Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 92 THÓI XẤU KHÓ BỎ
CHƯƠNG 92: THÓI XẤU KHÓ BỎ
Một tay cô xách hành lý, một tay dắt Nhạc Bảo Bối, trên khuôn mặt trắng bệch là đôi mắt đờ đẫn không chút ánh sáng. Cô mệt mỏi dắt Nhạc Bảo Bối vào tòa nhà, Nhạc Bảo Bối rất hiểu chuyện, biết tâm trạng của mẹ không tốt nên ngoan ngoãn không nghịch ngợm.
Hai mẹ con trở về căn nhà của mình. Phương Tuyết Nhi nhìn xung quanh một lượt, tất cả đều như lúc mới rời đi, nhưng người đã không còn như lúc đó.
Cô đặt hành lý xuống, ôm lấy Nhạc Bảo Bối ngồi lên sô pha.
Trong mắt cô, mỗi một góc nhỏ trong nhà đều có hình bóng của Mộc Dương Hà, nhưng hình bóng ấy thật mơ hồ, chớp mắt cái đã biến mất. Cô đành nhắm mắt lại không muốn nghĩ lung tung nữa.
Tất cả đều là giả, cũng giống như những tháng ngày ngọt ngào ở bên Mộc Dương Hà, tuy đẹp đẽ tựa giấc mộng, nhưng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chớp hiện rồi vụt đi nhanh như gió.
Phương Tuyết Nhi nhìn đứa con trong lòng, chỉ có bé mới là điều chân thực nhất, bé sẽ luôn ở bên cạnh cô, không rời xa cô.
Trong vô thức, cô ôm chặt Nhạc Bảo Bối, nước mắt trào ra rơi như mưa.
Đứa bé trong lòng cô như cảm giác được vỗ nhẹ an ủi: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa, con hỏi chú rồi, chú nói sẽ không bỏ chúng ta!”
Lời an ủi này còn khiến Phương Tuyết Nhi chua xót thêm gấp bội, cô nghẹn lời nói: “Bé ngốc, nếu chú bỏ mẹ rồi thì con còn cần mẹ không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Cần! Nhạc Bảo Bối mãi mãi cần mẹ, mãi mãi ở bên mẹ! Nhạc Bảo Bối lớn rồi cũng sẽ bảo vệ mẹ, không để người xấu làm hại mẹ.”
Trái tim Phương Tuyết Nhi vừa ấm áp vừa đau lòng.
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải chuyển về đây, tại sao không ở với ông và chú?” Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu hỏi.
Phương Tuyết Nhi ngẫm nghĩ rồi nói với Nhạc Bảo Bối: “Vì chú có việc cần giải quyết nên mẹ sống ở đó không tiện lắm.”
“Thế chú sẽ tới đón chúng ta chứ? Nhạc Bảo Bối muốn sống chung với chú và ông.” Cậu bé chu môi tội nghiệp nói.
“Mẹ không biết.” Phương Tuyết Nhi hoang mang trả lời.
Không có được đáp án chính xác, Nhạc Bảo Bối hơi thất vọng, buồn bã cúi đầu.
“Anh, anh, anh, này anh ơi, anh đang nghĩ cái gì ấy!” Trong văn phòng tổng giám đốc Thành Công, Lương Vỹ Lộc quơ tay trước mặt Mộc Dương Hà muốn gọi tỉnh ông anh đang thất thần.
Mộc Dương Hà giật mình bực mình nói: “Chuyện gì?”
Lương Vỹ Lộc cạn lời: “Anh còn hỏi em chuyện gì, em đang báo cáo mà hồn anh bay đi đâu đấy, sếp Mộc của em à, anh có nghe em vừa nói gì không đấy?”
“Vừa rồi cậu nói cái gì?” Mộc Dương Hà mờ mịt.
“Được rồi, sếp Mộc trở thành thằng ngốc rồi ~” Lương Vỹ Lộc bó tay ngẩng đầu than trời, sau đó vẻ mặt anh ấy tò mò hỏi: “Đừng nói là lương tâm anh cắn rứt, đang hối hấn chuyện trốn khỏi hôn lễ hôm qua đấy nhé?”
“Chú ý lời nói của cậu! Có việc thì nói đi.” Mộc Dương Hà bực mình.
“Được rồi được rồi, vừa rồi anh không nghe em nói thì thôi, dù sao báo cáo em cũng để đây, anh tự xem nha.” Lương Vỹ Lộc nói xong liền cắp mông bỏ chạy.
Còn một mình trong văn phòng, Mộc Dương Hà không có tâm trạng xem báo cáo, lòng anh không yên bèn gấp lại đứng lên, đi tới bên cửa sổ, trầm tư nhìn xuống phong cảnh bên ngoài,
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Dương Hà vẫn quay lưng lại cửa: “Vào đi.”
Đó là trợ lý Lục Trạch, cậu ta mang một xấp báo và tạp chí để trên bàn Mộc Dương Hà: “Tổng giám đốc, báo hôm nay đây ạ.”
“Ừm, biết rồi.”
Nghe thấy tiếng đáp của Mộc Dương Hà, Lục Trạch liền cung kính lùi ra ngoài.
Anh thở dài, cầm lấy tờ báo trên bàn tùy ý lật. Lật đi lật lại một lúc vẫn không thấy có tin gì hứng thú, liền quăng xấp báo sang một bên.
Đột nhiên một quyển tạp chí bỗng lật ra một tờ, nội dung bên trong thu hút ánh mắt Mộc Dương Hà.
Anh mở quyển tạp chí ra, nhìn chăm chú một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh là hai người một nam một nữ đang ăn tối ở một nhà hàng cao cấp, từ góc chụp có thể thấy bức ảnh này được chụp từ xa rồi phóng to, tuy không được nét lắm và cách cả một tấm kính nhưng đã đủ để nhận ra hai người trong hình là Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy.
Dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, hai người đang nhìn nhau cười vui vẻ, tay của Phương Tuyết Nhi đang nắm chặt tay Tống Đường Huy, trông vô cùng thân thiết.
Tiêu đề bài báo viết: Trước đêm tân hôn, vị hôn thê tổng giám đốc Thành Công đi ăn riêng với người Thanh Khiết tập đoàn Tống thị.
Đôi mắt Mộc Dương Hà như tối sầm lại, mỗi chữ, mỗi chi tiết trong bức ảnh đều kích thích tới thần kinh của anh, anh nghiến răng, siết chặt tờ tạp chí trong vô thức.
Đêm trước tân hôn, anh đang bận xử lý việc công ty, chuẩn bị cho hôn lễ ngày hôm sau, không ngờ cô gái này lại dám lén anh đi gặp người đàn ông khác.
Anh đã cảnh cáo cô không được qua lại với Tống Đường Huy nữa, nhưng cô lại thói xấu khó bỏ.
Mộc Dương Hà ném mạnh tờ tạp chí xuống đất, cô gái lăng loàn này thật sự không xứng làm người phụ nữ của anh.
Lục Trạch nghe tiếng động mạnh trong văn phòng vội đẩy cửa vào hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
Mộc Dương Hà lạnh như bằng nhìn tờ tạp chí dưới đất: “Quăng hết đống rác này đi cho khuất mắt tôi.”
Lục Trạch làm việc cho Mộc Dương Hà đã lâu, hiểu tính khí ông chủ mình nên không nói thêm lời nào, vội dọn đống báo và tạp chí đi.
Khi dọn dẹp, Lục Trạch nhìn thấy trang tạp chí khiến Mộc Dương Hà giận dữ, sắc mặt sượng cứng: “Tổng giám đốc, đây là tờ báo lá cải trên diễn đàn mạng, rất nhiều tin tức đều không đáng tin, anh có cần tôi đi điều tra không?”
Mộc Dương Hà hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Không cần, dù nội dung không đáng tin nhưng tấm ảnh không hề giả.”
Lục Trạch nhìn kỹ tấm ảnh, tuy không rõ nét lắm nhưng đúng là chụp thật, không dùng photoshop, cậu ta thu dọn xong liền đứng lên, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Sau buổi trưa, Mộc Dương Hà nhận được điện thoại của An Ly, cô ta muốn hẹn anh đi uống trà chiều.
Mộc Dương Hà tạm thời buông công việc lái xe tới căn biệt thự nhỏ của An Ly.
Người vệ sĩ quen thuộc giúp Mộc Dương Hà mở cửa, sau đó đưa anh tới phòng làm việc của An Ly.
Nơi làm việc của An Ly nói là phòng nhưng càng giống một sảnh lớn đầy ắp ánh nắng mặt trời, bên trong rất thông thoáng, không bày biện bất cứ đồ vật gì, chỉ có một giá vẽ đặt chính giữa phòng với màu vẽ và tài liệu vẽ bày bên cạnh.
An Ly mặc một chiếc váy dài màu rắng, ngồi trước giá vẽ, tay cầm bút. Co ta đang tập trung để hoàn thành bức tranh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rộng lớn thông thoáng bao phủ, khiến cô ta trông như một thiên sứ tuyệt trần bước ra từ trong mộng.
Một tay cô xách hành lý, một tay dắt Nhạc Bảo Bối, trên khuôn mặt trắng bệch là đôi mắt đờ đẫn không chút ánh sáng. Cô mệt mỏi dắt Nhạc Bảo Bối vào tòa nhà, Nhạc Bảo Bối rất hiểu chuyện, biết tâm trạng của mẹ không tốt nên ngoan ngoãn không nghịch ngợm.
Hai mẹ con trở về căn nhà của mình. Phương Tuyết Nhi nhìn xung quanh một lượt, tất cả đều như lúc mới rời đi, nhưng người đã không còn như lúc đó.
Cô đặt hành lý xuống, ôm lấy Nhạc Bảo Bối ngồi lên sô pha.
Trong mắt cô, mỗi một góc nhỏ trong nhà đều có hình bóng của Mộc Dương Hà, nhưng hình bóng ấy thật mơ hồ, chớp mắt cái đã biến mất. Cô đành nhắm mắt lại không muốn nghĩ lung tung nữa.
Tất cả đều là giả, cũng giống như những tháng ngày ngọt ngào ở bên Mộc Dương Hà, tuy đẹp đẽ tựa giấc mộng, nhưng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chớp hiện rồi vụt đi nhanh như gió.
Phương Tuyết Nhi nhìn đứa con trong lòng, chỉ có bé mới là điều chân thực nhất, bé sẽ luôn ở bên cạnh cô, không rời xa cô.
Trong vô thức, cô ôm chặt Nhạc Bảo Bối, nước mắt trào ra rơi như mưa.
Đứa bé trong lòng cô như cảm giác được vỗ nhẹ an ủi: “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa, con hỏi chú rồi, chú nói sẽ không bỏ chúng ta!”
Lời an ủi này còn khiến Phương Tuyết Nhi chua xót thêm gấp bội, cô nghẹn lời nói: “Bé ngốc, nếu chú bỏ mẹ rồi thì con còn cần mẹ không?”
Nhạc Bảo Bối gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Cần! Nhạc Bảo Bối mãi mãi cần mẹ, mãi mãi ở bên mẹ! Nhạc Bảo Bối lớn rồi cũng sẽ bảo vệ mẹ, không để người xấu làm hại mẹ.”
Trái tim Phương Tuyết Nhi vừa ấm áp vừa đau lòng.
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải chuyển về đây, tại sao không ở với ông và chú?” Nhạc Bảo Bối nghiêng đầu hỏi.
Phương Tuyết Nhi ngẫm nghĩ rồi nói với Nhạc Bảo Bối: “Vì chú có việc cần giải quyết nên mẹ sống ở đó không tiện lắm.”
“Thế chú sẽ tới đón chúng ta chứ? Nhạc Bảo Bối muốn sống chung với chú và ông.” Cậu bé chu môi tội nghiệp nói.
“Mẹ không biết.” Phương Tuyết Nhi hoang mang trả lời.
Không có được đáp án chính xác, Nhạc Bảo Bối hơi thất vọng, buồn bã cúi đầu.
“Anh, anh, anh, này anh ơi, anh đang nghĩ cái gì ấy!” Trong văn phòng tổng giám đốc Thành Công, Lương Vỹ Lộc quơ tay trước mặt Mộc Dương Hà muốn gọi tỉnh ông anh đang thất thần.
Mộc Dương Hà giật mình bực mình nói: “Chuyện gì?”
Lương Vỹ Lộc cạn lời: “Anh còn hỏi em chuyện gì, em đang báo cáo mà hồn anh bay đi đâu đấy, sếp Mộc của em à, anh có nghe em vừa nói gì không đấy?”
“Vừa rồi cậu nói cái gì?” Mộc Dương Hà mờ mịt.
“Được rồi, sếp Mộc trở thành thằng ngốc rồi ~” Lương Vỹ Lộc bó tay ngẩng đầu than trời, sau đó vẻ mặt anh ấy tò mò hỏi: “Đừng nói là lương tâm anh cắn rứt, đang hối hấn chuyện trốn khỏi hôn lễ hôm qua đấy nhé?”
“Chú ý lời nói của cậu! Có việc thì nói đi.” Mộc Dương Hà bực mình.
“Được rồi được rồi, vừa rồi anh không nghe em nói thì thôi, dù sao báo cáo em cũng để đây, anh tự xem nha.” Lương Vỹ Lộc nói xong liền cắp mông bỏ chạy.
Còn một mình trong văn phòng, Mộc Dương Hà không có tâm trạng xem báo cáo, lòng anh không yên bèn gấp lại đứng lên, đi tới bên cửa sổ, trầm tư nhìn xuống phong cảnh bên ngoài,
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Dương Hà vẫn quay lưng lại cửa: “Vào đi.”
Đó là trợ lý Lục Trạch, cậu ta mang một xấp báo và tạp chí để trên bàn Mộc Dương Hà: “Tổng giám đốc, báo hôm nay đây ạ.”
“Ừm, biết rồi.”
Nghe thấy tiếng đáp của Mộc Dương Hà, Lục Trạch liền cung kính lùi ra ngoài.
Anh thở dài, cầm lấy tờ báo trên bàn tùy ý lật. Lật đi lật lại một lúc vẫn không thấy có tin gì hứng thú, liền quăng xấp báo sang một bên.
Đột nhiên một quyển tạp chí bỗng lật ra một tờ, nội dung bên trong thu hút ánh mắt Mộc Dương Hà.
Anh mở quyển tạp chí ra, nhìn chăm chú một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh là hai người một nam một nữ đang ăn tối ở một nhà hàng cao cấp, từ góc chụp có thể thấy bức ảnh này được chụp từ xa rồi phóng to, tuy không được nét lắm và cách cả một tấm kính nhưng đã đủ để nhận ra hai người trong hình là Phương Tuyết Nhi và Tống Đường Huy.
Dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, hai người đang nhìn nhau cười vui vẻ, tay của Phương Tuyết Nhi đang nắm chặt tay Tống Đường Huy, trông vô cùng thân thiết.
Tiêu đề bài báo viết: Trước đêm tân hôn, vị hôn thê tổng giám đốc Thành Công đi ăn riêng với người Thanh Khiết tập đoàn Tống thị.
Đôi mắt Mộc Dương Hà như tối sầm lại, mỗi chữ, mỗi chi tiết trong bức ảnh đều kích thích tới thần kinh của anh, anh nghiến răng, siết chặt tờ tạp chí trong vô thức.
Đêm trước tân hôn, anh đang bận xử lý việc công ty, chuẩn bị cho hôn lễ ngày hôm sau, không ngờ cô gái này lại dám lén anh đi gặp người đàn ông khác.
Anh đã cảnh cáo cô không được qua lại với Tống Đường Huy nữa, nhưng cô lại thói xấu khó bỏ.
Mộc Dương Hà ném mạnh tờ tạp chí xuống đất, cô gái lăng loàn này thật sự không xứng làm người phụ nữ của anh.
Lục Trạch nghe tiếng động mạnh trong văn phòng vội đẩy cửa vào hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
Mộc Dương Hà lạnh như bằng nhìn tờ tạp chí dưới đất: “Quăng hết đống rác này đi cho khuất mắt tôi.”
Lục Trạch làm việc cho Mộc Dương Hà đã lâu, hiểu tính khí ông chủ mình nên không nói thêm lời nào, vội dọn đống báo và tạp chí đi.
Khi dọn dẹp, Lục Trạch nhìn thấy trang tạp chí khiến Mộc Dương Hà giận dữ, sắc mặt sượng cứng: “Tổng giám đốc, đây là tờ báo lá cải trên diễn đàn mạng, rất nhiều tin tức đều không đáng tin, anh có cần tôi đi điều tra không?”
Mộc Dương Hà hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Không cần, dù nội dung không đáng tin nhưng tấm ảnh không hề giả.”
Lục Trạch nhìn kỹ tấm ảnh, tuy không rõ nét lắm nhưng đúng là chụp thật, không dùng photoshop, cậu ta thu dọn xong liền đứng lên, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Sau buổi trưa, Mộc Dương Hà nhận được điện thoại của An Ly, cô ta muốn hẹn anh đi uống trà chiều.
Mộc Dương Hà tạm thời buông công việc lái xe tới căn biệt thự nhỏ của An Ly.
Người vệ sĩ quen thuộc giúp Mộc Dương Hà mở cửa, sau đó đưa anh tới phòng làm việc của An Ly.
Nơi làm việc của An Ly nói là phòng nhưng càng giống một sảnh lớn đầy ắp ánh nắng mặt trời, bên trong rất thông thoáng, không bày biện bất cứ đồ vật gì, chỉ có một giá vẽ đặt chính giữa phòng với màu vẽ và tài liệu vẽ bày bên cạnh.
An Ly mặc một chiếc váy dài màu rắng, ngồi trước giá vẽ, tay cầm bút. Co ta đang tập trung để hoàn thành bức tranh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rộng lớn thông thoáng bao phủ, khiến cô ta trông như một thiên sứ tuyệt trần bước ra từ trong mộng.