Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Triệu tập âm binh cứu Khiết Long
Thẩm Trúc Bạch rơi vào mê man. Trạch Khiết Long lẫn Đổng Du đều bị Tam Tiết khống chế.... Thật sự, con quỷ này quá mạnh rồi.
" Hết thật...hết thật rồi ! Cậu sẽ chết sao ? Cậu cũng sẽ trở thành hồn ma sao?"
Nội tâm của Thẩm Trúc Bạch bắt đầu gào thét trong tìm thức, nó tự hỏi rồi tự trả lời. Chẳng ai hay Thẩm Trúc Bạch vẫn còn gượng dậy nổi hay không, nhưng mà...tâm trí cậu vẫn luôn thôi thúc cái mạng yếu ớt kia.
" Cậu chết rồi vậy cha mẹ sẽ như thế nào ? Cậu còn chưa báo hiếu được cho bọn họ cơ mà. Nhưng mà hóa ma rồi chẳng phải sẽ được ở bên cạnh Khiết Long sao ? Như thế chẳng phải có thể cùng anh ta bay lượn khắp nơi sao ?"
Phần chết trong cậu dần chiếm ưu thế, nó muốn cậu buông bỏ đi cái mạng sống yếu ớt này. Nó muốn cậu không thể gượng dậy được, để rồi linh hồn bay lên cao, thân thể trở về cát bụi.
Chỉ là....bông nhiên trí não cậu sực nhớ đến một chuyện.
" Khiết Long đang gặp nguy hiểm. Nếu xảy ra chuyện anh ấy sẽ hồn phi phách tán. Không thể cứu chữa được nữa! Không được, không được... Không thể như thế được."
Tâm trí của cậu bắt đầu kêu gào. Cậu muốn sống, muốn sống để về với cha mẹ. Cậu muốn sống để cứu Khiết Long, nhưng mà....cậu phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, trong tìm thức của cậu tìm lại được một đoạn kí ức cũ. Chẳng hiểu tại sao ngay tại lúc cấp bách này kí ức cũ lại hiện về. Một Thẩm Trúc Bạch tám tuổi ôm cây kiếm gỗ đến chỗ cha cậu, miệng lặp đi lặp lại một cái gì đó.
" Trời đất dung hòa, quỷ dữ lộng hành. Khấn xin Diêm Vương mở cửa ngục cho âm binh lên ứng cứu"
Cậu hồn nhiên mang cây kiếm gỗ đến trước mặt cha, ngây thơ hỏi.
" Cha ơi... cái con vừa đọc có nghĩa là gì ạ ? Tại sao câu này lại dán quanh nhà của mình ?"
Cha của đặt tách trà xuống, lấy đi cây kiếm gỗ trong tay cậu. Không nói gì quá nhiều, chỉ đáp vài cậu.
" Cái này là do ông nội con để lại. Ngụ ý nếu sau này gặp phải quỷ dữ mà pháp sư không đánh được thì niệm thần chú, sau đó dùng mũi cây kiếm gỗ chạm nhẹ xuống đất rồi đọc thần chú kia lên. Âm binh dưới địa phủ sẽ nghe được mà lên ứng cứu"
Sau đó, nụ cười của cha cậu tắt dần. Thay vào đó là mảng đen u tối trong tìm thức. Đại não của Thẩm Trúc Bạch kêu lên.
" Bạch! Mau dậy thôi. Khiết Long vì bảo vệ cậu mà sắp chết đến nơi rồi. Mau dậy đi thôi"
Tất cả đều quay trở về, pháp lực triệu tập âm binh cũng đã có. Thẩm Trúc Bạch dần dần mở mắt.
Các khớp xương ở sau vai dường như đã muốn vỡ vụn, cậu nhìn thấy cây kiếm gỗ ở trước mặt mình không xa. Chỉ có điều, toàn thân thể hiện tại của cậu chỗ nào cũng đều đau cả. Không còn sức mà đứng lên huống hồ gì cầm kiếm.
Nhưng cậu thấy Trạch Khiết Long và Đổng Du đang thê thảm, bản thân liền cố gắng lết đến cầm cây kiếm. Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cố cầm chắc nó trong tay.
Cậu theo như trong kí ức, chậm chầm quỳ gối. Sau lưng đã đau nhức đến độ không chịu được, nhưng Thẩm Trúc Bạch không khóc. Cậu quỳ trên mặt đất, dùng mũi kiếm để xuống đất. Bắt đầu gọi âm binh.
" Trời đất dung hòa, quỷ dữ lộng hành. Khấn xin Diêm Vương mở cửa ngục cho âm binh lên ứng cứu"
Lời vừa dứt, một chữ Ngục to dài hiện trên mặt đất, từ trong lòng đất chui lên những đầu trâu mặt người tay cần đao, có kẻ thì cầm chùy gai. Ai nấy cũng to gấp mười lần Thẩm Trúc Bạch.
Tam Tiết vừa thấy đám đầu trâu mặt ngựa thì vội run sợ thả Trạch Khiết Long và Đồng Du ra toang bỏ chạy.
Nào ngờ, một âm binh mặt trâu đã nhanh tay cầm cây chùy trong tay đánh lìa chân của Tam Tiết. Vì không thể khôi phục được nữ quỷ nhanh chóng gào lên đau đớn.
Thẩm Trúc Bạch lần đầu tiên thấy được âm binh hai mắt cũng mở to. Cậu cố gắng nói.
" Mau...mau cứu Khiết Long, mau cứu chồng tôi đi mà"
Bỗng nhiên một bàn tay lạnh đặt lên vai cậu, ám khí từ đằng sau lưng phát ra. Mùi ám khí này mạnh đến nổi Thẩm Trúc Bạch chỉ mới ngửi một lần mà máu mũi lẫn máu miệng đều phun ra.
Cậu quay sang, thấy một chàng trai mang vẻ mặt ngây thơ. Mắt đỏ nhưng có hai sừng quỷ trên đầu, tà khí nồng nặc phát ra đang đứng cạnh một người đàn ông đẹp trai nhưng pháp lực lại không phải tà khí mà chính là tiên khí. Nét mặt người đàn ông nghiêm nghị nhưng vẫn nắm chặt tay cậu trai kia. Cậu trai kia thì lại cười tươi nói.
" Yên tâm đi, Mộc Du và Thiên Lăng sẽ không để chồng cậu chết đâu. Địa Phủ đến rồi đây"
" Hết thật...hết thật rồi ! Cậu sẽ chết sao ? Cậu cũng sẽ trở thành hồn ma sao?"
Nội tâm của Thẩm Trúc Bạch bắt đầu gào thét trong tìm thức, nó tự hỏi rồi tự trả lời. Chẳng ai hay Thẩm Trúc Bạch vẫn còn gượng dậy nổi hay không, nhưng mà...tâm trí cậu vẫn luôn thôi thúc cái mạng yếu ớt kia.
" Cậu chết rồi vậy cha mẹ sẽ như thế nào ? Cậu còn chưa báo hiếu được cho bọn họ cơ mà. Nhưng mà hóa ma rồi chẳng phải sẽ được ở bên cạnh Khiết Long sao ? Như thế chẳng phải có thể cùng anh ta bay lượn khắp nơi sao ?"
Phần chết trong cậu dần chiếm ưu thế, nó muốn cậu buông bỏ đi cái mạng sống yếu ớt này. Nó muốn cậu không thể gượng dậy được, để rồi linh hồn bay lên cao, thân thể trở về cát bụi.
Chỉ là....bông nhiên trí não cậu sực nhớ đến một chuyện.
" Khiết Long đang gặp nguy hiểm. Nếu xảy ra chuyện anh ấy sẽ hồn phi phách tán. Không thể cứu chữa được nữa! Không được, không được... Không thể như thế được."
Tâm trí của cậu bắt đầu kêu gào. Cậu muốn sống, muốn sống để về với cha mẹ. Cậu muốn sống để cứu Khiết Long, nhưng mà....cậu phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, trong tìm thức của cậu tìm lại được một đoạn kí ức cũ. Chẳng hiểu tại sao ngay tại lúc cấp bách này kí ức cũ lại hiện về. Một Thẩm Trúc Bạch tám tuổi ôm cây kiếm gỗ đến chỗ cha cậu, miệng lặp đi lặp lại một cái gì đó.
" Trời đất dung hòa, quỷ dữ lộng hành. Khấn xin Diêm Vương mở cửa ngục cho âm binh lên ứng cứu"
Cậu hồn nhiên mang cây kiếm gỗ đến trước mặt cha, ngây thơ hỏi.
" Cha ơi... cái con vừa đọc có nghĩa là gì ạ ? Tại sao câu này lại dán quanh nhà của mình ?"
Cha của đặt tách trà xuống, lấy đi cây kiếm gỗ trong tay cậu. Không nói gì quá nhiều, chỉ đáp vài cậu.
" Cái này là do ông nội con để lại. Ngụ ý nếu sau này gặp phải quỷ dữ mà pháp sư không đánh được thì niệm thần chú, sau đó dùng mũi cây kiếm gỗ chạm nhẹ xuống đất rồi đọc thần chú kia lên. Âm binh dưới địa phủ sẽ nghe được mà lên ứng cứu"
Sau đó, nụ cười của cha cậu tắt dần. Thay vào đó là mảng đen u tối trong tìm thức. Đại não của Thẩm Trúc Bạch kêu lên.
" Bạch! Mau dậy thôi. Khiết Long vì bảo vệ cậu mà sắp chết đến nơi rồi. Mau dậy đi thôi"
Tất cả đều quay trở về, pháp lực triệu tập âm binh cũng đã có. Thẩm Trúc Bạch dần dần mở mắt.
Các khớp xương ở sau vai dường như đã muốn vỡ vụn, cậu nhìn thấy cây kiếm gỗ ở trước mặt mình không xa. Chỉ có điều, toàn thân thể hiện tại của cậu chỗ nào cũng đều đau cả. Không còn sức mà đứng lên huống hồ gì cầm kiếm.
Nhưng cậu thấy Trạch Khiết Long và Đổng Du đang thê thảm, bản thân liền cố gắng lết đến cầm cây kiếm. Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhịn đau, cố cầm chắc nó trong tay.
Cậu theo như trong kí ức, chậm chầm quỳ gối. Sau lưng đã đau nhức đến độ không chịu được, nhưng Thẩm Trúc Bạch không khóc. Cậu quỳ trên mặt đất, dùng mũi kiếm để xuống đất. Bắt đầu gọi âm binh.
" Trời đất dung hòa, quỷ dữ lộng hành. Khấn xin Diêm Vương mở cửa ngục cho âm binh lên ứng cứu"
Lời vừa dứt, một chữ Ngục to dài hiện trên mặt đất, từ trong lòng đất chui lên những đầu trâu mặt người tay cần đao, có kẻ thì cầm chùy gai. Ai nấy cũng to gấp mười lần Thẩm Trúc Bạch.
Tam Tiết vừa thấy đám đầu trâu mặt ngựa thì vội run sợ thả Trạch Khiết Long và Đồng Du ra toang bỏ chạy.
Nào ngờ, một âm binh mặt trâu đã nhanh tay cầm cây chùy trong tay đánh lìa chân của Tam Tiết. Vì không thể khôi phục được nữ quỷ nhanh chóng gào lên đau đớn.
Thẩm Trúc Bạch lần đầu tiên thấy được âm binh hai mắt cũng mở to. Cậu cố gắng nói.
" Mau...mau cứu Khiết Long, mau cứu chồng tôi đi mà"
Bỗng nhiên một bàn tay lạnh đặt lên vai cậu, ám khí từ đằng sau lưng phát ra. Mùi ám khí này mạnh đến nổi Thẩm Trúc Bạch chỉ mới ngửi một lần mà máu mũi lẫn máu miệng đều phun ra.
Cậu quay sang, thấy một chàng trai mang vẻ mặt ngây thơ. Mắt đỏ nhưng có hai sừng quỷ trên đầu, tà khí nồng nặc phát ra đang đứng cạnh một người đàn ông đẹp trai nhưng pháp lực lại không phải tà khí mà chính là tiên khí. Nét mặt người đàn ông nghiêm nghị nhưng vẫn nắm chặt tay cậu trai kia. Cậu trai kia thì lại cười tươi nói.
" Yên tâm đi, Mộc Du và Thiên Lăng sẽ không để chồng cậu chết đâu. Địa Phủ đến rồi đây"