Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94 NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG TẦM THƯỜNG
CHƯƠNG 94: NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG TẦM THƯỜNG
Nhắc tới Phương Tuyết Nhi, trong lòng Mộc Dương Hà lại dâng lên cảm xúc phức tạp, anh vốn vì chuyện áy náy về chuyện chạy khỏi hôn lễ, nhưng kể từ khi nhìn thấy tấm hình đó thì nỗi áy náy đó đã biến thành cơn giận dữ.
Anh không tỏ thái độ: “Với thân phận hiện giờ, em gặp cô ấy không khó xử sao?”
“Nếu nhìn từ góc độ tình địch, thì đúng là rất khó xử.” An Ly trêu chọc nói: “Nhưng với thân phận nhà thiết kế thì chẳng có gì là không được. Cô dâu anh chọn chắc chắn không tầm thường, em tin cô ấy không phải hạng người so đo.”
Mộc Dương Hà lặng lẽ uống trà không nói lời nào nữa.
An Ly nhìn ra sắc mặt Mộc Dương Hà không tốt nên hỏi dò: “Nếu anh không muốn em và cô ấy gặp nhau thì em sẽ không gặp.”
Mộc Dương Hà đặt tách trà xuống chậm rãi nói: “Hiếm khi em về nước, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi ý kiến anh.”
Vẻ mặt An Ly thoáng giãn ra, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, trước giờ cô ta vẫn thích tự do, Mộc Dương Hà là điều cô ta bận tâm nhất, lúc trước như thế, bây giờ cũng như thế.
Trong nhà, Phương Tuyết Nhi đang nằm trên sô pha lật một quyển tạp chí thời trang, nắm được xu hướng trào lưu là một kỹ năng rất quan trọng của một nhà thiết kế thời trang.
Nhạc Bảo Bối đã đi nhà trẻ, sau hôn lễ không muốn nhớ lại ấy, cô luôn tìm việc gì đó để làm khi ở nhà một mình, nếu không lòng cô sẽ không yên suy nghĩ lung tung.
Nhưng hôm nay cô rất mất tập trung, tuy lật xem tạp chí nhưng hồn đã bay tới nơi đâu rồi.
Cô chăm chú xem bộ quần áo của một mẫu nam trên tạp chí, đột nhiên khuôn mặt của mẫu nam dần trở thành khuôn mặt của Mộc Dương Hà!
Phương Tuyết Nhi hét lên rồi quăng tạp chí sang một bên, mắng chửi: “Mộc Dương Hà, đồ khốn kiếp nhà anh đúng là bám dai như đỉa.”
Vừa mắng xong, chuông cửa liền vang lên, Phương Tuyết Nhi giật mình nhảy chồm dậy, cô quát lên đầy khó chịu: “Ai vậy?”
Người trước cửa không trả lời mà vẫn liên tục nhấn chuông. Phương Tuyết Nhi bực mình tới mở cửa ra khó chịu nói: “Sao mà nhấn mãi thế, bà đây không điếc!”
Chưa dứt lời thì Phương Tuyết Nhi đã khựng lại, mắt cô trợn lên chăm chăm nhìn vào vị khách trước cửa.
Chính xác là hai vị khách.
Hai người đều cao tầm một mét chín, mặc một bộ vest thẳng thớm màu đen, đeo kính đen đứng nghiêm trước cửa với khí thế vô cùng dọa người.
Con bà nó, bọn họ đang diễn xã hội đen hay trùm hacker vậy!” Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Cô lập tức hối hận hành động vừa rồi của mình, cười làm hòa: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
Một người trong đó mở miệng: “Cô là cô Phương Tuyết Nhi phải không?”
Phương Tuyết Nhi máy móc gật đầu, thầm vắt óc suy nghĩ tự hỏi gần đây mình có đắc tội với ai không, hình như là không có mà.
“Cô chủ nhà chúng tôi muốn nói chuyện với cô.” Một người mặc áo đen nói.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt hỏi: “Xin hỏi cô chủ mấy người là ai?”
“Là cô Michelle.” Giọng anh ta đầy cung kính.
An Ly ở nước ngoài đều dùng tên tiếng Anh, ngoài mẹ cô tara thì rất ít người gọi cô ta là An Ly, vì thế đám vệ sĩ cũng gọi cô ta là cô Michelle.
“Ai cơ?” Phương Tuyết Nhi cao giọng hỏi lại, cái tên này lạ quá, nhất thời cô không nhớ ra.
Hai người đàn ông áo đen im lặng vài giây, cách lớp kính râm, Phương Tuyết Nhi vẫn có thể cảm giác được họ đang trừng mắt nhìn mình, chỉ sợ bọn họ nổi điên đánh cô một trận.
May mà họ chỉ là vệ sĩ chứ không phải xã hội đen, kiên nhẫn giải thích: “Là cô An Ly.”
“Ồ!” Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, bỗng cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi lại: “Cô ấy tìm tôi làm gì?”
“Gặp rồi cô sẽ biết thôi, vui lòng đi cùng với chúng tôi.” Một người đàn ông vừa cứng giọng vừa giữ được lễ phép nói.
Phương Tuyết Nhi không muốn đi lắm, nhưng cô cũng muốn xem cô An Ly trong truyền thuyết này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cô đáp ứng: “Được, hai anh đợi tôi một lát, tôi đi thay đồ đã.”
Phương Tuyết Nhi đi theo vệ sĩ tới một căn biệt thự nhỏ yên tĩnh, họ dẫn cô tới phòng làm việc của An Ly rồi lùi ra.
An Ly nhìn thấy Phương Tuyết Nhi tới liền buông bút, đẩy xe lăn tới chào hỏi: “Phương Tuyết Nhi, chào mừng cô tới đây.”
Phương Tuyết Nhi muốn mỉm cười lịch sự, nhưng đối mặt với người phụ nữ cướp chú rể ngay trước mặt tất cả mọi người trong hôn lễ của mình, dù cô có cố thế nào cũng không cười nổi.
Phương Tuyết Nhi bất giác nhìn vào đôi chân của An Ly. Chú ý tới ánh mắt của Phương Tuyết Nhi, An Ly không giận mà chỉ mỉm cười giải thích: “Đây là do tai nạn xe, trước đây tôi cũng có thể đứng lên và đi lại trên đôi chân này.”
Trong mắt mọi người, đứng lên và đi lại là điều không thể bình thường hơn, nhưng với An Ly thì nó như trở thành một điều đáng để tự hào, trong lòng Phương Tuyết Nhi không khỏi dâng lên chút thương xót.
Sau lời chào hỏi của An Ly, Phương Tuyết Nhi ngồi xuống nhìn xung quanh phòng làm việc lớn này, so với phòng làm việc mini trong nhà mình thì đúng là cách biệt quá lớn.
Cô lại nhìn lên tác phẩm thiết kế trên giá vẽ, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, cô cầm lấy bản vẽ tấm tắc khen: “Đây là tác phẩm của cô à? Cô cũng là nhà thiết kế thời trang ư?”
“Ừm.” An Ly nhẹ giọng đáp.
Phương Tuyết Nhi lật mấy trang bản vẽ rồi hỏi: “Giờ mọi người đều dùng máy tính để vẽ rồi, sao cô vẫn kiên trì dùng giấy bút thế, việc này rất khó khăn đó.”
An Ly cười đáp: “Có một số việc tôi rất cố chấp.”
Phương Tuyết Nhi rất thông minh, cô có thể nghe ra hàm ý bên trong lời An Ly, đành gượng gạo đặt bản thảo xuống và nói: “Hôm nay cô tìm tôi à, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
An Ly cười nhạt gật đầu: “Được, thiết kế thời trang là mơ ước bấy lâu nay của tôi, hôm nay tôi tìm cô là vì chuyện này.”
“Vì chuyện này?” Phương Tuyết Nhi khó hiểu hỏi lại, cô cứ tưởng An Ly tìm cô là vì Mộc Dương Hà, tuyên chiến cướp đàn ông với cô, ai ngờ lại là chuyện thiết kế thời trang, đúng là quá khó hiểu.
An Ly nhìn ra hoài nghi trong lòng Phương Tuyết Nhi bèn giải thích: “Là quán quân của cuộc thi Vince Camuto, chắc cô cũng không nhớ tên các thứ hạng khác đâu nhỉ.”
Lời nhắc nhở của An Ly dường như đã làm cho Phương Tuyết Nhi nhớ tới gì đó.
Phương Tuyết Nhi bỗng nghĩ tới trên bảng xếp hạng cuộc thi, cái tên tiếng anh ở vị trí thứ hai kia hình như chính là Michelle!
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, bèn nói: “Thì ra cô chính là á quân cuộc thi Vince Camuto, đúng là trùng hợp.”
“Thật sự rất trùng hợp, không ngờ người đánh bại tôi ở cuộc thi đó lại là cô, người kết hôn với người đàn ông tôi yêu nhất cũng là cô.” An Ly lắc đầu cười, khuôn mặt lóe lên vẻ đau buồn khó mà phát hiện.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy gượng gạo, không biết phải tiếp lời như thế nào, đành hơi khép mi mắt im lặng.
An Ly tiếp tục nói: “Hôm nay tìm cô tới là muốn chính thức gặp mặt, nói chuyện với cô, tôi biết cô là nhà thiết kế chính của công ty Florina trực thuộc Thành Công, công ty rất coi trọng cô, cô cũng rất tài năng, tôi không hy vọng chuyện hôn lễ ảnh hưởng tới công việc của cô ở Florina, chuyện tình cảm cá nhân nên chia rạch ròi với công việc, đúng không nào?”
Cô ta đúng là một người phụ nữ không tầm thường.
Nhắc tới Phương Tuyết Nhi, trong lòng Mộc Dương Hà lại dâng lên cảm xúc phức tạp, anh vốn vì chuyện áy náy về chuyện chạy khỏi hôn lễ, nhưng kể từ khi nhìn thấy tấm hình đó thì nỗi áy náy đó đã biến thành cơn giận dữ.
Anh không tỏ thái độ: “Với thân phận hiện giờ, em gặp cô ấy không khó xử sao?”
“Nếu nhìn từ góc độ tình địch, thì đúng là rất khó xử.” An Ly trêu chọc nói: “Nhưng với thân phận nhà thiết kế thì chẳng có gì là không được. Cô dâu anh chọn chắc chắn không tầm thường, em tin cô ấy không phải hạng người so đo.”
Mộc Dương Hà lặng lẽ uống trà không nói lời nào nữa.
An Ly nhìn ra sắc mặt Mộc Dương Hà không tốt nên hỏi dò: “Nếu anh không muốn em và cô ấy gặp nhau thì em sẽ không gặp.”
Mộc Dương Hà đặt tách trà xuống chậm rãi nói: “Hiếm khi em về nước, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi ý kiến anh.”
Vẻ mặt An Ly thoáng giãn ra, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, trước giờ cô ta vẫn thích tự do, Mộc Dương Hà là điều cô ta bận tâm nhất, lúc trước như thế, bây giờ cũng như thế.
Trong nhà, Phương Tuyết Nhi đang nằm trên sô pha lật một quyển tạp chí thời trang, nắm được xu hướng trào lưu là một kỹ năng rất quan trọng của một nhà thiết kế thời trang.
Nhạc Bảo Bối đã đi nhà trẻ, sau hôn lễ không muốn nhớ lại ấy, cô luôn tìm việc gì đó để làm khi ở nhà một mình, nếu không lòng cô sẽ không yên suy nghĩ lung tung.
Nhưng hôm nay cô rất mất tập trung, tuy lật xem tạp chí nhưng hồn đã bay tới nơi đâu rồi.
Cô chăm chú xem bộ quần áo của một mẫu nam trên tạp chí, đột nhiên khuôn mặt của mẫu nam dần trở thành khuôn mặt của Mộc Dương Hà!
Phương Tuyết Nhi hét lên rồi quăng tạp chí sang một bên, mắng chửi: “Mộc Dương Hà, đồ khốn kiếp nhà anh đúng là bám dai như đỉa.”
Vừa mắng xong, chuông cửa liền vang lên, Phương Tuyết Nhi giật mình nhảy chồm dậy, cô quát lên đầy khó chịu: “Ai vậy?”
Người trước cửa không trả lời mà vẫn liên tục nhấn chuông. Phương Tuyết Nhi bực mình tới mở cửa ra khó chịu nói: “Sao mà nhấn mãi thế, bà đây không điếc!”
Chưa dứt lời thì Phương Tuyết Nhi đã khựng lại, mắt cô trợn lên chăm chăm nhìn vào vị khách trước cửa.
Chính xác là hai vị khách.
Hai người đều cao tầm một mét chín, mặc một bộ vest thẳng thớm màu đen, đeo kính đen đứng nghiêm trước cửa với khí thế vô cùng dọa người.
Con bà nó, bọn họ đang diễn xã hội đen hay trùm hacker vậy!” Phương Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Cô lập tức hối hận hành động vừa rồi của mình, cười làm hòa: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
Một người trong đó mở miệng: “Cô là cô Phương Tuyết Nhi phải không?”
Phương Tuyết Nhi máy móc gật đầu, thầm vắt óc suy nghĩ tự hỏi gần đây mình có đắc tội với ai không, hình như là không có mà.
“Cô chủ nhà chúng tôi muốn nói chuyện với cô.” Một người mặc áo đen nói.
Phương Tuyết Nhi mờ mịt hỏi: “Xin hỏi cô chủ mấy người là ai?”
“Là cô Michelle.” Giọng anh ta đầy cung kính.
An Ly ở nước ngoài đều dùng tên tiếng Anh, ngoài mẹ cô tara thì rất ít người gọi cô ta là An Ly, vì thế đám vệ sĩ cũng gọi cô ta là cô Michelle.
“Ai cơ?” Phương Tuyết Nhi cao giọng hỏi lại, cái tên này lạ quá, nhất thời cô không nhớ ra.
Hai người đàn ông áo đen im lặng vài giây, cách lớp kính râm, Phương Tuyết Nhi vẫn có thể cảm giác được họ đang trừng mắt nhìn mình, chỉ sợ bọn họ nổi điên đánh cô một trận.
May mà họ chỉ là vệ sĩ chứ không phải xã hội đen, kiên nhẫn giải thích: “Là cô An Ly.”
“Ồ!” Phương Tuyết Nhi gật gật đầu, bỗng cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi lại: “Cô ấy tìm tôi làm gì?”
“Gặp rồi cô sẽ biết thôi, vui lòng đi cùng với chúng tôi.” Một người đàn ông vừa cứng giọng vừa giữ được lễ phép nói.
Phương Tuyết Nhi không muốn đi lắm, nhưng cô cũng muốn xem cô An Ly trong truyền thuyết này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cô đáp ứng: “Được, hai anh đợi tôi một lát, tôi đi thay đồ đã.”
Phương Tuyết Nhi đi theo vệ sĩ tới một căn biệt thự nhỏ yên tĩnh, họ dẫn cô tới phòng làm việc của An Ly rồi lùi ra.
An Ly nhìn thấy Phương Tuyết Nhi tới liền buông bút, đẩy xe lăn tới chào hỏi: “Phương Tuyết Nhi, chào mừng cô tới đây.”
Phương Tuyết Nhi muốn mỉm cười lịch sự, nhưng đối mặt với người phụ nữ cướp chú rể ngay trước mặt tất cả mọi người trong hôn lễ của mình, dù cô có cố thế nào cũng không cười nổi.
Phương Tuyết Nhi bất giác nhìn vào đôi chân của An Ly. Chú ý tới ánh mắt của Phương Tuyết Nhi, An Ly không giận mà chỉ mỉm cười giải thích: “Đây là do tai nạn xe, trước đây tôi cũng có thể đứng lên và đi lại trên đôi chân này.”
Trong mắt mọi người, đứng lên và đi lại là điều không thể bình thường hơn, nhưng với An Ly thì nó như trở thành một điều đáng để tự hào, trong lòng Phương Tuyết Nhi không khỏi dâng lên chút thương xót.
Sau lời chào hỏi của An Ly, Phương Tuyết Nhi ngồi xuống nhìn xung quanh phòng làm việc lớn này, so với phòng làm việc mini trong nhà mình thì đúng là cách biệt quá lớn.
Cô lại nhìn lên tác phẩm thiết kế trên giá vẽ, ánh mắt cô bỗng sáng rực lên, cô cầm lấy bản vẽ tấm tắc khen: “Đây là tác phẩm của cô à? Cô cũng là nhà thiết kế thời trang ư?”
“Ừm.” An Ly nhẹ giọng đáp.
Phương Tuyết Nhi lật mấy trang bản vẽ rồi hỏi: “Giờ mọi người đều dùng máy tính để vẽ rồi, sao cô vẫn kiên trì dùng giấy bút thế, việc này rất khó khăn đó.”
An Ly cười đáp: “Có một số việc tôi rất cố chấp.”
Phương Tuyết Nhi rất thông minh, cô có thể nghe ra hàm ý bên trong lời An Ly, đành gượng gạo đặt bản thảo xuống và nói: “Hôm nay cô tìm tôi à, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
An Ly cười nhạt gật đầu: “Được, thiết kế thời trang là mơ ước bấy lâu nay của tôi, hôm nay tôi tìm cô là vì chuyện này.”
“Vì chuyện này?” Phương Tuyết Nhi khó hiểu hỏi lại, cô cứ tưởng An Ly tìm cô là vì Mộc Dương Hà, tuyên chiến cướp đàn ông với cô, ai ngờ lại là chuyện thiết kế thời trang, đúng là quá khó hiểu.
An Ly nhìn ra hoài nghi trong lòng Phương Tuyết Nhi bèn giải thích: “Là quán quân của cuộc thi Vince Camuto, chắc cô cũng không nhớ tên các thứ hạng khác đâu nhỉ.”
Lời nhắc nhở của An Ly dường như đã làm cho Phương Tuyết Nhi nhớ tới gì đó.
Phương Tuyết Nhi bỗng nghĩ tới trên bảng xếp hạng cuộc thi, cái tên tiếng anh ở vị trí thứ hai kia hình như chính là Michelle!
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, bèn nói: “Thì ra cô chính là á quân cuộc thi Vince Camuto, đúng là trùng hợp.”
“Thật sự rất trùng hợp, không ngờ người đánh bại tôi ở cuộc thi đó lại là cô, người kết hôn với người đàn ông tôi yêu nhất cũng là cô.” An Ly lắc đầu cười, khuôn mặt lóe lên vẻ đau buồn khó mà phát hiện.
Phương Tuyết Nhi cảm thấy gượng gạo, không biết phải tiếp lời như thế nào, đành hơi khép mi mắt im lặng.
An Ly tiếp tục nói: “Hôm nay tìm cô tới là muốn chính thức gặp mặt, nói chuyện với cô, tôi biết cô là nhà thiết kế chính của công ty Florina trực thuộc Thành Công, công ty rất coi trọng cô, cô cũng rất tài năng, tôi không hy vọng chuyện hôn lễ ảnh hưởng tới công việc của cô ở Florina, chuyện tình cảm cá nhân nên chia rạch ròi với công việc, đúng không nào?”
Cô ta đúng là một người phụ nữ không tầm thường.