Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
- Em tặng quà quý giá như vậy cho anh, anh không biết nên tặng gì lại cho em.
Tất nhiên, vợ mình vừa có năng lực, giàu có lại có thế lực hùng hậu vừa là một niềm tự hào nhưng đi kèm sự tự hào đó lại là áp lực cực lớn. Giống như mãi mãi sẽ chỉ cầu mong bản thân không trở thành điểm yếu kéo chân sau chứ không thể trở thành người đàn ông trụ cột cho cậu dựa vào, chính mình bảo vệ cậu.
Nếu không tính dàn hậu thuẫn mang tên Khiết gia long tộc thì vẫn còn một anh vợ là soái ca trong tiểu thuyết bước ra. Không những nổi danh về vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, Lục Hoành Lãng còn là nhà tài phiệt nổi danh hơn sáu ngàn năm nay. Lục Hoành Lãng có thế lực trải rất rộng, quân đội tư nhân lẫn tài chính chỉ sau Khiết gia. Cứ cho là không tính thêm Lục Hoành Lãng, gia thế của Khải gia cũng tương đương Lục gia nhưng hắn vẫn không so được với Lục Tranh. Chỉ cần cậu tùy tiện vung một nắm tinh hạch ra thị trường thì cậu đã có khối tài sản kếch xù, hoàn toàn áp đảo hắn. Này là chưa kể dị năng của cậu tuy cùng cấp bậc với hắn nhưng cậu lại hơn một cảnh giới. Cho dù có cùng cảnh giới thì hắn cũng không phải là đối thủ của cậu nữa là khi cậu hơn hắn một cảnh giới.
Thứ duy nhất Khải Triết cảm thấy mình hơn Lục Tranh là thể chất 2S nhưng hôm đó hai người thuần túy chỉ so ai mạnh hơn chứ không thực sự giao chiến với nhau. Lục Tranh lại là người được rèn luyện hơn một trăm năm tại nơi mạt thế mà chỉ cần nghe tên thôi cũng có thể biết thời đó khắc nghiệt đến không thể khắc nghiệt hơn. Tuy cậu chỉ với thể chất cấp S, Khải Triết tuyệt đối tin tưởng Lục Tranh hoàn toàn có khả năng quật ngã hắn nếu hai người thật sự đánh nhau. Cho nên bản thân Khải Triết tuy đã mạnh và đã hoàn toàn có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ cường giả thì vẫn cảm thấy cuộc sống đầy bế tắc.
Bên kia Khải Triết đang xoắn xuýt thì Lục Tranh cũng không phải không phiền não. Bản thân Khải Triết đã mạnh nhưng hắn lại luôn so bản thân mình với mấy lão quái vật như bên Khiết gia hay anh cậu là Lục Hoành Lãng, cho nên luôn có tâm lý là tự ti lẫn lo sợ. Sao Khải Triết không tự thấy chính mình mạnh hơn mặt bằng chung của tất cả mọi người rất nhiều mà nhất thiết phải so với những người có cấp độ căn bản người thường không với tới được.
Cậu nói ra suy nghĩ này, đổi lại cái thở dài của Khải Triết.
- Anh cũng biết điều này, có thể anh không so sánh bản thân với người nhà Khiết gia, dù sao bản chất lúc họ vừa mới sinh cũng đã rất mạnh, mạnh đến không phải bàn cãi. Nhưng anh Hoành Lãng thì khác, em cũng không phải không biết, chỉ trong vòng mười bốn năm đầu mạt thế anh ấy đã trở thành dị năng giả cấp siêu việt.
- Thừa nhận anh em mạnh nhưng đó là do tình thế ép buộc mọi người thời đó muốn sống thì chỉ có thể đi một con đường duy nhất là phải mạnh lên. Hơn nữa có dị năng như anh em, không muốn thăng cấp lên siêu việt e rằng cũng khó.
- Đúng rồi, dị năng của anh ấy là gì vậy?
- Sao chép. Bất kỳ ai có năng lực gì, cấp bậc nào, cho dù có lộ ra hay không thì anh ấy cũng sẽ sao chép được thành của mình.
- Dị năng của anh ấy đúng là nghịch thiên. Làm cho người ta không nín lặng không được.
- Đúng vậy. Cho nên chúng ta là người nhà, anh không cần phải tự so sánh lung tung, chỉ khi địch thủ quá mạnh thì mới cần "biết mình biết ta". Còn về tặng cái gì thì anh không cần sầu lo hay suy nghĩ đến não muốn rút gân làm gì. Em đâu có cần hay yêu cầu anh phải tặng quà có giá trị tương đương với quà em tặng. Với tình trạng của chúng ta, căn bản không cần để ý những chuyện này. Em đã không để ý thì anh để ý làm gì?
- Chỉ là như vậy anh sẽ cảm thấy em bị thua thiệt.
- Nhưng em không cảm thấy như vậy.
- Em cũng biết mà, chúng ta đều là Alpha mà bản chất của Alpha lại là thiên về bảo hộ chăm sóc hơn là nhận được sự quan tâm. Bản thân em thấy việc quà tặng giá trị lớn cho anh không tính là gì nhưng anh lại không biết cách nào để hồi đáp.
- Nếu anh không biết cách nào để hồi đáp, vậy thì anh tặng bản thân và tình yêu của anh cho em là được.
Mặt Khải Triết bất chợt đỏ lên, hắn có cảm giác như cậu là tổng tài bá đạo còn hắn giống như tình nhân nhỏ đang nhận được lời yêu thương. Tất nhiên Khải Triết không quên trong chuyện đó đó đó (ai cũng hiểu là chuyện gì) bản thân hắn mới là công, bên trong và ở trên nhưng không hiểu sao khi nghe cậu nói như vậy, ngoài cảm giác ngọt ngào thì còn xen lẫn một tia nhỏ bé cảm giác ngược ngạo quái dị đến mức nói không nên lời.
Để nói ra câu này, hẳn là một công quân như hắn nên nói đi, đúng không? Chỉ tiếc, thế lực hậu phương lẫn quà tặng của Lục Tranh đều khủng đến mức hắn khủng hoảng tinh thần. Vì hắn khủng hoảng tinh thần nên mới khiến cho cậu nói ra câu kia an ủi tinh thần đang trên đà tụt dốc không phanh của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ Lục Tranh thật có phúc mới có hậu phương hùng mạnh, chồng là thiếu tướng có chút nổi danh mà hoàn toàn không nghĩ đến bản thân cậu cũng là một cường giả không dễ chọc. Nhưng tất cả không hiểu, họ không ở trong tình huống là hắn nên sẽ không biết rằng người thật sự hưởng phúc phải là hắn mới đúng, bởi vì bên phía Lục Tranh quá mạnh, cho dù là trên bất cứ phương diện nào.
Không hiểu sao, Khải Triết càng suy nghĩ càng cảm thấy có một luồng cảm giác quái dị không nên lời đang chạy khắp cả người hắn.
Thấy Khải Triết thả hồn trên mây, Lục Tranh khẽ chạm vào người hắn, gọi hắn tỉnh lại.
Cảm giác quái dị của Khải Triết bị đánh bay, thay thế vào đó là khuôn mặt mê hoặc chúng sinh của cậu. Khuôn mặt Lục Tranh cũng thuộc một trong các dạng phổ biến như các Alpha khác nhưng trạch trong nhà lâu ngày khiến da cậu trắng hơn. Alpha lại là hình thái vượt trội của nhân loại nên từ khi sinh ra, Alpha đã mang vẻ đẹp riêng, Lục Tranh cũng không ngoại lệ, có chăng khác biệt cũng là mị lực chỉ xuất hiện khi cậu thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt.
Khải Triết không tự chủ ngắm gương mặt của Lục Tranh một thật lâu.
Lục Tranh thấy hắn không thả hồn trên mây nữa mà chuyển sang thả ánh mắt lên mặt mình, cậu cũng không nói gì, cũng chẳng làm ra hành động gì khác. Đơn giản chỉ yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt hắn.
***
Thực sự mình đã nghĩ ra cách khác để vào wattpad mà không còn tình trạng chập chờn lúc được lúc không nữa. Đó là lên wattpad bằng web trên google.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
- Em tặng quà quý giá như vậy cho anh, anh không biết nên tặng gì lại cho em.
Tất nhiên, vợ mình vừa có năng lực, giàu có lại có thế lực hùng hậu vừa là một niềm tự hào nhưng đi kèm sự tự hào đó lại là áp lực cực lớn. Giống như mãi mãi sẽ chỉ cầu mong bản thân không trở thành điểm yếu kéo chân sau chứ không thể trở thành người đàn ông trụ cột cho cậu dựa vào, chính mình bảo vệ cậu.
Nếu không tính dàn hậu thuẫn mang tên Khiết gia long tộc thì vẫn còn một anh vợ là soái ca trong tiểu thuyết bước ra. Không những nổi danh về vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, Lục Hoành Lãng còn là nhà tài phiệt nổi danh hơn sáu ngàn năm nay. Lục Hoành Lãng có thế lực trải rất rộng, quân đội tư nhân lẫn tài chính chỉ sau Khiết gia. Cứ cho là không tính thêm Lục Hoành Lãng, gia thế của Khải gia cũng tương đương Lục gia nhưng hắn vẫn không so được với Lục Tranh. Chỉ cần cậu tùy tiện vung một nắm tinh hạch ra thị trường thì cậu đã có khối tài sản kếch xù, hoàn toàn áp đảo hắn. Này là chưa kể dị năng của cậu tuy cùng cấp bậc với hắn nhưng cậu lại hơn một cảnh giới. Cho dù có cùng cảnh giới thì hắn cũng không phải là đối thủ của cậu nữa là khi cậu hơn hắn một cảnh giới.
Thứ duy nhất Khải Triết cảm thấy mình hơn Lục Tranh là thể chất 2S nhưng hôm đó hai người thuần túy chỉ so ai mạnh hơn chứ không thực sự giao chiến với nhau. Lục Tranh lại là người được rèn luyện hơn một trăm năm tại nơi mạt thế mà chỉ cần nghe tên thôi cũng có thể biết thời đó khắc nghiệt đến không thể khắc nghiệt hơn. Tuy cậu chỉ với thể chất cấp S, Khải Triết tuyệt đối tin tưởng Lục Tranh hoàn toàn có khả năng quật ngã hắn nếu hai người thật sự đánh nhau. Cho nên bản thân Khải Triết tuy đã mạnh và đã hoàn toàn có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ cường giả thì vẫn cảm thấy cuộc sống đầy bế tắc.
Bên kia Khải Triết đang xoắn xuýt thì Lục Tranh cũng không phải không phiền não. Bản thân Khải Triết đã mạnh nhưng hắn lại luôn so bản thân mình với mấy lão quái vật như bên Khiết gia hay anh cậu là Lục Hoành Lãng, cho nên luôn có tâm lý là tự ti lẫn lo sợ. Sao Khải Triết không tự thấy chính mình mạnh hơn mặt bằng chung của tất cả mọi người rất nhiều mà nhất thiết phải so với những người có cấp độ căn bản người thường không với tới được.
Cậu nói ra suy nghĩ này, đổi lại cái thở dài của Khải Triết.
- Anh cũng biết điều này, có thể anh không so sánh bản thân với người nhà Khiết gia, dù sao bản chất lúc họ vừa mới sinh cũng đã rất mạnh, mạnh đến không phải bàn cãi. Nhưng anh Hoành Lãng thì khác, em cũng không phải không biết, chỉ trong vòng mười bốn năm đầu mạt thế anh ấy đã trở thành dị năng giả cấp siêu việt.
- Thừa nhận anh em mạnh nhưng đó là do tình thế ép buộc mọi người thời đó muốn sống thì chỉ có thể đi một con đường duy nhất là phải mạnh lên. Hơn nữa có dị năng như anh em, không muốn thăng cấp lên siêu việt e rằng cũng khó.
- Đúng rồi, dị năng của anh ấy là gì vậy?
- Sao chép. Bất kỳ ai có năng lực gì, cấp bậc nào, cho dù có lộ ra hay không thì anh ấy cũng sẽ sao chép được thành của mình.
- Dị năng của anh ấy đúng là nghịch thiên. Làm cho người ta không nín lặng không được.
- Đúng vậy. Cho nên chúng ta là người nhà, anh không cần phải tự so sánh lung tung, chỉ khi địch thủ quá mạnh thì mới cần "biết mình biết ta". Còn về tặng cái gì thì anh không cần sầu lo hay suy nghĩ đến não muốn rút gân làm gì. Em đâu có cần hay yêu cầu anh phải tặng quà có giá trị tương đương với quà em tặng. Với tình trạng của chúng ta, căn bản không cần để ý những chuyện này. Em đã không để ý thì anh để ý làm gì?
- Chỉ là như vậy anh sẽ cảm thấy em bị thua thiệt.
- Nhưng em không cảm thấy như vậy.
- Em cũng biết mà, chúng ta đều là Alpha mà bản chất của Alpha lại là thiên về bảo hộ chăm sóc hơn là nhận được sự quan tâm. Bản thân em thấy việc quà tặng giá trị lớn cho anh không tính là gì nhưng anh lại không biết cách nào để hồi đáp.
- Nếu anh không biết cách nào để hồi đáp, vậy thì anh tặng bản thân và tình yêu của anh cho em là được.
Mặt Khải Triết bất chợt đỏ lên, hắn có cảm giác như cậu là tổng tài bá đạo còn hắn giống như tình nhân nhỏ đang nhận được lời yêu thương. Tất nhiên Khải Triết không quên trong chuyện đó đó đó (ai cũng hiểu là chuyện gì) bản thân hắn mới là công, bên trong và ở trên nhưng không hiểu sao khi nghe cậu nói như vậy, ngoài cảm giác ngọt ngào thì còn xen lẫn một tia nhỏ bé cảm giác ngược ngạo quái dị đến mức nói không nên lời.
Để nói ra câu này, hẳn là một công quân như hắn nên nói đi, đúng không? Chỉ tiếc, thế lực hậu phương lẫn quà tặng của Lục Tranh đều khủng đến mức hắn khủng hoảng tinh thần. Vì hắn khủng hoảng tinh thần nên mới khiến cho cậu nói ra câu kia an ủi tinh thần đang trên đà tụt dốc không phanh của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ ai cũng nghĩ Lục Tranh thật có phúc mới có hậu phương hùng mạnh, chồng là thiếu tướng có chút nổi danh mà hoàn toàn không nghĩ đến bản thân cậu cũng là một cường giả không dễ chọc. Nhưng tất cả không hiểu, họ không ở trong tình huống là hắn nên sẽ không biết rằng người thật sự hưởng phúc phải là hắn mới đúng, bởi vì bên phía Lục Tranh quá mạnh, cho dù là trên bất cứ phương diện nào.
Không hiểu sao, Khải Triết càng suy nghĩ càng cảm thấy có một luồng cảm giác quái dị không nên lời đang chạy khắp cả người hắn.
Thấy Khải Triết thả hồn trên mây, Lục Tranh khẽ chạm vào người hắn, gọi hắn tỉnh lại.
Cảm giác quái dị của Khải Triết bị đánh bay, thay thế vào đó là khuôn mặt mê hoặc chúng sinh của cậu. Khuôn mặt Lục Tranh cũng thuộc một trong các dạng phổ biến như các Alpha khác nhưng trạch trong nhà lâu ngày khiến da cậu trắng hơn. Alpha lại là hình thái vượt trội của nhân loại nên từ khi sinh ra, Alpha đã mang vẻ đẹp riêng, Lục Tranh cũng không ngoại lệ, có chăng khác biệt cũng là mị lực chỉ xuất hiện khi cậu thể hiện cảm xúc lên khuôn mặt.
Khải Triết không tự chủ ngắm gương mặt của Lục Tranh một thật lâu.
Lục Tranh thấy hắn không thả hồn trên mây nữa mà chuyển sang thả ánh mắt lên mặt mình, cậu cũng không nói gì, cũng chẳng làm ra hành động gì khác. Đơn giản chỉ yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt hắn.
***
Thực sự mình đã nghĩ ra cách khác để vào wattpad mà không còn tình trạng chập chờn lúc được lúc không nữa. Đó là lên wattpad bằng web trên google.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!