Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 88 AN LY XUẤT HIỆN TẠI HÔN LỄ
CHƯƠNG 88: AN LY XUẤT HIỆN TẠI HÔN LỄ
Anh đứng đằng sau Phương Tuyết Nhi, ngẩn ngơ nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi nói: “Em đẹp quá.”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cúi đầu khẽ mỉm cười.
Mộc Dương Hà hỏi cô: “Căng thẳng lắm sao?”
Phương Tuyết Nhi thành thật gật đầu thừa nhận.
Mộc Dương Hà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng căng thẳng, anh sẽ luôn bên em.”
Phương Tuyết Nhi quay người lại mới phát hiện, Mộc Dương Hà cũng đã mặc lễ phục chú rể, trông anh đẹp trai và mạnh mẽ vô cùng.
Cô đỏ bừng mặt, cảm giác bị người đàn ông đang đứng trước mắt này mê hoặc đến điên đảo, cố thế nào cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Cô thẹn thùng nói: “Anh sẽ luôn bên em, không bao giờ lìa xa chứ?”
“Ừ.” Mộc Dương Hà nghiêm túc đáp lại.
Câu khẳng định ấy như một liều thuốc an thần khiến Phương Tuyết Nhi an tâm hơn hẳn.
Quản gia tới thông báo rằng đoàn xe bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cô dâu và chú rể xuất phát.
Mộc Dương Hà nắm tay Phương Tuyết Nhi, dẫn cô tới cửa, bên ngoài đỗ đầy xe limousine, mỗi chiếc đều có giá trị mấy chục tỷ, Phương Tuyết Nhi còn không nhìn thấy điểm cuối của đoàn xe là nơi nào, cũng không đếm được có bao nhiêu chiếc. Chiếc xe đầu hàng dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, mời cô và Mộc Dương Hà ngồi lên.
Phương Tuyết Nhi cứ như đang nằm mơ vậy, Mộc Dương Hà kéo cô lên chiếc xe đó rồi chạy nhanh về phía xe hoa hạnh phúc.
Sau khi lên xe, Phương Tuyết Nhi phát hiện ngoại trừ lái xe thì trên xe còn có một cậu bé.
Nhạc Bảo Bối mặc lễ phục màu trắng, ôm giỏ hoa be bé ngồi nghiêm chỉnh trên xe, tóc cậu bé được chải gọn gàng trông vô cùng đáng yêu.
Mộc Dương Hà nói với Phương Tuyết Nhi: “Hôm nay Nhạc Bảo Bối là phù rể.”
Phù rể nhí Nhạc Bảo Bối vô cùng đắc ý khoe khoang nhiệm vụ của bé với Phương Tuyết Nhi, khuôn mặt đầy chờ mong ấy còn kích động hơn cô dâu và chú rể gấp mấy lần!
Nhờ có Nhạc Bảo Bối mà Phương Tuyết Nhi bớt hồi hộp, thả lỏng hơn.
Xe đến nơi tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời, thảm cỏ xanh rì, bầu trời xanh thẳm và mây trắng, hội trường hôn lễ được trang trí rất đẹp, khách khứa đều đến đông đủ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi xe hoa chạy vào hội trường, dừng trước thảm đỏ. Cửa xe mở ra, đôi cô dâu chú rể bước xuống, tiếng nhạc cất lên, phóng viên của các báo đài tạp chí thi nhau chụp ảnh. Mọi người đều dồn sự chú ý vào đôi trai tài gái sắc ấy.
Phương Tuyết Nhi nắm tay Mộc Dương Hà bước trên thảm đỏ, phía sau là phù rể nhí đáng yêu đang chăm chỉ tung hoa, đến khi cô dâu chú rể đến trước mặt cha xứ, phù rể mới ngừng tung hoa, nhưng vậy cũng đủ để các khách mời chết chìm trong sự đáng yêu ấy rồi.
Phương Tuyết Nhi đối mặt với Mộc Dương Hà, hai người đứng trên sân khấu nghi thức, trong lòng cô vẫn rất kinh ngạc, tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mộng đẹp vậy.
Phương Tuyết Nhi thầm cầu nguyện, xin Chúa, nếu đây thật sự là một giấc mộng thì con nguyện không bao giờ tỉnh lại!
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Cha xứ nhìn đôi vợ chồng trẻ và các khách mời rồi bắt đầu đọc: “Thưa Chúa, chúng con có mặt tại đây hôm nay là để chúc phúc cho đôi trẻ sắp đi vào thánh đường hôn nhân, theo ý của Ngài, hai người hợp thành một thể, sống với nhau trọn đời trọn kiếp.”
Tai Phương Tuyết Nhi nghe cha xứ nói, nhưng ánh mắt cứ nhìn Mộc Dương Hà, và anh cũng vậy, hai người nhìn nhau nồng nàn đắm đuối.
Tống Đường Huy ngồi bàn khách mời thấy vậy, tuy đau lòng nhưng cũng vui mừng. Chỉ cần Mộc Dương Hà có thể làm Phương Tuyết Nhi hạnh phúc thì anh tình nguyện rút lui, chúc phúc cho họ.
Cha xứ đọc lời thề xong thì hỏi các khách dự lễ cưới theo lệ thường: “Trước khi hôn lễ kết thúc, nếu có ai muốn phản đối sự kết hợp của đôi vợ chồng trẻ này thì mời lên tiếng, nếu không xin hãy im lặng vĩnh viễn.”
Cha xứ vừa nói dứt câu, cả hội trường im lặng. Cha nói tiếp: “Nếu không có ai phản đối cuộc hôn nhân này, vậy mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau.”
Âm nhạc lại vang lên. Mộc Dương Hà lấy nhẫn trong hộp ra. Đó là một chiếc nhẫn kim cương đẹp tuyệt được đặt làm, anh nắm bàn tay đeo găng tay lụa trắng của Phương Tuyết Nhi rồi chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Khoan đã!” Một tiếng nói đột ngột vang lên, âm nhạc trong hội trường ngừng lại.
Tất cả mọi người, kể cả Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà đều khó hiểu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước thảm đỏ mà cô dâu chú rể vừa đi qua.
Vệ sĩ đẩy xe lăn đi về phía Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà.
Trên xe lăn là một cô gái gầy gò mặc đồ trắng, xinh đẹp nao lòng, tóc dài đen óng rũ xuống hai vai, tóc mai vén sau tai, mặt cô hơi tái, ngũ quan hoàn mỹ như tiên nữ giáng trần, không dính khói lửa chốn nhân gian.
Cô gái ấy không quan tâm đến ánh mắt và lời xì xào bán tán của mọi người xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn Mộc Dương Hà, hướng về phía anh, cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh rồi nói: “Dương Hà, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Mộc Dương Hà dán chặt lấy cô gái ấy, vô thức buông lỏng bàn tay Phương Tuyết Nhi, chiếc nhẫn kim cương theo đó cũng rơi xuống đất. Phương Tuyết Nhi có thể nghe thấy rõ tiếng va chạm của chiếc nhẫn với nền đất.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi thấy Mộc Dương Hà thất thần như thế, anh sững sờ nhìn cô gái ngồi trên xe lăn, run run gọi: “An Ly.”
Trong hội trường, trừ Mộc Dương Hà còn có mấy người biết An Ly, họ cũng vô cùng kinh ngạc. Tiếng bàn tán lại nổi lên.
“Có phải cô An Ly mất tích mấy năm trước không?”
“Đúng rồi, nghe nói là mối tình đầu của cậu Mộc đấy, cậu Mộc độc thân mấy năm nay cũng vì cô ấy chứ ai.”
“Nghe nói cậu Mộc tìm cô ấy khắp nơi mà không tìm được, sao giờ đột nhiên lại trở về rồi?”
“Chịu, còn ngồi xe lăn nữa, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
“Ôi, cô gái xinh đẹp như tiên nữ thế kia mà không đi lại được, thương quá.”
An Ly đột nhiên xuất hiện khiến hôn lễ xôn xao, khách khứa xì xào bàn tán những gì, Phương Tuyết Nhi đều nghe thấy hết.
An Ly ư? Cô gái này chính là An Ly sao?
Phương Tuyết Nhi không thấy xa lạ gì cái tên An Ly này, cô từng nghe quản gia nhà họ Mộc nhắc đến cô ta, lúc Mộc Dương Hà phát sốt cũng từng gọi tên An Ly, nhưng giờ gặp được người thật, Phương Tuyết Nhi mới cảm thấy sự chân thật của cái tên ấy.
Cha xứ không ngờ hôn lễ sẽ bị cắt ngang thế này, bèn hỏi: “Xin hỏi vì sao cô đây lại phản đối cuộc hôn nhân này?”
An Ly vẫn nhìn Mộc Dương Hà và dịu dàng đáp: “Vì chú rể đã từng thề hẹn với tôi.”
Cha xứ kinh ngạc còn khách khứa thì trầm trồ.
Anh đứng đằng sau Phương Tuyết Nhi, ngẩn ngơ nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô rồi nói: “Em đẹp quá.”
Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cúi đầu khẽ mỉm cười.
Mộc Dương Hà hỏi cô: “Căng thẳng lắm sao?”
Phương Tuyết Nhi thành thật gật đầu thừa nhận.
Mộc Dương Hà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng căng thẳng, anh sẽ luôn bên em.”
Phương Tuyết Nhi quay người lại mới phát hiện, Mộc Dương Hà cũng đã mặc lễ phục chú rể, trông anh đẹp trai và mạnh mẽ vô cùng.
Cô đỏ bừng mặt, cảm giác bị người đàn ông đang đứng trước mắt này mê hoặc đến điên đảo, cố thế nào cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Cô thẹn thùng nói: “Anh sẽ luôn bên em, không bao giờ lìa xa chứ?”
“Ừ.” Mộc Dương Hà nghiêm túc đáp lại.
Câu khẳng định ấy như một liều thuốc an thần khiến Phương Tuyết Nhi an tâm hơn hẳn.
Quản gia tới thông báo rằng đoàn xe bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cô dâu và chú rể xuất phát.
Mộc Dương Hà nắm tay Phương Tuyết Nhi, dẫn cô tới cửa, bên ngoài đỗ đầy xe limousine, mỗi chiếc đều có giá trị mấy chục tỷ, Phương Tuyết Nhi còn không nhìn thấy điểm cuối của đoàn xe là nơi nào, cũng không đếm được có bao nhiêu chiếc. Chiếc xe đầu hàng dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, mời cô và Mộc Dương Hà ngồi lên.
Phương Tuyết Nhi cứ như đang nằm mơ vậy, Mộc Dương Hà kéo cô lên chiếc xe đó rồi chạy nhanh về phía xe hoa hạnh phúc.
Sau khi lên xe, Phương Tuyết Nhi phát hiện ngoại trừ lái xe thì trên xe còn có một cậu bé.
Nhạc Bảo Bối mặc lễ phục màu trắng, ôm giỏ hoa be bé ngồi nghiêm chỉnh trên xe, tóc cậu bé được chải gọn gàng trông vô cùng đáng yêu.
Mộc Dương Hà nói với Phương Tuyết Nhi: “Hôm nay Nhạc Bảo Bối là phù rể.”
Phù rể nhí Nhạc Bảo Bối vô cùng đắc ý khoe khoang nhiệm vụ của bé với Phương Tuyết Nhi, khuôn mặt đầy chờ mong ấy còn kích động hơn cô dâu và chú rể gấp mấy lần!
Nhờ có Nhạc Bảo Bối mà Phương Tuyết Nhi bớt hồi hộp, thả lỏng hơn.
Xe đến nơi tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời, thảm cỏ xanh rì, bầu trời xanh thẳm và mây trắng, hội trường hôn lễ được trang trí rất đẹp, khách khứa đều đến đông đủ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi xe hoa chạy vào hội trường, dừng trước thảm đỏ. Cửa xe mở ra, đôi cô dâu chú rể bước xuống, tiếng nhạc cất lên, phóng viên của các báo đài tạp chí thi nhau chụp ảnh. Mọi người đều dồn sự chú ý vào đôi trai tài gái sắc ấy.
Phương Tuyết Nhi nắm tay Mộc Dương Hà bước trên thảm đỏ, phía sau là phù rể nhí đáng yêu đang chăm chỉ tung hoa, đến khi cô dâu chú rể đến trước mặt cha xứ, phù rể mới ngừng tung hoa, nhưng vậy cũng đủ để các khách mời chết chìm trong sự đáng yêu ấy rồi.
Phương Tuyết Nhi đối mặt với Mộc Dương Hà, hai người đứng trên sân khấu nghi thức, trong lòng cô vẫn rất kinh ngạc, tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mộng đẹp vậy.
Phương Tuyết Nhi thầm cầu nguyện, xin Chúa, nếu đây thật sự là một giấc mộng thì con nguyện không bao giờ tỉnh lại!
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Cha xứ nhìn đôi vợ chồng trẻ và các khách mời rồi bắt đầu đọc: “Thưa Chúa, chúng con có mặt tại đây hôm nay là để chúc phúc cho đôi trẻ sắp đi vào thánh đường hôn nhân, theo ý của Ngài, hai người hợp thành một thể, sống với nhau trọn đời trọn kiếp.”
Tai Phương Tuyết Nhi nghe cha xứ nói, nhưng ánh mắt cứ nhìn Mộc Dương Hà, và anh cũng vậy, hai người nhìn nhau nồng nàn đắm đuối.
Tống Đường Huy ngồi bàn khách mời thấy vậy, tuy đau lòng nhưng cũng vui mừng. Chỉ cần Mộc Dương Hà có thể làm Phương Tuyết Nhi hạnh phúc thì anh tình nguyện rút lui, chúc phúc cho họ.
Cha xứ đọc lời thề xong thì hỏi các khách dự lễ cưới theo lệ thường: “Trước khi hôn lễ kết thúc, nếu có ai muốn phản đối sự kết hợp của đôi vợ chồng trẻ này thì mời lên tiếng, nếu không xin hãy im lặng vĩnh viễn.”
Cha xứ vừa nói dứt câu, cả hội trường im lặng. Cha nói tiếp: “Nếu không có ai phản đối cuộc hôn nhân này, vậy mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau.”
Âm nhạc lại vang lên. Mộc Dương Hà lấy nhẫn trong hộp ra. Đó là một chiếc nhẫn kim cương đẹp tuyệt được đặt làm, anh nắm bàn tay đeo găng tay lụa trắng của Phương Tuyết Nhi rồi chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Khoan đã!” Một tiếng nói đột ngột vang lên, âm nhạc trong hội trường ngừng lại.
Tất cả mọi người, kể cả Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà đều khó hiểu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước thảm đỏ mà cô dâu chú rể vừa đi qua.
Vệ sĩ đẩy xe lăn đi về phía Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà.
Trên xe lăn là một cô gái gầy gò mặc đồ trắng, xinh đẹp nao lòng, tóc dài đen óng rũ xuống hai vai, tóc mai vén sau tai, mặt cô hơi tái, ngũ quan hoàn mỹ như tiên nữ giáng trần, không dính khói lửa chốn nhân gian.
Cô gái ấy không quan tâm đến ánh mắt và lời xì xào bán tán của mọi người xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn Mộc Dương Hà, hướng về phía anh, cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh rồi nói: “Dương Hà, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Mộc Dương Hà dán chặt lấy cô gái ấy, vô thức buông lỏng bàn tay Phương Tuyết Nhi, chiếc nhẫn kim cương theo đó cũng rơi xuống đất. Phương Tuyết Nhi có thể nghe thấy rõ tiếng va chạm của chiếc nhẫn với nền đất.
Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nhi thấy Mộc Dương Hà thất thần như thế, anh sững sờ nhìn cô gái ngồi trên xe lăn, run run gọi: “An Ly.”
Trong hội trường, trừ Mộc Dương Hà còn có mấy người biết An Ly, họ cũng vô cùng kinh ngạc. Tiếng bàn tán lại nổi lên.
“Có phải cô An Ly mất tích mấy năm trước không?”
“Đúng rồi, nghe nói là mối tình đầu của cậu Mộc đấy, cậu Mộc độc thân mấy năm nay cũng vì cô ấy chứ ai.”
“Nghe nói cậu Mộc tìm cô ấy khắp nơi mà không tìm được, sao giờ đột nhiên lại trở về rồi?”
“Chịu, còn ngồi xe lăn nữa, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
“Ôi, cô gái xinh đẹp như tiên nữ thế kia mà không đi lại được, thương quá.”
An Ly đột nhiên xuất hiện khiến hôn lễ xôn xao, khách khứa xì xào bàn tán những gì, Phương Tuyết Nhi đều nghe thấy hết.
An Ly ư? Cô gái này chính là An Ly sao?
Phương Tuyết Nhi không thấy xa lạ gì cái tên An Ly này, cô từng nghe quản gia nhà họ Mộc nhắc đến cô ta, lúc Mộc Dương Hà phát sốt cũng từng gọi tên An Ly, nhưng giờ gặp được người thật, Phương Tuyết Nhi mới cảm thấy sự chân thật của cái tên ấy.
Cha xứ không ngờ hôn lễ sẽ bị cắt ngang thế này, bèn hỏi: “Xin hỏi vì sao cô đây lại phản đối cuộc hôn nhân này?”
An Ly vẫn nhìn Mộc Dương Hà và dịu dàng đáp: “Vì chú rể đã từng thề hẹn với tôi.”
Cha xứ kinh ngạc còn khách khứa thì trầm trồ.