Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Dì Ghẻ - Chương 5: Cái tát " Sai Lầm."
Về đến nhà, Nam thấy bố đang ngồi ở phòng khách. Nghe tiếng mở cổng ông đi ra, bé Hạnh chạy vào chào bố. Bố Nam hỏi:
- Hai anh em học về có mệt không, sao trưa không về nhà ăn cơm hả Nam...??
Nam chào bố rồi nói:
- Chiều có buổi học thêm nên con về nhà bà ngoại ăn cơm xong lại đi học luôn. Sợ về nhà mình không kịp bố ạ. À mà bố ơi......
Nam định kể với bố chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay nhưng nó nghĩ lại không dám nói. Bố Nam đứng chờ con nói hết câu nhưng Nam lấy cặp sách đi vào nhà:
- Cũng không có gi bố ạ...
Bố Nam thấy vẻ mặt buồn bã của con cũng muốn gặng hỏi nhưng hai anh em vừa mới về nên ông cười xoà:
- Thế Nam dẫn em lên phòng thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm. Cô Hường đang nấu rồi.
Lúc này cô Hường đi ra nhìn Nam nói:
- Lần sau trưa không ăn cơm con phải nói với cô nhé. Nấu cơm xong thừa chiều lại phải ăn lại cơm nguội. Mệt quá cơ.
Bố Nam nhìn cô Hường cau mày:
- Trưa nay cơm cũng có thừa là bao nhiêu đâu mà em nói vậy. Thừa thì hấp lại anh ăn cũng được chứ sao. Có vậy thôi mà cũng nói được. Có muốn cái nhà này yên ổn không hả...??
Nam đứng nhìn bố, nó cảm thấy nó đang gây ra gánh nặng cho bố. Nó biết cô Hường nhằm vào nó mà nói để bố Nam trở nên bực tức. Nó im lặng dẫn bé Hạnh lên trên tầng, tối hôm đó ăn cơm nó cũng chẳng còn tâm trạng gì. Nó lo lắng về tờ giấy mời phụ huynh mà cô giáo đưa ngày hôm nay. Nó không biết phải nói với bố như thế nào. Ăn cơm xong hai anh em định dắt nhau lên phòng học bài thì bố Nam có người gọi điện đi ra ngoài.
Cô hường pha sữa, gọt hoa quả cho vào đĩa bê ra cho cái Thư. Xong cô nhìn hai anh em Nam chỉ tay lên tầng trên:
- Hai đứa lên tầng trên đi cho em dưới này còn học. Tự bảo nhau mà học đấy nhé.
Bé Hạnh vẫn đang mải bộ phim hoạt hình không muốn đi. Nam bèn kéo tay em đi lên trên, bên dưới cô Hường đút hoa quả cho con ăn mồm nịnh nọt:
- Ăn xong uống hết cốc sữa rồi đi ngủ sớm nhé. Dạo này thấy con ăn ít lắm đấy. Ăn nhiều mới xinh được chứ.
Bé Hạnh thấy thế tay chỉ chỉ vào đĩa hoa quả, chắc nó muốn ăn nhưng đâu phải của mình. Nam bế em chạy một mạch lên tầng, cô Hường ở dưới quát:
- Đi nhẹ chân thôi, bình bịch bình bịch muốn sập nhà à....!?
Lên đến phòng, bé Hạnh chạy lại chỗ cái chăn, con bé lấy ra quả táo đỏ ửng khoe với anh:
- Em cũng có nè...
Nó nhe răng ra cười rồi đưa quả táo cho Nam nũng nịu:
- Anh bổ đi, gọt vỏ cho em.
Nhưng trong phòng làm gì có dao, Nam nhìn bé Hạnh cười rồi chạy xuống bếp. Nó không muốn để cô Hường biết, nó giấu con dao nhỏ vào trong bụng rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Cô Hường phát hiện thấy nó bèn hỏi:
- Chạy xuống bếp dấm dúi cái gì đấy..?
Nam xoè hai bàn tay ra như thanh minh mình không lấy cái gì, nó nhanh nhảu:
- Cháu chạy xuống lấy cái túi bóng đựng rác trên phòng cô ạ.
Nhìn tay Nam không có gì cô Hường cũng chẳng hỏi gì thêm. Nam thở phào khẽ vào phòng đóng cửa lại. Bé Hạnh vẫn đang mân mê quả táo bố cho từ hôm qua. Nam thò tay vào bụng lấy con dao từ trong áo ra nhìn em cười thích chí. Nó gọt táo rồi bổ miếng cho Hạnh, bé Hạnh ăn một miếng lại đưa cho anh một miếng. Ăn xong nó rửa con dao, dọn vỏ táo vào một cái túi rồi bảo em lấy sách vở ra học.
Lúc lôi cặp ra nó nhìn thấy tờ giấy mời, mặt Nam lại buồn thiu. Nam định bụng ngày mai sẽ lấy hết can đảm nói chuyện với bố. Nó để tờ giấy xuống bên dưới quyển sách rồi tiếp tục học bài. Học xong tầm 9h tối hai anh em chơi đùa với nhau trong phòng thì cô Hường bất ngờ mở cửa phòng. Giọng cô chua loét:
- Hai đứa dậy để dọn phòng nào, mấy hôm nay không dọn chắc rác rưởi đầy phòng.
Nam với Hạnh ngồi im trên giường nhìn cô Hường phẩy phẩy, lật cái này lật cái nọ. Rồi cô Hường sờ vào cái túi đựng vỏ táo ban nãy, cô nhìn sang con dao nhỏ đang để trên bàn. Mở cái túi ra thấy vỏ táo cô Hường nhìn hai anh em Nam đay nghiến:
- Biết ngay mà, ban nãy thấy bộ dạng lấm lét của thằng anh là biết xuống bếp lấy cái gì rồi. Muốn ăn không hỏi lại lấy trộm cả táo cả dao mang lên đây ăn vụng à..?? Bảo sao nó đi nhẹ thế, con nhà mất dạy.
Bé Hạnh thấy thế liền khóc tu tu, Nam nhìn cô Hường nói:
- Quả táo đấy là hôm qua bố cho em Hạnh. Còn con dao nãy em cháu muốn ăn táo nhưng không có dao nên cháu chạy xuống bếp lấy. Cháu không có lấy táo của cô.
Cô Hường thấy Nam cãi lại càng hăng máu:
- Lấy dao cũng không biết đường hỏi à, tưởng hai anh em mày ở trên này học hành thế nào. Ai ngờ ăn vụng, ăn trộm...Học hành gì bọn mày.
Nói xong mụ Hường cầm quyển sách trên bàn học Nam gõ gõ. Khốn nạn thay mụ lại thấy luôn tờ giấy mời phụ huynh vào trưa ngày thứ 5. Mồm mụ tru tréo, méo giật:
- Giấy mời phụ huynh, đây là giấy mời phụ huynh chứ không phải giấy mời họp. Mày đi học kiểu gì mà vừa về đây hai ngày đã bị cô giáo mời phụ huynh thế hả. Đúng là quân mất dạy, tí bố mày về đây tao bảo xem thế nào. Đấy, mày làm sao thì bố mày đi mà gặp người ta.
Nam bật dậy lao về phía mụ Hường, tay nó nhanh như cắt giật lại tờ giấy trên tay mụ rồi nói:
- Cháu cũng không cần cô phải đi, cô cũng không phải là mẹ cháu mà đi được.
Mụ Hường giận tím mặt, mụ không ngờ rằng Nam lại phản ứng như vậy. Bé Hạnh càng khóc to, mụ Hường mặt mũi giận dữ đi xuống dưới nhà. Mụ ngồi ở phòng khách gọi điện cho ai đó. Tầm 15" sau thì bố Nam về. Bố Nam đi lên phòng hai anh em, ông ngồi xuống hỏi Nam:
- Sao con lại cãi lại cô Hường, cô ấy nói con bị mời phụ huynh hả..? Thế ở trường xảy ra chuyện gì vậy con..??
Nam ngồi trên giường cúi mặt trả lời:
- Con không có cãi, cô ấy bảo hai anh em con ăn trộm đồ ăn mang lên phòng ăn vụng. Bảo con là mất dạy, vô học...Cô ấy thì biết gì....
Nam kể lại toàn bộ sự việc ở trường ngày hôm nay, nó cũng kể luôn việc mình chạy xuống tầng lấy con dao gọt quả táo mà bố cho bé Hạnh từ hôm trước. Bố Nam mặt đỏ bừng bừng, có lẽ ông vừa đi uống rượu ở đâu về. Cô Hường lúc này đang đứng ngoài cửa nói vào:
- Cô bảo cháu ăn vụng ăn trộm bao giờ...?? Hoa quả mua là để ăn, ai cấm các cháu ăn đâu mà cháu nói thế. Cô chỉ bực khi cháu đi học mà bị mời phụ huynh. Con nhà người ta ngoan ngoãn thì đâu có như thế. Nói cháu thế thôi mà cháu lao vào giằng tờ giấy rồi quát vào mặt cô thế à..!!
Nam sững sờ trước bộ mặt tráo trở nói dối không chớp mắt của mụ Hường. Khi nãy chính vì nghi ngờ Nam lấy đồ ăn mang lên tầng nên mụ mới chạy lên giả vờ lấy lý do dọn dẹp rồi lọ mọ tìm kiếm. Trước khi nhìn thấy tờ giấy mời mụ còn chửi hai anh em Nam như tát nước vào mặt. Vậy mà giờ đây mụ đứng đó giảng đạo đức như một giáo viên mẫu mực. Sự trở mặt đó một đứa trẻ như Nam không tài nào lường trước được. Không nhịn nổi Nam gào lên:
- Bà đừng có điêu, chính bà chửi hai anh em tôi là đồ....
" Bốp"
Một cái tát thẳng vào mặt Nam khi mà nó còn chưa nói hết câu. Bố nó đánh nó, nó không hiểu nó đã sai ở đâu. Nó không hiểu nó làm gì mà bị đánh. Nó nhìn bố nó đầy căm phẫn. Bé Hạnh vừa ngơi khóc giờ thấy anh bị đánh nó chạy lại ôm anh rồi oà lên nức nở. Mụ Hường được thể:
- Đấy anh xem, con anh gọi em là bà xưng tôi cơ đấy. Khéo dạy quá cơ...
Bố Nam đập tay xuống bàn một cái " Rầm" rõ mạnh. Ông quát:
- Im hết đi, cả cô nữa....Nam sao con lại láo như thế. Con về đây bố với cô chăm sóc từng bữa ăn, cho con đi học mà giờ con lại nói năng như vậy. Hai anh em đi ngủ ngay, còn hôm nào ra trường gặp cô giáo bố sẽ đi. Giờ không ai nói gì cả.
Mụ Hường thấy bố Nam đang vô cùng tức giận nên mụ cũng im mồm luôn. Mụ đi xuống dưới nhưng không quên lườm anh em Nam một cái. Bố Nam lúc này dường như dã nhận thấy mình sai khi đánh con, ông tiến lại định đưa tay ra nhưng Nam đứng dậy dắt em vào nhà tắm rửa mặt. Nó không khóc, nó nghĩ khóc cũng không khiến bố nó tin nó. Khuôn mặt nó một bên má trở nên đỏ ửng, đau rát. Bố Nam cúi mặt đi ra khỏi phòng. Hai anh em nằm ôm nhau ngủ, bé Hạnh khẽ sờ tay lên mặt anh hỏi:
- Anh ơi có đau không..??
Lúc này Nam mới khóc, nó không khóc vì đau mà vì đứa em gái bé bỏng. Chưa bao giờ nó thù ghét ai, nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến mụ Hường là lòng nó chứa đầy căm phẫn. Trong đầu nó lúc này chợt nảy ra một suy nghĩ độc ác:
" Nếu mụ Hường chết đi thì liệu rằng bố nó sẽ yêu thương hai anh em nó."
Bàn tay nhỏ bé của Hạnh đang sờ lên bên má vừa bị tát của nó khiến nó giật mình, nó lắc đầu trả lời em:
- Không đau em ạ..Ngủ đi sáng mai anh lại đèo em đi học. Mai Hạnh thích ăn gì nào..??
Bé Hạnh xoa xoa má anh rồi đáp:
- Mai em ăn bánh mỳ với sữa còn hôm nay anh nhé.
Nam khẽ gật đầu, hai anh em ôm nhau ngủ sau một ngày đầy rẫy những sự việc tối tăm. Hai đứa trẻ thiếu thốn tình cảm đang phải đối mặt với những gian dối, mưu mô, tính toán của người lớn.
Dưới phòng khách, 11h tối, người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhà vẫn đang ngồi đó. Khói thuốc bốc lên từng làn trắng nghi ngút. Không biết ông ta đã hút hết bao nhiêu điếu. Chỉ biết rằng cái tát đó chắc chắn sẽ khiến ông day dứt suốt cả cuộc đời. Người bố của hai đứa trẻ đang tự trách bản thân mình, không phải ông không hiểu con người của người phụ nữ đang bên cạnh ông. Nhưng một phút nóng giận ông đã tát đứa con một cái đau điếng khi giờ đây trên bàn phòng khách vẫn còn đó đĩa hoa quả được bày đẹp đẽ cùng cốc sữa mới uống được một nửa. Bên cạnh chiếc đĩa là cái túi bóng đựng vỏ táo và con dao đặt bên cạnh. Có lẽ ban nãy mụ Hường mang cái túi và con dao xuống dưới nhưng rồi vì bực tức mà mụ đã quên vứt đi.
Mọi người trong căn nhà đã chìm vào giấc ngủ, nhưng người đàn ông ấy vẫn ngồi đó cho đến khi bao thuốc chỉ còn lại chiếc vỏ trống không.
- Hai anh em học về có mệt không, sao trưa không về nhà ăn cơm hả Nam...??
Nam chào bố rồi nói:
- Chiều có buổi học thêm nên con về nhà bà ngoại ăn cơm xong lại đi học luôn. Sợ về nhà mình không kịp bố ạ. À mà bố ơi......
Nam định kể với bố chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay nhưng nó nghĩ lại không dám nói. Bố Nam đứng chờ con nói hết câu nhưng Nam lấy cặp sách đi vào nhà:
- Cũng không có gi bố ạ...
Bố Nam thấy vẻ mặt buồn bã của con cũng muốn gặng hỏi nhưng hai anh em vừa mới về nên ông cười xoà:
- Thế Nam dẫn em lên phòng thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm. Cô Hường đang nấu rồi.
Lúc này cô Hường đi ra nhìn Nam nói:
- Lần sau trưa không ăn cơm con phải nói với cô nhé. Nấu cơm xong thừa chiều lại phải ăn lại cơm nguội. Mệt quá cơ.
Bố Nam nhìn cô Hường cau mày:
- Trưa nay cơm cũng có thừa là bao nhiêu đâu mà em nói vậy. Thừa thì hấp lại anh ăn cũng được chứ sao. Có vậy thôi mà cũng nói được. Có muốn cái nhà này yên ổn không hả...??
Nam đứng nhìn bố, nó cảm thấy nó đang gây ra gánh nặng cho bố. Nó biết cô Hường nhằm vào nó mà nói để bố Nam trở nên bực tức. Nó im lặng dẫn bé Hạnh lên trên tầng, tối hôm đó ăn cơm nó cũng chẳng còn tâm trạng gì. Nó lo lắng về tờ giấy mời phụ huynh mà cô giáo đưa ngày hôm nay. Nó không biết phải nói với bố như thế nào. Ăn cơm xong hai anh em định dắt nhau lên phòng học bài thì bố Nam có người gọi điện đi ra ngoài.
Cô hường pha sữa, gọt hoa quả cho vào đĩa bê ra cho cái Thư. Xong cô nhìn hai anh em Nam chỉ tay lên tầng trên:
- Hai đứa lên tầng trên đi cho em dưới này còn học. Tự bảo nhau mà học đấy nhé.
Bé Hạnh vẫn đang mải bộ phim hoạt hình không muốn đi. Nam bèn kéo tay em đi lên trên, bên dưới cô Hường đút hoa quả cho con ăn mồm nịnh nọt:
- Ăn xong uống hết cốc sữa rồi đi ngủ sớm nhé. Dạo này thấy con ăn ít lắm đấy. Ăn nhiều mới xinh được chứ.
Bé Hạnh thấy thế tay chỉ chỉ vào đĩa hoa quả, chắc nó muốn ăn nhưng đâu phải của mình. Nam bế em chạy một mạch lên tầng, cô Hường ở dưới quát:
- Đi nhẹ chân thôi, bình bịch bình bịch muốn sập nhà à....!?
Lên đến phòng, bé Hạnh chạy lại chỗ cái chăn, con bé lấy ra quả táo đỏ ửng khoe với anh:
- Em cũng có nè...
Nó nhe răng ra cười rồi đưa quả táo cho Nam nũng nịu:
- Anh bổ đi, gọt vỏ cho em.
Nhưng trong phòng làm gì có dao, Nam nhìn bé Hạnh cười rồi chạy xuống bếp. Nó không muốn để cô Hường biết, nó giấu con dao nhỏ vào trong bụng rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Cô Hường phát hiện thấy nó bèn hỏi:
- Chạy xuống bếp dấm dúi cái gì đấy..?
Nam xoè hai bàn tay ra như thanh minh mình không lấy cái gì, nó nhanh nhảu:
- Cháu chạy xuống lấy cái túi bóng đựng rác trên phòng cô ạ.
Nhìn tay Nam không có gì cô Hường cũng chẳng hỏi gì thêm. Nam thở phào khẽ vào phòng đóng cửa lại. Bé Hạnh vẫn đang mân mê quả táo bố cho từ hôm qua. Nam thò tay vào bụng lấy con dao từ trong áo ra nhìn em cười thích chí. Nó gọt táo rồi bổ miếng cho Hạnh, bé Hạnh ăn một miếng lại đưa cho anh một miếng. Ăn xong nó rửa con dao, dọn vỏ táo vào một cái túi rồi bảo em lấy sách vở ra học.
Lúc lôi cặp ra nó nhìn thấy tờ giấy mời, mặt Nam lại buồn thiu. Nam định bụng ngày mai sẽ lấy hết can đảm nói chuyện với bố. Nó để tờ giấy xuống bên dưới quyển sách rồi tiếp tục học bài. Học xong tầm 9h tối hai anh em chơi đùa với nhau trong phòng thì cô Hường bất ngờ mở cửa phòng. Giọng cô chua loét:
- Hai đứa dậy để dọn phòng nào, mấy hôm nay không dọn chắc rác rưởi đầy phòng.
Nam với Hạnh ngồi im trên giường nhìn cô Hường phẩy phẩy, lật cái này lật cái nọ. Rồi cô Hường sờ vào cái túi đựng vỏ táo ban nãy, cô nhìn sang con dao nhỏ đang để trên bàn. Mở cái túi ra thấy vỏ táo cô Hường nhìn hai anh em Nam đay nghiến:
- Biết ngay mà, ban nãy thấy bộ dạng lấm lét của thằng anh là biết xuống bếp lấy cái gì rồi. Muốn ăn không hỏi lại lấy trộm cả táo cả dao mang lên đây ăn vụng à..?? Bảo sao nó đi nhẹ thế, con nhà mất dạy.
Bé Hạnh thấy thế liền khóc tu tu, Nam nhìn cô Hường nói:
- Quả táo đấy là hôm qua bố cho em Hạnh. Còn con dao nãy em cháu muốn ăn táo nhưng không có dao nên cháu chạy xuống bếp lấy. Cháu không có lấy táo của cô.
Cô Hường thấy Nam cãi lại càng hăng máu:
- Lấy dao cũng không biết đường hỏi à, tưởng hai anh em mày ở trên này học hành thế nào. Ai ngờ ăn vụng, ăn trộm...Học hành gì bọn mày.
Nói xong mụ Hường cầm quyển sách trên bàn học Nam gõ gõ. Khốn nạn thay mụ lại thấy luôn tờ giấy mời phụ huynh vào trưa ngày thứ 5. Mồm mụ tru tréo, méo giật:
- Giấy mời phụ huynh, đây là giấy mời phụ huynh chứ không phải giấy mời họp. Mày đi học kiểu gì mà vừa về đây hai ngày đã bị cô giáo mời phụ huynh thế hả. Đúng là quân mất dạy, tí bố mày về đây tao bảo xem thế nào. Đấy, mày làm sao thì bố mày đi mà gặp người ta.
Nam bật dậy lao về phía mụ Hường, tay nó nhanh như cắt giật lại tờ giấy trên tay mụ rồi nói:
- Cháu cũng không cần cô phải đi, cô cũng không phải là mẹ cháu mà đi được.
Mụ Hường giận tím mặt, mụ không ngờ rằng Nam lại phản ứng như vậy. Bé Hạnh càng khóc to, mụ Hường mặt mũi giận dữ đi xuống dưới nhà. Mụ ngồi ở phòng khách gọi điện cho ai đó. Tầm 15" sau thì bố Nam về. Bố Nam đi lên phòng hai anh em, ông ngồi xuống hỏi Nam:
- Sao con lại cãi lại cô Hường, cô ấy nói con bị mời phụ huynh hả..? Thế ở trường xảy ra chuyện gì vậy con..??
Nam ngồi trên giường cúi mặt trả lời:
- Con không có cãi, cô ấy bảo hai anh em con ăn trộm đồ ăn mang lên phòng ăn vụng. Bảo con là mất dạy, vô học...Cô ấy thì biết gì....
Nam kể lại toàn bộ sự việc ở trường ngày hôm nay, nó cũng kể luôn việc mình chạy xuống tầng lấy con dao gọt quả táo mà bố cho bé Hạnh từ hôm trước. Bố Nam mặt đỏ bừng bừng, có lẽ ông vừa đi uống rượu ở đâu về. Cô Hường lúc này đang đứng ngoài cửa nói vào:
- Cô bảo cháu ăn vụng ăn trộm bao giờ...?? Hoa quả mua là để ăn, ai cấm các cháu ăn đâu mà cháu nói thế. Cô chỉ bực khi cháu đi học mà bị mời phụ huynh. Con nhà người ta ngoan ngoãn thì đâu có như thế. Nói cháu thế thôi mà cháu lao vào giằng tờ giấy rồi quát vào mặt cô thế à..!!
Nam sững sờ trước bộ mặt tráo trở nói dối không chớp mắt của mụ Hường. Khi nãy chính vì nghi ngờ Nam lấy đồ ăn mang lên tầng nên mụ mới chạy lên giả vờ lấy lý do dọn dẹp rồi lọ mọ tìm kiếm. Trước khi nhìn thấy tờ giấy mời mụ còn chửi hai anh em Nam như tát nước vào mặt. Vậy mà giờ đây mụ đứng đó giảng đạo đức như một giáo viên mẫu mực. Sự trở mặt đó một đứa trẻ như Nam không tài nào lường trước được. Không nhịn nổi Nam gào lên:
- Bà đừng có điêu, chính bà chửi hai anh em tôi là đồ....
" Bốp"
Một cái tát thẳng vào mặt Nam khi mà nó còn chưa nói hết câu. Bố nó đánh nó, nó không hiểu nó đã sai ở đâu. Nó không hiểu nó làm gì mà bị đánh. Nó nhìn bố nó đầy căm phẫn. Bé Hạnh vừa ngơi khóc giờ thấy anh bị đánh nó chạy lại ôm anh rồi oà lên nức nở. Mụ Hường được thể:
- Đấy anh xem, con anh gọi em là bà xưng tôi cơ đấy. Khéo dạy quá cơ...
Bố Nam đập tay xuống bàn một cái " Rầm" rõ mạnh. Ông quát:
- Im hết đi, cả cô nữa....Nam sao con lại láo như thế. Con về đây bố với cô chăm sóc từng bữa ăn, cho con đi học mà giờ con lại nói năng như vậy. Hai anh em đi ngủ ngay, còn hôm nào ra trường gặp cô giáo bố sẽ đi. Giờ không ai nói gì cả.
Mụ Hường thấy bố Nam đang vô cùng tức giận nên mụ cũng im mồm luôn. Mụ đi xuống dưới nhưng không quên lườm anh em Nam một cái. Bố Nam lúc này dường như dã nhận thấy mình sai khi đánh con, ông tiến lại định đưa tay ra nhưng Nam đứng dậy dắt em vào nhà tắm rửa mặt. Nó không khóc, nó nghĩ khóc cũng không khiến bố nó tin nó. Khuôn mặt nó một bên má trở nên đỏ ửng, đau rát. Bố Nam cúi mặt đi ra khỏi phòng. Hai anh em nằm ôm nhau ngủ, bé Hạnh khẽ sờ tay lên mặt anh hỏi:
- Anh ơi có đau không..??
Lúc này Nam mới khóc, nó không khóc vì đau mà vì đứa em gái bé bỏng. Chưa bao giờ nó thù ghét ai, nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến mụ Hường là lòng nó chứa đầy căm phẫn. Trong đầu nó lúc này chợt nảy ra một suy nghĩ độc ác:
" Nếu mụ Hường chết đi thì liệu rằng bố nó sẽ yêu thương hai anh em nó."
Bàn tay nhỏ bé của Hạnh đang sờ lên bên má vừa bị tát của nó khiến nó giật mình, nó lắc đầu trả lời em:
- Không đau em ạ..Ngủ đi sáng mai anh lại đèo em đi học. Mai Hạnh thích ăn gì nào..??
Bé Hạnh xoa xoa má anh rồi đáp:
- Mai em ăn bánh mỳ với sữa còn hôm nay anh nhé.
Nam khẽ gật đầu, hai anh em ôm nhau ngủ sau một ngày đầy rẫy những sự việc tối tăm. Hai đứa trẻ thiếu thốn tình cảm đang phải đối mặt với những gian dối, mưu mô, tính toán của người lớn.
Dưới phòng khách, 11h tối, người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhà vẫn đang ngồi đó. Khói thuốc bốc lên từng làn trắng nghi ngút. Không biết ông ta đã hút hết bao nhiêu điếu. Chỉ biết rằng cái tát đó chắc chắn sẽ khiến ông day dứt suốt cả cuộc đời. Người bố của hai đứa trẻ đang tự trách bản thân mình, không phải ông không hiểu con người của người phụ nữ đang bên cạnh ông. Nhưng một phút nóng giận ông đã tát đứa con một cái đau điếng khi giờ đây trên bàn phòng khách vẫn còn đó đĩa hoa quả được bày đẹp đẽ cùng cốc sữa mới uống được một nửa. Bên cạnh chiếc đĩa là cái túi bóng đựng vỏ táo và con dao đặt bên cạnh. Có lẽ ban nãy mụ Hường mang cái túi và con dao xuống dưới nhưng rồi vì bực tức mà mụ đã quên vứt đi.
Mọi người trong căn nhà đã chìm vào giấc ngủ, nhưng người đàn ông ấy vẫn ngồi đó cho đến khi bao thuốc chỉ còn lại chiếc vỏ trống không.