Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 90 MUỐN HỦY HÔN
CHƯƠNG 90: MUỐN HỦY HÔN
An Ly lắc đầu: “Không, lúc đó em không thể xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng thê thảm ấy được, em thà rời xa anh cũng không muốn liên lụy đến anh, em muốn hình ảnh của mình luôn là hoàn hảo nhất trong lòng anh.”
Cô ta cúi đầu nhìn chân mình rồi cười giễu: “Nhưng không ngờ trốn tránh bao nhiêu năm, cuối cùng em vẫn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng thế này.”
Mộc Dương Hà nhìn An Ly: “Dù em có thế nào thì trong lòng anh, em vẫn mãi là cô gái ngây thơ xinh đẹp, cười tươi tắn như đóa hoa nở năm nào.”
An Ly nhìn Mộc Dương Hà bằng đôi mắt tràn đầy tình yêu: “Cảm ơn anh, Dương Hà, anh nói vậy làm em nhẹ nhõm hơn nhiều lắm.” Cô ta nói xong thì chậm rãi tới gần Mộc Dương Hà, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh: “Cuối cùng em cũng được chạm vào khuôn mặt em ngày nhớ đêm mong, dù trong mộng cũng muốn vuốt ve này rồi.”
An Ly chủ động vươn người lên phía trước, đặt một nụ hôn lên môi Mộc Dương Hà.
Nụ hôn quen thuộc kéo Mộc Dương Hà về mấy năm trước, tình cảm trào dâng như nước thủy triều, anh vươn tay ôm lấy eo An Ly, đáp lại nụ hôn đã xa cách bao lâu này.
Khi nụ hôn kết thúc, An Ly ôm Mộc Dương Hà thật chặt rồi nói bên tai anh: “Dương Hà, sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa, được không anh?”
Mộc Dương Hà muốn đáp là “được”, nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Phương Tuyết Nhi và khuôn mặt không che dấu sự đau đớn của cô trong hôn lễ.
Anh bỗng cảm thấy thật khó chịu, bèn khẽ đẩy An Ly ra rồi nói: “Ở đây gió to, anh đưa em về đã nhé.”
An Ly không nhận được câu trả lời mà cô ta muốn, mờ mịt nhìn Mộc Dương Hà nhưng cũng gật đầu. Vài năm không gặp, Mộc Dương Hà vẫn là người đàn ông đẹp trai kiêu ngạo trong lòng cô ta, anh vẫn còn yêu cô ta, song có điều gì đó trong anh đã thay đổi.
An Ly vừa về nước nên chưa có nơi ở cố định, Mộc Dương Hà bèn đưa cô ta và mấy vệ sĩ của cô ta đến một căn biệt thự thuộc sở hữu của nhà họ Mộc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho An Ly, Mộc Dương Hà vội vã trở về hội trường diễn ra hôn lễ.
Hội trường vẫn giữ nguyên trang trí, nhưng sự ấm áp hạnh phúc đã không còn nữa, khách khứa cũng đã về hết, không thấy cô dâu đâu, xung quanh không một bóng người.
Mộc Dương Hà gọi cho Phương Tuyết Nhi nhưng không ai nhấc máy. Anh lại gọi cho Lương Vỹ Lộc, hỏi tình hình sau khi anh rời đi.
Đây là lần đầu tiên Lương Vỹ Lộc to gan quở trách Mộc Dương Hà: “Em nói thẳng nhé, nay anh làm thế là sai quá sai, tuy An Ly đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều kinh ngạc, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của anh, anh vứt bỏ Phương Tuyết Nhi trước mắt mọi người để chạy theo An Ly. Anh có biết cô ấy tội nghiệp và đau đớn đến thế nào không?”
Mộc Dương Hà bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết, nhưng cậu cũng biết tình cảm giữa tôi và An Ly mà. Tôi không thể đứng nhìn cô ấy rời khỏi tôi lần nữa, tôi không có lựa chọn nào khác nên đành làm vậy. Tôi có lỗi với Phương Tuyết Nhi, tôi sẽ giải thích với cô ấy sau, giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Em cũng không biết, anh đi là cô ấy cũng đi luôn, chẳng rõ cô ấy đi đâu nữa.” Lương Vỹ Lộc đáp.
“Vậy Nhạc Bảo Bối thì sao? Cũng đi cùng cô ấy à?” Nỗi sợ hãi mất đi Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi ngập tràn trong lòng Mộc Dương Hà.
Lương Vỹ Lộc nói: “Không, sau khi anh bỏ đi, Phương Tuyết Nhi như mất hồn mất vía đi luôn, ông cụ đưa Nhạc Bảo Bối về nhà rồi.”
Mộc Dương Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh biết, chỉ cần Nhạc Bảo Bối ở đây thì Phương Tuyết Nhi không thể đi quá xa.
Anh cúp máy rồi lại gọi cho Phương Tuyết Nhi mấy lần, vẫn không có hồi âm. Anh bất đắc dĩ cất điện thoại đi rồi về nhà họ Mộc.
Vừa vào nhà đã thấy ông quản gia bực bội nhưng không dám phát cáu. Mộc Dương Hà đoán được sự ảnh hưởng khi anh chạy khỏi hôn lễ là không hề nhỏ.
Anh nhíu mày: “Ông nội tôi đâu?”
“Ông chủ đang ở bên trong, vẫn đang rất bực bội, cậu chủ cẩn thận.” Ông quản gia dặn dò.
Mộc Dương Hà gật đầu rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, ông cụ Mộc ngồi một mình trên sô pha, mặt mày nghiêm trọng.
Mộc Dương Hà đi vào: “Ông nội, Nhạc Bảo Bối đâu ông?”
Ông cụ thở hắt ra một hơi, bực bội mắng: “Cháu còn mặt mũi mà hỏi Nhạc Bảo Bối à? Cháu xem cháu đã làm chuyện gì đi! Lúc trước, người đòi cưới Phương Tuyết Nhi là cháu, nay người chạy trốn khỏi hôn lễ cũng là cháu, biết bao người đang chờ để cười vào mặt nhà họ Mộc này, giờ thì được dịp rồi. Cháu nói đi, cháu muốn thế nào?”
Mộc Dương Hà do dự đáp: “Cháu không muốn nói gì hết.”
“Cháu!” Ông cụ Mộc càng cáu hơn, ông chỉ thẳng vào mặt Mộc Dương Hà rồi hỏi: “Cháu nói vậy là ý gì hả? Hôn nhân đại sự mà cháu làm như trò đùa vậy!”
Quản gia rất ít khi thấy ông cụ bực tức như vậy, ông cụ bình thường luôn hòa nhã vui vẻ, nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.
Quản gia bèn vội vàng qua hòa giải, khuyên nhủ ông cụ Mộc: “Ông chủ đừng giận, ông nghe xem cậu chủ nói thế nào đã, không chừng cậu ấy có nỗi khổ riêng.”
“Nó thì có nỗi khổ gì chứ?” Ông cụ Mộc quát: “Chẳng qua là thấy An Ly trở lại nên muốn hủy hôn thôi, nó không hề để tâm gì đến cảm xúc của Phương Tuyết Nhi, đúng là một đứa ích kỷ!”
Mộc Dương Hà chưa hề đáp lại một câu, anh luôn tôn kính ông cụ Mộc, nhưng anh thật sự không thể giải thích để ông thỏa mãn được, mọi việc đến quá đột ngột khiến anh không thể suy nghĩ một cách lý trí. Việc đã đến nước này, anh cũng không định nói gì thêm.
Mộc Dương Hà cúi đầu, kính cẩn đáp: “Ông nội cũng biết, tình cảm của cháu với An Ly vẫn rất sâu đậm. Sau khi cô ấy mất tích, cháu tốn biết bao công sức tìm kiếm nhưng mãi không có kết quả, hẳn ông cũng thấy được lúc đó cháu đau khổ đến mức nào. Chuyện hôm nay là cháu sai, nhưng cháu không thể kết hôn cùng người phụ nữ khác ngay trước mặt An Ly được. Cháu rất xin lỗi, việc cháu chạy khỏi hôn lễ đã khiến nhà họ Mộc mất mặt, cháu sẽ xử lý bên truyền thông, ông đừng lo.”
Anh nói xong thì cúi người chào ông cụ rồi quay người về phòng Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng im ắng, Nhạc Bảo Bối cuộn người nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía cửa, hình như cậu bé đang ngủ.
Mộc Dương Hà đắp chăn lên cho bé, đưa tay sửa sang lại tóc Nhạc Bảo Bối rồi ra khỏi phòng.
“Chú không cần con và mẹ nữa sao?” Nhạc Bảo Bối bỗng cất tiếng hỏi, giọng nói của bé con mang theo bao tủi thân và đau lòng.
Mộc Dương Hà dừng động tác mở cửa, Nhạc Bảo Bối quay người, mở to mắt nhìn anh.
An Ly lắc đầu: “Không, lúc đó em không thể xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng thê thảm ấy được, em thà rời xa anh cũng không muốn liên lụy đến anh, em muốn hình ảnh của mình luôn là hoàn hảo nhất trong lòng anh.”
Cô ta cúi đầu nhìn chân mình rồi cười giễu: “Nhưng không ngờ trốn tránh bao nhiêu năm, cuối cùng em vẫn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng thế này.”
Mộc Dương Hà nhìn An Ly: “Dù em có thế nào thì trong lòng anh, em vẫn mãi là cô gái ngây thơ xinh đẹp, cười tươi tắn như đóa hoa nở năm nào.”
An Ly nhìn Mộc Dương Hà bằng đôi mắt tràn đầy tình yêu: “Cảm ơn anh, Dương Hà, anh nói vậy làm em nhẹ nhõm hơn nhiều lắm.” Cô ta nói xong thì chậm rãi tới gần Mộc Dương Hà, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh: “Cuối cùng em cũng được chạm vào khuôn mặt em ngày nhớ đêm mong, dù trong mộng cũng muốn vuốt ve này rồi.”
An Ly chủ động vươn người lên phía trước, đặt một nụ hôn lên môi Mộc Dương Hà.
Nụ hôn quen thuộc kéo Mộc Dương Hà về mấy năm trước, tình cảm trào dâng như nước thủy triều, anh vươn tay ôm lấy eo An Ly, đáp lại nụ hôn đã xa cách bao lâu này.
Khi nụ hôn kết thúc, An Ly ôm Mộc Dương Hà thật chặt rồi nói bên tai anh: “Dương Hà, sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa, được không anh?”
Mộc Dương Hà muốn đáp là “được”, nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Phương Tuyết Nhi và khuôn mặt không che dấu sự đau đớn của cô trong hôn lễ.
Anh bỗng cảm thấy thật khó chịu, bèn khẽ đẩy An Ly ra rồi nói: “Ở đây gió to, anh đưa em về đã nhé.”
An Ly không nhận được câu trả lời mà cô ta muốn, mờ mịt nhìn Mộc Dương Hà nhưng cũng gật đầu. Vài năm không gặp, Mộc Dương Hà vẫn là người đàn ông đẹp trai kiêu ngạo trong lòng cô ta, anh vẫn còn yêu cô ta, song có điều gì đó trong anh đã thay đổi.
An Ly vừa về nước nên chưa có nơi ở cố định, Mộc Dương Hà bèn đưa cô ta và mấy vệ sĩ của cô ta đến một căn biệt thự thuộc sở hữu của nhà họ Mộc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho An Ly, Mộc Dương Hà vội vã trở về hội trường diễn ra hôn lễ.
Hội trường vẫn giữ nguyên trang trí, nhưng sự ấm áp hạnh phúc đã không còn nữa, khách khứa cũng đã về hết, không thấy cô dâu đâu, xung quanh không một bóng người.
Mộc Dương Hà gọi cho Phương Tuyết Nhi nhưng không ai nhấc máy. Anh lại gọi cho Lương Vỹ Lộc, hỏi tình hình sau khi anh rời đi.
Đây là lần đầu tiên Lương Vỹ Lộc to gan quở trách Mộc Dương Hà: “Em nói thẳng nhé, nay anh làm thế là sai quá sai, tuy An Ly đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy đều kinh ngạc, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của anh, anh vứt bỏ Phương Tuyết Nhi trước mắt mọi người để chạy theo An Ly. Anh có biết cô ấy tội nghiệp và đau đớn đến thế nào không?”
Mộc Dương Hà bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết, nhưng cậu cũng biết tình cảm giữa tôi và An Ly mà. Tôi không thể đứng nhìn cô ấy rời khỏi tôi lần nữa, tôi không có lựa chọn nào khác nên đành làm vậy. Tôi có lỗi với Phương Tuyết Nhi, tôi sẽ giải thích với cô ấy sau, giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Em cũng không biết, anh đi là cô ấy cũng đi luôn, chẳng rõ cô ấy đi đâu nữa.” Lương Vỹ Lộc đáp.
“Vậy Nhạc Bảo Bối thì sao? Cũng đi cùng cô ấy à?” Nỗi sợ hãi mất đi Nhạc Bảo Bối và Phương Tuyết Nhi ngập tràn trong lòng Mộc Dương Hà.
Lương Vỹ Lộc nói: “Không, sau khi anh bỏ đi, Phương Tuyết Nhi như mất hồn mất vía đi luôn, ông cụ đưa Nhạc Bảo Bối về nhà rồi.”
Mộc Dương Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh biết, chỉ cần Nhạc Bảo Bối ở đây thì Phương Tuyết Nhi không thể đi quá xa.
Anh cúp máy rồi lại gọi cho Phương Tuyết Nhi mấy lần, vẫn không có hồi âm. Anh bất đắc dĩ cất điện thoại đi rồi về nhà họ Mộc.
Vừa vào nhà đã thấy ông quản gia bực bội nhưng không dám phát cáu. Mộc Dương Hà đoán được sự ảnh hưởng khi anh chạy khỏi hôn lễ là không hề nhỏ.
Anh nhíu mày: “Ông nội tôi đâu?”
“Ông chủ đang ở bên trong, vẫn đang rất bực bội, cậu chủ cẩn thận.” Ông quản gia dặn dò.
Mộc Dương Hà gật đầu rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, ông cụ Mộc ngồi một mình trên sô pha, mặt mày nghiêm trọng.
Mộc Dương Hà đi vào: “Ông nội, Nhạc Bảo Bối đâu ông?”
Ông cụ thở hắt ra một hơi, bực bội mắng: “Cháu còn mặt mũi mà hỏi Nhạc Bảo Bối à? Cháu xem cháu đã làm chuyện gì đi! Lúc trước, người đòi cưới Phương Tuyết Nhi là cháu, nay người chạy trốn khỏi hôn lễ cũng là cháu, biết bao người đang chờ để cười vào mặt nhà họ Mộc này, giờ thì được dịp rồi. Cháu nói đi, cháu muốn thế nào?”
Mộc Dương Hà do dự đáp: “Cháu không muốn nói gì hết.”
“Cháu!” Ông cụ Mộc càng cáu hơn, ông chỉ thẳng vào mặt Mộc Dương Hà rồi hỏi: “Cháu nói vậy là ý gì hả? Hôn nhân đại sự mà cháu làm như trò đùa vậy!”
Quản gia rất ít khi thấy ông cụ bực tức như vậy, ông cụ bình thường luôn hòa nhã vui vẻ, nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.
Quản gia bèn vội vàng qua hòa giải, khuyên nhủ ông cụ Mộc: “Ông chủ đừng giận, ông nghe xem cậu chủ nói thế nào đã, không chừng cậu ấy có nỗi khổ riêng.”
“Nó thì có nỗi khổ gì chứ?” Ông cụ Mộc quát: “Chẳng qua là thấy An Ly trở lại nên muốn hủy hôn thôi, nó không hề để tâm gì đến cảm xúc của Phương Tuyết Nhi, đúng là một đứa ích kỷ!”
Mộc Dương Hà chưa hề đáp lại một câu, anh luôn tôn kính ông cụ Mộc, nhưng anh thật sự không thể giải thích để ông thỏa mãn được, mọi việc đến quá đột ngột khiến anh không thể suy nghĩ một cách lý trí. Việc đã đến nước này, anh cũng không định nói gì thêm.
Mộc Dương Hà cúi đầu, kính cẩn đáp: “Ông nội cũng biết, tình cảm của cháu với An Ly vẫn rất sâu đậm. Sau khi cô ấy mất tích, cháu tốn biết bao công sức tìm kiếm nhưng mãi không có kết quả, hẳn ông cũng thấy được lúc đó cháu đau khổ đến mức nào. Chuyện hôm nay là cháu sai, nhưng cháu không thể kết hôn cùng người phụ nữ khác ngay trước mặt An Ly được. Cháu rất xin lỗi, việc cháu chạy khỏi hôn lễ đã khiến nhà họ Mộc mất mặt, cháu sẽ xử lý bên truyền thông, ông đừng lo.”
Anh nói xong thì cúi người chào ông cụ rồi quay người về phòng Phương Tuyết Nhi.
Mộc Dương Hà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng im ắng, Nhạc Bảo Bối cuộn người nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía cửa, hình như cậu bé đang ngủ.
Mộc Dương Hà đắp chăn lên cho bé, đưa tay sửa sang lại tóc Nhạc Bảo Bối rồi ra khỏi phòng.
“Chú không cần con và mẹ nữa sao?” Nhạc Bảo Bối bỗng cất tiếng hỏi, giọng nói của bé con mang theo bao tủi thân và đau lòng.
Mộc Dương Hà dừng động tác mở cửa, Nhạc Bảo Bối quay người, mở to mắt nhìn anh.