Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 89 ANH ẤY KHÔNG CẦN TÔI NỮA RỒI
CHƯƠNG 89: ANH ẤY KHÔNG CẦN TÔI NỮA RỒI
An Ly tiếp tục nói: “Dương Hà, em nghe nói anh kết hôn nên lập tức tới đây, em biết giờ anh có rất nhiều điều muốn hỏi em, nhưng xin anh hãy tin rằng mọi điều em làm chỉ vì yêu anh, bao năm qua, tình yêu ấy vẫn chưa hề đổi thay.”
Mộc Dương Hà nhìn An Ly, trong mắt anh dậy lên tình cảm phức tạp. Anh nhìn chiếc xe lăn của An Ly, đau lòng hỏi cô: “An Ly, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành ra thế này?”
An Ly cúi đầu nhìn chân mình, cười chua xót: “Nói ra thì dài lắm, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh có muốn nghe em kể không?”
Mộc Dương Hà chần chừ một chút rồi gật đầu.
An Ly cười dịu dàng: “Dương Hà, đừng kết hôn nữa, hãy đi theo em, em sẽ nói cho anh biết mọi việc, sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh, đừng kết hôn với người khác.”
Mộc Dương Hà không đáp, anh quay đầu nhìn Phương Tuyết Nhi.
Trên mặt cô dâu xinh đẹp đã không còn sự ngại ngùng và hạnh phúc nữa, thay vào đó là sự bất an với chuyện đang xảy ra trước mắt, khăn voan trắng trên đầu lay động trong gió như sự thấp thỏm trong lòng cô vậy.
An Ly thấy Mộc Dương Hà do dự, cô cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em chờ anh.”
Vệ sĩ đẩy xe lăn An Ly rời khỏi hôn lễ.
Mộc Dương Hà nhìn theo An Ly, trong lòng không còn kiềm chế được nữa, anh nhìn Phương Tuyết Nhi rồi quay đầu, đuổi theo An Ly.
Khách khứa xôn xao.
Phương Tuyết Nhi như nghe thấy tiếng giấc mộng đẹp đẽ của mình vỡ nát, tay cô run lên, đóa hoa trắng tinh khôi rơi xuống đất. Cô ngơ ngẩn nhìn bóng Mộc Dương Hà dần biến mất, trong mắt nhuốm đầy vẻ kinh ngạc và đau lòng.
Trên đường lớn của thành phố H, một cô dâu mặc váy cưới lộng lẫy đứng trơ trọi ven đường. Khuôn mặt đau buồn của cô hoàn toàn không hợp với bộ váy cưới mà cô đang mặc.
Phương Tuyết Nhi thẫn thờ đi ven đường, không biết đã đi được bao xa và bao lâu, dù hoàn cảnh xung quanh thay đổi thế nào cũng không làm cô ngước mắt lên nhìn lấy một cái.
Mộc Dương Hà chạy khỏi hôn lễ, Phương Tuyết Nhi sững sờ đứng trên sân khấu một lúc lâu mới phản ứng lại được, giấc mộng đẹp đẽ của cô đã trở thành cơn ác mộng, ánh mắt mọi người nhìn cô cứ như đang cười nhạo vậy.
Cô không nhớ mình đã rời khỏi hội trường thế nào, chỉ biết bản thân không ngừng đi về phía trước, tình huống thê thảm này y như năm năm trước, cô trốn nhà ra rồi gặp được tên bạn trai đầu tiên.
Không, bây giờ cô còn đau lòng hơn lúc ấy gấp trăm nghìn lần!
Nước mắt tí tách rơi xuống, Phương Tuyết Nhi không buồn lau đi, để mặc chúng rơi trên váy cưới. Bỗng tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, thấy Tống Đường Huy đuổi theo cô.
“Tuyết Nhi, em định đi đâu?” Tống Đường Huy lo lắng hỏi cô.
Phương Tuyết Nhi khẽ lắc đầu, khàn khàn nói: “Em cũng không biết nữa.”
Tống Đường Huy thấy nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt cô, tim anh như bị dao cắt, anh dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên má cô.
Nhưng nước mắt Phương Tuyết Nhi cứ như chuỗi trân châu bị đứt, lau thế nào cũng không hết, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tống Đường Huy: “Đường Huy, anh ấy không cần em nữa rồi, anh ấy vứt bỏ em trước bao người, em đã không còn gì nữa hết.”
Mỗi giọt nước mắt của Phương Tuyết Nhi như lưỡi dao găm vào tim Tống Đường Huy, anh ôm lấy cô rồi an ủi: “Không đâu, em còn có anh mà, anh sẽ không bao giờ tổn thương em như Mộc Dương Hà đâu, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ.”
Phương Tuyết Nhi đang rất yếu đuối, cô gục đầu vào lòng Tống Đường Huy òa khóc, trút bỏ hết sự đau đớn trong mình.
Tống Đường Huy ôm cô thật chặt, mặc cho nước mắt cô thấm lên áo mình.
Bên bờ sông xinh đẹp, dưới tàng cây xanh tươi, có hai người đang ngồi trên thảm cỏ. Cô gái mặc đồ trắng có khuôn mặt đẹp đẽ yên bình, nhưng đôi chân trắng nõn nà của cô ta không nhúc nhích được. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông đẹp trai, anh mặc lễ phục đen thẳng thớm, nhưng nơ cổ đã bị cởi ra, treo hững hờ trên cổ tự lúc nào.
An Ly nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà rồi nói: “Dương Hà, anh còn nhớ nơi này không?”
Mộc Dương Hà nhìn về nơi xa như đang nghĩ về quá khứ và đáp: “Nhớ chứ, đây là nơi hò hẹn đầu tiên của chúng ta.”
An Ly rũ mắt, khẽ nở một nụ cười dịu dàng: “Đã mấy năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ như vậy, em vui lắm.”
Mộc Dương Hà quay đầu nhìn cô ta: “Những chuyện khi ta còn bên nhau, anh vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”
An Ly cũng nhìn Mộc Dương Hà, trong mắt cô ta tràn đầy sự cảm động và tình yêu mãnh liệt: “Nếu anh chưa từng quên em, vậy sao lại kết hôn với người phụ nữ khác chứ?”
Câu hỏi này thực sự làm khó Mộc Dương Hà. Trước khi An Ly trở về, anh có thể chắc chắn người mình thích là Phương Tuyết Nhi.
Nhưng sự xuất hiện của An Ly khiến anh rối bời, anh phát hiện tình yêu của anh với An Ly chỉ lắng đọng lại theo thời gian, nhưng vẫn chưa hề biến mất. An Ly trở về như đánh thức tình yêu này.
An Ly thấy anh mãi mà chưa trả lời bèn nói: “Nếu anh không muốn nói thì có thể không nói, không sao đâu.”
Mộc Dương Hà thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn đôi chân của An Ly, thoạt nhìn đôi chân cô ta thì hoàn toàn không có gì khác thường.
“Chân em không thể đi được sao?” Mộc Dương Hà hỏi.
An Ly khẽ gật đầu: “Vâng.”
Mộc Dương Hà đau lòng khôn nguôi: “Mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao khi trước em lại ra đi không một lời từ biệt?”
An Ly nhìn đôi chân không còn cảm giác của mình, bàn tay tái nhợt của cô ta nhẹ nhàng xoa chúng, cô ta cười khổ: “Nhớ lại khi ấy chúng ta đã hạnh phúc và ngọt ngào biết bao, em cứ nghĩ đời này sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ sinh con cho anh, cả đời bầu bạn bên anh, nhưng trời không chiều lòng người.”
“Ngày đó, sau lần hẹn hò tuyệt vời bên anh, chúng ta đã hẹn hôm sau gặp lại, vậy mà hôm ấy, khi ba em lái xe đưa em đi thì không may xảy ra tai nạn, ba em đi ngay lúc ấy, em thì may mắn hơn, vẫn giữ được mạng nhưng mất đi khả năng đi lại, không thể đứng lên được nữa.
Sau đó, mẹ em tái giá, em theo mẹ ra nước ngoài định cư, cũng tiếp nhận trị liệu trong thời gian dài, khôi phục mọi tổn thương của đôi chân, nhưng vẫn không có cảm giác và cũng không thể đi lại. Bác sĩ nói chân em bị chết dây thần kinh nên không có cách nào chữa trị hoàn toàn, chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích. Nhưng không có anh ở cạnh bên, sẽ không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra cả.”
Sự việc năm đó kinh hoàng biết bao, nhưng An Ly nói lại nhẹ bẫng, như thể cô ta chỉ là người ngoài cuộc vậy.
Mộc Dương Hà nhíu mày, tim đập nhanh như vẫn còn sợ hãi: “Thì ra đó là lý do em lỡ hẹn, nhưng vì sao em không nói cho anh biết, vì sao lại lặng lẽ rời xa anh? Nếu em nói ra, anh sẽ tìm mọi cách chữa khỏi chân cho em.”
An Ly tiếp tục nói: “Dương Hà, em nghe nói anh kết hôn nên lập tức tới đây, em biết giờ anh có rất nhiều điều muốn hỏi em, nhưng xin anh hãy tin rằng mọi điều em làm chỉ vì yêu anh, bao năm qua, tình yêu ấy vẫn chưa hề đổi thay.”
Mộc Dương Hà nhìn An Ly, trong mắt anh dậy lên tình cảm phức tạp. Anh nhìn chiếc xe lăn của An Ly, đau lòng hỏi cô: “An Ly, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành ra thế này?”
An Ly cúi đầu nhìn chân mình, cười chua xót: “Nói ra thì dài lắm, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh có muốn nghe em kể không?”
Mộc Dương Hà chần chừ một chút rồi gật đầu.
An Ly cười dịu dàng: “Dương Hà, đừng kết hôn nữa, hãy đi theo em, em sẽ nói cho anh biết mọi việc, sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh, đừng kết hôn với người khác.”
Mộc Dương Hà không đáp, anh quay đầu nhìn Phương Tuyết Nhi.
Trên mặt cô dâu xinh đẹp đã không còn sự ngại ngùng và hạnh phúc nữa, thay vào đó là sự bất an với chuyện đang xảy ra trước mắt, khăn voan trắng trên đầu lay động trong gió như sự thấp thỏm trong lòng cô vậy.
An Ly thấy Mộc Dương Hà do dự, cô cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em chờ anh.”
Vệ sĩ đẩy xe lăn An Ly rời khỏi hôn lễ.
Mộc Dương Hà nhìn theo An Ly, trong lòng không còn kiềm chế được nữa, anh nhìn Phương Tuyết Nhi rồi quay đầu, đuổi theo An Ly.
Khách khứa xôn xao.
Phương Tuyết Nhi như nghe thấy tiếng giấc mộng đẹp đẽ của mình vỡ nát, tay cô run lên, đóa hoa trắng tinh khôi rơi xuống đất. Cô ngơ ngẩn nhìn bóng Mộc Dương Hà dần biến mất, trong mắt nhuốm đầy vẻ kinh ngạc và đau lòng.
Trên đường lớn của thành phố H, một cô dâu mặc váy cưới lộng lẫy đứng trơ trọi ven đường. Khuôn mặt đau buồn của cô hoàn toàn không hợp với bộ váy cưới mà cô đang mặc.
Phương Tuyết Nhi thẫn thờ đi ven đường, không biết đã đi được bao xa và bao lâu, dù hoàn cảnh xung quanh thay đổi thế nào cũng không làm cô ngước mắt lên nhìn lấy một cái.
Mộc Dương Hà chạy khỏi hôn lễ, Phương Tuyết Nhi sững sờ đứng trên sân khấu một lúc lâu mới phản ứng lại được, giấc mộng đẹp đẽ của cô đã trở thành cơn ác mộng, ánh mắt mọi người nhìn cô cứ như đang cười nhạo vậy.
Cô không nhớ mình đã rời khỏi hội trường thế nào, chỉ biết bản thân không ngừng đi về phía trước, tình huống thê thảm này y như năm năm trước, cô trốn nhà ra rồi gặp được tên bạn trai đầu tiên.
Không, bây giờ cô còn đau lòng hơn lúc ấy gấp trăm nghìn lần!
Nước mắt tí tách rơi xuống, Phương Tuyết Nhi không buồn lau đi, để mặc chúng rơi trên váy cưới. Bỗng tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Phương Tuyết Nhi quay đầu lại, thấy Tống Đường Huy đuổi theo cô.
“Tuyết Nhi, em định đi đâu?” Tống Đường Huy lo lắng hỏi cô.
Phương Tuyết Nhi khẽ lắc đầu, khàn khàn nói: “Em cũng không biết nữa.”
Tống Đường Huy thấy nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt cô, tim anh như bị dao cắt, anh dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên má cô.
Nhưng nước mắt Phương Tuyết Nhi cứ như chuỗi trân châu bị đứt, lau thế nào cũng không hết, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tống Đường Huy: “Đường Huy, anh ấy không cần em nữa rồi, anh ấy vứt bỏ em trước bao người, em đã không còn gì nữa hết.”
Mỗi giọt nước mắt của Phương Tuyết Nhi như lưỡi dao găm vào tim Tống Đường Huy, anh ôm lấy cô rồi an ủi: “Không đâu, em còn có anh mà, anh sẽ không bao giờ tổn thương em như Mộc Dương Hà đâu, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ.”
Phương Tuyết Nhi đang rất yếu đuối, cô gục đầu vào lòng Tống Đường Huy òa khóc, trút bỏ hết sự đau đớn trong mình.
Tống Đường Huy ôm cô thật chặt, mặc cho nước mắt cô thấm lên áo mình.
Bên bờ sông xinh đẹp, dưới tàng cây xanh tươi, có hai người đang ngồi trên thảm cỏ. Cô gái mặc đồ trắng có khuôn mặt đẹp đẽ yên bình, nhưng đôi chân trắng nõn nà của cô ta không nhúc nhích được. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông đẹp trai, anh mặc lễ phục đen thẳng thớm, nhưng nơ cổ đã bị cởi ra, treo hững hờ trên cổ tự lúc nào.
An Ly nhìn thoáng qua Mộc Dương Hà rồi nói: “Dương Hà, anh còn nhớ nơi này không?”
Mộc Dương Hà nhìn về nơi xa như đang nghĩ về quá khứ và đáp: “Nhớ chứ, đây là nơi hò hẹn đầu tiên của chúng ta.”
An Ly rũ mắt, khẽ nở một nụ cười dịu dàng: “Đã mấy năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ như vậy, em vui lắm.”
Mộc Dương Hà quay đầu nhìn cô ta: “Những chuyện khi ta còn bên nhau, anh vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”
An Ly cũng nhìn Mộc Dương Hà, trong mắt cô ta tràn đầy sự cảm động và tình yêu mãnh liệt: “Nếu anh chưa từng quên em, vậy sao lại kết hôn với người phụ nữ khác chứ?”
Câu hỏi này thực sự làm khó Mộc Dương Hà. Trước khi An Ly trở về, anh có thể chắc chắn người mình thích là Phương Tuyết Nhi.
Nhưng sự xuất hiện của An Ly khiến anh rối bời, anh phát hiện tình yêu của anh với An Ly chỉ lắng đọng lại theo thời gian, nhưng vẫn chưa hề biến mất. An Ly trở về như đánh thức tình yêu này.
An Ly thấy anh mãi mà chưa trả lời bèn nói: “Nếu anh không muốn nói thì có thể không nói, không sao đâu.”
Mộc Dương Hà thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn đôi chân của An Ly, thoạt nhìn đôi chân cô ta thì hoàn toàn không có gì khác thường.
“Chân em không thể đi được sao?” Mộc Dương Hà hỏi.
An Ly khẽ gật đầu: “Vâng.”
Mộc Dương Hà đau lòng khôn nguôi: “Mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao khi trước em lại ra đi không một lời từ biệt?”
An Ly nhìn đôi chân không còn cảm giác của mình, bàn tay tái nhợt của cô ta nhẹ nhàng xoa chúng, cô ta cười khổ: “Nhớ lại khi ấy chúng ta đã hạnh phúc và ngọt ngào biết bao, em cứ nghĩ đời này sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ sinh con cho anh, cả đời bầu bạn bên anh, nhưng trời không chiều lòng người.”
“Ngày đó, sau lần hẹn hò tuyệt vời bên anh, chúng ta đã hẹn hôm sau gặp lại, vậy mà hôm ấy, khi ba em lái xe đưa em đi thì không may xảy ra tai nạn, ba em đi ngay lúc ấy, em thì may mắn hơn, vẫn giữ được mạng nhưng mất đi khả năng đi lại, không thể đứng lên được nữa.
Sau đó, mẹ em tái giá, em theo mẹ ra nước ngoài định cư, cũng tiếp nhận trị liệu trong thời gian dài, khôi phục mọi tổn thương của đôi chân, nhưng vẫn không có cảm giác và cũng không thể đi lại. Bác sĩ nói chân em bị chết dây thần kinh nên không có cách nào chữa trị hoàn toàn, chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích. Nhưng không có anh ở cạnh bên, sẽ không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra cả.”
Sự việc năm đó kinh hoàng biết bao, nhưng An Ly nói lại nhẹ bẫng, như thể cô ta chỉ là người ngoài cuộc vậy.
Mộc Dương Hà nhíu mày, tim đập nhanh như vẫn còn sợ hãi: “Thì ra đó là lý do em lỡ hẹn, nhưng vì sao em không nói cho anh biết, vì sao lại lặng lẽ rời xa anh? Nếu em nói ra, anh sẽ tìm mọi cách chữa khỏi chân cho em.”