Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 93 TÔI MUỐN GẶP CÔ ẤY
CHƯƠNG 93: TÔI MUỐN GẶP CÔ ẤY
An Ly tập trung tới mức không phát hiện sự hiện diện của Mộc Dương Hà.
Anh không nỡ quấy rầy cảnh tượng trước mắt, anh phất tay cho vệ sĩ lui ra, sau đó nhẹ nhàng tới bên cạnh An Ly, chiêm ngưỡng tác phẩm của cô ta.
Trên trang giấy, cô ta đang thiết kế một chiếc váy liền mang đậm sắc thái Trung Quốc với đường nét đẹp đẽ, màu sắc hài hòa. Lúc này Mộc Dương Hà bỗng nghĩ tới một chuyện, An Ly cũng học ngành thiết kế thời trang, hơn nữa còn rất tài năng.
Lúc này An Ly đã chú ý tới người đằng sau mình, phát hiện là Mộc Dương Hà, cô ta mỉm cười dịu dàng rực rỡ như hoa xuân nở rộ vào tháng Tư.
Mộc Dương Hà ngồi bên cạnh cô ta: “Thấy em tập trung vẽ như vậy nên anh không muốn quấy rầy em.”
An Ly nhẹ đặt bút xuống: “Gần đây em rất thích sắc thái Trung Quốc nên muốn đưa nó vào trong trường phái hiện đại xem hiệu quả thế nào.”
Mộc Dương Hà nhìn bức tranh khen ngợi: “Trông đẹp lắm.”
An Ly cười nhạt: “Khó mà có được lời khen của sếp Mộc.”
“Sao, trong lòng em anh là người thích soi mói khó tính đến thế sao?” Mộc Dương Hà nhướng mày.
An Ly cười khẽ: “Chẳng lẽ giờ anh mới biết?”
Mộc Dương Hà cũng cười: “Giờ mới biết đấy.”
“Chúng ta đi phòng Nắng uống trà thôi.” An Lý đóng bản vẽ lại.
Mộc Dương Hà đẩy cô ta tới phòng Nắng, trên bàn đã chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm.
Vừa uống trà, An Ly cười nói: “Đầu bếp và giúp việc anh sắp xếp cho em rất tốt, làm việc rất lanh lẹ, tay nghề rất giỏi, hơn nữa còn không nhiều chuyện.”
“Ừm, em hài lòng là tốt rồi.” Mộc Dương Hà chậm rãi uống trà, như vô tình liếc về phía vệ sĩ đứng ngay cửa, anh hỏi: “Mấy vệ sĩ này là thế nào?”
An Ly quay đầu nhìn ra cửa, sau đó phất tay ra hiệu cho bọn họ rời khỏi: “Đây là vệ sĩ mẹ em sắp xếp cho em, em cố chấp muốn về nước, mẹ bận việc không thể đi chung nên đã cử vài vệ sĩ đắc lực đi theo bảo vệ em.”
“Bà An?” Mộc Dương Hà ngờ vực hỏi.
Cha của An Ly là An Vân Long, ông là một trong những thành viên cấp cao của Thành Công, An Ly và Mộc Dương Hà cũng quen biết vì lẽ đó. Trong trí nhớ của anh, mẹ của An Ly là một bà nội trợ bình thường, không có nguồn vốn quá lớn và khả năng quyết đoán nhanh nhạy nên mới cần vệ sĩ, nhưng người mẹ trong lời của An Ly dường như không còn yếu đuối như năm xưa nữa, bà đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ có quyền thế.
An Ly cười mỉm: “Giờ nên gọi mẹ là bà Lạc Nhĩ.”
“Bà Lạc Nhĩ? Tô Lạc Nhĩ?” Mộc Dương Hà như nghĩ tới gì đó, anh biết cái tên này.
“Ừm.” An Ly nhẹ gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ là vợ của cựu tổng giám đốc tập đoàn S, sau khi ông ấy mất vì bạo bệnh, Tô Lạc Nhĩ đã tiếp quản vị trí tổng giám đốc.
Tập đoàn S có thế lực rất mạnh, những năm gần đây bắt đầu nhắm tới thị trường trong nước, có ý tìm đối tác hợp tác phát triển khu vực Đông Nam.
Trước đây khu vực Đông Nam do Thành Công, tập đoàn Tống thị và tập đoàn Tiêu thị chia cắt tạo thành thế chân vạc, ba nhà đều muốn hợp tác với tập đoàn S để chống lại hai nhà kia, nay nhà họ Tiêu suy bại, đối thủ duy nhất của Thành Công chính là tập đoàn Tống thị.
Tập đoàn Tống thị. Tống Đường Huy.
Vừa nghĩ tới cái tên này, đầu anh lại hiện lên hình ảnh Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy nắm tay nhau trong bức ảnh trên tạp chí, lòng anh không kìm được cơn giận dữ.
An Ly chìm trong hồi ức: “Sau khi ba mất, mẹ đưa em ra nước ngoài và bà tái giá, dượng là tổng giám đốc tập đoàn S. Mẹ đưa em ra nước ngoài là vì muốn điều trị chân cho em, tuy kết quả không như ý muốn nhưng dượng rất tốt với mẹ con em, sau khi mất liền để lại tất cả tài sản và công ty cho mẹ, vì thế giờ bà ấy đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn S, em cũng có thể theo đuổi giấc mơ, trở thành nhà thiết kế thời trang tầm cỡ thế giới.
Mộc Dương Hà rất nhanh đã phản ứng lại: “Vì thế, em chính là Michelle?”
Michelle là tên con gái duy nhất của bà Lạc Nhĩ.
An Ly cười gật đầu: “Sau khi em ra nước ngoài liền đổi tên, đó cũng chính là nguyên nhân anh không tìm được em. Nếu em đã muốn trốn anh thì dù thế lực nhà học Mộc có mạnh mẽ cỡ nào cũng rất khó tìm ra em.”
“Tại sao em lại về nước đột ngột như thế?” Mộc Dương Hà hỏi.
An Ly cúi đầu: “Khi nghe tin anh đính hôn với cô thứ nhà họ Tiêu, em đã tính chuyện về nước rồi, vì sức khỏe em không tốt nên mẹ vẫn ngăn cản, sau này anh xóa bỏ hôn ước, em cũng tạm thời từ bỏ ý định về nước, mãi cho tới khi nhìn thấy tin anh sắp kết hôn em mới lập tức trở về, may mà tới kịp, nếu không em sẽ hối hận suốt đời.”
Mộc Dương Hà bỗng dâng lên cảm giác áy náy, An Ly ở nước ngoài chịu khổ, mình lại hai lần suýt chút nữa kết hôn với người khác. Anh trầm giọng nói: “An Ly, anh xin lỗi.”
“Đừng nói như thế!” An Ly đưa tay đặt lên môi Mộc Dương Hà: “Anh không biết những chuyện đã xảy ra với em nên cũng không phải là lỗi của anh, muốn trách thì trách em quá bận tâm luốn muốn bản thân trở nên hoàn mỹ, khiến hai chúng ta phải lãng phí nhiều năm như vậy.”
Mộc Dương Hà nắm lấy tay An Ly: “Không sao, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian, đoạn đường sau còn rất dài.”
An Ly nở nụ cười đầy tình ý.
Trong phút hoảng hốt, Mộc Dương Hà như nhìn thấy hình bóng Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà chột dạ không dám nhìn thẳng An Ly, tay cũng thả tay cô ta ra.
An Ly ăn một miếng điểm tâm rồi nói: “Thật ra lần này em về nước còn có một mục đích nữa.”
“Là gì?”
“Anh cũng biết, thiết kế thời trang luôn là giấc mơ của em, mấy năm ở nước ngoài em đã học được rất nhiều thứ, giờ em cũng được coi là một nhà thiết kế có tiếng tăm, năm nay em sẽ tham gia cuộc thi Vince Camuto với hy vọng đoạt chức quán quân, để bản thân có thể tiến thêm một bước, nhưng ngoài dự liệu, tác phẩm em đặt nhiều kỳ vọng chỉ chỉ được giải nhì.” An Ly cười tự giễu.
“Đã có thể vượt qua bán kết và vào chung kết, tất nhiên là nhà thiết kế cực kỳ ưu tú, em có thể đạt á quân đã là một thành công lớn, đừng quá khắt khe với bản thân.” Mộc Dương Hà an ủi.
“Không phải khắt khe, chỉ là nghiêm khắc với bản thân thôi, chẳng phải anh cũng như vậy sao, luôn nghiêm khắc với chính bản thân, nếu không Thành Công sao có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, vì thế hai chúng ta đều giống nhau mà thôi.” An Ly ung dung đáp, cô ta giống như đang kể chuyện, câu chữ lại đầy hàm ý.
Khóe môi Mộc Dương Hà nhếch lên, như thừa nhận lời cô ta nói.
An Ly tiếp tục nói: “Tuy em chỉ giành giải nhì nhưng điều không thể tin được là vị trí số một thuộc về vị hôn thê của anh. Cô ấy lần đầu tiên lọt vào bán kết Vince Camuto, cuối cùng lại là nhà thiết kế đoạt quán quân, có thể nói đây là một kỳ tích, giới thiết kế quốc tế đều dành những lời có cánh cho cô ấy, ngay cả người khó tính như nhà thiết kế nổi tiếng Adenis cũng khen ngợi cô ấy không ngớt lời. Em rất tò mò về cô ấy nên muốn gặp cô ấy trong chuyến về nước này.”
An Ly tập trung tới mức không phát hiện sự hiện diện của Mộc Dương Hà.
Anh không nỡ quấy rầy cảnh tượng trước mắt, anh phất tay cho vệ sĩ lui ra, sau đó nhẹ nhàng tới bên cạnh An Ly, chiêm ngưỡng tác phẩm của cô ta.
Trên trang giấy, cô ta đang thiết kế một chiếc váy liền mang đậm sắc thái Trung Quốc với đường nét đẹp đẽ, màu sắc hài hòa. Lúc này Mộc Dương Hà bỗng nghĩ tới một chuyện, An Ly cũng học ngành thiết kế thời trang, hơn nữa còn rất tài năng.
Lúc này An Ly đã chú ý tới người đằng sau mình, phát hiện là Mộc Dương Hà, cô ta mỉm cười dịu dàng rực rỡ như hoa xuân nở rộ vào tháng Tư.
Mộc Dương Hà ngồi bên cạnh cô ta: “Thấy em tập trung vẽ như vậy nên anh không muốn quấy rầy em.”
An Ly nhẹ đặt bút xuống: “Gần đây em rất thích sắc thái Trung Quốc nên muốn đưa nó vào trong trường phái hiện đại xem hiệu quả thế nào.”
Mộc Dương Hà nhìn bức tranh khen ngợi: “Trông đẹp lắm.”
An Ly cười nhạt: “Khó mà có được lời khen của sếp Mộc.”
“Sao, trong lòng em anh là người thích soi mói khó tính đến thế sao?” Mộc Dương Hà nhướng mày.
An Ly cười khẽ: “Chẳng lẽ giờ anh mới biết?”
Mộc Dương Hà cũng cười: “Giờ mới biết đấy.”
“Chúng ta đi phòng Nắng uống trà thôi.” An Lý đóng bản vẽ lại.
Mộc Dương Hà đẩy cô ta tới phòng Nắng, trên bàn đã chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm.
Vừa uống trà, An Ly cười nói: “Đầu bếp và giúp việc anh sắp xếp cho em rất tốt, làm việc rất lanh lẹ, tay nghề rất giỏi, hơn nữa còn không nhiều chuyện.”
“Ừm, em hài lòng là tốt rồi.” Mộc Dương Hà chậm rãi uống trà, như vô tình liếc về phía vệ sĩ đứng ngay cửa, anh hỏi: “Mấy vệ sĩ này là thế nào?”
An Ly quay đầu nhìn ra cửa, sau đó phất tay ra hiệu cho bọn họ rời khỏi: “Đây là vệ sĩ mẹ em sắp xếp cho em, em cố chấp muốn về nước, mẹ bận việc không thể đi chung nên đã cử vài vệ sĩ đắc lực đi theo bảo vệ em.”
“Bà An?” Mộc Dương Hà ngờ vực hỏi.
Cha của An Ly là An Vân Long, ông là một trong những thành viên cấp cao của Thành Công, An Ly và Mộc Dương Hà cũng quen biết vì lẽ đó. Trong trí nhớ của anh, mẹ của An Ly là một bà nội trợ bình thường, không có nguồn vốn quá lớn và khả năng quyết đoán nhanh nhạy nên mới cần vệ sĩ, nhưng người mẹ trong lời của An Ly dường như không còn yếu đuối như năm xưa nữa, bà đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ có quyền thế.
An Ly cười mỉm: “Giờ nên gọi mẹ là bà Lạc Nhĩ.”
“Bà Lạc Nhĩ? Tô Lạc Nhĩ?” Mộc Dương Hà như nghĩ tới gì đó, anh biết cái tên này.
“Ừm.” An Ly nhẹ gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ là vợ của cựu tổng giám đốc tập đoàn S, sau khi ông ấy mất vì bạo bệnh, Tô Lạc Nhĩ đã tiếp quản vị trí tổng giám đốc.
Tập đoàn S có thế lực rất mạnh, những năm gần đây bắt đầu nhắm tới thị trường trong nước, có ý tìm đối tác hợp tác phát triển khu vực Đông Nam.
Trước đây khu vực Đông Nam do Thành Công, tập đoàn Tống thị và tập đoàn Tiêu thị chia cắt tạo thành thế chân vạc, ba nhà đều muốn hợp tác với tập đoàn S để chống lại hai nhà kia, nay nhà họ Tiêu suy bại, đối thủ duy nhất của Thành Công chính là tập đoàn Tống thị.
Tập đoàn Tống thị. Tống Đường Huy.
Vừa nghĩ tới cái tên này, đầu anh lại hiện lên hình ảnh Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy nắm tay nhau trong bức ảnh trên tạp chí, lòng anh không kìm được cơn giận dữ.
An Ly chìm trong hồi ức: “Sau khi ba mất, mẹ đưa em ra nước ngoài và bà tái giá, dượng là tổng giám đốc tập đoàn S. Mẹ đưa em ra nước ngoài là vì muốn điều trị chân cho em, tuy kết quả không như ý muốn nhưng dượng rất tốt với mẹ con em, sau khi mất liền để lại tất cả tài sản và công ty cho mẹ, vì thế giờ bà ấy đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn S, em cũng có thể theo đuổi giấc mơ, trở thành nhà thiết kế thời trang tầm cỡ thế giới.
Mộc Dương Hà rất nhanh đã phản ứng lại: “Vì thế, em chính là Michelle?”
Michelle là tên con gái duy nhất của bà Lạc Nhĩ.
An Ly cười gật đầu: “Sau khi em ra nước ngoài liền đổi tên, đó cũng chính là nguyên nhân anh không tìm được em. Nếu em đã muốn trốn anh thì dù thế lực nhà học Mộc có mạnh mẽ cỡ nào cũng rất khó tìm ra em.”
“Tại sao em lại về nước đột ngột như thế?” Mộc Dương Hà hỏi.
An Ly cúi đầu: “Khi nghe tin anh đính hôn với cô thứ nhà họ Tiêu, em đã tính chuyện về nước rồi, vì sức khỏe em không tốt nên mẹ vẫn ngăn cản, sau này anh xóa bỏ hôn ước, em cũng tạm thời từ bỏ ý định về nước, mãi cho tới khi nhìn thấy tin anh sắp kết hôn em mới lập tức trở về, may mà tới kịp, nếu không em sẽ hối hận suốt đời.”
Mộc Dương Hà bỗng dâng lên cảm giác áy náy, An Ly ở nước ngoài chịu khổ, mình lại hai lần suýt chút nữa kết hôn với người khác. Anh trầm giọng nói: “An Ly, anh xin lỗi.”
“Đừng nói như thế!” An Ly đưa tay đặt lên môi Mộc Dương Hà: “Anh không biết những chuyện đã xảy ra với em nên cũng không phải là lỗi của anh, muốn trách thì trách em quá bận tâm luốn muốn bản thân trở nên hoàn mỹ, khiến hai chúng ta phải lãng phí nhiều năm như vậy.”
Mộc Dương Hà nắm lấy tay An Ly: “Không sao, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian, đoạn đường sau còn rất dài.”
An Ly nở nụ cười đầy tình ý.
Trong phút hoảng hốt, Mộc Dương Hà như nhìn thấy hình bóng Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà chột dạ không dám nhìn thẳng An Ly, tay cũng thả tay cô ta ra.
An Ly ăn một miếng điểm tâm rồi nói: “Thật ra lần này em về nước còn có một mục đích nữa.”
“Là gì?”
“Anh cũng biết, thiết kế thời trang luôn là giấc mơ của em, mấy năm ở nước ngoài em đã học được rất nhiều thứ, giờ em cũng được coi là một nhà thiết kế có tiếng tăm, năm nay em sẽ tham gia cuộc thi Vince Camuto với hy vọng đoạt chức quán quân, để bản thân có thể tiến thêm một bước, nhưng ngoài dự liệu, tác phẩm em đặt nhiều kỳ vọng chỉ chỉ được giải nhì.” An Ly cười tự giễu.
“Đã có thể vượt qua bán kết và vào chung kết, tất nhiên là nhà thiết kế cực kỳ ưu tú, em có thể đạt á quân đã là một thành công lớn, đừng quá khắt khe với bản thân.” Mộc Dương Hà an ủi.
“Không phải khắt khe, chỉ là nghiêm khắc với bản thân thôi, chẳng phải anh cũng như vậy sao, luôn nghiêm khắc với chính bản thân, nếu không Thành Công sao có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, vì thế hai chúng ta đều giống nhau mà thôi.” An Ly ung dung đáp, cô ta giống như đang kể chuyện, câu chữ lại đầy hàm ý.
Khóe môi Mộc Dương Hà nhếch lên, như thừa nhận lời cô ta nói.
An Ly tiếp tục nói: “Tuy em chỉ giành giải nhì nhưng điều không thể tin được là vị trí số một thuộc về vị hôn thê của anh. Cô ấy lần đầu tiên lọt vào bán kết Vince Camuto, cuối cùng lại là nhà thiết kế đoạt quán quân, có thể nói đây là một kỳ tích, giới thiết kế quốc tế đều dành những lời có cánh cho cô ấy, ngay cả người khó tính như nhà thiết kế nổi tiếng Adenis cũng khen ngợi cô ấy không ngớt lời. Em rất tò mò về cô ấy nên muốn gặp cô ấy trong chuyến về nước này.”