-
Chương 8
Mấy năm trước trong nhà có người thân qua đời, chúng tôi cũng liên hệ với Vạn Thọ Lăng, bên đó làm việc rất cẩn trọng, cho dù là đưa hủ tro cốt lên núi, hay là nhận chở xác về nhà, họ đều dùng loại ô đen này để che ánh sáng.
Lúc đó bên họ còn nói tìm một cao tăng đến làm pháp sự, có thể bảo vệ người chết không bị dương khí làm tổn hại.
Khi ấy em trai tôi còn chế giễu nói tốt như vậy, cầm một cái về che nắng cũng không tồi.
Kết quả bây giờ bố của Lương Thiệu Văn lại che chiếc ô này, đi thẳng đến nhà của tôi.
Em trai tôi xem xong, ngẩng cả người nhìn tôi nói: “Chị nói cảnh sát xem xong đoạn ghi hình này, có tin chuyện xác chết sống dậy không? Hoặc đây căn bản chỉ là một kế hoạch nhát ma mà thôi, chiếc ô rất to, nói không chừng có người ở dưới ô đỡ phía sau xác chết, bọn họ dùng người chết để doạ dẫm, sẽ rất khó truy ra được.”
“Trước đây em từng nghe bạn bè của em nói, ở Tương Tây có một kiểu gọi là cản thi, chính là buột người và thi thể lại với nhau, để họ cùng nhau đi trên đường. Chị nói xem có phải nhà họ Lương cũng chơi cái trò này không? Doạ chị, để chị quay về bên đó?” Em trai tôi căn bản không tin những chuyện ma quỷ này, còn ngồi phân tích với tôi.
Tôi cũng cảm thấy cả người bắt đầu run rẩy, nhất thời sợ hãi đến mức hoảng loạn, nhìn em trai nói: “Chẳng phải em có người bạn học đạo thuật sao? Giúp chị hỏi thử đi.”
Em trai thấy sắc mặt của tôi không ổn, lập tức gật đầu, sau đó đi gọi điện thoại.
Sự việc phát triển đến mức này, tôi cũng không thể không tin.
Nhưng những lời mà Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn nói, tôi đều không dám hoàn toàn tin tưởng ai trong hai người họ cả.
Chỉ lát sau em tôi đã cúp điện thoại, nói với tôi: “Em bảo cậu ấy đến đây rồi.”
Cùng lúc này bố mẹ tôi cũng gọi điện nói tối nay họ sẽ không về nhà, họ đã gọi họ hàng, bạn bè thân thiết cùng một số người trong phường hội đến nhà họ Lương nói chuyện, nếu hôm nay chuyện không được giải quyết, họ sẽ không về.
Nghe giọng của bố, tôi liền biết được ông đang vô cùng tức giận, bắt đầu không còn kiềm chế được nữa rồi.
Bữa tối em trai tôi gọi đồ ăn ngoài giao đến, nhưng tôi không có tâm trạng ăn, thế là tôi rút người trên sofa uống hết tách trà này đến tách trà khác, hỏi em trai khi nào thì bạn nó mới tới.
Em tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi tôi, nói tôi đừng nóng ruột.
Tách trà đậm đó càng lúc càng nhạt dần, em trai tôi ăn xong liền thu dọn sạch sẽ sau đó vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn sắc trời càng lúc càng tối, cứ luôn có một loại cảm giác u ám nào đó đeo bám, tôi ngồi dậy bật hết đèn trong nhà lên.
Lúc tôi bật đèn ngoài ban công, chợt nhìn thấy bên ngoài ô cửa sổ bằng kính, có vài chiếc xe đang chạy tới.
Nhà tôi ở tầng 22, ở độ cao này nhìn xuống xe bên dưới, dường như không có khác biệt gì so với nhìn màn hình phẳng vậy.
Thế nhưng những chiếc xe này tất cả đầu xe đều đối diện với cửa kính như thể sắp đâm sầm vào vậy.
Tôi có chút ngẩn ngơ, nhìn thế này giống như nhà tôi đang ở ngay tầng một vậy.
Đang lúc tôi nheo mắt định nhìn rõ hơn, chợt cảm giác eo mình bị siết lại, một bàn tay đang chụp lấy tôi, nhanh như cắt kéo tôi lùi về sau.
Kế đó, đầu xe ô tô trực tiếp tông thẳng vào cửa kính.
Chiếc xe đó cứ thể xuyên qua ô kính cửa sổ, dừng lại trước ban công nhà tôi, tôi nhìn thấy có mấy người ăn mặc kì lạ bước xuống xe, động tác cứng nhắc, mặt mũi đều có đủ nhưng lại không mấy sinh động, giống với loại người giấy được đốt cho người chết.
Bọn họ vừa bước xuống, đã lấy ra một bức tranh.
Dáng vẻ trên bức tranh hình như là tranh vẽ Mạc Thiệu Văn, chính là bức treo trong linh đường ở nhà họ Lương.
Nhưng sau khi mở hết ra, trong tranh lại là một người phụ nữ.
Sau đó lại có thêm vài chiếc xe nữa từ không trung chạy đến, tất cả đều dừng lại bên ngoài cửa kính nhà tôi.
Chỉ là những người giấy này không bước ra khỏi xe, họ mở cửa xe, từng người một ló đầu ra ngoài vẫy tay với tôi gọi: “Dư Tâm, Dư Tâm….”
Cùng lúc bọn họ gọi tên tôi, tôi liền cảm thấy phía sau lưng mình nóng ran lên, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng, giống như lúc bị mộng du đêm qua vậy.
Tôi thậm chí còn không tự chủ được, vô thức bước về phía bức tranh đó!
“Dư Tâm” Mạc Thiệu Văn ở phía sau dùng hết sức lực đập mạnh vào lưng tôi, tôi lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc từ phía sau lưng lan ra khắp cơ thể, ngay sau đó cả người liền tỉnh táo lại.
Mạc Thiệu Văn ôm tôi lùi về sau, vung tay thật mạnh về trước, một tia lửa chợt loé lên.
Tôi chỉ nhìn thấy ánh lửa toé ra, những chiếc xe và đám người giấy ngoài ban công đều bị thiêu rụi, nhưng bức tranh đó rất nhanh đã bay ra khỏi ô cửa kính.
Bố của Lương Thiệu Văn bước ra từ trong chiếc xe dẫn đầu, cầm lấy bức tranh đó nhìn tôi nói: “Dư Tâm, đi cùng chúng ta đi.”
Tôi nhìn thấy nét mặt ông ấy hệt như khi còn sống, lại nhìn những người trong xe, có mấy người rõ ràng không phải là những người giấy khi nãy, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lương Thiệu Văn và Mạc Thiệu Văn đều nói đúng, người nhà họ Lương sẽ không tha cho tôi, ma nhà họ Lương cũng sẽ không tha cho tôi.
Đây rõ ràng là tổ tiên của nhà họ Lương, họ lái những chiếc xe vừa bị đốt cháy đó, dẫn theo người giấy đến đây tìm tôi.
Bố của Lương Thiệu Văn vẫn nhìn tôi nói: “Dư Tâm, nhà họ Lương chúng ta sẽ đối xử với con thật tốt, con đi với chúng ta đi, con muốn ở bên Thiệu Văn hay ở bên hắn ta đều được cả.”
Chẳng phải chỉ có thể chọn một là chôn cùng với Lương Thiệu Văn hoặc là chôn cùng với Mạc Thiệu Văn thôi sao?
Lúc này Mạc Thiệu Văn chợt hừ lạnh một tiếng, kéo tôi ra sau nói: “Em tìm một chỗ an toàn chờ đi.”
Nói xong liền xông đến chỗ những chiếc xe giấy kia, anh ta vừa bước ra ngoài cửa sổ, đám người trong xe đều lần lượt bước ra khỏi xe, trong tay bọn họ cầm bức tranh của Mạc Thiệu Văn, không ngừng gọi tên anh ta.
Dường như Mạc Thiệu Văn rất đau đớn, nhưng vẫn cố gắng phất tay áo, ánh lửa từ tay áo loé lên từng đợt.
Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này bây giờ, vội chạy đến gõ cửa nhà vệ sinh, bảo em trai nhanh ra ngoài.
Em trai tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động cũng vội vàng mở cửa, nhìn tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đi” Tôi kéo nó ra bên ngoài, lúc đi qua phòng khách, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ ánh lửa ngút trời, Mạc Thiệu Văn dường như đã bị vây bên trong những chiếc xe giấy đó.
Tôi không dám ở lại trong nhà, kéo em trai mở cửa đi ra ngoài, trong nhà rất không an toàn, trước tiên phải vào phòng bảo vệ trốn đi đã.
Thế nhưng vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy mẹ của Lương Thiệu Văn đứng bên ngoài, bà ta duỗi tay về phía tôi, như muốn kéo tôi đi, giọng yếu ớt gọi: “Dư Tâm, đến đây nào, đi với ta.”
Bên cạnh bà ta, chú của Lương Thiệu Văn cũng đang cười hì hì nhìn tôi nói: “Dư Tâm, cô đã gả vào nhà họ Lương rồi, làm sao có thể nuốt lời được.”
Giọng nói của bọn họ rất bình thường, cả hai một trái một phái đứng chặn ở cửa, không để lọt kẽ hở nào.
Thế nhưng hai mắt họ lại xám xịt, lúc duỗi tay ra, chỉ có cánh tay cử động, còn cổ tay thì cứng đờ không hề nhúc nhích.
Hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện có thể cảm nhận được mùi máu tanh và hơi thở lạnh lẽo.
Lúc mẹ của Lương Thiệu Văn nhấc tay lên, còn có máu nhỏ xuống.
Đừng nói tôi, ngay cả em trai tôi cũng nhìn thấy.
Nó đứng đối diện với chú Lương Thiệu Văn, dùng chân đạp ông ta một cái, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy ra ngoài cửa, tôi đã cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, mẹ của Lương Thiệu Văn nắm chặt lấy tay tôi nói: “Dư Tâm à, con không quay về cả nhà họ Lương đều sẽ chết, con nhất định phải quay về.”
Hai tay của bà ta sắt nhọn như có móng vuốt, bấu chặt lấy tay tôi kéo tôi ngược về sau.
Chú của Lương Thiệu Văn cũng đứng dậy, ôm chặt lấy hai chân tôi.
Tôi chống cự không nổi, bị ông ta kéo lại.
Em trai tôi cũng sợ đến phát hoảng, đá loạn xạ vào người chú của Lương Thiệu Văn, thế nhưng không có tác dụng, ông ta dường như chẳng biết đau đớn gì, nó dùng hết sức bẻ tay ông ta nhưng vẫn không bẻ được.
Hai chân tôi bị giữ chặt, cánh tay lại đang bị mẹ của Lương Thiệu Văn kéo căng, cả người treo lơ lửng, căn bản không thể vùng vẫy.
Chỉ có thể dồn hết lực vào tay còn lại đập cửa, hét lên với em trai tôi: “Chốt chữa cháy, gọi người tới.”
Em trai tôi lập tức đạp cho bọn họ mấy cái, không có tác dụng, nghe lời tôi nói, nó vừa lớn tiếng hét cứu mạng vừa nhanh như cắt lấy đồ trong thùng chữa cháy ra.
Mẹ và chú của Lương Thiệu Văn dường như đã chết rồi, sức lực của họ mạnh đến mức không hợp với lẽ thường nữa, tôi cố gắng phá cửa, cảm giác như móng tay của mình sắp gãy hết cả, nhưng vẫn bị bọn họ giữ chặt lấy không thể vùng ra.
Em trai tôi vội ôm một cây búa chạy đến trước cửa thang máy, định vẫy tay gọi bọn họ sang hướng đó.
Hai người họ ra sức kéo, vừa kéo vừa nhấc bổng tôi lên, có điều bọn họ lại không đi vào thang máy, mà đi về hướng hành lang ngoài cửa sổ.
Chú của Lương Thiệu Văn trực tiếp kéo tôi lộn một vòng, đẩy hai chân của tôi ra ngoài cửa sổ.
Mẹ của anh ta nhấc nửa người tôi lên, chuẩn bị ném tôi xuống.
Tôi sợ đến mức hét lớn, đám người này của nhà họ Lương thật sự muốn giết chết tôi mà!
Em trai tôi lập tức cầm búa lao tới, nhưng đã chém vào người bọn họ vài nhát, cả hai vẫn chẳng có chút phản ứng nào cả.
Đầu gối của tôi đã ra tới bên ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt lấy quần áo của mẹ Lương Thiệu Văn, tôi hét lên với em trai: “Mau kéo chị lại, kéo chị!”
Cửa sổ ngoài hành lang được dùng để thông gió, rất nhỏ, chú và mẹ của Lương Thiệu Văn chặn ngay ở trước cửa, em tôi vốn không thể đến gần được.
Đây là tầng 22, nếu cứ thế mà rơi xuống, đừng nói là mất mạng, ngay cả xác e là cũng không còn nữa.
Lúc này eo của tôi đang ma sát với thành cửa sổ, bàn tay đang nắm chặt lấy áo của mẹ chồng bị bà ta dùng ngón tay sắt lạnh như móng vuốt bẻ ra.
Em trai tôi không ngừng dùng búa đập vào người họ, lớn tiếng gọi “cứu mạng”, thế nhưng không biết tại sao vẫn chẳng có ai đến cả.
Lúc eo của tôi sắp bị đẩy cả ra ngoài rồi, đột nhiên lại nghe thấy chỗ cửa thoát hiểm vang lên một tiếng “rầm”, một bóng đen thoát cái nhảy ra, trực tiếp đá vào lưng của chú Lương Thiệu Văn.
Bóng đen đó không lớn, nhưng khi đá vào chú Lương Thiệu Văn, kẻ nãy giờ bị em trai tôi dùng búa đập vẫn không ăn thua, lúc này lại ngã ngay xuống đất.
Tôi cảm thấy cánh tay đang nắm lấy eo mình mềm đi, sau đó lại bắt gặp một đôi mắt sáng như mắt mèo.
Con mèo lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi bỗng xoay lại dùng móng vuốt cào lên người mẹ Lương Thiệu Văn.
Bà ta dường như ngã xuống đất ngay lập tức, nửa người tôi đều đang ở bên ngoài, vội vàng dùng ngón tay móc vào quần áo của bà ta.
Cả người tôi gập lại, eo và bụng như bị mắc kẹt trên đường ray, đau đến muốn đứt lìa.
Hơn nữa, thi thể của mẹ Lương Thiệu Văn bị tôi kéo lại, eo của tôi bị cấn vào thành cửa sổ, nửa thân dưới đã rơi ra ngoài.
Em trai tôi sợ hãi hét lớn, muốn chạy lại kéo tôi lên.
Chính ngay lúc này, tôi cảm thấy eo mình bị siết chặt.
Mạc Thiệu Văn xuất hiện giữa không trung, ôm chặt lấy tôi, bế tôi lên.
Con mèo đen kia cũng nhảy vọt lên bậc cửa sổ.
Con mèo đen này dường như rất có linh tính, nó chớp chớp mắt nhìn Mạc Thiệu Văn.
Cùng lúc nó còn khua khua móng vuốt của mình như muốn đuổi thứ gì đó.
Lúc Mạc Thiệu Văn bế tôi lên, em trai tôi đã bước qua thi thể chú của Lương Thiệu Văn, chạy đến nắm lấy tôi.
Mạc Thiệu Văn cũng cẩn thận bế tôi xuống, đưa mắt nhìn con mèo đó, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Tôi chỉ cảm giác hai chân mềm nhũn, nhìn thấy hai thi thể bị chặt thành nhiều mảnh máu thịt tung toé, tôi sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Mạc Thiệu Văn lại nhìn tôi nói: “Tôi tìm được Mặc U giúp đỡ rồi, em đừng lo lắng, hắn sẽ giúp em giải quyết việc này.”
Tôi còn đang tự hỏi Mặc U là ai, lại thấy con mèo đang đứng trên bệ cửa sổ đột nhiên nhìn sang Mạc Thiệu Văn khẽ gật đầu.