Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11 - Chương 11 PHÁ HỦY TAM QUAN
Chương 11 PHÁ HỦY TAM QUAN
Trì Nguyệt yên lặng một lúc, chậm rãi đi đến cạnh xe của Kiều Đông Dương.
“Anh đang giúp tôi sao?”
“Cô có thể nghĩ như vậy.”
“Không!” Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng: “Anh đang chơi tôi.”
Kiều Đông Dương thờ ơ nhún vai: “Cô cũng có thể nghĩ như vậy.”
Trì Nguyệt cười một tiếng: “Chỉ vì tôi đưa đồ dùng tình dục cho anh, chỉ vì tôi nói anh là thiểu năng trí tuệ ở hội trường lớn? Chỉ vì tôi không đồng ý giao dịch của anh? Lòng trả thù của anh Kiều nặng đến thế sao?”
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô: “Cô rất thú vị.”
Thú vị?
Ha ha ha!
“Tôi phải cảm ơn mẹ cha nhà anh rồi!” Trì Nguyệt khinh thường: “Có thể làm phiền anh biến mất ở trước mặt tôi không?”
“Đương nhiên.” Kiều Đông Dương bình tĩnh liếc nhìn cô rồi đột nhiên giơ cổ tay lên, tao nhã xắn ống tay áo: “Cô có thế đánh ngã tôi trước rồi lại nói!”
“…”
Mí mắt của Trì Nguyệt lại nhảy lên.
Ngày hôm đó cô tình cờ nhìn thấy cơ thể của Kiều Đông Dương.
Với cơ bắp của cơ thể này… Chắc chắn là người luyện võ.
Sao có thể so sánh anh ta với một tên gà yếu gầy như cây trúc giống Đoạn Thành Trình được.
“Được! Mẹ cha nhà anh cứ đi qua đi.” Trì Nguyệt gật đầu: “Không thể chọc vào được thì tôi tránh!”
Cô rời đi vừa nhanh vừa vội, cũng như lần đầu tiên gặp ở khách sạn Crown, không cho Kiều Đông Dương cơ hội nói chuyện. Một tay cô xách làn váy dài, bước vào màn mưa bụi mờ ảo…
Kiều Đông Dương bĩu môi, không nói gì.
Thiên Cẩu: “Hỏng rồi! Kiều đại nhân, hình như tôi thất tình.”
Kiều Đông Dương gõ đầu của nó: “Mày còn nhỏ! Chờ mày lớn lên rồi nói sau.”
“Kiều đại nhân! Cô ấy thật sự là một người đẹp, bóng lưng rất đẹp, mông cũng rất căng mềm!”
Kiều Đông Dương: “…”
“Chết đi!” Anh nghiến răng.
Bịch một tiếng, Thiên Cẩu nằm trên chỗ ngồi.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, chiếc xe màu đen nhanh chóng khởi động chạy đi, chạy vào đường phố mưa bụi.
Đoạn Thành Trình nằm rạp trên mặt đất, tan nát cõi lòng khóc lớn.
“Anh Kiều! Tôi cầu xin anh!”
“Anh Kiều…”
…
…
Trì Nguyệt đoán không sai.
Đây là một “sự cố” ướt át trong Học viện Hàng không, ngoài mặt người bị hại là Chu Thanh và Đoạn Thành Trình, nhưng bởi vì Đoạn Thành Trình quấn lấy theo đuổi cô nên cô là người đầu tiên bị nghi ngờ về việc đã đăng bài post kia.
Thật giả đều không quan trọng.
Quan trọng là Trì Nguyệt đang trả thù.
Tất cả mọi người đều nghĩ là cô làm.
Đoạn Thành Trình biết rõ sự thật, không chỉ không đứng ra làm sáng tỏ cho cô, thậm chí thông minh hiểu được ý đồ của Kiều Đông Dương. Để cứu vãn lòng tự trọng, anh ta nhân cơ hội bịa ra một câu chuyện tình yêu ít nhất ba vạn chữ, viết về ân oán tình thù giữa anh ta và Trì Nguyệt.
Nội dung là tình yêu của anh ta đã làm tổn thương Trì Nguyệt, không quan tâm đến cảm nhận của cô…
Thế nhưng Trì Nguyệt cũng không nên đáp trả anh ta như vậy, dùng việc đó để bôi nhọ anh ta.
Trong những bức ảnh được đưa tin, Chu Thanh không lộ mặt nhưng để lộ một vài đạo cụ. Trong đó có một đạo cụ… Thật không may, giống hệt với thứ mà Kiều Đông Dương “trả” cho Trì Nguyệt ở trước mặt mọi người vào lần trước.
Cùng một cửa hàng, cùng một loại đạo cụ.
Đoạn Thành Trình chắc chắn là Trì Nguyệt đang vu oan cho anh ta.
Một chàng trai si tình khóc lóc kể lể, hóa thân thành người bị hại, nhận được sự đồng tình của vô số người.
“Con mẹ nhà anh ta, thì ra cái gọi là tình yêu một đời một kiếp không đổi của đàn ông cũng chỉ như vậy?” Vương Tuyết Nha nhìn bài post của Đoạn Thành Trình, không nhịn được bùng nổ lời nói tục, hận không thể chạy đến bóp chết anh ta: “Sao lại hèn hạ như vậy? Tại sao lại có tên đàn ông hèn hạ như vậy chứ?”
“Tự vệ thôi mà. Yêu ai chứ? Yêu ai có thể hơn yêu bản thân sao?” Trì Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, tìm kiếm tư liệu khách hàng của cửa hàng trực tuyến, muốn tìm xem có ghi chép mua sắm của Chu Thanh hay không: “Chu Thanh… thật sự làm việc này?”
Chu Thanh hơn bọn họ một khóa, cũng là mỹ nữ nổi tiếng trong Học viện Hàng không.
Ngày thường cô ta là người cao ngạo lạnh lùng, không có bạn bè ở trường học, cũng gần như không liên lạc với ai.
“Ha ha ha! Thật sự đổi mới tam quan của mình.”
Liên quan đến điều này, Vương Tuyết Nha nghĩ mãi mà không hiểu, lại càng thấy tức giận hơn: “Cái loại giao dịch trực tuyến một một này không cần lộ mặt chỉ cần lộ người, mở rộng chân ra là có rất nhiều tiền, thật sự là phá bỏ vào ranh giới cuối cùng của nữ sinh trung thực…”
“Ừm.”
“Trong bài post do Thiên Cẩu đăng, lại có hàng chục nghìn người đàn ông tiêu tiền cho điều này… Suy nghĩ một chút cũng thấy rất đáng sợ. Sau lưng những người đàn ông này là bao nhiêu người bạn gái, người vợ không biết rõ tình hình? Bọn họ đều là bạn trai của người nào đó, chồng của người nào đó.” Vương Tuyết Nha che mắt: “Mẹ nó, bé cưng còn chưa nói chuyện yêu đương đâu, tam quan bị hủy hết rồi!”
“…” Trì Nguyệt không cãi lại được.
“Mình phải đi rửa mắt một cái.” Vương Tuyết Nha đứng dậy, dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngoảnh lại: “Bức thư mời ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ kia, cậu không muốn nên sáng nay mình đã cho Chu Thanh. Vì vậy mình rất tức giận, cậu biết không? Mình cho rằng cô ta rất thanh cao… CMN!”
“!”
Trì Nguyệt vỗ vai bạn: “Nào, giúp mình đóng gói. Hôm nay phải gửi hai mươi hộp chuyển phát nhanh.” w●ebtruy●enonlin●e●com
“…”
Trong căn phòng đi thuê, hai cô gái ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng bận rộn.
Vương Tuyết Nha có một ưu điểm mà Trì Nguyệt rất thích. Cô ấy có tiền, có sự kiêu ngạo, là một cô công chúa nhỏ được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vào lúc cần thiết, cô ấy cũng có thể chịu khổ, không có khái niệm về sự khác biệt của giàu nghèo với người khác.
Có điều, người tốt bụng như thế thì nhìn ai cũng là người tốt, cũng rất dễ chịu thiệt thòi.
“Nguyệt Quang Quang, có phải anh Kiều thích cậu không…”
Vương Tuyết Nha suýt nữa làm Trì Nguyệt bị sặc.
“Cậu không nhận ra là… anh ta đang chơi mình à?”
Anh ta để Thiên Cẩu đăng bài, lại để cô gánh lấy tiếng oan.
“Vì sao anh ta lại làm như vậy chứ?” Vương Tuyết Nha không hiểu.
“Có trời mới biết! Có lẽ do anh ta quá kiêu ngạo.” Trì Nguyệt cười lạnh: “Anh ta muốn mình phải khuất phục, quỳ liếm anh ta.”
“… Quỳ liếm!” Vương Tuyết Nha suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ mặt tà ác: “Hình như tư thế này… cũng không tệ.”
“Cút!”
…
Lần này Trì Nguyệt bị liên lụy, nhưng cô vẫn không giải thích cho mình.
Giống với cô, Chu Thanh cũng không làm vậy.
Video và ảnh chụp màn hình trong bài viết không hề lộ mặt, nhưng có người sẽ chỉ trích Chu Thanh, cũng có người sẽ nghi ngờ.
Không nói câu nào mới là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Cô ta rất thông minh.
Thế là sự cố scandal của người khác nhưng người bị bàn tán nhiều nhất vẫn là Trì Nguyệt.
Vương Tuyết Nha thấy uất ức thay cho cô, cho rằng cô nên đi tìm Kiều Đông Dương nói cho rõ ràng, nhưng Trì Nguyệt không quan tâm.
“Không gặp anh ta!”
Trì Nguyệt thích cuộc sống yên bình, cố gắng khiêm tốn. Nhưng cô không ngờ cô lại là một người có thể chất lên hotsearch.
Không gặp Kiều Đông Dương mà lại vẫn liên quan đến anh ta.
Đúng vậy, cô đã trúng thưởng!
Bài đăng Weibo này là Vương Tuyết Nha đăng giúp cô.
Cô luôn không quan tâm, không chú ý, lại một phát trúng giải thưởng lớn.
Giải đặc biệt: 116 vạn tiền mặt, còn có thể đi ăn cơm với Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt yên lặng một lúc, chậm rãi đi đến cạnh xe của Kiều Đông Dương.
“Anh đang giúp tôi sao?”
“Cô có thể nghĩ như vậy.”
“Không!” Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng: “Anh đang chơi tôi.”
Kiều Đông Dương thờ ơ nhún vai: “Cô cũng có thể nghĩ như vậy.”
Trì Nguyệt cười một tiếng: “Chỉ vì tôi đưa đồ dùng tình dục cho anh, chỉ vì tôi nói anh là thiểu năng trí tuệ ở hội trường lớn? Chỉ vì tôi không đồng ý giao dịch của anh? Lòng trả thù của anh Kiều nặng đến thế sao?”
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô: “Cô rất thú vị.”
Thú vị?
Ha ha ha!
“Tôi phải cảm ơn mẹ cha nhà anh rồi!” Trì Nguyệt khinh thường: “Có thể làm phiền anh biến mất ở trước mặt tôi không?”
“Đương nhiên.” Kiều Đông Dương bình tĩnh liếc nhìn cô rồi đột nhiên giơ cổ tay lên, tao nhã xắn ống tay áo: “Cô có thế đánh ngã tôi trước rồi lại nói!”
“…”
Mí mắt của Trì Nguyệt lại nhảy lên.
Ngày hôm đó cô tình cờ nhìn thấy cơ thể của Kiều Đông Dương.
Với cơ bắp của cơ thể này… Chắc chắn là người luyện võ.
Sao có thể so sánh anh ta với một tên gà yếu gầy như cây trúc giống Đoạn Thành Trình được.
“Được! Mẹ cha nhà anh cứ đi qua đi.” Trì Nguyệt gật đầu: “Không thể chọc vào được thì tôi tránh!”
Cô rời đi vừa nhanh vừa vội, cũng như lần đầu tiên gặp ở khách sạn Crown, không cho Kiều Đông Dương cơ hội nói chuyện. Một tay cô xách làn váy dài, bước vào màn mưa bụi mờ ảo…
Kiều Đông Dương bĩu môi, không nói gì.
Thiên Cẩu: “Hỏng rồi! Kiều đại nhân, hình như tôi thất tình.”
Kiều Đông Dương gõ đầu của nó: “Mày còn nhỏ! Chờ mày lớn lên rồi nói sau.”
“Kiều đại nhân! Cô ấy thật sự là một người đẹp, bóng lưng rất đẹp, mông cũng rất căng mềm!”
Kiều Đông Dương: “…”
“Chết đi!” Anh nghiến răng.
Bịch một tiếng, Thiên Cẩu nằm trên chỗ ngồi.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, chiếc xe màu đen nhanh chóng khởi động chạy đi, chạy vào đường phố mưa bụi.
Đoạn Thành Trình nằm rạp trên mặt đất, tan nát cõi lòng khóc lớn.
“Anh Kiều! Tôi cầu xin anh!”
“Anh Kiều…”
…
…
Trì Nguyệt đoán không sai.
Đây là một “sự cố” ướt át trong Học viện Hàng không, ngoài mặt người bị hại là Chu Thanh và Đoạn Thành Trình, nhưng bởi vì Đoạn Thành Trình quấn lấy theo đuổi cô nên cô là người đầu tiên bị nghi ngờ về việc đã đăng bài post kia.
Thật giả đều không quan trọng.
Quan trọng là Trì Nguyệt đang trả thù.
Tất cả mọi người đều nghĩ là cô làm.
Đoạn Thành Trình biết rõ sự thật, không chỉ không đứng ra làm sáng tỏ cho cô, thậm chí thông minh hiểu được ý đồ của Kiều Đông Dương. Để cứu vãn lòng tự trọng, anh ta nhân cơ hội bịa ra một câu chuyện tình yêu ít nhất ba vạn chữ, viết về ân oán tình thù giữa anh ta và Trì Nguyệt.
Nội dung là tình yêu của anh ta đã làm tổn thương Trì Nguyệt, không quan tâm đến cảm nhận của cô…
Thế nhưng Trì Nguyệt cũng không nên đáp trả anh ta như vậy, dùng việc đó để bôi nhọ anh ta.
Trong những bức ảnh được đưa tin, Chu Thanh không lộ mặt nhưng để lộ một vài đạo cụ. Trong đó có một đạo cụ… Thật không may, giống hệt với thứ mà Kiều Đông Dương “trả” cho Trì Nguyệt ở trước mặt mọi người vào lần trước.
Cùng một cửa hàng, cùng một loại đạo cụ.
Đoạn Thành Trình chắc chắn là Trì Nguyệt đang vu oan cho anh ta.
Một chàng trai si tình khóc lóc kể lể, hóa thân thành người bị hại, nhận được sự đồng tình của vô số người.
“Con mẹ nhà anh ta, thì ra cái gọi là tình yêu một đời một kiếp không đổi của đàn ông cũng chỉ như vậy?” Vương Tuyết Nha nhìn bài post của Đoạn Thành Trình, không nhịn được bùng nổ lời nói tục, hận không thể chạy đến bóp chết anh ta: “Sao lại hèn hạ như vậy? Tại sao lại có tên đàn ông hèn hạ như vậy chứ?”
“Tự vệ thôi mà. Yêu ai chứ? Yêu ai có thể hơn yêu bản thân sao?” Trì Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, tìm kiếm tư liệu khách hàng của cửa hàng trực tuyến, muốn tìm xem có ghi chép mua sắm của Chu Thanh hay không: “Chu Thanh… thật sự làm việc này?”
Chu Thanh hơn bọn họ một khóa, cũng là mỹ nữ nổi tiếng trong Học viện Hàng không.
Ngày thường cô ta là người cao ngạo lạnh lùng, không có bạn bè ở trường học, cũng gần như không liên lạc với ai.
“Ha ha ha! Thật sự đổi mới tam quan của mình.”
Liên quan đến điều này, Vương Tuyết Nha nghĩ mãi mà không hiểu, lại càng thấy tức giận hơn: “Cái loại giao dịch trực tuyến một một này không cần lộ mặt chỉ cần lộ người, mở rộng chân ra là có rất nhiều tiền, thật sự là phá bỏ vào ranh giới cuối cùng của nữ sinh trung thực…”
“Ừm.”
“Trong bài post do Thiên Cẩu đăng, lại có hàng chục nghìn người đàn ông tiêu tiền cho điều này… Suy nghĩ một chút cũng thấy rất đáng sợ. Sau lưng những người đàn ông này là bao nhiêu người bạn gái, người vợ không biết rõ tình hình? Bọn họ đều là bạn trai của người nào đó, chồng của người nào đó.” Vương Tuyết Nha che mắt: “Mẹ nó, bé cưng còn chưa nói chuyện yêu đương đâu, tam quan bị hủy hết rồi!”
“…” Trì Nguyệt không cãi lại được.
“Mình phải đi rửa mắt một cái.” Vương Tuyết Nha đứng dậy, dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngoảnh lại: “Bức thư mời ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ kia, cậu không muốn nên sáng nay mình đã cho Chu Thanh. Vì vậy mình rất tức giận, cậu biết không? Mình cho rằng cô ta rất thanh cao… CMN!”
“!”
Trì Nguyệt vỗ vai bạn: “Nào, giúp mình đóng gói. Hôm nay phải gửi hai mươi hộp chuyển phát nhanh.” w●ebtruy●enonlin●e●com
“…”
Trong căn phòng đi thuê, hai cô gái ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng bận rộn.
Vương Tuyết Nha có một ưu điểm mà Trì Nguyệt rất thích. Cô ấy có tiền, có sự kiêu ngạo, là một cô công chúa nhỏ được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vào lúc cần thiết, cô ấy cũng có thể chịu khổ, không có khái niệm về sự khác biệt của giàu nghèo với người khác.
Có điều, người tốt bụng như thế thì nhìn ai cũng là người tốt, cũng rất dễ chịu thiệt thòi.
“Nguyệt Quang Quang, có phải anh Kiều thích cậu không…”
Vương Tuyết Nha suýt nữa làm Trì Nguyệt bị sặc.
“Cậu không nhận ra là… anh ta đang chơi mình à?”
Anh ta để Thiên Cẩu đăng bài, lại để cô gánh lấy tiếng oan.
“Vì sao anh ta lại làm như vậy chứ?” Vương Tuyết Nha không hiểu.
“Có trời mới biết! Có lẽ do anh ta quá kiêu ngạo.” Trì Nguyệt cười lạnh: “Anh ta muốn mình phải khuất phục, quỳ liếm anh ta.”
“… Quỳ liếm!” Vương Tuyết Nha suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ mặt tà ác: “Hình như tư thế này… cũng không tệ.”
“Cút!”
…
Lần này Trì Nguyệt bị liên lụy, nhưng cô vẫn không giải thích cho mình.
Giống với cô, Chu Thanh cũng không làm vậy.
Video và ảnh chụp màn hình trong bài viết không hề lộ mặt, nhưng có người sẽ chỉ trích Chu Thanh, cũng có người sẽ nghi ngờ.
Không nói câu nào mới là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Cô ta rất thông minh.
Thế là sự cố scandal của người khác nhưng người bị bàn tán nhiều nhất vẫn là Trì Nguyệt.
Vương Tuyết Nha thấy uất ức thay cho cô, cho rằng cô nên đi tìm Kiều Đông Dương nói cho rõ ràng, nhưng Trì Nguyệt không quan tâm.
“Không gặp anh ta!”
Trì Nguyệt thích cuộc sống yên bình, cố gắng khiêm tốn. Nhưng cô không ngờ cô lại là một người có thể chất lên hotsearch.
Không gặp Kiều Đông Dương mà lại vẫn liên quan đến anh ta.
Đúng vậy, cô đã trúng thưởng!
Bài đăng Weibo này là Vương Tuyết Nha đăng giúp cô.
Cô luôn không quan tâm, không chú ý, lại một phát trúng giải thưởng lớn.
Giải đặc biệt: 116 vạn tiền mặt, còn có thể đi ăn cơm với Kiều Đông Dương.