Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 - Chương 5 KHÔNG CHỜ ĐƯỢC
Chương 5 KHÔNG CHỜ ĐƯỢC
OMG!
Não Trì Nguyệt sắp nổ tung.
Trả thù!
Đây là sự trả thù trần trụi!
Trước sự chứng kiến của vô số người trong hội trường lớn, trước ống kính máy quay, Kiều Đông Dương đưa “thứ đồ” giả của nam kia đến trước mặt cô.
Dưới ánh đèn, thứ kia hiện ra một cách quỷ dị, tà ác như đôi mắt của Kiều Đông Dương, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người khác.
Trì Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Anh Kiều, tôi nghĩ chắc chắn anh đã nhận nhầm người.”
“Không đâu.” Kiều Đông Dương chậm rãi lấy ra tấm danh thiếp mà cô tự tay đưa cho anh từ trong túi quần, nở nụ cười lạnh lùng: “Cô Trì, cất kỹ đi. Đứng ném mấy thứ này lung tung thì tốt hơn. Cô thấy sao?”
“…”
Ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng khiến Trì Nguyệt hơi tuyệt vọng.
Kiều Đông Dương!
Quá cmn xấu xa!
Không thừa nhận thì hiển nhiên không được.
Trì Nguyệt cắn răng, chậm rãi nhận lấy tấm danh thiếp và món đồ chơi bằng nhựa kia, nhả ra hai chữ từ kẽ răng.
“Cảm ơn!”
Cất đồ vào trong túi, cô kéo Vương Tuyết Nha trốn khỏi hiện trường.
“Tiểu Ô Nha, mình thu lại lời nói của mình.”
Lúc này nhịp tim của Vương Tuyết Nha còn đập nhanh hơn cô, lúc nói chuyện cũng thở gấp: “Cái gì? Lời gì?”
Trì Nguyệt: “Anh ta không phải kẻ thiểu năng trí tuệ, mà là biến thái!”
Biến thái lại thù dai.
Một thủ đoạn nhỏ đã khiến cô từ “hoa khôi” biến thành “trò cười”.
…
Buổi họp báo “Người Đi Dưới Trời Sao” rất thành công, nhờ sự táo bạo khí phách của Kiều Đông Dương, lần tuyên truyền này đã chấn động cả nước. Chỉ cần là mỹ nhân thấy có tố chất cơ thể không tệ đều đến đăng ký, vô số người đẹp đều mơ ước nắm tay anh Kiều cùng đi dạo chơi trong vũ trụ…
Một loạt các phương tiện truyền thông đưa tin.
Có người nói suy nghĩ của Kiều Đông Dương cao siêu, khoa học kỹ thuật Đông Dương luôn đi đầu trong lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ.
Có người nói, con trai Kiều thị phá của cũng chỉ ngốc nghếch đốt tiền.
Cũng có người nói chương trình này là để Kiều Đông Dương tuyển phụ nữ, Kiều Đông Dương không tốn sức đã có “Danh, lợi, người”, thủ đoạn thương nghiệp đã vượt qua ông cụ Kiều từ lâu…
Cùng lúc đó, lại có thêm hai tin đồn liên quan đến Trì Nguyệt.
Một cái là muốn dụ dỗ Kiều Đông Dương lại không có kết quả, cuối cùng bị nghiệp quật.
Hai là vì sao cô không có người yêu? Vì có sở thích đặc biệt.
“Đáng tiếc cho một người đẹp, không yêu đàn ông chân chính mà lại yêu ‘tiểu đệ giả’.”
Không biết câu nói này xuất phát từ đâu mà lại trở thành câu nói phổ biến trong trường học. Các chàng trai nói, đàn ông của xã hội hiện đại có áp lực quá lớn, đối thủ cạnh tranh không chỉ có đàn ông mà còn có vô số nhà sản xuất các sản phẩm dành cho nữ và công cụ không phải loài người…
Việc này trở thành câu chuyện cười trong một khoảng thời gian.
Trì Nguyệt mắt điếc tai ngơ, coi như không biết.
Lúc Vương Tuyết Nha nghe được tin đồn thì đã tức phát khóc hai lần.
“Rõ ràng những người này đang ghen ghét đố kỵ! Cái gì gọi là dụ dỗ không thành bị nghiệp quật? Ha ha, dù bọn họ tiếp cận thì Kiều Đông Dương cũng không thèm từ chối bọn họ có được không hả?”
“Hơn nữa, đồ dùng giới tính thì có lỗi sao? Giải quyết nỗi niềm khó nói của biết bao nhiêu người, thúc đẩy sự hài hòa của biết bao nhiêu vợ chồng? Giảm bớt bao nhiêu tội phạm hình sự cho xã hội? Cậu nói có đúng không?”
“…”
Trì Nguyệt sắp bị chọc cười.
“Đúng vậy! Thế thì sao cậu lại khóc thảm thiết như thế chứ?”
“Phiền thôi! Thật đáng ghét, loại người gì vậy, bọn họ còn nói cậu… Có vấn đề ở phương diện kia.”
“Ừm.” Trì Nguyệt uể oải trả lời: “Cũng không sai. Mình thật sự có vấn đề.”
“ĐM!” Vương Tuyết Nha đột nhiên ngẩng đầu: “Không phải cậu… thích mình chứ?”
Trì Nguyệt khẽ giật mình.
Một giây sau, cô điên cuồng cười to.
Cô kéo mặt Vương Tuyết Nha qua, cầm bút vẽ chữ “X” lên mặt cô ấy, lại vẽ hai hàng ria mép lên khóe môi hơi bĩu ra của cô ấy.
“Đúng vậy, Tiểu Ô Nha, mình thích cậu.”
“… Đúng là trùng hợp, mình cũng vậy! Chúng ta ở cạnh nhau đi?”
“Ha ha ha!”
Hai cô gái cười lăn lộn.
Chẳng mấy chốc, tâm trạng của Vương Tuyết Nha đã bình tĩnh lại. Cô phân tích “mối thù” của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, trong lòng thấy tò mò.
“Nguyệt Quang Quang, có phải cậu rơi vào mối tình tay ba rồi không? Cậu xem, ‘Máy bay chiến đấu dã thú’ thích cậu, anh Kiều này… Người mà anh ta thích lại là ‘Máy bay chiến đấu dã thú’? Vì vậy, ‘Máy bay chiến đấu dã thú’ muốn khiến anh ta hết hy vọng, cố ý để cậu đưa thứ kia lên, chặt đứt suy nghĩ của anh ta, cũng nói cho anh ta biết đây mới là cô gái mà anh ấy thích… Thế là, anh Kiều vì yêu sinh hận, chờ cơ hội trả thù, muốn cậu phải mất mặt ở trước công chúng…”
“Phụt!”
Trì Nguyệt bị chọc cười.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Cậu không đi làm biên kịch thật sự uổng phí tài năng.”
Vương Tuyết Nha bĩu môi: “‘Máy bay chiến đấu dã thú’ vốn thích cậu mà, nếu không vừa mua đồ lại vừa tặng cây, ý đồ của người ta là gì?”
“Thỉnh thoảng lão đại phong lưu làm từ thiện một chút, đừng ngạc nhiên.”
“Mình thấy cậu, đúng là thiếu gân…”
Mặc kệ bạn lẩm bẩm, Trì Nguyệt không thèm quan tâm, tập trung sắp xếp lại hàng hóa trong cửa hàng trực tuyến.
“Ôi bạn yêu.” Đầu óc của Vương Tuyết Nha đang bay theo mây gió, nghĩ đến điều gì đó đột nhiên đẩy khuỷu tay Trì Nguyệt một cái: “Cậu thật sự không đi dự thi sao?”
“Không đi!” Mười ngón tay của Trì Nguyệt như bay trên bàn phím, mắt cũng không di chuyển.
“Đừng mà! Cậu thế này, mình cũng không tin không lấy được tiền. Một trăm triệu đó, cô chủ của mình!”
“Lấy được một trăm triệu mà không được cầm, cũng chỉ lãng phí cuộc sống.”
…
Trì Nguyệt luôn coi trọng lợi ích thực tế khi làm việc.
Loại chương trình tài năng có tiền thưởng cao đến một trăm triệu thế này, theo ý kiến của cô chỉ đơn thuần là chiêu trò quảng cáo và thương hiệu của Kiều thị, còn tiết kiệm cả quảng cáo tuyên truyền, còn không có lời? Cô không tin không có chuyện nội bộ và một hạn mức cố định.
Cô muốn kiếm tiền chứ không muốn lãng phí thời gian.
Bận rộn đến tận tối, lúc Trì Nguyệt ăn cơm vẫn không logout.
Buổi tối, cô đang trả lời tư vấn cho khách hàng, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
“Con gái, con còn tiền không?”
Bàn tay đang cầm chuột của Trì Nguyệt hơi cứng đờ: “Không phải vừa chuyển cho mẹ năm vạn sao?”
Giọng nói của mẹ hơi mềm mại, giọng điệu rất khó khăn: “Con à, chị của con… lại làm chuyện điên rồ.”
“…”
“Uống thuốc trừ sâu trong lán rừng, mẹ mới không trông nó có một chút…”
Sắc mặt Trì Nguyệt đột nhiên thay đổi.
“May mắn phát hiện sớm, cuối cùng đã giữ được mạng sống…”
Trì Nguyệt nghe vậy, những hình ảnh ướt át khiêu khích trong cửa hàng trực tuyến trên máy tính chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô. Bầu không khí lập tức lạnh lẽo cứ như chỉ một giây sau sẽ lôi cô từ mùa hè khô nóng quay về mùa đông gió lạnh thấu xương.
Giãy giụa.
Gào thét.
Kinh khủng.
Cơ thể trắng như tuyết của phụ nữ, khuôn mặt tội lỗi của đàn ông, ánh lửa nhảy nhót như săn bắt…
Trì Nguyệt đứng dậy, rót cho mình một cốc nước đá, thuận tiện đẩy cửa sổ ra.
Đêm đã khuya, thành phố này đã trở nên vắng vẻ từ lâu.
Lúc này, Trì Nguyệt cảm thấy khuôn mặt của mình ở trên cửa sổ thủy tinh như khuôn mặt người đã chết.
“Alo! Con gái! Con có đang nghe không?”
“Đang nghe.” Trì Nguyệt hắng giọng: “Mẹ nói đi.”
Mẹ cô hít sâu một hơi: “Những mảnh đất mà con thuê sắp hết hạn tiền thuê rồi. Tất cả mọi người đang thúc giục đòi tiền, bà con thôn quê cũng khó khăn. Mẹ trì hoãn được hôm nay nhưng không thể trì hoãn được ngày mai… Hay là chúng ta không thuê nữa, con có thể tìm một người đàn ông, tìm công việc, sống cuộc sống của mình, đừng quan tâm những chuyện này nữa…”
“Mẹ!” Trì Nguyệt dứt khoát ngắt lời bà: “Con chuyển tiền cho mẹ ngay đây.”
…
Trì Nguyệt hơi nhạy cảm với tiếng thông báo của điện thoại.
Hai kiểu thông báo này cũng như thế.
Kiểu thứ nhất: “Tài khoản tiết kiệm số đuôi 1324 của bạn… Số dư hiện tại là 3.63...”
Chuyển xong tiền.
Nghèo phải cạp đất.
Kiểu thứ hai: “Bà chủ Nguyệt, Crown phòng 1919, đưa ít đồ đến. Gửi danh sách cho cô…”
Phòng 1919?
Người gửi tin nhắn là Trịnh Tây Nguyên.
Số phòng lại là căn phòng của Kiều Đông Dương vào ngày đó.
Mí mắt của Trì Nguyệt giật giật, không còn sức lực để đối phó.
“Sáng mai có tiết, không muốn ra ngoài, sáng mai tôi gửi chuyển phát nhanh cho anh được không?”
Trịnh Tây Nguyên nhanh chóng trả lời: “Không chờ nổi. Buổi tối phải dùng!”
Trì Nguyệt: “…”
OMG!
Não Trì Nguyệt sắp nổ tung.
Trả thù!
Đây là sự trả thù trần trụi!
Trước sự chứng kiến của vô số người trong hội trường lớn, trước ống kính máy quay, Kiều Đông Dương đưa “thứ đồ” giả của nam kia đến trước mặt cô.
Dưới ánh đèn, thứ kia hiện ra một cách quỷ dị, tà ác như đôi mắt của Kiều Đông Dương, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người khác.
Trì Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Anh Kiều, tôi nghĩ chắc chắn anh đã nhận nhầm người.”
“Không đâu.” Kiều Đông Dương chậm rãi lấy ra tấm danh thiếp mà cô tự tay đưa cho anh từ trong túi quần, nở nụ cười lạnh lùng: “Cô Trì, cất kỹ đi. Đứng ném mấy thứ này lung tung thì tốt hơn. Cô thấy sao?”
“…”
Ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng khiến Trì Nguyệt hơi tuyệt vọng.
Kiều Đông Dương!
Quá cmn xấu xa!
Không thừa nhận thì hiển nhiên không được.
Trì Nguyệt cắn răng, chậm rãi nhận lấy tấm danh thiếp và món đồ chơi bằng nhựa kia, nhả ra hai chữ từ kẽ răng.
“Cảm ơn!”
Cất đồ vào trong túi, cô kéo Vương Tuyết Nha trốn khỏi hiện trường.
“Tiểu Ô Nha, mình thu lại lời nói của mình.”
Lúc này nhịp tim của Vương Tuyết Nha còn đập nhanh hơn cô, lúc nói chuyện cũng thở gấp: “Cái gì? Lời gì?”
Trì Nguyệt: “Anh ta không phải kẻ thiểu năng trí tuệ, mà là biến thái!”
Biến thái lại thù dai.
Một thủ đoạn nhỏ đã khiến cô từ “hoa khôi” biến thành “trò cười”.
…
Buổi họp báo “Người Đi Dưới Trời Sao” rất thành công, nhờ sự táo bạo khí phách của Kiều Đông Dương, lần tuyên truyền này đã chấn động cả nước. Chỉ cần là mỹ nhân thấy có tố chất cơ thể không tệ đều đến đăng ký, vô số người đẹp đều mơ ước nắm tay anh Kiều cùng đi dạo chơi trong vũ trụ…
Một loạt các phương tiện truyền thông đưa tin.
Có người nói suy nghĩ của Kiều Đông Dương cao siêu, khoa học kỹ thuật Đông Dương luôn đi đầu trong lĩnh vực kỹ thuật hàng không vũ trụ.
Có người nói, con trai Kiều thị phá của cũng chỉ ngốc nghếch đốt tiền.
Cũng có người nói chương trình này là để Kiều Đông Dương tuyển phụ nữ, Kiều Đông Dương không tốn sức đã có “Danh, lợi, người”, thủ đoạn thương nghiệp đã vượt qua ông cụ Kiều từ lâu…
Cùng lúc đó, lại có thêm hai tin đồn liên quan đến Trì Nguyệt.
Một cái là muốn dụ dỗ Kiều Đông Dương lại không có kết quả, cuối cùng bị nghiệp quật.
Hai là vì sao cô không có người yêu? Vì có sở thích đặc biệt.
“Đáng tiếc cho một người đẹp, không yêu đàn ông chân chính mà lại yêu ‘tiểu đệ giả’.”
Không biết câu nói này xuất phát từ đâu mà lại trở thành câu nói phổ biến trong trường học. Các chàng trai nói, đàn ông của xã hội hiện đại có áp lực quá lớn, đối thủ cạnh tranh không chỉ có đàn ông mà còn có vô số nhà sản xuất các sản phẩm dành cho nữ và công cụ không phải loài người…
Việc này trở thành câu chuyện cười trong một khoảng thời gian.
Trì Nguyệt mắt điếc tai ngơ, coi như không biết.
Lúc Vương Tuyết Nha nghe được tin đồn thì đã tức phát khóc hai lần.
“Rõ ràng những người này đang ghen ghét đố kỵ! Cái gì gọi là dụ dỗ không thành bị nghiệp quật? Ha ha, dù bọn họ tiếp cận thì Kiều Đông Dương cũng không thèm từ chối bọn họ có được không hả?”
“Hơn nữa, đồ dùng giới tính thì có lỗi sao? Giải quyết nỗi niềm khó nói của biết bao nhiêu người, thúc đẩy sự hài hòa của biết bao nhiêu vợ chồng? Giảm bớt bao nhiêu tội phạm hình sự cho xã hội? Cậu nói có đúng không?”
“…”
Trì Nguyệt sắp bị chọc cười.
“Đúng vậy! Thế thì sao cậu lại khóc thảm thiết như thế chứ?”
“Phiền thôi! Thật đáng ghét, loại người gì vậy, bọn họ còn nói cậu… Có vấn đề ở phương diện kia.”
“Ừm.” Trì Nguyệt uể oải trả lời: “Cũng không sai. Mình thật sự có vấn đề.”
“ĐM!” Vương Tuyết Nha đột nhiên ngẩng đầu: “Không phải cậu… thích mình chứ?”
Trì Nguyệt khẽ giật mình.
Một giây sau, cô điên cuồng cười to.
Cô kéo mặt Vương Tuyết Nha qua, cầm bút vẽ chữ “X” lên mặt cô ấy, lại vẽ hai hàng ria mép lên khóe môi hơi bĩu ra của cô ấy.
“Đúng vậy, Tiểu Ô Nha, mình thích cậu.”
“… Đúng là trùng hợp, mình cũng vậy! Chúng ta ở cạnh nhau đi?”
“Ha ha ha!”
Hai cô gái cười lăn lộn.
Chẳng mấy chốc, tâm trạng của Vương Tuyết Nha đã bình tĩnh lại. Cô phân tích “mối thù” của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, trong lòng thấy tò mò.
“Nguyệt Quang Quang, có phải cậu rơi vào mối tình tay ba rồi không? Cậu xem, ‘Máy bay chiến đấu dã thú’ thích cậu, anh Kiều này… Người mà anh ta thích lại là ‘Máy bay chiến đấu dã thú’? Vì vậy, ‘Máy bay chiến đấu dã thú’ muốn khiến anh ta hết hy vọng, cố ý để cậu đưa thứ kia lên, chặt đứt suy nghĩ của anh ta, cũng nói cho anh ta biết đây mới là cô gái mà anh ấy thích… Thế là, anh Kiều vì yêu sinh hận, chờ cơ hội trả thù, muốn cậu phải mất mặt ở trước công chúng…”
“Phụt!”
Trì Nguyệt bị chọc cười.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Cậu không đi làm biên kịch thật sự uổng phí tài năng.”
Vương Tuyết Nha bĩu môi: “‘Máy bay chiến đấu dã thú’ vốn thích cậu mà, nếu không vừa mua đồ lại vừa tặng cây, ý đồ của người ta là gì?”
“Thỉnh thoảng lão đại phong lưu làm từ thiện một chút, đừng ngạc nhiên.”
“Mình thấy cậu, đúng là thiếu gân…”
Mặc kệ bạn lẩm bẩm, Trì Nguyệt không thèm quan tâm, tập trung sắp xếp lại hàng hóa trong cửa hàng trực tuyến.
“Ôi bạn yêu.” Đầu óc của Vương Tuyết Nha đang bay theo mây gió, nghĩ đến điều gì đó đột nhiên đẩy khuỷu tay Trì Nguyệt một cái: “Cậu thật sự không đi dự thi sao?”
“Không đi!” Mười ngón tay của Trì Nguyệt như bay trên bàn phím, mắt cũng không di chuyển.
“Đừng mà! Cậu thế này, mình cũng không tin không lấy được tiền. Một trăm triệu đó, cô chủ của mình!”
“Lấy được một trăm triệu mà không được cầm, cũng chỉ lãng phí cuộc sống.”
…
Trì Nguyệt luôn coi trọng lợi ích thực tế khi làm việc.
Loại chương trình tài năng có tiền thưởng cao đến một trăm triệu thế này, theo ý kiến của cô chỉ đơn thuần là chiêu trò quảng cáo và thương hiệu của Kiều thị, còn tiết kiệm cả quảng cáo tuyên truyền, còn không có lời? Cô không tin không có chuyện nội bộ và một hạn mức cố định.
Cô muốn kiếm tiền chứ không muốn lãng phí thời gian.
Bận rộn đến tận tối, lúc Trì Nguyệt ăn cơm vẫn không logout.
Buổi tối, cô đang trả lời tư vấn cho khách hàng, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
“Con gái, con còn tiền không?”
Bàn tay đang cầm chuột của Trì Nguyệt hơi cứng đờ: “Không phải vừa chuyển cho mẹ năm vạn sao?”
Giọng nói của mẹ hơi mềm mại, giọng điệu rất khó khăn: “Con à, chị của con… lại làm chuyện điên rồ.”
“…”
“Uống thuốc trừ sâu trong lán rừng, mẹ mới không trông nó có một chút…”
Sắc mặt Trì Nguyệt đột nhiên thay đổi.
“May mắn phát hiện sớm, cuối cùng đã giữ được mạng sống…”
Trì Nguyệt nghe vậy, những hình ảnh ướt át khiêu khích trong cửa hàng trực tuyến trên máy tính chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô. Bầu không khí lập tức lạnh lẽo cứ như chỉ một giây sau sẽ lôi cô từ mùa hè khô nóng quay về mùa đông gió lạnh thấu xương.
Giãy giụa.
Gào thét.
Kinh khủng.
Cơ thể trắng như tuyết của phụ nữ, khuôn mặt tội lỗi của đàn ông, ánh lửa nhảy nhót như săn bắt…
Trì Nguyệt đứng dậy, rót cho mình một cốc nước đá, thuận tiện đẩy cửa sổ ra.
Đêm đã khuya, thành phố này đã trở nên vắng vẻ từ lâu.
Lúc này, Trì Nguyệt cảm thấy khuôn mặt của mình ở trên cửa sổ thủy tinh như khuôn mặt người đã chết.
“Alo! Con gái! Con có đang nghe không?”
“Đang nghe.” Trì Nguyệt hắng giọng: “Mẹ nói đi.”
Mẹ cô hít sâu một hơi: “Những mảnh đất mà con thuê sắp hết hạn tiền thuê rồi. Tất cả mọi người đang thúc giục đòi tiền, bà con thôn quê cũng khó khăn. Mẹ trì hoãn được hôm nay nhưng không thể trì hoãn được ngày mai… Hay là chúng ta không thuê nữa, con có thể tìm một người đàn ông, tìm công việc, sống cuộc sống của mình, đừng quan tâm những chuyện này nữa…”
“Mẹ!” Trì Nguyệt dứt khoát ngắt lời bà: “Con chuyển tiền cho mẹ ngay đây.”
…
Trì Nguyệt hơi nhạy cảm với tiếng thông báo của điện thoại.
Hai kiểu thông báo này cũng như thế.
Kiểu thứ nhất: “Tài khoản tiết kiệm số đuôi 1324 của bạn… Số dư hiện tại là 3.63...”
Chuyển xong tiền.
Nghèo phải cạp đất.
Kiểu thứ hai: “Bà chủ Nguyệt, Crown phòng 1919, đưa ít đồ đến. Gửi danh sách cho cô…”
Phòng 1919?
Người gửi tin nhắn là Trịnh Tây Nguyên.
Số phòng lại là căn phòng của Kiều Đông Dương vào ngày đó.
Mí mắt của Trì Nguyệt giật giật, không còn sức lực để đối phó.
“Sáng mai có tiết, không muốn ra ngoài, sáng mai tôi gửi chuyển phát nhanh cho anh được không?”
Trịnh Tây Nguyên nhanh chóng trả lời: “Không chờ nổi. Buổi tối phải dùng!”
Trì Nguyệt: “…”