Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62-2: Bắt lấy
Một tia sáng ở trên trời hiện ra, ánh sáng vàng ấy khiến những con quỷ dơi ngoài Hoa Điện đang chiến đấu với tướng quân và Đổng Du cũng phải co rúm thân thể lại gào thét rồi từ từ tan biến. Cánh cửa ngục mở ra, hai ba con chó canh giữ từ cửa ngục nhào ra cắn xé lấy những con quỷ dơi kia, yểm trợ cho sức trời.
Thẩm Dụ hoảng hốt muốn bỏ trốn, bởi vì lão biết lần này mình có muốn trốn cũng không trốn được. Thật không ngờ Thẩm Trúc Bạch có thể mạnh đến như vậy, trên có thiên binh, dưới có âm binh... Chừng đó thôi cũng biết được lần này Thẩm Dụ khó hòng mà lấy tay che trời.
Lão sợ hãi trùm khăn choàng lên quá đầu, vội vã muốn bỏ chạy.
" Yêu quái, còn dám bỏ trốn ư ?"
Một vị thiên binh dùng dây xích ném đến Thẩm Dụ khiến lão bị trói lại. Âm Binh cũng đi đến, lột bỏ miếng khăn choàng kia ra. Vanh vách đọc.
" Thẩm Dụ, đã sống gần được hai trăm năm nhờ hiến tế mạng của người khác. Cố ý dùng thuật để che mắt trời lại, tội của ngươi khi về địa phủ sẽ bị đày xuống tầng địa ngục thứ mười tám, vĩnh viễn chịu tội ở đó và sẽ không có cơ hội đầu thai"
" Không ! Ta là bất tử! Là bất tử, ta nhất định sẽ không xuống địa ngục đâu"
" Ngọc Hoàng đã đến!"
" Diêm Vương xuất hiện"
Trên trời dưới đất gì thì hai vị lớn nhất cũng đã xuất hiện, dù Thẩm Dụ có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không thoát được tội.
Ngọc Hoàng tên là Lãnh Thiên Phiên, em trai của Diêm Vương Lãnh Thiên Lăng, hai anh em vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi kẻ đang đứng đều phải quỳ rạp xuống cúi đầu kính nể.
Lãnh Thiên Lăng dẫn theo tiểu quỷ xuất hiện, Thiên Phiên vừa nhìn thấy đã vội nhận tội với anh trai.
" Xin lỗi anh trai, thân là Ngọc Hoàng nhưng em lại để xảy ra sơ xuất hơn mấy trăm năm nay. Khiến nhiều người phải chết oan, hiện tại đã bắt được kẻ chủ mưu. Hy vọng anh có thể giúp em trị tội xứng đáng"
Lãnh Thiên Lăng gật đầu, vung tay cho âm binh dẫn Thẩm Dụ đang gào thét điên loạn về xuống địa phủ. Đoạn bình thản nói với em trai mình.
" Thật ra lời nguyền này Thẩm Dụ có giao ước với giới quỷ tức là cha của Mộc Du, nếu không hóa giải được lời nguyền này thì Trạch Khiết Long và Thẩm Trúc Bạch cũng chết. Anh để bọn họ tự chiến đấu, kẻ có giao ước với quỷ đã thua rồi cho nên lời nguyền này cũng được phá giải. Xem ra tình hình cũng ổn rồi"
Cả hai cùng gật đầu, cùng định khen nhau vài tiếng thì Thẩm Trúc Bạch mở lời nói.
" Này! Có muốn khen hai không thì hai vị đợi tình thế nhẹ hơn một chút rồi khen nhau có được không ? Chồng tôi còn lơ lửng trên đó kìa. Bộ không thấy sao ?"
Lời Thẩm Trúc Bạch nói ra khiến cho hai vị lớn đều giật mình. Bọn họ giờ đây mới nhớ ra là Trạch Khiết Long vẫn còn đang treo mình dưới ánh trăng. Thiên Phiên vung tay một cái, thân xác của Khiết Long nhẹ nhàng đáp xuống.
Thẩm Trúc Bạch nhìn cơn đau từ mấy cái xương gãy của mình, cố gắng chống cây kiếm đi đến cạnh Trạch Khiết Long đang hôn mê.
Thoát khỏi sự khống chế của pháp thuật, Trạch Khiết Long cũng được an ổn trở về với thân xác của chính mình. Khuôn mặt anh bắt đầu có chút thay đổi, chững chạc và trưởng thành hơn lúc vừa nãy. Có lẽ khi sự sống trở lại, nhan sắc cũng theo đúng tuổi mà thay đổi.
Thẩm Trúc Bạch áp tai lên nghe nhịp tim của hắn, trái tim vẫn đập đều đặn như chưa có chuyện gì xảy ra. Thẩm Trúc Bạch quay đầu sang hỏi những kẻ ở xung quanh.
" Anh ấy sẽ không sao chứ ?"
Lãnh Thiên Phiên điềm tĩnh đáp.
" Về cơ bản thì đã an toàn, Khiết Long vẫn còn sống. Thân xác cũng đã được trở về. Chỉ có điều hồn khi rời xác quá lâu và sau khi nhập lại sẽ có vài người họ quên mất. Điều này thì người thân nên chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn."
Thẩm Trúc Bạch nghe đến đây thì giật mình, cậu hỏi.
" Anh ấy có quên tôi không ?"
Thiên Phiên lắc đầu đáp.
" Tôi không biết được, đến với nhau là do cái duyên. Tám mươi phần trăm mọi người khi nhập hồn về sẽ quên mất. Tôi không dám chắc được"
Thẩm Trúc Bạch cười nhẹ nhàng, cậu đặt đầu mình nằm xuống ngực của Trạch Khiết Long. Khóe miệng cười thanh thản nói.
" Không sao, cứ cho là anh ấy quên mất tôi đi. Tôi cũng sẽ không trách anh ấy. Ít ra...thời gian qua anh ấy cho tôi được một cuộc sống hạnh phúc, cho tôi được cảm giác cưng chiều. Có anh ấy tôi tự tin làm những điều mình thích. Nếu anh ấy quên tôi thì tôi sẽ theo đuổi lại anh ấy. Hơn nữa, tôi cũng đã giữ đúng lời hứa của mình"
Cậu hứa sẽ khiến Trạch Khiết Long trở về với thân xác của mình, cậu hứa được và cậu làm được. Anh sẽ không còn là một hồn ma quanh quẩn ở trần gian này nữa. Mọi người sẽ được gặp lại anh.
Hơi thở ấy, da thịt ấy, sự sống ấy đã trở về. Chỉ cần anh như thế, Thẩm Trúc Bạch đánh đổi nhiều chút cũng không sao.
Cậu nghe nhịp đậm ở tim anh, hạnh phúc nở nụ cười rồi sau đó dần dần ngất lịm đi.
Thẩm Dụ hoảng hốt muốn bỏ trốn, bởi vì lão biết lần này mình có muốn trốn cũng không trốn được. Thật không ngờ Thẩm Trúc Bạch có thể mạnh đến như vậy, trên có thiên binh, dưới có âm binh... Chừng đó thôi cũng biết được lần này Thẩm Dụ khó hòng mà lấy tay che trời.
Lão sợ hãi trùm khăn choàng lên quá đầu, vội vã muốn bỏ chạy.
" Yêu quái, còn dám bỏ trốn ư ?"
Một vị thiên binh dùng dây xích ném đến Thẩm Dụ khiến lão bị trói lại. Âm Binh cũng đi đến, lột bỏ miếng khăn choàng kia ra. Vanh vách đọc.
" Thẩm Dụ, đã sống gần được hai trăm năm nhờ hiến tế mạng của người khác. Cố ý dùng thuật để che mắt trời lại, tội của ngươi khi về địa phủ sẽ bị đày xuống tầng địa ngục thứ mười tám, vĩnh viễn chịu tội ở đó và sẽ không có cơ hội đầu thai"
" Không ! Ta là bất tử! Là bất tử, ta nhất định sẽ không xuống địa ngục đâu"
" Ngọc Hoàng đã đến!"
" Diêm Vương xuất hiện"
Trên trời dưới đất gì thì hai vị lớn nhất cũng đã xuất hiện, dù Thẩm Dụ có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không thoát được tội.
Ngọc Hoàng tên là Lãnh Thiên Phiên, em trai của Diêm Vương Lãnh Thiên Lăng, hai anh em vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi kẻ đang đứng đều phải quỳ rạp xuống cúi đầu kính nể.
Lãnh Thiên Lăng dẫn theo tiểu quỷ xuất hiện, Thiên Phiên vừa nhìn thấy đã vội nhận tội với anh trai.
" Xin lỗi anh trai, thân là Ngọc Hoàng nhưng em lại để xảy ra sơ xuất hơn mấy trăm năm nay. Khiến nhiều người phải chết oan, hiện tại đã bắt được kẻ chủ mưu. Hy vọng anh có thể giúp em trị tội xứng đáng"
Lãnh Thiên Lăng gật đầu, vung tay cho âm binh dẫn Thẩm Dụ đang gào thét điên loạn về xuống địa phủ. Đoạn bình thản nói với em trai mình.
" Thật ra lời nguyền này Thẩm Dụ có giao ước với giới quỷ tức là cha của Mộc Du, nếu không hóa giải được lời nguyền này thì Trạch Khiết Long và Thẩm Trúc Bạch cũng chết. Anh để bọn họ tự chiến đấu, kẻ có giao ước với quỷ đã thua rồi cho nên lời nguyền này cũng được phá giải. Xem ra tình hình cũng ổn rồi"
Cả hai cùng gật đầu, cùng định khen nhau vài tiếng thì Thẩm Trúc Bạch mở lời nói.
" Này! Có muốn khen hai không thì hai vị đợi tình thế nhẹ hơn một chút rồi khen nhau có được không ? Chồng tôi còn lơ lửng trên đó kìa. Bộ không thấy sao ?"
Lời Thẩm Trúc Bạch nói ra khiến cho hai vị lớn đều giật mình. Bọn họ giờ đây mới nhớ ra là Trạch Khiết Long vẫn còn đang treo mình dưới ánh trăng. Thiên Phiên vung tay một cái, thân xác của Khiết Long nhẹ nhàng đáp xuống.
Thẩm Trúc Bạch nhìn cơn đau từ mấy cái xương gãy của mình, cố gắng chống cây kiếm đi đến cạnh Trạch Khiết Long đang hôn mê.
Thoát khỏi sự khống chế của pháp thuật, Trạch Khiết Long cũng được an ổn trở về với thân xác của chính mình. Khuôn mặt anh bắt đầu có chút thay đổi, chững chạc và trưởng thành hơn lúc vừa nãy. Có lẽ khi sự sống trở lại, nhan sắc cũng theo đúng tuổi mà thay đổi.
Thẩm Trúc Bạch áp tai lên nghe nhịp tim của hắn, trái tim vẫn đập đều đặn như chưa có chuyện gì xảy ra. Thẩm Trúc Bạch quay đầu sang hỏi những kẻ ở xung quanh.
" Anh ấy sẽ không sao chứ ?"
Lãnh Thiên Phiên điềm tĩnh đáp.
" Về cơ bản thì đã an toàn, Khiết Long vẫn còn sống. Thân xác cũng đã được trở về. Chỉ có điều hồn khi rời xác quá lâu và sau khi nhập lại sẽ có vài người họ quên mất. Điều này thì người thân nên chuẩn bị tinh thần thì tốt hơn."
Thẩm Trúc Bạch nghe đến đây thì giật mình, cậu hỏi.
" Anh ấy có quên tôi không ?"
Thiên Phiên lắc đầu đáp.
" Tôi không biết được, đến với nhau là do cái duyên. Tám mươi phần trăm mọi người khi nhập hồn về sẽ quên mất. Tôi không dám chắc được"
Thẩm Trúc Bạch cười nhẹ nhàng, cậu đặt đầu mình nằm xuống ngực của Trạch Khiết Long. Khóe miệng cười thanh thản nói.
" Không sao, cứ cho là anh ấy quên mất tôi đi. Tôi cũng sẽ không trách anh ấy. Ít ra...thời gian qua anh ấy cho tôi được một cuộc sống hạnh phúc, cho tôi được cảm giác cưng chiều. Có anh ấy tôi tự tin làm những điều mình thích. Nếu anh ấy quên tôi thì tôi sẽ theo đuổi lại anh ấy. Hơn nữa, tôi cũng đã giữ đúng lời hứa của mình"
Cậu hứa sẽ khiến Trạch Khiết Long trở về với thân xác của mình, cậu hứa được và cậu làm được. Anh sẽ không còn là một hồn ma quanh quẩn ở trần gian này nữa. Mọi người sẽ được gặp lại anh.
Hơi thở ấy, da thịt ấy, sự sống ấy đã trở về. Chỉ cần anh như thế, Thẩm Trúc Bạch đánh đổi nhiều chút cũng không sao.
Cậu nghe nhịp đậm ở tim anh, hạnh phúc nở nụ cười rồi sau đó dần dần ngất lịm đi.