Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Dì Ghẻ - Chương 13: Đám cưới linh đình
Tháng 11, tiết trời se lạnh, là lúc mà các căp đôi tổ chức đám cưới mà người ta hay gọi thời điểm này mà Mùa Cưới. Bố nó cũng vậy, cũng chọn đúng thời điểm này để rước về một người tuy đã quá quen thuộc nhưng Nam không hề mong muốn người đó sẽ trở thành mẹ kế của mình trong nay mai.
Hơn 5 tháng qua chưa lúc nào nó cảm nhận được từ người đàn bà đó sự yêu thương, chia sẻ thông cảm với hai anh em nó. Ngược lại những ngày tháng đó mụ chỉ tận dụng hết những suy nghĩ tối tăm để làm sao có thể tống cổ hai anh em Nam ra khỏi nhà. Những chiêu trò của mụ chỉ đánh lừa được cặp mắt của người ngoài. Vẫn là một bản chất quen thuộc, khi nhà có khách hay khi đi ra ngoài mụ Hường luôn sắm vai một người phụ nữ Công -Dung-Ngôn-Hạnh, một người phụ nữ luôn hết mình chăm lo cho chồng cũng như con chồng. Những lần bố Nam chở cả nhà di ăn với bạn bè là khi xuống xe mụ sẵn sàng nắm lấy tay bé Hạnh dắt đi với những câu nói ngọt ngào:
- - Con đi cẩn thận kẻo ngã, lát ăn gì bảo mẹ lấy cho nhé..
Những lúc như vậy Nam thường tỏ thái độ không thích, nó không muốn mụ Hường gọi bé Hạnh là con, xưng mẹ...Vì nó nghĩ mụ không xứng đáng. Vả lai mụ chưa hề cưới bố nó thì làm sao phải gọi mụ bằng mẹ. Vì vậy cho nên dù trước mặt đông người khách khưa ai không biết đều hỏi:
- - Nhà này hai gái một trai đứa nào cũng đẹp.
Trong lúc mụ Hường đang cố cười một nụ cười giả tạo khẽ gật đầu thì Nam nói:
- - Dạ cháu với em này là con của bố Tuấn với mẹ cháu không phải với cô Hường.
Khi Nam nói vậy mặt mụ tối sầm lại, nụ cười ban nãy mất đi một nửa nhưng nó vẫn cố nở trên môi mụ dù gượng gạo. Mụ biết Nam không hề thích mụ, chính vì vậy khi về nhà chỉ có hai người trong phòng lúc nào mụ cũng đề cập đến chuyện cưới xin như sợ rằng không cưới nhanh thì sẽ hỏng hết mọi việc. Cũng phải thôi, từ khi chồng mất mụ ở với bố Nam đến bây giờ cũng đã được gần ba năm tuy là ở vậy đấy nhưng khi ra ngoài ai không thích là họ vẫn đàm tếu rằng mụ theo giai. Cái mụ cần bây giờ là một cái Danh Phận. Mụ cũng đã bỏ ra không ít công sức lấy lòng đằng nội nhà Nam. Những con người ham vật chất đó thì thích mụ lắm.
Cuối cùng giờ đây bố Nam đã đồng ý cưới mụ Hường làm vợ, đám cưới được mụ tổ chức hoành tráng lắm, đón dâu bằng xe mui trần, cỗ bàn lên tới hơn 100 mâm, bạn bè, họ hàng khắp nới kéo về nhưng có một người không đến đó là chú Đại, đám cưới bố Nam chú Đại không về, ông bà trên Hà Nội cũng chỉ về một chốc một lát rồi đi luôn. Đứng trước mấy trăm con người xa lạ ấy, Nam và Hạnh nắm tay nhau đứng dưới nhìn bố nó cùng vợ mới bật nắp Champagne mà trực rơi nước mắt, họ hàng hai bên hầu như không ai quan tâm đến hai đứa nhỏ. Họ xúm lại chúc mừng đôi uyên ương nên vợ nên chồng sau bao ngày mong mỏi. Sự xuất hiện của hai đứa trẻ cứ như vô hình trước đám đông, người thân duy nhất của chúng nó là bố thì hiện giờ ông cũng đang vui duyên mới sau những cái nâng ly của bạn bè. Nam và Hạnh vẫn đứng ở góc xa lễ đường nhìn lên trên bục là gia đình ba người đang ôm nhau cười hạnh phúc đó là bố nó, cái Thư và mụ Hường. Đột nhiên bé Hạnh òa khóc, nó thổn thức gọi:
- - Mẹ ơi….Mẹ ơi…
Chưa bao giờ nó như thế, ngày mẹ mất nó còn nhỏ tí, không như Nam có những kỷ niệm đau buồn về cuộc đời của mẹ. Bé Hạnh có thể nói khi mẹ mất nó còn chưa biết gì, vậy mà nó đứng đó khóc gọi mẹ một cách nức nở. Nam vội vàng bế em chạy ra ngoài sau những cái chỉ trỏ của đám người lớn. Ra hành lang Nam dỗ em:
- - Sao em lại khóc, bố không thích đâu.
Con bé sụt sùi nước mắt:
- - Em nhớ mẹ….Mẹ ơi…
Nghe em khóc mà thằng Nam cũng trực chảy nước mắt nhưng nó cố kìm lại vì dù sao hôm nay cũng là ngày vui của bố nó. Đang đứng núp đi để không cho ai thấy thì có tiếng gọi từ đằng sau:
- - Sao hai anh em lại đứng đây, không vào ăn uống gì à…?
Nam giật mình quay lại thì đó là chú Minh, bạn học của bố lẫn mẹ nó. Sau lần gặp trước ở nhà thì đến hôm nay nó mới gặp lại chú Minh mặc dù mấy tháng qua đám bạn của mụ Hường vào nhà ăn uống tụ tập không phải là ít. Chào chú Minh nó nói:
- - Dạ ban nãy hai anh em cháu cũng ăn rồi, tự nhiên em cháu nó khóc nên cháu dắt nó ra đây. Đợi bao giờ xong thì bố chở về..
Chú Minh nhìn bé Hạnh vẫn đang thút thít thì liền xoa đầu nó rồi cười:
- - Đi, ra chú chở về, chú cũng về bây giờ, dến chung vui xong thì về thôi. Hai đứa ra chú đèo về chứ đứng đây đợi bố cháu còn lâu. Uống xong có khi tí còn tụ tập nhau đi tăng hai tăng ba nữa cơ. Bạn bè đông thế này cơ mà…
Nam vội gật đầu, có đứng đây thì cũng chỉ khổ hai anh em. Toàn người xa lạ đâu có ai đoái hoài gì. Nó với bé Hạnh đi về bố nó cũng không hề hay biết, chở Nam về đến nhà chú Minh định về luôn nhưng Nam mở cổng mời chú vào uống nước. Cũng không bận gì, thêm nữa chắc chú Minh nghĩ có hai anh em ở nhà cũng không hay nên chú Minh đồng ý. Ngồi xuống ghế chú Minh hỏi Nam ;
- - Cháu có muốn bố cháu lấy vợ không..?
Chú Minh hỏi một câu như chạm vào nỗi lòng của nó, nó trả lời luôn:
- - Cháu muốn bố cháu lấy vợ nhưng không phải cô Hường.
Câu trả lời của Nam làm chú Minh sửng sốt, không ai nghĩ Nam lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy. Nhưng đó là người ngoài, họ không biết cách mà mụ Hường đối xử với hai anh em Nam trong mấy tháng qua. Chú Minh hỏi tiếp:
- - Cháu ghét cô Hường vậy sao…?
Nam gật đầu, nó kéo tay bé Hạnh lại, vén tay áo con bé lên là những nốt bầm đỏ tím ở bắp tay. Nó chỉ vào đó rồi nói với chú Minh:
- - Cháu ghét tất cả những ai đánh em cháu…
Vì chỉ vào đúng chỗ đau nên bé Hạnh lại rấn nước mắt, chú Minh kéo tay con bé lại rồi hỏi nhỏ:
- - Cô Hường làm gì cháu à..?
Con bé sợ không dám trả lời, Nam nói:
- - Nó bị như thế mấy hôm nay rồi, bình thường em cháu tự tắm. Nhưng hôm qua cháu mới tắm cho em thì thấy như thế. Gặng hỏi mãi nó không chịu nói, ban đầu cháu tưởng nó đi học bị cô giáo phạt hay bạn bè đánh. Phải nịnh mãi nó mới chịu kể bị cô Hường dùng tay bẹo.
Nhìn bắp tay con bé có mấy nốt tím bầm đúng như có người bấu vào thịt chú Minh nhẹ nhàng hỏi:
- - Sao cô Hường lại đánh cháu..?
Bé Hạnh khẽ trả lời:
- - Tại cháu đòi chơi đồ chơi của chị Thư…
Nghe mà xót hết cả ruột, một người đàn bà độc ác như vậy mà sau này chúng nó sẽ phải gọi bằng mẹ. Chú Thịnh nhìn hai anh em mà thương cảm, bản thân chú cũng biết mụ Hường là người như thế nào. Nam ấm ức nói như mếu:
- - Vậy mà bố cháu lại đi cưới cô ấy…
Chú Minh nhìn Nam nói:
- - Chú cũng biết sơ qua thôi, sao cháu không kể chuyện cho bố cháu nghe…
Nam đáp:
- - Cháu có kể cũng không ai tin đâu chú, bố cháu sau lưng nịnh cô ấy lắm. Anh em cháu có làm sao cũng không ai để ý đâu…
Chú Minh khẽ lắc đầu:
- - Gần đây bố cháu làm ăn thua lỗ, chú nghe đâu đợt rồi cho bạn nào đấy vay 500tr giờ thằng kia nó bỏ đi nước ngoài rồi. Bao tiền đổ vào đó, xong mấy chỗ làm ăn trên biên giới cả năm nay lại cấm biên, tiền xe, tiền đất, tiền điểm đều do một tay cô Hường lo cho hết. Chính vì vậy nên bố cháu mới quyết định cưới đó, không cưới thì có khi phải cắm nhà để bù vào. Người lớn cũng có nỗi khổ riêng cháu ạ, có khi bố cháu làm vậy cũng vì các cháu. Chú thấy ai cũng khen cô Hường là người tốt mà…
Nghe chú Minh nói vậy bỗng nhiên Nam thấy chột dạ vì ban nãy đã kể một số điều không hay cho chú Minh nghe. Nghĩ vậy nó đứng lên bảo em gái lên tầng rồi nói:
- - Giờ cháu phải cho em học, chú về nhé…
Chú Minh gật đầu ròi đứng lên ra về, qua lời chú Minh kể thì bố nó cưới mụ Hường là vì tiền. Gần đây bố nó cũng thường xuyên cáu gắt, cũng không quan tâm hỏi han anh em nó như đợt mới đầu nữa. Suốt ngày thấy bố nó chở mụ Hường đi ăn cơm khách, mỗi lần như vậy đều chỉ dặn mỗi câu:
- - Hai anh em ở nhà xem tự ăn cơm với nhau nhé.
Câu đó quen đến nỗi gần một tháng qua mỗi lần bố nó ra ngoài là nó không muốn đi xuống chào để rồi phải nghe lại câu nói đó. Đúng là sức mạnh đồng tiền có thể thay đổi tất cả, giờ thì nó biết nó vẫn quá trẻ con khi tin vào lời bố nó trước đây:
“ Bố có thể bỏ vợ chứ không thể bỏ các con.”
Và bây giờ bố nó đang làm điều ngược lại, không những không bỏ mà bố nó còn chuẩn bị rước mụ về làm vợ chính thức. Đang nằm trên tầng nó nghe thấy tiếng xe oto đỗ ngoài cổng, cổng mở ra mụ Hường dìu bố nó vào trong nhà, lúc này họ đã thay hết trang phục cô dâu chú rể. Thằng Nam đứng trên tầng hai nhìn xuống, bắt gặp nó là ánh mắt của mụ Hường:
- - Không xuống rót cho bố cốc nước còn đứng đó mà nhìn à..?
Nó vội vàng chạy xuống, mụ Hường đỡ bố nó vào ghế, nó tay cầm cốc nước lọc nhẹ nhàng đặt lên bàn. Bố nó ngước lên nhìn nó rồi cười khẩy:
- - Con trai bố đấy à, sao hôm...hôm..nay con lại về sớm...sớm..thế.
Bố nó đã say quá rồi, tiếp tục bố nó nói to:
- - Hường đâu, ra đây..anh….bảo..?
Mụ Hường ra ghế ngồi, có mặt mụ, có mặt Nam ở đấy bố nó nói:
- - Từ hôm nay con phải gọi là mẹ Hường nghe chưa….gọi..là...mẹ đấy..Nhớ chưa…
Mụ Hường ngồi ở ghế nhìn Nam tỏ vẻ hách dịch sau câu nói của bố Nam, Nam im lặng không nói gì vì nó biết bố nó đang say. Nó định xin phép lên phòng thì bố nó chửi:
- - Ơ địt mẹ thằng này, bố nói mà mày không...không..nghe...thấy...gì à..?
Thằng Nam thấy bố nó chửi bậy thì quay lại nói:
- - Sao bố lại chửi con, con không gọi cô ấy là mẹ đâu. Mẹ con chết rồi, con chỉ có một mẹ thôi.
Bố nó bám vào ghế đứng dậy tiếp tục chửi:
- - Thằng mất dạy...này..Bố bảo gọi thì...phải gọi...rõ chưa….
Mụ Hường như vớ được thời cơ, mụ sụt sùi:
- - Đấy anh xem, em đối xử với con như thế mà nó cũng có coi em ra gì đâu...Thôi, con nó không gọi em là mẹ cũng không sao, em chỉ cần sống với anh là được rồi.
Bộ dạng đáng thương của mụ Hường càng làm cho bố Nam sôi máu trước thái độ của Nam, ông gắt:
- - Thế giờ tao..nói...mày không nghe đúng không..?
Nam trả lời:
- - Con không gọi cô ấy là mẹ, mẹ con mất rồi..
Vừa dứt lời ông Tuấn giơ chân đạp nó một cái ngã dúi dụi về đằng sau, dù đứng không vững nhưng ông ta vẫn cố bước lảo đảo về phía Nam để đánh thằng bé. Nam đứng dậy sau cái đạp, nó chỉ vào mặt mụ Hường chửi lớn:
- - Con mụ này nó đánh cái Hạnh đến tím cả người mà giờ ông bắt tôi gọi nó là mẹ. Tôi không gọi….
Nó vừa khóc vừa gào lên trong cùng quẫn, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêu nín nhịn ngày hôm nay nó đã chỉ vào mặt con mụ đàn bà độc ác nói hết ra. Bố nó vẫn lao đến nhưng do say rượu đi không vững nên không đánh trúng được nó. Mồm bố nó vẫn liên tục chửi:
- - Địt mẹ...thằng này...hôm nay...tao...tao..phải giết mày..
Cốc nước ban nãy nó rót cho bố uống giải rượu giờ đây bố nó cầm lấy đáp thẳng vào mặt nó. Khi đó mụ Hường ở ngay bên cạnh nhưng mụ không can hay ngăn bố nó lại. Mụ đứng đó nhìn cái cốc bay thẳng vào đầu thằng Nam. Cái cốc rơi xuống sàn vỡ tan ra từng mảnh, thằng Nam ngã gục xuống đất. Nó đứng dậy ngay sau lúc ấy, bên mắt trái của nó máu chảy xuống đỏ một nửa khuôn mặt, nó lấy tay ôm đầu mắt nhìn đầy căm thù về phái hai con người khốn nạn. Máu chảy nhưng nó không kêu lấy một tiếng, bé Hạnh nghe thấy tiếng cốc vỡ chạy xuống. Nhìn anh trai máu me chảy ướt cả cổ nó òa lên khóc.
Lão Tuấn lúc này mới ngộ ra điều gì đó sau khi nhìn mặt đứa con trai chảy toàn máu là máu. Lão ngồi phịch xuống ghế ngước mặt lên trần nhà, mụ Hường lúc này vội chạy lại tay cầm cái giẻ lau bàn đưa lên định thấm thấm mồm mụ nói:
- - Trời đất ơi, đáp vỡ cả đầu con rồi...Bố đang say mà con lại cứ cãi..
Thằng Nam lúc này không còn gì để tiếc nữa, nó hất tay con đàn bà thâm độc sang một bên. Nó đứng đó với khuôn mặt đầy máu me nói:
- - Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người đâu….Hãy nhớ lấy..
Câu nói của nó chưa bao giờ rõ ràng, đanh thép đến như vậy. Nó bế em rồi đi ra cửa, mặc cho mắt trái của nó lúc ấy không mở được vì máu vẫn đang chảy. Nó dẫn em đi ra ngoài, lúc đó nó chỉ muốn đi thật nhanh ra khỏi căn nhà. Nhưng chưa ra được đến cửa thì nó gục xuống ngất, có lẽ do vừa bị choáng vừa mất máu nhiều nên nó ngất xỉu. Trước khi bất tỉnh nó vẫn nghe tiếng bé Hạnh khóc bên cạnh, nó thấy nó bị nhấc bổng lên...Sau đó nó tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện với một bên mắt bị băng kín.
Hơn 5 tháng qua chưa lúc nào nó cảm nhận được từ người đàn bà đó sự yêu thương, chia sẻ thông cảm với hai anh em nó. Ngược lại những ngày tháng đó mụ chỉ tận dụng hết những suy nghĩ tối tăm để làm sao có thể tống cổ hai anh em Nam ra khỏi nhà. Những chiêu trò của mụ chỉ đánh lừa được cặp mắt của người ngoài. Vẫn là một bản chất quen thuộc, khi nhà có khách hay khi đi ra ngoài mụ Hường luôn sắm vai một người phụ nữ Công -Dung-Ngôn-Hạnh, một người phụ nữ luôn hết mình chăm lo cho chồng cũng như con chồng. Những lần bố Nam chở cả nhà di ăn với bạn bè là khi xuống xe mụ sẵn sàng nắm lấy tay bé Hạnh dắt đi với những câu nói ngọt ngào:
- - Con đi cẩn thận kẻo ngã, lát ăn gì bảo mẹ lấy cho nhé..
Những lúc như vậy Nam thường tỏ thái độ không thích, nó không muốn mụ Hường gọi bé Hạnh là con, xưng mẹ...Vì nó nghĩ mụ không xứng đáng. Vả lai mụ chưa hề cưới bố nó thì làm sao phải gọi mụ bằng mẹ. Vì vậy cho nên dù trước mặt đông người khách khưa ai không biết đều hỏi:
- - Nhà này hai gái một trai đứa nào cũng đẹp.
Trong lúc mụ Hường đang cố cười một nụ cười giả tạo khẽ gật đầu thì Nam nói:
- - Dạ cháu với em này là con của bố Tuấn với mẹ cháu không phải với cô Hường.
Khi Nam nói vậy mặt mụ tối sầm lại, nụ cười ban nãy mất đi một nửa nhưng nó vẫn cố nở trên môi mụ dù gượng gạo. Mụ biết Nam không hề thích mụ, chính vì vậy khi về nhà chỉ có hai người trong phòng lúc nào mụ cũng đề cập đến chuyện cưới xin như sợ rằng không cưới nhanh thì sẽ hỏng hết mọi việc. Cũng phải thôi, từ khi chồng mất mụ ở với bố Nam đến bây giờ cũng đã được gần ba năm tuy là ở vậy đấy nhưng khi ra ngoài ai không thích là họ vẫn đàm tếu rằng mụ theo giai. Cái mụ cần bây giờ là một cái Danh Phận. Mụ cũng đã bỏ ra không ít công sức lấy lòng đằng nội nhà Nam. Những con người ham vật chất đó thì thích mụ lắm.
Cuối cùng giờ đây bố Nam đã đồng ý cưới mụ Hường làm vợ, đám cưới được mụ tổ chức hoành tráng lắm, đón dâu bằng xe mui trần, cỗ bàn lên tới hơn 100 mâm, bạn bè, họ hàng khắp nới kéo về nhưng có một người không đến đó là chú Đại, đám cưới bố Nam chú Đại không về, ông bà trên Hà Nội cũng chỉ về một chốc một lát rồi đi luôn. Đứng trước mấy trăm con người xa lạ ấy, Nam và Hạnh nắm tay nhau đứng dưới nhìn bố nó cùng vợ mới bật nắp Champagne mà trực rơi nước mắt, họ hàng hai bên hầu như không ai quan tâm đến hai đứa nhỏ. Họ xúm lại chúc mừng đôi uyên ương nên vợ nên chồng sau bao ngày mong mỏi. Sự xuất hiện của hai đứa trẻ cứ như vô hình trước đám đông, người thân duy nhất của chúng nó là bố thì hiện giờ ông cũng đang vui duyên mới sau những cái nâng ly của bạn bè. Nam và Hạnh vẫn đứng ở góc xa lễ đường nhìn lên trên bục là gia đình ba người đang ôm nhau cười hạnh phúc đó là bố nó, cái Thư và mụ Hường. Đột nhiên bé Hạnh òa khóc, nó thổn thức gọi:
- - Mẹ ơi….Mẹ ơi…
Chưa bao giờ nó như thế, ngày mẹ mất nó còn nhỏ tí, không như Nam có những kỷ niệm đau buồn về cuộc đời của mẹ. Bé Hạnh có thể nói khi mẹ mất nó còn chưa biết gì, vậy mà nó đứng đó khóc gọi mẹ một cách nức nở. Nam vội vàng bế em chạy ra ngoài sau những cái chỉ trỏ của đám người lớn. Ra hành lang Nam dỗ em:
- - Sao em lại khóc, bố không thích đâu.
Con bé sụt sùi nước mắt:
- - Em nhớ mẹ….Mẹ ơi…
Nghe em khóc mà thằng Nam cũng trực chảy nước mắt nhưng nó cố kìm lại vì dù sao hôm nay cũng là ngày vui của bố nó. Đang đứng núp đi để không cho ai thấy thì có tiếng gọi từ đằng sau:
- - Sao hai anh em lại đứng đây, không vào ăn uống gì à…?
Nam giật mình quay lại thì đó là chú Minh, bạn học của bố lẫn mẹ nó. Sau lần gặp trước ở nhà thì đến hôm nay nó mới gặp lại chú Minh mặc dù mấy tháng qua đám bạn của mụ Hường vào nhà ăn uống tụ tập không phải là ít. Chào chú Minh nó nói:
- - Dạ ban nãy hai anh em cháu cũng ăn rồi, tự nhiên em cháu nó khóc nên cháu dắt nó ra đây. Đợi bao giờ xong thì bố chở về..
Chú Minh nhìn bé Hạnh vẫn đang thút thít thì liền xoa đầu nó rồi cười:
- - Đi, ra chú chở về, chú cũng về bây giờ, dến chung vui xong thì về thôi. Hai đứa ra chú đèo về chứ đứng đây đợi bố cháu còn lâu. Uống xong có khi tí còn tụ tập nhau đi tăng hai tăng ba nữa cơ. Bạn bè đông thế này cơ mà…
Nam vội gật đầu, có đứng đây thì cũng chỉ khổ hai anh em. Toàn người xa lạ đâu có ai đoái hoài gì. Nó với bé Hạnh đi về bố nó cũng không hề hay biết, chở Nam về đến nhà chú Minh định về luôn nhưng Nam mở cổng mời chú vào uống nước. Cũng không bận gì, thêm nữa chắc chú Minh nghĩ có hai anh em ở nhà cũng không hay nên chú Minh đồng ý. Ngồi xuống ghế chú Minh hỏi Nam ;
- - Cháu có muốn bố cháu lấy vợ không..?
Chú Minh hỏi một câu như chạm vào nỗi lòng của nó, nó trả lời luôn:
- - Cháu muốn bố cháu lấy vợ nhưng không phải cô Hường.
Câu trả lời của Nam làm chú Minh sửng sốt, không ai nghĩ Nam lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy. Nhưng đó là người ngoài, họ không biết cách mà mụ Hường đối xử với hai anh em Nam trong mấy tháng qua. Chú Minh hỏi tiếp:
- - Cháu ghét cô Hường vậy sao…?
Nam gật đầu, nó kéo tay bé Hạnh lại, vén tay áo con bé lên là những nốt bầm đỏ tím ở bắp tay. Nó chỉ vào đó rồi nói với chú Minh:
- - Cháu ghét tất cả những ai đánh em cháu…
Vì chỉ vào đúng chỗ đau nên bé Hạnh lại rấn nước mắt, chú Minh kéo tay con bé lại rồi hỏi nhỏ:
- - Cô Hường làm gì cháu à..?
Con bé sợ không dám trả lời, Nam nói:
- - Nó bị như thế mấy hôm nay rồi, bình thường em cháu tự tắm. Nhưng hôm qua cháu mới tắm cho em thì thấy như thế. Gặng hỏi mãi nó không chịu nói, ban đầu cháu tưởng nó đi học bị cô giáo phạt hay bạn bè đánh. Phải nịnh mãi nó mới chịu kể bị cô Hường dùng tay bẹo.
Nhìn bắp tay con bé có mấy nốt tím bầm đúng như có người bấu vào thịt chú Minh nhẹ nhàng hỏi:
- - Sao cô Hường lại đánh cháu..?
Bé Hạnh khẽ trả lời:
- - Tại cháu đòi chơi đồ chơi của chị Thư…
Nghe mà xót hết cả ruột, một người đàn bà độc ác như vậy mà sau này chúng nó sẽ phải gọi bằng mẹ. Chú Thịnh nhìn hai anh em mà thương cảm, bản thân chú cũng biết mụ Hường là người như thế nào. Nam ấm ức nói như mếu:
- - Vậy mà bố cháu lại đi cưới cô ấy…
Chú Minh nhìn Nam nói:
- - Chú cũng biết sơ qua thôi, sao cháu không kể chuyện cho bố cháu nghe…
Nam đáp:
- - Cháu có kể cũng không ai tin đâu chú, bố cháu sau lưng nịnh cô ấy lắm. Anh em cháu có làm sao cũng không ai để ý đâu…
Chú Minh khẽ lắc đầu:
- - Gần đây bố cháu làm ăn thua lỗ, chú nghe đâu đợt rồi cho bạn nào đấy vay 500tr giờ thằng kia nó bỏ đi nước ngoài rồi. Bao tiền đổ vào đó, xong mấy chỗ làm ăn trên biên giới cả năm nay lại cấm biên, tiền xe, tiền đất, tiền điểm đều do một tay cô Hường lo cho hết. Chính vì vậy nên bố cháu mới quyết định cưới đó, không cưới thì có khi phải cắm nhà để bù vào. Người lớn cũng có nỗi khổ riêng cháu ạ, có khi bố cháu làm vậy cũng vì các cháu. Chú thấy ai cũng khen cô Hường là người tốt mà…
Nghe chú Minh nói vậy bỗng nhiên Nam thấy chột dạ vì ban nãy đã kể một số điều không hay cho chú Minh nghe. Nghĩ vậy nó đứng lên bảo em gái lên tầng rồi nói:
- - Giờ cháu phải cho em học, chú về nhé…
Chú Minh gật đầu ròi đứng lên ra về, qua lời chú Minh kể thì bố nó cưới mụ Hường là vì tiền. Gần đây bố nó cũng thường xuyên cáu gắt, cũng không quan tâm hỏi han anh em nó như đợt mới đầu nữa. Suốt ngày thấy bố nó chở mụ Hường đi ăn cơm khách, mỗi lần như vậy đều chỉ dặn mỗi câu:
- - Hai anh em ở nhà xem tự ăn cơm với nhau nhé.
Câu đó quen đến nỗi gần một tháng qua mỗi lần bố nó ra ngoài là nó không muốn đi xuống chào để rồi phải nghe lại câu nói đó. Đúng là sức mạnh đồng tiền có thể thay đổi tất cả, giờ thì nó biết nó vẫn quá trẻ con khi tin vào lời bố nó trước đây:
“ Bố có thể bỏ vợ chứ không thể bỏ các con.”
Và bây giờ bố nó đang làm điều ngược lại, không những không bỏ mà bố nó còn chuẩn bị rước mụ về làm vợ chính thức. Đang nằm trên tầng nó nghe thấy tiếng xe oto đỗ ngoài cổng, cổng mở ra mụ Hường dìu bố nó vào trong nhà, lúc này họ đã thay hết trang phục cô dâu chú rể. Thằng Nam đứng trên tầng hai nhìn xuống, bắt gặp nó là ánh mắt của mụ Hường:
- - Không xuống rót cho bố cốc nước còn đứng đó mà nhìn à..?
Nó vội vàng chạy xuống, mụ Hường đỡ bố nó vào ghế, nó tay cầm cốc nước lọc nhẹ nhàng đặt lên bàn. Bố nó ngước lên nhìn nó rồi cười khẩy:
- - Con trai bố đấy à, sao hôm...hôm..nay con lại về sớm...sớm..thế.
Bố nó đã say quá rồi, tiếp tục bố nó nói to:
- - Hường đâu, ra đây..anh….bảo..?
Mụ Hường ra ghế ngồi, có mặt mụ, có mặt Nam ở đấy bố nó nói:
- - Từ hôm nay con phải gọi là mẹ Hường nghe chưa….gọi..là...mẹ đấy..Nhớ chưa…
Mụ Hường ngồi ở ghế nhìn Nam tỏ vẻ hách dịch sau câu nói của bố Nam, Nam im lặng không nói gì vì nó biết bố nó đang say. Nó định xin phép lên phòng thì bố nó chửi:
- - Ơ địt mẹ thằng này, bố nói mà mày không...không..nghe...thấy...gì à..?
Thằng Nam thấy bố nó chửi bậy thì quay lại nói:
- - Sao bố lại chửi con, con không gọi cô ấy là mẹ đâu. Mẹ con chết rồi, con chỉ có một mẹ thôi.
Bố nó bám vào ghế đứng dậy tiếp tục chửi:
- - Thằng mất dạy...này..Bố bảo gọi thì...phải gọi...rõ chưa….
Mụ Hường như vớ được thời cơ, mụ sụt sùi:
- - Đấy anh xem, em đối xử với con như thế mà nó cũng có coi em ra gì đâu...Thôi, con nó không gọi em là mẹ cũng không sao, em chỉ cần sống với anh là được rồi.
Bộ dạng đáng thương của mụ Hường càng làm cho bố Nam sôi máu trước thái độ của Nam, ông gắt:
- - Thế giờ tao..nói...mày không nghe đúng không..?
Nam trả lời:
- - Con không gọi cô ấy là mẹ, mẹ con mất rồi..
Vừa dứt lời ông Tuấn giơ chân đạp nó một cái ngã dúi dụi về đằng sau, dù đứng không vững nhưng ông ta vẫn cố bước lảo đảo về phía Nam để đánh thằng bé. Nam đứng dậy sau cái đạp, nó chỉ vào mặt mụ Hường chửi lớn:
- - Con mụ này nó đánh cái Hạnh đến tím cả người mà giờ ông bắt tôi gọi nó là mẹ. Tôi không gọi….
Nó vừa khóc vừa gào lên trong cùng quẫn, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêu nín nhịn ngày hôm nay nó đã chỉ vào mặt con mụ đàn bà độc ác nói hết ra. Bố nó vẫn lao đến nhưng do say rượu đi không vững nên không đánh trúng được nó. Mồm bố nó vẫn liên tục chửi:
- - Địt mẹ...thằng này...hôm nay...tao...tao..phải giết mày..
Cốc nước ban nãy nó rót cho bố uống giải rượu giờ đây bố nó cầm lấy đáp thẳng vào mặt nó. Khi đó mụ Hường ở ngay bên cạnh nhưng mụ không can hay ngăn bố nó lại. Mụ đứng đó nhìn cái cốc bay thẳng vào đầu thằng Nam. Cái cốc rơi xuống sàn vỡ tan ra từng mảnh, thằng Nam ngã gục xuống đất. Nó đứng dậy ngay sau lúc ấy, bên mắt trái của nó máu chảy xuống đỏ một nửa khuôn mặt, nó lấy tay ôm đầu mắt nhìn đầy căm thù về phái hai con người khốn nạn. Máu chảy nhưng nó không kêu lấy một tiếng, bé Hạnh nghe thấy tiếng cốc vỡ chạy xuống. Nhìn anh trai máu me chảy ướt cả cổ nó òa lên khóc.
Lão Tuấn lúc này mới ngộ ra điều gì đó sau khi nhìn mặt đứa con trai chảy toàn máu là máu. Lão ngồi phịch xuống ghế ngước mặt lên trần nhà, mụ Hường lúc này vội chạy lại tay cầm cái giẻ lau bàn đưa lên định thấm thấm mồm mụ nói:
- - Trời đất ơi, đáp vỡ cả đầu con rồi...Bố đang say mà con lại cứ cãi..
Thằng Nam lúc này không còn gì để tiếc nữa, nó hất tay con đàn bà thâm độc sang một bên. Nó đứng đó với khuôn mặt đầy máu me nói:
- - Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người đâu….Hãy nhớ lấy..
Câu nói của nó chưa bao giờ rõ ràng, đanh thép đến như vậy. Nó bế em rồi đi ra cửa, mặc cho mắt trái của nó lúc ấy không mở được vì máu vẫn đang chảy. Nó dẫn em đi ra ngoài, lúc đó nó chỉ muốn đi thật nhanh ra khỏi căn nhà. Nhưng chưa ra được đến cửa thì nó gục xuống ngất, có lẽ do vừa bị choáng vừa mất máu nhiều nên nó ngất xỉu. Trước khi bất tỉnh nó vẫn nghe tiếng bé Hạnh khóc bên cạnh, nó thấy nó bị nhấc bổng lên...Sau đó nó tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong bệnh viện với một bên mắt bị băng kín.