Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Nữ quỷ Tam Tiết
Bị Trạch Khiết Long hối thúc, Thẩm Trúc Bạch vội đứng lên. Nhưng nhìn con quỷ đang lơ lửng ở phía trước, cậu lại chùn bước. Cả mặt đều xám tro.
Trạch Khiết Long quay đầu sang, khó hiểu hỏi.
" Cậu làm sao vậy ?"
Thẩm Trúc Bạch cúi mặt, hai chân run run nói.
" Tôi...tôi không thể bắt quỷ, tôi không đi đâu"
Lời vừa dứt, Trạch Khiết Long quay đầu lại. Đi đến trấn an cậu.
" Làm sao thế hả? Cậu là con cháu của Ngũ đại pháp sư mà. Cứ đi đi, linh lực cậu chắc chắn mạnh như ông nội cậu vậy"
Thẩm Trúc Bạch lắc đầu, rụt chân đáp.
" Không! Ông nội tôi là thầy pháp lâu đời. Còn tôi là nhân viên quèn chỉ biết đánh máy tính. Nếu để tôi đi bắt ma...tôi làm sao bắt được?"
Thẩm Trúc Bạch thầm kêu khổ, bỗng nhiên...mùi ám khí xung quanh kia càng nồng đầm. Nữ quỷ đó không bay nữa mà chuyển sang lướt trên mặt đất, tấm váy rách bươm của nữ quỷ kéo lê trên con đường nhỏ. Nội tạng thối rửa dài thòng lòi hẳn ra ngoài cũng đung đưa trong không trung.
Mùi tử thi càng lúc càng nồng đậm, hai mắt của nữ quỷ máu chảy càng lúc càng nhiều. Tiếng the thé vang lên trong đêm.
Thẩm Trúc Bạch sợ đến nổi muốn khóc, cậu nép sau lưng của Trạch Khiết Long. Liên tục lắc đầu.
" Tôi ...tôi không đi đâu, nữ quỷ kia vừa hôi vừa thối. Tử khí lại còn nồng đậm như vậy. Chắc là mạnh lắm, tôi làm sao địch lại được kia chứ ? Anh bị điên à ? Lỡ vào đó, cô ta bẻ cổ tôi luôn thì sao ?"
Thẩm Trúc Bạch vừa nói xong, nữ quỷ bỗng nhiên đi ngang qua chỗ cậu. Chỉ cách tầm năm bước nữa thôi thì nó sẽ nhìn qua con hẻm phía cạnh đó... Lúc đó, Thẩm Trúc Bạch chết chắc.
Trạch Khiết Long ra hiệu cho Thẩm Trúc Bạch lui vào trong, cậu làm theo lời hắn...nhẹ nhàng tiến vào góc sâu trong con hẻm.
Nữ quỷ kia bỗng dưng dừng lại ở ngay con hẻm, cô ả ngồi xuống... Cả khuôn mặt lém lem máu mang ý cười tà ác.
Mùi tử thi hôi thối, nữ quỷ Tam Tiết ngồi thụp xuống. Con chuột cống vừa chạy ngang qua bị bàn tay thối rửa của Tam Tiết tóm chặt lấy, con chuột vừa kêu lên một tiếng " chít" rồi im lặng hẳn.
Nửa thân nó đứt lìa ra,phần thân ở dưới của con chuột có hai cái chân đang vẫy đạp trong tuyệt vọng. Máu tươi chảy xối xả trên tay Tam Tiết, nửa phần trên bị cắn đứt bầy nhầy không lành lặn được chút nào.
Nửa phần đầu của con chuột được Tam Tiết bỏ vài miệng nhai ngon lành, âm thanh của tiếng xương vỡ vụn vang rôm rốp trong không trung của khoảng trời đêm tĩnh lặng.
Khuôn miệng của Tam Tiết đầy máu, nữ quỷ sau khi nhai nuốt nửa phần con chuột sống thì bỏ luôn phần còn lại. Được ăn thịt sống thỏa thích, nữ quỷ cười ha hả... Âm thanh như tiếng thét lại giống như tiếng khóc than. Không hề có một âm thanh nào giống một điệu cười cả.
Bỗng nhiên, Thẩm Trúc Bạch thấy bụng mình nổi lên một cuộn sóng, cơ bụng co thắt lại làm cậu buồn nôn.
Nữ quỷ đó lướt đi, hướng thẳng nhà bác Đa mà tiến tới. Miệng lầm bầm vài câu. Cái gì mà.
" Đừng hòng ta cho các người sống yên, hắc bạch vô thường hay địa phủ cũng đừng mong bắt ta!"
Tam Tiết lướt đi nhanh, mùi tử thi càng lúc càng nhẹ hơn. Trạch Khiết Long hối thúc.
" Trúc Bạch... Mau đi thôi, cậu còn chờ cái gì nữa?"
Thẩm Trúc Bạch lui người, đầu lắc nguầy nguậy đáp.
" Không, tôi không làm được. Nữ quỷ đó tàn ác như thế. Cô ả sẽ giết tôi mất, tôi không đi...không đi đâu"
Thẩm Trúc Bạch khóc nức nở, liên tục không muốn đi. Trạch Khiết Long hết cách, đành dùng chiêu phủ đầu.
" Thẩm Trúc Bạch à, chẳng phải vì cậu quá yếu đuối và không chịu cầu tiến cho nên bạn gái cậu mới bỏ à ? Đây là lúc cậu thể hiện, mặc dù không được ai công nhận nhưng cậu vẫn vượt qua thử thách của bản thân. Lúc đó cậu sẽ có đủ bản lãnh hơn nhiều đấy"
Thẩm Trúc Bạch chần chừ, vẫn còn sợ sệt nói.
" Nhưng...nhưng tôi sợ cô ả!"
Trạch Khiết Long cười cười xoa đầu cậu, hắn nhẹ trấn an.
" Ngoan đi, có tôi ở đây rồi. Lỡ như tôi hồn phi phách tán vẫn có thể cứu được cậu."
" Nhưng...."
" Nếu yếu đuối, bạn gái cũ sẽ khinh thường cậu đó..."
Thẩm Trúc Bạch vừa nghe đến đây, lòng hững hực niềm tin chiến thắng. Cậu cầm cây gậy gỗ trong tay, mặc áo pháp sư để làm mau. Sau đó dáng vẻ hiên ngang bước đi. Lòng thầm nghĩ.
" Cứ nghĩ nữ quỷ đó là bạn gái cũ, bắt được thì chém không tha"
Thế là, chàng trai chưa hưởng hết cái thanh xuân đã bắt đầu hành nghề thầy pháp.
Thẩm Trúc Bạch và Trạch Khiết Long vừa rời đi, một cái thùng rác ở gần đó mở nắp. Hai cái đầu một nam một nữ nhô lên.
Cả hai nhìn nhau, giọng nam hỏi.
" Sao không ở nhà để cha mẹ thắp hương cho. Đến đây làm gì ?"
Giọng nữ khẽ đáp.
" Tôi đến xem anh Thẩm tiêu diệt quỷ nữ kia! Còn anh, hôm nay không đi ăn hiếp mấy con ma khác à ?"
Cái giọng nam lại cất lên, nhanh chóng trả lời.
" Đại ca của tôi đi diệt quỷ, tôi phải xem anh ấy mới được. Để lỡ có gì, tôi còn bảo vệ anh ấy"
Sau đó, cả hai nhìn nhau... Rồi vội hối thúc.
" Đổng Du, anh mạnh hơn tôi. Mau nhảy lò cò lén theo sau họ trước đi"
Đổng Du mở nắp thùng rác rồi bước ra, sau đó khinh thường đáp.
" Ma nữ nhát gan Tử Giai này thế mà cũng đòi đi theo. Mau lên, đi theo sau lưng tôi... Nếu không mất dấu của họ"
Thế là, một quỷ một ma cứ lén lén lút lút đi theo hai kẻ ở phía trước... Cùng nhau đi bắt Tam Tiết.
Trạch Khiết Long quay đầu sang, khó hiểu hỏi.
" Cậu làm sao vậy ?"
Thẩm Trúc Bạch cúi mặt, hai chân run run nói.
" Tôi...tôi không thể bắt quỷ, tôi không đi đâu"
Lời vừa dứt, Trạch Khiết Long quay đầu lại. Đi đến trấn an cậu.
" Làm sao thế hả? Cậu là con cháu của Ngũ đại pháp sư mà. Cứ đi đi, linh lực cậu chắc chắn mạnh như ông nội cậu vậy"
Thẩm Trúc Bạch lắc đầu, rụt chân đáp.
" Không! Ông nội tôi là thầy pháp lâu đời. Còn tôi là nhân viên quèn chỉ biết đánh máy tính. Nếu để tôi đi bắt ma...tôi làm sao bắt được?"
Thẩm Trúc Bạch thầm kêu khổ, bỗng nhiên...mùi ám khí xung quanh kia càng nồng đầm. Nữ quỷ đó không bay nữa mà chuyển sang lướt trên mặt đất, tấm váy rách bươm của nữ quỷ kéo lê trên con đường nhỏ. Nội tạng thối rửa dài thòng lòi hẳn ra ngoài cũng đung đưa trong không trung.
Mùi tử thi càng lúc càng nồng đậm, hai mắt của nữ quỷ máu chảy càng lúc càng nhiều. Tiếng the thé vang lên trong đêm.
Thẩm Trúc Bạch sợ đến nổi muốn khóc, cậu nép sau lưng của Trạch Khiết Long. Liên tục lắc đầu.
" Tôi ...tôi không đi đâu, nữ quỷ kia vừa hôi vừa thối. Tử khí lại còn nồng đậm như vậy. Chắc là mạnh lắm, tôi làm sao địch lại được kia chứ ? Anh bị điên à ? Lỡ vào đó, cô ta bẻ cổ tôi luôn thì sao ?"
Thẩm Trúc Bạch vừa nói xong, nữ quỷ bỗng nhiên đi ngang qua chỗ cậu. Chỉ cách tầm năm bước nữa thôi thì nó sẽ nhìn qua con hẻm phía cạnh đó... Lúc đó, Thẩm Trúc Bạch chết chắc.
Trạch Khiết Long ra hiệu cho Thẩm Trúc Bạch lui vào trong, cậu làm theo lời hắn...nhẹ nhàng tiến vào góc sâu trong con hẻm.
Nữ quỷ kia bỗng dưng dừng lại ở ngay con hẻm, cô ả ngồi xuống... Cả khuôn mặt lém lem máu mang ý cười tà ác.
Mùi tử thi hôi thối, nữ quỷ Tam Tiết ngồi thụp xuống. Con chuột cống vừa chạy ngang qua bị bàn tay thối rửa của Tam Tiết tóm chặt lấy, con chuột vừa kêu lên một tiếng " chít" rồi im lặng hẳn.
Nửa thân nó đứt lìa ra,phần thân ở dưới của con chuột có hai cái chân đang vẫy đạp trong tuyệt vọng. Máu tươi chảy xối xả trên tay Tam Tiết, nửa phần trên bị cắn đứt bầy nhầy không lành lặn được chút nào.
Nửa phần đầu của con chuột được Tam Tiết bỏ vài miệng nhai ngon lành, âm thanh của tiếng xương vỡ vụn vang rôm rốp trong không trung của khoảng trời đêm tĩnh lặng.
Khuôn miệng của Tam Tiết đầy máu, nữ quỷ sau khi nhai nuốt nửa phần con chuột sống thì bỏ luôn phần còn lại. Được ăn thịt sống thỏa thích, nữ quỷ cười ha hả... Âm thanh như tiếng thét lại giống như tiếng khóc than. Không hề có một âm thanh nào giống một điệu cười cả.
Bỗng nhiên, Thẩm Trúc Bạch thấy bụng mình nổi lên một cuộn sóng, cơ bụng co thắt lại làm cậu buồn nôn.
Nữ quỷ đó lướt đi, hướng thẳng nhà bác Đa mà tiến tới. Miệng lầm bầm vài câu. Cái gì mà.
" Đừng hòng ta cho các người sống yên, hắc bạch vô thường hay địa phủ cũng đừng mong bắt ta!"
Tam Tiết lướt đi nhanh, mùi tử thi càng lúc càng nhẹ hơn. Trạch Khiết Long hối thúc.
" Trúc Bạch... Mau đi thôi, cậu còn chờ cái gì nữa?"
Thẩm Trúc Bạch lui người, đầu lắc nguầy nguậy đáp.
" Không, tôi không làm được. Nữ quỷ đó tàn ác như thế. Cô ả sẽ giết tôi mất, tôi không đi...không đi đâu"
Thẩm Trúc Bạch khóc nức nở, liên tục không muốn đi. Trạch Khiết Long hết cách, đành dùng chiêu phủ đầu.
" Thẩm Trúc Bạch à, chẳng phải vì cậu quá yếu đuối và không chịu cầu tiến cho nên bạn gái cậu mới bỏ à ? Đây là lúc cậu thể hiện, mặc dù không được ai công nhận nhưng cậu vẫn vượt qua thử thách của bản thân. Lúc đó cậu sẽ có đủ bản lãnh hơn nhiều đấy"
Thẩm Trúc Bạch chần chừ, vẫn còn sợ sệt nói.
" Nhưng...nhưng tôi sợ cô ả!"
Trạch Khiết Long cười cười xoa đầu cậu, hắn nhẹ trấn an.
" Ngoan đi, có tôi ở đây rồi. Lỡ như tôi hồn phi phách tán vẫn có thể cứu được cậu."
" Nhưng...."
" Nếu yếu đuối, bạn gái cũ sẽ khinh thường cậu đó..."
Thẩm Trúc Bạch vừa nghe đến đây, lòng hững hực niềm tin chiến thắng. Cậu cầm cây gậy gỗ trong tay, mặc áo pháp sư để làm mau. Sau đó dáng vẻ hiên ngang bước đi. Lòng thầm nghĩ.
" Cứ nghĩ nữ quỷ đó là bạn gái cũ, bắt được thì chém không tha"
Thế là, chàng trai chưa hưởng hết cái thanh xuân đã bắt đầu hành nghề thầy pháp.
Thẩm Trúc Bạch và Trạch Khiết Long vừa rời đi, một cái thùng rác ở gần đó mở nắp. Hai cái đầu một nam một nữ nhô lên.
Cả hai nhìn nhau, giọng nam hỏi.
" Sao không ở nhà để cha mẹ thắp hương cho. Đến đây làm gì ?"
Giọng nữ khẽ đáp.
" Tôi đến xem anh Thẩm tiêu diệt quỷ nữ kia! Còn anh, hôm nay không đi ăn hiếp mấy con ma khác à ?"
Cái giọng nam lại cất lên, nhanh chóng trả lời.
" Đại ca của tôi đi diệt quỷ, tôi phải xem anh ấy mới được. Để lỡ có gì, tôi còn bảo vệ anh ấy"
Sau đó, cả hai nhìn nhau... Rồi vội hối thúc.
" Đổng Du, anh mạnh hơn tôi. Mau nhảy lò cò lén theo sau họ trước đi"
Đổng Du mở nắp thùng rác rồi bước ra, sau đó khinh thường đáp.
" Ma nữ nhát gan Tử Giai này thế mà cũng đòi đi theo. Mau lên, đi theo sau lưng tôi... Nếu không mất dấu của họ"
Thế là, một quỷ một ma cứ lén lén lút lút đi theo hai kẻ ở phía trước... Cùng nhau đi bắt Tam Tiết.