Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Nam Gia mất ngủ đến quá nửa đêm, hôm sau trời vừa sáng là đã tỉnh.
Không liên lạc với trợ lý Hứa, tự gọi xe về, cũng không dò la tin tức của Châu Liêm Nguyệt.
Tiếp sau đây cô còn có công việc, chị Quan bảo cô đi thử vai.
Studio Nam Gia, nếu nhìn vào cơ cấu cổ phần thì rất khó tìm ra được Châu Liêm Nguyệt, chỉ có người trong giới mới biết ngọn ngành.
Ở studio, ngoại trừ chị Quan thì còn có một cổ đông khác, nhưng chỉ là người thay mặt Châu Liêm Nguyệt, thân phận sạch sẽ đến mức chẳng đào bới ra được gì.
Việc đầu tư của Châu Liêm Nguyệt vào ngành giải trí không thông qua quỹ đầu tư của anh, mà là lập riêng một công ty chuyên về văn hóa, công ty đó do người khác đứng tên nắm cổ phần, vả lại cũng không có liên đới gì về quyền nắm cổ phần với studio.
Đương nhiên Nam Gia không cảm thấy như vậy là bảo vệ cô, mà là Châu Liêm Nguyệt đang tự bảo vệ mình.
Công ty văn hóa đó đầu tư vào bộ phim “Chim sẻ xám” của đạo diễn lừng danh Hà Nột, thế nên lấy được một suất thử vai nhân vật nữ chính cho Nam Gia.
Châu Liêm Nguyệt không phải là nhà đầu tư lớn nhất… Không phải là không đầu tư nổi, mà là tính giá trị không cao, bởi Hà Nột có nhà sản xuất hợp tác cố định, cũng có một nhóm diễn viên thân thiết.
Chị Quan bảo Nam Gia đi thử xem, thành công thì tốt, mà không thành công cũng không lỗ, coi như mở mang kiến thức. Dù sao thì chí ít cũng sẽ nhận được vai nữ ba, trong hợp đồng đã ghi rõ.
Dạo gần đây, Nam Gia vẫn tập trung nghiên cứu kịch bản.
Nhưng sau khi xem hết kịch bản, vai khiến cô cảm thấy hứng thú lại không phải nữ chính, mà là nữ hai.
Ngày thử vai, sau khi gặp đạo diễn Hà Nột, Nam Gia đã cảm thấy cơ hội không lớn rồi.
Rõ ràng Hà Nột nghiêng về phía ảnh hậu do một tay ông ta bồi dưỡng hơn. Vị ảnh hậu kia họ Lương, tên Lương Tư Nguyệt, là nhà đầu tư lớn nhất, cũng là vợ của nhà sản xuất bộ phim này.
Nếu muốn tận dụng quan hệ, thì cô thua xa vị nữ minh tinh này.
Lương Tư Nguyệt diễn nhân vật nữ chính, Nam Gia hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Chị ấy có xuất thân từ thần tượng, khởi điểm thấp hơn người khác, nhưng lại dùng thành tích từng bước đánh bay những lời chỉ trích, hai mươi bảy tuổi đã trở thành ảnh hậu.
Trái lại, bản thân mình, hai mươi sáu tuổi mới chính thức vào nghề.
Thử vai xong, Nam Gia không lập tức rời đi, cô đứng bên ngoài phòng họp, chờ cho các diễn viên đến thử vai chính phỏng vấn xong, cô lại đi vào.
Hà Nột giở CV, ngẩng đầu quan sát cô một lát rồi hỏi: “Không phải cô vừa thử vai nữ chính đấy ư?”
“Đúng vậy, đạo diễn Hà, nhưng tôi cảm thấy vai nữ hai ngoài tôi ra thì không thể là ai được nữa.”
Có lẽ mọi người đã lâu lắm rồi không thấy kiểu tự ứng cử cũ kỹ như vậy, ai nấy đều sửng sốt.
Nam Gia không quan tâm, chỉ tự mình mới có thể giành lấy cơ hội cho mình.
Hà Nột là người rất trọng nhân tài, ông ấy cười hỏi: “Thế thì diễn thử một đoạn đi.”. Ông ấy mở kịch bản, chọn bừa một cảnh.
Nam Gia đã thuộc lời thoại từ trước rồi, bảo diễn liền diễn, gần như không chút do dự, chỉ cần một giây đã có thể vào vai.
Thật ra khi diễn xong, cô cũng không rõ mình diễn có được hay không nữa, đầu óc hơi trống rỗng.
Hà Nột lại yêu cầu cô giải thích nhân vật, cô trả lời rành rọt từng điều một.
Hà Nột gật gật đầu, “Hiểu rồi.”, ông gập lại bản CV của cô, “Nam Gia đúng không? Tôi sẽ cân nhắc ý của cô. Cứ về chờ tin đi.”
Trước kia Nam Gia từng tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn, với cô, câu nói này về cơ bản là đồng nghĩa với việc không có vai.
Thật ra cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao cũng đã cố hết sức rồi.
Cô nhặt cái túi ở dưới đất lên, mỉm cười cúi đầu chào Hà Nột và nhân viên đoàn phim rồi rời đi.
***
Bộ phim thứ nhất của Nam Gia còn chưa lên sóng, bộ thứ hai thì đang chờ thông báo, trong khoảng thời gian như thế này, rất khó để có một lịch trình làm việc nào cụ thể.
Những lúc nhàn rỗi, cô lại đến rạp hát hỗ trợ Trần Điền Điền, Đinh Trình Đông mặc kệ “người ngoài” như cô, cũng không can thiệp vào.
Gần đêm Giáng Sinh, rốt cuộc Nam Gia cũng nhận được tin từ Châu Liêm Nguyệt.
Tác phong của anh trước sau như một, không bao giờ nói cho cô biết cô phải làm gì, cho xe đến thẳng cổng tiểu khu đón cô đi.
Chiếc xe hôm nay không phải là xe Châu Liêm Nguyệt thường dùng, mà là một chiếc MPV rất rộng rãi.
Nam Gia mặc một cây phong cách Y2K, áo khoác lông đen, chân váy da cắt xẻ bất quy tắc, boots da đế bằng, quanh hông quấn sợi dây xích kim loại, mái tóc xoăn buộc đuôi ngựa, cô đeo một cặp kính mắt lớn màu đỏ nhạt, vừa ngầu vừa khác lạ, hệt như mô phỏng một rô-bốt nữ sát thủ.
Lúc cô mở cửa, một mùi nước hoa rất đậm cuộn vào trong xe, là hỗn hợp nóng bỏng hoang dại của bạch đậu khấu, hồ tiêu và hoa ngải tiên.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, quả thật anh không hiểu được phong cách thời trang biến hóa khôn lường của cô, nhưng không thể phủ nhận là cô rất biết cách ăn vận, mỗi lần một phong cách, phù hợp với một đặc điểm nào đó trong con người cô.
Lên xe, cô cởi bỏ áo khoác, bên trong là một chiếc áo len đen cao cổ, khoét rỗng ở cầu vai.
Cô quay đầu nhìn anh, cười bảo: “Đúng là lâu lắm rồi anh không liên lạc với em. Em còn tưởng là em bị sa thải rồi chứ.”
Châu Liêm Nguyệt hỏi bằng giọng bình thản, “Hôm đấy em add Wechat của tôi là để làm gì?”
“Để có thể nhắn tin với anh bất cứ lúc nào.”
Châu Liêm Nguyệt dửng dưng, “Em thích thì cứ gửi đi.”
“Anh có trả lời không?”
“Xem tâm trạng.”
Nam Gia cười, thấy xe đã khởi động, cô hỏi: “Đi đâu vậy? Hình như đây là lần đầu tiên anh tìm em vào buổi sáng.”
“Giao cho em hôm nay đi dạo phố với Châu Hy.”
Xe không đi về phía khu thương mại, mà đổi hướng về Tây Sơn. Cuối cùng tiến vào một khu biệt thự, dừng trước một căn biệt thự màu trắng.
Châu Liêm Nguyệt bảo cô chờ trong xe, còn anh thì đi xuống.
Nam Gia không muốn phiền toái, nên không hề nhìn về phía căn nhà.
Không lâu sau, Châu Liêm Nguyệt dắt Châu Hy đi ra, theo sau còn có chị Chân, bảo mẫu của nhà họ Châu.
Chị Chân ngồi ở hàng ghế trước, không gian phía sau thừa sức cho ba người ngồi.
Gặp lại Nam Gia, Châu Hy rất hưng phấn, nắm chặt lấy tay cô và cười nói: “Lâu quá rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Em muốn chị đi dạo phố với em lâu rồi, nhưng dạo trước anh em cứ bận suốt, không có thời gian sắp xếp.”
Nam Gia chỉ cười.
Đi dạo phố mà còn phải đợi Châu Liêm Nguyệt sắp xếp, thật ra cô ít nhiều đồng cảm với Châu Hy.
Châu Hy hỏi cô: “Hôm nay chị mặc kiểu quần áo gì thế?”
Nam Gia miêu tả một lượt, “Có tưởng tượng được không?”
“Được chứ. Em mua quần áo toàn phải dựa vào miêu tả của người khác. Nhưng mà em nghi ngờ là mấy chị gái bán hàng nói dối em để thúc đẩy tiêu thụ.”
Nam Gia cười: “Xinh xắn như em, mặc gì cũng đẹp hết.”
Châu Hy nghiêng người sang một bên, “Vậy chị cảm thấy, em hợp với phong cách nào?”
Nam Gia nghiêm túc ngắm cô ấy, “Em có mặc đồ của Miu Miu không? Chị thấy rất hợp với em. Phong cách tương tự cũng có thể thử xem.”
Châu Hy quay sang phía Châu Liêm Nguyệt, “Nghe thấy chưa?”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, rồi dặn dò tài xế.
Châu Hy lại nói tiếp: “Nhưng mà thật ra em không thích đi mua đồ ở mấy quầy thương hiệu, nhiều lúc nhân viên bán hàng nhiệt tình thái quá. Kiểu nhiệt tình dối trá đấy làm em thấy hơi không thoải mái.”
Nam Gia nói: “Chị quen mấy người bạn, họ thành lập thương hiệu riêng, cũng mở cửa hàng offline, nếu như em muốn, chị có thể dẫn em đến đấy xem.”
Lúc nói những lời này, cô không nhìn Châu Liêm Nguyệt, chỉ sợ ánh mắt của anh lại chứa vẻ dò xét.
“Được đấy! Dù sao hôm nay cũng có nguyên một ngày.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ đưa hai người họ đến cửa hàng đầu tiên, sau đó có việc nên đi trước.
Đến bốn rưỡi chiều, công việc đã gần xong, anh gọi cho tài xế hỏi thăm, ai ngờ nguyên nửa ngày hai cô nàng đi hết hai trung tâm thương mại, hiện giờ đang ở trong cửa hàng của bạn Nam Gia. Sức chiến đấu khi đi mua sắm của phụ nữ thật sự quá đáng sợ.
Châu Liêm Nguyệt đến thẳng đó tìm người.
Cửa tiệm không mở tại trung tâm của khu thương mại, cả người và xe đều tương đối ít.
Đẩy cửa vào bên trong, không có quá nhiều khách, một nhân viên cửa hàng ra hỏi thăm, Châu Liêm Nguyệt chỉ nói mình đến tìm người. Anh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bóng dáng Nam Gia và Châu Hy ở gần phòng thử đồ.
Anh đi vào, cũng không lên tiếng mà chỉ ngồi xuống chiếc sô pha ở bên cạnh.
Nam Gia đang ngồi xổm dưới đất, vừa cài cúc tay áo cho Châu Hy vừa miêu tả kiểu dáng của chiếc váy này cho cô ấy nghe, tỉ mỉ đến cả từng nếp gấp.
Cài xong, Nam Gia đứng dậy rồi hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Mặc vào có dễ chịu không? Có chỗ nào bị bó quá hay bị vải cạ vào da không?”
Châu Hy lắc đầu, lại hỏi cô: “Nhìn đẹp không chị?”
“Đẹp. Giống Alice ở xứ sở thần tiên. Em rất hợp với kiểu váy theo phong cách cổ tích như thế này đấy.”
“Chị đưa tay cho em đi.”
Nam Gia đưa tay ra.
Châu Hy nắm lấy, cười bảo: “Chắc là chị không nói dối em đâu.”
Nam Gia cũng cười: “Nắm tay thôi mà có thể phát hiện nói dối hay không à?”
“Lúc nói dối chị sẽ khác, cử chỉ và hơi thở đều sẽ để lộ ra.”
“Nếu như chị nói, chị sẽ không lừa em, em có tin không?”
Châu Hy cười, “Bởi vì em không nhìn thấy à?”
“Phải. Nói thế hy vọng là em không buồn. Chị cảm thấy nếu như lừa em, thật sự là không công bằng với em.”
“Né tránh sự thật khách quan mới làm em buồn. Đáng tiếc là có rất nhiều người không hiểu được điều này.”
Châu Liêm Nguyệt vẫn ngồi đó, không lên tiếng quấy rầy.
Anh đã quên mất lần cuối cùng Châu Hy vui vẻ như vậy là khi nào rồi.
Mà kiểu vui vẻ này không hề pha lẫn cái gọi là vì muốn anh yên lòng nên không thể không hiểu chuyện.
Nam Gia lấy điện thoại ra, đang định chụp cho Châu Hy một kiểu ảnh thì bỗng liếc qua gương, thoáng khựng lại.
Châu Hy không bỏ qua chút trầm mặc kỳ lạ này, cô hỏi: “Sao thế?”
Nam Gia cười bảo: “Châu tổng đến rồi.”
“À, thế thì tốt rồi, bắt anh ấy thanh toán.”
Người dẫn họ đi xem đồ là chủ cửa hàng, cũng là bạn của Nam Gia. Cô ấy đi tới hỏi họ muốn lấy cái nào.
Đại tiểu thư lắm tiền nhiều của, mà dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, thế nên cô cười nói: “Lấy hết những bộ em đã thử mà Nam Gia bảo đẹp.”
Cô cất cao giọng, như cố tình để Châu Liêm Nguyệt nghe thấy.
Châu Liêm Nguyệt cười, lấy ví ra, cầm thẻ đưa cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng đưa hết chỗ quần áo đã đóng gói cùng với hóa đơn và thẻ cho Châu Liêm Nguyệt. Châu Liêm Nguyệt không nhận, chỉ khẽ hất cằm về phía Nam Gia, ra hiệu cho chủ cửa hàng đưa cho cô.
Nam Gia không nói gì, chỉ nhìn Châu Liêm Nguyệt một cái rồi nhận luôn.
Những túi quần áo đã đóng gói, Châu Liêm Nguyệt xách hết.
Đến lúc lên xe mới phát hiện ra trên ghế chất đầy túi lớn túi nhỏ, quần áo, túi xách, giày dép, đồ trang sức… thứ gì cũng có, thậm chí còn có cả mấy chai tinh dầu tán hương.
Châu Liêm Nguyệt hỏi Châu Hy: “Của em hết à?”
“Đúng thế.”
“Biết mua thật.”
“Bằng không anh kiếm tiền làm gì?”
Châu Liêm Nguyệt bật cười.
Xe đi về phía nhà hàng, trên đường, Châu Hy cứ nắm tay Nam Gia trò chuyện suốt, toàn những chủ đề lặt vặt.
Đến nhà hàng, Châu Hy muốn đi rửa tay, Nam Gia cũng phải dắt cô ấy đi.
Thật giống đám nữ sinh trung học, đi vệ sinh cũng không chịu rời nhau.
Lúc chọn món, Châu Hy nói với Nam Gia: “Em thích nhà hàng này lắm, hồi còn bé, lúc vẫn nhìn thấy đã từng đến. Bao nhiêu năm rồi mà món ăn của họ vẫn giữ được mùi vị như thế.”
Nam Gia gập quyển thực đơn lại, cười bảo: “Vậy em chọn món hộ chị đi.”
“Chị tin khẩu vị của em à?”
“Đương nhiên.”
Đồ ăn được bưng lên, món nào Nam Gia cũng cực kỳ thích.
Châu Hy có vẻ còn hào hứng với đồ ăn ngon hơn.
Cô rất ít bạn, lại càng ít bạn có thể cùng đi dạo phố như những người bình thường, đừng nói là được một lần “đề xuất” thành công.
Ăn xong, Nam Gia lại dẫn Châu Hy đi mua trà sữa.
Đương nhiên Châu Liêm Nguyệt lười đi cùng, anh lên xe trước đợi hai cô nàng.
Nam Gia dắt Châu Hy, tập trung để ý xung quanh.
Chợt nghe thấy Châu Hy nói gì đó.
Cô không nghe rõ, phải quay đầu xích lại gần, “Hả? Em bảo gì? Vừa nãy chị không để ý.”
Châu Hy nói: “Em bảo là, hồi mười hai tuổi, suýt chút nữa thì em bị bắt cóc. Có người mua chuộc đầu bếp trong nhà, nếu chị Chân không phát hiện ra, có khi… Thế nên từ đấy trở đi, anh trai em cực kỳ đề phòng những người ở gần em. Em không nhìn thấy, năng lực tự vệ bằng không, 24 giờ phải có người ở bên cạnh. Nếu như em bị bắt cóc thì sẽ rất phiền phức, với anh trai em, với cả… một số người khác nữa.”
Nam Gia nói: “Có thể hiểu được.”
Châu Hy lại nói: “Mong là chị đừng trách anh ấy.”
Nam Gia cười.
Chẳng nói được mà cũng chẳng nói không, cô đã nhận lời với Châu Hy là không lừa cô ấy rồi.
Trên đường trở về, Châu Hy dần yên lặng lại.
Lúc về đến nhà, bao nhiêu hưng phấn của cô ấy trong suốt cả ngày hôm nay hầu như đã bay sạch.
Nam Gia hiểu tâm trạng này, chính là cảm giác hụt hẫng sau những phút vui vẻ.
Chị Chân xách hết đồ trong xe xuống, còn Châu Liêm Nguyệt thì đỡ Châu Hy xuống xe.
Châu Hy cầm cây gậy, ngoảnh mặt về phía Nam Gia rồi cười bảo: “Cảm ơn chị, hôm nay em rất vui.”
Nam Gia chợt nói: “Suýt nữa thì quên mất.”
“Dạ?”
Nam Gia lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi xách ra, kéo tay Châu Hy sang, đặt vào, “Không phải cái gì quý giá cả. Coi như quà Giáng Sinh nhé.”
“Dạ…”, Châu Hy “nhìn” cô, “Em không chuẩn bị cho chị rồi.”
Nam Gia cười, “Chị cũng có đặc biệt mua đâu. Lần trước đi dạo phố tiện thể thì mua thôi, vẫn cứ để trong túi suốt. Vừa sực nhớ ra.”
Châu Hy nắm lấy cái hộp, “… Em cảm ơn.”
“Không có gì.”, không nói lần sau lại đi dạo phố cùng cô ấy, bởi chuyện này không do cô quyết định.
Châu Liêm Nguyệt đưa Châu Hy đến cửa chính rồi dặn: “Vào rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh không vào ngồi một lúc à?”
“Nam Gia còn đang trên xe. Anh đưa cô ấy về.”
Châu Hy cười, “Thật à? Đưa chị ấy về ư?”
Châu Liêm Nguyệt cốc lên đầu cô một cái.
Châu Hy nghiêm túc nói: “Anh, chị ấy thật sự rất tốt.”
“Biết rồi.”, Châu Liêm Nguyệt nói, “Đi vào đi.”
“Tốt nhất là anh biết thật. Đừng để em lại nghe thấy anh nói lời chối tai nào với chị ấy đấy.”, Châu Hy cười, dùng gậy dò đường, chầm chậm đi vào nhà.
Châu Liêm Nguyệt trở lại xe.
Nam Gia đang gác hai tay lên khung cửa sổ xe hút thuốc, cảm giác Châu Liêm Nguyệt đang quan sát mình, cô quay đầu lại.
Anh không lên tiếng, cô đành phải cười hỏi: “Làm sao?”
Châu Liêm Nguyệt tóm cổ tay cô, “Xuống xe.”
Nam Gia bị anh kéo đến một bãi đỗ xe khác, ở đó có một chiếc G-Class.
Anh gọi điện, lát sau, chị Chân chạy từ trong nhà ra, đưa cho anh một cái chìa khóa xe.
Châu Liêm Nguyệt mở khóa xe, mở cửa ghế phó lái, sau đó vòng về bên ghế lái.
Nam Gia lên xe, thấy Châu Liêm Nguyệt cài dây an toàn, xem ra là định tự lái xe thật, cô bèn cười: “Anh như thế này làm em được chiều mà sợ đấy.”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững liếc cô một cái.
Xe chuyển bánh, Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, một tay để trên vô lăng.
Anh quay đầu nhìn cô rồi hỏi: “Đi cả một ngày trời, sao không mua cho mình ít đồ?”
Nam Gia cười đáp: “Cầm cả một cái thẻ của anh rồi còn gì, chưa đủ à?”
Những cuộc trò chuyện của họ luôn câu được câu chăng như vậy.
Châu Liêm Nguyệt hút thuốc, một lát sau mới lại lên tiếng: “Thấy hứng thú với vai nữ hai của “Chim sẻ xám” à?”
Cô không nói với anh, chắc chắn là chị Quan đã báo cáo rồi.
Nam Gia cười nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Em đi cùng Châu Hy không phải là vì muốn có được ưu đãi quá mức gì từ anh cả. Đây là việc thuộc trách nhiệm của em… Nói vậy cũng không đúng, cô bé rất đáng yêu, em đi cùng cô ấy cả ngày cũng vui lắm.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ hỏi cô: “Không muốn à?”
“Muốn. Em cũng biết anh rót thêm vốn đầu tư là chuyện quá dễ dàng, nhưng em vẫn mong là anh đừng can thiệp nhiều. Em thích nhân vật này, lại càng không muốn làm ảnh hưởng đến phán đoán của đạo diễn. Chị Quan nói hợp đồng giới hạn đến vai nữ ba, em cảm thấy vậy là đủ rồi. Nhân vật quan trọng vẫn nên để lại không gian cho đạo diễn tự lựa chọn đi. Sáng tác nghệ thuật vốn đã không dễ dàng gì rồi.”
Châu Liêm Nguyệt quay đầu lại nhìn cô.
Thật ra có lúc anh cảm thấy cô gái này rất toàn năng, nói thật nói dối nói nhăng nói cuội đều biết, thậm chí là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thời khắc chân thành như thế này thật sự rất hiếm thấy được, giống như đêm hôm đó, cô đốt tập kịch bản, dùng lửa châm thuốc.
Tựa như bóc vỏ hành tây.
Anh thật sự muốn xem, rốt cuộc khi bóc đến lớp cuối cùng, liệu cô có cho anh một điều bất ngờ hay không.
Nam Gia có cảm giác xe đang đi về phía ngoại thành, cứ nghĩ là tối muộn rồi mà anh còn muốn đến nhà ăn lạnh lẽo kia, chẳng hiểu sao dạ dày lại nhâm nhẩm đau.
Nhưng không phải, khi nhìn thấy cột mốc phân giới thì mới biết là đang vào núi.
Cô cũng không hỏi đi đâu làm gì, hiện giờ chỉ có thể đến đâu hay tới đó mà thôi.
Càng đi vào sâu bên trong càng thưa thớt xe cộ qua lại, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đi từ phía đối diện về. Về điểm này, Nam Gia cực kỳ khâm phục Châu Liêm Nguyệt, gặp phải người ý thức kém bật đèn pha chói mắt, là cô thì đã buông một câu “Tam Tự Kinh”[1] để hỏi thăm rồi, vậy mà anh lại vô cùng bình tĩnh.
[1] Lái đi của câu “Mẹ nhà mày!”
Trên núi cực kỳ yên tĩnh, Nam Gia nhìn ra bóng cây ngoài cửa sổ, không còn phân biệt được phương hướng nữa, cô liền cười: “Không phải là anh định giết người cướp của đấy chứ?”
Vậy mà Châu Liêm Nguyệt lại hùa theo câu nói đùa của cô, “Bán được mấy đồng?”
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự.
Nam Gia xuống xe, cái lạnh phả đến khiến cô rùng mình, trên núi lạnh hơn nhiều trong thành phố.
Châu Liêm Nguyệt đi tới, ôm eo cô, dẫn cô đi vào nhà.
Khóa mật mã, lúc anh ấn phím số, cô cố ý nhòm lại nhìn, nhưng anh chẳng nói gì cả mà mặc kệ cô.
Vào nhà, Châu Liêm Nguyệt ấn một nút công tắc tổng, toàn bộ đèn trong nhà đều được bật sáng lên.
Nam Gia phát hiện ra, bất kể bao nhiêu lần, khoảnh khắc sáng ngời như thế này vẫn luôn khiến lòng cô cuộn sóng.
Trong biệt thự không có ai, nhưng sạch sẽ tinh tươm, có lẽ là hằng ngày vẫn có người đến quét dọn.
Nam Gia hỏi: “Có thể tham quan một vòng không?”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Căn biệt thự được trang trí có phần giống với phong cách Wabi Sabi, nhưng xem ra vẫn ấm áp hơn, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, không có gì đặc biệt cả.
Bước lên tầng hai, có một căn thư phòng vô cùng rộng lớn, nguyên một mặt tường pha lê, bên dưới là cả một cánh rừng ngút ngàn, hướng tầm mắt ra xa hơn, chính là cảnh thành phố ngập trong biển đèn rực rỡ.
Điều đặc biệt hơn cả, ở phía đối diện bức tường pha lê kia là một cái lò sưởi được xây âm tường, mà còn là loại có thể đốt củi được thật.
Nam Gia bước đến ngắm nghía một lúc rồi hỏi: “Lò sưởi này có thể đốt được không?”
Châu Liêm Nguyệt nói: “Em đi tắm trước đi. Tôi gọi người đến nhóm củi.”
Rừng núi hoang vu, chẳng biết kiếm người ở đâu ra nữa.
Nhưng khi Nam Gia tắm xong rồi trở lại thư phòng, củi trong lò sưởi đã được đốt lên thật, ngọn lửa không lớn, nhưng lúc đến gần thì có thể cảm nhận được rõ ràng cái nóng rát trên làn da, thật sự khiến tâm trạng Nam Gia hưng phấn lên trong nháy mắt.
Không biết Châu Liêm Nguyệt đi đâu, anh không có trong thư phòng.
Ghế sô pha được kê rất gần lò sưởi, Nam Gia nhặt một cái gối ôm từ trên ghế, mang ra trước lò sưởi rồi ngồi xuống.
Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, Châu Liêm Nguyệt đi đến, trong tay cầm theo hai chai nước ngọt.
Hình như là đã được ướp lạnh, trên thân chai có giọt nước nhỏ xuống.
Châu Liêm Nguyệt đưa cho cô một chai, cô vừa đưa mắt nhìn liền sửng sốt, bởi đây chính là nhãn hiệu cô quảng cáo hồi mười chín tuổi.
Cô liếc nhìn Châu Liêm Nguyệt, nhưng anh vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm như vậy, cô không đoán được liệu đây có phải là cố ý hay không nữa.
Bên ánh lửa, màu của chai nước quýt càng trở nên kỳ ảo hơn.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, hạ tầm mắt.
Nam Gia uống một ngụm rồi ngây ngẩn nhìn chai nước ngọt, thoáng thất thần, ánh lửa bập bùng trong mắt cô, khiến người ta liên tưởng đến cảnh một khối băng trong suốt bị ánh nắng chiếu vào.
Trong lúc nhất thời, Châu Liêm Nguyệt cảm thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa.
Anh giơ tay, tóm cánh tay kéo cô lại.
Cô hoàn hồn quay sang nhìn.
Anh nắm tay cô, lấy đi chai nước ngọt trong tay cô.
Mà Nam Gia còn chưa hiểu ra làm sao đã bị lôi sang, quỳ gối bên cạnh chân anh.
Một giây sau, Châu Liêm Nguyệt giật phăng cổ áo choàng tắm của cô, chậm rãi đổ chai nước ngọt xuống.
Cô hoàn toàn ngây ngẩn.
Ngón tay Châu Liêm Nguyệt khum lại, bấu lấy bả vai cô, anh thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Nam Gia bị cái lạnh thấm qua da đến run rẩy, nhưng quá trình này không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc cái chai đã cạn sạch.
Mà chỉ trong nháy mắt, Châu Liêm Nguyệt bỗng dùng một tay kéo cô lên, ôm vào lòng, rồi anh cúi đầu, thưởng thức thứ nước ngọt mát lạnh. Cũng là thưởng thức cô.
***
Phút khởi đầu hoang đường, lại ôn tồn đến mức khiến Nam Gia có cảm giác như đang dần tiến vào một giấc mơ.
Có lẽ bởi bầu không khí ở đây quá tuyệt, cũng có lẽ bởi ngày hôm nay Châu Liêm Nguyệt dịu dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, cô biết, nhiều hơn là vì, Châu Liêm Nguyệt có một sự kiên nhẫn vô cùng tận, trong suốt quá trình, anh không ngừng dùng ngôn từ, dùng những hành động chậm rãi mà dịu dàng để nói với cô rằng, thả lỏng, thả lỏng.
Đến cuối cùng, Nam Gia đã hoàn toàn mất đi sự căng thẳng và sợ hãi, chỉ còn lại bản năng nguyên sơ, còn lại nỗi khát khao mà chính cô cũng không thể tin nổi.
Mà Châu Liêm Nguyệt dường như còn hiểu mỗi một thay đổi dù nhỏ nhất rõ ràng hơn cả cô.
Anh nhìn cô, gỡ kính xuống, quẳng sang một bên, đưa tay ôm cô mỗi lúc một chặt.
Cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Và cả cảm giác thành tựu đã ăn sâu vào máu thịt.
Điểm mấu chốt của trò chơi đã vượt qua được, trong khoảnh khắc ấy, Châu Liêm Nguyệt cảm thấy sự kiên nhẫn của anh hoàn toàn đáng giá.
Củi trong lò sưởi vang lên những tiếng lốp đốp, còn có cả âm thanh từ xa vọng lại, đến từ bên ngoài lớp tường pha lê, hình như là tiếng gió thổi xào xạc qua rừng cây, tịch liêu mà chẳng thể nắm giữ.
Nam Gia mở mắt, mượn ánh lửa trong lò sưởi để nhìn đôi mắt Châu Liêm Nguyệt.
Thì ra, khi tháo kính xuống, anh là như vậy.
Không còn vẻ lạnh lùng, chỉ còn vẻ trầm mặc, mà khi nhuốm màu dụ.c vọng thì cũng sẽ lăn tăn gợn sóng.
Gần như xuất phát từ bản năng, cô ngẩng đầu lên, đưa lưỡi muốn chạm vào mắt anh.
Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt lại theo phản xạ, nên thứ cô chạm phải là mí mắt anh.
Mềm mại, mỏng manh.
Thế nhưng, anh không bao giờ để cô có cơ hội “đánh lén”. Anh giơ tay tóm lấy cánh tay cô, ghì xuống bên hông, một tay khác che mắt cô lại.
Đôi mắt bị che lại, hết thảy đều biến thành hư không.
Điều còn sót lại cũng chỉ có anh.
Chân thực tồn tại bên trong cô.
Kết thúc, điều Nam Gia làm đầu tiên là với lấy chai nước ngọt còn lại, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Châu Liêm Nguyệt đeo kính lên, nhặt cái quần dài rơi dưới đất, móc ra bao thuốc và cái bật lửa.
Anh châm thuốc, ngậm vào miệng, làm cô cũng muốn tới ké cẩm.
Lần này thậm chí còn chẳng cần lên tiếng hỏi xin, cô chỉ cười, cầm luôn vào đầu lọc rồi giật ra.
Cô nhả ra một vòng khói mỏng, toàn thân ướt đẫm, từ tóc đến làn da, và cả đôi mắt đang nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt nghĩ cô muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ nhìn anh, không hề nói một câu nào.
Cuối cùng, cô lấy điếu thuốc xuống, nhét lại vào miệng anh rồi bảo: “Em đi tắm đây.”
Châu Liêm Nguyệt bỗng giơ chân chặn, cô dừng lại.
Anh cười, cắn điếu thuốc, đưa tay bế thốc cô lên, “Tắ.m chung.”
***
Lúc Nam Gia trở lại trước lò sưởi, đã là bốn mươi phút sau.
Cả người sạch sẽ nhưng rã rời, trên da không còn mồ hôi và nước quýt dinh dính nữa, chỉ còn cảm giác bỏng rát do bị lửa hun.
Không hiểu sao cô lại say mê cảm giác này, cứ ngồi đó bất động.
Châu Liêm Nguyệt mặc áo choàng tắm, đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Im lặng một lát, Nam Gia nghiêng đầu, ngả lên vai anh rồi cười hỏi: “Cố tình phải không?”
“Cái gì?”
“Nước ngọt.”
Châu Liêm Nguyệt không phủ nhận.
“Có cảm giác gì?”
Châu Liêm Nguyệt hạ tầm mắt nhìn cô.
“Em mười chín tuổi, chơi có cảm giác gì?”
Châu Liêm Nguyệt thoáng sững người, “Em hỏi tôi?”
Nam Gia cười, “À. Em sai.”
Cô cúi đầu.
Suốt một lúc lâu vẫn không nói gì thêm.
Châu Liêm Nguyệt có chút hoài nghi.
Nhìn cô chăm chú một lúc, anh đưa tay nắm cằm cô, nâng mặt cô lên.
“Sao?”, cô cười.
Nhưng trong mắt lại đẫm lệ.
Không liên lạc với trợ lý Hứa, tự gọi xe về, cũng không dò la tin tức của Châu Liêm Nguyệt.
Tiếp sau đây cô còn có công việc, chị Quan bảo cô đi thử vai.
Studio Nam Gia, nếu nhìn vào cơ cấu cổ phần thì rất khó tìm ra được Châu Liêm Nguyệt, chỉ có người trong giới mới biết ngọn ngành.
Ở studio, ngoại trừ chị Quan thì còn có một cổ đông khác, nhưng chỉ là người thay mặt Châu Liêm Nguyệt, thân phận sạch sẽ đến mức chẳng đào bới ra được gì.
Việc đầu tư của Châu Liêm Nguyệt vào ngành giải trí không thông qua quỹ đầu tư của anh, mà là lập riêng một công ty chuyên về văn hóa, công ty đó do người khác đứng tên nắm cổ phần, vả lại cũng không có liên đới gì về quyền nắm cổ phần với studio.
Đương nhiên Nam Gia không cảm thấy như vậy là bảo vệ cô, mà là Châu Liêm Nguyệt đang tự bảo vệ mình.
Công ty văn hóa đó đầu tư vào bộ phim “Chim sẻ xám” của đạo diễn lừng danh Hà Nột, thế nên lấy được một suất thử vai nhân vật nữ chính cho Nam Gia.
Châu Liêm Nguyệt không phải là nhà đầu tư lớn nhất… Không phải là không đầu tư nổi, mà là tính giá trị không cao, bởi Hà Nột có nhà sản xuất hợp tác cố định, cũng có một nhóm diễn viên thân thiết.
Chị Quan bảo Nam Gia đi thử xem, thành công thì tốt, mà không thành công cũng không lỗ, coi như mở mang kiến thức. Dù sao thì chí ít cũng sẽ nhận được vai nữ ba, trong hợp đồng đã ghi rõ.
Dạo gần đây, Nam Gia vẫn tập trung nghiên cứu kịch bản.
Nhưng sau khi xem hết kịch bản, vai khiến cô cảm thấy hứng thú lại không phải nữ chính, mà là nữ hai.
Ngày thử vai, sau khi gặp đạo diễn Hà Nột, Nam Gia đã cảm thấy cơ hội không lớn rồi.
Rõ ràng Hà Nột nghiêng về phía ảnh hậu do một tay ông ta bồi dưỡng hơn. Vị ảnh hậu kia họ Lương, tên Lương Tư Nguyệt, là nhà đầu tư lớn nhất, cũng là vợ của nhà sản xuất bộ phim này.
Nếu muốn tận dụng quan hệ, thì cô thua xa vị nữ minh tinh này.
Lương Tư Nguyệt diễn nhân vật nữ chính, Nam Gia hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Chị ấy có xuất thân từ thần tượng, khởi điểm thấp hơn người khác, nhưng lại dùng thành tích từng bước đánh bay những lời chỉ trích, hai mươi bảy tuổi đã trở thành ảnh hậu.
Trái lại, bản thân mình, hai mươi sáu tuổi mới chính thức vào nghề.
Thử vai xong, Nam Gia không lập tức rời đi, cô đứng bên ngoài phòng họp, chờ cho các diễn viên đến thử vai chính phỏng vấn xong, cô lại đi vào.
Hà Nột giở CV, ngẩng đầu quan sát cô một lát rồi hỏi: “Không phải cô vừa thử vai nữ chính đấy ư?”
“Đúng vậy, đạo diễn Hà, nhưng tôi cảm thấy vai nữ hai ngoài tôi ra thì không thể là ai được nữa.”
Có lẽ mọi người đã lâu lắm rồi không thấy kiểu tự ứng cử cũ kỹ như vậy, ai nấy đều sửng sốt.
Nam Gia không quan tâm, chỉ tự mình mới có thể giành lấy cơ hội cho mình.
Hà Nột là người rất trọng nhân tài, ông ấy cười hỏi: “Thế thì diễn thử một đoạn đi.”. Ông ấy mở kịch bản, chọn bừa một cảnh.
Nam Gia đã thuộc lời thoại từ trước rồi, bảo diễn liền diễn, gần như không chút do dự, chỉ cần một giây đã có thể vào vai.
Thật ra khi diễn xong, cô cũng không rõ mình diễn có được hay không nữa, đầu óc hơi trống rỗng.
Hà Nột lại yêu cầu cô giải thích nhân vật, cô trả lời rành rọt từng điều một.
Hà Nột gật gật đầu, “Hiểu rồi.”, ông gập lại bản CV của cô, “Nam Gia đúng không? Tôi sẽ cân nhắc ý của cô. Cứ về chờ tin đi.”
Trước kia Nam Gia từng tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn, với cô, câu nói này về cơ bản là đồng nghĩa với việc không có vai.
Thật ra cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao cũng đã cố hết sức rồi.
Cô nhặt cái túi ở dưới đất lên, mỉm cười cúi đầu chào Hà Nột và nhân viên đoàn phim rồi rời đi.
***
Bộ phim thứ nhất của Nam Gia còn chưa lên sóng, bộ thứ hai thì đang chờ thông báo, trong khoảng thời gian như thế này, rất khó để có một lịch trình làm việc nào cụ thể.
Những lúc nhàn rỗi, cô lại đến rạp hát hỗ trợ Trần Điền Điền, Đinh Trình Đông mặc kệ “người ngoài” như cô, cũng không can thiệp vào.
Gần đêm Giáng Sinh, rốt cuộc Nam Gia cũng nhận được tin từ Châu Liêm Nguyệt.
Tác phong của anh trước sau như một, không bao giờ nói cho cô biết cô phải làm gì, cho xe đến thẳng cổng tiểu khu đón cô đi.
Chiếc xe hôm nay không phải là xe Châu Liêm Nguyệt thường dùng, mà là một chiếc MPV rất rộng rãi.
Nam Gia mặc một cây phong cách Y2K, áo khoác lông đen, chân váy da cắt xẻ bất quy tắc, boots da đế bằng, quanh hông quấn sợi dây xích kim loại, mái tóc xoăn buộc đuôi ngựa, cô đeo một cặp kính mắt lớn màu đỏ nhạt, vừa ngầu vừa khác lạ, hệt như mô phỏng một rô-bốt nữ sát thủ.
Lúc cô mở cửa, một mùi nước hoa rất đậm cuộn vào trong xe, là hỗn hợp nóng bỏng hoang dại của bạch đậu khấu, hồ tiêu và hoa ngải tiên.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, quả thật anh không hiểu được phong cách thời trang biến hóa khôn lường của cô, nhưng không thể phủ nhận là cô rất biết cách ăn vận, mỗi lần một phong cách, phù hợp với một đặc điểm nào đó trong con người cô.
Lên xe, cô cởi bỏ áo khoác, bên trong là một chiếc áo len đen cao cổ, khoét rỗng ở cầu vai.
Cô quay đầu nhìn anh, cười bảo: “Đúng là lâu lắm rồi anh không liên lạc với em. Em còn tưởng là em bị sa thải rồi chứ.”
Châu Liêm Nguyệt hỏi bằng giọng bình thản, “Hôm đấy em add Wechat của tôi là để làm gì?”
“Để có thể nhắn tin với anh bất cứ lúc nào.”
Châu Liêm Nguyệt dửng dưng, “Em thích thì cứ gửi đi.”
“Anh có trả lời không?”
“Xem tâm trạng.”
Nam Gia cười, thấy xe đã khởi động, cô hỏi: “Đi đâu vậy? Hình như đây là lần đầu tiên anh tìm em vào buổi sáng.”
“Giao cho em hôm nay đi dạo phố với Châu Hy.”
Xe không đi về phía khu thương mại, mà đổi hướng về Tây Sơn. Cuối cùng tiến vào một khu biệt thự, dừng trước một căn biệt thự màu trắng.
Châu Liêm Nguyệt bảo cô chờ trong xe, còn anh thì đi xuống.
Nam Gia không muốn phiền toái, nên không hề nhìn về phía căn nhà.
Không lâu sau, Châu Liêm Nguyệt dắt Châu Hy đi ra, theo sau còn có chị Chân, bảo mẫu của nhà họ Châu.
Chị Chân ngồi ở hàng ghế trước, không gian phía sau thừa sức cho ba người ngồi.
Gặp lại Nam Gia, Châu Hy rất hưng phấn, nắm chặt lấy tay cô và cười nói: “Lâu quá rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.”
“Em muốn chị đi dạo phố với em lâu rồi, nhưng dạo trước anh em cứ bận suốt, không có thời gian sắp xếp.”
Nam Gia chỉ cười.
Đi dạo phố mà còn phải đợi Châu Liêm Nguyệt sắp xếp, thật ra cô ít nhiều đồng cảm với Châu Hy.
Châu Hy hỏi cô: “Hôm nay chị mặc kiểu quần áo gì thế?”
Nam Gia miêu tả một lượt, “Có tưởng tượng được không?”
“Được chứ. Em mua quần áo toàn phải dựa vào miêu tả của người khác. Nhưng mà em nghi ngờ là mấy chị gái bán hàng nói dối em để thúc đẩy tiêu thụ.”
Nam Gia cười: “Xinh xắn như em, mặc gì cũng đẹp hết.”
Châu Hy nghiêng người sang một bên, “Vậy chị cảm thấy, em hợp với phong cách nào?”
Nam Gia nghiêm túc ngắm cô ấy, “Em có mặc đồ của Miu Miu không? Chị thấy rất hợp với em. Phong cách tương tự cũng có thể thử xem.”
Châu Hy quay sang phía Châu Liêm Nguyệt, “Nghe thấy chưa?”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, rồi dặn dò tài xế.
Châu Hy lại nói tiếp: “Nhưng mà thật ra em không thích đi mua đồ ở mấy quầy thương hiệu, nhiều lúc nhân viên bán hàng nhiệt tình thái quá. Kiểu nhiệt tình dối trá đấy làm em thấy hơi không thoải mái.”
Nam Gia nói: “Chị quen mấy người bạn, họ thành lập thương hiệu riêng, cũng mở cửa hàng offline, nếu như em muốn, chị có thể dẫn em đến đấy xem.”
Lúc nói những lời này, cô không nhìn Châu Liêm Nguyệt, chỉ sợ ánh mắt của anh lại chứa vẻ dò xét.
“Được đấy! Dù sao hôm nay cũng có nguyên một ngày.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ đưa hai người họ đến cửa hàng đầu tiên, sau đó có việc nên đi trước.
Đến bốn rưỡi chiều, công việc đã gần xong, anh gọi cho tài xế hỏi thăm, ai ngờ nguyên nửa ngày hai cô nàng đi hết hai trung tâm thương mại, hiện giờ đang ở trong cửa hàng của bạn Nam Gia. Sức chiến đấu khi đi mua sắm của phụ nữ thật sự quá đáng sợ.
Châu Liêm Nguyệt đến thẳng đó tìm người.
Cửa tiệm không mở tại trung tâm của khu thương mại, cả người và xe đều tương đối ít.
Đẩy cửa vào bên trong, không có quá nhiều khách, một nhân viên cửa hàng ra hỏi thăm, Châu Liêm Nguyệt chỉ nói mình đến tìm người. Anh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bóng dáng Nam Gia và Châu Hy ở gần phòng thử đồ.
Anh đi vào, cũng không lên tiếng mà chỉ ngồi xuống chiếc sô pha ở bên cạnh.
Nam Gia đang ngồi xổm dưới đất, vừa cài cúc tay áo cho Châu Hy vừa miêu tả kiểu dáng của chiếc váy này cho cô ấy nghe, tỉ mỉ đến cả từng nếp gấp.
Cài xong, Nam Gia đứng dậy rồi hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Mặc vào có dễ chịu không? Có chỗ nào bị bó quá hay bị vải cạ vào da không?”
Châu Hy lắc đầu, lại hỏi cô: “Nhìn đẹp không chị?”
“Đẹp. Giống Alice ở xứ sở thần tiên. Em rất hợp với kiểu váy theo phong cách cổ tích như thế này đấy.”
“Chị đưa tay cho em đi.”
Nam Gia đưa tay ra.
Châu Hy nắm lấy, cười bảo: “Chắc là chị không nói dối em đâu.”
Nam Gia cũng cười: “Nắm tay thôi mà có thể phát hiện nói dối hay không à?”
“Lúc nói dối chị sẽ khác, cử chỉ và hơi thở đều sẽ để lộ ra.”
“Nếu như chị nói, chị sẽ không lừa em, em có tin không?”
Châu Hy cười, “Bởi vì em không nhìn thấy à?”
“Phải. Nói thế hy vọng là em không buồn. Chị cảm thấy nếu như lừa em, thật sự là không công bằng với em.”
“Né tránh sự thật khách quan mới làm em buồn. Đáng tiếc là có rất nhiều người không hiểu được điều này.”
Châu Liêm Nguyệt vẫn ngồi đó, không lên tiếng quấy rầy.
Anh đã quên mất lần cuối cùng Châu Hy vui vẻ như vậy là khi nào rồi.
Mà kiểu vui vẻ này không hề pha lẫn cái gọi là vì muốn anh yên lòng nên không thể không hiểu chuyện.
Nam Gia lấy điện thoại ra, đang định chụp cho Châu Hy một kiểu ảnh thì bỗng liếc qua gương, thoáng khựng lại.
Châu Hy không bỏ qua chút trầm mặc kỳ lạ này, cô hỏi: “Sao thế?”
Nam Gia cười bảo: “Châu tổng đến rồi.”
“À, thế thì tốt rồi, bắt anh ấy thanh toán.”
Người dẫn họ đi xem đồ là chủ cửa hàng, cũng là bạn của Nam Gia. Cô ấy đi tới hỏi họ muốn lấy cái nào.
Đại tiểu thư lắm tiền nhiều của, mà dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, thế nên cô cười nói: “Lấy hết những bộ em đã thử mà Nam Gia bảo đẹp.”
Cô cất cao giọng, như cố tình để Châu Liêm Nguyệt nghe thấy.
Châu Liêm Nguyệt cười, lấy ví ra, cầm thẻ đưa cho chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng đưa hết chỗ quần áo đã đóng gói cùng với hóa đơn và thẻ cho Châu Liêm Nguyệt. Châu Liêm Nguyệt không nhận, chỉ khẽ hất cằm về phía Nam Gia, ra hiệu cho chủ cửa hàng đưa cho cô.
Nam Gia không nói gì, chỉ nhìn Châu Liêm Nguyệt một cái rồi nhận luôn.
Những túi quần áo đã đóng gói, Châu Liêm Nguyệt xách hết.
Đến lúc lên xe mới phát hiện ra trên ghế chất đầy túi lớn túi nhỏ, quần áo, túi xách, giày dép, đồ trang sức… thứ gì cũng có, thậm chí còn có cả mấy chai tinh dầu tán hương.
Châu Liêm Nguyệt hỏi Châu Hy: “Của em hết à?”
“Đúng thế.”
“Biết mua thật.”
“Bằng không anh kiếm tiền làm gì?”
Châu Liêm Nguyệt bật cười.
Xe đi về phía nhà hàng, trên đường, Châu Hy cứ nắm tay Nam Gia trò chuyện suốt, toàn những chủ đề lặt vặt.
Đến nhà hàng, Châu Hy muốn đi rửa tay, Nam Gia cũng phải dắt cô ấy đi.
Thật giống đám nữ sinh trung học, đi vệ sinh cũng không chịu rời nhau.
Lúc chọn món, Châu Hy nói với Nam Gia: “Em thích nhà hàng này lắm, hồi còn bé, lúc vẫn nhìn thấy đã từng đến. Bao nhiêu năm rồi mà món ăn của họ vẫn giữ được mùi vị như thế.”
Nam Gia gập quyển thực đơn lại, cười bảo: “Vậy em chọn món hộ chị đi.”
“Chị tin khẩu vị của em à?”
“Đương nhiên.”
Đồ ăn được bưng lên, món nào Nam Gia cũng cực kỳ thích.
Châu Hy có vẻ còn hào hứng với đồ ăn ngon hơn.
Cô rất ít bạn, lại càng ít bạn có thể cùng đi dạo phố như những người bình thường, đừng nói là được một lần “đề xuất” thành công.
Ăn xong, Nam Gia lại dẫn Châu Hy đi mua trà sữa.
Đương nhiên Châu Liêm Nguyệt lười đi cùng, anh lên xe trước đợi hai cô nàng.
Nam Gia dắt Châu Hy, tập trung để ý xung quanh.
Chợt nghe thấy Châu Hy nói gì đó.
Cô không nghe rõ, phải quay đầu xích lại gần, “Hả? Em bảo gì? Vừa nãy chị không để ý.”
Châu Hy nói: “Em bảo là, hồi mười hai tuổi, suýt chút nữa thì em bị bắt cóc. Có người mua chuộc đầu bếp trong nhà, nếu chị Chân không phát hiện ra, có khi… Thế nên từ đấy trở đi, anh trai em cực kỳ đề phòng những người ở gần em. Em không nhìn thấy, năng lực tự vệ bằng không, 24 giờ phải có người ở bên cạnh. Nếu như em bị bắt cóc thì sẽ rất phiền phức, với anh trai em, với cả… một số người khác nữa.”
Nam Gia nói: “Có thể hiểu được.”
Châu Hy lại nói: “Mong là chị đừng trách anh ấy.”
Nam Gia cười.
Chẳng nói được mà cũng chẳng nói không, cô đã nhận lời với Châu Hy là không lừa cô ấy rồi.
Trên đường trở về, Châu Hy dần yên lặng lại.
Lúc về đến nhà, bao nhiêu hưng phấn của cô ấy trong suốt cả ngày hôm nay hầu như đã bay sạch.
Nam Gia hiểu tâm trạng này, chính là cảm giác hụt hẫng sau những phút vui vẻ.
Chị Chân xách hết đồ trong xe xuống, còn Châu Liêm Nguyệt thì đỡ Châu Hy xuống xe.
Châu Hy cầm cây gậy, ngoảnh mặt về phía Nam Gia rồi cười bảo: “Cảm ơn chị, hôm nay em rất vui.”
Nam Gia chợt nói: “Suýt nữa thì quên mất.”
“Dạ?”
Nam Gia lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi xách ra, kéo tay Châu Hy sang, đặt vào, “Không phải cái gì quý giá cả. Coi như quà Giáng Sinh nhé.”
“Dạ…”, Châu Hy “nhìn” cô, “Em không chuẩn bị cho chị rồi.”
Nam Gia cười, “Chị cũng có đặc biệt mua đâu. Lần trước đi dạo phố tiện thể thì mua thôi, vẫn cứ để trong túi suốt. Vừa sực nhớ ra.”
Châu Hy nắm lấy cái hộp, “… Em cảm ơn.”
“Không có gì.”, không nói lần sau lại đi dạo phố cùng cô ấy, bởi chuyện này không do cô quyết định.
Châu Liêm Nguyệt đưa Châu Hy đến cửa chính rồi dặn: “Vào rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh không vào ngồi một lúc à?”
“Nam Gia còn đang trên xe. Anh đưa cô ấy về.”
Châu Hy cười, “Thật à? Đưa chị ấy về ư?”
Châu Liêm Nguyệt cốc lên đầu cô một cái.
Châu Hy nghiêm túc nói: “Anh, chị ấy thật sự rất tốt.”
“Biết rồi.”, Châu Liêm Nguyệt nói, “Đi vào đi.”
“Tốt nhất là anh biết thật. Đừng để em lại nghe thấy anh nói lời chối tai nào với chị ấy đấy.”, Châu Hy cười, dùng gậy dò đường, chầm chậm đi vào nhà.
Châu Liêm Nguyệt trở lại xe.
Nam Gia đang gác hai tay lên khung cửa sổ xe hút thuốc, cảm giác Châu Liêm Nguyệt đang quan sát mình, cô quay đầu lại.
Anh không lên tiếng, cô đành phải cười hỏi: “Làm sao?”
Châu Liêm Nguyệt tóm cổ tay cô, “Xuống xe.”
Nam Gia bị anh kéo đến một bãi đỗ xe khác, ở đó có một chiếc G-Class.
Anh gọi điện, lát sau, chị Chân chạy từ trong nhà ra, đưa cho anh một cái chìa khóa xe.
Châu Liêm Nguyệt mở khóa xe, mở cửa ghế phó lái, sau đó vòng về bên ghế lái.
Nam Gia lên xe, thấy Châu Liêm Nguyệt cài dây an toàn, xem ra là định tự lái xe thật, cô bèn cười: “Anh như thế này làm em được chiều mà sợ đấy.”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững liếc cô một cái.
Xe chuyển bánh, Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, một tay để trên vô lăng.
Anh quay đầu nhìn cô rồi hỏi: “Đi cả một ngày trời, sao không mua cho mình ít đồ?”
Nam Gia cười đáp: “Cầm cả một cái thẻ của anh rồi còn gì, chưa đủ à?”
Những cuộc trò chuyện của họ luôn câu được câu chăng như vậy.
Châu Liêm Nguyệt hút thuốc, một lát sau mới lại lên tiếng: “Thấy hứng thú với vai nữ hai của “Chim sẻ xám” à?”
Cô không nói với anh, chắc chắn là chị Quan đã báo cáo rồi.
Nam Gia cười nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Em đi cùng Châu Hy không phải là vì muốn có được ưu đãi quá mức gì từ anh cả. Đây là việc thuộc trách nhiệm của em… Nói vậy cũng không đúng, cô bé rất đáng yêu, em đi cùng cô ấy cả ngày cũng vui lắm.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ hỏi cô: “Không muốn à?”
“Muốn. Em cũng biết anh rót thêm vốn đầu tư là chuyện quá dễ dàng, nhưng em vẫn mong là anh đừng can thiệp nhiều. Em thích nhân vật này, lại càng không muốn làm ảnh hưởng đến phán đoán của đạo diễn. Chị Quan nói hợp đồng giới hạn đến vai nữ ba, em cảm thấy vậy là đủ rồi. Nhân vật quan trọng vẫn nên để lại không gian cho đạo diễn tự lựa chọn đi. Sáng tác nghệ thuật vốn đã không dễ dàng gì rồi.”
Châu Liêm Nguyệt quay đầu lại nhìn cô.
Thật ra có lúc anh cảm thấy cô gái này rất toàn năng, nói thật nói dối nói nhăng nói cuội đều biết, thậm chí là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thời khắc chân thành như thế này thật sự rất hiếm thấy được, giống như đêm hôm đó, cô đốt tập kịch bản, dùng lửa châm thuốc.
Tựa như bóc vỏ hành tây.
Anh thật sự muốn xem, rốt cuộc khi bóc đến lớp cuối cùng, liệu cô có cho anh một điều bất ngờ hay không.
Nam Gia có cảm giác xe đang đi về phía ngoại thành, cứ nghĩ là tối muộn rồi mà anh còn muốn đến nhà ăn lạnh lẽo kia, chẳng hiểu sao dạ dày lại nhâm nhẩm đau.
Nhưng không phải, khi nhìn thấy cột mốc phân giới thì mới biết là đang vào núi.
Cô cũng không hỏi đi đâu làm gì, hiện giờ chỉ có thể đến đâu hay tới đó mà thôi.
Càng đi vào sâu bên trong càng thưa thớt xe cộ qua lại, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe đi từ phía đối diện về. Về điểm này, Nam Gia cực kỳ khâm phục Châu Liêm Nguyệt, gặp phải người ý thức kém bật đèn pha chói mắt, là cô thì đã buông một câu “Tam Tự Kinh”[1] để hỏi thăm rồi, vậy mà anh lại vô cùng bình tĩnh.
[1] Lái đi của câu “Mẹ nhà mày!”
Trên núi cực kỳ yên tĩnh, Nam Gia nhìn ra bóng cây ngoài cửa sổ, không còn phân biệt được phương hướng nữa, cô liền cười: “Không phải là anh định giết người cướp của đấy chứ?”
Vậy mà Châu Liêm Nguyệt lại hùa theo câu nói đùa của cô, “Bán được mấy đồng?”
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự.
Nam Gia xuống xe, cái lạnh phả đến khiến cô rùng mình, trên núi lạnh hơn nhiều trong thành phố.
Châu Liêm Nguyệt đi tới, ôm eo cô, dẫn cô đi vào nhà.
Khóa mật mã, lúc anh ấn phím số, cô cố ý nhòm lại nhìn, nhưng anh chẳng nói gì cả mà mặc kệ cô.
Vào nhà, Châu Liêm Nguyệt ấn một nút công tắc tổng, toàn bộ đèn trong nhà đều được bật sáng lên.
Nam Gia phát hiện ra, bất kể bao nhiêu lần, khoảnh khắc sáng ngời như thế này vẫn luôn khiến lòng cô cuộn sóng.
Trong biệt thự không có ai, nhưng sạch sẽ tinh tươm, có lẽ là hằng ngày vẫn có người đến quét dọn.
Nam Gia hỏi: “Có thể tham quan một vòng không?”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Căn biệt thự được trang trí có phần giống với phong cách Wabi Sabi, nhưng xem ra vẫn ấm áp hơn, tầng một là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp, không có gì đặc biệt cả.
Bước lên tầng hai, có một căn thư phòng vô cùng rộng lớn, nguyên một mặt tường pha lê, bên dưới là cả một cánh rừng ngút ngàn, hướng tầm mắt ra xa hơn, chính là cảnh thành phố ngập trong biển đèn rực rỡ.
Điều đặc biệt hơn cả, ở phía đối diện bức tường pha lê kia là một cái lò sưởi được xây âm tường, mà còn là loại có thể đốt củi được thật.
Nam Gia bước đến ngắm nghía một lúc rồi hỏi: “Lò sưởi này có thể đốt được không?”
Châu Liêm Nguyệt nói: “Em đi tắm trước đi. Tôi gọi người đến nhóm củi.”
Rừng núi hoang vu, chẳng biết kiếm người ở đâu ra nữa.
Nhưng khi Nam Gia tắm xong rồi trở lại thư phòng, củi trong lò sưởi đã được đốt lên thật, ngọn lửa không lớn, nhưng lúc đến gần thì có thể cảm nhận được rõ ràng cái nóng rát trên làn da, thật sự khiến tâm trạng Nam Gia hưng phấn lên trong nháy mắt.
Không biết Châu Liêm Nguyệt đi đâu, anh không có trong thư phòng.
Ghế sô pha được kê rất gần lò sưởi, Nam Gia nhặt một cái gối ôm từ trên ghế, mang ra trước lò sưởi rồi ngồi xuống.
Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, Châu Liêm Nguyệt đi đến, trong tay cầm theo hai chai nước ngọt.
Hình như là đã được ướp lạnh, trên thân chai có giọt nước nhỏ xuống.
Châu Liêm Nguyệt đưa cho cô một chai, cô vừa đưa mắt nhìn liền sửng sốt, bởi đây chính là nhãn hiệu cô quảng cáo hồi mười chín tuổi.
Cô liếc nhìn Châu Liêm Nguyệt, nhưng anh vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm như vậy, cô không đoán được liệu đây có phải là cố ý hay không nữa.
Bên ánh lửa, màu của chai nước quýt càng trở nên kỳ ảo hơn.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, hạ tầm mắt.
Nam Gia uống một ngụm rồi ngây ngẩn nhìn chai nước ngọt, thoáng thất thần, ánh lửa bập bùng trong mắt cô, khiến người ta liên tưởng đến cảnh một khối băng trong suốt bị ánh nắng chiếu vào.
Trong lúc nhất thời, Châu Liêm Nguyệt cảm thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa.
Anh giơ tay, tóm cánh tay kéo cô lại.
Cô hoàn hồn quay sang nhìn.
Anh nắm tay cô, lấy đi chai nước ngọt trong tay cô.
Mà Nam Gia còn chưa hiểu ra làm sao đã bị lôi sang, quỳ gối bên cạnh chân anh.
Một giây sau, Châu Liêm Nguyệt giật phăng cổ áo choàng tắm của cô, chậm rãi đổ chai nước ngọt xuống.
Cô hoàn toàn ngây ngẩn.
Ngón tay Châu Liêm Nguyệt khum lại, bấu lấy bả vai cô, anh thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Nam Gia bị cái lạnh thấm qua da đến run rẩy, nhưng quá trình này không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc cái chai đã cạn sạch.
Mà chỉ trong nháy mắt, Châu Liêm Nguyệt bỗng dùng một tay kéo cô lên, ôm vào lòng, rồi anh cúi đầu, thưởng thức thứ nước ngọt mát lạnh. Cũng là thưởng thức cô.
***
Phút khởi đầu hoang đường, lại ôn tồn đến mức khiến Nam Gia có cảm giác như đang dần tiến vào một giấc mơ.
Có lẽ bởi bầu không khí ở đây quá tuyệt, cũng có lẽ bởi ngày hôm nay Châu Liêm Nguyệt dịu dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, cô biết, nhiều hơn là vì, Châu Liêm Nguyệt có một sự kiên nhẫn vô cùng tận, trong suốt quá trình, anh không ngừng dùng ngôn từ, dùng những hành động chậm rãi mà dịu dàng để nói với cô rằng, thả lỏng, thả lỏng.
Đến cuối cùng, Nam Gia đã hoàn toàn mất đi sự căng thẳng và sợ hãi, chỉ còn lại bản năng nguyên sơ, còn lại nỗi khát khao mà chính cô cũng không thể tin nổi.
Mà Châu Liêm Nguyệt dường như còn hiểu mỗi một thay đổi dù nhỏ nhất rõ ràng hơn cả cô.
Anh nhìn cô, gỡ kính xuống, quẳng sang một bên, đưa tay ôm cô mỗi lúc một chặt.
Cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Và cả cảm giác thành tựu đã ăn sâu vào máu thịt.
Điểm mấu chốt của trò chơi đã vượt qua được, trong khoảnh khắc ấy, Châu Liêm Nguyệt cảm thấy sự kiên nhẫn của anh hoàn toàn đáng giá.
Củi trong lò sưởi vang lên những tiếng lốp đốp, còn có cả âm thanh từ xa vọng lại, đến từ bên ngoài lớp tường pha lê, hình như là tiếng gió thổi xào xạc qua rừng cây, tịch liêu mà chẳng thể nắm giữ.
Nam Gia mở mắt, mượn ánh lửa trong lò sưởi để nhìn đôi mắt Châu Liêm Nguyệt.
Thì ra, khi tháo kính xuống, anh là như vậy.
Không còn vẻ lạnh lùng, chỉ còn vẻ trầm mặc, mà khi nhuốm màu dụ.c vọng thì cũng sẽ lăn tăn gợn sóng.
Gần như xuất phát từ bản năng, cô ngẩng đầu lên, đưa lưỡi muốn chạm vào mắt anh.
Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt lại theo phản xạ, nên thứ cô chạm phải là mí mắt anh.
Mềm mại, mỏng manh.
Thế nhưng, anh không bao giờ để cô có cơ hội “đánh lén”. Anh giơ tay tóm lấy cánh tay cô, ghì xuống bên hông, một tay khác che mắt cô lại.
Đôi mắt bị che lại, hết thảy đều biến thành hư không.
Điều còn sót lại cũng chỉ có anh.
Chân thực tồn tại bên trong cô.
Kết thúc, điều Nam Gia làm đầu tiên là với lấy chai nước ngọt còn lại, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Châu Liêm Nguyệt đeo kính lên, nhặt cái quần dài rơi dưới đất, móc ra bao thuốc và cái bật lửa.
Anh châm thuốc, ngậm vào miệng, làm cô cũng muốn tới ké cẩm.
Lần này thậm chí còn chẳng cần lên tiếng hỏi xin, cô chỉ cười, cầm luôn vào đầu lọc rồi giật ra.
Cô nhả ra một vòng khói mỏng, toàn thân ướt đẫm, từ tóc đến làn da, và cả đôi mắt đang nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt nghĩ cô muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ nhìn anh, không hề nói một câu nào.
Cuối cùng, cô lấy điếu thuốc xuống, nhét lại vào miệng anh rồi bảo: “Em đi tắm đây.”
Châu Liêm Nguyệt bỗng giơ chân chặn, cô dừng lại.
Anh cười, cắn điếu thuốc, đưa tay bế thốc cô lên, “Tắ.m chung.”
***
Lúc Nam Gia trở lại trước lò sưởi, đã là bốn mươi phút sau.
Cả người sạch sẽ nhưng rã rời, trên da không còn mồ hôi và nước quýt dinh dính nữa, chỉ còn cảm giác bỏng rát do bị lửa hun.
Không hiểu sao cô lại say mê cảm giác này, cứ ngồi đó bất động.
Châu Liêm Nguyệt mặc áo choàng tắm, đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Im lặng một lát, Nam Gia nghiêng đầu, ngả lên vai anh rồi cười hỏi: “Cố tình phải không?”
“Cái gì?”
“Nước ngọt.”
Châu Liêm Nguyệt không phủ nhận.
“Có cảm giác gì?”
Châu Liêm Nguyệt hạ tầm mắt nhìn cô.
“Em mười chín tuổi, chơi có cảm giác gì?”
Châu Liêm Nguyệt thoáng sững người, “Em hỏi tôi?”
Nam Gia cười, “À. Em sai.”
Cô cúi đầu.
Suốt một lúc lâu vẫn không nói gì thêm.
Châu Liêm Nguyệt có chút hoài nghi.
Nhìn cô chăm chú một lúc, anh đưa tay nắm cằm cô, nâng mặt cô lên.
“Sao?”, cô cười.
Nhưng trong mắt lại đẫm lệ.