-
Chương 3
Tôi lập tức muốn bật người ngồi dậy, thế nhưng lại phát hiện eo và chân của mình mềm nhũn, cả người tôi không mặc gì ngoại trừ một chiếc áo khoác dài bên ngoài.
Cùng lúc đó Lương Thiệu Văn xuất hiện bên cạnh quan tài, nhìn thấy tôi nằm bên trong, sắc mặt anh ấy dường như hoảng sợ đến trắng bệch.
Anh vội đưa tay mở nắp quan tài đang đậy hờ kia xuống, bọc quần áo lại rồi bế tôi lên.
Lúc này tôi đã sợ đến mức ngẩn người, không ngừng thở hổn hển, muốn hét lên, nhưng lại không hét được, chỉ có thể nắm chặt lấy chiếc áo khoác dài đang khoác trên người mình, càng đừng nói đến việc hỏi Lương Thiệu Văn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thế nhưng lúc anh bế tôi lên, tôi nhìn thấy những lớp quần áo trên người mình, đồ trang sức, đều đang nằm vương vãi bên cạnh quan tài, cũng chính là nói, đêm qua mọi thứ đều được cởi ra ở đây.
Lương Thiệu Văn nhìn đống quần áo bị cởi ra, sắc mặt tái xanh, trực tiếp bế tôi lên lầu.
Sau đó tôi mới nhận ra, mặc dù cửa trong linh đường đã mở, thế nhưng người bước vào hình như chỉ có một mình Lương Thiệu Văn.
Lát sau cửa lại bị đóng lại, có điều tiếng gà gáy vẫn không ngừng vang lên.
Tôi hoàn toàn bị doạ đến tinh thần tỉnh táo, kéo Lương Thiệu Văn lại run rẩy nói: “Tối qua…”
“Là anh!” Lương Thiệu Văn cúi đầu nhìn tôi, mày nhíu chặt nói: “Là anh bế em vào trong quan tài.”
Anh ấy trả lời như vậy, rất kì lạ.
Cho dù Lương Thiệu Văn to gan lớn mật, lại không có cảm tình gì với bố chồng tôi, muốn bù lại một đêm tân hôn với tôi, mò vào trong linh đường, thì cũng phải lén bế tôi về phòng tân hôn chứ?
Ở trong quan tài?
Anh ấy tin, nhưng tôi không tin.
Tôi không kiềm được liếc mắt nhìn xuống bên dưới linh đường, lại thấy bức tranh treo ở đó đột nhiên “bộp” một tiếng, rơi xuống đất.
Bước chân của Lương Thiệu Văn cũng sững lại, vừa quay đầu nhìn xuống, cả người anh ấy liền cứng đờ.
Sau khi bức tranh rơi xuống, Lương Thiệu Văn và tôi đều hoảng sợ, anh bế tôi một bước bước lên hai bậc thang, thoáng cái đã lên đến lầu trên.
Gà vẫn không ngừng gáy, cửa trong linh đường vẫn đóng chặt, người nhà họ Lương bao gồm cả mẹ chồng tôi, không một ai bước vào đó cả.
Lương Thiệu Văn bế tôi lên giường, không biết bởi vì mệt hay thế nào, sắc mặt của anh tái mét, thở hổn hển nói: “Gà gáy một đêm rồi, anh đi lấy quần áo cho em.”
Sau đó, anh ấy vội vội vàng vàng rời đi, có lẽ là sợ người khác phát hiện có điều bất thường trong linh đường.
Lúc này tôi mới định thần lại, nhân lúc không có ai, tôi cởi áo khoác ngoài xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn vào tấm gương trên bồn rửa mặt, tôi muốn xem thử rốt cuộc mẹ chồng đã vẽ gì lên lưng mình.
Tôi nhìn vào gương, ngoại trừ dấu hôn màu xanh đỏ ra sau lưng tôi chẳng có gì cả.
Nhưng đêm qua, lưng tôi cứ luôn nóng ran, giống như bị thứ gì đó ấm nóng dán chặt lên vậy.
Lúc tôi còn đang nhìn, Lương Thiệu Văn ở bên ngoài đã quay lại rồi, anh ấy gõ cửa nhà vệ sinh hỏi: “Dư Tâm, em đang tắm sao?”
Tôi nhìn cơ thể trần truồng của mình trong gương, với tay muốn lấy khăn tắm quấn lên người, nhưng lại phát hiện ra chiếc vòng ngọc đó vẫn đang nằm trên cổ tay tôi.
Nhớ lại chuyện người đó đêm qua cứ vuốt ve chiếc vòng, trong lòng tôi chợt ớn lạnh từng cơn.
Người đó tuyệt đối không phải là Lương Thiệu Văn!
Thế nhưng tại sao anh ấy lại thừa nhận?
Đối với loại chuyện này, chẳng phải đàn ông đều sẽ không tha thứ sao?
Nghĩ đến những chuyện kì lạ từ lúc bắt đầu thu xếp tang lễ, tôi bất giác cảm thấy rất sợ hãi.
Lương Thiệu Văn vẫn đứng ở ngoài cửa, dịu dàng dỗ dành tôi: “Dư Tâm, có cần anh lấy quần áo cho em không?”
Anh ấy vẫn luôn rất chu đáo, nếu không chúng tôi cũng sẽ không kéo dài hơn ba năm chưa kết hôn mà vẫn ở bên nhau.
Thế nhưng nhìn thấy vết hôn trên người mình đang phản chiếu trong gương, lại nghĩ đến cánh cửa linh đường vừa mở ra đã đóng lại, chỉ có một mình Lương Thiệu Văn bước vào, lòng tôi chợt đông cứng lại.
Qua một lúc, tôi mới định thần lại nói với Lương Thiệu Văn: “Không cần đâu, em quấn khăn tắm đi ra là được.”
Tôi cầm vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ của nước nóng, nhưng cho dù có dội nước nóng thế nào lên người, tôi đều cảm thấy cả cơ thể mình lạnh ngắt, hơn nữa vòng ngọc trên tay cũng lạnh như băng.
Lương Thiệu Văn đứng bên ngoài dường như bắt đầu sốt ruột, liên tục đập cửa gọi tôi.
Có vẻ như mẹ chồng và những người khác cũng đến, hỏi thăm tình hình của tôi, nói là bố mẹ và em trai tôi đã tới rồi.
Tôi đứng ở vách cửa phòng tắm, bảo họ đi ra ngoài trước nói là thay xong quần áo rồi sẽ đi ra.
Bọn họ dường như đều rất dễ tính, nghe vậy liền rời đi ngay.
Tôi choàng khăn tắm bước ra, nhìn thấy trên giường đặt bộ váy trắng rồng phượng sáu lớp đó, còn có mấy thứ trang sức kiểu cổ kia, cùng với chiếc điện thoại đã tắt chuông của tôi.
Cũng chính là nói, Lương Thiệu Văn đã đem toàn bộ những thứ này lên đây, xoá sạch mọi dấu vết trong linh đường trước khi mẹ chồng tôi và những người khác bước vào.
Bọn họ cố ý tránh nhìn thấy chuyện xảy ra trong linh đường, tức là, mọi người đều biết trong linh đường sẽ xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng tôi liền kinh hãi.
Tôi thay đồ nhanh hết sức có thể, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, muốn để mẹ lên đây trước tìm tôi.
Chuyện thất thân trong linh đường, tôi đều không thể để nhà họ Lương và bố tôi biết được, chỉ có thể kể với mẹ thôi.
Lúc này ở dưới lầu dường như không còn âm thanh đau buồn thảm thiết gì nữa, nhưng vẫn rất ồn ào, hình như còn có âm giọng trầm trầm của bố tôi đang vang vọng nữa.
Trong điện thoại, giọng nói của mẹ dường như mang chút bực tức, nhận được điện thoại mẹ lập tức nói với tôi: “Mẹ lên đó ngay.”
Đợi tôi mặc quần áo xong, mẹ đã đứng bên ngoài gõ cửa rồi.
Lúc tôi mở cửa ra, Lương Thiệu Văn và mẹ chồng, còn có bố tôi, tất cả đều đang đứng bên ngoài, cả bố tôi và em trai dường như đều đang rất tức giận, mẹ chồng tôi, chú của Lương Thiệu Văn, còn có các cô dì khác trong nhà đều không ngừng khuyên nhủ tôi.
Bố tôi và em trai ngăn bọn họ lại, chỉ để mẹ tôi bước vào, sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một cái, sắc mặt mẹ tái đi vì tức giận, nói: “Bố chồng con chưa chết.”
Tôi vốn định kể về chuyện kì lạ đã xảy ra đêm qua ở linh đường, nhưng lại sững người ngay lập tức.
Khoé môi mẹ tôi run rẩy, thấp giọng nói với tôi: “Nói là đêm qua tìm bác sĩ trong vùng khám qua rồi, thật sự đã tắt thở, cũng không đưa đến bệnh viện. Chỉ là mới thu xếp xong tang lễ, còn chưa kịp nhập liệm thì sáng sớm hôm nay đột nhiên tỉnh lại rồi, họ nói chỉ bị sốc tạm thời, hiện giờ đã đưa đi bệnh viện rồi! Còn nói là trước đây cũng có chuyện như vậy xảy ra, cái gì mà ba ngày mới hoàn dương được, nói là phúc khí của con tốt, có lòng thành, mới trông coi linh cữu có một đêm, đã khiến bố chồng có thể chết đi sống lại rồi!”
Mẹ tôi tức đến nghiến răng, lại nói tiếp: “Thu dọn đồ đạc đi, theo bố mẹ về nhà.”
Loại chuyện chết đi sống lại này, ai có thể tin được chứ?
Cả người tôi đều mù mờ hết rồi, bố chồng chưa chết, vậy nhà họ Lương bày biện linh đường làm gì?
Cho dù là bị sốc tạm thời, nhưng cả đêm không đưa đến bệnh viện, sáng hôm sau tỉnh lại mới đưa đi?
Tôi liếc nhìn bộ váy trắng nhiều lớp đang đặt trên giường, và chiếc vòng ngọc lạnh lẽo trên tay, cứ luôn cảm thấy chuyện này dường như là bọn họ cố ý làm ra để tôi đi trông linh đường một đêm vậy.
Nhưng mẹ tôi thật sự rất tức giận, Lương Thiệu Văn ở bên ngoài cũng gấp gáp như muốn giải thích gì đó.
Nghĩ tới Lương Thiệu Văn nhìn thấy bộ dạng tôi trần như nhộng nằm trong quan tài, hơn nữa còn thừa nhận là anh ấy…
Cũng tức là nói, bọn họ đều biết nếu để tôi đi trông linh đường một đêm, sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này trong lòng tôi vừa hoang mang vừa sợ hãi, vừa đau lòng lại có chút ghê tởm.
Tôi dùng hết sức muốn tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, thế nhưng hôm qua rõ ràng có thể đẩy lên một chút, hôm nay dường như đã thít chặt với cổ tay tôi, chỉ có thể dịch chuyển xung quanh trái phải, không cách nào tháo ra được.
Người bên ngoài dường như càng lúc càng đông, còn có tiếng mấy người cô của tôi nữa.
Tôi càng tháo ra càng thấy bực dọc, trực tiếp nói với mẹ: “Không quan tâm nữa, quay về trước đã.”
Lúc này cơn giận của mẹ tôi đã dịu đi một chút, bà liếc nhìn chữ ‘hỉ’ màu trắng còn dán trên đầu giường, rồi lại liếc sang cổ tôi, nét mặt như đang muốn lẩn tránh gì đó, vội vã gật đầu với tôi.
Lúc cửa mở ra, tôi nhìn thấy bố và em trai đang đứng chắn trước cửa, Lương Thiệu Văn thấy tôi bước ra, vội nói: “Dư Tâm, em nghe anh giải thích.”
Bố tôi xoay người đến cùng mẹ đứng hai bên một trái một phải bảo vệ tôi, sau đó nói với em trai tôi: “Cản nó lại, chúng ta đưa chị con về nhà!”
Bố mẹ bảo vệ tôi khỏi người nhà họ Lương, trực tiếp bước xuống lầu.
“Dư Tâm”, Lương Thiệu Văn bị em trai tôi cản lại, ở phía sau hét lớn: “Đêm qua thật sự là anh.”
Anh gấp gáp hét đến mức khản giọng, giống như rất sợ tôi biết được người đêm qua không phải là anh ấy vậy.
Tôi nghe lời này chỉ cảm thấy ớn lạnh, cho dù tôi và Lương Thiệu Văn vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, thế nhưng yêu nhau hơn ba năm, những thân mật bình thường như là ôm hay hôn cũng đã từng làm qua rồi chứ.
Đêm qua tôi mơ màng không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, lúc đó ý thức tôi rối loạn, không phân biệt rõ, bây giờ khi tỉnh lại rồi mới thấy người đó có rất nhiều điểm không giống với Lương Thiệu Văn.
Cho dù tôi không nhớ gì cả, nhưng yêu Lương Thiệu Văn ba năm, chẳng lẽ ngay cả tay của anh ấy bao lớn, dáng người thế nào, tôi cũng không biết sao?
Đến lúc này, anh ấy vậy mà vẫn muốn đội chiếc mũ này lên đầu?
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng rất chua xót, đêm tân hôn….
Một mình trông coi linh cữu đã quá kì lạ rồi, lại còn ngủ với người khác trong quan tài.
Bố mẹ tôi rất tức giận, còn có người nhà cô tôi, và một số họ hàng thân thích khác cũng đến.
Cho dù nhà họ Lương có ngăn cản, cũng không cản được.
Lúc xuống lầu, linh đường kia đã được dọn dẹp rồi, theo bản năng tôi muốn liếc nhìn bức tranh treo trên đó nhưng đã không còn nữa, chỉ có cỗ quan tài bởi vì quá lớn nên vẫn còn đặt ở đó.
Bố mẹ đi hai bên bảo vệ tôi, cùng nhau đi thẳng ra cửa.
Mãi đến khi ra tới cửa, tôi mới thấy trong sân trước cửa linh đường nhốt đầy gà, ít nhất cũng phải mười mấy con, tất cả đều là gà trống, có lẽ bởi vì vừa nãy gáy mệt quá nên giờ không con nào phát ra tiếng nữa.
Cho dù muốn tổ chức tang lễ, cũng không lí nào phải mua nhiều gà trống như vậy cả.
Nghĩ đến việc người đó bị tiếng gà gáy đánh thức, sau đó mới miễn cưỡng rời đi, tôi lại cảm thấy có chút kì lạ.
Mẹ kéo tôi lên xe, bố cũng chẳng đợi thêm ai, cứ thế phóng xe đi thẳng.
Lúc xe khởi động, hình như Lương Thiệu Văn đứng trên ban công lầu hai gọi tôi: “Dư Tâm.”
Tiếng gọi này cảm giác như đã gọi đến sắp rách cả cổ họng vậy, nhưng bố tôi rất giận dữ bèn trực tiếp nhấn ga phóng xe đi.
Trên đường đi, tôi sờ vòng ngọc trên cổ tay, dựa vào trong lòng mẹ, bởi vì có bố ở đây, tôi không cách nào nói về chuyện thất thân ở linh đường được, chỉ nói lúc trông coi linh cữu đêm qua đã có chuyện xảy ra.
Có lẽ mẹ tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, bà thương xót tôi, bèn ôm tôi nghẹn ngào nói: “Con ngủ một chút đi, về nhà rồi, đừng sợ nữa.”
Hôm qua lúc Lương Thiệu Văn rước dâu, mẹ tôi cũng nghẹn ngào như vậy tiễn tôi ra cửa.
Chỉ là lúc đó bà đã nói, kết hôn xong mấy ngày nữa lại quay về, bảo tôi đừng lo lắng.
Họ đều lo lắng tôi một mình đến nhà họ Lương sẽ không quen, nên luôn nhắc tôi mấy ngày nữa là quay về thành phố làm việc rồi, nhưng nào ngờ, tôi lại quay về nhanh như vậy.
Bố tôi cứ luôn gọi điện thoại, bảo người nhà tôi cứ trực tiếp đi về, Lương Thiệu Văn muốn giải thích thì để cho anh ấy đến nhà tôi mà giải thích.
Bố tôi tưởng rằng, tôi chỉ bị gán cho tội danh khắc chết bố chồng, bị bắt đi trông linh cữu một đêm, không biết được đêm qua đã xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn, cho nên ông vẫn cho Lương Thiệu Văn một cơ hội.
Vốn dĩ tôi không ngủ được, nhưng mẹ tôi vừa giận vừa sợ, cứ vỗ vai tôi dỗ dành như đứa trẻ, dỗ cho tôi ngủ, nên tôi chỉ đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Có lẽ là thức liên tiếp hai đêm liền, tôi vừa nhắm mắt lại một lúc đã cảm thấy lưng mình phát nóng, chiếc vòng ngọc lạnh lẽo trên tay tôi dường như cũng không còn lạnh nữa.
Tôi đưa tay sờ chiếc vòng, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ tôi lại loáng thoáng nghe thấy giọng người đàn ông hôm qua đang thì thầm: Tôi đã đợi em rất lâu rồi.
Giọng của anh ta rất nhẹ, như một làn khói màu xanh lục.
Giống như tôi chỉ đang nửa tỉnh nửa mơ, nhớ lại câu nói tối qua vậy.
Lúc mẹ gọi tôi dậy, chúng tôi đã đến dưới nhà rồi.
Những người họ hàng và em trai tôi cũng về đến, cô và mợ muốn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều bị em trai tôi ngăn lại, nói: “Chị con đã mệt suốt hai ngày rồi, để chị ấy nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi ăn gì đó trước đã.”
Mẹ tôi nháy mắt ra hiệu với bố, ý bảo ông ấy lo tiếp đãi mọi người, sau đó nói là dẫn tôi lên nhà trước.
Nói xong đẩy đẩy tôi một chút, rồi cũng nháy mắt ra hiệu với tôi.
Tôi cố gắng giữ tinh thần ổn định, nói lời cảm ơn với mọi người.
Lên đến lầu, trong phòng của tôi vẫn còn trang trí như lúc rước dâu.
Chăn hỉ vẫn còn trải ở đó, tôi trực tiếp ngồi lên giường nhìn mẹ, giơ chiếc vòng ngọc trên tay lên, sau đó kể cho mẹ nghe chuyện kì lạ đã xảy ra đêm qua ở linh đường.
Mẹ tôi là người từng trải, nhìn thấy những vết tích trên người tôi đã biết có chuyện gì đó xảy ra rồi, mẹ ngồi im lặng nghe tôi kể xong, sau đó liền tức giận.
Nhưng bà vẫn không lần ra được manh mối, chỉ nhìn tôi nói: “Nghe Thiệu Văn…”
Mẹ khẽ ho một tiếng rồi nói: “Lúc chúng ta rời đi, Thiệu Văn vẫn thừa nhận là nó, tức là biết được chuyện thế này đã xảy ra, nhưng nó vẫn muốn ở bên con.”
Mẹ lại nói tiếp, giọng có chút khinh thường: “Chuyện này rõ ràng cả nhà họ Lương đều đang lấp liếm, có lẽ kẻ đó là người mà nhà họ không thể đắc tội được. Nếu như con và Thiệu Văn ở bên nhau, sau này e là…”
Chỉ là nghĩ đến thôi giọng mẹ tôi đã run rẩy rồi, nhưng bà vẫn cố kiềm lại, nói: “Con với nó thôi đi vậy.”
Tôi biết ý của mẹ, nhà họ Lương làm nhiều chuyện như vậy, dường như việc xảy ra ở linh đường cũng là do bọn họ sắp đặt để tặng tôi cho người đó.
Nhìn cách bố trí đó của họ, giống như còn có sở thích gì đó đặc biệt.
Ý của mẹ tôi chính là, nếu như tôi và Lương Thiệu Văn còn ở bên nhau, sau này e là người đó sẽ còn tìm tới tôi, ngay cả đêm tân hôn anh ấy còn dám dâng tôi cho người khác, sau này càng không phải nói.
Vậy anh ấy xem tôi là gì?
Trong nháy mắt tôi nhìn thấy trên tường vẫn còn dán hình kim đồng ngọc nữ, sắc đỏ ấy chói đến mức khiến tôi cảm thấy nhức mắt.
Yêu nhau hơn ba năm, Lương Thiệu Văn lại vào ngay đêm tân hôn đem tặng tôi cho người khác!
Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác chua xót, tôi nhìn mẹ gật đầu nói: “Thôi đi vậy.”
“Được.” Mẹ xoa đầu tôi, lại liếc mắt nhìn sang chiếc vòng trên cổ tay tôi, lại đưa mắt nhìn căn phòng của tôi một lượt.
Biết tôi buồn, mẹ bèn nói: “Con qua phòng mẹ ngủ một lúc đi, mẹ bảo cô của con quay lại trông chừng con, chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta. Con đừng ra mặt nữa.”
Nói rồi mẹ lại liếc nhìn vòng ngọc trên tay tôi, nói: “Thứ này, nếu như tháo ra được thì tháo, không tháo ra được thì tìm người bẻ nó ra, đến lúc đó bảo người nhà họ Lương ra một cái giá, chúng ta đền cho họ.”
Sau đó mẹ kéo tôi sang phòng bà, bảo tôi đi ngủ, mẹ vừa đóng cửa lại đã bắt đầu gọi điện thoại.
Tôi nằm trên giường, nghe thấy mẹ cố ý đè thấp giọng nhưng trong lời nói vẫn nghe ra được là đang tức giận, trong lòng tôi cũng thấy chua xót.
Hôm qua lúc gả tôi đi bà ấy vui mừng bao nhiêu, hiện giờ lại tức giận bấy nhiêu.
Tôi lấy điện thoại trong túi áo ra, bởi vì vẫn luôn tắt chuông, đến giờ tôi mới phát hiện điện thoại đầy những cuộc gọi nhỡ, không phải của Lương Thiệu Văn gọi đến, mà là của mẹ chồng tôi, còn có chú của Lương Thiệu Văn.
Tôi lờ chúng đi, Lương Thiệu Văn còn gửi cho tôi một tin nhắn: “Dư Tâm, chuyện hôm qua, người nhà anh cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy. Đó không phải người, anh ta đã chọn em, vậy nên nhà anh cũng không thể làm gì đắc tội được, anh đang trên đường đến, gặp mặt trực tiếp anh sẽ giải thích rõ hơn.”
Không phải người?
Tôi đọc lời giải thích mập mờ của Lương Thiệu Văn, không phải người, lẽ nào là ma? Cho nên bọn họ mới vừa bày biện linh đường vừa bảo bố chồng tôi giả chết.