lâm Tu hắn.
Diệp Hạ chớp mắt đã biến mất khỏi Thập Tinh Các.
Trở về viện nhỏ của mình, Diệp Hạ nhắm mắt dưỡng thần trên giường gỗ đơn sơ. Phục Ấn Thiên Thư chậm rãi hiện ra trong đầu nàng, đó là một quyển sách cổ cũ nát, chỉ có mấy trang giấy rời rạc được buộc lại bằng một sợi dây mỏng màu đỏ, còn không có cả bìa sách. Nó lơ lửng trong không gian ý thức của Diệp Hạ, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trang thứ nhất bắt đầu điên cuồng xuất hiện các loại hình ảnh, ký tự.
“Cũng may vẫn còn nó.”
Tất cả những quyển sách nàng chạm tay vào đều sẽ được Phục Ấn Thiên Thư lưu trữ, sau đó sắp xếp, nâng cấp lên thành một bản mới hoàn hảo hơn, có thể nhìn ra được ưu, nhược điểm của công pháp. Tuy rằng không thể khiến nó trở thành tuyệt thế công pháp, nhưng vẫn đủ cho nàng dùng vào thời điểm này.
Diệp Hạ điều chỉnh tâm tình, bắt đầu tu luyện.
Qua một lát, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến khiến Diệp Hạ chú ý.
Giọng nói ngọt ngào của Diệp Lưu Ly truyền vào trong:
“Nhị muội, ta đến thăm muội.”
Người này chính là tiểu thiên tài của Diệp gia? Diệp Hạ thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, bình tĩnh mang giày vào, mở cửa gỗ ra. Trên người nàng chỉ mặc độc một bộ y phục cũ sờn, mà Diệp Lưu Ly hoàn toàn ngược lại, cơ thể quấn một lớp bông dày, dường như rất sợ lạnh.
Diệp Lưu Ly nói:
“Ta mang chút bánh bao đến cho muội đây.”
Nha hoàn ở bên cạnh cầm lấy một giỏ bánh đưa về phía Diệp Hạ, nàng nhận lấy, không nói lời nào mà chỉ nhìn nha hoàn kia. Y phục chỉ sợ còn đắt hơn y phục của nàng.
Địa vị của Diệp Hạ ở Diệp gia còn thua kém cả nha hoàn của nhị tiểu thư Diệp Lưu Ly! Ha, có buồn cười không chứ?
Thấy Diệp Hạ im lặng, Diệp Lưu Ly lại nói:
“Không biết muội đã hay tin chưa? Ngày mai Lâm gia sẽ đến đây nói chuyện liên hôn với chúng ta. Muội cũng đến chung vui đi, biết đâu Lâm Tu sẽ chú ý đến muội?”
“À?” Diệp Hạ lúc này mới ý thức được thì ra Diệp Lưu Ly luôn dùng khuôn mặt xinh đẹp và sự dịu dàng giả tạo để biến Diệp Hạ thành một cái phông nền tuyệt hảo. Chỉ cần hai người họ ở cùng một chỗ, vậy nàng ta liền biến thành thiên nga bên cạnh vịt con xấu xí.
Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ quan tâm săn sóc Diệp Hạ, nhưng mưu mô thật. Diệp Hạ không tin nàng ta không biết chuyện Lâm Tu thích nàng ta. Muốn nàng đến tham dự? Vậy cũng được. Diệp Hạ gật đầu, hai mắt ngây thơ nhìn Diệp Lưu Ly:
“Muội hiểu rồi.”
“Ngày mai ta sẽ sang đây đón muội, phụ thân cũng thật là, chuyện đã qua lâu rồi mà vẫn phạt muội ở trong tiểu viện này…” Diệp Lưu Ly tỏ vẻ đau lòng. “Muội mặc như vậy chắc chắn rất lạnh phải không?”
Biết người khác lạnh, sao không mang chút quần áo ấm đến? Diệp Hạ trong lòng khinh bỉ, mặt ngoài vẫn cười cười ngây ngô.
Nàng thật sự muốn xem xem ngày mai Lâm gia đến đây sẽ náo nhiệt thế nào.
Diệp Hạ thân thế có chút thảm, mẫu thân là một tiểu thiếp, lúc sinh nàng ra đã vì lao lực mà qua đời, phụ thân vì vậy cũng đem lòng hận nàng. Trước đó nàng còn được sống như một vị tiểu thư, nhưng khi lớn lên một chút thì phát ngốc, bị phụ thân trực tiếp vứt bỏ.
Đối với thế giới mà nam nhân tam thê tứ thiếp như thế này, chuyện ấy tương đối bình thường, nhưng đối với người hiện đại như Diệp Hạ, nàng không chấp nhận được.
Cửu Châu Đại Lục là một nơi dùng võ lực vi tôn, kẻ mạnh mới được tôn trọng, có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, còn kẻ yếu đến mức phế như Diệp Hạ từ trước đến nay luôn bị mọi người khinh thường, sỉ nhục.
Kết quả của một phế vật tại thế giới vũ lực được tôn thờ này, đơn giản là sống không bằng chết. Nàng đổ bệnh không người quan tâm, vốn yếu ớt sao có thể qua khỏi đây? Thậm chí đến lúc chết, Diệp Hạ ở thế giới này cũng chưa từng được phụ thân ôm vào lòng một lần.
Diệp Lưu Ly tiến tới nắm tay Diệp Hạ, nói:
“Ta biết muội rất yêu thích Lâm Tu, vì vậy sẽ xin phụ thân cho phép nàng được gả qua đó làm thiếp cho hắn. Tuy rằng chỉ là thiếp, nhưng muội nhất định cũng rất thích, phải không? Gả đi rồi có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hắn.”
Thật là tỷ muội tình thâm… Diệp Hạ cười nhạt:
“Cảm ơn tỷ, nhưng muội vẫn còn muốn ở lại Diệp gia thêm một thời gian nữa, huống chi muội mới mười bốn tuổi…”
Nơi này nữ nhi xuất giá không dựa theo tuổi, mà phải xem bản thân có bản lĩnh hay không. Nếu có thể tu luyện trở thành một cường giả, vậy cho dù ba mươi tuổi không thành thân cũng chẳng ai dám nói một lời.
Diệp Hạ mới mười bốn, còn chưa phát triển hết, cộng thêm quanh năm bị bắt nạt, không ai yêu thương nên gầy như một bộ xương khô. Nếu không phải Diệp Hạ của thời hiện đại xuyên tới, chăm chỉ rèn luyện thì giờ này đã chết thêm lần nữa.
Diệp Lưu Ly kiên quyết:
“Muội đừng sợ, ta sẽ giúp muội làm chủ, nhất định có thể gả cho Lâm Tu! Muội không thể tu luyện, ở lại Diệp gia sẽ bị bắt nạt!”
Diệp Hạ cười thầm trong lòng, vậy đến Lâm gia chẳng phải sẽ bị người ở đó hãm hại chết không toàn thây à? Dù ở Diệp gia nàng chẳng có gì, nhưng cũng có chỗ để ngủ tạm. Nha hoàn có thể phớt lờ, ăn chặn tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng, lại không thể thật sự ra tay đánh nàng.
Cả quá trình nói chuyện, Diệp Lưu Ly vẫn đang cố gắng khuyên nhủ Diệp Hạ đồng ý gả ra ngoài.
Lâm gia đến nói chuyện liên hôn, chắc chắn Lâm Tu sẽ nhắm trúng Diệp Lưu Ly. Mà trong lòng nàng ta sớm đã nghĩ tới tương lai tốt đẹp hơn, sao có thể để Lâm Tu được như ý nguyện? Cho nên để Diệp Hạ qua Lâm gia là một lựa chọn không tồi!
Hai người thân mật nói chuyện một lát, Diệp Lưu Ly cùng nha hoàn bỏ đi, chỉ để lại một giỏ bánh bao nguội lạnh.
Diệp Hạ dùng sức, bàn tay hiện lên một tầng băng vụ nhàn nhạt. Đợi thêm một thời gian nữa thôi, nàng sẽ rời khỏi đây, tìm kiếm tự do cho riêng mình. Diệp gia, Lâm gia, Vân Ô Thành mãi mãi không thể chứa được người có dã tâm đạp trên đỉnh cao như nàng.
Không biết được, nhưng chỉ cần Phục Ấn Thiên Thư còn tồn tại, nàng sẽ mau chóng trở nên mạnh hơn.
Diệp Hạ xem xong sách, Lâm Tu vẫn còn ở bên kia lải nhải chuyện trước đây của nàng, rồi cùng đám huynh đệ của hắn trêu đùa. Trong mắt Diệp Hạ xẹt qua một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã đè xuống. Hiện tại nàng còn chưa thể động vào những kẻ này được, tạm thời nhịn.
Cảnh nàng sờ loạn mấy quyển sách bên trong đã khiến cho người quản lý của thư viện chú ý, gã phát hiện ra nàng liền tiến tới quát:
“Diệp Hạ, ngươi còn dám đến đây?”
Diệp Hạ cảm thấy những người xung quanh đều nhìn về nàng, liền thu tay về, về cơ bản nàng đã tìm xong một số công pháp thích hợp cho mình, tiếp tục ở lại cũng chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối, vì vậy nói:
“Bây giờ ta sẽ đi, các người có thể tiếp tục.”
Nói rồi không đợi bất kỳ ai phản ứng, nàng bước nhanh về phía cửa. Váy dài màu xám trắng khiến cho nàng trông như một nha hoàn ở đâu đó, trên người cũng tuyệt không đeo bất kỳ trang sức đắt tiền nào, nhưng lúc di chuyển lại làm cho người khác có ảo giác nàng thật xinh đẹp.
Đây là một tuyệt kỹ của kiếp trước, không chỉ giúp nàng tăng thêm linh hoạt mà còn có chút hiệu ứng đánh lừa thị giác.
Quản lý hô lên:
“Đừng có trở lại nữa!”
Lâm Tu cũng khó chịu liếc nhìn nàng, lẩm bẩm:
“Nàng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh tình đã khỏi rồi?”
Hắn chưa ngu ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường của Diệp Hạ, ở nơi này nếu hỏi ai hiểu biết về Diệp Hạ nhất, vậy phải kể đến Lâm Tu hắn.
Diệp Hạ chớp mắt đã biến mất khỏi Thập Tinh Các.
Trở về viện nhỏ của mình, Diệp Hạ nhắm mắt dưỡng thần trên giường gỗ đơn sơ. Phục Ấn Thiên Thư chậm rãi hiện ra trong đầu nàng, đó là một quyển sách cổ cũ nát, chỉ có mấy trang giấy rời rạc được buộc lại bằng một sợi dây mỏng màu đỏ, còn không có cả bìa sách. Nó lơ lửng trong không gian ý thức của Diệp Hạ, sau đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trang thứ nhất bắt đầu điên cuồng xuất hiện các loại hình ảnh, ký tự.
“Cũng may vẫn còn nó.”
Tất cả những quyển sách nàng chạm tay vào đều sẽ được Phục Ấn Thiên Thư lưu trữ, sau đó sắp xếp, nâng cấp lên thành một bản mới hoàn hảo hơn, có thể nhìn ra được ưu, nhược điểm của công pháp. Tuy rằng không thể khiến nó trở thành tuyệt thế công pháp, nhưng vẫn đủ cho nàng dùng vào thời điểm này.
Diệp Hạ điều chỉnh tâm tình, bắt đầu tu luyện.
Qua một lát, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến khiến Diệp Hạ chú ý.
Giọng nói ngọt ngào của Diệp Lưu Ly truyền vào trong:
“Nhị muội, ta đến thăm muội.”
Người này chính là tiểu thiên tài của Diệp gia? Diệp Hạ thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, bình tĩnh mang giày vào, mở cửa gỗ ra. Trên người nàng chỉ mặc độc một bộ y phục cũ sờn, mà Diệp Lưu Ly hoàn toàn ngược lại, cơ thể quấn một lớp bông dày, dường như rất sợ lạnh.
Diệp Lưu Ly nói:
“Ta mang chút bánh bao đến cho muội đây.”
Nha hoàn ở bên cạnh cầm lấy một giỏ bánh đưa về phía Diệp Hạ, nàng nhận lấy, không nói lời nào mà chỉ nhìn nha hoàn kia. Y phục chỉ sợ còn đắt hơn y phục của nàng.
Địa vị của Diệp Hạ ở Diệp gia còn thua kém cả nha hoàn của nhị tiểu thư Diệp Lưu Ly! Ha, có buồn cười không chứ?
Thấy Diệp Hạ im lặng, Diệp Lưu Ly lại nói:
“Không biết muội đã hay tin chưa? Ngày mai Lâm gia sẽ đến đây nói chuyện liên hôn với chúng ta. Muội cũng đến chung vui đi, biết đâu Lâm Tu sẽ chú ý đến muội?”
“À?” Diệp Hạ lúc này mới ý thức được thì ra Diệp Lưu Ly luôn dùng khuôn mặt xinh đẹp và sự dịu dàng giả tạo để biến Diệp Hạ thành một cái phông nền tuyệt hảo. Chỉ cần hai người họ ở cùng một chỗ, vậy nàng ta liền biến thành thiên nga bên cạnh vịt con xấu xí.
Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ quan tâm săn sóc Diệp Hạ, nhưng mưu mô thật. Diệp Hạ không tin nàng ta không biết chuyện Lâm Tu thích nàng ta. Muốn nàng đến tham dự? Vậy cũng được. Diệp Hạ gật đầu, hai mắt ngây thơ nhìn Diệp Lưu Ly:
“Muội hiểu rồi.”
“Ngày mai ta sẽ sang đây đón muội, phụ thân cũng thật là, chuyện đã qua lâu rồi mà vẫn phạt muội ở trong tiểu viện này…” Diệp Lưu Ly tỏ vẻ đau lòng. “Muội mặc như vậy chắc chắn rất lạnh phải không?”
Biết người khác lạnh, sao không mang chút quần áo ấm đến? Diệp Hạ trong lòng khinh bỉ, mặt ngoài vẫn cười cười ngây ngô.
Nàng thật sự muốn xem xem ngày mai Lâm gia đến đây sẽ náo nhiệt thế nào.
Diệp Hạ thân thế có chút thảm, mẫu thân là một tiểu thiếp, lúc sinh nàng ra đã vì lao lực mà qua đời, phụ thân vì vậy cũng đem lòng hận nàng. Trước đó nàng còn được sống như một vị tiểu thư, nhưng khi lớn lên một chút thì phát ngốc, bị phụ thân trực tiếp vứt bỏ.
Đối với thế giới mà nam nhân tam thê tứ thiếp như thế này, chuyện ấy tương đối bình thường, nhưng đối với người hiện đại như Diệp Hạ, nàng không chấp nhận được.
Cửu Châu Đại Lục là một nơi dùng võ lực vi tôn, kẻ mạnh mới được tôn trọng, có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, còn kẻ yếu đến mức phế như Diệp Hạ từ trước đến nay luôn bị mọi người khinh thường, sỉ nhục.
Kết quả của một phế vật tại thế giới vũ lực được tôn thờ này, đơn giản là sống không bằng chết. Nàng đổ bệnh không người quan tâm, vốn yếu ớt sao có thể qua khỏi đây? Thậm chí đến lúc chết, Diệp Hạ ở thế giới này cũng chưa từng được phụ thân ôm vào lòng một lần.
Diệp Lưu Ly tiến tới nắm tay Diệp Hạ, nói:
“Ta biết muội rất yêu thích Lâm Tu, vì vậy sẽ xin phụ thân cho phép nàng được gả qua đó làm thiếp cho hắn. Tuy rằng chỉ là thiếp, nhưng muội nhất định cũng rất thích, phải không? Gả đi rồi có thể mỗi ngày đều nhìn thấy hắn.”
Thật là tỷ muội tình thâm… Diệp Hạ cười nhạt:
“Cảm ơn tỷ, nhưng muội vẫn còn muốn ở lại Diệp gia thêm một thời gian nữa, huống chi muội mới mười bốn tuổi…”
Nơi này nữ nhi xuất giá không dựa theo tuổi, mà phải xem bản thân có bản lĩnh hay không. Nếu có thể tu luyện trở thành một cường giả, vậy cho dù ba mươi tuổi không thành thân cũng chẳng ai dám nói một lời.
Diệp Hạ mới mười bốn, còn chưa phát triển hết, cộng thêm quanh năm bị bắt nạt, không ai yêu thương nên gầy như một bộ xương khô. Nếu không phải Diệp Hạ của thời hiện đại xuyên tới, chăm chỉ rèn luyện thì giờ này đã chết thêm lần nữa.
Diệp Lưu Ly kiên quyết:
“Muội đừng sợ, ta sẽ giúp muội làm chủ, nhất định có thể gả cho Lâm Tu! Muội không thể tu luyện, ở lại Diệp gia sẽ bị bắt nạt!”
Diệp Hạ cười thầm trong lòng, vậy đến Lâm gia chẳng phải sẽ bị người ở đó hãm hại chết không toàn thây à? Dù ở Diệp gia nàng chẳng có gì, nhưng cũng có chỗ để ngủ tạm. Nha hoàn có thể phớt lờ, ăn chặn tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng, lại không thể thật sự ra tay đánh nàng.
Cả quá trình nói chuyện, Diệp Lưu Ly vẫn đang cố gắng khuyên nhủ Diệp Hạ đồng ý gả ra ngoài.
Lâm gia đến nói chuyện liên hôn, chắc chắn Lâm Tu sẽ nhắm trúng Diệp Lưu Ly. Mà trong lòng nàng ta sớm đã nghĩ tới tương lai tốt đẹp hơn, sao có thể để Lâm Tu được như ý nguyện? Cho nên để Diệp Hạ qua Lâm gia là một lựa chọn không tồi!
Hai người thân mật nói chuyện một lát, Diệp Lưu Ly cùng nha hoàn bỏ đi, chỉ để lại một giỏ bánh bao nguội lạnh.
Diệp Hạ dùng sức, bàn tay hiện lên một tầng băng vụ nhàn nhạt. Đợi thêm một thời gian nữa thôi, nàng sẽ rời khỏi đây, tìm kiếm tự do cho riêng mình. Diệp gia, Lâm gia, Vân Ô Thành mãi mãi không thể chứa được người có dã tâm đạp trên đỉnh cao như nàng.