Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Thẩm Dụ
Thẩm Trúc Bạch theo lời chỉ dẫn của bác nông dân mà tìm đến nhà của vị pháp sư tên A Bối kia, ở nơi hoang vu hẻo lánh đất đá gồ ghề như thế này làm việc đi lại của Trúc Bạch gặp chút khó khăn.
Nhà dân ở đây cũng thưa thớt rất ít, vùng thôn quê này toát lên một màu ảm đảm rùng rợn đáng sợ. Cây cối khô cằn nằm san sát nhau, cái giếng ở giữa làng cũng đã cạn từ lâu. Trong giếng giờ đây chỉ còn vang lên tiếng cóc nhái kêu nhỏ.
Thẩm Trúc Bạch rõ ràng cảm nhận thấy mùi tử khí ở đây, ngôi làng này chắc chắn có ma quỷ... Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tuy rằng có tử khí nhưng lại không hề làm cậu khó chịu hay cảm nhận bất cứ sự nguy hiểm gì.
Mất tầm hai mươi phút sau cuối cùng cũng tìm được nhà bà A Bối. Ngôi nhà này đã mục nát rất nhiều rồi, đến cả cái cầu thang đi lên cũng đã bị gãy làm đôi. Mặc dù bây giờ là buổi sáng, nhưng trong nhà lại âm u đáng sợ... Vị tên A Bối cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy một cái bàn thờ nhỏ.
" Bà A Bối! Bà A Bối có ở nhà không ạ ?"
Thẩm Trúc Bạch tháo giày, gọi vội vào bên trong. Nhưng không ai đáp lại lời cậu, Thẩm Trúc Bạch cũng không muốn bỏ cuộc sớm. Cậu bước vào bên trong, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như sợ ngôi nhà gỗ này sẽ sập bất cứ lúc nào.
" Bà A Bối! Bà A Bối"
Tiếng gọi vang lên trong ngôi nhà cũ, xung quanh đều là những tấm bùa đã bị xé rách. Bàn thờ kia ánh lên ánh sáng hiu hắt, đến cả chủ nhân trong tấm ảnh là ai cậu cũng chưa thể thấy rõ được.
Thẩm Trúc Bạch định tiến đến xem khuôn mặt của người ở trên bàn thờ mà không hề hay biết có một cặp mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa cậu đã có thể thấy rõ được mặt của người kia, nhưng bỗng nhiên có một âm thanh sau lưng vang lên.
" Tìm ta có việc gì? "
Âm thanh ấy khàn đặc, nhưng giọng nói phát ra như thể đang bị ai bóp cổ vậy. Thẩm Trúc Bạch giật thót mình quay sang, một bà cụ tóc bạc trắng cả đầu rồi tinh rối mù như đã lâu chưa được chải tóc xuất hiện. Khuôn mặt bà gầy guộc đến nổi hai má cũng hóp vào, hai con mắt to tròn quá đáng, cái lưng cũng đã cong đi rất nhiều. Nhìn tổng thể thì không khác gì một xác chết khô biết đi.
A Bối chống gậy bước ra, Thẩm Trúc Bạch nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này cũng chỉ đành nuốt nước bọt rồi nói.
" Con...con được một người bạn ở trên mạng giới thiệu đến đây. Nghe nói bà biết rất nhiều chuyện tâm linh, có thể giải đáp giúp con một số chuyện được không ạ ?"
Bà lão A Bối trên mặt đốm đen chậm rãi ngồi lên chiếc ghế gỗ đen, sau đó phất tay nói.
" Đi đi, chuyện gì ta cũng không biết. Đừng hỏi ta"
Thẩm Trúc Bạch bị từ chối thẳng thừng cùng không hề nản lòng, cậu bước gần đến chỗ của A Bối, thành khẩn cầu giúp đỡ.
" A Bối, con biết bà hiểu biết rất nhiều. Có thể giúp con được không ? Con cần phải cứu chồng con"
A Bối vẫn lạnh nhạt hỏi.
" Chồng cậu thì liên quan gì đến ta ? Mau về đi"
Thẩm Trúc Bạch không từ bỏ, quyết tâm cầu xin.
" Con kết hôn với người âm hiện tại đã được một năm. Anh ấy cũng chưa hẳn là chết hoàn toàn mà thân xác đang bị một ai đó niêm giữ, chúng con không thể tìm ra được cái xác kia. Đã gần mười năm rồi, mãi mới có một chút tung tích về cái xác của anh ấy. Nó liên quan đến Hoa Điện, con chỉ xin bà hãy cho con biết Hoa Điện là gì, nằm ở đâu thôi. Có được không ?"
Thẩm Trúc Bạch thành khẩn cầu xin bà lão kia thật, A Bối vừa nghe đến Hoa Điện mắt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bà nhìn Thẩm Trúc Bạch rồi hỏi.
" Cậu tên gì ? Kết hôn với ai ? Được bao lâu rồi ?"
" Con tên Thẩm Bạch, kết hôn với người tên Trạch Khiết Long. Đã được một năm rồi"
Nghe đến đây, A Bối bỗng cười lớn. Còn nói không đầu không đuôi.
" Hóa ra là lời nguyền vẫn chưa được hóa giải à ? Hèn gì lão ta sợ hãi đến như thế ? Đáng đời lão lắm"
" A Bối... Bà đang nói đến ai vậy ?"
Thẩm Trúc Bạch nghi hoặc hỏi nhưng A Bối vẫn cứ cười. Tưởng chừng mọi chuyện đã bất lực thì bỗng nhiên bà ấy bật người dậy. Hai tay nắm lấy bả vai cậu, ánh mắt từ đen lấy chuyển sang trắng bệch không thấy trong mắt đâu. A Bối nói.
" Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày rằm. Cậu hiện tại hãy mau quay về bên chồng mình đi nếu không muốn chồng cậu đến cả hồn phách cũng tiêu tán. Hiện tại là thời cơ tốt nhất, cậu có thể hóa giải lời nguyền được hay không là quyết định vào thời gian này. Và đây cũng là lúc chồng cậu gặp nguy hiểm nhất. Hãy mau đi về đi, ta sẽ đi cùng cậu. Càng cận kề với cái chết, Hoa Điện cũng sẽ không là gì... Bọn chúng sẽ tự tìm đến hai người."
Thẩm Trúc Bạch còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì A Bối đã mặc bộ đồ pháp sư của mình vào. Sau đó bà lão kia nhanh chóng kéo cậu đi, miệng còn lẩm bẩm.
" Chúng ta đều bị hại, là do lão kia hại. Ta nhất quyết không để hắn tự tung tự tác nữa"
Nhà dân ở đây cũng thưa thớt rất ít, vùng thôn quê này toát lên một màu ảm đảm rùng rợn đáng sợ. Cây cối khô cằn nằm san sát nhau, cái giếng ở giữa làng cũng đã cạn từ lâu. Trong giếng giờ đây chỉ còn vang lên tiếng cóc nhái kêu nhỏ.
Thẩm Trúc Bạch rõ ràng cảm nhận thấy mùi tử khí ở đây, ngôi làng này chắc chắn có ma quỷ... Nhưng kỳ lạ ở chỗ, tuy rằng có tử khí nhưng lại không hề làm cậu khó chịu hay cảm nhận bất cứ sự nguy hiểm gì.
Mất tầm hai mươi phút sau cuối cùng cũng tìm được nhà bà A Bối. Ngôi nhà này đã mục nát rất nhiều rồi, đến cả cái cầu thang đi lên cũng đã bị gãy làm đôi. Mặc dù bây giờ là buổi sáng, nhưng trong nhà lại âm u đáng sợ... Vị tên A Bối cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy một cái bàn thờ nhỏ.
" Bà A Bối! Bà A Bối có ở nhà không ạ ?"
Thẩm Trúc Bạch tháo giày, gọi vội vào bên trong. Nhưng không ai đáp lại lời cậu, Thẩm Trúc Bạch cũng không muốn bỏ cuộc sớm. Cậu bước vào bên trong, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như sợ ngôi nhà gỗ này sẽ sập bất cứ lúc nào.
" Bà A Bối! Bà A Bối"
Tiếng gọi vang lên trong ngôi nhà cũ, xung quanh đều là những tấm bùa đã bị xé rách. Bàn thờ kia ánh lên ánh sáng hiu hắt, đến cả chủ nhân trong tấm ảnh là ai cậu cũng chưa thể thấy rõ được.
Thẩm Trúc Bạch định tiến đến xem khuôn mặt của người ở trên bàn thờ mà không hề hay biết có một cặp mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa cậu đã có thể thấy rõ được mặt của người kia, nhưng bỗng nhiên có một âm thanh sau lưng vang lên.
" Tìm ta có việc gì? "
Âm thanh ấy khàn đặc, nhưng giọng nói phát ra như thể đang bị ai bóp cổ vậy. Thẩm Trúc Bạch giật thót mình quay sang, một bà cụ tóc bạc trắng cả đầu rồi tinh rối mù như đã lâu chưa được chải tóc xuất hiện. Khuôn mặt bà gầy guộc đến nổi hai má cũng hóp vào, hai con mắt to tròn quá đáng, cái lưng cũng đã cong đi rất nhiều. Nhìn tổng thể thì không khác gì một xác chết khô biết đi.
A Bối chống gậy bước ra, Thẩm Trúc Bạch nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ này cũng chỉ đành nuốt nước bọt rồi nói.
" Con...con được một người bạn ở trên mạng giới thiệu đến đây. Nghe nói bà biết rất nhiều chuyện tâm linh, có thể giải đáp giúp con một số chuyện được không ạ ?"
Bà lão A Bối trên mặt đốm đen chậm rãi ngồi lên chiếc ghế gỗ đen, sau đó phất tay nói.
" Đi đi, chuyện gì ta cũng không biết. Đừng hỏi ta"
Thẩm Trúc Bạch bị từ chối thẳng thừng cùng không hề nản lòng, cậu bước gần đến chỗ của A Bối, thành khẩn cầu giúp đỡ.
" A Bối, con biết bà hiểu biết rất nhiều. Có thể giúp con được không ? Con cần phải cứu chồng con"
A Bối vẫn lạnh nhạt hỏi.
" Chồng cậu thì liên quan gì đến ta ? Mau về đi"
Thẩm Trúc Bạch không từ bỏ, quyết tâm cầu xin.
" Con kết hôn với người âm hiện tại đã được một năm. Anh ấy cũng chưa hẳn là chết hoàn toàn mà thân xác đang bị một ai đó niêm giữ, chúng con không thể tìm ra được cái xác kia. Đã gần mười năm rồi, mãi mới có một chút tung tích về cái xác của anh ấy. Nó liên quan đến Hoa Điện, con chỉ xin bà hãy cho con biết Hoa Điện là gì, nằm ở đâu thôi. Có được không ?"
Thẩm Trúc Bạch thành khẩn cầu xin bà lão kia thật, A Bối vừa nghe đến Hoa Điện mắt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bà nhìn Thẩm Trúc Bạch rồi hỏi.
" Cậu tên gì ? Kết hôn với ai ? Được bao lâu rồi ?"
" Con tên Thẩm Bạch, kết hôn với người tên Trạch Khiết Long. Đã được một năm rồi"
Nghe đến đây, A Bối bỗng cười lớn. Còn nói không đầu không đuôi.
" Hóa ra là lời nguyền vẫn chưa được hóa giải à ? Hèn gì lão ta sợ hãi đến như thế ? Đáng đời lão lắm"
" A Bối... Bà đang nói đến ai vậy ?"
Thẩm Trúc Bạch nghi hoặc hỏi nhưng A Bối vẫn cứ cười. Tưởng chừng mọi chuyện đã bất lực thì bỗng nhiên bà ấy bật người dậy. Hai tay nắm lấy bả vai cậu, ánh mắt từ đen lấy chuyển sang trắng bệch không thấy trong mắt đâu. A Bối nói.
" Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày rằm. Cậu hiện tại hãy mau quay về bên chồng mình đi nếu không muốn chồng cậu đến cả hồn phách cũng tiêu tán. Hiện tại là thời cơ tốt nhất, cậu có thể hóa giải lời nguyền được hay không là quyết định vào thời gian này. Và đây cũng là lúc chồng cậu gặp nguy hiểm nhất. Hãy mau đi về đi, ta sẽ đi cùng cậu. Càng cận kề với cái chết, Hoa Điện cũng sẽ không là gì... Bọn chúng sẽ tự tìm đến hai người."
Thẩm Trúc Bạch còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì A Bối đã mặc bộ đồ pháp sư của mình vào. Sau đó bà lão kia nhanh chóng kéo cậu đi, miệng còn lẩm bẩm.
" Chúng ta đều bị hại, là do lão kia hại. Ta nhất quyết không để hắn tự tung tự tác nữa"