Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Tắm rửa giặt đồ xong, sau khi ra ngoài phơi đồ và quay lại phòng thì Khải Triết bắt gặp ánh mắt Lục Tranh đang nhìn mình, ánh mắt này hơi khác bình thường một chút, đại loại là không quá chán ghét như mọi lần.
Khải Triết sau khi thay đồ là bộ áo thun xanh lá, quần lưng thun rằn ri dài đến mắt cá chân. Quần áo thì khác đấy nhưng phong cách quân đội thì không có thay đổi. Nhìn đi nhìn lại, càng nhìn Lục Tranh càng cảm thấy Khải Triết ít chọc người ta ngứa mắt hơn trước nhiều.
Sau khi đánh giá một hồi, Lục Tranh đưa ra kết luận việc cậu cảm thấy Khải Triết thuận mắt hơn là vì hắn không còn thể hiện ra cái uy áp do năng lượng dị năng phát ra nữa. Cũng có nghĩa khả năng Khải Triết đã khống chế được dị năng của hắn lại lên một bậc. Đối với Lục Tranh, khả năng này cũng không tính là cái kỹ xảo gì quá cao siêu bởi chính cậu từ lâu đã biết đến việc tự mình điều chỉnh cỗ uy áp này. Tuy vậy, so với những người ở đế quốc thì những người khống chế dị năng đạt đến mức độ không cho người khác đoán được cấp bậc và hệ dị năng của mình lại là một con số rất nhỏ.
Trái lại với tâm tình đang cảm thán con người trước mặt trở nên thuận mắt hơn của Lục Tranh, Khải Triết lại đang không ngừng bổ não. Nào là "Em ấy đang nhìn mình", rồi thì "Em ấy đã nhìn mình rất lâu, có khi nào em ấy đang dần thích mình?"
Lục Tranh hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì?"
Nhìn sắc mặt không tính là quá tốt của cậu, Khải Triết nào dám ăn ngay nói thật đành nói: "Lúc nãy đến giờ cậu nhìn tôi…"
Lục Tranh đen mặt nói: "Tốt nhất hằng ngày anh đừng có thể hiện ra cái uy áp của dị năng cấp tám sơ kì nữa. Như bây giờ là tốt nhất, nhìn con người anh cũng có vẻ thuận mắt hơn"
Khải Triết sửng sốt, nghĩ trước kia mình khiến cậu chán ghét là vì thứ uy áp thế này sao? Càng nghĩ càng thấy đúng, nếu một người sở hữu cấp bậc cao ngất ngưởng luôn tĩnh lặng khiêm tốn, không toát ra uy áp của cường giả lại gặp một kẻ có cấp bậc thấp hơn mình nhưng lúc nào cũng toát ra uy áp của kẻ mạnh mặc dù mới chỉ cấp tám sơ kì, đương nhiên người mạnh hơn sẽ không có thái độ vui vẻ hơn với người có dị năng thấp hơn nhưng luôn toát ra uy áp kia.
Cho dù việc Khải Triết toát ra uy áp của dị năng hỏa hệ cấp tám sơ kì là không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nhưng trong mắt một người có khả năng khống chế dị năng cực tốt như Lục Tranh lại là cố tình khoe mẽ, múa rìu qua mắt thợ. Nếu vậy thì từ đầu ấn tượng của cậu với hắn là một tên cao ngạo, không coi ai ra gì, ta đây, thích thể hiện,…
Càng nghĩ, Khải Triết thấy nhân sinh thật tàn nhẫn, hạnh phúc xa rời tầm tay, tương lai tăm tối mờ mịt không có lối thoát.
Khi Khải Triết thoát ra được khỏi suy nghĩ thì trong phòng đã không còn ai, Lục Tranh đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Nếu muốn nói chuyện với những người khác hẳn là cậu đang ở nhà ăn, nơi này cũng đâu còn chỗ tụ tập nào khác.
Chính mình cũng cảm thấy đói bụng, Khải Triết ra khỏi phòng, bước đến nhà ăn.
Nơi nhà ăn, mọi người tập trung ở đó rất đông, quét mắt tìm kiếm vài lần mà cũng không thấy bóng dáng Lục Tranh đâu. Khải Triết tạm thời buông tha cho ý định tìm kiếm của mình, đằng nào gặp rồi hắn cũng không biết phải nói gì.
Thức ăn là tự chọn, tự phục vụ. Đằng sau quầy ăn là Từ Chính mệt đến chết đi sống lại mới nấu xong chỗ đồ ăn, đang ngồi trên ghế, đặt khay đồ ăn trên bàn hưởng thụ thành quả.
Khải Triết bước đến, lấy một cái khay cùng đũa và thìa, bước đến các khay đồ ăn chọn. Hắn chọn cũng nhanh, hai mặn, một canh, hai món xào, lấy thêm một cái đĩa nhỏ rồi lấy thêm một ít trái cây đặt vào. Sau đó chọn một bàn còn trống ngồi ăn. Ăn xong thì đem khay lại một góc nhà ăn, khay để đằng khay, thìa để đằng thìa, đũa để đằng đũa, đĩa để đằng đĩa. Trước đó cũng có người khác đặt mấy thứ này vào trước, hắn chỉ cần làm theo là được, cho dù không có thì cũng có hướng dẫn mà Từ Chính để lại, nào là chậu nào để khay, chậu nào để đũa, đồ ăn thừa đổ vào thùng bên cạnh,…
Khải Triết tự rót một ly nước, ngồi một góc ở nhà ăn lên mạng xem tin tức, những thứ xuất hiện trên bảng tin của hắn không nhiều, ngoại trừ mấy thứ thông tin nghiêm túc thì cũng chỉ có một số bài viết đến từ người nhà, một số bạn bè và Lục Tranh. Người nhà và bạn bè hắn không quá thích viết bài, ngoại trừ ông cụ nhà hắn. Lục Tranh cũng không phải người thích tạo bài viết mới, khi hắn xem tức thì có một thông báo nhảy ra, Lục Tranh vừa mới chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Trước không nói, bây giờ hắn vừa khống chế không cho uy áp phát ra không kiểm soát như trước, Lục Tranh liền để ý đến hắn một chút. Nhất định là do thứ uy áp kia khiến cậu ngứa mắt hắn, nhất định là như thế. Về sau hắn sẽ cố thăng cấp nhanh hơn, cũng sẽ khống chế không cho thứ uy áp bộc phát khiến cậu khó chịu với hắn.
Phát hiện ra lý do Lục Tranh ngứa mắt với mình, Khải Triết cảm giác thành tựu như mình vừa tìm được châu lục mới. Mặc dù hắn biết thứ uy áp kia không phải toàn bộ những điều mà Lục Tranh không thích ở hắn nhưng chẳng phải không có uy áp phát ra thì cậu trở nên ôn hòa với hắn rất nhiều hay sao.
Một lúc lâu sau, nhà ăn cũng ít người dần. Đại đa số đã về phòng nghỉ ngơi, dù sao hôm nay cũng là một ngày vất vả, dị năng của mọi người cũng tiêu hao rất nhiều, hầu như ai cũng trở về nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc đối đầu với côn trùng và động vật biến dị ngày mai.
Đa số người trở về, một số ít vẫn cứ ở lại. Và nhiều người trong số ít này tập trung ở chỗ cậu cháu Miên Hồng Giang. Miên Hồng Giang kể chuyện thì thôi rồi, nội dung không có cái gì quá đặc biệt nhưng ưu điểm của cô ta là có khiếu làm người ta vui vẻ, cũng có khả năng thu hút ánh nhìn người ta. Nhìn xem, ngay cả Lục Tranh nhà hắn cũng góp một chân trong số những người vây xem Miên Hồng Giang kể chuyện kìa.
Ghét nhất cái thứ cướp đi sự chú ý của vợ hắn.
Khải Triết chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi, đâu dám nói ra. Thậm chí ánh mắt nhìn đến đám người cũng rất bình thường, không hề lộ ra cái gì gọi là bất bình. Ấy thế mà bằng cách nào đó, Lục Tranh đang chăm chú nghe Miên Hồng Giang kể chuyện đột ngột quay ngoắt đầu lại, lườm một cái sắc lẻm như muốn cảnh cáo hắn nếu hắn dám nói cậu là vợ hắn thì cậu sẽ không để hắn ra khỏi nơi này một cách dễ dàng.
Nếu nói Lục Tranh có thể đọc được suy nghĩ của hắn thì rất khó tin và hắn ngàn vạn lần không muốn tin nhưng cớ gì biểu hiện từ hôm qua đến bây giờ đều thể hiện điều đó?
Khải Triết không cho rằng mình và Lục Tranh đã đạt đến mức độ tâm ý tương thông hay thần giao cách cảm trong truyền thuyết. Nhất là bây giờ tình cảm hai người chưa sâu đậm. Nói đúng hơn, tình trạng bây giờ là hắn đang có vẻ thích Lục Tranh còn cậu chỉ mới đang có chút ấn tượng tốt hơn với hắn. Cho dù có tồn tại mấy trạng thái như thần giao cách cảm hay tâm ý tương thông, chắc chắn cũng không đến phiên hắn và Lục Tranh chạm tới. Nếu vậy thì vì cái gì phản ứng của Lục Tranh không khác gì việc hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn vậy?
Nhìn lại phía Lục Tranh lần nữa, hắn vừa mới nhìn qua giây trước, giây sau Lục Tranh đã quay lại, cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.
Khải Triết: "…" đây là hàm ý bảo hắn bớt có suy nghĩ lung ta lung tung đi?
Ánh mắt Lục Tranh rút lại ý cảnh cáo, lại tập trung sang câu chuyện của Miên Hồng Giang.
Khải Triết: "…" là thật kìa, Lục Tranh bảo hắn bớt suy nghĩ lung tung kìa!!!
Lời nói không thể nói lung tung, hành động cũng không thể hành động lung tung, ánh mắt không thể nhìn lung tung, mấy cái này không nói, bây giờ ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không thể suy nghĩ lung tung. Khải Triết cảm thấy cuộc sống tràn đầy bế tắc.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Khải Triết sau khi thay đồ là bộ áo thun xanh lá, quần lưng thun rằn ri dài đến mắt cá chân. Quần áo thì khác đấy nhưng phong cách quân đội thì không có thay đổi. Nhìn đi nhìn lại, càng nhìn Lục Tranh càng cảm thấy Khải Triết ít chọc người ta ngứa mắt hơn trước nhiều.
Sau khi đánh giá một hồi, Lục Tranh đưa ra kết luận việc cậu cảm thấy Khải Triết thuận mắt hơn là vì hắn không còn thể hiện ra cái uy áp do năng lượng dị năng phát ra nữa. Cũng có nghĩa khả năng Khải Triết đã khống chế được dị năng của hắn lại lên một bậc. Đối với Lục Tranh, khả năng này cũng không tính là cái kỹ xảo gì quá cao siêu bởi chính cậu từ lâu đã biết đến việc tự mình điều chỉnh cỗ uy áp này. Tuy vậy, so với những người ở đế quốc thì những người khống chế dị năng đạt đến mức độ không cho người khác đoán được cấp bậc và hệ dị năng của mình lại là một con số rất nhỏ.
Trái lại với tâm tình đang cảm thán con người trước mặt trở nên thuận mắt hơn của Lục Tranh, Khải Triết lại đang không ngừng bổ não. Nào là "Em ấy đang nhìn mình", rồi thì "Em ấy đã nhìn mình rất lâu, có khi nào em ấy đang dần thích mình?"
Lục Tranh hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì?"
Nhìn sắc mặt không tính là quá tốt của cậu, Khải Triết nào dám ăn ngay nói thật đành nói: "Lúc nãy đến giờ cậu nhìn tôi…"
Lục Tranh đen mặt nói: "Tốt nhất hằng ngày anh đừng có thể hiện ra cái uy áp của dị năng cấp tám sơ kì nữa. Như bây giờ là tốt nhất, nhìn con người anh cũng có vẻ thuận mắt hơn"
Khải Triết sửng sốt, nghĩ trước kia mình khiến cậu chán ghét là vì thứ uy áp thế này sao? Càng nghĩ càng thấy đúng, nếu một người sở hữu cấp bậc cao ngất ngưởng luôn tĩnh lặng khiêm tốn, không toát ra uy áp của cường giả lại gặp một kẻ có cấp bậc thấp hơn mình nhưng lúc nào cũng toát ra uy áp của kẻ mạnh mặc dù mới chỉ cấp tám sơ kì, đương nhiên người mạnh hơn sẽ không có thái độ vui vẻ hơn với người có dị năng thấp hơn nhưng luôn toát ra uy áp kia.
Cho dù việc Khải Triết toát ra uy áp của dị năng hỏa hệ cấp tám sơ kì là không nằm trong tầm kiểm soát của hắn nhưng trong mắt một người có khả năng khống chế dị năng cực tốt như Lục Tranh lại là cố tình khoe mẽ, múa rìu qua mắt thợ. Nếu vậy thì từ đầu ấn tượng của cậu với hắn là một tên cao ngạo, không coi ai ra gì, ta đây, thích thể hiện,…
Càng nghĩ, Khải Triết thấy nhân sinh thật tàn nhẫn, hạnh phúc xa rời tầm tay, tương lai tăm tối mờ mịt không có lối thoát.
Khi Khải Triết thoát ra được khỏi suy nghĩ thì trong phòng đã không còn ai, Lục Tranh đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Nếu muốn nói chuyện với những người khác hẳn là cậu đang ở nhà ăn, nơi này cũng đâu còn chỗ tụ tập nào khác.
Chính mình cũng cảm thấy đói bụng, Khải Triết ra khỏi phòng, bước đến nhà ăn.
Nơi nhà ăn, mọi người tập trung ở đó rất đông, quét mắt tìm kiếm vài lần mà cũng không thấy bóng dáng Lục Tranh đâu. Khải Triết tạm thời buông tha cho ý định tìm kiếm của mình, đằng nào gặp rồi hắn cũng không biết phải nói gì.
Thức ăn là tự chọn, tự phục vụ. Đằng sau quầy ăn là Từ Chính mệt đến chết đi sống lại mới nấu xong chỗ đồ ăn, đang ngồi trên ghế, đặt khay đồ ăn trên bàn hưởng thụ thành quả.
Khải Triết bước đến, lấy một cái khay cùng đũa và thìa, bước đến các khay đồ ăn chọn. Hắn chọn cũng nhanh, hai mặn, một canh, hai món xào, lấy thêm một cái đĩa nhỏ rồi lấy thêm một ít trái cây đặt vào. Sau đó chọn một bàn còn trống ngồi ăn. Ăn xong thì đem khay lại một góc nhà ăn, khay để đằng khay, thìa để đằng thìa, đũa để đằng đũa, đĩa để đằng đĩa. Trước đó cũng có người khác đặt mấy thứ này vào trước, hắn chỉ cần làm theo là được, cho dù không có thì cũng có hướng dẫn mà Từ Chính để lại, nào là chậu nào để khay, chậu nào để đũa, đồ ăn thừa đổ vào thùng bên cạnh,…
Khải Triết tự rót một ly nước, ngồi một góc ở nhà ăn lên mạng xem tin tức, những thứ xuất hiện trên bảng tin của hắn không nhiều, ngoại trừ mấy thứ thông tin nghiêm túc thì cũng chỉ có một số bài viết đến từ người nhà, một số bạn bè và Lục Tranh. Người nhà và bạn bè hắn không quá thích viết bài, ngoại trừ ông cụ nhà hắn. Lục Tranh cũng không phải người thích tạo bài viết mới, khi hắn xem tức thì có một thông báo nhảy ra, Lục Tranh vừa mới chấp nhận lời mời kết bạn của hắn.
Trước không nói, bây giờ hắn vừa khống chế không cho uy áp phát ra không kiểm soát như trước, Lục Tranh liền để ý đến hắn một chút. Nhất định là do thứ uy áp kia khiến cậu ngứa mắt hắn, nhất định là như thế. Về sau hắn sẽ cố thăng cấp nhanh hơn, cũng sẽ khống chế không cho thứ uy áp bộc phát khiến cậu khó chịu với hắn.
Phát hiện ra lý do Lục Tranh ngứa mắt với mình, Khải Triết cảm giác thành tựu như mình vừa tìm được châu lục mới. Mặc dù hắn biết thứ uy áp kia không phải toàn bộ những điều mà Lục Tranh không thích ở hắn nhưng chẳng phải không có uy áp phát ra thì cậu trở nên ôn hòa với hắn rất nhiều hay sao.
Một lúc lâu sau, nhà ăn cũng ít người dần. Đại đa số đã về phòng nghỉ ngơi, dù sao hôm nay cũng là một ngày vất vả, dị năng của mọi người cũng tiêu hao rất nhiều, hầu như ai cũng trở về nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc đối đầu với côn trùng và động vật biến dị ngày mai.
Đa số người trở về, một số ít vẫn cứ ở lại. Và nhiều người trong số ít này tập trung ở chỗ cậu cháu Miên Hồng Giang. Miên Hồng Giang kể chuyện thì thôi rồi, nội dung không có cái gì quá đặc biệt nhưng ưu điểm của cô ta là có khiếu làm người ta vui vẻ, cũng có khả năng thu hút ánh nhìn người ta. Nhìn xem, ngay cả Lục Tranh nhà hắn cũng góp một chân trong số những người vây xem Miên Hồng Giang kể chuyện kìa.
Ghét nhất cái thứ cướp đi sự chú ý của vợ hắn.
Khải Triết chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi, đâu dám nói ra. Thậm chí ánh mắt nhìn đến đám người cũng rất bình thường, không hề lộ ra cái gì gọi là bất bình. Ấy thế mà bằng cách nào đó, Lục Tranh đang chăm chú nghe Miên Hồng Giang kể chuyện đột ngột quay ngoắt đầu lại, lườm một cái sắc lẻm như muốn cảnh cáo hắn nếu hắn dám nói cậu là vợ hắn thì cậu sẽ không để hắn ra khỏi nơi này một cách dễ dàng.
Nếu nói Lục Tranh có thể đọc được suy nghĩ của hắn thì rất khó tin và hắn ngàn vạn lần không muốn tin nhưng cớ gì biểu hiện từ hôm qua đến bây giờ đều thể hiện điều đó?
Khải Triết không cho rằng mình và Lục Tranh đã đạt đến mức độ tâm ý tương thông hay thần giao cách cảm trong truyền thuyết. Nhất là bây giờ tình cảm hai người chưa sâu đậm. Nói đúng hơn, tình trạng bây giờ là hắn đang có vẻ thích Lục Tranh còn cậu chỉ mới đang có chút ấn tượng tốt hơn với hắn. Cho dù có tồn tại mấy trạng thái như thần giao cách cảm hay tâm ý tương thông, chắc chắn cũng không đến phiên hắn và Lục Tranh chạm tới. Nếu vậy thì vì cái gì phản ứng của Lục Tranh không khác gì việc hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn vậy?
Nhìn lại phía Lục Tranh lần nữa, hắn vừa mới nhìn qua giây trước, giây sau Lục Tranh đã quay lại, cho hắn một cái nhìn cảnh cáo.
Khải Triết: "…" đây là hàm ý bảo hắn bớt có suy nghĩ lung ta lung tung đi?
Ánh mắt Lục Tranh rút lại ý cảnh cáo, lại tập trung sang câu chuyện của Miên Hồng Giang.
Khải Triết: "…" là thật kìa, Lục Tranh bảo hắn bớt suy nghĩ lung tung kìa!!!
Lời nói không thể nói lung tung, hành động cũng không thể hành động lung tung, ánh mắt không thể nhìn lung tung, mấy cái này không nói, bây giờ ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không thể suy nghĩ lung tung. Khải Triết cảm thấy cuộc sống tràn đầy bế tắc.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!