-
Chương 9
Tôi nhìn thấy tương tác giữa Mạc Thiệu Văn và con mèo, lập tức hiểu ra con mèo đó chính là Mặc U mà anh ta tìm đến giúp đỡ.
Vừa nãy tôi đã được chứng kiến qua rồi, con mèo này bay cực nhanh tới, chỉ đá mấy cái hai thi thể đó đã ngã lăn xuống đất.
Nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, tôi cũng quay sang gật đầu với nó.
Em trai tôi rõ ràng không nhìn thấy Mạc Thiệu Văn, lúc nói chuyện, nó dùng hết sức kéo tôi sang bên cạnh, thở hổn hển bảo: “Làm sao bây giờ…đây là..”
Mạc Thiệu Văn dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự đau đớn, nhìn tôi nói: “Có việc gì em cứ hỏi Mặc U, nhà họ Lương lại đang làm pháp sự. Tôi đi trước đây, để Mặc U ở lại đây với em.”
Tôi vừa định gật đầu thì con mèo đó đã trực tiếp quay đi rồi.
Lúc này tôi đã chịu đủ sợ hãi rồi, vội vã gọi con mèo đen đó lại, nhưng chỉ nghe thấy ở lối cầu thang thoát hiểm vang lên một tiếng, cùng với đó là chủ hộ tầng dưới dẫn theo hai bảo vệ nhẹ nhàng mở cửa ra.
Nhìn thấy cảnh tượng ở ngay cửa thang máy nhà tôi, bọn họ liền bị doạ đến hét lớn.
Em trai và tôi ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, liền bị nhân viên bảo vệ khống chế, kế đến bọn họ lại gọi cho cảnh sát.
Ngày hôm nay, tôi đã sợ hãi đến cả người mụ mị, em tôi còn đang muốn giải thích, lúc này điện thoại lại reo lên.
Là bố tôi gọi đến, em trai vội vàng bắt máy, hơn nữa còn bật loa ngoài.
Nhưng còn chưa đợi em trai tôi lên tiếng, bố đã vội vàng bảo: “Tối nay gọi hết đám bạn không ra gì của con đến nhà chúng ta để trông chừng chị con. Vừa nãy mẹ của Lương Thiệu Văn nhảy lầu, thi thể lại không thấy đâu nữa. Chú của nó thì gặp tai nạn, bị xe tông chết, xe vẫn còn nhưng người lại cũng chẳng thấy đâu.”
“Lương Thiệu Văn nói bọn họ sẽ đến tìm chị con, con nhất định phải trông chừng chị cho tốt. Nếu chị con mà có chuyện gì, ta sẽ giết con đấy.” Bố tôi giận đến mức muốn nhảy cẩng lên.
Em trai tôi nắm chặt điện thoại, nhìn hai khối thi thể bên cạnh bị mình băm đến máu me đầm đìa, khẽ nuốt nước bọt nói: “Bọn họ đều đang ở đây…”
Bố tôi ở trong điện thoại hét lớn một tiếng, em trai tôi bên này cũng sợ hãi quá độ, dựa vào người tôi thở dốc.
Tay em trai tôi không ngừng run rẩy, cả người bê bết máu, nó nhìn tôi muốn cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc, nói với tôi: “Đừng sợ, có em ở đây, bố nói rồi, chị mà có chuyện gì, bố sẽ giết chết em,…”
Tôi xé một góc áo mình, lau vết máu trên tay em trai.
Chuyện lần này quả thực rất kinh khủng, cảnh sát vừa tới nơi liền đưa hai chúng tôi đi.
Lúc tôi bị giải lên xe cảnh sát, lại bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu, nghĩ đến Mạc Thiệu Văn nói có thể tìm con mèo đó giúp đỡ, tôi vội quay đầu lại nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất duyên dáng, đang ôm một con mèo đen đứng cách đó không xa nhìn tôi cười.
Nhất thời tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có điều nhìn thấy con mèo đen trong lòng cô gái ấy, nghĩ đến người ta dù sao cũng xem như là ân nhân cứu mạng của mình, lúc nãy nó kêu lên một tiếng, đoán chừng là đang nhắc nhở tôi, anh ta vẫn còn đó, thế là tôi liền hướng về phía cô gái kia gật đầu.
Ở cục cảnh sát, tôi đem toàn bộ sự việc kể lại một lượt, những người ở đó chỉ bình tĩnh im lặng lắng nghe, chẳng biết là có tin hay không.
Tôi và em trai bị tách ra thẩm vấn riêng, cho nên tôi cũng không biết nó đã nói những gì.
Ở trong trại tạm giam một đêm, tôi không hề có cảm giác sợ hãi như ở bên ngoài, quả nhiên cảnh sát có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Trời vừa sáng, bố mẹ tôi đã đến đón tôi và em trai, cảnh sát cũng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi chuyển chỗ ở đi.
Bố tôi liên tục gật đầu, đưa tôi lên xe, mẹ tôi cứ luôn ở bên cạnh, trực tiếp đưa chúng tôi đến khách sạn tắm rửa.
Trên đường đi bà mới nói với tôi, tối qua nhà họ Lương xảy ra chuyện lớn, sau khi đưa bố của Lương Thiệu Văn về nhà xong, Lương Thiệu Văn bất chấp sự phản đối của toàn bộ người trong dòng họ, trực tiếp đưa thi thể bố mình đến nhà hoả táng trong huyện.
Bố mẹ tôi phải nhìn tận mắt mới tin là thật, bèn đi theo đến tận nhà hoả táng.
Mẹ của Lương Thiệu Văn ngăn cản bất thành, muốn lấy cái chết ra uy hiếp, nhưng không biết tại sao lại ngã thẳng từ trên mái nhà xuống đất mà chết.
Gia đình bọn họ cũng không đưa tới bệnh viện mà trực tiếp khiêng về, chuẩn bị nhập liệm, nhưng thi thể đang yên đang lành lại chẳng thấy đâu nữa.
Trước đó chú của Lương Thiệu Văn cũng bị anh ta thuyết phục, nghe nói Lương Thiệu Văn muốn hoả táng, lúc ông ta chạy đến nhà hoả táng đã gặp tai nạn, xe bị đụng đến biến dạng, nhưng thi thể thì lại biến mất.
Lương Thiệu Văn liên tiếp nhận được những tin tức này, vốn dĩ không muốn hoả thiêu nữa, nhưng lúc đó thi thể đã được đưa vào trong lò hoả táng rồi, có điều Lương Thiệu Văn cũng không cảm thấy hối hận.
Nhưng còn chưa hoả táng xong đã nhận được điện thoại nói rằng phần mộ tổ tiên trong nhà bị sụp, bảo Lương Thiệu Văn dừng việc hoả táng lại.
Tôi đã từng đến mộ phần tổ tiên nhà họ Lương, diện tích của nó chiếm cả nửa ngọn núi, mỗi năm thanh minh đều được quét dọn sạch sẽ, sửa sang lại một lượt, quy mô không khác gì nghĩa trang lớn Vạn Thọ Lăng, hơn nữa diện tích lại rộng, mỗi ngôi mộ đều được xây bằng đá cẩm thạch, sao có thể sụp được chứ?
Bố tôi chỉ nói hình như là có hoả hoạn, xi măng và phần bia mộ được lát gạch bị thiêu đốt, tất cả mộ đều bị đổ sụp.
Bố nói như vậy, tôi lại bất giác nhớ đến đám lửa cuồn cuộn trong tay Mạc Thiệu Văn, cùng với cảnh tượng đánh nhau với những chiếc xe giấy của tổ tiên nhà họ Lương.
Lẽ nào chính Mạc Thiệu Văn đã đốt cháy mộ phần tổ tiên nhà họ?
Em trai tôi lúc này đã sợ hãi cực độ, nó rút lại ở sau xe không nói lời nào.
Mẹ cũng chỉ ôm chặt lấy tôi, khẽ nói: “Mẹ và bố con nhờ người quen biết tìm được một vị đại sư, rất lợi hại. Bất kể chuyện nhà họ Lương là thế nào, có đại sư đó ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Suốt đường đi mẹ không ngừng an ủi tôi, nói rằng chúng tôi không làm chuyện gì thẹn với lòng, không cần sợ, bà còn gọi điện thoại, nói người gửi địa chỉ của vị đại sư kia qua.
Đợi tới lúc chúng tôi đến được khách sạn, đã nhìn thấy một người hơn 60 tuổi, là một bà lão tinh thần trông có vẻ rất tốt, đang ngồi chờ ở đại sảnh, ngồi bên cạnh bà ấy lại là cô gái ôm con mèo đen hôm qua.
Chỉ là lần này cô gái ấy không còn ôm mèo nữa, mà đang dựa vào trong lòng một người đàn ông mặc y phục màu đen.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy bà lão đó liền vội vã chạy tới.
Thế nhưng bà lão ấy lại liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay sang chỉ vào đôi nam nữ kia nói: “Mộ phần tổ tiên nhà họ Lương đã có tuổi đời hơn trăm năm, chuyện này quá lớn, ta không tiếp nhận nổi. Đây là Mặc U và Doãn Liên, chuyện này Mặc U sẽ giúp các người giải quyết.”
Tôi vừa nghe cái tên “Mặc U”, liền bất giác liếc nhìn sang người đàn ông mặc y phục đen kia.
Anh ta thần sắc lãnh đạm nhìn tôi gật đầu, biểu cảm đó hệt như nét mặt của con mèo đen đã trèo lên ban công cửa sổ ngày hôm qua.
Tôi còn đang nghi hoặc không biết anh ta có phải chính là con mèo đen kia không, nếu không sao tên lại giống nhau đến vậy?
Cùng lúc này, người phụ nữ đang dựa vào lòng anh ta nhìn tôi cười ngượng ngùng, nói: “Xin chào, tôi là Doãn Liên, Mặc U nói bạn của anh ấy nhờ anh ấy đến giúp đỡ, cô là phụ nữ sợ cô cảm thấy bất tiện, nên anh ấy bảo tôi đến cùng.”
Mẹ tôi nghe nói là bạn bè đến giúp đỡ, lập tức tỉnh táo lại, bảo Doãn Liên đưa tôi đến phòng tắm rửa, cả người tôi đều bê bết máu cả, sau đó bà mới kéo tay vị đại sư kia sang một bên nói chuyện.
Lúc nói chuyện, cứ liếc nhìn bụng dưới của tôi, trong mắt rõ ràng mang theo vẻ lo lắng.
Tôi nhìn Doãn Liên cười ngượng ngùng, sau đó cùng cô ấy đi lên phòng.
Em trai tôi hỏi đi hỏi lại mấy lần, sau khi chắc chắn rằng tôi đã không sao rồi, nó mới cầm lấy thẻ đi lên phòng tắm rửa.
Đợi khi chúng tôi quay về phòng, trong phòng đã không còn người ngoài nữa, Mặc U đã biến thành một con mèo đen, đang lười biếng nằm trong lòng Doãn Liên.
Mặc dù trong lòng tôi sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy chuyện biến hình này, vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Có điều Doãn Liên lại ôm con mèo đen, nhìn tôi nói: “Cô đừng sợ, Mặc U là linh miêu, rất lợi hại đấy, cô đi tắm trước đi.”
Tôi nhìn gương mặt ôn nhu điềm đạm đó của Doãn Liên, lại liếc nhìn dáng vẻ dịu dàng khi ôm con mèo trong lòng của cô ấy, chỉ cảm thấy bản thân có chút gì đó không thể tiếp nhận nổi.
Nhưng hiện giờ cả người tôi đều bê bết máu, eo cũng đau đến nóng rát, rất khó chịu, thế là tôi bèn đi tắm.
Vẫn là mẹ giúp tôi lấy quần áo.
Chỉ là sau khi tôi bước vào phòng tắm, vừa cởi quần áo xuống liền cảm thấy có một bàn tay từ phía sau duỗi tới, xoa nhẹ bụng dưới của mình.
Bàn tay đó rất lạnh, những chỗ nóng rát ở eo và bụng khi được xoa đến đều mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Thế nhưng tôi vẫn giật mình hốt hoảng, kế đó lại nghe tiếng Mạc Thiệu Văn ở sát bên tai nói: “Là tôi.”
Tôi vội vã chộp lấy quần áo che lên người, nhìn Mạc Thiệu Văn, mở miệng muốn gọi Doãn Liên.
“Cô ấy ôm Mặc U ra ngoài rồi.” Mạc Thiệu Văn mang vẻ mặt thương cảm nhìn tôi, khẽ nói: “Tôi mang thuốc và canh an thần đến cho em, uống xong thì ngủ một giấc, đám Mặc U sẽ đưa em đến nhà họ Lương, những chuyện còn lại cứ giao cho bọn họ là được.”
“Nhà họ Lương xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi lập tức nghĩ đến việc nhà đó liên tiếp chết ba người, chuyện này cũng quá sức kinh khủng rồi.
Mạc Thiệu Văn chỉ trầm mặc nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Bọn họ tự làm tự chịu, em đừng hỏi nữa.”
Nói xong, anh ta cầm vòi hoa sen lên, điều chỉnh nhiệt độ nước sau đó hỏi tôi đã được chưa, như này là đang muốn giúp tôi tắm rửa sao?
Tôi sợ hết hồn, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạc Thiệu Văn rất buồn bã, chỉ có thể cẩn thận nhận lấy vòi hoa sen nói: “Để tôi tự làm đi.”
Anh ta nhìn tôi một cái, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ thở dài một hơi, kế đến liền biến mất.
Đợi đến khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, Doãn Liên đã đứng ở bên ngoài, con mèo trong lòng cô ấy không còn thấy đâu nữa.
Cô ấy cầm hộp thuốc, còn có một chén canh ấm, nhìn tôi nói: “Mặc U nói đây là thuốc Mạc Thiệu Văn đưa cho cô, cái này dùng để bôi ngoài da, cái này là canh an thần. Cô bị thương rồi sao?”
Doãn Liên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi khiến tôi cảm thấy cô gái này rất dễ gần.
Tôi gật đầu, sau khi chắc chắn rằng Mặc U không có ở đây, tôi mới vén áo lên, để lộ ra phần bụng và eo bị trầy xước của mình.
Doãn Liên nhìn những vết bầm xanh tím trên người tôi, cũng thở dài một hơi, sau đó giúp tôi bôi thuốc.
Vốn dĩ tôi không định uống chén canh an thần đó, nhưng lúc Mặc U bước vào lại biến thành hình người, liếc mắt nhìn chén canh nóng đó rồi nói: “Uống đi, cô liên tiếp chịu nhiều kinh hãi, rất dễ bị bắt hồn đấy.”
Doãn Liên cũng khuyên nhủ tôi, lúc này tôi mới có can đảm uống chén canh an thần đó vào bụng.
Tôi nhìn Mặc U hỏi: “Nhà họ Lương đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mạc Thiệu Văn chưa nói với cô à?” Mặc U lại thoắt cái biến thành một con mèo đen, trèo vào lòng Doãn Liên, nhàn nhạt nói: “Thật sự rất phiền phức.”
Vẫn là chất giọng nhàn nhạt đó, hắn tiếp: “Lúc nhà họ Lương đào ngọn núi hoang đó cũng đào luôn cả cô từ trong núi ra.”
“Tôi?” Tôi nghe mà sững người, có chút không thể tin được.
Mặc U nằm trong lòng Doãn Liên thoải mái lật người nói: “Kiếp trước cô là sơn quỷ ở trong núi, muốn trở thành sơn thần. Cô biết sơn quỷ chứ?”
Nói đến đây, dường như sợ tôi không biết, Mặc U liền âu yếm nhìn Doãn Liên nói: “Em giải thích cho cô ấy chút đi.”
Tôi vội vã nhìn sang Doãn Liên cười rồi nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi hiểu rồi, sơn quỷ phụ trách quản lý cả một vùng núi.”
Mặc U lạnh nhạt “ừ” một tiếng, cọ cọ lên mặt Doãn Liên.
Sau đó mới nói tiếp: “Lúc đó nhà họ Lương muốn trồng cây thuốc, biết được cô là sơn quỷ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô. Mạc Thiệu Văn khi ấy đang canh giữ cho cô, nhà họ Lương lấy cô làm điểm yếu giết chết Mạc Thiệu Văn, kế đến chôn cất cậu ấy trên núi, trấn yểm cho mộ phần tổ tiên nhà họ. Bọn họ còn dùng máu của cậu ấy làm mực, da làm giấy, vẽ nên một bức tranh, giam cậu ấy trong bức tranh đó. Dĩ nhiên cũng có phần cô nữa, nhà họ Lương cũng dùng bước tranh này để giam giữ linh hồn của cô.”
“Khi đó thời thế hỗn loạn, tổ tiên của nhà họ Lương muốn phát tài đến điên rồi, bắt đầu trở nên hung ác, vì để khống chế cô, nhân lúc cô còn chưa tỉnh táo lại sau cái chết của Mạc Thiệu Văn, bọn họ đã giết chết cô. Còn dùng tà thuật để cô phối hôn với đời sau nhà họ Lương, đồng thời chôn xương cốt cô ở mộ phần tổ tiên nhà họ, biến cô thành sơn quỷ trong coi vùng núi này cho họ.” Mặc U vừa nói vừa chậm rãi nằm trong vòng tay Doãn Liên từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn tôi nói tiếp: “Mạc Thiệu Văn bị giam giữ linh hồn, sau khi tỉnh lại liền đi tìm nhà họ Lương báo thù, nhưng bọn họ lại dùng bí thuật để cô đời đời kiếp kiếp chỉ có thể gả vào nhà họ. Bọn họ đã hứa, chỉ cần Mạc Thiệu Văn có thể tìm được cô, nhất định sẽ đem cô trả lại cho cậu ấy, với điều kiện cậu ấy phải giúp nhà họ phú quý mấy đời, cho nên cây thuốc nhà họ Lương trồng đều thu hoạch rất thuận lợi, việc làm ăn cũng như ý, tất cả đều bởi công lao của Mạc Thiệu Văn.”
“Đáng tiếc thay, vốn dĩ Mạc Thiệu Văn đã tìm thấy cô rồi, chỉ cần nhà họ Lương chịu trả lại bức tranh đó vậy thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả, tội nghiệt này cũng xem như chấm dứt. Thế nhưng nhà họ Lương lại nổi lòng tham, cho rằng chỉ cần cô lại tiếp tục gả vào nhà họ Lương hoặc chôn thây trong nhà họ, vậy thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục khống chế Mạc Thiệu Văn.” Mặc U lại lạnh lùng nói tiếp: “Con người lòng tham không đáy.”
Tôi nghe xong cảm thấy nhà họ Lương cũng có chút quá đáng, bèn nhìn Mặc U hỏi: “Vậy cái chết của người nhà họ Lương là thế nào?”
“Là do hài cốt của sơn quỷ nảy sinh oán hận đấy.” Mặc U liếc nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Bản thân sơn quỷ đó và Mạc Thiệu Văn đã có tình duyên nhiều kiếp rồi, khó khăn lắm mới có một kiếp được ở bên nhau, kết quả lại bị nhà họ Lương phá hoại. Cô ấy mặc bộ váy cưới chìm vào giấc ngủ, chỉ muốn đợi đến khi mình tỉnh dậy có thể lập tức thành thân với Mạc Thiệu Văn.”
“Bây giờ xảy ra chuyện, hài cốt của sơn quỷ sao có thể không sinh ra oán hận được chứ? Báo thù nhà họ Lương, đương nhiên là phải lấy mạng người nhà họ.” Mặc U lại liếc nhìn tôi, khẽ nói: “Chuyện này của cô liên quan đến rất nhiều người, có điều chỉ cần cô chịu đi, mọi chuyện cũng sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Có điều cũng cần tên Lương Thiệu Văn kia đồng ý mới được, nếu như hắn không đồng ý, e là nhà họ Lương phải chết hết rồi.” Trong miệng Mặc U, những người này dường như không hề khiến hắn có chút đồng cảm nào cả.
“Những điều này là Mạc Thiệu Văn bảo cậu nói với tôi?” Tôi nghe thấy Mặc U hình như chẳng có gì che giấu cả, nhất thời cũng cảm thấy kì lạ.
Hơn nữa nhìn Mạc Thiệu Văn có vẻ như rất lợi hại, sao có thể bị nhà họ Lương khống chế được chứ?