Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 98 LỜI MỜI CỦA CÔ ẤY
CHƯƠNG 98: LỜI MỜI CỦA CÔ ẤY
Phó bộ phận ư?
Phương Tuyết Nhi bỗng nghĩ tới việc Đường Uy Phong lần trước cưỡng hiếp cô không thành nên bị công ty đuổi việc, từ đó vị trí phó bộ phận vẫn đang để trống.
Lời nói của Chu Vân đã gỡ bỏ nghi vấn của Phương Tuyết Nhi, thì ra cô ta tới nhận chức.
Phương Tuyết Nhi hơi cúi xuống: Mộc Dương Hà đúng là chu đáo, An Ly vừa về nước đã lập tức đề bạt cô ấy làm phó bộ phận của công ty, vị trí này rất nhiều người muốn cũng không được, ngay cả Đường Uy Phong cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, trải qua mấy năm cố gắng khổ cực mới có được.
An Ly thầm liếc nhìn Phương Tuyết Nhi, sau đó mỉm cười với mọi người: “Có lẽ các vị ở đây ít nhiều cũng có nghi hoặc về vị trí của tôi, vậy nên tôi xin được giới thiệu, tôi tên An Ly, mọi người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Michelle. Chắc mọi người ở đây đã nghe đến tên tôi, tôi trước giờ không thích mấy lời đồn lung tung, cũng không muốn bầu không khí trong công ty không hài hòa, hy vọng mọi người đừng làm tôi thất vọng, dù sao mọ người tới công ty là vì kiếm tiền, mọi người xem có phải không?”
Lời nói của An Ly khiến mọi người đều nhìn nhau, có thể nhìn ra cô gái này không yếu đuối như vẻ bề ngoài, từ trên người cô ta toát lên vẻ quyết đoán lạnh lùng.
Phương Tuyết Nhi biết lời nói của An Ly có hàm ý sâu xa, sau vụ đào hôn, cảnh ngộ của cô ở công ty chắc An Ly biết rất rõ, cô ta nói không được đồn đại lung tung trong công ty có lẽ là có ý giúp mình.
Nghĩ như vậy, lòng Phương Tuyết Nhi dâng lên một ít cảm kích.
An Ly nói tiếp: “Sau khi vị trí phó bộ phận để trống, có lẽ có người không phục chuyện tôi vừa mới về nước đã đảm nhiệm chức vị này, nhưng không sao, sau này cùng làm việc mọi người sẽ có cơ hội hiểu rõ về tôi và thực lực của tôi.”
Vẻ mặt và giọng điệu của An Ly không hề mạnh mẽ như của một lãnh đạo, thậm chí còn xen lẫn sự dịu dàng, song không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.
Có thể đây chính là sức hút nhân cách, Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều đi hết, nhưng riêng Phương Tuyết Nhi lại bị An Ly giữ lại.
An Ly cho vệ sĩ đi ra rồi lấy một bản thiết kế còn chưa hoàn thành đưa cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt nhận lấy, cô lật vài trang rồi hỏi: “Đây là bản thiết kế thu đông mới của công ty sao?”
An Ly gật đầu: “Đúng thế, đây đều là bản vẽ tay của tôi, còn chưa hoàn thành, tôi muốn cho cô xem xem không biết có chỗ nào cần chỉ dạy không?”
Phương Tuyết Nhi cười gượng: “Cô là phó bộ phận, là cấp trên của tôi, sao tôi có thể chỉ dạy được chứ.”
An Ly cười dịu dàng: “Cấp trên cấp dưới không phải là vấn đề, tôi cũng thua cô ở cuộc thi Vince Camuto đó thôi, tôi biết cô rất tài năng, mong cô thoải mái hướng dẫn!”
Nụ cười thân thiết của An Ly khiến Phương Tuyết Nhi cảm thấy mình cũng không nên câu nệ quá, thế là cô nghiêm túc xem xét bản thiết kế.
Mỗi khi nhìn thấy điểm không phù hợp, Phương Tuyết Nhi đều nói kỹ càng với An Ly, còn không giấu diếm ý tưởng của mình. Cô ta kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt khen ngợi ngày càng sáng rực: “Cô đúng là nhà thiết kế thiên tài, cũng khó trách Mộc Dương Hà để cô làm nhà thiết kế chính.”
Phương Tuyết Nhi đột nhiên được khen nên hơi ngại ngùng, thấy cô ấy nhắc tới Mộc Dương Hà, cảnh tượng hôn lễ hôm đó lại hiện lên trong đầu, cô cười chua chát.
Bỗng An Ly nghĩ tới gì đó bèn nói với Phương Tuyết Nhi: “Tôi thấy thế này đi, những thiết kế này một mình tôi làm cũng hơi khó nhằn, cô có muốn cùng tôi thiết kế mẫu thời trang thu đông mới cho công ty không?”
Phương Tuyết Nhi dao động, cô vẫn rất muốn làm dự án thiết kế thời trang theo mùa của công ty mỗi năm. Nhưng từ khi vào công ty, cô vẫn bị Đường Uy Phong chèn ép nên chỉ được làm những thiết kế nhỏ không quan trọng, trừ chuyện tham gia cuộc thi Vince Camuto ra, cô vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc những dự án quan trọng của công ty.
Bây giờ An Ly mời cô tham gia, đây là cơ hội cô vẫn luôn mong đợi.
An Ly có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Phương Tuyết Nhi, cô ấy cười nói: “Cô không nói thì tôi coi như cô đồng ý nhé!”
Phương Tuyết Nhi hơi bất an: “Tôi rất muốn cùng cô đảm nhận phần thiết kế thời trang theo mùa năm nay, nhưng thời trang mỗi mùa của Florina đều trở thành tiêu chuẩn cho xu hướng thời trang thế giới, tôi không biết mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ không.”
An Ly cười nhạt: “Tôi có thể làm, thế sao cô lại không được, chẳng lẽ vị trí số một cuộc thi Vince Camuto không thể chứng minh thực lực của cô sao?”
Phương Tuyết Nhi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được, vậy tôi thử xem sao!”
An Ly hài lòng gật đầu, cô ta đưa tay về phía Phương Tuyết Nhi: “Hợp tác vui vẻ.”
Phương Tuyết Nhi sững người một giây, sau đó cũng bắt lấy tay An Ly.
Phương Tuyết Nhi ôm một đống tài liệu trở về văn phòng của mình, đó là thiết kế năm ngoái của công ty.
Cô vừa lật xem vừa nghĩ: An Ly đúng là một cô gái không tầm thường, hơn nữa quan hệ giữa cô ta và cô là tình địch, chẳng phải tình địch gặp nhau là đỏ mắt căm hận sao. Tại sao An Ly lại không hề để ý, còn muốn có quan hệ tốt với mình, thật sự có cô gái bao dung tới mức này ư?
Phương Tuyết Nhi cảm thấy mình không thể làm được.
Dù An Ly có thân thiện tới mức nào, nhưng mỗi lần hai người gặp nhau, Phương Tuyết Nhi đều cảm thấy giữa hai người có khúc mắc với nhau. Mà khúc mắc này chính là Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà….
Từ khi Mộc Dương Hà bỏ trốn khỏi hôn lế, hai người chưa từng gặp nhau. Bây giờ anh lại đường đường chính chính để An Ly làm phó bộ phận, chẳng khác nào tuyên bố địa vị quan trọng của An Ly trong lòng anh.
Phương Tuyết Nhi nghĩ rằng Mộc Dương Hà làm như thế và trốn tránh không gặp cô muốn nói với cô, hai người đã kết thúc thật rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Nhi chua xót không thôi, nước mắt vô thức trào ra.
Phương Tuyết Nhi, người ta không cần mày nữa rồi, mày còn lưu luyến làm gì nữa?
Thầm mắng bản thân xong, cô đưa tay lau đi nước mắt, ép mình không được suy nghĩ nữa, sau đó vùi đầu vào công việc.
Tại cuộc họp cấp cao của tập đoàn Thành Công, Lương Vỹ Lộc đang nơm nớp lo sợ ngồi họp.
Thảm hơn cả anh ta chính là vị giám đốc vừa mới báo cáo thành tích kinh doanh.
Mà người khiến bọn họ sợ hãi như vậy chính là vị tổng giám đốc đang ngồi hàng đầu, Mộc Dương Hà.
Phòng họp rất đông người nhưng lại yên tĩnh đến giật mình. Một lúc sau, giám đốc vừa báo cáo mới lấy hết dũng khí run giọng nói: “Sếp… sếp Mộc, tháng trước kết quả kinh doanh đi xuống là vì tập đoàn Tống thị bắt đầu giành giật thị trường chúng ta. Trước đây khi Tống Đạt Bằng nắm quyền, ông ta rất biết chừng mực, sẽ không dính líu tới thị trường chúng ta, gần đây con trai duy nhất của Tống Đạt Bằng là Tống Đường Huy bắt đầu tiếp quản tập đoàn, cậu ta có ý đối đầu với chúng ta, cướp đi rất nhiều thị phần của chúng ta…”
“Rầm!” Một tệp tài liệu bị Mộc Dương Hà ném lên bàn họp.
Phó bộ phận ư?
Phương Tuyết Nhi bỗng nghĩ tới việc Đường Uy Phong lần trước cưỡng hiếp cô không thành nên bị công ty đuổi việc, từ đó vị trí phó bộ phận vẫn đang để trống.
Lời nói của Chu Vân đã gỡ bỏ nghi vấn của Phương Tuyết Nhi, thì ra cô ta tới nhận chức.
Phương Tuyết Nhi hơi cúi xuống: Mộc Dương Hà đúng là chu đáo, An Ly vừa về nước đã lập tức đề bạt cô ấy làm phó bộ phận của công ty, vị trí này rất nhiều người muốn cũng không được, ngay cả Đường Uy Phong cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, trải qua mấy năm cố gắng khổ cực mới có được.
An Ly thầm liếc nhìn Phương Tuyết Nhi, sau đó mỉm cười với mọi người: “Có lẽ các vị ở đây ít nhiều cũng có nghi hoặc về vị trí của tôi, vậy nên tôi xin được giới thiệu, tôi tên An Ly, mọi người có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Michelle. Chắc mọi người ở đây đã nghe đến tên tôi, tôi trước giờ không thích mấy lời đồn lung tung, cũng không muốn bầu không khí trong công ty không hài hòa, hy vọng mọi người đừng làm tôi thất vọng, dù sao mọ người tới công ty là vì kiếm tiền, mọi người xem có phải không?”
Lời nói của An Ly khiến mọi người đều nhìn nhau, có thể nhìn ra cô gái này không yếu đuối như vẻ bề ngoài, từ trên người cô ta toát lên vẻ quyết đoán lạnh lùng.
Phương Tuyết Nhi biết lời nói của An Ly có hàm ý sâu xa, sau vụ đào hôn, cảnh ngộ của cô ở công ty chắc An Ly biết rất rõ, cô ta nói không được đồn đại lung tung trong công ty có lẽ là có ý giúp mình.
Nghĩ như vậy, lòng Phương Tuyết Nhi dâng lên một ít cảm kích.
An Ly nói tiếp: “Sau khi vị trí phó bộ phận để trống, có lẽ có người không phục chuyện tôi vừa mới về nước đã đảm nhiệm chức vị này, nhưng không sao, sau này cùng làm việc mọi người sẽ có cơ hội hiểu rõ về tôi và thực lực của tôi.”
Vẻ mặt và giọng điệu của An Ly không hề mạnh mẽ như của một lãnh đạo, thậm chí còn xen lẫn sự dịu dàng, song không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.
Có thể đây chính là sức hút nhân cách, Phương Tuyết Nhi nghĩ thầm.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều đi hết, nhưng riêng Phương Tuyết Nhi lại bị An Ly giữ lại.
An Ly cho vệ sĩ đi ra rồi lấy một bản thiết kế còn chưa hoàn thành đưa cho Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt nhận lấy, cô lật vài trang rồi hỏi: “Đây là bản thiết kế thu đông mới của công ty sao?”
An Ly gật đầu: “Đúng thế, đây đều là bản vẽ tay của tôi, còn chưa hoàn thành, tôi muốn cho cô xem xem không biết có chỗ nào cần chỉ dạy không?”
Phương Tuyết Nhi cười gượng: “Cô là phó bộ phận, là cấp trên của tôi, sao tôi có thể chỉ dạy được chứ.”
An Ly cười dịu dàng: “Cấp trên cấp dưới không phải là vấn đề, tôi cũng thua cô ở cuộc thi Vince Camuto đó thôi, tôi biết cô rất tài năng, mong cô thoải mái hướng dẫn!”
Nụ cười thân thiết của An Ly khiến Phương Tuyết Nhi cảm thấy mình cũng không nên câu nệ quá, thế là cô nghiêm túc xem xét bản thiết kế.
Mỗi khi nhìn thấy điểm không phù hợp, Phương Tuyết Nhi đều nói kỹ càng với An Ly, còn không giấu diếm ý tưởng của mình. Cô ta kiên nhẫn lắng nghe, ánh mắt khen ngợi ngày càng sáng rực: “Cô đúng là nhà thiết kế thiên tài, cũng khó trách Mộc Dương Hà để cô làm nhà thiết kế chính.”
Phương Tuyết Nhi đột nhiên được khen nên hơi ngại ngùng, thấy cô ấy nhắc tới Mộc Dương Hà, cảnh tượng hôn lễ hôm đó lại hiện lên trong đầu, cô cười chua chát.
Bỗng An Ly nghĩ tới gì đó bèn nói với Phương Tuyết Nhi: “Tôi thấy thế này đi, những thiết kế này một mình tôi làm cũng hơi khó nhằn, cô có muốn cùng tôi thiết kế mẫu thời trang thu đông mới cho công ty không?”
Phương Tuyết Nhi dao động, cô vẫn rất muốn làm dự án thiết kế thời trang theo mùa của công ty mỗi năm. Nhưng từ khi vào công ty, cô vẫn bị Đường Uy Phong chèn ép nên chỉ được làm những thiết kế nhỏ không quan trọng, trừ chuyện tham gia cuộc thi Vince Camuto ra, cô vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc những dự án quan trọng của công ty.
Bây giờ An Ly mời cô tham gia, đây là cơ hội cô vẫn luôn mong đợi.
An Ly có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Phương Tuyết Nhi, cô ấy cười nói: “Cô không nói thì tôi coi như cô đồng ý nhé!”
Phương Tuyết Nhi hơi bất an: “Tôi rất muốn cùng cô đảm nhận phần thiết kế thời trang theo mùa năm nay, nhưng thời trang mỗi mùa của Florina đều trở thành tiêu chuẩn cho xu hướng thời trang thế giới, tôi không biết mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ không.”
An Ly cười nhạt: “Tôi có thể làm, thế sao cô lại không được, chẳng lẽ vị trí số một cuộc thi Vince Camuto không thể chứng minh thực lực của cô sao?”
Phương Tuyết Nhi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Được, vậy tôi thử xem sao!”
An Ly hài lòng gật đầu, cô ta đưa tay về phía Phương Tuyết Nhi: “Hợp tác vui vẻ.”
Phương Tuyết Nhi sững người một giây, sau đó cũng bắt lấy tay An Ly.
Phương Tuyết Nhi ôm một đống tài liệu trở về văn phòng của mình, đó là thiết kế năm ngoái của công ty.
Cô vừa lật xem vừa nghĩ: An Ly đúng là một cô gái không tầm thường, hơn nữa quan hệ giữa cô ta và cô là tình địch, chẳng phải tình địch gặp nhau là đỏ mắt căm hận sao. Tại sao An Ly lại không hề để ý, còn muốn có quan hệ tốt với mình, thật sự có cô gái bao dung tới mức này ư?
Phương Tuyết Nhi cảm thấy mình không thể làm được.
Dù An Ly có thân thiện tới mức nào, nhưng mỗi lần hai người gặp nhau, Phương Tuyết Nhi đều cảm thấy giữa hai người có khúc mắc với nhau. Mà khúc mắc này chính là Mộc Dương Hà.
Mộc Dương Hà….
Từ khi Mộc Dương Hà bỏ trốn khỏi hôn lế, hai người chưa từng gặp nhau. Bây giờ anh lại đường đường chính chính để An Ly làm phó bộ phận, chẳng khác nào tuyên bố địa vị quan trọng của An Ly trong lòng anh.
Phương Tuyết Nhi nghĩ rằng Mộc Dương Hà làm như thế và trốn tránh không gặp cô muốn nói với cô, hai người đã kết thúc thật rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Tuyết Nhi chua xót không thôi, nước mắt vô thức trào ra.
Phương Tuyết Nhi, người ta không cần mày nữa rồi, mày còn lưu luyến làm gì nữa?
Thầm mắng bản thân xong, cô đưa tay lau đi nước mắt, ép mình không được suy nghĩ nữa, sau đó vùi đầu vào công việc.
Tại cuộc họp cấp cao của tập đoàn Thành Công, Lương Vỹ Lộc đang nơm nớp lo sợ ngồi họp.
Thảm hơn cả anh ta chính là vị giám đốc vừa mới báo cáo thành tích kinh doanh.
Mà người khiến bọn họ sợ hãi như vậy chính là vị tổng giám đốc đang ngồi hàng đầu, Mộc Dương Hà.
Phòng họp rất đông người nhưng lại yên tĩnh đến giật mình. Một lúc sau, giám đốc vừa báo cáo mới lấy hết dũng khí run giọng nói: “Sếp… sếp Mộc, tháng trước kết quả kinh doanh đi xuống là vì tập đoàn Tống thị bắt đầu giành giật thị trường chúng ta. Trước đây khi Tống Đạt Bằng nắm quyền, ông ta rất biết chừng mực, sẽ không dính líu tới thị trường chúng ta, gần đây con trai duy nhất của Tống Đạt Bằng là Tống Đường Huy bắt đầu tiếp quản tập đoàn, cậu ta có ý đối đầu với chúng ta, cướp đi rất nhiều thị phần của chúng ta…”
“Rầm!” Một tệp tài liệu bị Mộc Dương Hà ném lên bàn họp.