-
Chương 7
Tôi trừng mắt nhìn em trai, nhưng đầu óc lại rất hỗn loạn, cũng không nắm được trọng điểm.
Cả đêm không ngủ, sáng hôm sau bố tôi mới quay về, nói là giúp nhà họ Lương liên hệ với nhà xe chỗ nhà tang lễ chở xác về, nhà họ không muốn hoả táng mà muốn chôn ở phần mộ tổ tiên.
Còn nói ông ấy chết vào ngày xấu, phải để bảy ngày.
Dù sao kiểu cách cũng cổ hủ cả rồi, nhưng phong tục tập quán là vậy nên vẫn phải tôn trọng, mọi người cũng không quá để ý, nhưng tôi cứ luôn cảm thấy bất an trong lòng.
Mẹ nhìn thấy vẻ mặt tôi không ổn lắm, nhưng bà và bố tôi hình như có việc gì đó, bảo em trai ở nhà với tôi, dặn dò tôi ngủ trên sofa, sau đó còn bảo em trai xin nghỉ phép một ngày để trông chừng tôi, cứ ngồi đó chơi điện thoại, không được phép ra ngoài tụ tập với đám bạn không ra gì kia nữa.
Mệt mỏi cả đêm, tôi uống một cốc sữa nóng rồi nằm xuống sofa, em trai vẫn còn đang luyên thuyên, nói nó dương khí nặng, sức lực dồi dào, có thể giúp tôi ổn định tinh thần lại.
Có lẽ do bên ngoài ánh mặt trời đã dần ló dạng, tôi cũng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa, nghĩ đến tối qua có thể do mình nghĩ quá nhiều rồi, liền nằm trên sofa ngủ một giấc.
Trong cơn mơ màng tôi lại nghe thấy có tiếng ai đó gõ cửa, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi: “Dư Tâm…..Dư Tâm….!”
Em trai tôi vẫn đang chơi game, vừa chơi vừa hét vọng ra bên ngoài: “Ai đó?”
Sau đó nó còn xỏ dép vào, đi về phía cửa.
Tôi nghe thấy những tiếng động đó, còn đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng Mạc Thiệu Văn ghé sát bên tai tôi nói: “Đừng để em trai em ra mở cửa!”
Nghe vậy tôi giật mình tỉnh lại, vội vã ngồi dậy nói: “Đừng mở cửa.”
Em trai tôi vẫn đang cầm điện thoại, bị tôi hét đến giật mình nhảy cẩng lên.
Thế nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, từng tiếng nối tiếp nhau, không nhanh không chậm, giống như….đang gõ mỏ.
Mỗi tiếng gõ xuống, dường như lại có một âm giọng trầm thấp loáng thoáng gọi tên tôi: “Dư Tâm…..Dư Tâm…..”
Em trai tôi cũng có chút nóng nảy, vẫn cầm điện thoại nói: “Không phải lại là Lương Thiệu Văn đến làm loạn nữa chứ?”
Thế nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài cảm giác như rất mong manh yếu ớt, lại giống như trong miệng bị thứ gì đó bịt lại phát âm không rõ.
Tôi liếc nhìn ra ban công, ánh nắng dìu dịu.
Sau đó cũng không quá để tâm, nghĩ rằng ban ngày ban mặt sao có thể có ma được chứ.
Nếu như là Lương Thiệu Văn, tôi cũng thật sự rất muốn cùng anh ta thẳng thắng nói chuyện, vướng mãi vào chuyện thế này cũng chẳng có lợi ích gì.
Nghĩ vậy tôi bèn bước đến chỗ cửa nơi em trai đang đứng, nhưng tiếng gõ cửa “rầm, rầm” bên ngoài thật sự rất kì quái.
Ma xui quỷ khiến thế nào đó, tôi lại đưa tay gạt mắt mèo trên cửa, thứ mà hầu như bình thường rất ít khi dùng tới, rồi nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài cửa thang máy có một chiếc ô màu đen rất lớn đang chắn ở cửa, không nhìn thấy được ai cả.
Tôi dường như cảm thấy bên trong mắt mèo, có ai đó đang cầm ô từ từ giương cao lên.
Kế đến tôi nhìn thấy bên dưới chiếc ô là một gương mặt tái xanh như xác chết, hai mắt đục ngầu, đang trợn trừng nhìn vào mắt mèo.
Cánh tay cứng đờ không ngừng đập vào cửa, còn có thứ gì đó đang mắc kẹt trong miệng, phát ra tiếng kêu không rõ ràng.
Người đó chính là bố của Lương Thiệu Văn!
Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.
Em trai bị tiếng hét của tôi doạ sợ, vội hỏi: “Sao vậy?”
Tôi chỉ ra cửa, thở hổn hển nói với nó: “Bố của Lương Thiệu Văn đến tìm chị rồi!”
“Cái gì?” Em trai tôi nhất thời cảm thấy rất khó tin, bèn ghé đến mắt mèo xem thử, sau đó cũng bị doạ đến mặt trắng bệch.
Nó không ngừng thở hổn hển, nhìn tôi nói: “Đây….đây….”
“Lấy điện thoại…gọi bảo vệ…” Tôi sợ đến mức như lạc cả hồn phách.
Em trai tôi cũng sợ đến hoảng loạn, vừa gọi điện thoại vừa cẩn thận ghé mắt nhìn qua mắt mèo lần nữa để chắc rằng ông ấy vẫn ở ngoài đó.
Lúc đầu dây bên kia nhận điện thoại, đứa em trai ngày thường vẫn rất gan dạ của tôi đã sợ đến mức run cầm cập.
Tiếng gõ cửa “rầm, rầm” bên ngoài vẫn chưa dừng lại.
Bảo vệ nghe nói có người chết đang đứng ngoài cửa nhà tôi, lại còn đang gõ cửa, cho rằng em trai tôi lừa họ, đợi đến lúc nó gào lên, bọn họ mới phái hai người đi lên xem thử.
Tôi sợ hãi thu mình vào một góc, không biết phải làm gì.
Em trai run rẩy nhìn tôi nói: “Đừng sợ, có lẽ người nhà họ Lương lại dựng nên vở kịch giả chết này để hù doạ chị thôi. Đợi bảo vệ lên tới sẽ không có chuyện gì nữa.”
Tiếp đến nó lại lấy điện thoại ra, bảo tôi: “Em gọi hỏi người bạn đó của em một chút.”
Thế nhưng bàn tay cầm điện thoại của em tôi không ngừng run lẩy bẩy, bạn bè nó có rất nhiều, lục danh bạ cả nửa ngày vẫn không tìm thấy số điện thoại của người học đạo thuật kia.
Tôi lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng thang máy đi lên, sau đó là tiếng hét thất thanh của bảo vệ, cùng với đó là một âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất.
Sau đó lại là tiếng bảo vệ không ngừng gõ cửa, hét lớn: “Chủ nhà có nhà không? Chủ nhà có nhà không?”
Nghe giọng nói đó dường như là sắp khóc đến nơi!
Em trai tôi nhìn vào mắt mèo, rồi quay lại nhìn tôi nói: “Là bảo vệ, người và ô đều ngã dưới đất rồi. Chị ở trong nhà đừng ra ngoài, em mở cửa xử lý trước một chút, chị gọi điện cho bố mẹ đi.”
Tôi vội kéo nó lại, bò đến chỗ mắt mèo nhìn ra ngoài xem thử, liền nhìn thấy có hai bảo vệ đang dùng dùi cui đập vào cửa. Thi thể của bố Lương Thiệu Văn nằm dưới đất, chiếc ô màu đen đó cũng rơi xuống trước cửa.
Bảo vệ sợ đến mức mặt mày tái mét, hận không thể trực tiếp tông cửa chạy vào.
Tôi vốn cho rằng loại chuyện tâm linh thế này đợi đến lúc bảo vệ lên tới bố của Lương Thiệu Văn sẽ biến mất, nhưng lại không ngờ thi thể của ông ta cứ thế mà nằm ngay ở cửa.
Em trai tôi mở cửa ra, nói bảo vệ mau kéo thi thể đi, nhưng bọn họ nào dám chứ, thế là bèn gọi cho cảnh sát.
Lúc bố mẹ tôi về tới nhìn thấy lập tức gọi cho Lương Thiệu Văn bảo nhà họ đến đưa thi thể về.
Trong nhà trở nên rất hỗn loạn, mẹ tôi cứ chăm chăm bảo vệ tôi, không cho tôi ra ngoài.
Cảnh sát đến vừa lấy lời khai, vừa kiểm tra camera, nhưng cũng không đưa ra được kết luận gì.
Lương Thiệu Văn đến cùng chú anh ta, hình như còn có thêm mấy người trong dòng họ, tất cả đều nói không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sáng nay thi thể rõ ràng đã được đưa lên xe của nhà tang lễ do bố tôi liên hệ, kết quả lúc xuống xe lại không thấy đâu, tài xế xe của nhà tang lễ cũng sợ chết khiếp.
Nhà họ Lương còn đang tìm thì đã nhận được điện thoại nói thi thể đang ở nhà tôi.
Cảnh sát lại lấy lời khai của bọn họ, cùng lúc đó mẹ tôi cũng tức giận nói thêm việc huỷ hôn giữa nhà chúng tôi và nhà họ Lương, thế nhưng kiểu tranh chấp trong gia đình như thế này dù sao cũng thể nói rõ, hơn nữa cũng không có bằng chứng chứng minh người nhà họ Lương cố ý đem thi thể đến trước cửa nhà tôi, thế là sau đó lại bảo bên phía nhà tang lễ cho xe đến đưa đi.
Bố mẹ tôi không yên tâm, thế nên họ lên xe theo nhà bên kia cùng đưa thi thể về, sẵn tiện đến nhà họ Lương mang đồ của tôi về đây.
Lúc chúng tôi tiễn cảnh sát ra ngoài, Lương Thiệu Văn nhìn tôi nói: “Em nhất định phải quay về, nếu không bố anh chắc chắn sẽ lại đến tìm em.”
Nói xong lại nhìn tôi vẻ mặt tràn ngập đau khổ: “Dư Tâm, anh thật sự không biết tối đêm đó ở linh đường lại xảy ra chuyện như vậy. Anh tưởng rằng cũng giống như trước đây, chỉ trông chừng một đêm là ổn rồi. Anh không biết chuyện lại như vậy…”
Anh ta rõ ràng biết được gì đó, nhưng vẫn cứ úp mở không chịu nói rõ.
“Nói những lời này cũng chẳng có ích gì nữa rồi, hoặc là anh đem toàn bộ câu chuyện kể rõ ra đây, hoặc là anh về đi.” Tôi quả thật đã chịu đủ hoảng sợ rồi, cảm giác chuyện kì dị ở nhà họ Lương càng lúc càng nhiều.
Nhưng Lương Thiệu Văn lại rất gấp gáp, kéo tay tôi thấp giọng nói: “Nếu như em không cùng anh quay về, bố anh sẽ lại tìm em, chú anh có thể cũng sẽ chết, anh cũng sẽ…”
Tôi vừa định hất tay ra, Lương Thiệu Văn lại đột nhiên hét to, cánh tay đang nắm lấy tay tôi dường như vang lên một tiếng “tách”, cả mặt anh ta đều đau đến nhăn nhó.
Kế đến tôi nghe thấy bên cạnh có tiếng của Mạc Thiệu Văn: “Là người nhà họ Lương các người tham lam không biết đủ. Ta đã nói rồi, chỉ cần tìm được cô ấy, ta sẽ đi cùng cô ấy. Các người lại vọng tưởng muốn giam cầm cô ấy ở lại nhà họ Lương, cho rằng có thể bảo vệ của cải nhà các người đời đời sung túc!”
Tôi nghe thấy tiếng của Mạc Thiệu Văn, vội vã xoay người lại, nhưng chẳng thấy anh ta đâu.
Lương Thiệu Văn rõ ràng cũng nghe thấy, quay đầu nhìn tôi, lo lắng nói: “Dư Tâm, chỉ cần em gả cho anh, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu. Em tin anh đi, đừng tin lời một hồn ma như hắn, chỉ cần em gả cho anh, anh sẽ kể cho em nghe tất cả mọi chuyện.”
Lương Thiệu Văn nói xong cũng không thèm quan tâm đến cánh tay đang bị đau của mình, tiếp tục muốn kéo tôi đi.
Vừa hay đúng lúc em trai tôi đưa cho bảo vệ điếu thuốc xong quay vào nhà, vừa nhìn thấy liền kéo Lương Thiệu Văn ra ngoài, kêu bảo vệ giúp đưa anh ta đi.
“Dư Tâm, em không gả cho anh, em sẽ chết đấy!” Lương Thiệu Văn đột nhiên hét lên một câu.
Đừng nói tôi nghe xong cảm thấy không chấp nhận được, ngay cả bảo vệ cũng thấy khó chịu, bèn đẩy anh ta một cái nói: “Người ta không chịu lấy cậu, cậu mắng người ta như vậy là quá đáng rồi. Còn kéo thi thể của bố mình đặt ở trước cửa nhà người ta, cũng không sợ ông lão nửa đêm về tìm cậu!”
Em trai tôi cũng giơ chân đạp ra ngoài, muốn mắng anh ta vài câu.
Thế nhưng chính ngay lúc này, tôi lại nghe thấy Mạc Thiệu Văn thì thầm bên tai mình: “Cậu ta nói thật đấy, những người trong mộ phần tổ tiên của nhà họ Lương sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Tôi nghe xong trong lòng chợt kinh hãi, vội quay đầu nhìn quanh, nhưng quả thật lại chẳng nhìn thấy Mạc Thiệu Văn đâu.
Bây giờ vẫn là ban ngày, những hồn ma, còn có thi thể cứ chạy tới chạy lui như vậy được sao?
Nhưng lát sau em trai tôi quay lại, cầm điện thoại lắc lắc về phía tôi nói: “Em bảo trưởng ban bảo vệ đem băng ghi hình chỗ thang máy và lối vào hành lang gửi cho em rồi.”
Thứ này cũng có thể tuỳ tiện gửi sao?
Em trai tôi lại giơ điện thoại lên nói: “Một bao thuốc lá là giải quyết được, chị mau lại đây xem, chuyện này thật sự rất kì quái, họ còn bảo chúng ta tìm một đại sư đến xem thử, chắc là đã chọc phải thứ gì đó rồi.”
Camera giám sát lúc nãy vừa được cảnh sát kiểm tra qua, nên tất cả đều có sẵn, chỉ là có đến tận mấy cái.
Không xem còn đỡ, vừa xem xong đã khiến người ta kinh hãi.
Trong camera từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy được thi thể, chỉ có một chiếc ô màu đen rất to, di chuyển một mạch từ cửa lớn, đến dưới toà nhà, sau đó bước vào thang máy, đến tận trước cửa nhà tôi.
Hoá ra lúc ở trước nhà tôi chỉ có một mặt của chiếc ô đối diện với chúng tôi, nên không mấy để ý.
Lúc này bên trong camera có nhiều góc độ, có thể nhìn thấy rõ ràng trên ô có in ba chữ lớn ‘Vạn Thọ Lăng’, kiểu chữ bay lượn như những đám mây mang điềm lành, vừa nhìn đã biết từ đâu đến rồi.
Vạn Thọ Lăng là nhà tang lễ và nghĩa trang lớn nhất ở chỗ chúng tôi, cũng chính là nơi mà bố tôi đã liên hệ tìm xe chở xác giúp nhà họ Lương.