Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96 CHÍNH MẮT NHÌN THẤY
CHƯƠNG 96: CHÍNH MẮT NHÌN THẤY
Tống Đường Huy cười nói: “Ừm, anh đã đồng ý về tập đoàn làm việc rồi.”
Phương Tuyết Nhi nghi ngờ: “Thế công việc ở bệnh viện thì sao?”
“Anh từ chức rồi, sau này không làm bác sĩ nữa.” Tống Đường Huy vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo vẻ cay đắng khó phát hiện.
Phương Tuyết Nhi giật mình kinh ngạc: “Tại sao lại từ chức đột ngột thế, chẳng phải bác sĩ là giấc mơ bấy lâu của anh sao?”
“Giấc mơ có khi không thể trở thành hiện thưc, là con trai duy nhất của nhà họ Tống, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ gánh vác tương lai của tập đoàn.” Tống Đường Huy không hề nói, tập đoàn Tống thị lớn mạnh thì anh mới có thể mạnh mẽ hơn, từ đó có khả năng chống lại Mộc Dương Hà, bảo vệ Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không dám tin nhìn anh, một lúc sau mới uể oải nói: “Anh nói cũng đúng, chỉ cần anh đã suy nghĩ kỹ là được rồi.”
“Ừm.” Tống Đường Huy đáp, sau đó anh liền chuyển chủ đề, nhẹ nhàng hỏi: “Thế cô gái xinh đẹp này có đồng ý đi ăn tối với kẻ hèn đây không?”
Phương Tuyết Nhi phì cười, phối hợp gật đầu: “Nhưng đừng đi nhà hàng lần trước nữa, lần nào cũng là anh mời, em cũng cảm thấy ngại ngùng, em không muốn cứ đi ăn chực như vậy, hôm nay em mời anh.”
Tống Đường Huy không từ chối, anh mỉm cười đáp lại: “Được thôi!”
Hai người lên xe đi theo hướng dẫn của Phương Tuyết Nhi.
Xe dừng lại trước một quán ăn chuyên đồ cay, Tống Đường Huy bước vào quán với Phương Tuyết Nhi.
Quán ăn này chính là nơi Phương Tuyết Nhi từng đưa Mộc Dương Hà tới, ngồi xuống ngay vị trí trước đây cô và Mộc Dương Hà từng ngồi, cô như nhìn thấy anh đang ngồi trước mặt mình, tâm trạng vừa tốt lên giờ lại chùng xuống.
Phương Tuyết Nhi vẫy tay với ông chủ: “Cho tôi một chai rượu gạo lớn đi.”
Sau đó cô quay lại giới thiệu cho Tống Đường Huy: “Rượu gạo của quán này rất ngon, anh uống với em nhé!”
“Được thôi.” Tống Đường Huy thân thiết đáp.
Rượu và thức ăn đã được đem lên, Phương Tuyết Nhi xoa tay thèm thuồng.
Tống Đường Huy nhìn bộ dạng tham ăn của cô ấy mà bật cười: “Trông em đói như vậy, chẳng lẽ hôm nay chưa ăn uống gì à?”
“Sao anh biết?” Phương Tuyết Nhi vừa ngấu nghiến ăn vừa hỏi.
Tống Đường Huy sững lại vài giây: “Sao lại không ăn?”
Vẻ mặt Phương Tuyết Nhi đơ cứng rồi lập tức giãn ra: “Giảm cân ấy mà, dạo này em hơi mập!”
“Anh cảm thấy em gầy đi nhiều thì có.” Tống Đường Huy nói thật, anh biết sau vụ vừa rồi, tâm trạng Phương Tuyết Nhi chưa thể hồi phục ngay, vì thế cô không ăn không phải vì giảm cân.
“Ôi trời, anh này, có người mời ăn còn không ăn nhiều vào, nào, ăn một miếng cá viên này!” Phương Tuyết Nhi vội chuyển chủ đề, cô gắp một miếng cá viên vào bát của Tống Đường Huy.
Trông thấy viên cá, Phương Tuyết Nhi lại nhớ tới Mộc Dương Hà, cô không thích ăn cá viên, Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà lại rất thích, chỉ cần có hai người họ thì Phương Tuyết Nhi sẽ gọi cá viên, nhưng hôm nay không có hai người họ, cô vẫn quen miệng gọi thêm.
Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà sao ở đâu cũng khiến tôi nhớ tới anh!
Bóng hình Mộc Dương Hà vẫn quanh quẩn trong đầu của Phương Tuyết Nhi, dù cô có cố gắng muốn quên đi nhưng vẫn không quên được.
Phương Tuyết Nhi nâng chai rượu lên, cô muốn uống để quên nỗi sầu này.
Tống Đường Huy lo lắng nhìn cô, nhưng anh vẫn im lặng uống với cô. Hai người vừa uống vừa nói chuyện rất thoải mái.
Phương Tuyết Nhi không uống được nhiều, chưa được bao lâu mặt đã đỏ ửng lên.
Cô cười ngây ngô rồi uống một hớp lớn, sau đó khà ra một hơi: “Rượu gạo này ngon quá!”
Sức uống của Tống Đường Huy có thể bỏ xa Phương Tuyết Nhi mấy con phố, uống một lúc khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, anh nhẹ giọng khuyên cô: “Rượu hại đến sức khỏe, có ngon đi nữa cũng không được uống quá nhiều.”
Phương Tuyết Nhi cười ngờ nghệch: “Không sao, hại sức khỏe vẫn tốt hơn là trái tim đau đớn.”
Tống Đường Huy thở dài: “Mấy ngày nay tâm trạng em chưa ổn định, sao lại đi làm rồi?”
“Không sao.” Phương Tuyết Nhi vung tay: “Không sao không sao, mấy người đáng ghét nói xấu sau lưng bị em phát hiện, em đã mắng họ một trận rồi, em đâu có bị thiệt thòi gì, anh yên tâm, anh yên tâm nha, hi hi!”
Lòng Tống Đường Huy chua xót, anh uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Bọn họ nói gì em?”
Phương Tuyết Nhi mơ màng nhớ lại, khuôn mặt cô cau lại khổ sở: “Em, em quên rồi.”
“Thôi quên thì quên đi, mấy lời khó nghe thì đừng cố nhớ làm gì.” Tống Đường Huy an ủi.
“Ừm ừm ~” Phương Tuyết Nhi gật đầu, cô cười vui vẻ cụng ly với Tống Đường Huy: “Nào, uống rượu, mọi đau buồn đều tan biến!”
Uống cạn một ly, Phương Tuyết Nhi lại nhìn Tống Đường Huy hỏi: “Đường Huy, tay nghề anh giỏi như thế, không làm bác sĩ thật đáng tiếc.”
“Không có gì là đáng tiếc, thứ mỗi người theo đuổi khác nhau thì quyết định tất nhiên cũng khác nhau.” Tống Đường Huy nỉ non.
“Thế trước đây anh theo đuổi cái gì, giờ theo đuổi cái gì?” Phương Tuyết Nhi truy hỏi.
Tống Đường Huy nhìn cô, cười cưng chiều: “Trước đây giấc mơ anh theo đuổi là chữa bệnh cứu người, còn bây giờ, anh chỉ muốn bảo vệ người anh yêu.”
“Người anh yêu? Ai thế?” Phương Tuyết Nhi say đến mức mắt mở không ra, cô mơ màng nhìn Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy nhìn chăm chú cô rồi mỉm cười: “Em đó!”
Phương Tuyết Nhi giống như vừa nghe một chuyện tiếu lâm, cô cười khanh khách không thèm quan tâm hình tượng, sau đó tay chỉ vào mặt mình: “Em? Anh yêu em à?”
Tống Đường Huy nhìn Phương Tuyết Nhi đã không còn tỉnh táo, nhưng anh vẫn kiên định gật đầu: “Đúng thế, là em, em là người duy nhất anh yêu.”
Phương Tuyết Nhi say xỉn đã tiếp thêm dũng cảm cho Tống Đường Huy bày tỏ.
Hai má Phương Tuyết Nhi ngày càng đỏ, cô ngập ngừng: “Tại sao lại là anh, tại sao không phải là anh ấy, tại sao, tại sao…., ưm, rượu ngon, uống thêm một ly….”
Cô bắt đầu mê man, sau đó nằm bẹp trên bàn.
Tống Đường Huy thở dài: “Thật ra anh luôn muốn hỏi em, tại sao lại là hắn mà không phải là anh?”
Anh ngẩng đầu uống cạn một ly, sau đó trả tiền, dìu Phương Tuyết Nhi say bí tỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi quán, lên xe và đưa cô về nhà.
Anh đỗ xe rồi lay cô dậy với giọng dịu dàng: “Tuyết Nhi, tỉnh nào, tới nhà rồi.”
Cô vẫn không phản ứng, anh nhẹ thở dài rồi xuống xe cẩn thận ôm lấy cô.
Tống Đường Huy khóa xe lại rồi bế Phương Tuyết Nhi lên nhà, cơn gió lạnh thổi phớt qua khiến Phương Tuyết Nhi vô thức ôm chặt lấy cổ Tống Đường Huy.
Bóng hai người dần biến mất trong tòa nhà.
Bên một bóng cây khuất nơi góc tòa nhà, một bóng người cao lớn đang ẩn dưới bóng cây, cảnh tượng vừa rồi đã bị anh nhìn thấy.
Tống Đường Huy cười nói: “Ừm, anh đã đồng ý về tập đoàn làm việc rồi.”
Phương Tuyết Nhi nghi ngờ: “Thế công việc ở bệnh viện thì sao?”
“Anh từ chức rồi, sau này không làm bác sĩ nữa.” Tống Đường Huy vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo vẻ cay đắng khó phát hiện.
Phương Tuyết Nhi giật mình kinh ngạc: “Tại sao lại từ chức đột ngột thế, chẳng phải bác sĩ là giấc mơ bấy lâu của anh sao?”
“Giấc mơ có khi không thể trở thành hiện thưc, là con trai duy nhất của nhà họ Tống, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ gánh vác tương lai của tập đoàn.” Tống Đường Huy không hề nói, tập đoàn Tống thị lớn mạnh thì anh mới có thể mạnh mẽ hơn, từ đó có khả năng chống lại Mộc Dương Hà, bảo vệ Phương Tuyết Nhi.
Phương Tuyết Nhi không dám tin nhìn anh, một lúc sau mới uể oải nói: “Anh nói cũng đúng, chỉ cần anh đã suy nghĩ kỹ là được rồi.”
“Ừm.” Tống Đường Huy đáp, sau đó anh liền chuyển chủ đề, nhẹ nhàng hỏi: “Thế cô gái xinh đẹp này có đồng ý đi ăn tối với kẻ hèn đây không?”
Phương Tuyết Nhi phì cười, phối hợp gật đầu: “Nhưng đừng đi nhà hàng lần trước nữa, lần nào cũng là anh mời, em cũng cảm thấy ngại ngùng, em không muốn cứ đi ăn chực như vậy, hôm nay em mời anh.”
Tống Đường Huy không từ chối, anh mỉm cười đáp lại: “Được thôi!”
Hai người lên xe đi theo hướng dẫn của Phương Tuyết Nhi.
Xe dừng lại trước một quán ăn chuyên đồ cay, Tống Đường Huy bước vào quán với Phương Tuyết Nhi.
Quán ăn này chính là nơi Phương Tuyết Nhi từng đưa Mộc Dương Hà tới, ngồi xuống ngay vị trí trước đây cô và Mộc Dương Hà từng ngồi, cô như nhìn thấy anh đang ngồi trước mặt mình, tâm trạng vừa tốt lên giờ lại chùng xuống.
Phương Tuyết Nhi vẫy tay với ông chủ: “Cho tôi một chai rượu gạo lớn đi.”
Sau đó cô quay lại giới thiệu cho Tống Đường Huy: “Rượu gạo của quán này rất ngon, anh uống với em nhé!”
“Được thôi.” Tống Đường Huy thân thiết đáp.
Rượu và thức ăn đã được đem lên, Phương Tuyết Nhi xoa tay thèm thuồng.
Tống Đường Huy nhìn bộ dạng tham ăn của cô ấy mà bật cười: “Trông em đói như vậy, chẳng lẽ hôm nay chưa ăn uống gì à?”
“Sao anh biết?” Phương Tuyết Nhi vừa ngấu nghiến ăn vừa hỏi.
Tống Đường Huy sững lại vài giây: “Sao lại không ăn?”
Vẻ mặt Phương Tuyết Nhi đơ cứng rồi lập tức giãn ra: “Giảm cân ấy mà, dạo này em hơi mập!”
“Anh cảm thấy em gầy đi nhiều thì có.” Tống Đường Huy nói thật, anh biết sau vụ vừa rồi, tâm trạng Phương Tuyết Nhi chưa thể hồi phục ngay, vì thế cô không ăn không phải vì giảm cân.
“Ôi trời, anh này, có người mời ăn còn không ăn nhiều vào, nào, ăn một miếng cá viên này!” Phương Tuyết Nhi vội chuyển chủ đề, cô gắp một miếng cá viên vào bát của Tống Đường Huy.
Trông thấy viên cá, Phương Tuyết Nhi lại nhớ tới Mộc Dương Hà, cô không thích ăn cá viên, Nhạc Bảo Bối và Mộc Dương Hà lại rất thích, chỉ cần có hai người họ thì Phương Tuyết Nhi sẽ gọi cá viên, nhưng hôm nay không có hai người họ, cô vẫn quen miệng gọi thêm.
Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà sao ở đâu cũng khiến tôi nhớ tới anh!
Bóng hình Mộc Dương Hà vẫn quanh quẩn trong đầu của Phương Tuyết Nhi, dù cô có cố gắng muốn quên đi nhưng vẫn không quên được.
Phương Tuyết Nhi nâng chai rượu lên, cô muốn uống để quên nỗi sầu này.
Tống Đường Huy lo lắng nhìn cô, nhưng anh vẫn im lặng uống với cô. Hai người vừa uống vừa nói chuyện rất thoải mái.
Phương Tuyết Nhi không uống được nhiều, chưa được bao lâu mặt đã đỏ ửng lên.
Cô cười ngây ngô rồi uống một hớp lớn, sau đó khà ra một hơi: “Rượu gạo này ngon quá!”
Sức uống của Tống Đường Huy có thể bỏ xa Phương Tuyết Nhi mấy con phố, uống một lúc khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, anh nhẹ giọng khuyên cô: “Rượu hại đến sức khỏe, có ngon đi nữa cũng không được uống quá nhiều.”
Phương Tuyết Nhi cười ngờ nghệch: “Không sao, hại sức khỏe vẫn tốt hơn là trái tim đau đớn.”
Tống Đường Huy thở dài: “Mấy ngày nay tâm trạng em chưa ổn định, sao lại đi làm rồi?”
“Không sao.” Phương Tuyết Nhi vung tay: “Không sao không sao, mấy người đáng ghét nói xấu sau lưng bị em phát hiện, em đã mắng họ một trận rồi, em đâu có bị thiệt thòi gì, anh yên tâm, anh yên tâm nha, hi hi!”
Lòng Tống Đường Huy chua xót, anh uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Bọn họ nói gì em?”
Phương Tuyết Nhi mơ màng nhớ lại, khuôn mặt cô cau lại khổ sở: “Em, em quên rồi.”
“Thôi quên thì quên đi, mấy lời khó nghe thì đừng cố nhớ làm gì.” Tống Đường Huy an ủi.
“Ừm ừm ~” Phương Tuyết Nhi gật đầu, cô cười vui vẻ cụng ly với Tống Đường Huy: “Nào, uống rượu, mọi đau buồn đều tan biến!”
Uống cạn một ly, Phương Tuyết Nhi lại nhìn Tống Đường Huy hỏi: “Đường Huy, tay nghề anh giỏi như thế, không làm bác sĩ thật đáng tiếc.”
“Không có gì là đáng tiếc, thứ mỗi người theo đuổi khác nhau thì quyết định tất nhiên cũng khác nhau.” Tống Đường Huy nỉ non.
“Thế trước đây anh theo đuổi cái gì, giờ theo đuổi cái gì?” Phương Tuyết Nhi truy hỏi.
Tống Đường Huy nhìn cô, cười cưng chiều: “Trước đây giấc mơ anh theo đuổi là chữa bệnh cứu người, còn bây giờ, anh chỉ muốn bảo vệ người anh yêu.”
“Người anh yêu? Ai thế?” Phương Tuyết Nhi say đến mức mắt mở không ra, cô mơ màng nhìn Tống Đường Huy.
Tống Đường Huy nhìn chăm chú cô rồi mỉm cười: “Em đó!”
Phương Tuyết Nhi giống như vừa nghe một chuyện tiếu lâm, cô cười khanh khách không thèm quan tâm hình tượng, sau đó tay chỉ vào mặt mình: “Em? Anh yêu em à?”
Tống Đường Huy nhìn Phương Tuyết Nhi đã không còn tỉnh táo, nhưng anh vẫn kiên định gật đầu: “Đúng thế, là em, em là người duy nhất anh yêu.”
Phương Tuyết Nhi say xỉn đã tiếp thêm dũng cảm cho Tống Đường Huy bày tỏ.
Hai má Phương Tuyết Nhi ngày càng đỏ, cô ngập ngừng: “Tại sao lại là anh, tại sao không phải là anh ấy, tại sao, tại sao…., ưm, rượu ngon, uống thêm một ly….”
Cô bắt đầu mê man, sau đó nằm bẹp trên bàn.
Tống Đường Huy thở dài: “Thật ra anh luôn muốn hỏi em, tại sao lại là hắn mà không phải là anh?”
Anh ngẩng đầu uống cạn một ly, sau đó trả tiền, dìu Phương Tuyết Nhi say bí tỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi quán, lên xe và đưa cô về nhà.
Anh đỗ xe rồi lay cô dậy với giọng dịu dàng: “Tuyết Nhi, tỉnh nào, tới nhà rồi.”
Cô vẫn không phản ứng, anh nhẹ thở dài rồi xuống xe cẩn thận ôm lấy cô.
Tống Đường Huy khóa xe lại rồi bế Phương Tuyết Nhi lên nhà, cơn gió lạnh thổi phớt qua khiến Phương Tuyết Nhi vô thức ôm chặt lấy cổ Tống Đường Huy.
Bóng hai người dần biến mất trong tòa nhà.
Bên một bóng cây khuất nơi góc tòa nhà, một bóng người cao lớn đang ẩn dưới bóng cây, cảnh tượng vừa rồi đã bị anh nhìn thấy.