Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Tìm thấy rồi
Quãng đường đi đến Hoa Điện thật sự rất xa, xa đến độ Thẩm Trúc Bạch bắt đầu say xe, nôn mửa vào túi giấy vẫn chưa thấy đến nơi. Cậu cảm thấy trần gian này chính là đang đùa giỡn với cậu, kể cả đi xe của người chết cũng thành cậu thê thảm nhất.
Cậu cảm thấy bản thân như sắp chết đến nơi, chồng còn chưa cứu được thì mình đã như một con mực phơi khô. Trăm bề đường khổ.
Con ma tài xế vẫn lạng lách đách võng như một tay đua chuyên nghiệp, A Bối vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi ở trên xe. Không hề có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ có Thẩm Trúc Bạch là thản trời kêu đất.
" Đến...đến nơi chưa? Ọe..."
" Xuống xe! Mau cho tôi xuống xe... Ọe...ọe"
Thảm cảnh này đúng là đau khổ nhất trong cuộc đời Thẩm Trúc Bạch.
Con ma tài xế vẫn một mực phóng xe như điên, còn không quên an ủi Thẩm Trúc Bạch.
" Yên tâm đi, sắp đến nơi rồi... Ai da, trên xe chúng ta có bạn mới nữa sao ?"
Vừa nghe con ma kia nói có bạn mới đến Thẩm Trúc Bạch lập tức nghe mùi hôi thối như mùi của tử khí, mùi nồng nặc chèn ép xung quanh cậu. Thẩm Trúc Bạch mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy kẻ bên cạnh mình là Tam Tiết, bên phải thì là Đổng Du và Tử Giai.
Cậu giật mình dụi dụi mắt, sau đó bàng hoàng hỏi.
" Tam...Tam Tiết ư ?"
Nữ quỷ Tam Tiết liếc nhìn cậu, hai tay cô khoanh trước ngực tỏ vẻ cao ngạo nói .
" Không lẽ là con quỷ nào khác ?"
Thẩm Trúc Bạch nhìn Tam Tiết không rời mắt, nữ quỷ này sau khi về địa phủ trong có vẻ hiền lành hơn trước. Cô ấy khoác lên mình bộ váy trắng, mái tóc cũng được chải gọn gàng buộc đuôi ngựa ở phía sau, bộ dáng ghê rợn của một nữ quỷ chuyên hút sinh mạng người đã không còn nữa. Tam Tiết giờ đây trông hiền lành và già dặn hơn hẳn.
Thẩm Trúc Bạch nhìn nữ quỷ không rời mắt, còn kèm thêm một lời cảm thán.
" Cô...cô dạo này trông khác quá"
Nữ quỷ Tam Tiết nở nụ cười mãn nguyện, nghe được lời khen từ người khác khiến nữ quỷ này âm khí càng nhẹ đi. Thẩm Trúc Bạch lại hỏi.
" Làm sao cô lại xuất hiện ở đây ?"
Tam Tiết thu lại nụ cười, khuôn mặt trông có vẻ hằn hộc nhưng không hề ác ý đáp.
" Diêm Vương gọi tôi đến trợ giúp cậu. Còn nói nếu lần này thành công sẽ cho gia đình chúng tôi đầu thai vào kiếp khác, ba chúng tôi nhất định vẫn là một gia đình hạnh phúc. Không những có mình tôi đâu, cậu nhìn xem phía sau kìa. Chồng tôi cũng đi theo để giúp cậu đấy"
Thẩn Trúc Bạch dùng hết sức lực của mình quay đầu nhìn ra ở phía sau. Chỉ thấy có một đoàn binh mã cùng các binh lính thời xa xưa đang đuổi theo chiếc xe của bọn họ. Dẫn đầu là một vị tướng quân dũng mãnh, sau lưng vị tướng quân đấy còn đang bế một đứa bé đang ngủ say. Nhìn đến đấy cũng đủ biết đây chính là gia đình, một gia đình mà nữ quỷ Tam Tiết luôn mơ ước.
Thẩn Trúc Bạch dường như quên đi cơn say xe, trong lòng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Nữ quỷ Tam Tiết liếc nhìn ánh mắt phấn chấn của Thẩm Trúc Bạch, hạ giọng nhắc nhở.
" Hừ ! Viện minh cũng đến rồi đấy, cậu liệu mà giải quyết chuyện này cho tốt. Nếu không thằng thì bà đây sẽ ám cậu, lúc đi vệ sinh sẽ đeo bám cậu suốt thôi. Có nhớ chưa ?"
Thẩm Trúc Bạch ôm túi đồ, trong lòng thầm nghĩ.
" Ai...ai mà sợ cô chứ ? Tôi cũng là người đã trấn áp cô mà... Cô đừng có mà ăn nói lưu manh với tôi"
Nhưng mà dù sao Thẩm Trúc Bạch vẫn là nam nhân, không thể chấp nữ nhân được...đặc biệt là nữ nhân này còn biết ăn thịt người và đồ sống, cậu càng không nên chạm vào.
Thẩm Trúc Bạch không nói chuyện với Tam Tiết nữa mà lần này chuyển sang nhìn Đổng Du và Tử Giai, cậu chỉ tay về phía hai kẻ âm này hỏi.
" Còn các người ? Sao lại đến đây ?"
Đổng Du hất mặt, nghênh ngang nói.
" Anh là đại ca của em, anh đi đánh nhau không lẽ em không xuất hiện? Ai da! Đại ca đừng lo, Đổng Du này sẽ giúp anh. Còn Tử Giai đi theo chỉ để cỗ vũ thôi"
" Đúng....đúng...anh Bạch. Cố lên nhé, cố lên...nhất định phải cố lên"
Thẩm Trúc Bạch nhìn thấy giới âm chịu giúp đỡ mình, trong lòng cảm thấy có niềm tin hơn hết. Cậu gật đầu quyết tâm, trong lòng còn không quên tự nhủ.
" Trạch Khiết Long, anh nhất định không được bị gì đấy. Nếu không sẽ không còn ai đi nhậu với em đâu"
-----****-----
" Ngài" nào đó đứng trước bàn thờ ngũ tự, hai tay vút râu suy nghĩ. Tiếng xích sắt từ phía xa va đập vào nhau. Một con quỷ đỏ gầm gừ đứng trước cửa điện.
" Ngài" ấy xoay đầu, để lộ một khuôn mặt nửa bình thường nữa chỉ còn bộ xương trắng. " Ngài" ấy nhắm mắt hỏi.
" Bắt được rồi sao ? Mau mang hắn vào đây, gọi lũ quỷ đấy mang cái xác kia ra luôn"
Con quỷ đỏ nghe xong gầm gừ vài tiếng rồi bỏ đi. Bàn thờ ngũ tự bắt đầu xoay chuyển, hàng loạt tiếng xích sắt va chạm vào nhau. " Ngài" ấy đốt một nén nhang đốt vào trong lư hương, miệng lẩm bẩm..
" Cuối cùng ngày này cũng đến rồi"
Cậu cảm thấy bản thân như sắp chết đến nơi, chồng còn chưa cứu được thì mình đã như một con mực phơi khô. Trăm bề đường khổ.
Con ma tài xế vẫn lạng lách đách võng như một tay đua chuyên nghiệp, A Bối vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi ở trên xe. Không hề có dấu hiệu mệt mỏi, chỉ có Thẩm Trúc Bạch là thản trời kêu đất.
" Đến...đến nơi chưa? Ọe..."
" Xuống xe! Mau cho tôi xuống xe... Ọe...ọe"
Thảm cảnh này đúng là đau khổ nhất trong cuộc đời Thẩm Trúc Bạch.
Con ma tài xế vẫn một mực phóng xe như điên, còn không quên an ủi Thẩm Trúc Bạch.
" Yên tâm đi, sắp đến nơi rồi... Ai da, trên xe chúng ta có bạn mới nữa sao ?"
Vừa nghe con ma kia nói có bạn mới đến Thẩm Trúc Bạch lập tức nghe mùi hôi thối như mùi của tử khí, mùi nồng nặc chèn ép xung quanh cậu. Thẩm Trúc Bạch mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy kẻ bên cạnh mình là Tam Tiết, bên phải thì là Đổng Du và Tử Giai.
Cậu giật mình dụi dụi mắt, sau đó bàng hoàng hỏi.
" Tam...Tam Tiết ư ?"
Nữ quỷ Tam Tiết liếc nhìn cậu, hai tay cô khoanh trước ngực tỏ vẻ cao ngạo nói .
" Không lẽ là con quỷ nào khác ?"
Thẩm Trúc Bạch nhìn Tam Tiết không rời mắt, nữ quỷ này sau khi về địa phủ trong có vẻ hiền lành hơn trước. Cô ấy khoác lên mình bộ váy trắng, mái tóc cũng được chải gọn gàng buộc đuôi ngựa ở phía sau, bộ dáng ghê rợn của một nữ quỷ chuyên hút sinh mạng người đã không còn nữa. Tam Tiết giờ đây trông hiền lành và già dặn hơn hẳn.
Thẩm Trúc Bạch nhìn nữ quỷ không rời mắt, còn kèm thêm một lời cảm thán.
" Cô...cô dạo này trông khác quá"
Nữ quỷ Tam Tiết nở nụ cười mãn nguyện, nghe được lời khen từ người khác khiến nữ quỷ này âm khí càng nhẹ đi. Thẩm Trúc Bạch lại hỏi.
" Làm sao cô lại xuất hiện ở đây ?"
Tam Tiết thu lại nụ cười, khuôn mặt trông có vẻ hằn hộc nhưng không hề ác ý đáp.
" Diêm Vương gọi tôi đến trợ giúp cậu. Còn nói nếu lần này thành công sẽ cho gia đình chúng tôi đầu thai vào kiếp khác, ba chúng tôi nhất định vẫn là một gia đình hạnh phúc. Không những có mình tôi đâu, cậu nhìn xem phía sau kìa. Chồng tôi cũng đi theo để giúp cậu đấy"
Thẩn Trúc Bạch dùng hết sức lực của mình quay đầu nhìn ra ở phía sau. Chỉ thấy có một đoàn binh mã cùng các binh lính thời xa xưa đang đuổi theo chiếc xe của bọn họ. Dẫn đầu là một vị tướng quân dũng mãnh, sau lưng vị tướng quân đấy còn đang bế một đứa bé đang ngủ say. Nhìn đến đấy cũng đủ biết đây chính là gia đình, một gia đình mà nữ quỷ Tam Tiết luôn mơ ước.
Thẩn Trúc Bạch dường như quên đi cơn say xe, trong lòng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Nữ quỷ Tam Tiết liếc nhìn ánh mắt phấn chấn của Thẩm Trúc Bạch, hạ giọng nhắc nhở.
" Hừ ! Viện minh cũng đến rồi đấy, cậu liệu mà giải quyết chuyện này cho tốt. Nếu không thằng thì bà đây sẽ ám cậu, lúc đi vệ sinh sẽ đeo bám cậu suốt thôi. Có nhớ chưa ?"
Thẩm Trúc Bạch ôm túi đồ, trong lòng thầm nghĩ.
" Ai...ai mà sợ cô chứ ? Tôi cũng là người đã trấn áp cô mà... Cô đừng có mà ăn nói lưu manh với tôi"
Nhưng mà dù sao Thẩm Trúc Bạch vẫn là nam nhân, không thể chấp nữ nhân được...đặc biệt là nữ nhân này còn biết ăn thịt người và đồ sống, cậu càng không nên chạm vào.
Thẩm Trúc Bạch không nói chuyện với Tam Tiết nữa mà lần này chuyển sang nhìn Đổng Du và Tử Giai, cậu chỉ tay về phía hai kẻ âm này hỏi.
" Còn các người ? Sao lại đến đây ?"
Đổng Du hất mặt, nghênh ngang nói.
" Anh là đại ca của em, anh đi đánh nhau không lẽ em không xuất hiện? Ai da! Đại ca đừng lo, Đổng Du này sẽ giúp anh. Còn Tử Giai đi theo chỉ để cỗ vũ thôi"
" Đúng....đúng...anh Bạch. Cố lên nhé, cố lên...nhất định phải cố lên"
Thẩm Trúc Bạch nhìn thấy giới âm chịu giúp đỡ mình, trong lòng cảm thấy có niềm tin hơn hết. Cậu gật đầu quyết tâm, trong lòng còn không quên tự nhủ.
" Trạch Khiết Long, anh nhất định không được bị gì đấy. Nếu không sẽ không còn ai đi nhậu với em đâu"
-----****-----
" Ngài" nào đó đứng trước bàn thờ ngũ tự, hai tay vút râu suy nghĩ. Tiếng xích sắt từ phía xa va đập vào nhau. Một con quỷ đỏ gầm gừ đứng trước cửa điện.
" Ngài" ấy xoay đầu, để lộ một khuôn mặt nửa bình thường nữa chỉ còn bộ xương trắng. " Ngài" ấy nhắm mắt hỏi.
" Bắt được rồi sao ? Mau mang hắn vào đây, gọi lũ quỷ đấy mang cái xác kia ra luôn"
Con quỷ đỏ nghe xong gầm gừ vài tiếng rồi bỏ đi. Bàn thờ ngũ tự bắt đầu xoay chuyển, hàng loạt tiếng xích sắt va chạm vào nhau. " Ngài" ấy đốt một nén nhang đốt vào trong lư hương, miệng lẩm bẩm..
" Cuối cùng ngày này cũng đến rồi"