Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Chờ anh ở đây
“Anh nói chuyện với Trần Hoài một lúc thôi.” Lâm Cương vẫn kiên nhẫn.
“Thì em miễn cưỡng nghe một lúc.” Lâm Giản giở trò bướng bỉnh.
Lâm Cương thực sự bó tay với cô. Từ xưa đến giờ anh luôn cưng chìu cô, nếu cô chơi trò bướng bỉnh thì anh không còn cách nào xử lý. Lâm Cương đi lại mộ Đổng Tự, chỉ đứng yên đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Giữa những hàng mộ đều trồng những cây tùng, bách cao lớn, bóng cây đong đưa, chia ánh nắng mặt trời gay gắt thành từng bóng nhỏ, thêm vào đó là không khí ở nghĩa trang luôn khiến người ta có cảm giác mông lung, không rõ thời gian.
“Anh hai, anh--- anh có hối hận vì đã vào đội chống ma túy không?” câu hỏi này Lâm Giản đã giữ trong lòng rất lâu, ước chừng là hoàn cảnh này dễ làm người ta suy nghĩ miên man, cô buột miệng hỏi thành tiếng.
Nếu như lúc đầu Lâm Cương không đảm nhận công việc này, sau đó được chọn đi nằm vùng, anh đã không nghiện ma túy. Làm công tác nằm vùng, phải giao tiếp với bọn buôn ma túy, không chỉ đơn thuần là thông thạo tiếng lóng của chúng trong từng lời nói, việc làm của mình mà còn phải hiểu biết về ma túy thật cặn kẽ để không bị nhìn thấu, hơn nữa rất nhiều tình huống vì để đánh tan sự nghi ngờ của chúng, không thể không tự mình thử độc, một lần hai lần còn có thể không nghiện, nhưng hàng năm trời, thời gian lâu rồi thì cho dù ý chí kiên cường đến mấy cũng không chống chọi nổi sự bào mòn của ma túy.
Nếu anh không làm việc này, anh đã không bị giam giữ rồi bỏ lỡ lần nhìn mặt cuối cùng của Đổng Tự.
Họ đã có thể ở bên nhau, một lần nữa đi tìm nơi không ai quen biết, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
“Giản Giản, thành thật mà nói, anh từng dao động.” Có lẽ Lâm Cương từng nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần, anh như rơi vào trầm tư, “Em chưa từng biết những nơi mà ma túy lộng hành, buôn bán ma túy để hít, trộm cắp để hít, mại dâm để hít, nơi nào càng lạc hậu càng dễ dàng bị bọn buôn ma túy khống chế trở thành điểm sản xuất, chế biến và buôn bán ma túy cho chúng. Thế giới đó không có luân thường đạo lý, không có khái niệm pháp luật, các vụ án hình sự ngiêm trọng có một phần rất lớn nảy sinh từ ma túy. Em không bao giờ có thể tưởng tượng được tác hại của ma túy lớn đến mức nào, cũng đừng bao giờ đánh giá quá cao ý chí của mình. Em nhìn anh xem, từ trước đến giờ anh luôn tự tin với ý chí của mình, nhưng khi cơn nghiện ma túy ập tới, anh cũng hận bản thân mình vì giống hệt như những con nghiện mà anh từng căm ghét, còn tệ hơn cả những kẻ suy đồi sa ngã. Anh không có gì hơn bọn họ. Lúc trước khi làm công việc này, anh đã thề phải cảnh giác tối đa, tránh đi lên con đường tồi tệ này. Làm mãi làm mãi, cuối cùng sự việc đó vẫn xảy ra. Mỗi khi tỉnh táo lại sau cơn nghiện, anh không ngừng dao động, nghĩ tại sao mình lại làm công việc này. Anh không biết rốt cuộc mình có hối hận hay không, nhưng nếu một lần nữa đặt sự lựa chọn trước mặt, anh vẫn sẽ lựa chọn như cũ.”
“Anh, em biết rồi.” Lâm Giản đáp rất nhẹ. Trong đời sống hiện thực, con người nhỏ bé như con kiến, công việc nằm vùng này không giống như trong phim ảnh, khiến người ta rung động tận đáy lòng, còn mang ánh hào quang vai chính, luôn có thể thoát khỏi nguy hiểm trong những giờ phút then chốt.
Thực tế tàn nhẫn là chỉ cần lơ đãng không chú ý là sẽ nộp mạng mình vào đó, không còn một mảnh tro tàn.
Trong lòng cô, Lâm Cương là anh hùng không cần mũ miện, và luôn luôn là vậy.
Thật ra cô rất muốn biết Lâm Cương đã ở đâu trước khi cảnh sát tìm thấy anh, khi đó chắc hẳn anh đã trải qua những thời gian khó khăn nhất.
Một lúc nào đó thích hợp, cô sẽ chủ động hỏi anh về quãng thời gian đó. Chỉ có như thế, cô mới có thể biết nguồn gốc đối tượng đã uy hiếp anh có thế lực thế nào. Hiện giờ Lâm Cương không còn vật tế thần như bọn chúng dự tính, thậm chí còn khai ra cả cảnh sát bị họ mua chuộc, đối phương chắc chắn không chịu buông tha, nói không chừng đã chuẩn bị cơ hội trả thù.
Địch trong tối, ta ngoài sáng, xem tình hình thì tình trạng Lâm Cương và cô không quá lạc quan.
Cô phải nghĩ biện pháp mau chóng thăm dò được đối phương là ai.
Lâm Giản đang nhập tâm suy nghĩ, Lâm Cương cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Sao mà ngẩn người vậy?”
“Dạ không có gì.” Lâm Giản bừng tỉnh lai.
“Anh với Trần Hoài trò chuyện một lát, em đi ra ngoài dạo một vòng đi.” Lâm Cương tưởng cô còn nghĩ chuyện của mình, lặp lại lần nữa.
“Muốn nói gì mà em nghe không được sao?” Lâm Giản rất nhạy bén, cô sợ Lâm Cương cố ý bắt cô rời đi.
“Chuyện đàn ông với nhau, con gái không cần nghe.” Lâm Cương tới gần cô, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má cô, giống như khi còn bé cô phát điên lên khi thấy bùn dính trên mặt, anh cũng sẽ đưa tay ra lau cho cô.
Nhưng mà khi lớn dần lên, nhiều năm rồi anh không còn làm những hành động âu yếm như vậy với cô thế nữa.
Nhiều năm làm công tác nằm vùng bôn ba bên ngoài, lòng bàn tay anh đầy vết chai, cho dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt cô vẫn có cảm giác vuốt ve truyền tới, giống như lòng bàn tay Trần Hoài.
Cô lập tức mềm lòng, gật đầu nhưng vẫn dặn dò: “Anh ấy trong ngoài bất nhất, anh đừng coi thường anh ấy.”
“Đúng là con gái lớn không thể giữ mà. Không thể để anh ở một mình với cậu ta, không lẽ sợ anh bắt nạt cậu ta à?” Lâm Cương nói rồi giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Lâm Giản, mặt hiện lên ý cười hiếm hoi.
“Da mặt anh ấy dày lắm, anh có thể bắt nạt anh ấy thì anh rất bản lĩnh đó.” Lâm Giản dằn dỗi, Lâm Cương hiếm khi trêu cô, cô xấu hổ đi ra ngoài. Cô đi chưa được mấy bước, Lâm Cương chợt gọi một tiếng, “Giản Giản---”
“Sao ạ?” cô tưởng Lâm Cương đổi ý không cần cô tránh mặt đi, quay người, mặt chờ mong.
“Tính tình em nóng nảy, sau này có chuyện gì thì nhớ phải nghe lời Trần Hoài.” Lâm Cương dặn dò, mắt nhìn Trần Hoài bên cạnh, có ý tán thưởng.
“Hai người mới gặp nhau không bao lâu, mới hút cùng nhau mấy điếu thuốc, coi anh khen anh ấy muốn lên mặt với em kìa.” Lâm Giản lẩm bẩm, nhưng mà Trần Hoài được Lâm Cương khen ngợi, cô vẫn rất vui.
“Anh chỉ nói thẳng nói thật thôi. Em không còn nhỏ nữa, có thời gian thì cân nhắc việc lập gia đình đi.”
“Em biết rồi.” mặt Lâm Giản nóng lên, quay người tiếp tục đi ra ngoài.
Sau khi đi xuống vài bậc, Lâm Giản vẫn không yên tâm, lại quay người lại nhìn, Lâm Cương như đoán được ý cô nên vẫn đứng đó nhìn cô, tựa như cô không đi xa thì anh vẫn đứng đó mãi, không bắt đầu nói chuyện với Trần Hoài.
Lâm Giản không còn cách nào khác là tiếp tục đi xuống mấy bậc thang bên dưới.
Sau khi Lâm Giản hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Cương quay lại nói với Trần Hoài: “Em thích Giản Giản, mắt nhìn tốt, con bé là cô gái tốt.” Tuy là Lâm Cương giọng điệu “mèo khen mèo dài đuôi” nhưng mà vẫn có phần nhẹ nhõm vui mừng nhiều hơn.
“Đương nhiên.” Trần Hoài thẳng thắn.
“Từ hôm nay, anh giao Giản Giản cho em, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.” Lâm Cương nói tiếp, vẻ mặt thả lỏng như là cuối cùng đã dỡ được gánh nặng trong lòng, “Hứa với anh, chăm sóc tốt cho con bé, đối xử tốt với nó.”
“Anh yên tâm.” Trần Hoài đáp ngắn gọn, không nhiều lời, nhưng giọng điệu chắc chắn, càng giống như lời hứa với Lâm Cương.
Hai người đứng rất gần, giọng nói rất trầm thấp, khi nói chuyện giọng không vang như bình thường, cách mấy hàng mộ là không thể nghe được giọng hai người.
“Sao em không về đội xx?” Hiếm khi Lâm Cương hỏi về việc riêng của anh. Trần Hoài im lặng, không đáp.
“Bất kể lựa chọn gì cũng tốt, ít nhất là có thực lực hơn so với anh.” Lâm Cương cũng không muốn nghe ý anh trả lời, khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu vẻ khen ngợi, sau đó lại nói thêm một câu, “Sau này làm gì thì làm, chú ý an toàn, đừng để con bé lo lắng. Thời gian này nó vì anh luôn lo lắng không yên, gầy đi rất nhiều rồi.” Anh đau lòng Lâm Giản.
“Em sẽ.” Trần Hoài gật đầu.
“Không nói này nọ nữa, nói chuyện thực tế. Anh nuôi dạy Giản Giản tốt như vậy, em sẽ cảm ơn anh vợ này thế nào.” Có lẽ thấy chủ đề vừa rồi nặng nề, Lâm Cương nói rồi vỗ vỗ vai Trần Hoài, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Trần Hoài lấy thuốc lá trong túi áo ra, lấy hai điếu, một điếu ném cho Lâm Cương, Lâm Cương giơ tay bắt lấy. Trần Hoài đốt thuốc cho mình trước, rồi ném bật lửa cho Lâm Cương.
Lâm Giản đợi ở bậc thang lưng chừng núi mấy phút, vẫn không yên lòng, lại cẩn thận lùi về mấy bậc thang, nhìn thấy cảnh Lâm Cương vỗ vai Trần Hoài, sau đó hai anh em hút thuốc.
Có vẻ như hai người trò chuyện không tệ lắm.
Cô nghĩ vậy, yên tâm hơn, nhân lúc Lâm Cương chưa phát hiện mà đi xuống thêm hai bậc thang, quay lưng về họ ngồi chờ, đợi hai người trò chuyện xong.
Trần Hoài và Lâm Cương đứng tựa lưng vào bia mộ Đổng Tự, nhìn những mộ bia nằm xen kẽ với cây cối bên dưới.
Hút hết điếu thuốc, Lâm Cương đột nhiên nói, “Tiện thể, Giản Giản từ nhỏ đã thích sạch sẽ.”
Trần Hoài khẽ gật đầu, “Vâng, em biết.”
“Về đi, Giản Giản chắc chờ lâu rồi.” Lâm Cương nói.
Trần Hoài đi trước, Lâm Cương không theo, “Cho anh một phút, anh từ biệt Đổng Tự. Sau này anh không đến nữa.”
“Cũng được.” Trần Hoài đáp.
“Làm ơn, cảm ơn.” Lâm Cương nói với anh câu cuối cùng.
Lâm Cương chờ đến khi Trần Hoài quay người đi về trước, anh lại bia mộ, ngồi xuống đất, hôn lên bia mộ Đổng Tự.
Đầu ngón tay anh lướt qua tên Đổng Tự trên bia mộ.
“Tự, xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp em. Anh là người hèn nhát, không chỉ một lần dao động lùi bước, để em ở biên cương đợi anh nhiều năm như vậy, vất vả cho em rồi.” Lâm Cương lẩm bẩm, “Ở đây yên tĩnh thế này, từ trước tới giờ em luôn thích náo nhiệt, ghét nhất sự yên tĩnh, chắc chắn em không thích ở đây.”
“Tự, lần này anh không nuốt lời. Anh đến với em.” Lâm Cương nói xong chữ cuối cùng, trên mặt hiện lên nụ cười đã lâu không thấy, tinh thần – thể xác hoàn toàn nhẹ nhàng.
“Đi được rồi sao?” Lâm Giản ngồi quay lưng trên bậc thang bằng đá xanh, nghe tiếng bước chân phía sau, cô đứng ngay dậy, quay đầu thấy Trần Hoài từ trên đi xuống một mình, “Anh hai em đâu?”
“Anh ấy nói muốn ở một mình để nói vài lời với Đổng Tự.” Trần Hoài đáp.
“Dạ. Sau này chắc anh hai không qua đây thường, để anh ấy tạm biệt Đổng Tự.” Lâm Giản gật đầu, hàng chân mày vô thức giãn ra nhẹ nhõm.
Cô vừa dứt lời, một tiếng động trầm đục vang lên, giữa nghĩa trang yên tĩnh càng có vẻ đột ngột.
Tiếng động phát ra chính từ nơi mộ Đổng Tự.
Đã quá muộn.
Cô hao hết tâm tư, dốc hết sức mình để đưa Lâm Cương quay trở lại như xưa.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, tất cả trở nên vô nghĩa.
Lâm Giản đứng đờ tại chỗ, không kịp phản ứng, hoặc là cô đã biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra vào một giây trước tại bia mộ Đổng Tự, nhưng cô không muốn tin, thà là nghĩ rằng nó chỉ là một cơn ác mộng chợt ập tới.
Lâm Giản sững sờ vài giây rồi mới điên cuồng lao về phía mộ Đổng Tự. Cô mới lao ngang Trần Hoài thì bị anh vươn tay giữ chặt lại.
“Giản Giản từ nhỏ đã thích sạch sẽ.”
“Làm ơn, cảm ơn.”
Lâm Cương đã cố ý nói cụ thể rồi.
Việc nhỏ này, dù sao anh cũng phải làm cho tốt.
Lâm Giản dùng hết sức mình để thoát khỏi tay anh, Trần Hoài vẫn giữ cô thật chặt, không cho cô lao tới trước mộ Đổng Tự. Cô như người điên, đấm đá anh liên hồi.
Trần Hoài vẫn không suy suyển.
Cô như chó điên cúi đầu cắn tay anh, cô sợ đã quá muộn, sẽ không cứu được Lâm Cương.
Trần Hoài vẫn không buông tay.
“Trần Hoài, em cầu xin anh, anh thả em ra, em đi cứu Lâm Cương, em phải đưa anh ấy tới bệnh viện ngay lập tức, không còn thời gian đâu!” Giọng cô run run đứt quãng, cất tiếng phải dùng hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng mở miệng cầu xin anh.
“Giản Giản---” anh gọi tên cô, đây là điều mà cô phải đối mặt, chỉ là anh không biết phải an ủi cô thế nào.
“Trần Hoài, em cầu xin anh, anh mau buông ra, thật sự không có thời gian.” Cô nói năng lộn xộn, dùng hết sức muốn chạy qua phía mộ bên kia.
Anh vẫn giữ cô tại chỗ.
Cô dùng hết sức mình vẫn không thoát khỏi tay anh, có lẽ cô cũng hiểu mình không thể thoát ra được, cô quyết định không tránh khỏi tay anh nữa mà lại dùng hết sức lực toàn thân muốn kéo anh cùng ngã xuống bậc thang.
Bậc thang làm bằng đá xanh không rộng lắm, cô muốn tự làm bị thương mình mà ngã xuống, đúng thật là anh bị cô làm lảo đảo, hai người sắp ngã sấp xuống, anh loạng choạng bước thêm hai bậc mới có thể đứng vững lại. Nhân cơ hội anh loạng choạng, cô thoát khỏi tay anh, chạy như điên qua hướng mộ Đổng Tự.
Cô chạy tới hàng mộ Đổng Tự được chôn, mộ Đổng Tự nằm tít ở vị trí bên trong cùng, cô còn cách rất nhiều mộ bia xa lạ mới có thể đến được tới nơi mộ Đổng Tự, cô chạy quá nhanh nên tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy được Lâm Cương đang ngồi trên đất, quay lưng về phía cô. Cô còn muốn tiếp tục lao tới, Trần Hoài đã đuổi tới nơi, che trước mặt cô, một tay giữ cô lại tại chỗ, một tay che kín mắt cô, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng sau đó.
“Anh để tôi qua đó đi! Trần Hoài, anh để tôi cứu Lâm Cương! Chúng ta phải đưa anh ấy đến bệnh viện ngay! Không thể chậm trễ!” Cô hét vào mặt anh, đau đến thấu tim gan.
“Giản Giản---” Anh lại mở miệng lần nữa, cố gắng trấn an cô, “Ngậm súng tự sát, viên đạn có thể bắn thủng não và động mạch trong nháy mắt, anh trai em ở trong đội chống ma túy bao nhiêu năm, anh ấy biết được một chiêu lấy mạng, cho nên sẽ không có xác suất sai lầm. Anh em sẽ không còn đau khổ nữa. Chúng ta đừng quấy rầy họ.”
“Nếu như còn có thể cứu chữa thì sao!” Cô vẫn như người mất trí mà đấm đá anh, cố gắng thoát thân khỏi gông cùm của anh. Lúc cô tức giận, sức lực có thể sánh ngang với đàn ông khỏe mạnh, nhưng mà đối thủ là Trần Hoài nên cô mới không thể chiếm được ưu thế.
Cô cuồng loạn, hai mắt đỏ bừng, “Trần Hoài! Anh để tôi đi cứu Lâm Cương, chắc chắn còn kịp! Trần Hoài! Anh buông tôi ra! Mẹ kiếp! Buông tay ra cho tôi!” Cô tiếp tục gào rống, nói không lựa lời, tựa như một con mãnh thú đang nổi giận.
Đến cuối cùng, rốt cuộc cô không còn sức để giãy giụa, ngồi liệt xuống đó.
“Chờ anh ở đây, được không?” Anh thấy cô cuối cùng đã yên tĩnh lại, mới lần nữa lên tiếng trấn an.
Từ đầu tới cuối, lòng bàn tay anh vẫn luôn che trước mắt cô.
Thế giới của cô tối đen, không nhìn được ánh sáng, cũng không nhìn thấy Lâm Cương.
Cô không cho phép Lâm Cương cứ như vậy mà rời cô đi. Cô không cho phép! Chỉ cần nghĩ tới thôi là tim đau như cắt thành từng mảnh một, đau tới mức không thở nổi. Nếu không cứu được Lâm Cương, cô sẽ không sống nổi.
Giọng cô đã khàn đặc, thở thoi thóp, “Trần Hoài, cầu xin anh, anh cho tôi đi nhìn Lâm Cương, chúng ta phải đưa anh ấy tới bệnh viện ngay! Cầu xin anh!” cô không thoát khỏi tay anh, chân vẫn còn nhanh nhẹn, thậm chí còn muốn quỳ xuống cầu xin anh. Van xin anh cùng đi cứu Lâm Cương.
“Ở đây chờ anh.” Anh vừa dứt lời, cánh tay phải đang đặt trên vai cô bỗng nghiêng qua chém xuống, lực xuống vừa đủ, chiêu này của anh luôn chuẩn xác. Quả nhiên cô lập tức xụi lơ xuống ngất đi.
Trần Hoài đứng dậy, đi về phía trước mộ Đổng Tự.
“Thì em miễn cưỡng nghe một lúc.” Lâm Giản giở trò bướng bỉnh.
Lâm Cương thực sự bó tay với cô. Từ xưa đến giờ anh luôn cưng chìu cô, nếu cô chơi trò bướng bỉnh thì anh không còn cách nào xử lý. Lâm Cương đi lại mộ Đổng Tự, chỉ đứng yên đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Giữa những hàng mộ đều trồng những cây tùng, bách cao lớn, bóng cây đong đưa, chia ánh nắng mặt trời gay gắt thành từng bóng nhỏ, thêm vào đó là không khí ở nghĩa trang luôn khiến người ta có cảm giác mông lung, không rõ thời gian.
“Anh hai, anh--- anh có hối hận vì đã vào đội chống ma túy không?” câu hỏi này Lâm Giản đã giữ trong lòng rất lâu, ước chừng là hoàn cảnh này dễ làm người ta suy nghĩ miên man, cô buột miệng hỏi thành tiếng.
Nếu như lúc đầu Lâm Cương không đảm nhận công việc này, sau đó được chọn đi nằm vùng, anh đã không nghiện ma túy. Làm công tác nằm vùng, phải giao tiếp với bọn buôn ma túy, không chỉ đơn thuần là thông thạo tiếng lóng của chúng trong từng lời nói, việc làm của mình mà còn phải hiểu biết về ma túy thật cặn kẽ để không bị nhìn thấu, hơn nữa rất nhiều tình huống vì để đánh tan sự nghi ngờ của chúng, không thể không tự mình thử độc, một lần hai lần còn có thể không nghiện, nhưng hàng năm trời, thời gian lâu rồi thì cho dù ý chí kiên cường đến mấy cũng không chống chọi nổi sự bào mòn của ma túy.
Nếu anh không làm việc này, anh đã không bị giam giữ rồi bỏ lỡ lần nhìn mặt cuối cùng của Đổng Tự.
Họ đã có thể ở bên nhau, một lần nữa đi tìm nơi không ai quen biết, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
“Giản Giản, thành thật mà nói, anh từng dao động.” Có lẽ Lâm Cương từng nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần, anh như rơi vào trầm tư, “Em chưa từng biết những nơi mà ma túy lộng hành, buôn bán ma túy để hít, trộm cắp để hít, mại dâm để hít, nơi nào càng lạc hậu càng dễ dàng bị bọn buôn ma túy khống chế trở thành điểm sản xuất, chế biến và buôn bán ma túy cho chúng. Thế giới đó không có luân thường đạo lý, không có khái niệm pháp luật, các vụ án hình sự ngiêm trọng có một phần rất lớn nảy sinh từ ma túy. Em không bao giờ có thể tưởng tượng được tác hại của ma túy lớn đến mức nào, cũng đừng bao giờ đánh giá quá cao ý chí của mình. Em nhìn anh xem, từ trước đến giờ anh luôn tự tin với ý chí của mình, nhưng khi cơn nghiện ma túy ập tới, anh cũng hận bản thân mình vì giống hệt như những con nghiện mà anh từng căm ghét, còn tệ hơn cả những kẻ suy đồi sa ngã. Anh không có gì hơn bọn họ. Lúc trước khi làm công việc này, anh đã thề phải cảnh giác tối đa, tránh đi lên con đường tồi tệ này. Làm mãi làm mãi, cuối cùng sự việc đó vẫn xảy ra. Mỗi khi tỉnh táo lại sau cơn nghiện, anh không ngừng dao động, nghĩ tại sao mình lại làm công việc này. Anh không biết rốt cuộc mình có hối hận hay không, nhưng nếu một lần nữa đặt sự lựa chọn trước mặt, anh vẫn sẽ lựa chọn như cũ.”
“Anh, em biết rồi.” Lâm Giản đáp rất nhẹ. Trong đời sống hiện thực, con người nhỏ bé như con kiến, công việc nằm vùng này không giống như trong phim ảnh, khiến người ta rung động tận đáy lòng, còn mang ánh hào quang vai chính, luôn có thể thoát khỏi nguy hiểm trong những giờ phút then chốt.
Thực tế tàn nhẫn là chỉ cần lơ đãng không chú ý là sẽ nộp mạng mình vào đó, không còn một mảnh tro tàn.
Trong lòng cô, Lâm Cương là anh hùng không cần mũ miện, và luôn luôn là vậy.
Thật ra cô rất muốn biết Lâm Cương đã ở đâu trước khi cảnh sát tìm thấy anh, khi đó chắc hẳn anh đã trải qua những thời gian khó khăn nhất.
Một lúc nào đó thích hợp, cô sẽ chủ động hỏi anh về quãng thời gian đó. Chỉ có như thế, cô mới có thể biết nguồn gốc đối tượng đã uy hiếp anh có thế lực thế nào. Hiện giờ Lâm Cương không còn vật tế thần như bọn chúng dự tính, thậm chí còn khai ra cả cảnh sát bị họ mua chuộc, đối phương chắc chắn không chịu buông tha, nói không chừng đã chuẩn bị cơ hội trả thù.
Địch trong tối, ta ngoài sáng, xem tình hình thì tình trạng Lâm Cương và cô không quá lạc quan.
Cô phải nghĩ biện pháp mau chóng thăm dò được đối phương là ai.
Lâm Giản đang nhập tâm suy nghĩ, Lâm Cương cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Sao mà ngẩn người vậy?”
“Dạ không có gì.” Lâm Giản bừng tỉnh lai.
“Anh với Trần Hoài trò chuyện một lát, em đi ra ngoài dạo một vòng đi.” Lâm Cương tưởng cô còn nghĩ chuyện của mình, lặp lại lần nữa.
“Muốn nói gì mà em nghe không được sao?” Lâm Giản rất nhạy bén, cô sợ Lâm Cương cố ý bắt cô rời đi.
“Chuyện đàn ông với nhau, con gái không cần nghe.” Lâm Cương tới gần cô, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má cô, giống như khi còn bé cô phát điên lên khi thấy bùn dính trên mặt, anh cũng sẽ đưa tay ra lau cho cô.
Nhưng mà khi lớn dần lên, nhiều năm rồi anh không còn làm những hành động âu yếm như vậy với cô thế nữa.
Nhiều năm làm công tác nằm vùng bôn ba bên ngoài, lòng bàn tay anh đầy vết chai, cho dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt cô vẫn có cảm giác vuốt ve truyền tới, giống như lòng bàn tay Trần Hoài.
Cô lập tức mềm lòng, gật đầu nhưng vẫn dặn dò: “Anh ấy trong ngoài bất nhất, anh đừng coi thường anh ấy.”
“Đúng là con gái lớn không thể giữ mà. Không thể để anh ở một mình với cậu ta, không lẽ sợ anh bắt nạt cậu ta à?” Lâm Cương nói rồi giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Lâm Giản, mặt hiện lên ý cười hiếm hoi.
“Da mặt anh ấy dày lắm, anh có thể bắt nạt anh ấy thì anh rất bản lĩnh đó.” Lâm Giản dằn dỗi, Lâm Cương hiếm khi trêu cô, cô xấu hổ đi ra ngoài. Cô đi chưa được mấy bước, Lâm Cương chợt gọi một tiếng, “Giản Giản---”
“Sao ạ?” cô tưởng Lâm Cương đổi ý không cần cô tránh mặt đi, quay người, mặt chờ mong.
“Tính tình em nóng nảy, sau này có chuyện gì thì nhớ phải nghe lời Trần Hoài.” Lâm Cương dặn dò, mắt nhìn Trần Hoài bên cạnh, có ý tán thưởng.
“Hai người mới gặp nhau không bao lâu, mới hút cùng nhau mấy điếu thuốc, coi anh khen anh ấy muốn lên mặt với em kìa.” Lâm Giản lẩm bẩm, nhưng mà Trần Hoài được Lâm Cương khen ngợi, cô vẫn rất vui.
“Anh chỉ nói thẳng nói thật thôi. Em không còn nhỏ nữa, có thời gian thì cân nhắc việc lập gia đình đi.”
“Em biết rồi.” mặt Lâm Giản nóng lên, quay người tiếp tục đi ra ngoài.
Sau khi đi xuống vài bậc, Lâm Giản vẫn không yên tâm, lại quay người lại nhìn, Lâm Cương như đoán được ý cô nên vẫn đứng đó nhìn cô, tựa như cô không đi xa thì anh vẫn đứng đó mãi, không bắt đầu nói chuyện với Trần Hoài.
Lâm Giản không còn cách nào khác là tiếp tục đi xuống mấy bậc thang bên dưới.
Sau khi Lâm Giản hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Cương quay lại nói với Trần Hoài: “Em thích Giản Giản, mắt nhìn tốt, con bé là cô gái tốt.” Tuy là Lâm Cương giọng điệu “mèo khen mèo dài đuôi” nhưng mà vẫn có phần nhẹ nhõm vui mừng nhiều hơn.
“Đương nhiên.” Trần Hoài thẳng thắn.
“Từ hôm nay, anh giao Giản Giản cho em, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.” Lâm Cương nói tiếp, vẻ mặt thả lỏng như là cuối cùng đã dỡ được gánh nặng trong lòng, “Hứa với anh, chăm sóc tốt cho con bé, đối xử tốt với nó.”
“Anh yên tâm.” Trần Hoài đáp ngắn gọn, không nhiều lời, nhưng giọng điệu chắc chắn, càng giống như lời hứa với Lâm Cương.
Hai người đứng rất gần, giọng nói rất trầm thấp, khi nói chuyện giọng không vang như bình thường, cách mấy hàng mộ là không thể nghe được giọng hai người.
“Sao em không về đội xx?” Hiếm khi Lâm Cương hỏi về việc riêng của anh. Trần Hoài im lặng, không đáp.
“Bất kể lựa chọn gì cũng tốt, ít nhất là có thực lực hơn so với anh.” Lâm Cương cũng không muốn nghe ý anh trả lời, khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu vẻ khen ngợi, sau đó lại nói thêm một câu, “Sau này làm gì thì làm, chú ý an toàn, đừng để con bé lo lắng. Thời gian này nó vì anh luôn lo lắng không yên, gầy đi rất nhiều rồi.” Anh đau lòng Lâm Giản.
“Em sẽ.” Trần Hoài gật đầu.
“Không nói này nọ nữa, nói chuyện thực tế. Anh nuôi dạy Giản Giản tốt như vậy, em sẽ cảm ơn anh vợ này thế nào.” Có lẽ thấy chủ đề vừa rồi nặng nề, Lâm Cương nói rồi vỗ vỗ vai Trần Hoài, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Trần Hoài lấy thuốc lá trong túi áo ra, lấy hai điếu, một điếu ném cho Lâm Cương, Lâm Cương giơ tay bắt lấy. Trần Hoài đốt thuốc cho mình trước, rồi ném bật lửa cho Lâm Cương.
Lâm Giản đợi ở bậc thang lưng chừng núi mấy phút, vẫn không yên lòng, lại cẩn thận lùi về mấy bậc thang, nhìn thấy cảnh Lâm Cương vỗ vai Trần Hoài, sau đó hai anh em hút thuốc.
Có vẻ như hai người trò chuyện không tệ lắm.
Cô nghĩ vậy, yên tâm hơn, nhân lúc Lâm Cương chưa phát hiện mà đi xuống thêm hai bậc thang, quay lưng về họ ngồi chờ, đợi hai người trò chuyện xong.
Trần Hoài và Lâm Cương đứng tựa lưng vào bia mộ Đổng Tự, nhìn những mộ bia nằm xen kẽ với cây cối bên dưới.
Hút hết điếu thuốc, Lâm Cương đột nhiên nói, “Tiện thể, Giản Giản từ nhỏ đã thích sạch sẽ.”
Trần Hoài khẽ gật đầu, “Vâng, em biết.”
“Về đi, Giản Giản chắc chờ lâu rồi.” Lâm Cương nói.
Trần Hoài đi trước, Lâm Cương không theo, “Cho anh một phút, anh từ biệt Đổng Tự. Sau này anh không đến nữa.”
“Cũng được.” Trần Hoài đáp.
“Làm ơn, cảm ơn.” Lâm Cương nói với anh câu cuối cùng.
Lâm Cương chờ đến khi Trần Hoài quay người đi về trước, anh lại bia mộ, ngồi xuống đất, hôn lên bia mộ Đổng Tự.
Đầu ngón tay anh lướt qua tên Đổng Tự trên bia mộ.
“Tự, xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp em. Anh là người hèn nhát, không chỉ một lần dao động lùi bước, để em ở biên cương đợi anh nhiều năm như vậy, vất vả cho em rồi.” Lâm Cương lẩm bẩm, “Ở đây yên tĩnh thế này, từ trước tới giờ em luôn thích náo nhiệt, ghét nhất sự yên tĩnh, chắc chắn em không thích ở đây.”
“Tự, lần này anh không nuốt lời. Anh đến với em.” Lâm Cương nói xong chữ cuối cùng, trên mặt hiện lên nụ cười đã lâu không thấy, tinh thần – thể xác hoàn toàn nhẹ nhàng.
“Đi được rồi sao?” Lâm Giản ngồi quay lưng trên bậc thang bằng đá xanh, nghe tiếng bước chân phía sau, cô đứng ngay dậy, quay đầu thấy Trần Hoài từ trên đi xuống một mình, “Anh hai em đâu?”
“Anh ấy nói muốn ở một mình để nói vài lời với Đổng Tự.” Trần Hoài đáp.
“Dạ. Sau này chắc anh hai không qua đây thường, để anh ấy tạm biệt Đổng Tự.” Lâm Giản gật đầu, hàng chân mày vô thức giãn ra nhẹ nhõm.
Cô vừa dứt lời, một tiếng động trầm đục vang lên, giữa nghĩa trang yên tĩnh càng có vẻ đột ngột.
Tiếng động phát ra chính từ nơi mộ Đổng Tự.
Đã quá muộn.
Cô hao hết tâm tư, dốc hết sức mình để đưa Lâm Cương quay trở lại như xưa.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, tất cả trở nên vô nghĩa.
Lâm Giản đứng đờ tại chỗ, không kịp phản ứng, hoặc là cô đã biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra vào một giây trước tại bia mộ Đổng Tự, nhưng cô không muốn tin, thà là nghĩ rằng nó chỉ là một cơn ác mộng chợt ập tới.
Lâm Giản sững sờ vài giây rồi mới điên cuồng lao về phía mộ Đổng Tự. Cô mới lao ngang Trần Hoài thì bị anh vươn tay giữ chặt lại.
“Giản Giản từ nhỏ đã thích sạch sẽ.”
“Làm ơn, cảm ơn.”
Lâm Cương đã cố ý nói cụ thể rồi.
Việc nhỏ này, dù sao anh cũng phải làm cho tốt.
Lâm Giản dùng hết sức mình để thoát khỏi tay anh, Trần Hoài vẫn giữ cô thật chặt, không cho cô lao tới trước mộ Đổng Tự. Cô như người điên, đấm đá anh liên hồi.
Trần Hoài vẫn không suy suyển.
Cô như chó điên cúi đầu cắn tay anh, cô sợ đã quá muộn, sẽ không cứu được Lâm Cương.
Trần Hoài vẫn không buông tay.
“Trần Hoài, em cầu xin anh, anh thả em ra, em đi cứu Lâm Cương, em phải đưa anh ấy tới bệnh viện ngay lập tức, không còn thời gian đâu!” Giọng cô run run đứt quãng, cất tiếng phải dùng hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng mở miệng cầu xin anh.
“Giản Giản---” anh gọi tên cô, đây là điều mà cô phải đối mặt, chỉ là anh không biết phải an ủi cô thế nào.
“Trần Hoài, em cầu xin anh, anh mau buông ra, thật sự không có thời gian.” Cô nói năng lộn xộn, dùng hết sức muốn chạy qua phía mộ bên kia.
Anh vẫn giữ cô tại chỗ.
Cô dùng hết sức mình vẫn không thoát khỏi tay anh, có lẽ cô cũng hiểu mình không thể thoát ra được, cô quyết định không tránh khỏi tay anh nữa mà lại dùng hết sức lực toàn thân muốn kéo anh cùng ngã xuống bậc thang.
Bậc thang làm bằng đá xanh không rộng lắm, cô muốn tự làm bị thương mình mà ngã xuống, đúng thật là anh bị cô làm lảo đảo, hai người sắp ngã sấp xuống, anh loạng choạng bước thêm hai bậc mới có thể đứng vững lại. Nhân cơ hội anh loạng choạng, cô thoát khỏi tay anh, chạy như điên qua hướng mộ Đổng Tự.
Cô chạy tới hàng mộ Đổng Tự được chôn, mộ Đổng Tự nằm tít ở vị trí bên trong cùng, cô còn cách rất nhiều mộ bia xa lạ mới có thể đến được tới nơi mộ Đổng Tự, cô chạy quá nhanh nên tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy được Lâm Cương đang ngồi trên đất, quay lưng về phía cô. Cô còn muốn tiếp tục lao tới, Trần Hoài đã đuổi tới nơi, che trước mặt cô, một tay giữ cô lại tại chỗ, một tay che kín mắt cô, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng sau đó.
“Anh để tôi qua đó đi! Trần Hoài, anh để tôi cứu Lâm Cương! Chúng ta phải đưa anh ấy đến bệnh viện ngay! Không thể chậm trễ!” Cô hét vào mặt anh, đau đến thấu tim gan.
“Giản Giản---” Anh lại mở miệng lần nữa, cố gắng trấn an cô, “Ngậm súng tự sát, viên đạn có thể bắn thủng não và động mạch trong nháy mắt, anh trai em ở trong đội chống ma túy bao nhiêu năm, anh ấy biết được một chiêu lấy mạng, cho nên sẽ không có xác suất sai lầm. Anh em sẽ không còn đau khổ nữa. Chúng ta đừng quấy rầy họ.”
“Nếu như còn có thể cứu chữa thì sao!” Cô vẫn như người mất trí mà đấm đá anh, cố gắng thoát thân khỏi gông cùm của anh. Lúc cô tức giận, sức lực có thể sánh ngang với đàn ông khỏe mạnh, nhưng mà đối thủ là Trần Hoài nên cô mới không thể chiếm được ưu thế.
Cô cuồng loạn, hai mắt đỏ bừng, “Trần Hoài! Anh để tôi đi cứu Lâm Cương, chắc chắn còn kịp! Trần Hoài! Anh buông tôi ra! Mẹ kiếp! Buông tay ra cho tôi!” Cô tiếp tục gào rống, nói không lựa lời, tựa như một con mãnh thú đang nổi giận.
Đến cuối cùng, rốt cuộc cô không còn sức để giãy giụa, ngồi liệt xuống đó.
“Chờ anh ở đây, được không?” Anh thấy cô cuối cùng đã yên tĩnh lại, mới lần nữa lên tiếng trấn an.
Từ đầu tới cuối, lòng bàn tay anh vẫn luôn che trước mắt cô.
Thế giới của cô tối đen, không nhìn được ánh sáng, cũng không nhìn thấy Lâm Cương.
Cô không cho phép Lâm Cương cứ như vậy mà rời cô đi. Cô không cho phép! Chỉ cần nghĩ tới thôi là tim đau như cắt thành từng mảnh một, đau tới mức không thở nổi. Nếu không cứu được Lâm Cương, cô sẽ không sống nổi.
Giọng cô đã khàn đặc, thở thoi thóp, “Trần Hoài, cầu xin anh, anh cho tôi đi nhìn Lâm Cương, chúng ta phải đưa anh ấy tới bệnh viện ngay! Cầu xin anh!” cô không thoát khỏi tay anh, chân vẫn còn nhanh nhẹn, thậm chí còn muốn quỳ xuống cầu xin anh. Van xin anh cùng đi cứu Lâm Cương.
“Ở đây chờ anh.” Anh vừa dứt lời, cánh tay phải đang đặt trên vai cô bỗng nghiêng qua chém xuống, lực xuống vừa đủ, chiêu này của anh luôn chuẩn xác. Quả nhiên cô lập tức xụi lơ xuống ngất đi.
Trần Hoài đứng dậy, đi về phía trước mộ Đổng Tự.