- Tác giả
- 渴雨
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- Truyện Ma
- Trinh Thám
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 11C
- Nguồn
- Người dịch: Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
- Lượt đọc
- 27,673
- Cập nhật
Tôi và bạn trai yêu nhau ba năm cuối cùng cũng kết hôn rồi, kết quả vào ngày thành hôn bố chồng tôi lại qua đời.
Gia đình chồng một mực cho rằng do tôi xung khắc với nhà họ, bắt tôi một mình đi trông coi linh cữu bố chồng.
----
Tôi và Lương Thiệu Văn yêu nhau hơn ba năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tổ chức đám cưới, kết quả hôm thành hôn bố chồng tôi lại chết.
Mẹ chồng tôi khá tin vào phong thuỷ huyền học, lựa chọn rất nhiều ngày, cuối cùng chọn ra được ngày này để làm lễ, ngày đăng ký kết hôn còn phải đợi xem ngày khác.
Nhà tôi ở thành phố, nhà Lương Thiệu Văn thì ở huyện, ở chỗ chúng tôi có quy định, sau khi đưa cô dâu về nhà chồng, ăn tiệc xong phải quay về ngay, không được ngủ lại qua đêm.
Cho nên hôm đám cưới, bố và em trai đưa tôi sang nhà chồng, ngồi ăn xong bữa tiệc liền quay về, chỉ để lại một mình tôi ở nhà họ Lương.
Đám cưới theo kiểu Trung Hoa mặc dù có nhiều phong tục quan trọng, cô dâu chú rể đều phải đi đến phần mộ tổ tiên tế bái nhưng hai bên gia đình đều rất tận tình hoàn thành mọi việc một cách chu toàn.
Bố chồng tôi rất cao hứng, uống khá nhiều rượu, lúc bố tôi rời đi, ông ấy còn kéo bố lại bắt uống thêm vài chén rồi mới cho về.
Tiễn nhà thông gia về xong, Lương Thiệu Văn đau lòng vì tôi cả đêm không ngủ được, lại mặc một bộ áo cưới truyền thống rồng phượng dày cộm, lớp trang điểm cũng dày, rất không thoải mái, liền đưa tôi và phòng tân hôn tẩy trang, thay quần áo.
Vừa tháo bộ áo rồng phượng xuống, chú của Lương Thiệu Văn đã gấp gáp đứng ngoài cửa phòng tân hôn, sắc mặt rất khó coi, nhất là khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lại càng thêm phần u ám.
Thế nhưng người chú ấy cũng không nói gì, chỉ nhìn Lương Thiệu Văn vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo anh ra ngoài.
Tôi đã từng gặp chú của Lương Thiệu Văn vài lần, chú chỉ lớn hơn chúng tôi tầm khoảng mười tuổi, hiện hình như còn chưa đến bốn mươi, tính cách rất hướng ngoại, mỗi lần tôi đến chú đều nói đùa hỏi tôi chừng nào mới gả vào nhà họ Lương đây.
Ánh mắt vừa nãy của chú nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rất bất an, quả nhiên đợi lúc tôi tẩy trang xong, lúc đang kiểm kê lại tiền trong bao lì xì, Lương Thiệu Văn đã về tới rồi.
Nhưng anh ấy lại đứng tựa cửa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tôi bị anh nhìn đến phát hoảng nhưng vẫn cố nén lại, nở nụ cười hỏi.
“Dư Tâm, bố anh đi rồi.” Lương Thiệu Văn vẫn nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng nói.
Lúc đó, tôi cũng không nghĩ theo hướng kia, cho rằng anh ấy đã đổi cách xưng hô, đang nói tới bố tôi, nên tôi cũng buột miệng nói một câu: “Em biết rồi, vừa nãy chúng ta còn mới tiễn bố về mà.”
Nhưng sắc mặt Lương Thiệu Văn vẫn rất khó coi, anh khẽ nói: “Ông ấy uống quá nhiều rượu, không tỉnh lại nữa. Cả nhà nói hôm nay em vào nhà anh bị xung khắc rồi, bảo em tối nay đến trong linh cữu của bố, đợi ngày mai sẽ phát tang.”
Tôi vẫn còn đang đếm tiền trong bao lì xì, sau khi nghe thấy những từ như “xung khắc”, “linh cữu”, “phát tang”, mới biết lời mà Lương Thiệu Văn nói có ý nghĩa gì.
Ngay sau đó tôi lập tức ngồi bật dậy: “Sao lại như thế?”
Mặc dù tôi không quá tin vào chuyện mê tín, thế nhưng vừa tổ chức đám cưới bố chồng tôi đã mất rồi, nói thế nào cũng không phải điềm lành.
Lúc đãi tiệc, bố chồng tôi vẫn còn rất khoẻ mạnh, sao bây giờ lại không còn nữa chứ.
Lương Thiệu Văn không giải thích gì cả, chỉ nhìn tôi nói: “Chú anh nói cả nhà đã sắp xếp mọi thứ trong linh đường rồi, em thay quần áo đi.”
Loại chuyện lớn thế này, tôi không dám đùa cợt, vội vàng thay hỉ phục ra, đổi thành một bộ váy trơn dài.
Đợi đến lúc ra khỏi cửa, tôi mới phát hiện chữ hỉ dán bên ngoài, còn có kim đồng ngọc nữ gì đó, toàn bộ đều đã bị xé xuống.
Bước xuống lầu, tôi nhìn thấy những tấm lụa đỏ được treo đầy nhà lúc đầu, tất cả đã bị đổi thành lụa trắng có hoa văn, dưới điện thờ ngay nhà chính đặt một cỗ quan tài.
Nắp quan tài che đi một nửa, tôi cũng không dám đến nhìn xem bố chồng đã nhập liệm và đưa vào đó nằm chưa, chỉ cảm thấy tốc độ làm việc của nhà họ cũng thật nhanh.
Chú của Lương Thiệu Văn cùng những người khác vẫn còn đang bày trí linh đường, thấy tôi đi xuống, sắc mặt ai nấy đều u ám, dường như tôi thật sự là cái loại tai hoạ khắc chết bố chồng vậy.
Lương Thiệu Văn đưa tôi sang phòng khách bên cạnh, tôi nhìn thấy mẹ chồng sắc mặt cũng rất u ám đang ngồi ở đó, không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ nhìn tôi rồi vẫy tay gọi: “Dư Tâm à, con lại đây.”
Trong lòng tôi rất bất an, ánh mắt của những người cô những người thím ở đó đều nhìn chòng chọc vào tôi, Lương Thiệu Văn kéo tôi lại, nắm chặt tay tôi, thậm chí còn muốn kéo tôi ra phía sau anh ấy, như thể đang cố gắng bảo vệ tôi vậy.
Tôi nghĩ đến chuyện đã xảy ra, muốn an ủi mẹ chồng một chút, vì vậy tôi cũng nắm chặt tay anh ấy, từ sau lưng Lương Thiệu Văn ló đầu ra, định mở miệng an ủi mẹ chồng.
Nhưng bà ấy lại trừng mắt nhìn Lương Thiệu Văn cười như không cười nói: “Thiệu Văn à, bố con chết rồi, con còn sợ ta ăn thịt Dư Tâm sao? Không dám để nó đến ngồi cạnh ta?”
Sắc mặt của những người họ hàng kia cũng trở nên tệ hơn, phía bên linh đường cũng truyền đến những tiếng đập gõ nặng nề.
Cơ thể của Lương Thiệu Văn chợt cứng đờ, anh chầm chậm buông tay tôi ra, nhìn tôi nói: “Đi đi.”
Bầu không khí có chút nghiêm trọng, nhưng tôi nghĩ xảy ra chuyện này thái độ của mọi người như vậy cũng phải thôi, tôi nhìn mẹ chồng gật đầu, bước đến ngồi xuống cạnh bà.
Còn chưa đợi tôi kịp ngồi xuống, mẹ chồng đã kéo tay tôi, giống như gấp gáp muốn tôi ngồi xuống nhanh hơn vậy.
Thế nhưng cùng lúc đó, tôi cảm thấy tay mình lành lạnh, thì ra mẹ chồng đã lấy ra một chiếc vòng ngọc kiểu cổ đeo vào tay tôi.
Chất liệu của chiếc vòng đó rất tốt, không phải là kiểu bề mặt bóng loáng đang thịnh hành bây giờ, mà được chạm trổ hoa văn rồng phượng, chỗ chạm khắc còn có chút màu vàng sậm, rõ ràng đã được khá nhiều năm tuổi.
“Để con chịu ấm ức rồi, chiếc vòng này là của tổ tiên nhà họ Lương truyền lại. Chuyện của bố chồng con, con cũng biết rồi, tối nay con một mình ở lại linh đường trông coi linh cữu cho ông ấy một đêm, sáng sớm mai thì không còn chuyện gì nữa.”Mẹ chồng còn rất tận tình vỗ vỗ vào tay tôi.
Đây là đang bắt tôi một mình trông coi linh cữu?
Vừa nãy lúc Lương Thiệu Văn nói chuyện này, tôi còn cho rằng là mọi người cùng nhau trông coi!
Tôi vội quay đầu nhìn Lương Thiệu Văn, thế nhưng anh ấy nhìn chiếc vòng trên cổ tay tôi, mặt mày xám xịt, trên cổ dần nổi gân xanh, dường như rất tức giận.
Đừng thấy nhà họ Lương trước giờ chỉ ở huyện nhỏ, thế nhưng nhà họ bao gồm hết cả khu vực đồi núi lân cận, trồng dược liệu, mở công ty dược phẩm.
Từ những năm đầu thời dân quốc đã rất giàu có rồi, của cải không thiếu, việc giáo dục con cháu cũng rất tốt, Lương Thiệu Văn tính tình điềm đạm lại lễ độ, chỉ là hơi bảo thủ một chút.
Yêu nhau hơn ba năm, có lúc tôi cũng ham muốn thể xác của anh ấy, anh ấy rõ ràng cũng nhịn không được, thế nhưng vẫn chưa từng đi đến bước cuối cùng, chỉ ôm tôi hôn rồi lại hôn, kiên trì không để chuyện đó xảy ra trước khi cưới.
Trước giờ tôi cũng chưa từng thấy anh nổi nóng, thế nhưng lần này ánh mắt anh rất hung hăng, giống như sắp giết người đến nơi vậy.
Dáng vẻ này khiến tôi có chút sợ hãi, cũng có chút kì quái, tôi khẽ gọi: “Thiệu Văn?”
Thế nhưng lúc anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ u ám, hình như còn có chút oán hận?
Tôi vốn cho rằng anh ấy cũng không đồng ý để tôi một mình trông coi linh cữu, thế nên tôi nháy mắt với anh, nghĩ rằng ít nhất anh ấy cũng sẽ ở lại trông coi cùng với tôi.
Nhưng tôi lại nghe Lương Thiệu Văn nói: “Chiếc vòng tay này không phải là thứ dành cho cô ấy đúng không?”
Câu nói này hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi, nhưng quả thật thứ vật gia truyền này quá đáng giá rồi, nghe ý Lương Thiệu Văn nói, chiếc vòng này chắc hẳn có lai lịch rất lớn.
Tôi vội vàng đứng dậy, muốn tháo chiếc vòng trên cổ tay ra trả lại cho mẹ chồng.
Tôi cũng muốn bàn bạc với Lương Thiệu Văn, ít nhất phải để anh ấy đưa ra đề nghị cùng tôi ở lại trông coi linh cữu.
Mặc dù tôi không sợ, thế nhưng để một người một mình trông coi linh cữu cả đêm, cũng có chút quá đáng mà.
Nhưng mẹ chồng lại đưa một tay ra ấn người tôi, nói chính xác hơn là ấn chiếc vòng vào lại cổ tay tôi, sau đó nói với Lương Thiệu Văn: “Bố con chết rồi, chiếc vòng tay này thuộc về Dư Tâm, mặc kệ con muốn hay không muốn, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Nói xong, mẹ chồng quay sang thím hai đang ngồi bên cạnh nói: “Thím đưa Dư Tâm đi thay đồ đi.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, vòng tay này thuộc về tôi với chuyện bố chồng mất có liên quan gì với nhau sao?
Lẽ nào chiếc vòng này là của bố chồng tôi?
“Mẹ!” Sắc mặt Lương Thiệu Văn trắng bệch, bước đến kéo tôi lại nói: “Ngày cưới là do mọi người chọn, mọi người nói sẽ không xảy ra chuyện, bọn con mới kết hôn, bây giờ xảy ra chuyện rồi, sao có thể trách Dư Tâm được chứ?”
Nghe những lời này, tôi cảm thấy hình như cái chết của bố chồng thật sự bởi vì do tôi đã gả vào nhà họ vậy.
Trong lòng tôi nhất thời cũng rất khó tiếp nhận, tôi quay đầu nhìn mẹ chồng, mở miệng nói thẳng: “Hay là, để con và Thiệu Văn cùng trông coi linh cữu đi.”
Bố chồng tôi mất vào ngày cưới, chuyện này đã xảy ra rồi, tôi cũng không thể tranh luận để họ tin rằng chuyện không liên quan gì đến tôi cả.
Những ngày tháng sau này còn phải sống cùng nhau, tôi không thể vừa mới kết hôn đã đắc tội với cả nhà chồng được.
Nhưng đám cưới là của tôi và Lương Thiệu Văn, không phải của một mình tôi, anh ấy cùng tôi trông coi linh cữu cũng là chuyện nên làm mà.
“Không được!” Kết quả cả Lương Thiệu Văn và mẹ chồng tôi đều đồng loạt hét lên.
Lương Thiệu Văn thậm chí còn hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn tôi nói: “Dư Tâm, em theo thím hai lên lầu thay quần áo đi, anh ở dưới này đợi em.”
Có điều tôi đã thay một bộ váy trơn dài rồi, còn thay cái gì nữa?
Nhưng thím hai lại cố nặn ra một nụ cười, kéo tôi ra ngoài, hơn nữa trong tay bà ấy còn cầm theo một cái vali cũ tối màu, có chút phong cách cổ xưa.
Bà ấy kéo tay tôi, lực kéo rất mạnh, tôi muốn gọi Lương Thiệu Văn, nhưng bà đã kéo tôi đi mất rồi.
Khi tôi đi đến cầu thang, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hình như mặt của Lương Thiệu Văn mang đầy vẻ trách cứ đang nhìn mẹ chồng tôi, còn những người trong nhà lúc nãy cùng bày trí linh đường ở nhà chính lúc này đều đã đi sang phòng khách cả rồi.
Linh đường đã được bày trí xong xuôi, tổng thể cũng không khác gì lúc bày trí đám cưới cho tôi và Lương Thiệu Văn cả, chỉ là không dán chữ hỉ, không treo lụa đỏ mà thay bằng lụa trắng mà thôi.
Trong lòng tôi có chút hiếu kì, tại sao những thứ đồ trong linh đường lại được chuẩn bị đầy đủ nhanh thế được.
Tôi quét mắt nhìn qua một cái, lại thấy thứ đặt trong linh đường không phải là di ảnh của bố chồng tôi, mà giống như là một bức tranh vẽ vậy.
Bức tranh đã có chút ố vàng, nhưng được đóng khung rất đẹp.
Trên ảnh có lẽ là một người thanh niên trẻ tuổi đội mũ nhũ vàng, bởi vì ngược sáng nên trông không được rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ có thể nhận ra được là một dáng vẻ rất đẹp.
Lúc tôi nhìn qua đó, cảm thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay dường như hơi siết chặt lại một chút, chạm vào da tay tôi còn mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng thím hai lại kéo tôi đi nhanh đến mức tôi hoàn toàn không có thời gian nhìn nó.
Vào đến phòng tân hôn, thím hai thuận tay đóng cửa lại, lúc thím mở vali ra, tôi mới phát hiện chiếc vòng ngọc mà mẹ chồng đeo vào tay tôi lúc này dường như vừa in với cỡ tay tôi, làm cách nào cũng không tháo ra được, tôi bôi một lớp kem dưỡng da vào tay cũng không tháo ra được, ngược lại còn làm cổ tay đỏ ửng lên.
Thím hai lấy từ trong vali ra một bộ váy rồng phượng truyền thống, không khác là mấy so với chiếc váy cưới mà tôi đã mặc, thế nhưng chiếc váy này lại có màu trắng, hơn nữa một bộ hoàn chỉnh có đến ba áo trong và ba áo ngoài.
Hơn nữa nó còn có thêm cả trang sức, tất cả đều được làm bằng bạc, ngọc, hoặc khảm trân châu.
Giá trị của bộ quần áo này, tôi không thể tưởng tượng được.
Nhưng chỉ là đi trông coi linh cữu thôi mà, dùng những thứ quý giá thế này…là để có chút cảm giác nghi lễ sao?
Những thứ này lại lấy từ đâu ra nữa vậy?
Tôi hỏi thím hai, nhưng thím chỉ nhìn tôi cười: “Đây là do tổ tiên của nhà họ Lương để lại, con đi rửa mặt trước đi, chuẩn bị thay quần áo nào.”
Tôi chỉ cảm thấy chuyện này rất kì lạ, mượn cớ muốn vào nhà vệ sinh, tôi liền đem theo điện thoại gọi cho mẹ mình.
Ý của nhà họ Lương là đợi tôi trông coi linh cữu xong đêm nay, ngày mai mới bắt đầu đăng cáo phó, thể nên chuyện này bố mẹ tôi hẳn là cũng chưa biết.
Mẹ tôi nghe xong cũng giật mình, tôi lại đem chuyện kì lạ đó nói lại với mẹ, mẹ tôi nghĩ một lúc rồi an ủi tôi: “Chuyện đã xảy ra rồi, sau này con và Lương Thiệu Văn muốn sống những ngày tháng tốt đẹp thì phải nghe theo quy tắc nhà họ. Không phải mẹ chồng con còn đặc biệt tặng cho con một chiếc vòng ngọc sao? Có lẽ người ta cũng biết con chịu ấm ức rồi, họ ghi nhớ ý tốt của con là được rồi.”
“Bố và em trai con vẫn chưa về đến nhà, để mẹ bảo họ lập tức quay lại, hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Cho dù đêm nay không được ở lại nhà họ Lương, cũng phải ở gần đó, bây giờ mẹ sẽ bắt xe đến chỗ con! Nếu như đêm nay con thấy sợ, cứ bảo Lương Thiệu Văn ở ngoài cửa với con.” Mẹ ra sức an ủi tôi.
Cuối cùng mẹ còn sợ tôi giận, bèn nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chịu chút ấm ức cũng là chuyện nên thôi mà, con đừng sợ hãi là được.”
Trái tim vốn đang thấp thỏm không yên của tôi cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Chỉ là nhìn thấy chiếc vòng dường như đang thu nhỏ lại, cảm giác cổ tay có chút lành lạnh.